Để giữ đúng lời hứa với Anh Tử, tôi mang quyển nhật ký của mẹ cô ấy ra chôn cạnh mộ thầy Dương một cách bí mật, chẳng ai biết.
Còn lời nhờ nhắn lại của Mục Ly thì tôi giữ mãi trong lòng chờ đến khi tốt nghiệp xong sẽ tính.
Vả lại mùa thi tốt nghiệp cũng gần kề. Ai cũng bận ôn bài chuẩn bị thi. Cái làm chúng tôi đau đầu nhất là thi xong rồi sẽ làm gì? Con đường tương lai quá ư là mù mịt.
Chúng tôi biết ý thức chủ quan và thực tế khách quan là hai con đường song song không bao giờ gặp nhau. Tính là một chuyện mà có thực hiện được không là chuyện khác. Tất cả ngoài khả năng phán đoán của mỗi người.
Bên cạnh đó, từ sau ngày thầy Dương qua đời, ở bên ngoài thiên hạ cứ xôn xao bàn tán chuyện đội du kích sắp tấn công vào thành. Chính lá thứ của thầy Dương là lệnh đột kích. Hồ Tam và Giang Chí Quân đã thề là sẽ báo thù cho Trương Quốc Uy với Ngô Nhân Kiệt.
Đương nhiên tất cả chỉ là tin đồn. Có điều không khí trong thành không còn như trước. Mọi sự đi lại trong ngoài thành đều bị lính Nhật kiểm soát gắt gáo. Đêm đến bảy giờ đã giới nghiêm. Lính Nhật còn bắt thanh niên trai tráng trong thành đi dân quân canh phòng. Cả đến lầu chuông trong rừng cũng bị họ trưng dụng làm đài quan sát.
Ông Hiệu trưởng trong trường thì được lệnh phải kiểm soát gắt gao từng hành động của học sinh. Để phòng xa ông Hiệu trưởng đã ra lệnh cấm hội họp, chỉ được học chứ không được hoạt động gì khác. Thế là phe của Ngô Hán Thanh coi như bị trói chân. Còn phe của Lưu Đại Khôi vẫn ngầm hoạt động. Hiểu thị của họ là: "Không cúi đầu trước giặc ngoại xâm. Nhưng hy sinh thì phải hy sinh cho đáng", "Có thể lui về hậu phương rồi hãy hành động"....
Lưu Đại Khôi là đứa thông minh, hắn họp bạn chỉ họp ở quán cà phê ngoài trường, như vậy là không phạm nội quy nhà trường. Bên cạnh đó chúng tôi còn có lão Vương chủ quán canh chừng hộ cho bọn tôi. Nếu bị phát hiện theo dõi chỉ cần ông ấy đằng hắng hai tiếng là bọn tôi có thể chuồn ra phía sau nhảy qua bờ rào là về trường ngay.
Một bữa khi chúng tôi chuẩn bị bữa họp. Đột nhiên Anh Tử ở lại. Lưu Đại Khôi bèn cho Tô Huệ Văn và Vương Ngọc Anh rủ Anh Tử đi đánh vũ cầu. Còn lại chúng tôi tiến hành khẩn trương ngay bữa họp.
Từ ngày có lệnh giới nghiêm, các quán nước đều vắng khách nên phiên họp của chúng tôi tiến hành khá thuận lợi.
Lưu Đại Khôi thì cho rằng chiến tranh sắp nổ ra trong thành phố. Vì vậy tốt nhất bọn tôi nên rời khỏi học đường, bởi vì trong trường hợp cuộc chiến xảy ra thì nhà trường cũng có thể biến thành chiến trường. Chúng tôi cần phải bảo toàn lực lượng và chấp hành di chúc của thầy Dương là đến hậu phương tiếp tục học.
Trong đám chúng tôi chỉ có Ngô Hán Thanh là chống đối. Hắn muốn ở lại sát cánh cùng du kích chiến đấu. Dương Sơn phải thuyết phục.
- Không được đâu, mày hãy tuân theo di chúc của thầy Dương. Chữ nhẫn là đầu. Sau này thành tài rồi trả thù không muộn. Chớ mi ở lại không lợi đâu. Sớm muộn gì Khuyển Dưỡng Quang Hùng cũng điều tra ra mi là em trai Ngô Nhân Kiệt, lúc đó chưa làm được gì thì đã bị bắt! Đừng có tự trói tay mà chui vào rọ.
Ngô Hán Thanh có vẻ suy nghĩ, còn chưa biết sử lý ra sao thì Tôn Thắng Nam nói.
- Mấy người đã dự sinh nhật Anh Tử thì cha cô ta sẽ nể tình con mà biệt đãi hơn. Đừng lo.
Dương Sơn trợn mắt.
- Bộ cô tưởng Quang hùng tình cảm như vậy ư? Nếu thế tại sao ông ta lại ra lệnh cho thầy Hiệu trưởng trông chừng chúng ta kỹ như vậy chứ?
Hầu Triều Nghĩa nghe vậy vội hỏi.
- Họ đang giám sát bọn mình à?
- Còn phải hỏi, chẳng phải là mấy hôm trước đích thân Đinh Lục vào trường mượn sổ điểm danh ư?
- Vậy là nguy rồi! - Hầu Triều Nghĩa tái mặt - Phải có biện pháp gì ứng phó chứ?
Dương Sơn buông tiếng thở dài.
- Biện pháp gì chỉ có chước thứ ba mươi sáu "Dĩ đào thượng sách". Thật ra ta cũng chẳng muốn bỏ cái đất này mà đi, nhưng nếu ở lại nguy quá. Chỉ còn nước làm theo kế hoạch của Lưu Đại Khôi thôi.
Vương Mộ Đạo nói:
- Đúng, kẻ khôn ngoan không bao giờ lấy trứng mà chọi đá. Như vậy mới thức thời.
Cao Triết Huê thì không tin tưởng lắm nói với Lưu Đại Khôi.
- Kế hoạch ngươi đã hoạch ra chưa? Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi mà chưa chuẩn bị gì cả, đến lúc đó làm sao đi? Bọn chúng lại tuần tiễu đầy đường…
Lưu Đại Khôi trấn an.
- Tao đã tính rồi, nhưng chưa biết có thực hiện được không. Các bạn có thấy mấy cái xe muối ở miệt quê mỗi ngày lên đỗ ở lộ Tây không.
Nhắc đến xe buôn muối, mọi người chợt nhớ đến chuyện mấy chiến sĩ du kích lần trước bị bắt. Đây quả là một con đường nguy hiểm. Vì suốt dọc đường xe lửa, bọn lính Nhật đã cho thiết lập rất nhiều đồn kiểm soát, xe muối muôn ra vào thị xã phải đi ngang mấy cái chốt này. Mà bọn Nhật thì đa nghi, thấy đông người qua lại hay nổ súng bừa bãi. Vì vậy con đường này quả là khá nguy hiểm.
Lưu Đại Khôn tiếp.
- Đấy muốn về hậu phương chỉ có đường đi theo xe muối. Chỉ cần vượt qua mấy cái trạm kia là ta đã đến khu an toàn, ra đến đấy sẽ có người đón bọn ta ngay.
Dương Sơn suy nghĩ.
- Tôi nghĩ nếu so với chuyện ngồi yên ở đây chờ họ bắt bỏ tù thì mạo hiểm một phen dù gì vẫn hơn. Thà liều mạng có chết cũng chỉ chết một lần.
Lời của Dương Sơn làm mọi người không hẹn đều liên tưởng đến cảnh lao tù hôm nọ.
Tôn Thắng Nam tỏ ra quyết liệt nhất.
- Vậy thì biểu quyết đi. Ai đi thì đưa tay lên, còn không thì cứ ngồi yên.
Cao Triết Huê là đứa đưa tay đầu tiên nhất, kế đến Tôn Thắng Nam rồi lần lượt mọi người cuối cùng mới đến Ngô Hán Thanh.
Lưu Đại Khôi thấy vậy nói.
- Hay lắm, vậy là mọi người đã nhất quyết. Nếu thế thì ngày mai tôi sẽ xin phép về quê trước. Còn các bạn cứ ở lại trường chờ tin tức tôi.
Biểu quyết xong ai nấy đều thấy nhẹ nhõm. Có người pha trò.
- Tôn Thắng Nam giỏi thật, thuyết phục được cả Ngô Hán Thanh!
Tôn Thắng Nam bĩu môi.
- Chỉ e là "Anh hùng nan quá mỹ nhân quan" (anh hùng khó qua khỏi cái ải của mỹ nhân). Để sự việc xong đi mới biết là anh ta làm được hay không được thì biết!
Ngô Hán Thanh đỏ mặt giả vờ không nghe lại ra chiêu nghĩ ngợi điều gì.
Cao Triết Huê làm ra vẻ khờ khạo.
- Ai là mỹ nhân? Có phải "Cô nàng bé nhỏ" không?
Tôn Thắng Nam nhổ bãi nước bọt.
- Hồ Ly tinh! Hoa Anh túc thì có! Chỉ chuyên đi quyến rũ người.
Chúng tôi biết Tôn Thắng Nam cố gắng chinh phục Ngô Hán Thanh đã lâu nhưng chẳng được nên căm tức. Đang trong lúc căng thẳng đó thì sau quầy hàng chợt có tiếng cong ái nhỏ nhẹ.
- À… Các bạn đang nói lén gì tôi đó!
Mọi người giật mình, không biết Anh Tử đã lẻn vào quán từ lúc nào. Ngay lúc đó Hán Thanh cầm khăn tay chạy tới quầy, lau vội những cọng tơ bám trên tóc Anh Tử.
Anh Tử vừa cười vừ nói.
- Chị Thắng Nam! Sao chị cứ thích nói xấu sau lưng người khác hoài vậy.
Tôn Thắng Nam nói thẳng.
- Cô đừng tưởng cô đã giúp là bọn này phải mang ơn cô mà không dám nói. Thật ra tôi biết cô nào có phải tốt lành gì, chỉ vì tình riêng mà cứu cả bọn thôi.
Ngô Hán Thanh trợn mắt nhìn Thắng Nam trong khi Anh Tử đỏ mặt nói.
- Chị Thắng Nam! Tôi hiểu tại sao chị lại nói vậy rồi, nhưng cho chị biết: Đàn bà Nhật chúng tôi không bao giờ làm trò chiếm đoạt bạn trai người khác đâu.
Hán Thanh lại quay qua trừng mắt với Anh Tử, trong khi Tôn Thắng Nam nói.
- Nếu vậy thì quá tốt! Như vậy có nghĩa là đàn ông Trung Hoa chẳng nên thân gì, nên mới thích trò đuổi hoa bắt bướm, tham lam.
Anh Tử phản đối.
- Tôi không đồng tình với lời vừa rồi của chị. Tình yêu không phải là chuyện bán buôn. Đàn bà cũng không phải ai yêu là có quyền chọn. Mà yêu là phải có sự thoả thuận của hai người. Ai cũng có quyền tự do yêu và được yêu. Không ai bức bách ai về chuyện đó được cả.
Lưu Đại Khôi thấy tình hình căng quá, vội chuyển câu chuyện sang đề tài khác, hỏi.
- Anh Tử này! Cô đến đây từ lúc nào vậy?
- Vừa đến thôi! Lúc đó quý vị mải lo cãi nhau nên chẳng ai để ý cả.
- Ban nãy hình như cô và Tô Huệ Văn, Vương Ngọc Anh chơi cầu lông cơ mà?
- Vâng, chúng tôi chơi cầu lông một lúc mệt quá, nên nghỉ xả hơi bằng trò đi trốn đi tìm. Tôi trốn nãy giờ được hai phút rồi, chỉ còn một phút nữa thôi là coi như thắng cuộc.
Lưu Đại Khôi nghe vậy giật mình.
- Vậy nãy giờ bọn tôi nói gì cô đã nghe được hết rồi ư?
- Tôi chỉ nghe quí vị nói xấu tôi thôi.
Dương Sơn không tin.
- Chỉ vậy thôi ư?
Anh Tử cười không đáp, chỉ nói với Tôn Thắng Nam.
- Tôi có đôi tai thần, tôi có thể nghe được những bí mật giấu kín trong lòng người khác.
Tôn Thắng Nam gầm lên.
- Thôi nhé, tôi chịu hết nổi cái lối õng ẹo của cô rồi. Im mồm đi, bằng không tôi xé toạc miệng cô ra đấy.
Anh Tử nghịch ngợm nhảy ra núp sau lưng Hán Thanh, rồi thách thức.
- Chị có dám không?
Tôn Thắng Nam thấy vậy lồng lên, nhảy tới. Anh Tử kéo Hán Thanh về phía cửa. Ngay lúc đo bên ngoài một cái bóng đỏ nhảy chụp vào, đụng mạnh lên người Tôn Thắng Nam. Kết quả cả hai ngã lăn quay.
- Bắt được ngươi rồi nhé!
Mọi người nhìn kỹ thì ra Vương Ngọc Anh đang nằm trên mình Tôn Thắng Nam. Còn Anh Tử vẫn còn ở sau lưng Hán Thanh. Vương Ngọc Anh chơi trò bịt mắt bắt dê với Anh Tử nghe tiếng Anh Tử trong quán đi vào. Chẳng ngờ chụp đúng Tôn Thắng Nam, mọi người được một trận cười vui vẻ.
@by txiuqw4