sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thám tử lừng danh Conan (Tập 7) - Chương 03 - Phần 2

Miki vừa đứng cạnh liếc họ, vừa nói chuyện với thanh tra Megure:

- Lần tới hắn gọi điện, ông phải cho tôi nhiếc mắng vài câu đấy! - Cô ta bực bội.

- Không được. - Thanh tra từ chối thẳng thừng.

- Sao mà không được? Hắn được tận một tỉ, bị chửi bới một chút cũng có sao đâu! - Miki nhướn mày.

- Tội phạm là kẻ có thể bình thản hành động trái ngược với quy tắc xã hội thông thường. Chúng có thể lạnh lùng phản bội người khác, và không hề cảm thấy tội lỗi vì điều gì. Chúng là những kẻ có lòng tự tôn cao, không thể chịu được cảm giác bất mãn hoặc bất lợi dù chỉ một chút xíu. Và thường thì bọn chúng không thể chịu được chuyện bị người khác phê phán.

- Hả... - Miki xanh mặt.

- Hiện chị gái Yuri của cô và Suzuki Sonoko đang phải ở cùng một kẻ hung hãn như vậy. Vì thế cô không đuợc phép có lời nào kích động hung thủ.

- Vâng... - Nghe lời nhắc nhở nghiêm khắc của thanh tra Megure, Miki đành im lặng.

- Người bị bắt cóc chắc chắn bị ảnh hưởng rất nặng nề về mặt tâm lý. Con tin lần này không những bị cướp mất ánh sáng, âm thanh và mùi vị, mà còn bị nhốt trong phòng kín. Họ có lẽ còn không được đối xử như con người. Vì thế, khi nghe điện thoại, cô đừng bất cẩn làm hung thủ tức giận, mà hãy tìm cách động viên hai người bọn họ.

- Tôi hiểu rồi. - Miki ngoan ngoãn gật đầu.

Chiếc điện thoại di động của Miki trên bàn lại đổ chuông ầm ĩ. Gương mặt mọi người lập tức trở nên căng thẳng. Đội cảnh sát nhanh nhẹn đeo tai nghe nối từ máy nghe trộm rồi ra hiệu cho Miki nhấc máy. Miki im lặng một lúc, có lẽ là đang nghe chỉ thị của kẻ bắt cóc. Bỗng cô nói to:

- A, cô Sonoko phải không? Cô ổn chứ? Hả, cái gì? Được rồi, tôi đã chuẩn bị kim cương, nên chắc cô sắp được thả thôi. Cô cố gắng kiên nhẫn nhé. Cô động viên chị hộ tôi với. - Nói rồi Miki đặt điện thoại xuống, tay vẫn còn run rẩy.

- Sonoko có sao không bác? - Ran lo sợ nhìn thanh tra Megure vừa theo dõi cuộc đối thoại.

- Không sao, nhưng giọng cô bé nghe như đang khóc...

- Mọi ngày Sonoko mạnh mẽ lắm mà... - Ran rưng rưng nước mắt.

- Không sao đâu em. Hung thủ thường chủ quan nhất lúc nhận tiền chuộc. Khi ấy bọn chị sẽ bắt hắn và cứu hai con tin. - Thiếu úy Sato dịu dàng vỗ vai Ran.

- Mà tôi vẫn chưa hiểu... - Anh Takagi hỏi.

- Ta cũng vậy... - Thanh tra Megure lắc đầu.

- Hung thủ nói gì thế? - Ông Kogoro sốt ruột hỏi.

- Hắn bảo cô Miki cầm chiếc va li đựng kim cương, một mình đi bộ đến sòng bạc Lucky trong tòa nhà Noguchi ở khu Teitan. Hắn bắt cô ấy treo chiếc va li vào quả bóng quảng cáo trên nóc tòa nhà vào lúc ba giờ chiều.

- Hả, ba mươi phút nữa là đến ba giờ rồi. Với lại chuyện treo va li vào quả bóng là sao? - Ông Kogoro nhìn đồng hồ đeo tay, mắt chớp chớp.

- Hung thủ hứa sẽ cho biết vị trí con tin ngay sau khi kiểm tra chiếc va li... Hắn dọa rằng chỉ cần thấy bóng cảnh sát thì cả hai sẽ mất mạng... - Cô Sato Miwako bỏ tai nghe ra, nói thêm.

- Sòng bạc trong tòa nhà Noguchi chỉ cách ngôi chùa này mười lăm phút đi bộ. - Anh Takagi trải bản đồ lên mặt bàn. Mọi người chồm qua bàn để nhìn.

- Tòa nhà mười lăm tầng phải không?

- Xung quanh có mấy tòa cao hơn, nhưng nếu ta lên tầng thượng các nhà đó theo dõi thì rất có thể hung thủ sẽ phát hiện ra, ảnh hưởng đến tính mạng con tin. - Trung sĩ Takagi nghiêm nghị.

- Chúng ta không thể chủ quan được... - Thanh tra Megure cũng chau mày quan sát bản đồ. - Đúng rồi! Cô Miki, cô có thể mượn đồng phục của sòng bạc được không?

- Sếp định cho người giả làm nhân viên để phục kích hả? - Ông Kogoro đoán được ý thanh tra bèn reo lên.

- Bằng cách ấy ta có thể tự do đi lại trong tòa nhà. - Anh Takagi tán thành.

- Như thế nguy hiểm lắm. - Shinichi khẽ nói.

- Tại sao hả? - Ông Kogoro đang đà nói, bị Shinichi phản lại thì tức lắm.

- Nhỡ hung thủ là khách quen của sòng bạc, thì hắn dễ dàng nhận ra nhiều nhân viên lạ. Khi đó cuộc trao đổi sẽ bị hủy bỏ.

- Ờ... - Ông Kogoro đành im lặng. Đám cảnh sát cũng không biết phải nói gì hơn.

- Chúng ta không biết hung thủ nấp ở đâu quan sát, nên điều tốt nhất ta có thể làm là cử người canh giữ các vị trí xung quanh tòa nhà sao cho không bị hắn phát hiện. Nhưng một mình Kudo có thể giả làm nhân viên cửa hàng, khi đó hắn có thể nghĩ cháu chỉ là sinh viên đại học mới được nhận vào làm thêm. Cháu có thể tìm cách tiếp cận hắn càng gần càng tốt không?

- Vâng, bác để cháu. - Shinichi gật đầu chắc chắn.

- Tốt. Cháu đeo micro thu nhỏ không dây nhé.

Shinichi cởi áo khoác ngoài và áo sơ mi ra. Trung sĩ Takagi gắn micro không dây lên người cậu. Shinichi bỗng nhớ ra điều gì đó. Cậu quay sang ông Kamoshida quản lý tập đoàn Noguchi:

- Hình như cửa hàng có cử người trông bóng bay quảng cáo phải không ạ?

- Có đấy, một cậu sinh viên làm thêm ở sòng bạc được giao việc đó.

- Cháu sẽ tìm cách lén đổi chỗ cho cậu ấy.

- Được lắm, bằng cách đó cháu có thể trực tiếp canh quả bóng. Bọn ta nhờ cả vào cháu đấy. - Ông thanh tra vỗ vai Shinichi rồi đứng lên. - Cô Miki chuẩn bị lên đường đi, ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Cảnh sát chúng tôi sẽ đi ô tô chậm, cách cô một quãng.

- Vâng. - Miki đứng dậy, cầm chiếc va li duralumin với gương mặt căng thẳng.

- Kudo, tôi sẽ chuẩn bị đồng phục sòng bạc cho cậu. Có hai lối đi lên tầng thượng, cậu chọn lối ít bị để ý hơn ấy. - Ông Kamoshida dặn.

Shinichi gật đầu.

Những thân cây đã rụng hết lá xếp hàng hai bên đường khu Teitan dưới bầu trời trong lành mùa đông không một gợn mây. Miki vừa phả ra từng luồng hơi trắng vừa rảo bước đến chỗ hẹn. Sau cô, chiếc ô tô bình thường do trung sĩ Takagi lái đang từ từ di chuyển, cách Miki một đoạn.

- Takagi, đừng lại gần quá.

- Vâng. - Anh Takagi đáp lại lời thanh tra Megure ngồi cạnh ghế người lái. Cách xe của thanh tra Megure một đoạn là ô tô của thiếu úy Sato Miwako. Trên xe, cô vừa liếc đồng hồ vừa bồn chồn nói:

- Chỉ còn mười phút nữa thôi. Cô Miki đi nhanh lên chút nào...

- Với chân phụ nữ, lại mang theo năm trăm viên kim cương thì chị ấy không chạy nhanh được đâu. - Shinichi ngồi cạnh ghế người lái, quan sát Miki nặng nhọc ôm chiếc va li.

- Ừ. Ủa, cô ấy rẽ rồi. Chị tăng tốc một chút nhé. - Thiếu úy Sato thấy Miki rẽ quặt sang bên hông một tòa nhà lớn cao khoảng mười tầng, bèn nhấn ga. Cùng lúc đó, chiếc xe chở thanh tra Megure cũng tăng tốc đuổi theo Miki. - A...!

Vừa rẽ vào lối đi thì họ nhìn thấy Miki bị vấp ngã. Cô nằm giữa bốt điện thoại công cộng và tủ đựng bình cứu hỏa, đầu gối bị thương. Chiếc va li duralumin bị văng ra gần bồn hoa trước tòa nhà.

- Thôi chết! - Shinichi bất giác kêu lên. Cậu nhìn thấy cảnh sát đang tuần tra khu phố xuống xe đạp, đi bộ lại gần chiếc va li. Trong ô tô, thiếu úy Sato đờ người vì căng thẳng. Những người trong xe thanh tra Megure cũng nín thở hồi hộp.

- Nếu ông ta mở va li ra thì cô Miki sẽ bị dẫn đi thẩm vấn và trễ hẹn mất. - Một giọt mồ hôi lớn chảy dọc thái dương thanh tra Megure.

Nhưng viên cảnh sát kia chỉ nhặt va li lên, đưa tay đỡ Miki dậy, rồi mỉm cười trả va li cho cô. Miki lấy tay xoa đầu gối bị thương, hơi nhăn mặt vì đau nhưng cũng gật đầu cảm ơn.

- May quá... - Mọi người trong xe thở phào nhẹ nhõm. Họ tiếp tục bám theo Miki bằng ô tô. Chiếc xe của cô Sato Miwako đợi Miki vào trong tòa nhà có sòng bạc rồi vòng qua lối sau để thả Shinichi và ông Kamoshida xuống.

- Shinichi, mọi việc nhờ cả vào em đấy.

- Shinichi cố gắng cứu Sonoko nhé... - Ran rưng rưng nước mắt nói với cậu.

- Đừng lo, Sonoko là bạn thân của Ran cơ mà. Tớ bảo đảm cậu ấy sẽ được an toàn. - Nói rồi Shinichi cùng ông Kamoshida biến vào trong tòa nhà. Những người còn lại nghe theo sự sắp xếp của ông Kamoshida, lên tầng thuợng của tòa nhà Kaido do bộ phận bất động sản của tập đoàn Noguchi quản lý. Tòa nhà này cao hai mươi tầng, nên từ đó có thể dễ dàng quan sát tầng thượng của tòa nhà cách nhau có năm mươi mét, nên trong trường hợp xảy ra chuyện gì, các cảnh sát được giao nhiệm vụ có thể ập tới ngay.

- Sao hắn lại bắt treo va li lên bóng bay quảng cáo nhỉ? - Ông Kogoro nghiêng đầu thắc mắc. Ông cầm ống nhòm trong tay, quan sát tòa Noguchi.

- Hay là hắn có trực thăng? - Ran hỏi thanh tra Megure cũng đang cầm ống nhòm.

- Có thể. Để đề phòng, ta đã liên lạc với đội phi công của sở cảnh sát, nhờ họ chuẩn bị sẵn trực thăng nhằm đối phó rồi...

Thanh tra vừa dứt lời thì có tiếng trung sĩ Takagi phát ra từ bộ đàm:

- Tôi đang ở trước sòng bạc. Hiện chưa có dấu hiệu khả nghi.

Tiếp theo là tiếng thiếu úy Sato:

- Lối sau cũng kh6ong có gì đáng ngờ.

- Ừm. Ta đã cử người sẵn sàng phong tỏa khu vực 5Km quanh tòa nhà rồi. Hai người tiếp tục canh gác đi.

- Rõ. - Cả hai đồng thanh.

- A, Shinichi kìa! - Ran kêu lên. Cô vừa mượn ống nhòm của ông Kogoro để nhìn nóc tòa nhà.

- Hả? Ta thấy cậu ta giống cậu sinh viên làm thêm được giao nhiệm cụ trông bóng bay mà? - Thanh tra Megure nhìn qua ống nhòm.

- Không đâu, Shinichi cải trang đấy. Cháu chỉ cần nhìn là biết đó là Shinichi. Cậu ấy đã đổi chỗ với anh sinh viên kia rồi. - Ran tự tin khẳng định.

- Thế hả? Đúng là phải Ran mới nhận ra được. - Ông thanh tra khen.

- Cái gì mà “Cháu chỉ cần nhìn là biết” chứ... - Ông Kogoro hậm hực lầm bầm.

- Cô Miki xuất hiện với chiếc va li rồi. - Thanh tra Megure bỗng nói to.

- Đúng là cô ấy! - Ông Kogoro giật ống nhòm từ tay con gái, quan sát Miki cầm chiếc va li duralumin tiến lại gần quả bóng bay quảng cáo được buộc chắc vào tòa nhà bằng dây thừng. Miki nói chuyện với Shinichi. Cậu miễn cưỡng kéo dây thừng để bóng bay hạ thấp xuống.

- “Thắng lớn mỗi ngày với sòng bạc Lucky” ấy hả? Đừng có đùa, các người có biết ta mất bao nhiêu tiền vào trò này không? - Ông Kogoro cay cú đọc dòng chữ trên quả bóng.

- Mori, tự làm thì tự chịu đi. Mà cậu đừng có mang chuyện riêng vào việc điều tra. - Ông thanh tra nghiêm khắc nhắc nhở.

- Ấy chết, xin lỗi sếp nhé. - Ông Kogoro gãi đầu gãi tai.

Trong lúc đó, Miki đang giật giật dây thừng nối với quả bóng để chắc chắn va li đã được buộc chặt. Cô nhìn lên bầu trời trong veo rồi thả bóng bay ra.

- Ôi, một tỷ yên đang bay lên trời... - Ông Kogoro bất giác thở dài tiếc nuối.

- Trực thăng đến chưa nhỉ? - Ran nhìn lên không trung.

- Bố chẳng biết nữa. Dù gì thì cũng ba giờ như đã hẹn rồi. - Ông thám tử nhìn đồng hồ đeo tay, nuốt nước miếng.

Trên nóc tòa nhà Noguchi, Shinichi và Miki đứng trơ trọi trong làn gió mùa đông lạnh buốt. Ran nhìn qua ống nhòm, thấy hai người bọn họ xoa tay vào nhau thì lo lắng nói:

- Tầng thượng nhiều gió, chắc Shinichi và chị Miki lạnh lắm...

- Trời càng trong thì nhiệt độ càng giảm mà. - Thanh tra Megure nhìn bầu trời cao vun vút.

Trong một lúc lâu, mọi người chỉ im lặng quan sát tòa nhà qua ống nhòm. Điếu thuốc lá không biết thứ bao nhiêu của ông Kogoro đã cháy đến tận gốc. Thanh tra Megure sốt ruột nhìn quanh:

- Lạ thật, đã nửa tiếng trôi qua kể từ giờ hẹn rồi, thế mà chẳng có gì xảy ra với quả bóng bay quảng cáo lẫn chiếc va li...

- Công nhận, không có dấu hiệu gì chứng tỏ người tới lấy tiền chuộc... - Ông Kogoro đồng tình.

Bỗng lời báo cáo từ trung sĩ Takagi và thiếu úy Miwako vang lên qua bộ đàm ông thanh tra cầm:

- Lối vào chính không có gì khả nghi.

- Cửa sau cũng vậy.

- Cháu hạ bóng bay xuống được không? Theo quy định thì ta không được treo bóng bay khi vận tốc gió vượt quá 5m/s. - Shinichi nói qua micro không dây.

- Ta cho đài khí tượng kiểm tra thì họ nói hôm nay vận tốc gió là 4m/s, trời quang. Cháu cố gắng đợi thêm một chút nữa đi. - Thanh tra Megure nói vẻ xin lỗi.

- Vâng. Chị Miki cũng bảo nên đợi thêm một chút. - Sau câu này, bộ đàm lại im lặng. Qủa bóng bay tiếp tục đung đưa nhè nhẹ dưới bầu trời nắng đẹp.

- Sao hung thủ không xuất hiện nhỉ? - Ran nhìn bố.

- Ai mà biết được. - Ông Kogoro lắc đầu. Ông dùng ống nhòm quan sát xung quanh. Tuy nhiên, nửa tiếng tiếp theo trôi qua mà vẫn không có gì khác xảy ra với quả bóng bay trên bầu trời.

- Gần một tiếng rồi đấy... - Ngay cả thanh tra Megure cũng phải bỏ ống nhòm xuống, nhăn mặt.

- Sếp ơi, có động kìa! - Ông Kogoro bỗng nói lớn.

- Cái gì?! - Thanh tra Megure vội giơ ống nhòm lên.

Ông nhìn thấy Miki trên tầng thượng tòa Noguchi đang cầm điện thoại di động. Gương mặt cô tái xanh.

- A lô? - Giọng căng thẳng của Miki truyền tới tai nghe của cảnh sát.

- Cảm ơn vì đống kim cương. - Giọng người bị bóp méo chỉ nói vậy rồi cúp máy.

- Hả? Cái gì?! A lô? Alo!!! - Mọi người chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Miki.

- Ta đi nào! - Thanh tra Megure hạ lệnh.

- Vâng. - Ông Kogoro và Ran cùng thanh tra chạy tới thang máy.

Trên tầng thương, trung sĩ Takagi và thiếu úy Sato Miwako đã có mặt. Họ đang cùng Shinichi kéo dây thừng để hạ quả bóng bay quảng cáo xuống.

- Lôi nó xuống nhanh lên! - Miki vừa run lên vì lạnh vừa hách dịch giục anh Takagi.

- Tôi đang cố mà! - Anh Takagi cuối cùng cũng kéo được chiếc va li xuống. Vừa cầm nó lên tay, mặt anh đã trắng bệch. - Nhẹ quá...

- Anh nói cái gì?! - Miki nổi giận giành lấy chiếc va li. Mặt cô xanh lét khi cầm nó trên tay. - Đúng là nhẹ quá...

Miki vội vàng mở va li ra thì thấy nó trống không.

- Sao lại thế này... - Cô há hốc mồm, đưa mắt nhìn mọi người tìm lời giải đáp, nhưng Shinichi cũng như những người khác chỉ biết bàng hoàng đứng im.

Ông Kogoro thò đầu vào ngó chiếc va li. Ông sục sạo tất cả các ngăn của va li rồi thốt lên:

- Không còn viên kim cương nào!

- Kim cương... Biến mất rồi... - Miki chỉ lẩm bẩm được thế trước khi ngất xỉu.

- Tiểu thư Miki! - Ông Kamoshida lập tức đưa bàn tay to lớn đỡ Miki.

- Ủa, trong này có phong bì! - Thanh tra Megure phát hiện ra một phong thư được dán ở mặt trong nắp va li. Ông dùng đôi tay đeo găng bóc nó, lấy bức thư ở trong ra, đọc to lên. - “Ta sẽ trả con tin như đã hứa. Hãy tới băng ghế đá ở công viên Trung tâm Beika mà xem.”

- Công viên Trung tâm Beika cách chỗ này khoảng hai mươi phút ô tô. - Trung sĩ Takagi lên tiếng.

- Ông... giúp chị Yuri... - Miki thì thào nói với ông Megure. Cô đang dựa vào ông Kamoshida, trông như sắp bất tỉnh lần nữa.

- Vâng, tôi sẽ đưa cô Yuri về an toàn. - Nói rồi thanh tra Megure dẫn Shinichi và mọi người rời khỏi tầng thượng.

Công viên Trung tâm Beika ngập tràn gió đông lạnh buốt, nên chẳng có mấy bóng người. Trung sĩ Takagi đến nơi đầu tiên. Anh nhìn quanh thì thấy trong công viên có rất nhiều ghế đá.

- Băng ghế nào đây? - Anh bực bội hết nhìn trái lại ngó phải.

- Kiểm tra hết đi. - Thanh tra Megure đến sau, vừa thở hồng hộc vừa ra lệnh.

- Rõ! - Các nhân viên cảnh sát tỏa ra khắp nơi trong công viên rộng lớn. Chỉ riêng Shinichi đứng tại chỗ quan sát công viên. Cậu nhìn thấy trên băng ghế chỗ xa nhất có một quả bóng bay tròn xe giống quả bóng quảng cáo trên tòa nhà. Nó được mắc vào ghế bằng sợi chỉ và đang nhè nhẹ đung đưa trong gió.

- Ở kia! - Shinichi kêu to. Cậu chạy thẳng đến băng ghế đó.

- Shinichi! - Thấy cậu vụt chạy, Ran vội vàng đuổi theo. Ông Kogoro và những người khác nghe thấy tiếng kêu của Shinichi cũng nhìn theo hướng cậu chạy.

- Đúng là ghế đó rồi! - Trung sĩ Takagi nhìn thấy quả bóng bay bèn kêu lên, đuổi theo Shinichi.

Thanh tra Megure, ông Kogoro và cả thiếu úy Sato cũng vội tới đó.

Đến được băng ghế, Shinichi đeo găng tay trắng vào, tháo phong bì đính ở quả bóng bay ra. Cậu lấy trong phong bì bức thư:

- “Hai con tin ở tầng hầm tòa Kaido.”

- Đó là tòa nhà chúng ta nấp lúc nãy mà? - Thanh tra Megure lại gần, nghe thấy vậy bèn chớp chớp mắt ngạc nhiên.

- Ủa, thế à? - Anh Takagi hỏi lại.

- Đợi ta chút. - Ông thanh tra rút điện thoại. - Ông Kamoshida đấy phải không? Tòa Kaido có tầng hầm không? Vâng, có vẻ như cô Yuri và Sonoko bị giam giữ ở đó. Ông sẽ mượn chìa khóa củ văn phòng quản lý và sang tòa Kaido ngay à? Thế thì tốt, ông cố gắng đi nhanh nhé. Chúng tôi sẽ tới đó ngay bây giờ.

Thanh tra cúp máy. Ông quay sang giục mọi người:

- Nhanh nào!

- Vâng. - Shinichi gật đầu.

Cả nhóm quay đầu chạy về phía ô tô đỗ cạnh công viên.

Nhóm Shinichi vừa có mặt trước cánh cửa nối xuống tầng hầm tòa nhà Kaido thì ông Kamoshida vừa thở hổn hển vừa chạy tới, thân hình độ sộ đung đưa.

- Xin lỗi đã để mọi người chờ! - Nói rồi ông Kamoshida tra chìa vào ổ, vặn nắm đấm một vòng. Cửa mở ngay cùng tiếng “cạch” của khóa.

- Tiểu thư Yuri! - Ông Kamoshida gọi to.

Cùng với ông là tiếng Ran:

- Sonoko! Cậu có ở đây không? Sonoko?

Shinichi lách qua hai người bọn họ, chạy xuống cầu thang. Xuống được dưới tầng hầm rồi, cậu nhìn thấy Sonoko và Yuri bị trói vào ghế. Cả hai đều bị bịt mắt, bịt tai, bịt miệng, đeo khẩu trang che mũi.

- Sonoko! - Ran vội vàng chạy lại cạnh bạn, tháo bịt mắt ra. Cô vừa lay người Sonoko vừa khẩn thiết gọi. - Sonoko tỉnh dậy đi!

- Ư... Ơ... - Có vẻ Sonoko đã nghe thấy tiếng Ran gọi. Cô từ từ hé mắt.

- Sonoko! - Ran ôm chầm lấy bạn.

- Ran... - Sonoko giờ mới hoàn hồn. Thấy Ran, mắt cô đẫm lệ.

- Cậu an toàn rồi. - Ran vừa ôm vừa vỗ vai bạn như người mẹ dỗ đứa trẻ.

- Tớ được cứu rồi... - Nói rồi Sonoko òa khóc nức nở.

- Tớ mừng quá. - Ran cũng khóc theo.

- Tiểu thư Yuri! - Bên cạnh hai cô gái, ông Kamoshida cũng vừa giật hết bịt mắt, bịt tai... của Yuri ra. Ông nắm lấy hai vai cô, lắc mạnh.

- Ông Kamoshida... - Yuri lờ đờ mở mắt.

- May quá. Cô có bị thương không?

- Không sao... Cảm ơn ông. - Yuri cảm động nói trong nước mắt. Ông Kamoshida đỡ cô dậy và phủ bụi trên quần cô, giờ thì ông cũng sắp khóc đến nơi. Khi ấy,ông Kamoshida phát hiện ra thứ gì đó màu trắng trên gấu quần gập lại của Yuri, bèn cầm lấy nó và vội đút vào túi áo ở ngực. Tất cả mọi người đều không để ý tới hành động của ông, trừ Shinichi.

Đúng lúc đó, thanh tra Megure tới cuối cùng vội vàng chạy xuống hầm, mặt biến sắc:

- Nguy rồi! Cảnh sát tới kiểm tra hiện trường tầng thượng tòa Noguchi vừa phát hiện xác cô Miki!

- Cái gì? - Shinichi và mọi người trợn mắt lên.

Cả nhóm theo cầu thang thoát hiểm lên trên tòa Noguchi thì thấy Miki nằm ngay gần cửa ra tầng thượng với vết hằn trên cổ, có lẽ là do dây thừng gây ra. Ông Kamoshida chạy lại bế thốc Miki lên, khóc nức nở:

- Tại sao?! Tại sao tiểu thư Miki lại...?!

- Trời ơi! - Yuri cúi gằm mặt, giọng run rẩy.

- Có lẽ hung thủ và cô Miki tình cờ chạm trán... - Ông Kogoro cay đắng đoán.

- Chắc là vậy rồi... - Thanh tra Megure khoanh tay đồng ý.

- Nhưng hắn giấu kim cương ở đâu? - Ran hỏi bố.

- Bọn bắt cóc toàn là một lũ khôn lỏi. Ta phải tìm ra hắn càng nhanh càng tốt rồi bắt hắn khai ra. Thanh tra mau cho người điều tra xem có kẻ nào khả nghi không?

- Việc điều tra đang được tiến hành rồi, chắc chúng ta sẽ bắt được hung thủ sớm thôi. - Trung sĩ Takagi trả lời thay ông Megure.

- Ta muốn hỏi một chút. Có vẻ hung thủ biết tòa nhà Kaido có tầng hầm, nhưng tôi không hiểu vì sao tòa nhà này lại bỏ hoang? - Thiếu úy Sato Miwako hỏi ông Kamoshida.

- Ông Kaido vay một số tiền lớn của giám đốc Noguchi, nhưng không trả được nên đành nhượng lại tòa nhà.

- Ông Kaido đó giờ thế nào rồi?

- Ông ta hiện đang mất tích. - Mặt ông Kamoshida u ám.

- Đang mất tích... - Thanh tra Megure khoanh tay, nhắc lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx