sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thành phố xương - Chương 08 - Phần 2

Cô thấy Jace trong phòng làm việc của chú Luke, đang xem xét chiếc túi xanh nằm tênh hênh trên bàn. Đúng như Simon đã nói, túi này chứa đầy vũ khí - những con dao còn nằm trong vỏ, cuộn roi da, và một thứ giống như cái đĩa kim loại sắc như dao cạo.

“Chakhram đây,” Jace nói, ngước mắt lên khi Clary bước vào phòng. “Một vũ khí của người Sikh. Em xoay chúng trên ngón trỏ trước khi phóng đi. Chúng rất hiếm và khó dùng. Lạ là chú Luke lại có chúng. Chúng từng là vũ khí tự chọn của bác Hodge đấy, thời trước kia. Hay đó là những gì bác kể.”

“Chú Luke sưu tập nhiều thứ. Những món đồ nghệ thuật. Anh biết đấy,” Clary nói và chỉ cái giá sau bàn, nơi bày biện đầy những bức tượng đồng từẤn Độ và Nga. Cô thích nhất bức tượng Kali, nữ thần hủy diệt của Ấn Độ, đang huơ kiếm và một cái đầu bị chặt trong khi nhảy múa, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm chặt. Bên cạnh bàn là tấm bình phong cổ của Trung Hoa, chạm khắc từ gỗ cẩm lai sáng bóng. “Những thứ xinh đẹp.”

Jace vui vẻ bỏ cái chakhram sang bên. Rất nhiều quần áo đổ ra khỏi miệng túi không được cột lại của chú Luke, như thể sau một hồi ngẫm nghĩ, chú đã bỏ chúng ra vậy. “Mà này, anh nghĩ cái này là của em.”

Jace lôi ra một vật hình chữ nhật ẩn trong đống quần áo: một tấm hình lồng trong khung gỗ với vết nứt dài chạy dọc trên mặt kính. Vết nứt tạo ra những đường rạn như mạng nhện lan ra trên khuôn mặt đang cười của Clary, chú Luke và mẹ. “Cái này là của tôi,” Clary vừa nói vừa giật khung hình khỏi tay anh.

“Bị rạn rồi,” Jace nhận xét.

“Tôi biết. Chính tôi - tôi đã đập vỡ nó. Khi tôi ném nó vào quỷ Ravener.” Cô nhìn anh, thấy được sự vỡ lẽ trên mặt anh. “Vậy là chú Luke đã trở lại nhà em sau vụ tấn công. Có thể thậm chí là ngày hôm nay...”

“Hẳn chú ấy là người cuối cùng đi qua Cổng Dịch Chuyển,” Jace nói. “Vì thế cổng mới đưa chúng ta đã tới đây. Lúc đó em chẳng nghĩ tới gì, nên cổng đã đưa chúng ta tới điểm sau cùng mà nó đến.”

“Thật mừng vì Dorothea đã bảo với chúng ta là chú ở đó,” Clary nói.

“Có thể chú ấy đã trả tiền để bà ta ngậm miệng. Hoặc có lẽ bà ta tin chú Luke hơn tin chúng ta. Điều ấy có nghĩa có thể chú ấy không phải là...”

“Mọi người ơi!” Đó là giọng Simon, hoảng hốt lao vào phòng mà la lên. “Có người tới.”

Clary làm rơi bức hình. “Có phải chú Luke không?”

Simon liếc ra hành lang rồi gật đầu. “Đúng. Nhưng chú không chỉ có một mình - còn có hai người nữa đi cùng.”

“Người à?” Jace sải chân vài bước băng ngang phòng, chõ mắt nhìn qua cửa rồi lầm bầm văng tục. “Pháp sư.”

Clary trố mắt. “Pháp sư ư? Nhưng...”

Jace lắc đầu, lùi tránh khỏi cánh cửa. “Có lối nào khác để ra khỏi đây không? Cửa hậu chẳng hạn?”

Clary lắc đầu. Tiếng bước chân trên hành lang giờ đã khá rõ, nện thêm nỗi sợ vào ngực cô.

Jace tuyệt vọng nhìn quanh. Mắt anh dừng lại ở tấm bình phong bằng gỗ cẩm lai. “Trốn ra sau đây, “ anh chỉ tay vào đấy. “Ngay lập tức.”

Clary để tấm hình vỡ xuống bàn rồi lỉnh ra sau tấm bình phong, lôi Simon theo. Jace ngay sát sau lưng hai người, thanh stele cầm sẵn ưong tay. Anh vừa mới ẩn thân xong thì Clary đã nghe thấy tiếng cửa bật mở, tiếng người bước vào phòng làm việc của chú Luke - rồi những giọng nói. Ba người đang nói. Cô lo lắng nhìn Simon, giờ mặt mũi đã trắng bệch, rồi nhìn Jace; đang cầm thanh stele trên tay và khe khẽ di chuyển đầu thanh stele, theo kiểu hình vuông, trên mặt sau tấm bình phong. Trong khi Clary nhìn chăm chú, hình vuông đó trở nên trong suốt, như một tấm kính. Cô nghe thấy tiếng Simon hít hơi vào - âm thanh nhỏ xíu, khó nghe rõ - thế mà Jace lắc đầu nhìn hai người, miệng mấp máy: Họ không thể nhìn thấy chúng ta qua chỗ này, nhưng chúng ta có thể nhìn thấy họ.

Clary bặm môi, dịch đến rìa ô vuông mà nhìn ra, cảm nhận được hơi thở của Simon phả xuống cổ mình. Cô có thể nhìn thấu toàn bộ căn phòng ngoài kia: những giá sách, bàn giấy có cái túi nằm vắt ngang qua - và chú Luke, trông thảm hại và hơi lòm khòm, kính đẩy lên trên đỉnh đầu, đang đứng gần cửa. Thật đáng sợ kể cả khi cô biết chú không thể nhìn thấy cô, rằng ô cửa sổ Jace tạo ra giống kính trong phòng thẩm tra tại đồn cảnh sát: kính một chiều.

Chú Luke quay người, nhìn ra sau qua lối cửa. “Đúng, cứ thoải mái tìm đi,” chú nói, giọng sặc mùi mỉa mai. “Thật mừng khi hai người lại hứng thú tới vậy.”

Một tiếng chậc lưỡi nho nhỏ vang lên từ góc phòng. Với một cú vẫy cổ tay nóng nảy, Jace vỗ vào khung cái “cửa sổ” của mình, mở nó rộng ra hơn, cho thấy thêm toàn cảnh căn phòng. Có hai người đàn ông đứng đó cùng chú Luke, cả hai đều mặc áo chùng đo đỏ, mủ trùm kéo ra sau. Một người gầy, để ria xám tỉa tót đẹp mắt cùng chòm râu cằm nhọn đầu. Khi cười, hắn lộ ra hàm răng trắng sáng lóa mắt. Người còn lại đô con lực lưỡng như đô vật, mái tóc đỏ cắt sát da đầu. Da hắn màu tím đen, hai bên gò má bóng loáng, như thể bị căng quá mức.

“Những người đó là pháp sư ư?” Clary thì thầm khe khẽ.

Jace không trả lời. Toàn thân anh căng thẳng, cứng đơ như một thanh sắt. Anh ấy sợ mình sẽ bỏ chạy đi, cố tới chỗ chú Luke đây mà, Clary nghĩ. Cô ước gì có thể làm anh yên tâm rằng mình sẽ không làm vậy. Có gì đó về hai gã đàn ông kia, trong hai cái áo chùng dày cui mang màu đỏ máu, thật đáng sợ.

“Không,” anh thì thào. Người anh trắng bệch như một bóng ma. “Thợ Săn Bóng Tối. Trong áo chùng của pháp sư.”

“Cứ coi đây là lần theo dõi nhắc lại thân thiện đi, Graymark,” người đàn ông ria xám nói. Nụ cười của hắn phô ra hàm răng sắc đến mức trông như thể chúng được mài dũa để ăn thịt người.

“Anh chẳng có gì là thân thiện hết, Pangborn.” Chú Luke ngồi xuống cạnh bàn, áng mình để người chú chắn đi tầm nhìn của hai gã đàn ông kia về phía cái túi xanh và vật dụng trong đó. Giờ khi chú ở gần hơn, Clary thấy rằng mặt và tay chú bị bầm dập ghê gớm, những ngón tay trầy xước và chảy máu. Một vết cắt dài dọc xuống cổ và biến mất sau cổ áo. Chuyện quái quỷ gì xảy ra với chú đây?

“Blackwell, đừng chạm vào... nó quý lắm đấy,” chú Luke nghiêm nghị nhắc.

Gã đàn ông to lớn tóc đỏ, vừa cầm lên bức tượng nữ thần Kali ở trên nóc giá sách, trầm ngâm vuốt những ngón tay to tướng dọc bức tượng. “Đẹp,” hắn nói.

“À,” Pangborn lên tiếng, giật tượng khỏi tay người bạn đồng hành. “Đây người được sinh ra để chiến đấu với con quỷ mà cả thần lẫn người đều không giết được. “Ôi, Kali, đức mẹ của niềm vui! Người vợ đẹp tuyệt trần của Shiva toàn năng, vũ công của mọi vũ công. Người nhảy điệu múa của muôn điệu múa, và chúng con chẳng là gì, ngoài những món đồ chơi tầm thường của Người.”

“Hay lắm,” chú Luke nói. “Thế mà tôi không biết anh là sinh viên khoa truyền thuyết Ấn Độ cơ đấy.”

“Mọi truyền thuyết đều là sự thực,” Pangborn nói, và Clary thấy cơn lạnh chạy dọc xương sống. “Hay là anh cũng quên mất điều đó rồi?”

“Tôi chẳng quên gì cả,” chú Luke đáp. Dù chú trông có vẻ thư giãn, nhưng Clary nhận ra sự căng thẳng qua vai và khóe môi chú. “Tôi đoán là Valentine cử các anh tới phải không?”

“Phải,” Pangborn nói. “Ngài ấy nghĩ biết đâu anh đã nghĩ lại.”

“Tôi chẳng việc gì phải nghĩ lại cả. Tôi đã nói là tôi chẳng biết gì rồi. À mà áo choàng đẹp đấy.”

“Cám ơn.” Blackwell nói kèm một nụ cười quỷ quyệt. “Tôi lột xác hai pháp sư để làm đấy.”

“Những cái này là áo choàng chính thức của Accord, đúng không? Chú Luke hỏi. “Từ vụ Nổi Loạn ấy à?” khe khẽ tặc lưỡi. “Chiến lợi phẩm.”

“Các anh không sợ có người sẽ nhầm anh với thứ thật sao?”

“Không,” Blackwell đáp, “trừ khi họ tới gần.”

Pangborn nghịch nghịch đuôi áo. “Anh còn nhớ vụ Nổi Loạn không, Ludan?” hắn nhẹ nhàng hỏi. “Một ngày vừa vĩ đại vừa kinh khủng. Anh còn nhớ chúng ta được huấn luyện thế nào cho trận chiến không?”

Mặt chú Luke rúm lại. “Quá khứ mãi là quá khứ. Tôi không biết phải nói gì với các quý ngài đây nữa. Tôi không thể giúp các vị rồi. Tôi chẳng biết gì cả.”

“Chẳng gì cả là một từ chung chung quá, thật không rõ ràng,” Pangborn nói, nghe có vẻ u uất. “Chắc chắn một người sở hữu nhiều sách thế này phải biết gì đó.”

“Nếu anh muốn biết chỗ tìm nhạn móng rẽ vào mùa xuân, tôi sẽ chỉ cho anh tựa sách tham khảo phù hợp. Nhưng nếu anh muốn biết Cốc Thánh đã biến mất đi đâu...”

“Biến mất có lẽ không phải từ đúng cho lắm,” Pangborn gừ gừ. “Bị giấu thì đúng hơn. Bị Jocelyn giấu.”

“Có thể,” chú Luke nói. “Vậy cô ấy vẫn chưa khai ra nó ở đâu à?”         .           -

“Cô ta vẫn chưa tỉnh,” Pangborn ngoáy ngó những ngón tay dài ngoằng. “Valentine rất thất vọng. Ngài rất mong chờ sự đoàn tụ này. “

“Tôi chắc chắn cô ấy sẽ không đáp lại tình cảm đó,” chú Luke lầm bầm.

Pangborn cười khúc khích. “Ghen phải không, Graymark? Có lẽ anh không còn cảm nhận cô ta theo kiểu anh đã từng nữa rồi.”

Cơn run rẩy đã chớm bắt đầu từ những ngón tay của Clary, run quá đỗi khiến cô phải đan chặt tay lại giữ cho tay không lật bật. Jocelyn à? Có phải họ đang nói về mẹ mình không?

“Thật ra, tôi chưa từng có cảm nhận kiểu gì với cô ấy cả,” chú Luke nói. “Hai Thợ Săn Bóng Tối, bị trục xuất khỏi đồng loại, anh có thể hiểu vì sao chúng tôi có lẽ giao du với nhau. Nhưng tôi không định can thiệp vào kế hoạch Valentine dành cho cô ấy, nếu đó là điều hắn lo.”

“Tôi không nói là ngài ấy lo lắng đâu,” Pangborn nói. “Tò mò thì đúng hơn. Chúng tôi đều tự hỏi liệu anh có còn sống không. Có còn nhìn ra giống người không.”

Chú Luke nhướn mày. “Và?”

“Có vẻ anh vẫn khỏe mạnh,” Pangborn nói một cách miễn cưỡng. Hắn trả bức tượng thần Kali về giá sách. “Có một đứa nhỏ, phải không nhỉ. Một bé gái.”

Chú Luke có vẻ giật mình. “Hả?”

“Đừng giả ngốc nữa,” Blackwell gầm ghè. “Chúng tôi biết con quỷ cái đó có con. Họ tìm thấy những tấm hình của con nhóc trong nhà cô ta, trong phòng ngủ...”

“Tôi tưởng các anh đang hỏi về con tôi,” chú Luke ngắt lời một cách trơn tru. “Đúng, Jocelyn có một cô con gái. Clarissa. Tôi đoán là con bé trốn rồi. Valentine bảo các anh đi tìm con bé hả?”

“Không phải chúng tôi, “ Pangborn nói. “Nhưng ngài ấy đang tìm.”

“Chúng ta có thể soát chỗ này,” Blackwell nói thêm.

“Theo tôi thì các anh không nên,” chú Luke nói rồi trượt khỏi bàn. Cái nhìn của chú vào hai gã kia có vẻ tàn nhẫn lạnh lùng nhất định, dù vẻ mặt chú không thay đổi. “Làm sao các người nghĩ con bé còn sống chứ? Tôi nghĩ Valentine đã sai quỷ Ravener tới dọn sạch chỗ đó rồi. Với độc Ravener đủ liều, hầu hết mọi người sẽ tan thành cát bụi, chẳng để lại lấy một dấu vết.”

“Có một con quỷ Ravener đã chết,” Pangborn nói. “Thế nên Valentine mới nghi ngờ.”

“Mọi chuyện đều khiến Valentine nghi ngờ,” chú Luke bảo. “Có lẽ Jocelyn đã giết nó. Cô ấy chắc chắn có đủ khả năng.”

Blackwell gầm gừ. “Có lẽ.”

Chú Luke nhún vai. “Nghe này, tôi không biết con bé ở đâu, nhưng dù vì lý do gì đi nữa, tôi cũng nghĩ con bé chết rồi. Nếu không, giờ nó đã quay về nhà. Hơn nữa, con bé cũng chẳng gây nhiều nguy hiểm. Nó mới mười lăm tuổi, chưa từng nghe về Valentine, và không tin có quỷ.”

Pangborn tặc lưỡi. “Một đứa nhỏ may mắn.”

“Không còn may mắn nữa rồi, » chú Luke nói.

Blackwell nhướn lông mày. “Anh nghe có vẻ giận dữ đấy Lucian.”

“Tôi không giận, tôi chỉ cáu thôi. Tôi không định can thiệp vào kế hoạch của Valentine, các anh có hiểu không? Tôi không ngốc.”

“Thật sao?” Blackwell nói. “Thật mừng vì thấy anh đã gây dựng được sự tôn trọng đúng mực với đồng loại anh sau từng ấy năm, Lucian ạ. Trước đây anh không phải luôn biết người biết ta như thế.”

“Anh biết là,” Pangborn nói, giọng trao đổi, “rằng chúng tôi sẽ đổi ả, Jocelyn ấy, lấy Cốc Thánh chứ? Sẽ được giao hàng an toàn, tới tận cửa nhà anh. Đó là lời hứa của chính Valentine.”

“Tôi biết,” chú Luke nói. “Tôi không có hứng. Tôi không biết chiếc Cốc quý báu của các anh ở đâu, và tôi không muốn dính vào trò chính trị của các anh. Tôi ghét Valentine,” chú nói thêm, “nhưng tôi tôn trọng hắn. Tôi biết hắn sẽ gạt bỏ bất cứ ai dám ngáng đường. Tôi là tôi sẽ tránh ngay khi chuyện đó xảy đến. Hắn là một con quái vật - một cỗ máy giết người.”

“Nghe xem ai đang nói kìa,” Blackwell gầm gừ.

“Theo tôi hiểu thì đây là những thứ do anh chuẩn bị để tránh khỏi đường của Valentine ấy phỏng?” Pangborn nói, ngón tay dài ngoẵng chỉ vào cái túi được che chắn một nửa trên bàn. “Trốn khỏi thị trấn, phải không Lucian?”

Chú Luke chậm rãi gật đầu. “Sẽ về nông thôn ở. Tôi lên kế hoạch ở ẩn một thời gian.”

“Chúng tôi có thể ngăn anh,” Blackwell nói. “Bắt anh ở lại.”

Chú Luke mỉm cười. Nụ cười đã thay đổi khuôn mặt chú. Đột nhiên chú không còn là người đàn ông hiền hậu, học thức đã từng đẩy xích đu cho Clary trong công viên và dạy cô đi xe ba bánh nữa. Đột nhiên trong ánh mắt chú ánh lên tia nhìn nguy hiểm, hoang dã và lạnh lẽo. “Anh cứ việc thử.”

Pangborn liếc nhìn Blackwell, tên này lắc đầu một cái, thật chậm rãi. Pangborn quay lại Luke. “Anh sẽ báo ngay cho chúng tôi nếu đột nhiên nhớ ra gì nhé?”

Chú Luke vẫn cười. “Anh sẽ là người đầu tiên tôi báo.”

Pangborn gật đầu cái rụp. “Tôi nghĩ chúng tôi nên đi thôi. Thiên Thần sẽ bảo vệ anh, Lucian.”

“Thiên Thần không bảo vệ những người như tôi,” chú Luke nói. Chú cầm cái túi lên và đóng lại. “Đi nhé, các quý ngài?”

Kéo mũ lên che mặt lại, hai gã đàn ông rời khỏi phòng, một lát sau chú Luke đi theo. Chú dừng lại một lúc trước cánh cửa, liếc nhìn quanh như để xem có quên gì không. Đoạn chú cẩn thận đóng lại.

Clary ở nguyên tại chỗ, chết trân, nghe tiếng cửa trước đóng lại rồi tiếng khóa lách cách xa xa khi chú Luke khóa ổ khóa to lại. Cô vẫn nhìn thấy cái vẻ mặt chú Luke khi nãy, nhớ tới nhớ lui, khi chú nói chú không hứng thú gì với chuyện xảy ra cho mẹ cô.

Cô cảm nhận một bàn tay đang đặt lên vai mình. “Clary này?” Là Simon, giọng hơi ngần ngừ, gần như êm dịu. “Cậu ổn không?”

Cô lắc đầu, câm lặng. Cô còn lâu mới ổn. Thật ra, cô có cảm giác không bao giờ còn ổn được nữa.

“Tất nhiên là không ổn rồi.” Đó là giọng Jace, lạnh như băng đá. Anh nắm lấy tấm bình phong và đẩy mạnh sang bên. “Ít nhất giờ chúng ta đã biết ai sai khiến con quỷ đuổi theo mẹ em. Những tên kia nghĩ mẹ em giữ chiếc Cốc Thánh.”

Clary cảm thấy môi mình mỏng thành đường kẻ mảnh. “Chuyện đó hoàn toàn lố bịch và không có khả năng.”

“Có thể,” Jace nói và dựa vào bàn chú Luke. Anh nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt mờ đục như kính trong khói. “Trước đây em đã gặp qua mấy tên ấy chưa?”

“Chưa.” Cô lắc đầu. “Chưa bao giờ.”

“Có vẻ chú Lucian quen biết họ. Từng thân thiết với họ.”

“Tôi sẽ không gọi đấy là thân thiết đâu,” Simon nói. “Tôi thấy họ đang kiềm chế sự thù địch ấy chứ.”

“Chúng không giết chú ấy ngay tại chỗ,” Jace nói. “Chúng nghĩ chú ấy biết nhiều hơn những điều chú ấy nói.”

“Có lẽ vậy,” Clary nói, “hoặc có thể chúng chỉ ngại chưa dám giết thêm một Thợ Săn Bóng Tối nữa.”

Jace cười to, một âm thanh khàn khản, gần như là hằn học khiến lông tay Clary dựng đứng. “Anh nghi lắm.”

Cô khó chịu nhìn anh. “Sao anh dám chắc chắn đến thế chứ? Anh biết họ sao?”

Tiếng cười biến mất hoàn toàn khi anh đáp lời cô. “Anh biết họ không à?” anh nhắc lại. “Em có thể nói vậy. Đây là những kẻ đã giết bố anh.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx