Sau buổi họp ở quán nước, mọi người tiếp tục bàn không ngớt về mối tình tay ba giữa Uông Đông Nguyên - Anh Tử - Ngô Hán Thanh. Mọi người đều thấy vở kịch thầy Dư
Rồi mọi người cũng bàn tán về điều Dương Sơn đã tiết lộ.
Ở tuổi chúng tôi. Tình yêu là vấn đề quan tâm chẳng kém chuyện kháng chiến. Vì vậy rảnh rỗi ra là ngồi lại phân tích, lý luận suy đoán xem mối tình của họ rỗi sẽ diến biến đến đâu. Có người còn đề nghị đem đề tài tình yêu của thầy Dương ra soạn thành vở kịch để trình diễn vào ngày giỗ trăm ngày của thầy Dương hầu cảnh tỉnh Hán Thanh.
Nói là nói vậy chứ chúng tôi biết chưa hẳn là vở kịch sẽ trình diễn được, vì trong tình trạng giới nghiêm thế này mọi chuyện diễn kịch hay làm bích báo đều bị cấm đoán.
Đang lúc chúng tôi bàn tán hăng say thì đột nhiên thấy từ ngoài cửa mấy tay to lớn mặt mày bặm trợn bước vào, trong đó có tên bọn tôi quen mặt. Dương Sơn kề tai tôi nói nhỏ đấy là bọn đã vào trường tìm thầy Thứ. Hầu Triều Nghĩa cũng nhận ra đó là những bộ hạ của Đinh Tân Trai.
Họ có vẻ để ý đến bọn tôi nên lão Vương nháy mắt ra lệnh cho chúng tôi đi đi. Tôi chợt nhớ đến cái hôm Anh Tử bị cắt mất lóng tay hôm nọ. Một không khí khiếp đảm bao trùm.
Chúng tôi lặng lẽ quay về ký túc xá. Giờ này đã khá khuya nên hầu như tất cả đã lên giường, chỉ còn một mình Ngô Hán Thanh đứng tựa người vào cửa sổ mắt nhìn ra ngoài với vẻ suy tư, trên tay Thanh là một mảnh giấy viết dở. Chúng tôi rón rén bước tới nhưng Thanh là người rất thính tai, nên anh chàng vội vã xếp mảnh giấy lại rồi cho vào phong bì. Trên phong bì có một hàng chữ: "Gửi Khuyển Dưỡng Anh Tử".
Dương Sơn đứng trước mặt Thanh ngỏ lời xin lỗi chuyện qua rồi. Trong khi tôi lặng lẽ nhét chiếc đồng hồ quả quýt trở lại vào túi cho Hán Thanh.
Bấy giờ Hán Thanh có vẻ đã nguôi cơn giận, nhưng hắn chẳng nói năng gì cả, chỉ bắt tay chúng tôi rồi bỏ về phòng nằm.
Giường của tôi và giưởng của Hán Thanh gần nhau, tối hôm ấy tôi không ngủ được. Bao nhiêu sự việc xảy ra dồn dập cứ nhảy múa trong đầu tôi. Tôi tự hỏi. Ngô Hán Thanh có thật sự yêu Anh Tử không?
Nếu yêu sao chẳng kín đáo một chút, mà lại công khai như vậy để mọi người trêu chọc? Nhưng nếu yêu thì tình yêu này sẽ đưa đến đâu? Tôi thấy sự việc rõ ràng là bế tắc.
Câu hỏi cứ loay hoay trong đầu. Tôi biết với tính khí cao ngạo của Hán Thanh. Bất cứ hoàn cảnh có thế nào cũng không bỏ cuộc. Sự huỵch toẹt của Dương Sơn vừa qua quả là một quả đấm mạnh làm tổn thương tự ái Thanh. Vì vậy tôi không thể không tìm lời để xoa dịu hắn.
Nghỉ vậy tôi rón rén đứng dậy bước qua giường của Hán Thanh. Tôi biết hắn hẳn cũng không ngủ được. Nhưng khi sang đến nơi mới thấy chiếc giường trống rỗng không có người nằm.
Giữa khuya Hán Thanh đã đi đâu? Tôi bước ra khỏi phòng ngủ nhìn quanh tìm kiếm. Khi nhìn ra vườn hoa thì thấy ở góc vườn có một bóng đen động đây trên sân cỏ, tôi bước ra hỏi.
- Hán Thanh đáy phải không? Người làm gì đấy?
Hán Thanh ngả người mắt nhìn lên trời, đáp gọn.
- Xin đừng quấy rầy, tao đang ngắm sao!
Tôi cười
- Mi có vẻ thích thiên văn học quá
Hán Thanh gật đầu.
- Nhìn trời tao liên tưởng đến con người…
Rồi đột nhiên Hán Thanh quay ra hỏi tôi.
- Thoe mày thì khoảng cách giữa ngôi sao kia với ta là bao nhiêu?
Tôi lục lọi nơi kiến thức đã đọc được trên báo chí.
- Nghe nói khoảng cách giữa ngôi sao với chúng ta phải tính bằng năm ánh sáng. Với kiến thức khoa học hiện đại, ta chỉ có thể tính phỏng chừng chứ chưa tính chính xác được. Ánh sáng của nó phải mất hàng năm mới đến được địa cầu.
Hán Thanh có vẻ cảm hoài.
- Vì vậy, kiếp người của chúng ta quả là ngắn ngủi. Con người còn bé hơn cả hạt bụi nếu so với vũ trụ. Cái sống ngắn ngủi và phù du như kiếp thiêu thân.
Tôi gật đầu tán đồng.
- Đúng vậy.
Tôi nói mà hơi ngạc nhiên vì cảm thấy một người hàng ngày lạc quan như Ngô Hán Thanh sao hôm nay có vẻ bi quan thế. Tôi nói tiếp.
- Có điều mỗi thứ nó đều có vai trò của nó. Sinh mệnh con người nhỏ nhoi nhưng đã đóng góp nhiều cho ý nghĩa cuộc đời. Còn các tinh cầu to lớn kia trong vũ trụ bao la chỉ là những vật vô tri. Sự hiện diện mà ta thấy kia chưa hẳn còn tồn tại. Có khi nó đã tắt ngấm lâu rồi mà giờ ta vẫn thấy.
- Đúng, nó chết nhưng ánh sáng vẫn còn. Đấy cũng là điều hay. Cũng là con người tuy cuộc sống ngắn ngủi, nhưng nếu làm được điều có ích cho đời thì tiếng vẫn còn mãi ở đời sau.
Tôi hiểu ý Hán Thanh muốn nói gì, nên gật đầu tán đồng.
- Đúng! Nhưng chẳng lẽ tối nay mi ra đây nằm là để nghỉ những triết lý thôi sao?
- Gàn như vậy. Tao đang tìm giải pháp cho vấn đề một cách để giải quyết.
- Nghĩa là dựa vào tự nhiên để tìm một giải pháp tối ưu? Tao thấy như vậy chẳng khác nào dùng phép vi phân để giải các phép toán cộng trừ nhân chia.
- Mày nói nghe đơn giản quá! Sự tiến hóa của xã hội có thể tính được. Chẳng hạn như dựa vào sự phong hóa của một tảng đá, nhà địa chất học có thể tính tuổi nó. Nhưng nội tâm con người thì khác, nó phứt tạp hơn. Tình cảm không thế tính toán động thái của nó dễ dàng được, nên phải suy nghĩ kỹ càng.
Tôi cười.
- Mi có vẻ là một triết gia đấy.
- Triết gì mà triết. Nhiều vấn đề ta thấy giản dị mà thành phức tạp, trong khi đó nhiều chuyện rất là đơn giản chúng ta lại biến nó trở nên phức tạp đi. Đó mới khổ chứ?
Tôi hiểu Hán Thanh hiện đang phân vân giữa hai việc nước và tình, nên nói.
- Tao biết mày đang khó xử chuyện của mày với Anh Tử. Với tao, tao cũng sẽ không biết xử trí thế nào.
Hán Thanh ngồi im lặng rất lâu. Tôi có nhiều việc muốn hỏi nhưng chẳng biết mở đầu thế nào. Khoảng mười phút sau thu hết can đảm. Tôi mới nói:
- Hán Thanh, Từ cái hôm Anh Tử bị bắt cóc, có rất nhiều chuyện tao cần gặp ngươi để hỏi cho ra lẽ, nhưng không làm sao mở lời được. Giờ thì gần như cả trường đã biết hết chuyện giữa mày và Anh Tử, nên tao muốn biết mày có thật tình yêu Anh Tử không?
Hán Thanh tiếp tục ngồi yên. Một lúc sau hỏi ngược lại tôi.
- Ta hỏi ngươi. Yêu thì sao mà không yêu thì sao?
- Nếu tin đồn là thất thiệt, thì rất đơn giản mi chỉ cần ít tiếp xúc với Anh Tử để tránh lời dị nghị. Còn nếu thật sự yêu thì mới là vấn đề. Phải có sự suy nghĩ cặn kẻ để tránh sau này đau khổ cả hai bên.
- Theo mày thì trên đời này cái gì quan trọng nhất? Tình yêu hay là cái khác?
- Tao thấy thì ngoài tình yêu ra còn nhiều thứ lắm chứ. Chẳng hạn như tương lai, sự nghiệp… với tao thì tiền đồ sự nghiệp quan trọng hơn.
Hán Thanh lắc đầu.
- Tao không nghĩ như vậy!
Tôi nhíu mày.
- Nếu vậy mà cùng quan điểm với Điền Mục Thanh. Tình yêu là quang trọng nhất?
- Tao không nói như vậy, nhưng tình cảm là cái không thể thiếu của con người. Tình cảm này bao gồm tình yêu trai gái, tình yêu cha mẹ, anh em, Tổ quốc… Con người chỉ tồn tại khi có tình thương. Điền Mục Thanh thì chỉ nhìn thấy có một khía cạnh của cuộc đời nên mới có tậm trạng quá khích như vậy.
- Mi muốn nói là phải đặt tình thương lên tất cả? Điều này tao thấy nó rất gần với quan điểm của Anh Tử đây.
- Anh Tử cũng không nhìn thấy toàn diện vấn đề, chỉ biết yêu mà chẳng thấy những tác động bên ngoài.
- Thế còn mi?
- Tao cũng không thể là người bàng quan ngoài cuộc.
- Nên nhớ rằng ngươi chính là người biết mà vẫn để Anh Tử bị cắt đứt một lóng tay.
- Cái đó là chuyện chẳng đặng đừng. Anh Tử chỉ hy sinh một lóng tay mà cứu được sau người khỏi chết. Đó không phải là cái giá xứng đáng ư?
- Thế còn chuyện trả thù của mày? Mối thù mất anh?
- Ừ. Cái đau khổ ở đây là tình yêu và thù hận đang đối đầu nhau. Nhiều lúc sự mâu thuẫn đó khiến ta nhức đầu nhưng đôi khi vì yêu một đa số mà ta phải hy sinh thiểu số; vì Tổ quốc, vì hòa bình ta phải diệt kẻ xâm lăng. Sự kiện cơ hồ giản dị, nhưng đâu có đơn giản thế.
- …
- Mày có hiểu tại sao không?
Tôi chẳng hiểu Hán Thanh nói gì nên để hắn tiếp tục nói.
- Nhiều lúc ta không thể quyết định dứt khoát được vì ta nhu nhược. Mà muốn khắc phục phải có một sự can đảm lớn lao…
- Nhưng mày đã có được chưa?
- Chuyện đó tao phải nhờ đến một người…
Hán Thanh nói rồi đưa tay chỉ lên trời tiếp.
- Mi có nhìn thấy cái ngôi sao sáng nhất trên trời đó không.
- Rồi sao?
- Đấy là thầy Dương!
Tôi giật mình.
- Thầy Dương?
- Ừ, chính là thầy đó. - Hán Thanh nhìn lên trời với ánh mắt ngưỡng mộ nói - Mỗi lần gặp chuyện rắc rối hay buồn phiền tao đều nhìn lên đấy. Nhờ thầy giúp tháo gỡ cho tao. Như lúc thầy giải bài tập lúc thầy còn sống. Rồi hắn quay qua nhìn tôi.
- Mày có biết chuyện tình của thầy Dương chưa?
Tôi gật đầu. Hán Thanh tiếp.
- Nghe Anh Tử nói là đã giao quyển nhật ký của mẹ cô ấy cho mày?
- Ừ, tao đã đem chôn cạnh mộ thầy Dương rồi.
- Thế trong quyển nhật ký viết gì mày biết không?
Tôi lắc đầu.
- Không!
Hán Thanh gật đầu.
- Tao không cần đọc cũng đã mường tượng ra trong đó viết cái gì rồi.
Tôi non nóng.
- Hán Thanh! Tao muốn biết mày định giải quyết chuyện mày với Anh Tử ra sao?
- Rất cám ơn sự quan tâm của các bạn dành cho tôi. Nhưng xin các bạn hãy yên tâm. Ngô Hán Thanh này là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Biết cách xử thế mà. Các bạn cứ chống mắt mà xem, chẳng có gì phải nghĩ ngợi cả.
- Nghĩa là mày…
Ngô Hán Thanh vương vai.
- Thôi khuya rồi! Bạn về ngủ đi chứ!
- Thế còn mi?
- Tao à! Đang cần sự yên tĩnh. Cũng như chờ canh sao kia chỉ thị, bảo tao phải làm gì.
@by txiuqw4