sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thanh gươm huyền bí (Quyển 1) - Chương 5 phần 2

Lyra lôi tuột tay cậu đi. Ngay sau đó Will nhận ra điều gì đã làm cô bé cư xử như vậy.

Ở nơi nào đó trong con phố nhỏ phía trước quán cà phê, có cái gì đó đang gào thét.

Will đi về phía có tiếng la, Lyra theo sau cậu. Trong ánh trăng, cậu lao mình xuống ngõ hẻm. Sau một vài chỗ quanh co, họ tới một góc phố phía trước tháp đá mà họ đã nhìn thấy tối hôm đó.

Khoảng hai mươi đứa trẻ hoặc hơn đang quay mặt vào trong nửa vòng tròn ở phía chân tháp, một vài đứa cầm gậy, vài đứa khác thì đang ném đá vào thứ gì đó mà chúng đã bẫy vào chân tường. Thoạt đầu, Lyra nghĩ đó là một đứa trẻ khác. Nhưng từ phía trong nửa vòng tròn một tiếng kêu không phải là của con người vang lên. Những đứa trẻ khác cũng la hét, trong nỗi căm hờn và sợ hãi.

Will nhảy bổ vào lũ trẻ và ẩy lưng một đứa. Đó là một thằng bé trạc tuổi cậu, nó mặc một cái áo thun. Khi nó quay ra, Lyra thấy một đường viền bao quanh đồng tử của nó, và sau đó những đứa trẻ khác cũng nhận thấy điều gì đang xảy ra, chúng dừng lại để quan sát. Cả Angelica và cậu em trai cũng ở trong đám trẻ này, tay cầm đá, trong ánh trăng, tất cả lũ trẻ đều có ánh mắt thật dữ dội.

Chúng lặng im. Chỉ còn tiếng kêu vẫn vang lên, cả Will và Lyra đều nhận ra nó là cái gì: một con mèo khoang, rón rén bên chân tháp, tai của nó bị rách còn đuôi thì cong lại. Đó là con mèo mà Will đã nhìn thấy ở đại lộ Sunderland, con mèo giống hệt Moxie, con mèo đã dẫn cậu đến ô cửa sổ.

Ngay khi nhìn thấy con mèo, Will liền đẩy mạnh đứa con trai mà cậu vẫn còn đang giữ bên mình sang bên cạnh. Thằng này ngã xuống đất rồi lại đứng dậy ngay, trông nó rất giận dữ, nhưng những đứa trẻ khác đã giữ nó lại. Will quỳ xuống bên cạnh con mèo.

Cậu bế nó lên. Nó rúc vào ngực cậu, cậu ôm con mèo rồi đứng dậy đối mặt với bọn trẻ. Trong một giây lát điên rồ, Lyra nghĩ rằng cuối cùng thì nhân tinh của cậu cũng xuất hiện.

“Chúng mày hành hạ con mèo này để làm gì vậy?” cậu hỏi nhưng bọn trẻ không thể trả lời. Trước sự giận dữ của Will, bọn chúng đứng im run rẩy, tay nắm chặt gậy và đá, chúng không thể nói điều gì.

Nhưng rồi Angelica nói rất rõ ràng: “Mày không phải người ở đây! Mày không phải người của Ci’gazze! Mày không biết gì về bọn Spectre, mày cũng không biết gì về mèo cả. Mày không giố chúng tao!”

Thằng bé mặc áo thun mà Will đã đẩy ngã đang muốn lao vào đánh nhau, nhưng nếu không vì con mèo trên tay Will thì nó đã cho cậu nếm đủ nắm đấm, răng và cả chân của nó nữa. Will cũng sẵn sàng nhảy bổ vào cuộc chiến: lúc này lòng căm giận giữa Will và thằng bé đó chỉ có thể giải quyết bằng một cuộc ẩu đả. Nhưng thằng bé lại sợ con mèo.

“Mày ở đâu tới?” nó nói bằng giọng khinh bỉ.

“Tao từ đâu tới cũng chẳng sao. Nếu mày sợ con mèo như vậy, tao sẽ lấy nó khỏi chúng mày. Nếu nó là điểm gở đối với chúng mày thì nó sẽ là vận may đối với bọn tao. Giờ thì tránh ra.”

Trong một lúc Will đã nghĩ rằng lòng căm thù của bọn trẻ này có thể vượt qua nỗi sợ hãi, cậu đã chuẩn bị đặt con mèo xuống để chiến đấu. Nhưng đột nhiên có tiếng gầm vang từ phía sau lũ trẻ, tất cả bọn chúng quay ra nhìn thấy Lyra đang đứng, một tay bám vào vai con báo hoa thật lớn, răng nó nhe ra sáng bóng. Thậm chí cả Will, khi đã nhận ra đó là Pantalaimon vẫn còn cảm thấy sợ. Nó có hiệu quả rất lớn đối với lũ trẻ, chúng quay lưng bỏ chạy. Chỉ một thoáng sau, góc phố đã lại vắng lặng.

Trước khi đi khỏi chỗ này, Lyra quay lại nhìn toà tháp. Pantalaimon gầm gừ giục cô bé đi nhanh nhưng lúc đó cô bé thoáng trông thấy có ai đó ở trên cao đang nhìn xuống, không phải là một đứa trẻ mà là một thanh niên tóc xoăn.

Nửa giờ sau, Will và Lyra đã có mặt trong căn phòng trên quán cà phê. Will kiếm một hộp sữa đặc, con mèo đói nghiến liếm sữa rồi mới liếm láp vết thương của mình. Pantalaimon đã biến hình thành mèo, lúc đầu con mèo dựng đứng lông lên nghi ngờ, nhưng rồi nó nhận ra lúc trước Pantalaimon là con gì, nó biết Pantalaimon không phải là một con mèo thật sự và cũng không phải là một mối đe dọa, nó bắt đầu lờ Pantalaimon đi.

Lyra nhìn Will chăm sóc bị thôi miên. Con vật duy nhất mà cô từng lại gần ở thế giới của cô (ngoại trừ những con gấu mặc áo sắt) là những con thú dùng để làm việc; mèo để bắt chuột ở trường Jordan chứ không phải mèo nuôi làm cảnh.

“Tớ nghĩ là đuôi của nó bị rách rồi,” Will nói. “Tớ chẳng biết làm gì với nó cả. Có thể nó sẽ tự lành. Tớ sẽ bôi chút mật ong vào tai của nó. Tớ đã được đọc ở đâu đó, nó sẽ khử trùng…”

Ghê quá, nhưng ít nhất điều đó cũng giữ cho nó tiếp tục liếm và vết thương sẽ dần sạch hơn.

“Bạn có chắc đó là con mèo mà bạn đã nhìn thấy chứ?” Cô bé hỏi.

“Chắc mà. Nếu tất cả tụi nó căm thù mèo đến thế thì trên thế giới này chắc cũng chẳng còn lại mấy con. Có lẽ nó không tìm được đường về.”

“Bọn đó điên cả rồi,” Lyra nói. “Chúng có thể đã giết chết con mèo này. Mình chưa bao giờ nhìn thấy trẻ con cư xử như thế cả.”

“Còn tớ thì rồi,” Will đáp.

Nhưng cậu lại sa sầm nét mặt; cậu không muốn nói về điều đó và Lyra biết tốt hơn cô không nên hỏi. Ngay cả hỏi Chân - kế cũng không nên.

Cô đã mệt lữ, cho nên chẳng mấy chốc cô đã lên giường và thiếp đi ngay lập tức.

Một lúc sau, khi con mèo cuộn mình nằm ngủ, Will lấy một tách cà phê và lôi cái cặp da màu xanh lá cây, cậu ngồi trên lan can. Ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ cũng đủ để cho cậu đọc, bây giờ Will rất muốn xem giấy tờ trong cặp.

Có rất nhiều giấy tờ. Cậu nghĩ rằng đó là những bức thư, được viết trên giấy viết thư và mực màu đen. Đây là những vết tích do tay một người mà cậu vô cùng muốn tìm ra đã để lại; cậu lật qua lật lại những bức thư, đặt chúng trước mặt mình, cố gắng để thật gần để cảm thấy mùi mồ hôi của bố. Rồi cậu bắt đầu đọc.

Fairbanks, Alaska

Thứ tư ngày 19 tháng Sáu năm 1985

Em yêu của anh - người pha trộn giữa tính hiệu quả và sự hỗn độn - tất cả mọi thứ đã ở đây ngoại trừ nhà vật lý, một gã đần độn tốt bụng tên Nelson, đã không thu xếp để mang theo khí cầu chết tiệt của gã lên núi - làm cho bọn anh chỉ còn nước ngồi chơi trong khi gã lần mò tìm kiếm phương tiện di chuyển. Nhưng điều đó có nghĩa là anh có cơ hội được nói chuyện với một anh bạn già mà anh đã gặp, một người đào mìn có tên Jake Petersen. Anh đã theo gã tới một quán rượu bẩn thỉu và trong tiếng TV đang phát trận bóng chày, anh đã hỏi gã về những điều dị thường. Gã này đã không nói ở đấy - bảo anh hãy tới phòng của gã. Với sự giúp đỡ của một chai Jack Daniel, gã ta đã nói rất lâu - tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng gã đã gặp một người Eskimo đã từng nhìn thấy nó, và thằng cha này nói rằng có một cánh cửa dẫn tới thế giới linh hồn. Họ đã biết nó hàng thế kỷ; mở đầu là một thầy phù thuỷ đã tự mình đi qua đó và mang trở lại một lời tiên tri về một thứ gì đó - dẫu cho cái thứ gì đó đã không bao giờ quay trở lại. Tuy nhiên, Jake già có một tấm bản đồ của khu vực này, khi người kia nói với gã ta nơi có vật đó vã gã đã đánh dấu lại. (Phòng khi có lúc cần: nó ở 69°02'11" vĩ Bắc, 157°12'19" kinh Đông, trên đỉnh dãy Lookout cách một hay hai dặm về phía bắc sông Colville). Sau đó, bọn anh chuyển sang những huyền thoại vùng Cực Bắc - con tàu Na - uy, đã trôi dạt không người trong sáu mươi năm, đại loại thế. Những nhà khảo cổ học là một đội ngũ rất đứng đắn, hăng say với công việc, cũng m bình tĩnh với Nelson và khí cầu của anh ta. Không ai trong số họ được biết về những điều dị thường đó, và hãy tin anh, anh sẽ giữ cho nó như vậy. Gửi em và con, tình yêu triều mến nhất của anh. Johnny.

Umiat, Alaska

Thứ bảy ngày 22 tháng Sau năm 1985

Em yêu - như những gì anh đã gọi, một gã đần độn vui tính - nhà vật lý Nelson không phải loại như vậy, và nếu anh không nhầm thì hắn đang thực sự tự mình đi tìm hiểu điều dị thường. Tình trạng mắc kẹt ở Fairbanks là do một tay hắn thu xếp, em tin nổi không? Biết rằng những người còn lại trong đội đã không hề muốn phải chờ đợi bất cứ điều gì ngoại trừ một lý do miễn bàn cãi như là không có phương tiện, cá nhân hắn đã đi trước và huỷ bỏ tất cả những phương tiện đã được đặt. Anh tình cờ biết được việc này khi anh nghe trộm hắn đang nói chuyện qua đài phát thanh với ai đó - miêu tả điều dị thường, thật đấy, ngoại trừ việc hắn không biết về địa điểm. Sau đó anh mua cho hắn một ít rượu và chơi trò người lính chân thật, một tay Bắc cực già, theo hướng “có nhiều thứ hơn trên thiên đường và trái đất”. Giả đò khiêu khích hắn bằng sự giới hạn của khoa học - tôi cá là anh không giải thích được Bàn Chân Lớn v.v… - quan sát hắn sát rạt. Rồi anh phun câu chuyện dị thường vào hắn - truyền thuyết của người Eskimo về một cánh cửa mở ra thế giới tinh thần - vô hình - một nơi nào đó gần đỉnh Lookout, em có tin nổi không, đó là nơi bọn anh đang hướng tới, tưởng tượng thử mà xem. Em biết đấy, hắn giật nẩy lên. Hắn biết chính xác những gì anh muốn nói. Anh giả vờ không để ý và tiếp tục về vấn đề phép thuật, anh nói với hắn về chuyện con báo Zaire. Vì vậy anh hi vọng hắn nhìn xuống anh như thể anh là một tên lính đần độn mê tín. Nhưng anh đã đúng, Elaine, hắn đang tìm kiếm nó. Câu hỏi là, liệu anh có nên nóới hắn hay không? Phải tìm ra trò chơi của hắn là gì. Yêu em và con – Johnny.

Colville Bar, Alaska

Ngày 24 tháng Sáu năm 1985

Em yêu - anh sẽ không có cơ hội để gửi một lá thư khác trong thời gian tới - đây là ngôi làng cuối cùng trước khi bọn anh lên đồi - dãy Brooks. Những nhà khảo cổ đang hăm hở tiến lên đó. Một thằng cha đã được thuyết phục rằng anh ta sẽ tìm ra những chứng cứ của loài người từ xa xưa, sớm hơn bất kỳ ai có thế ngờ được. Anh đã nói là nó sớm như thế nào, và đó là lý do mà anh ta bị thuyết phục. Anh ta nói với anh về những vết chạm khắc trên ngà của con kỳ lân biển anh ta đã phát hiện trong lần đào bới trước - xác định bằng đồng vị các-bon 14 tính ra một thời đại không thể tin được, nằm ngoài hẳn phạm vi những kết luận trước; thực tế là rất bất thường. Liệu có lạ không khi họ từ một thế giới khác đi qua vật lạ thường của anh - nói về điều này, gã vật lý Nelson hiện giờ đã là tay bạn thân nhất của anh - trêu đùa anh suốt, đưa ra những lời bóng gió hàm ý rằng hắn biết là anh biết rằng hắn biết v.v… Và anh giả vờ làm Thiếu tá Parry ngây ngốc, một anh chàng phương phi đang trong một cơn khủng hoảng, có điều không đến nỗi trầm trọng lắm, ở giữa hai tai. Nhưng anh biến thứ hắn đang theo đuổi. Có một điều, mặc dù hắn ta là một viện sĩ chân chính nhưng nguồn tài trợ của hắn ta lại đến từ Bộ Quốc Phòng - anh biết mã số tài chính mà họ đang dùng. Và vì cái gọi là khí cầu thời tiết của hắn chẳng ra cái loại gì cả. Anh đã dòm vào sọt - một máy phát xạ mà anh chưa từng nhìn thấy. Một hành động nguy hiểm, em yêu ạ. Anh sẽ dán vào kế hoạch của anh: đưa những nhà khảo cổ này tới địa điểm của họ và biến đi vài ngày để tìm kiếm vật lạ thường. Nếu anh đụng trúng Nelson đang lang thang trên dãy Lookout, anh sẽ tùy cơ ứng biến.

Sau đó, một điều may mắn thật sự đã đến. Anh gặp bạn của Jake Petersen, người Eskimo, Matt Kigalik. Jake đã nói với anh nơi có thể tìm thấy anh ta nhưng anh không dám hi vọng anh ta ở đó. Anh ta nói với anh là người Xô Viết cũng đang tìm kiếm vật lạ thường đó - hồi đầu năm, anh ta tình cờ gặp một tay đang leo lên đỉnh núi và anh ta đã theo dõi gã mấy ngày mà không bị phát hiện ra, bởi vì anh ta dự đoán trước được việc gã đang làm, và anh ta đã đúng, người đàn ông đó hoá ra là người Nga, một gián điệp. Anh ta không nói gì với anh nữa; anh hiểu được áp lực đã làm anh ta không nói ra. Nhưng anh ta đã miêu tả nó cho anh. Nó giống như một miếng vá trên không trung, kiểu như cửa sổ. Nhìn vào đó em sẽ thấy một thế giới mới. Không dễ dàng gì khi tìm ra nó vì một phần của thế giới kia nhìn giống như thế giới này vậy – đá, rêu mốc và tương tự như thế. Nó ở phía bắc của một con sông nhỏ, khoảng năm mươi bước hướng về phía đông của tảng đá cao có hình dạng một con gấu đang đứng và vị trí mà Jake chỉ cho anh đã không hoàn toàn đúng – nó gần 12" hơn 11.

Hãy chúc anh may mắn, em yêu. Anh sẽ mang lời tiên tri từ thế giới tinh thần về. Anh mãi mãi yêu em - hôn con trai cho anh nhé - Johnny.

Will thấy đầu mình đang vang lên.

Bố đã miêu tả chính xác những gì cậu tìm thấy phía dưới những cây trăn. Bố phải đi tìm một cái cửa sổ - và thậm chí bố còn dùng đúng từ đó cho nó! Vậy là mình đã tìm được dấu vết của bố rồi. Và sự hiểu biết này cũng là thứ những gã đàn ông đó đang tìm kiếm… Vì vậy nó cũng rất nguy hiểm.

Khi lá thư này viết ra thì Will mới lên một. Sáu năm sau, vào một buổi sáng, trong siêu thị, cậu nhận ra rằng mẹ của mình đang gặp nguy hiểm và cậu phải bảo vệ mẹ, những năm tháng qu, nhận thức của cậu cũng lớn hơn và cậu bé nhận ra nguy hiểm ở trong chính tâm thức mẹ, và cậu phải bảo vệ mẹ nhiều hơn.

Và rồi, thật tàn nhẫn, khi tiết lộ rằng sau rốt không phải tất cả nguy hiểm đều ở trong đầu mẹ. Thật sự có ai đó bám theo bà. Bám theo những lá thư này, thông tin này.

Nó có ý nghĩa như thế nào thì cậu cũng không biết. Nhưng cậu cảm thấy mình thật hạnh phúc vì mình cũng có điều quan trọng được sẻ chia với bố; rằng John Parry và con trai ông, Will, mỗi người riêng rẽ đã khám phá ra vật dị thường này. Khi gặp nhau hai bố con có thể nói về nó, và bố hẳn sẽ rất vui vì Will đã nối tiếp bước chân của ông.

Đêm thật yên tĩnh còn biển thì phẳng lặng. Will gói những bức thư lại và cậu chìm vào giấc ngủ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx