sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thám tử lừng danh Conan (Tập 6) - Chương 02 - Phần 3

Nhưng Washimi thì vừa cười vừa nói tiếp với vẻ đắc thắng:- Người thật ngu muội hết sức. Hắn chết vì siêu năng lực của ta đó. Nhưng khoa học hiện nay không thể tìm ra bằng chứng cho những vụ án mạng gây ra bởi siêu năng lực. Vì thế ngươi không thể có chứng cứ kết tội ta được. Ngươi không thể vượt qua một người đã được đấng thánh thần phù hộ đâu!- Lão già khốn kiếp! - Ông Kogoro xông vào trường quay, nắm lấy cổ áo Washimi.- Ông bác thôi đi. Ông ta không có siêu năng lực, không thể giết chết chú Harada được. Đây là hành vi của một kẻ khác có mặt ở đây. - Shinichi nhìn những người xung quanh.- Thế à? - Ông Kogoro thả Washimi ra.- Vâng. Hung thủ nằm trong số những người chạy đến bên chú Harada khi chú ấy ngã xuống. - Shinichi liếc hai trợ lý Nakamura và Oota, cô quản lý Hayashi và MC phụ Mizutani Asako.- Hung thủ nằm trong số chúng tôi ư? - Cả bốn người biến sắc.- Đáng tiếc là như vậy...- Ê nhóc, mày nghĩ họ gây án kiểu gì? Ta ngồi trong phòng điều khiển thì chỉ thấy khăn quàng tự nhiên siết chặt cổ ông Harada, làm ông ta ngạt thở thôi. - Ông Kogoro hỏi.- Ngạt thở vì khăn quàng ư? Chiếc khăn này làm sao giết được người. - Shinichi quàng khăn của Harada quanh cổ Ran.- Này, mày làm gì thế hả? - Ông Kogoro hoảng hốt.- Bác cứ bình tĩnh nhìn đi. - Shinichi trấn an. - Ran, cậu diễn lại cảnh đau đớn giống chú Harada xem nào.- Hả? - Ran ngơ ngác.- Cậu cứ làm theo tớ nói, cố gắng diễn xem nào.- Ừ... - Bị Shinichi giục, Ran vừa nhớ lại cảnh Harada giãy giụa vừa đưa hai tay lên cổ và bắt chước lại. Hai đầu khăn quàng bỗng dựng lên.- A, giống hệt lúc ông Harada chết! Con có sao không? Ôi, hằn hết cổ rồi đây này! - Ông Kogoro tròn xoe mắt. Ông vội vàng giật chiếc khăn trên cổ con gái ra, tức giận khi nhìn thấy vết hằn. - Mày dám làm con gái tao bị đau hả!- Bố ơi, con không sao mà. - Ran thản nhiên nói.- Thật à? - Ông Kogoro ngẩn người.Shinichi bèn giải thích:- Trong chiếc khăn đó có hợp kim nhớ hình giống loại dùng để làm thìa ban nãy. Ran đưa cả hai tay lên sờ vào khăn, làm thân nhiệt truyền vào hợp kim nên hai đầu khăn sẽ cong lên, người ngoài nhìn vào càng tưởng có siêu năng lực tác động.- Thì ra là thế! - Ran thán phục.- Thế còn vết hằn trên cổ? - Ông Kogoro nhìn cổ con.- Chiếc khăn này có chứa các vi bao.- Vi... bao à?- Vâng. Chắc mọi người đều biết khi viết lên giấy than, chữ của ta sẽ in đậm lên mặt sau. Đó là vì giấy than có các vi bao chứa phẩm màu.Các vi bao này vỡ ra khi chịu áp lực của đầu bút, tạo thành vết mực. Gần đây công nghệ vi bao rất phát triển, người ta có thể cho vi bao vào vải, hoặc vào giấy để tạo ra những tờ quảng cáo nước hoa có thể tỏa mùi hương khi được cọ xát.- Chà...- Chiếc khăn của chú Harada cũng có vi bao chứa phẩm màu màu tím. Khi quàng khăn và giả vờ đau đớn, chú ấy thực ra đang tự siết khăn vào cổ mình, làm vỡ các vi bao và in hằn lên da.- Thế rốt cuộc chú Harada không chết vì siêu năng lực à? - Ran hỏi lại.- Dĩ nhiên là không rồi. - Shinichi khẳng định.Nhưng Ran vẫn còn nhiều điều chưa hiểu:- Shinichi vừa bảo chú Harada dùng hai tay tự siết khăn vào cổ mình đúng không? Sao chú ấy lại phải làm thế?- Tớ đoán chú ấy đã biết trước trò siêu năng lực của ông Washimi chỉ là giả. Lúc trước chú ấy có nói sẽ thay tớ vạch trần siêu năng lực mà. Nếu không biết sự thật, làm sao chú ấy dám tuyên bố thế?- Cậu nói đúng...- Chú Harada biết hết các mẹo của ông Washimi, nhưng vẫn để tớ đấu trí với ông ấy. Khi tớ không giải thích được sức mạnh của ông Washimi, chú ấy sẽ đứng ra suy luận thay để trở thành người hùng trong mắt khán giả. Phải không bác? - Shinichi lườm ông Kogoro.- Hơ... - Ông Kogoro bất giác cuối gằm mặt.- Bố biết gì ạ? - Ran ngạc nhiên.- Đây... Đây là chuyện người lớn...- Chuyện người lớn gì chứ! Đây là một vụ án mạng nghiêm trọng, bố biết gì thì phải nói ra ngay đi! - Ran tức giận.- À... Chuyện là... Một người tên Daidou thân cận với ông Washimi đã dàn dựng sẵn mọi thứ để tạo thành “siêu năng lực”...- Cái... cái gì!? - Washimi mặt cắt không còn một hột máu.- Hả? - Cả trường quay ồ lên.Chứng kiến cảnh đó, Ogasawara trong phòng điều khiển xanh mặt. Gã nghiến răng:- Lão ta làm lộ hết rồi!Nhưng dưới trường quay, ông Kogoro vẫn tiếp tục thú nhận:- Đúng như Shinichi nói, tuần trước Daidou đã đưa tiền cho đạo diễn Ogasawara để ông ta dựng chương trình chứng minh ông Washimi thực sự có siêu năng lực. Hôm qua, đạo diễn Ogasawara đã hỏi hết các thủ thuật của Daidou khi đưa người này vào trường quay, rồi mách lại nhưng mẹo đó với MC Harada.- Thế chẳng lẽ bức ảnh này cũng... - Ran chỉ tờ giấy vừa được in ra ban nãy.- Ừ... Ta đã lấy một bức chụp hai đứa trong quyển album hồi bé của con...- Bố thật quá đáng! - Ran đấm vào lưng bố.Ông Kogoro kêu oai oái, oằn người lại vì đau. Shinichi phải đỡ ông mới đứng thẳng dậy được:- Đạo diễn Ogasawara và MC Harada đều giả vờ đồng ý với kế hoạch của Daidou. Nhưng thực ra họ định để đến phút cuối chương trình sẽ cho MC Harada thay Shinichi giải thích thủ thuật tạo ra “siêu năng lực” của ông Washimi và trở thành anh hùng trong mắt mọi người.- Cháu biết ngay mà.- Theo kịch bản thì ông Washimi dùng sức mạnh thắt cổ, MC Harada sẽ giả vờ đau đớn một lát rồi đứng dậy vạch trần ông ta. Nhưng...- Nhưng chú Harada lại chết thật. - Shinichi kết luận.- Đúng là một lũ hồ đồ... sự thật sờ sờ trước mắt thế này mà vẫn không chịu tin. - Washimi tỏ vẻ bất lực. - Ta đâu cần những thủ thuật vớ vẩn đó. Harada đã chết dưới sức mạnh của ta. Điều này chứng siêu năng lực của ta là thật.- Đúng thế! - Đám khán giả ồ lên.- Không phải! Hung thủ nằm trong số những người này! - Shinichi tức giận quá to.Cả trường quay bỗng im lặng phăng phắc.- Ngươi nói xem ai giết Harada và bằng cách nào? Có giỏi thì đưa bằng chứng ra đây! - Washimi bực bội.- Bằng chứng là dấu hiệu tử vong trên cơ thể chú Harada. Nếu chú ấy chết do bị bóp cổ, thì gương mặt sẽ mất máu, môi chuyển màu tím. Thêm nữa, trong trường hợp bị thắt cổ mạch máu cũng bị chèn ép đến mức vỡ ra, nên máu sẽ chảy ra từ tai, mũi và miệng. Đằng này cơ thể chú Harada không hề có những biểu hiện đó. Để giết một người trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn hung thủ phải sử dụng độc tố liều rất cao. Nạn nhân toát nhiều mồ hôi, trước khi chết lại co giật mạnh, tay đưa lên ngực giống người bị đau tim. Đó rõ ràng là biểu hiện của một người sắp chết do bị tiêm chất độc vào tĩnh mạch.- Chú ấy bị tiêm chất độc vào tĩnh mạch ư? - Ran hỏi lại.- Ừ. Động mạch có chức năng truyền máu đi khắp cơ thể, nhưng tĩnh mạch lại mang máu từ các bộ phận về tim. Nếu tiêm chất độc vào tĩnh mạch, độc tố sẽ chảy về tim, làm tim nạn nhân ngừng đập chỉ trong giây lát.- Kinh quá... - Ran sợ hãi.Shinichi lại gần xác Harada, kiểm tra tĩnh mạch ở cánh tay.- Ở Mỹ người ta dùng cách tiêm ba loại chất độc vào tĩnh mạch của tội phạm chịu án tử hình, nhưng gần đây họ chuyển sang dùng mỗi Kali Clorua thôi. Ủa...? - Shinichi đang kiểm tra tĩnh mạch trên cổ Harada bỗng ngừng tay. - Vết tiêm đây rồi...Shinichi chỉ vào một vết tròn nhỏ xíu trên cổ Harada. Ông Kogoro hơi kinh hãi:- Ối, đúng là nó rồi!- Chắc hung thủ đã lại gần trong lúc chú Harada đang giả vờ chịu sức mạnh của siêu năng lực, tranh thủ lúc mọi người đang nhốn nháo để tiêm thuốc độc.- Nghĩa là ông ta chỉ giả vờ đau lúc đầu, còn đoạn sau là thật à? - Ông Kogoro vỡ lẽ.- Vâng.- Anh... Anh Nakamura và Oota vốn làm nghiên cứu ở trường đại học và từng tiêm thuốc cho chuột bạch! - Mizutani Asako bỗng tái mét, chỉ hai trợ lý.Hai người này vội vàng chối:- Đúng là thế thật, nhưng người với chuột khác nhau chứ!- Sao cô lại nói thế?- Chẳng phải mạch máu của người to hơn của chuột nên càng dễ tiêm sao? - Mizutani hỏi dồn.- Thì đúng là vậy, nhưng... - Nakamura ấp úng.Shinichi hỏi:- Huy hiệu trên ngực hai anh là của những tín đồ theo ông Washimi phải không ạ?- Cái gì? - Ông Kogoro trợn mắt nhìn hai người.- Đúng thế... - Cả hai cúi gằm, lí nhí.Shinichi vẫn chưa thôi:- Có vẻ hôm nay ở trường quay có rất nhiều tín đồ của ông Washimi. Có phải hai anh là người mời họ đến không?- Oota phụ trách khán giả... - Nakamura liếc đàn em.- Ta biết rồi. Hung thủ chính là ngươi! - Ông Kogoro quát. Ông chỉ thẳng vào Oota.- Hả? - Oota mặt xanh lét, lắp bắp.- Ngươi khoe với đám tín đồ là mình sắp quay một chương trình dành cho ông Washimi để lôi kéo họ tới đây. Tuy nhiên, ngay trước khi bấm máy ngươi lại nghe MC Harada tiết lộ kế hoạch vạch mặt ông Washimi trước người xem truyền hình toàn quốc. Ngươi không thể để sư phụ mình bị làm nhục, hơn nữa nếu chương trình như vậy lên sóng, đám tín đồ kia chắc chắn sẽ thù ngươi. Vì thế ngươi đã nghĩ ra cách giết MC Harada để mọi người nghĩ siêu năng lức là có thật.- Thật thế sao? - Mizutani Asako sợ hãi nhìn Oota.- Không... không phải đâu! Tôi đâu dám làm thế!- Ngươi đừng có giả vờ! - Ông Kogoro túm cổ Oota.- Tôi chỉ biết làm thí nghiệm trên chuột thôi! Nếu nói đến việc tiêm người thật, thì Asako phải giỏi hơn tôi nhiều chứ - Oota chỉ Mizutani Asako.- Tôi ấy à? - Mizutani chớp mắt ngạc nhiên.- Cô vẫn kể mình hay phải tiêm insulin cho người bố bị bệnh tiểu đường còn gì?- Nếu lặp lại nhiều lần việc tiêm insulin vào một vị trí duy nhất thì chỗ đó sẽ xơ cứng lại, nên tôi phải giúp bố tiêm vào lưng! - Mizutani ra sức thanh minh.Shinichi hỏi:- Chị cho em xem chiếc bút cài trên ngực được không ạ?- Cái này ấy à? - Mizutani đưa bút cho Shinichi. Shinichi mở nắp bút ra thì thấy ở trong không phải là đầu bút bi mà là mũi kim tiêm nhọn hoắt.Khán giả trong trường quay hét lên.- Đó là hung khí! - Ông Kogoro kêu.- Ha ha, đó là ống tiêm thuốc điều trị tiểu đường tôi nhờ cô ấy giữ hộ thôi mà. - Washimi cười.- Đúng thế. Ông Washimi điều trị tiểu đường cũng khá lâu rồi. - Mizutani đưa ống tiêm hình bút cho Washimi.- Cảm ơn cô. Kim tiêm bây giờ được làm rất gọn nhẹ nên có thể gài vào túi áo như thế này. Hôm nay ta mặc quần áo của nhà tu hành Ấn Độ, gài bút vào trông sẽ không hợp, nên ta phải nhờ cô ấy cầm hộ, nhỡ có chuyện gì xảy ra. Nếu các ngươi không tin thì ta sẽ tự tiêm ngay bây giờ.Washimi kéo áo lên để lộ bụng. Ông ta ghé kim tiêm vào sát da rồi ấn. Thuốc trong kim tiêm được bơm hết vào người.- Thấy chưa, có làm sao đâu? - Washimi đóng nắp kim tiêm lại, cười.- Quản lý Hayashi vốn là y tá, chắc cô ấy phải giỏi hơn tôi nhiều. - Mizutani chỉ Hayashi Seiko.- Ủa, trước đây cô là y tá à? - Ông Kogoro ngạc nhiên.- Hồi mới vào làng giải trí, cô ấy còn tạo dựng danh tiếng dựa trên hình ảnh y tá mà. - Trợ lý Oota cho hay.- Cô gái y tá... Cô Hayashi Shiina sao? - Ông Kogoro sực nhớ ra. Ông bỗng làm mặt cười nhăn nhở, giơ tay ra trước cô Hayashi. - Ôi, hồi đó tôi hâm mộ cô lắm đấy. Thật tình cờ...- Bố ơi, đang lúc phá án cơ mà! - Ran bực mình.- Ừ nhỉ, quên mất. E hèm! - Ông Kogoro đổi mặt nghiêm túc.Shinichi vẫn chưa hết thắc mắc:- Thế còn chỗ phồng phồng kia trên trang phục thầy tu của ông thì sao?- Hả? Chỗ phồng phồng nào? - Washimi nhìn xuống bụng mình. Ông ta thò tay vào túi áo, lấy ra một chiếc kim tiêm hình bút khác. - Tại sao ở đây lại...?- Cháu xem được không ạ? - Shinichi rút găng tay trắng trong túi quần ra, đeo vào. Cậu cầm lấy kim tiêm, xem xét kỹ luỡng. - Trên này có vết mực tím giống vết ở cổ chú Harada...- Đúng rồi, ở đầu kim có vết mực! - Ran cũng lại gần xem thử.- Đây đúng là hung khí giết người. - Shinichi đưa kim tiêm ra trước mắt mọi người.Mizutani bỗng ré lên kinh hãi. Nhưng Shinichi bình tĩnh nói:- Giờ thì tôi đã biết hung thủ là ai.- Ai là hung thủ hả Shinichi? - Ran sốt ruột hỏi.Shinichi vẫn cầm trên tay chiếc kim tiêm, tiến lại gần một người:- Hung thủ chính là cô!Shinichi chỉ thẳng vào quản lý Hayashi Seiko.- Hả? - Tất cả những người trong trường quay trố mắt kinh ngạc.- Tại... Tại sao tôi lại...? - Hayashi xanh mặt.- Shinichi, cô gái xinh đẹp thế này sao có thể là kẻ sát nhân được? - Ông Kogoro bực bội.- Bố thôi đi! - Ran nạt ngay.Shinichi nói:- Chiếc bút em thấy chị gài trong túi áo ở ngực ngay trước khi bấm máy đâu rồi? Sao em không thấy nó nữa?- Bút... ấy à? - Hayashi sờ soạng túi áo, mặt ngơ ngác.- Vâng. Trước khi quay, em có tới phòng chú Harada xin chữ ký hộ Ran. Chú Harada không có bút nên đã bảo chị đi tìm. Lúc đó em thấy rất lạ, vì túi áo ở ngực chị khi ấy có cài một chiếc bút, giống chiếc này. - Shinichi chỉ ống tiêm trên tay, mỉm cười.- Cậu nói dối! - Hayashi biến sắc.- Cậu ấy nói thật đấy. Tôi cũng nhớ chiếc bút vẫn còn trên áo chị ngay trước giờ quay. - Trợ lý Oota xen vào. Anh ta ngẫm lại chuyện lúc trước. - Công việc của tôi phải dùng đến nhiều loại bút nên đâm ra thích sưu tầm, thấy loại bút nào lạ là tôi nhớ ngay. Hôm nay ngay trước lúc bấm máy, cô Hayashi có cài trên ngực chiếc bút y hệt chiếc này. Tôi đã định đợi quay xong sẽ hỏi xem cô mua nó ở đâu.- Làm... Làm sao tôi biết được! Ông Washimi giữ nó và dùng nó giết anh Harada, vì nếu anh ấy không chết thì chẳng phải siêu năng lực của ông ta sẽ bại lộ sao? Ông ta sợ nên mới giết anh ấy chứ còn gì nữa! - Hayashi toát mồ hôi thanh minh.- Em quan sát thì thấy lúc đó ông Washimi không hề lại gần chú Harada. Trên băng quay chương trình cũng chiếu rõ. - Shinichi nhìn máy quay, nói vẻ tiếc nuối.Hayashi nghẹn lời. Shinichi kiên định nói:- Sao chị cứ nắm chặt tay trái nãy giờ thế? Hay là chị giấu gì nên không xòe ra được?- Đâu... Đâu có! - Hayashi nói vậy nhưng lại giấu tay trái ra sau lưng.- Phiền chị cho xem tay trái một chút. - Shinichi lại gần Hayashi. Cô ta miễn cưỡng xòe tay ra. - Biết ngay mà...- Cái gì mà “biết ngay” hả! - Hayashi gắt.- Đầu ngón tay chị có dính mực tím, cùng loại với mực trên cổ chú Harada.- Hả? - Ông Kogoro xông vào nhìn tay Hayashi. - Đúng thế!- Mực dính vào vì tôi bắt mạch cho anh Harada lúc anh ấy ngã xuống đấy chứ. Trước đây tôi là y tá mà.- Chuyên đó em biết rồi. Em cũng đã thấy chị bắt mạch cho chú ấy ở phòng nghỉ.- Đúng thế.- Nhưng khi đó chị dùng ba ngón tay phải áp vào cổ tay chú ấy. Đó là cách bắt mạch chuẩn phải không?- Ừm...- Thế thì tại sao trên tay trái của chị lại có mực tím ở cổ chú Harada được? Đáng lẽ nó phải dính ở đầu ngón tay phải chứ.- Vừa rồi tôi vội quá nên tình cờ dùng tay trái mà!- Tình cờ ấy à? Y tá trong nghề chắc đã phải làm việc này nhiều đến mức quen tay. Em không nghĩ lúc vội tự nhiên chị lại thay đổi được thói quen đó đâu.Nghe lời buộc tội của Shinichi, trán Hayashi túa mồ hôi như tắm.- Chị không dùng tay phải là có lý do riêng. - Shinichi tiếp tục.- Ý cậu là sao? - Ran hỏi.- Phương pháp tiêm dưới da dành cho những trường hợp như bệnh nhân tiểu đường khá đơn giản, người thường cũng làm được. Ngược lại, việc tiêm vào tĩnh mạch thì đến các y tá cũng phải hết sức cẩn thận. Nếu tiêm trượt tĩnh mạch thì thuốc sẽ lọt vào cơ thể, có khả năng gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh. Hơn nữa, những mạch máu khỏe như tĩnh mạch và động mạch thường bị trượt dưới da khi chạm vào. Vì thế, khi tiêm tĩnh mạch, y tá phải một tay cầm kim tiêm, tay kia cố định mạch máu. Em nói đúng không?Mặt Hayashi trắng bệch.- Thế nghĩa là mực trên cổ chú Harada dính vào tay trái khi chị ấy tiêm? - Ran rụt rè hỏi lại.- Ừ. Trong thời gian ngắn như vậy mà chị vừa tìm tĩnh mạch, vừa tiêm thuốc vào được, chứng tỏ tay nghề của chị phải khá lắm. - Shinichi có vẻ thán phục.Hayashi cúi đầu khuất phục.- Sao một cựu y tá xuất sắc đến thế lại ra tay giết người? - Shinichi hỏi.- Tôi... Tôi không thể chịu được cách hành nghề của anh ta... - Hayashi thì thào.- Cách hành nghề? Chị muốn nói đến việc nhận tiền hối lộ trước chương trình đấu trí như hôm nay ấy à?- Đúng thế... Những chương trình thi nấu ăn, thi loài vật kỳ lạ trước kia cũng như vậy...- Hả? - Khán giả kêu lên.- Để lôi kéo người xem, anh ta không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Đầu tiên anh ta nghĩ ra chương trình quảng cáo sản phẩm có lợi cho dạ dày, rồi dùng lời nói dụ dỗ tôi bỏ nghề y tá để làm MC phụ cho anh ta, bắt tôi lên truyền hình nói những công dụng của thuốc mà anh ta bịa ra. - Hayashi rưng rưng nước mắt, cay đắng nói. Shinichi cũng chau mày thông cảm. - Nhưng khi thấy chương trình được ưa thích, anh ta bắt đầu nghĩ ra đủ thứ thuốc, nào là thuốc chữa tiểu đường, thuốc hồi xuân, thuốc giảm cân, thuốc giúp thông minh... Anh ta thuê mấy nhà khoa học vớ vẩn ở ngoài về khen ngợi sản phẩm... Anh ta thật không đáng để làm người. Giờ công ty đang nhận rất nhiều đơn kiện của khán giả, tố cáo rằng các loại thuốc được quảng cáo đều là đồ giả, làm họ chỉ thêm bệnh tật, thậm chí còn có trường hợp tử vong...Hayashi ôm lấy mặt, khóc nức nở:- Tôi đã bảo anh ta dừng lại rồi nhưng anh ta cứ khăng khăng nói mình không có trách nhiệm, tất cả là vì người xem ngu dốt nên mới tin... Rồi một ngày, người bạn làm ở công ty bảo hiểm của tôi nói, người chết không rõ nguyên nhân cũng được trả tiền bảo hiểm, nên tôi mới quyết định ra tay... Anh ta đứng đầu công ty, tiền bảo hiểm chắc chắn rất lớn. Tôi định dùng số tiền đó để giúp chi trả phần nào cho những người bị hại...- Đó có phải cách bồi thường cuối cùng của chị với tư cách y tá không? - Shinichi hỏi.- Vâng... Anh ta là kẻ xấu không còn đường cứu chữa. Tôi đã tự tuyên án anh ta, bằng cách người ta vẫn dùng để tử hình những tội phạm ở Mỹ...Washimi xanh mặt. Harada vội nói:- Kudo, cậu phát hiện ra gì rồi à?- Vâng. Màn trình diễn vừa rồi chỉ là sự lợi dụng hợp kim nhớ hình mà thôi.- Sao ngươi dám...! Sức mạnh của ta là có thật, là do thần linh ban tặng! - Washimi cao giọng. Đèn trong trường quay bỗng thi nhau nổ liên tục.- Ối! - Có tiếng phụ nữ thét lên.- Ngươi không nên làm ta tức giận... - Washimi lườm Shinichi, trán ông nổi đầy gân.Nhưng Shinichi vẫn không phản ứng, chỉ nhặt lấy mảnh thủy tinh bắn ra từ đèn, chăm chú xem xét.- Ha ha, trò này cũng cũ rồi... - Cậu vừa ngửi mảnh kính vỡ vừa cười.- Cái gì!? - Washimi trợn mắt, nhướn mày.Hayashi Seiko khụy xuống sàn, khóc thảm thiết.- Chị đâu phải quan tòa. Đáng lẽ chị phải để việc này cho luật pháp mới đúng. - Shinichi buồn bã nói.Ngày hôm sau, tin về sự thật đằng sau chương trình của công ty Harada được đăng đầy trên báo chí lẫn truyền hình. Shinichi và Ran đang đứng đọc tin trong khu mua sắm thì Ran quay sang bảo:- Bố tớ thay Shinichi nhận tiền cát xê tham gia chương trình đấy.- Tớ biết ngay mà.- Nhưng bố đem tiền cho những người bị bệnh vì xem chương trình của công ty rồi. Cậu thấy sao?- Tốt quá còn gì. Mà phải nói thật, cả ông Washimi lẫn chứ Harada đều giỏi đánh vào điểm yếu của người khác...- Ừ. Con người có lòng tham vô đáy mà.- Ừm... Ủa? - Shinichi nhìn thấy Suzuki Sonoko đi từ trong hiệu thuốc ra. Trong tay cô nàng đầy những hộp nhỏ chứa thức ăn dinh dưỡng.- Sonoko, cậu làm gì thế? - Ran gọi.- A, may quá! Ran cầm bớt hộ tớ đi!- Cái gì thế này?- Cậu không biết à? Cậu chỉ cần uống thuốc này là giảm được mười cân trong ba ngày đấy!- Thật á?- Trên ti vi người ta nói thế mà!- Chừng nào trên đời còn những người như cậu, thì đám người xấu vẫn có thể ngang nhiên lộng hành! - Shinichi chán ngán.- Cái gì cơ? - Sonoko ngơ ngác.Shinichi và Ran nhìn nhau, nhăn nhó cười khổ sở.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx