sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 291: Công Kích Trí Mạng

Dịch giả: Tinh Vặn

Cùng với trường mâu trong tay bóng đỏ chỉ hướng bầu trời, ngọn lửa xanh đỏ hòa nhau hóa thành cột trụ lửa to lớn xông vào trận doanh Song Đầu Ma Thứu không xa. Trên trăm con Song Đầu Ma Thứu ở trong ngọn lửa khủng bố phát ra tiếng hét thảm thiết thê lương. Coi như là mấy ma thần muốn cứu viện cũng không kịp.

Đó là một chiến sĩ, toàn thân phủ bộ giáp lửa đỏ, trong tay cầm trường mâu cũng là màu đỏ rực. Ngọn lửa nóng cháy bốc lên, trên người y bởi vì nhiệt độ cao nên hình dạng hơi hư ảo, không thể thấy rõ.

Chiến sĩ thật mạnh! Bốn ma thần trên bầu trời đều giật mình. Tuy chúng không e ngại đối thủ như vậy, nhưng tu vi của chiến sĩ này vẫn khiến chúng giật mình.

Cái thứ nhìn như chỉ là tinh thể rõ ràng là kỹ năng lĩnh vực! Nếu không thì cấm chú mà Nguyền Rủa Ma Thần súc thế đã lâu đâu dễ dàng bị hóa giải như vậy?

Khủng Ngưu Ma Thần Gia Cáp Đề hét to, thân thể khổng lồ thoáng chốc tăng vọt mấy trăm mét. Vũ khí của gã là cây gậy dài to lớn, theo thân thể tăng vọt mà biến lớn, hoàn toàn bảo vệ Nguyền Rủa Ma Thần Tư Tháp Lạc Tư sau lưng.

Cây gậy to quét ngang, đánh hướng chiến sĩ lửa đỏ.

Chiến sĩ hừ lạnh, trường mâu chỉ tới trước, thân thể bùng phát, trường mâu mang một vòng không khí bay lên không trung. Hỏa long nhanh chóng xoay tròn bay lên cao, y thì lắc mình né tránh, rơi trở về đầu tường, cũng tránh đi một gậy của Gia Cáp Đề.

Hỏa long ở trên không trung nổ tung, hóa thành từng lưỡi dao lửa bay tứ tán, lần nữa đả kích Song Đầu Ma Thứu nặng nề. Lại có trên trăm Song Đầu Ma Thứu dưới một kích kia chết hết.

Gia Cáp Đề nổi giận, dựa vào lực phòng ngự mạnh mẽ của bản thân, gã không thèm để ý ma pháp từ đầu tường phóng tới. Sau lưng gã từ từ hiện ra ảo ảnh con trâu to. Con trâu màu nâu nhạt, có một đôi mắt trắng, khí thế khủng bố chớp mắt dâng tràn. Từng khối cơ bắp trên người Gia Cáp Đề bắt đầu phồng lên, hỗn hợp mạch máu thô to khiến người gã biến càng thêm kinh khủng. Cây gậy trong tay biến thành cột sáng, ánh sáng nâu nhạt lóe sáng ngời.

Ma Thần Hóa.

Làm một trong ma thần giỏi nhất công kiên, gã ở trong Đông Nam quan không lộ ra lực lượng mạnh mẽ nhất của mình, nhưng cũng ném hướng Đông Nam quan một cây gậy đường kính hơn trăm mét, độ thô hơn mười mét. Lần này nếu bị gã đập trúng, trước không nói chết bao nhiêu người, chỉ sợ nguyên tường thành Đông Nam quan đều bị gã đập mở lỗ hổng lớn.

Ngay lúc này, một thân hình màu vàng bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung. Bóng vàng rất quái lạ, mình trần, làn da xám xịt, cả người tỏa ra ánh sáng vàng chói lòa. Cơ bắp thô to hiện ra lực lượng và ưu mỹ, vũ khí trong tay cũng là một cây gậy to.

Đỉnh đầu trọc chiếu ra ánh sáng vàng chói mắt tỏa ra từ bản thân, đôi mắt toát ra ngọn lửa vàng.

Đối mặt một gậy khủng bố của Khủng Ngưu Ma Thần Gia Cáp Đề, không ngờ gã chẳng thèm để ý, dùng bàn tay nghênh đón cây gậy. Phải biết rằng thể tích và khí thế hai bên hoàn toàn kém xa!

*Oành![

Trên không trung Đông Nam quan như vang lên tiếng trời gầm, thanh âm đinh tai nhức óc khiến các tướng sĩ hai bên chiến đấu người run lên, chiến trường thậm chí tạm ngừng.

Hình ảnh khiến người rung động xuất hiện, không ngờ Khủng Ngưu Ma Thần Gia Cáp Đề bị chấn bay ngược ra xa ngàn mét. Chiến sĩ đầu trọc dù cũng bị đánh bay nhưng rất nhanh ổn định thân thể trên không trung.

Ngang sức ngang tài?

Trời ạ! Một chiến sĩ nhân loại mà về sức mạnh thì ngang tài với Khủng Ngưu Ma Thần Gia Cáp Đề? Đây thật là quá khó tin. Đừng quên Gia Cáp Đề đã thi triển Ma Thần Hóa, bản thân đạt tới trạng thái mạnh nhất. Cho dù gã không đặc biệt giỏi về chiến đấu nhưng sức mạnh của mình có thể đứng mười hạng đầu ma tộc.

“Hì hì, đã quá!” Chiến sĩ đầu trọc cười to, người chợt lóe, chủ động khiêu chiến nhào hướng Khủng Ngưu Ma Thần Gia Cáp Đề.

Bóng dáng lửa đỏ lúc trước cũng lại xuất hiện trên chiến trường, hướng tới Nguyền Rủa Ma Thần Tư Tháp Lạc Tư.

Không chút nghi ngờ, hai chiến sĩ này đều là cường giả cấp chiến thần, hơn nữa hai người ở tình huống một chọi một mà không kém gì Nguyền Rủa Ma Thần, Khủng Ngưu Ma Thần, thậm chí về mặt thuộc tính dường như hơi khắc chế đối phương. Điều này không thể không khiến Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp ở phía xa chỉ huy chiến đấu phải chú ý.

Đông Nam quan nhưng lại còn có cường giả như vậy? Tát Mễ Cơ Nạp hơi ngạc nhiên. Tựa như Liên Bang Thánh Điện hiểu về ma tộc, ma tộc cũng nghiên cứu sâu về cường giả Liên Bang Thánh Điện. Chiến Sĩ Thánh Điện có bao nhiêu cường giả tu vi cấp chín, Tát Mễ Cơ Nạp biết rất rõ. Nhưng trong ấn tượng của gã, chiến sĩ hỏa hệ và chiến sĩ thổ hệ dường như không ai cường đại như vậy!

Lấy tu vi của gã tất nhiên nhìn ra được, lý do chiến sĩ đầu trọc về mặt sức mạnh có thể chống lại Khủng Ngưu Ma Thần Gia Cáp Đề là bởi vì gã chính là một cường giả lĩnh vực. Cộng thêm lĩnh vực tăng phúc chắc chắn là lực lượng, thế này mới có thể đấu ngang tài với Gia Cáp Đề đã Ma Thần Hóa. Gia Cáp Đề xếp hạng thứ bốn mươi tám, còn chưa có lĩnh vực của riêng mình, tu vi cấp chín bậc hai thêm vào Ma Thần Hóa, so sánh với đối phương thì không chiếm ưu thế bao nhiêu. Nếu dưới trạng thái Ma Thần Hóa không thể đánh bại được đối phương, một khi Ma Thần Hóa biến mất thì sợ là sẽ rơi vào thế yếu.

Sức chiến đấu của chiến sĩ hỏa hệ càng mạnh, chẳng những có lĩnh vực còn là kỹ năng lĩnh vực. Hỏa hệ khắc chế nguyền rủa không bằng quang, nhưng ngọn lửa cấp bậc kỹ năng lĩnh vực thì khác. Nguyền Rủa Ma Thần Tư Tháp Lạc Tư sợ hãi đối phương tới gần, muốn chiến thắng đối thủ thì tuyệt đối không dễ dàng.

May là bên Quái Thú Ma Thần Tất Phất Long Tư, Hắc Ám Phượng Hoàng Phỉ Ni khắc Tư còn chưa xảy ra vấn đề, hắc ám hỏa diễm đã giáng xuống đầu tường quan ải.

Tác dụng của mục sư lập tức lộ ra. Một màn sáng vàng chống trên đầu tường, chống lại hắc ám hỏa diễm xâm thực. Diệp Tam Mê trên đầu tường lại lần nữa xách lên cung thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Phỉ Ni khắc Tư thi triển ma pháp.

Hình ảnh lúc trước giết Gia Ba đem đến áp lực tâm lý rất lớn cho Phỉ Ni khắc Tư, nên ma pháp của gã lại bị cắt đứt một lần nữa, nhanh chóng núp sau lưng Quái Thú Ma Thần Tất Phất Long Tư, thế này mới yên tâm. Tất Phất Long Tư không dám cứ thế đi công thành, nhiệm vụ hàng đầu của gã là bảo vệ Phỉ Ni khắc Tư.

Trong ma tộc, xếp hạng quyết định địa vị. Phỉ Ni khắc Tư xếp hạng thứ ba mươi bảy tuy chưa có lĩnh vực của mình, nhưng địa vị cao hơn Tất Phất Long Tư hạng bốn mươi sáu rất nhiều.

Có thể nói Diệp Tam Mê dựa vào lực lượng bản thân đánh chết một ma thần, hữu hiệu kiềm chế hai ma thần, khiến Hắc Ám Phượng Hoàng Phỉ Ni khắc Tư giảm thấp sức chiến đấu nhiều, còn khiến Quái Thú Ma Thần Tất Phất Long Tư không dám dễ dàng công thành.

Cho đến giờ phút này, đa số Anh Hùng Vĩnh Hằng ở tại Đông Nam quan chưa từng ra tay, che giấu lực lượng của họ.

“Khâu điện chủ, có cần dùng chúng ta sắp bày chưa?” Một ông lão đứng cạnh Khâu Vĩnh Hạo vừa mới lấy kiếm Lĩnh Vực xử lý một đống kẻ địch nhỏ giọng hỏi.

Ông lão cũng là một Anh Hùng Vĩnh Hằng, ở bên cạnh còn có hai người. Tuy thân thể bị áo choàng to che giấu nhưng nguyên tố quanh người dao động cực đậm đặc.

“Không, không thể phát động ngay lúc này. Ác Ma tộc còn chưa xuất động.” Khâu Vĩnh Hạo trầm giọng nói.

Lúc này tâm tình ông đã hoàn toàn trầm ổn. Trông thấy thực lực cường đại của các Anh Hùng Vĩnh Hằng, Khâu Vĩnh Hạo tăng rất lớn sự tự tin. Có những Anh Hùng Vĩnh Hằng trấn giữ, Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp còn có bao nhiêu cơ hội chứ?

Nói rồi Khâu Vĩnh Hạo nhảy người lên, rơi vào chiến đấu.

Làm điện chủ tiền nhiệm Chiến Sĩ Thánh Điện, ông lĩnh ngộ ra huyền bí kiếm ý và kiếm Lĩnh Vực, ở trên chiến trường có lực sát thương cực lớn. Vì tránh cho càng nhiều thương vong, Khâu Vĩnh Hạo dẫn theo bảy chiến sĩ tu vi trên cấp sáu bay lên trời, đứng đối diện với Cầm Ma và Song Đầu Ma Thứu.

Chiến trường rơi vào thế giằng co. Cùng với mục sư kháng cự ma pháp, nhân loại dần tăng số thương vong.

Tát Mễ Cơ Nạp lạnh lùng nhìn tình thế ch iến trường, không biết tại sao gã cứ cảm thấy hình như mình tính sót cái gì.

Chiến trường bắt đầu đến bây giờ, gã lần lượt bỏ vào mười lăm vạn binh lực, tuy đó không phải chủng tộc mạnh nhất gã khổng chế nhưng cũng là gần một phần ba lực lượng.

Nhìn từ cục diện trước mắt coi như có lợi với chúng. Đông Nam quan rơi vào trạng thái giằng co, gã tin rằng càng rót nhiều binh vào thì chiến cuộc tất nhiên sẽ phát triển nghiêng về một bên.

Nhưng gã không chút vội vàng. Đối với đại quân tinh nhuệ dưới tay gã không có gì đau lòng, gã để ý chỉ có tộc nhân của mình. Sự sống chết của chủng tộc khác liên quan gì gã? Bọn chúng chết nhiều chút, lúc cướp tài nguyên nhân loại thì tộc nhân của gã có thẻ chiếm được nhiều hơn.

Bây giờ không bị phái ra chiến trường trừ mười vạn đại quân ma tộc Ác Ma tộc ra, đa số là chủng tộc có ma thần bảo hộ. Tuy Tát Mễ Cơ Nạp địa vị cao quyền nặng nhưng vẫn phải nể mặt ma thần khác, nếu không gây chuyện đến chỗ Ma Thần Hoàng thì tất cả không còn mặt mũi nào.

“Bên Đông Nam quan đã bắt đầu rồi.” Long Thiên Ấn nói với Long Hạo Thần.

Hai ông cháu đang ở trong một phòng hội nghị nhỏ. Trừ hai người ra, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều ở.

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

“Bên Nguyệt Dạ đưa tới tình báo cực kỳ chính xác. Đối với chúng ta, đây là trận đấu nắm chắc rồi, Tát Mễ Cơ Nạp đã vào bẫy. Còn bên kia?”

Long Thiên Ấn nói.

“Bên kia cũng phát hiện tung tích kẻ địch, nhận định trong vòng hai ngày, Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo, Hùng Ma Thần Hoa Lợi Phất dẫn đại quân đến Vạn Thú quan. Địa Ngục Ma tộc và Hùng Ma tộc phối hợp khiến người đau đầu. Nhưng lão già Trần Hoành Vũ bình thường dù rất keo kiệt đúng là cất giấu không ít thứ tốt. Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo, Hoa Lợi Phất muốn từ trên tay lão ta kiếm chút cháo sợ rằng không dễ dàng gì.”

Long Hạo Thần nói.

“Cách thời gian ba ngày Ma Thần Hoàng nói còn chưa tới hai ngày, tin tưởng y cũng đang chú ý bên chiến trường, dù có tin tức gì sẽ không nhanh bằng chúng ta, sẽ không sai lệch quá nhiều. Cứ để y vui vẻ một lát, chỉ sợ y còn tưởng chúng ta không hề biết tình huống bên đó, Đông Nam quan và Vạn Thú quan chân tay luống cuống.”

Long Thiên Ấn thở dài nói.

“Đáng tiếc lần này phải tiêu hao quá nhiều tài nguyên. Nhưng chỉ cần một chiến định đại cuộc, chiến thắng ma tộc, trả giá bao nhiêu đều đáng. Ta ngược lại không lắng hai bên Đông Nam quan và Vạn Thú quan. Mấu chốt nhất vẫn là Ma Thần Hoàng. Hạo Thần, con có thật có nắm chắc cản được công kích của Ma Thần Hoàng sao?”

Long Hạo Thần mỉm cười, không đáp lại vấn đề của ông nội. Thật có tin tưởng sao? Tự tin thì đương nhiên có, nhưng có thật sự chặn được hay không, không đánh thì sao hắn biết? Theo Dạ Tiểu Lệ phân tích về Ma Thần Hoàng đã nói rằng hắn gần như không có cơ hội. Tất nhiên đây là không tính đến Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt là lá bài lớn nhất của hắn, không tới bất đắc dĩ, Long Hạo Thần sẽ không lật ra. Bởi vì Hạo Nguyệt xuất hiện chắc chắn sẽ khiến Ma Thần Hoàng phát cuồng.

“Thải Nhi, chú ý an toàn.” Long Hạo Thần nắm bàn tay Thải Nhi ngồi cạnh mình.

Thải Nhi mỉm cười nói.

“Yên tâm đi, em sẽ đi nhanh về nhanh.”

Nói xong nàng xoay người đi mất.

Vương Nguyên Nguyên cười khổ nói.

“Nếu không phải danh ngạch quá ít thì nên là tôi đi mới đúng. Tôi là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện cũng quá không hợp cách.”

Long Hạo Thần cười nói.

“Đừng nói vậy, quyết chiến cuối cùng chắc chắn là bên này. Chúng ta phải đối mặt mới là lực lượng khủng bố nhất của ma tộc, sẽ có cơ hội cho cô phát huy.”

………….

Ngoài Ngự Long quan, đại doanh ma tộc.

“Bệ hạ, Tát Mễ Cơ Nạp dẫn đại quân đã tới Đông Nam quan. Gã trước tiên tấn công Đông Nam quan.” Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư báo cáo tin mới nhất cho Ma Thần Hoàng.

Ma Thần Hoàng nửa nằm trên long sàn của mình, cười khẽ.

“Gã sốt ruột thật! Nhưng tổn thất lớn chút cũng không sao.”

Tất nhiên A Gia Lôi Tư hiểu ẩn ý của Ma Thần Hoàng.

“Bệ hạ, vậy bên chúng ta có cần tăng chút áp lực với Ngự Long quan không?”

Ma Thần Hoàng lắc đầu, khuôn mặt lộ nét cười.

“Không vội, bây giờ vội là nhân loại mới đúng. Ta phải cùng Long Hạo Thần chơi trò chơi, chỉ có từ từ chinh phục mới thú vị. Không đánh đổ tin tưởng và tín ngưỡng của hắn thì hắn sẽ không thần phục ta. Nhân loại đã gom góp tích lũy sáu ngàn năm, là lúc nên giao ra một vài thứ. Ngươi truyền lệnh của ta cho Tát Mễ Cơ Nạp, Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo, ta mặc kệ chúng làm như thế nào, nhưng phải dùng thời gian ngắn nhất xông vào Liên Bang Thánh Điện, tấn công Thánh thành.”

“Tuân lệnh!”

A Gia Lôi Tư cung kính đáp, nhanh chóng xoay người ra khỏi lều.

Ra khỏi lều của Ma Thần Hoàng, A Gia Lôi Tư nhíu mày, thầm nghĩ, lần này chỉ sợ nhân loại thật không có chút cơ hội. Bệ hạ sử dụng đều là dương mưu.

Một ngày sau, Đông Nam quan.

Nguyên tường thành Đông Nam quan đều bị các loại màu máu nhuộm đẫm. Trên tường thành xuất hiện nhiều dấu vết phá hư, may là tường thành quan ải này đủ dày, còn có ma pháp trận bảo vệ, mặt ngoài thủng lỗ chỗ nhưng bên trong còn vững vàng.

Chiến đấu đã tiến hành một ngày một đêm, Tát Mễ Cơ Nạp như phát điên điều động đại quân ma tộc từng đợt từng đợt tấn công, không cho Đông Nam quan một chút cơ hội thở dốc.

Năm mươi vạn đại quân luân phiên tác chiến, thế công thứ nhất kết thúc thì đợt thứ hai lập tức xông lên. Một ngày một đêm, ma tộc trừ mới bắt đầu bị đánh trở tay không kịp, khiến Ma Nhãn Thuật Sĩ, Cuồng Ma tộc bị tổn thất thảm trọng ra, nhìn tổng thể thì vẫn chiếm ưu thế áp đảo. Tuy không ngừng bị Đông Nam quan đánh lui, nhưng Đông Nam quan cũng tổn thất không nhỏ, sức chống cự dường như ngày càng yếu. Nếu không phải trong thành quân đoàn kỵ sĩ đi ra trùng kích mấy lần, sợ là thương vong càng lớn hơn.

Nhưng ma tộc tổn thất càng nhiều, lần này công thành không có vật hy sinh, tất cả đều là tinh nhuệ. Theo thống kê, trong năm mươi vạn đại quân ma tộc đã có sáu vạn chết trong trận chiến công phòng, có thể thấy thế công hung mãnh bao nhiêu. Thương vong bên nhân loại tuy không lớn như ma tộc, nhưng cũng tới số lượng một nửa.

Trong đó, bên Đông Nam quan, tử thương tối đa chẳng ngờ là thuẫn chiến sĩ có lực phòng ngự mạnh nhất. Tình huống đa phần là vì họ bảo vệ ma pháp sư, triệu hoán sư và mục sư mới chết.

Thuẫn chiến sĩ dùng sinh mệnh và tấm thuẫn của mình bảo vệ các chức nghiệp giả hệ ma pháp. Bởi vậy cho đến nay, tám ngàn chức nghiệp giả hệ ma pháp bị thương chút chút nhưng chết trận thì cực ít, chưa đến ba trăm. Tỷ lệ này trên chiến trường thảm khốc, không thể không nói là kỳ tích!

Ma pháp sư, triệu hoán sư, mục sư bây giờ mắt đều đỏ, liều mạng chiến đấu. Một ngày một đêm, làm chức nghiệp giả ma pháp hệ nhưng họ chưa từng xuống thành nghỉ ngơi. Không phải Khâu Vĩnh Hạo không cho mà là bọn họ không chịu đi. Chính mắt thấy đồng bạn vì bảo vệ mình mà lần lượt ngã xuống, các ma pháp sư mắt đỏ rực. Ba trăm chức nghiệp giả ma pháp hệ đã chết có ít nhất một nửa vì thi triển ma pháp vượt cấp thiêu đốt sinh mệnh.

Các cường giả Lục Đại Thánh Điện tại Đông Nam quan đều giết đỏ mắt, thật sự chặn lại thế công hung mãnh không ngừng của ma tộc. Bây giờ họ còn điên cuồng hơn cả Cuồng Ma tộc.

Chiến đấu tiến hành đến lúc này, ý chí và đấu chí thường quan trọng hơn thực lực. Dưới đầu tường Đông Nam quan sớm là xác chất thành núi.

“Bà nội nó, Tát Mễ Cơ Nạp đúng là đồ điên!” Khâu Vĩnh Hạo mệt mỏi đứng trên đầu tường giận dữ chửi rủa.

Một ngày một đêm qua đi, hiện giờ đã là giữa trưa hôm sau, nhưng thế công ma tộc không chút yếu đi. Hơn nữa Khâu Vĩnh Hạo thấy rõ ràng, đại quân ma tộc đã sớm mệt lắm rồi, những cường giả ma tộc không thể phát huy ra tám phần sức mạnh. Nhưng dù là vậy thì Tát Mễ Cơ Nạp vẫn không chịu bỏ qua, không ngừng chỉ huy chúng công thành.

Nên biết rằng, năm mươi vạn đại quân ma tộc này hành quân gấp lại đây, chưa từng nghỉ ngơi! Vẫn ở trên chiến trường chém giết. Không có bất cứ thống soái nhân loại nào chỉ huy quân đội của mình như vậy, mà Tát Mễ Cơ Nạp thì làm được rồi.

Gã còn chém giết bốn thống soái bộ tộc đề ra ý kiến khác.

Ma tộc hơn mười ma thần, trừ Gia Ba chết trước, ma thần khác cũng luân phiên ra trận, tuy đều bị chặn nhưng cũng rất lớn kiềm chế lực lượng Đông Nam quan.

“Chúng ta sắp đặt xong có thể kéo dài bao lâu?” Khâu Vĩnh Hạo hỏi Anh Hùng Vĩnh Hằng trùm kín người đứng cạnh mình.

Quang nguyên tố đậm đặc từ bàn tay Anh Hùng Vĩnh Hằng rõ ràng là ma pháp sư rót vào người Khâu Vĩnh Hạo. Mấy Anh Hùng Vĩnh Hằng đều là từ bên Thích Khách Thánh Điện điều động tới đây.

“Trong hai ngày sẽ không có vấn đề. Ta bày ra dài nhất có thể kéo dài năm ngày, trừ bỏ thời gian sắp đặt ra, còn ít nhất hai ngày.”

“Tốt!” Khâu Vĩnh Hạo cắn răng. “Ta không tin Tát Mễ Cơ Nạp còn có thể công kích hai ngày mà không lọt bẫy. Cho dù liều cái mạng già này ta cũng nhất định chống đến lúc đó!”

Trong Đông Nam quan tụ tập binh sĩ, số lượng tài nguyên khá là khổng lồ. Chỉ cần cường giả so đấu không bị đối phương áp chế quá nhiều, chiến trường nhìn qua sức chống cự yếu nhưng vẫn không tan vỡ.

Tát Mễ Cơ Nạp lúc này cảm xúc hơi nóng nảy. Đã qua một ngày một đêm, nhân loại vẫn ngoan cường chống cự. Khiến gã ngoài ý muốn không phải là Đông Nam quan đầy đủ cường giả Lục Đại Thánh Điện, mà là Đông Nam quan có thêm năm, sáu cường giả chiến sĩ cấp lĩnh vực. Đặc biệt là cái tên cầm cung tiễn cấp thần khí. Chính vì y uy hiếp khiến ma thần xông tới không dám dùng hết sức, từng giây cẩn thận công kích từ y.

Bên ma tộc quân tâm bắt đầu dao động. Trừ mười vạn đại quân ma tộc Ác Ma tộc ra, chủng tộc khác đều luân phiên ra trận, còn xuất hiện tổn thương trình độ khác nhau. Quan trọng là, trải qua liên tục hành quân gấp rút, một ngày một đêm chiến đấu, đại quân ma tộc đã cực kỳ mệt mỏi. Bên dưới thanh âm bất mãn ngày càng lớn, ngay cả ánh mắt đám ma thần nhìn Tát Mễ Cơ Nạp cũng càng không tốt. Đồ ngốc đều nhìn ra Tát Mễ Cơ Nạp có ý định gì. Đại quân Ác Ma tộc của gã thoải mái nghỉ ngơi một ngày một đêm, tinh khí thần đều tăng tới trạng thái tốt nhất. Nhưng Tát Mễ Cơ Nạp vẫn không cho chúng bước ra chiến trường, e sợ tộc của gã bị tổn thương.

Nếu không phải Tát Mễ Cơ Nạp và bốn Ma Vương bên cạnh gã có uy áp quá mạnh, sợ là mấy ma thần đã sớm phàn nàn rồi.

Nhẫn nại là có hạn độ. Trừ Tát Mễ Cơ Nạp ra, tại đây ma thần thứ hạng cao nhất là Trụ Ma Thần mười một. Cứ tiếp tục như vậy, Tát Mễ Cơ Nạp không có khả năng khống chế tinh hình, dù sao gã đã khiến nhiều người tức giận.

“Chúng ta đi nói chuyện với Tử Linh Ma Thần!” Một ma thần rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng bật dậy. Trong mười sáu ma thần có mười hai tên hưởng ứng kêu gọi của gã, chạy hướng Tát Mễ Cơ Nạp.

Cùng lúc đó, Tát Mễ Cơ Nạp từ ghế ch ủ soái chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói.

“Truyền lệnh, đại quân tiền phương thu binh. Ác Ma quân đoàn tập thể xuất kích. Bổn soái đích thân ra trận giết địch!”

Nói xong đôi cánh Ác Ma to lớn chậm rãi giãn ra sau lưng gã. Gã nghiêng đầu lạnh lùng liếc mười mấy ma thần đi tới. Phút chốc đám ma thần ngừng chân, không dám tiến lên nữa.

Đại quân ma tộc đằng trước như thủy triều rút đi, mười vạn đại quân Ác Ma tộc chậm rãi tiến lên.

Đại Ác Ma trên cấp sáu đập cánh bay lên không trung, dưới cấp sáu đều là bộ binh hoặc kỵ binh, xếp trận hình chỉnh tề từ từ thẳng tiến Đông Nam quan.

Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp rốt cuộc sử dụng quân đội trực hệ mạnh nhất của gã, Ác Ma tộc.

Chiến đấu không ngừng khiến Đông Nam quan chịu đựng áp lực to lớn. Tuy ma tộc tổn thất lớn nhưng Đông Nam quan cũng tương tự, cường giả mệt mỏi, chiến sĩ giảm mạnh, ma pháp sư tiêu hao quá nhiều ma lực, là lúc yếu ớt nhất.

Tát Mễ Cơ Nạp phải trong thời gian ngắn nhất đánh vào bên trong Liên Bang Thánh Điện, cơ hội tốt như vậy làm sao gã bỏ qua cho được? Thế nên gã phải ở lúc Đông Nam quan yếu ớt nhất thì phát động công kích trí mạng, một phen công thành.

Trong năm mươi vạn đại quân, mười vạn mạnh nhất rốt cuộc xuất hiện trên chiến trường, phải một lần xong hết tất cả.

Mười mấy ma thần đều không đi theo Tát Mễ Cơ Nạp ra trận. Giờ phút này, dù là ma thần không có chủng tộc thì ánh mắt tràn đầy bất mãn. Tất nhiên chúng nhìn ra dã tâm và mục đích của Tát Mễ Cơ Nạp, nhưng mà, chúng có thể làm sao đây?

Thực lực tổng thể của Ác Ma tộc mạnh thậm chí vượt qua Tinh Ma tộc, Nguyệt Ma tộc. Mười vạn Ác Ma, đây là thực lực khủng bố cỡ nào chứ. Bốn Ma Vương thêm vào vô số Ác Ma lĩnh chủ, thống lĩnh, Đại Ác Ma, ma khí hợp nhất, thân thể cường đại, càng có trí tuệ không kém gì nhân loại. Mười vạn Ác Ma cùng xuất động, đó là cảnh tượng khủng bố cỡ nào chứ?

Dù là mấy ma thần khác biết rõ Tát Mễ Cơ Nạp ra tay vào lúc này chính là muốn ôm hết công lao vào mình, còn muốn cướp đi thu lợi lớn nhất sau khi công phá Đông Nam quan. Nhưng chúng có thể làm được gì? Chúng có thể phản kháng năm đại trụ cột trong ma thần, Tử Linh Ma Thần sao?

Chúng không thể, cũng không dám. Cho dù bây giờ chúng tập trung lại sức mạnh hơn ba mươi vạn đại quân, nhưng chúng không dám lên, đặc biệt là mấy chủng tộc không có ma thần che chở càng sẽ không nghe theo chúng điều khiển. Không có ma thần nào dám làm chim đầu đàn, vậy nên chúng tranh luận nhưng không dám phản kháng.

Tiền phương Đông Nam quan, trên chiến trường xuất hiện ngắn ngủi bình tĩnh, nhưng không khí nguyên chiến trường biến càng nặng nề.

Rất nhiều rất nhiều đại quân ma tộc từ tiền tuyến rút ra sau. Trong quá trình rút lui, chúng dần tản ra hai bên. Điều này khiến các cường giả sáu chức nghiệp Đông Nam quan thả lỏng vài phần lại căng cứng thần kinh.

Mười vạn đại quân Ác Ma tộc rậm rạp áp sát Đông Nam quan. Theo Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp yêu cầu, chúng cố ý giảm thấp tốc độ, đem áp lực to lớn khắc sâu vào lòng mỗi một chiến sĩ Đông Nam quan.

Trên đầu tường Đông Nam quan, dù là chức nghiệp nào, trong đó có một phần người từng tham gia thánh chiến năm năm trước. Nhưng dù là ở trong thánh chiến đó ma tộc cũng chưa bao giờ giống như hôm nay, điên cuồng tấn công.

Một ngày một đêm mặc kệ cái giá không ngừng tấn công, hơn nữa đều là chủng tộc cường đại và tinh nhuệ nhất ma tộc. Tình hình như vậy là lần đầu tiên họ thấy. Ma tộc có xu hướng không chết không ngừng!

Đông Nam quan tổn thất tuy không lớn như ma tộc nhưng có tổn thương địch một ngàn, tự hại mình tám trăm. Hơn nữa chẳng biết tại sao, Ma Đạo đại pháo biến mất không xuất hiện trong lỗ pháo. Dù sáu chức nghiệp phối hợp nhau tăng lớn sức chiến đấu, nhưng thế đến của kẻ địch quá mạnh. Năm mươi vạn tinh nhuệ ma tộc! Đấy là thực lực khủng bố cỡ nào chứ.

Lúc này bên Đông Nam quan, mọi người đã rất mệt mỏi. Chiến sĩ và kỵ sĩ còn đỡ chút, vì bản thân số lượng nhiều, có thể luân lưu xuống thành nghỉ ngơi. Nhưng các ma pháp sư vẫn không được nghỉ, coi như là Khâu Vĩnh Hạo để họ xuống thì chúng không chịu. Cố gắng ở trên đầu tường liên tục tác chiến khiến họ mệt muốn chết, ma pháp trong người đã sớm khô kiệt. Cho dù có ma tinh bổ sung thì tinh thần họ đã cạn kiệt. Gần như mỗi một chức nghiệp giả ma pháp hệ đáy mắt đều đầy tơ máu.

Nhưng chiến trường còn chưa kết thúc, Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp không có dấu hiệu gì là kéo dài thời gian, ngược lại, gã rốt cuộc phát động đại quân Ác Ma tộc dòng tộc mình. Mười vạn Ác Ma, đây cũng là đội mạnh nhất trong đại quân ma tộc. Đầu tường Đông Nam quan, ánh mắt nhiều người biến tuyệt vọng. Dù ở mặt số lượng bọn họ tuyệt đối không kém gì đối phương, nhưng Ác Ma tộc có sức chiến đấu cỡ nào thì mọi người biết rõ. Một khi đại quân Ác Ma tộc này toàn diện công thành, bọn họ không khả năng cản lại được.

Khâu Vĩnh Hạo mắt như ưng nhìn chằm chằm đại quân Ác Ma tộc chậm rãi áp sát. Ông có thể cảm giác ra bây giờ các tướng sĩ Đông Nam quan yếu ớt, sự bất lực và tuyệt vọng. Nhưng trong lòng ông, chiến ý vẫn mạnh mẽ như vậy.

Tới đây, Tát Mễ Cơ Nạp ngươi cứ đến đi, ta chờ ngươi đã lâu.

“Ba vị tiền bối, chuẩn bị bắt đầu đi.” Khâu Vĩnh Hạo cung kính nói với ba ma pháp sư bên cạnh.

“Tiểu Khâu, ngươi thật không tệ, không uổng là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện.” Không biết vì sao mà ma pháp sư dẫn đầu khích lệ Khâu Vĩnh Hạo một câu, sau đó ba ma pháp sư nhanh chóng xoay người rời đi, chớp mắt biến mất trên đầu tường.

Kỵ sĩ, chiến sĩ rã rời ngã gục trên mặt đất gượng dậy, cầm lấy vũ khí của họ. Các ma pháp sư cũng giãy dụa nâng lên pháp trượng. Họ có thể phóng ra ma pháp đã cực kỳ ít, chỉ ở phút mấu chốt cuối cùng, có lẽ còn có thể giết nhiều kẻ địch một chút.

Tuyệt vọng trong mắt mọi người biến thành quyết tuyệt. Vì thánh chiến này, đây là cuộc chiến không chết không ngừng giữa hai chủng tộc, không có chỗ cho hòa bình. Lấy thế công điên cuồng của ma tộc, một khi Đông Nam quan bị phá thành, ma tộc sẽ tàn sát ra sao thì ai đều rõ ràng. Nếu đã thế còn không bằng chết trận.

Chiến trường đối với bất cứ chức nghiệp giả nào đều là nơi rèn luyện tốt nhất. Tại đây rèn luyện không chỉ là tu vi của họ còn có tâm tính. Không chút nghi ngờ, mắt thấy đại quân Ác Ma tộc sắp đến, mỗi một cường giả Lục Đại Thánh Điện trong lòng đều xuất hiện thăng hoa. Nếu sau trận chiến này mà họ còn có thể sống sót, không chút nghi ngờ, họ sẽ trở thành tinh nhuệ chân chính của Lục Đại Thánh Điện.

“Tất cả chức nghiệp ma pháp hệ tại chỗ nghỉ ngơi.” Khâu Vĩnh Hạo đột ngột ra lệnh kỳ lạ khiến ma pháp sư, triệu hoán sư, mục sư trên đầu tường kinh ngạc giật mình.

Kẻ địch sắp tới trước mắt còn kêu họ nghỉ ngơi?

“Đây là mệnh lệnh. Nhân loại tất thắng!” Khâu Vĩnh Hạo nhấn mạnh một câu, cùng lúc đó, ánh mắt đóng chặt vào Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp trên chân trời phía xa.

Đại quân Ác Ma tộc trên mặt đất Ác Ma chiếm bảy phần, trên cấp sáu có thể bay chiếm ba phần. Nhưng chúng không bay cao, vì tăng áp lực với Đông Nam quan, tất cả bay trong phạm vi cách mặt đất từ một trăm đến một trăm năm mươi mét.

Ác Ma tộc là chủng tộc cường đại ma khí hợp nhất. Nếu nhìn từ tổng thực lực chủng tộc, chúng chỉ kém Nghịch Thiên Ma Long tộc khủng bố! Bốn Ma Vương chia bốn hướng thống lĩnh đại quân. Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp ở giữa, trên mặt gã lộ ra khinh thường và mãnh liệt sát ý.

Dù trải qua nhấp nhô, Đông Nam quan cũng ngoan cường hơn trong tưởng tượng, nhưng tất cả điều này đã không còn quan trọng. Tát Mễ Cơ Nạp có tin tưởng tuyệt đối trong thế công tiếp theo công phá Đông Nam quan. Đến khi đó, đám người Lục Đại Thánh Điện đều sẽ trở thành hòn đá kê chân cho gã đi tới.

Không giết nhân loại bình thường, nhưng đối với đám chức nghiệp giả Lục Đại Thánh Điện, ma tộc tuyệt đối sẽ không nương tay. Đây là cơ hội tốt nhất đả kích nhân loại, không đánh họ tàn phế thì ma tộc làm sao tiếp tục giữ ưu thế tuyệt đối đâu?

Đại quân Ác Ma tộc ngày càng gần, năm ngàn mét, bốn ngàn mét, ba ngàn mét.

Rốt cuộc, đại quân Ác Ma tộc đã tới gần đầu tường một ngàn mét. Bộ dáng khủng bố của Tát Mễ Cơ Nạp đã hiện ra trước mặt các nhân loại. Khí lưu màu xám tro quay quanh người gã, hơi thở tử vong khủng bố ở trên không trung hóa thành đầu Ác Ma khổng lồ, dường như tùy thời sẽ cắn Đông Nam quan một ngụm. Dù lần này chỉ xuất hiện một mình gã, nhưng gã xếp hạng bốn trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần khủng bố, lúc trước đám ma thần xuất chiến dù cộng lại cũng chưa chắc cường bằng gã. Tát Mễ Cơ Nạp cũng tuyệt đối tin tưởng, trong Đông Nam quan không có bất cứ nhân loại nào có khả năng đối kháng với mình.

“Tát Mễ Cơ Nạp.” Ngay lúc này, không trung vang lên giọng kêu gọi.

Thanh âm đến rất đột ngột nhưng cực vang, sóng âm cuồn cuộn như từ bốn phương tám hướng truyền đến. Sóng âm mãnh liệt khiến cơ thể Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp hơi rung động. Từ thanh âm gã liền nghe ra người đến không tốt.

Trong chớp mắt đó, Tát Mễ Cơ Nạp như trông thấy thứ gì khủng khiếp, người bay ngược ra, chớp mắt trốn ngoài mấy ngàn mét, vẻ mặt sợ hãi.

Gã nhìn thấy cái gì?

Đó là một tòa bảo tháp, một tòa bảo tháp bỗng xuất hiện ở giữa không trung từ trên trời giáng xuống. Bảo tháp màu trắng, màu trắng tràn ngập uy nghiêm. Trong lúc nó rơi xuống, thể tích không ngừng biến to. Ánh sáng trắng bắn bốn phía, vừa lúc rơi vào đầu Ác Ma.

Ai đều biết, đầu Ác Ma là lực lượng Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp ngưng kết thành. Nhưng giờ phút này, cái đầu bị bảo tháp trấn áp tán loạn. Thậm chí trước ánh sáng trắng nó không thể chạy trốn, chớp mắt hóa thành luồng khói tan biến trong ánh sáng trắng. Ánh sáng trắng nóng rực càng thêm chói mắt.

Đại quân Ác Ma tộc đang tiến tới dường như bị áp lực nặng nề đè xuống. Ác Ma trên bầu trời cùng đáp xuống đất, hoảng sợ nhìn không trung. Bảo tháp kia đã cao tới trăm mét, bên trong ánh sáng trắng có vầng sáng bảy sắc khuếch tán.

Thần khí. Không chút nghi ngờ, đây là một thần khí! Nhưng dù là thần khí cũng không đủ khiến mười vạn đại quân Ác Ma tộc e sợ như vậy. Chúng sợ là ánh sáng trắng phóng ra từ thần khí. Hơi thở đó khiến lực lượng hắc ám trong người mỗi một Ác Ma kịch liệt dâng lên, run rẩy.

Lúc này Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp đã không còn bình tĩnh và quyết chí như trước, trong mắt gã tràn đầy hoảng sợ.

Đó là tòa bảo tháp, chính là bảo tháp đó.

Nếu hỏi cả đời này Tát Mễ Cơ Nạp sợ nhất là ai, chắc chắn gã đáp là Ma Thần Hoàng, đây là không cần nghi ngờ. Nhưng nếu hỏi gã e sợ nhất là thứ gì, vậy gã sẽ khẳng định đáp, là tòa bảo tháp năm đó tại Ngự Long quan từng đối diện, Tháp Vĩnh Hằng từng thuộc về Long Hạo Thần.

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx