sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tháp Tokyo - Chương 02

Người đầu tiên của gã là Atsuko.

Cho đến giờ gã vẫn ân hận rằng mình đã làm một điều tồi tệ không chỉ đối với cô ấy mà còn với cả Yoshida.

“Tớ chỉ thấy thương cho bố tớ!”

Giọng nói của Yoshida đầy trách cứ song những gì hiển hiện trong mắt cô không phải vậy, mà đó là sự đớn đau. Ánh mắt nhuốm màu đớn đau và buồn bã.

Sau vụ đó, Koji quyết định không dậy dưa đến đàn bà đã có con nữa, dù chỉ một lần.

Cửa thang máy mở khi đến tầng ba. Gã đến muộn năm phút. Toru đang uống bia và ngồi chờ. Giờ này khách vẫn còn thưa thớt.

“Trông phong độ đấy.”

Kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, gã lên tiếng. Toru vừa đưa ra quyển thực đơn, gã liền kêu rằng bụng đang sôi sùng sục vì buổi trưa lót dạ mỗi cái bánh sandwich. Với chiếc khăn ăn vừa được mang đến, gã lau tay rồi xem thực đơn, đoạn gọi bia, cánh gà, đậu phụ và thịt bò nướng.

Về chiều cao, Toru hơn gã những bốn xăng ti mét. Mặc dầu vậy, trong mắt Toru, gã bạn vàng ngồi trước mặt cứ như phát tướng lên sau mỗi lần gặp. Có những người mà dù ở ngay bên cạnh, cậu cũng không hề nhận thấy, nhưng với Koji thì ngược lại, chỉ cần thoáng qua là biết.

“Một thứ cảm giác hiện hữu chăng?”

Toru nhận ra rằng, cậu đang săm soi Koji như thể đó là em trai mình.

“Cái gì?”

Koji uống ngon lành ly bia vừa được mang đến, rồi nhanh chóng chìa đũa gắp đồ ăn khai vị.

“Cái phom người cậu ý.”

“Phom người tớ làm sao?”

“Cứ ở bên cạnh là tớ lại thấy bồn chồn.”

“Cậu nói tớ chẳng hiểu gì cả!” Mặt Koji tỏ vẻ ngơ ngác.

“Không có gì, cậu cũng không cân hiểu.”

Toru quý mến Koji một cách vô điều kiện. Đơn giản là quý mến. Bất kể ưu điểm hay nhược điểm của gã.

Ví dụ như chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc hiệu Cartier chẳng hạn. Gã nói là mua bằng tiền làm người mẫu vẽ tranh. Nếu là Toru, cậu sẽ chẳng bao giờ mua cái đồng hồ loại ấy. Thú vui chẳng lấy gì làm hay ho mà đắt là chắc rồi.

Hay thứ keo vuốt tóc Koji dùng từ hồi cấp Ba cũng vậy. Với Toru, cậu chỉ thấy nó hôi rình.

Đã có lần Shifumi nói rằng, con người ta hấp dẫn nhau có lẽ do trường sinh học.

“Hơn cả tính cách hay dung mạo, cái hấp dẫn đầu tiên chính là cái trường sinh học tỏa ra xung quanh người ấy. Bản năng của các loài động vật là thế và chị tin là như vậy.

Trong mắt cậu, Shifumi là người sống rất bản năng. Cậu luôn cảm thấy khốn đốn với thứ năng lượng và luồng sinh khí mà cậu không có ấy.

Koji đang kể về Hashimoto. Tên của thằng hay ho mà gần đây gã nhắc đến.

“Cái thằng ì à ì ục, đến nhà người khác rồi dán mắt vào tivi. Tớ bảo để giới thiệu cho em nào đó mà nó cũng không hào hứng.”

Xem chừng Koji khá thích Hashimoto.

“Mười chín tuổi mà nói không thích phụ nữ thì quá lập dị.”

Cả hai đã chén sạch đồ ăn, phân vân không biết có nên kết thúc bằng một bát udon không.

“Nhưng mê phụ nữ đến mức như cậu thì cũng là lập dị.”

“Vớ vẩn.” Koji nhếch miệng cười. “Tớ chẳng thích bị một kẻ lụy tình từ khi mới mười bảy tuổi nói tớ thế đâu.”

Có thể Koji thấy mình như vậy, Toru lặng thinh không đáp.

“Giá mà hôm nào được gặp chị Shifumi của cậu nhỉ.”

Shifumi, cái tên được nói ra từ miệng người khác khiến Toru thấy như một ai đó hoàn toàn xa lạ. Dường như không có một mối liên hệ nào với cái cô Shifumi mà cậu biết.

“Để xem hôm nào.”

Cậu đáp gọn lỏn rồi kêu phục vụ ra gọi udon.

“Gọi cho tớ một bát.”

Koji nói. Sau đó cả hai ngồi ăn mà không ai nói năng câu gì.

Bên ngoài, trời lạnh cóng. Con phố rực sáng đèn nê ông nhưng từ đó vẫn có thể nhìn thấy các vì sao. Giữa Toru và Koji không tồn tại khái niệm đi chơi tăng hai. Nếu đi cùng hội đông người thì cả hai cũng sẵn sàng quậy tới bến, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ có hai người thì lại không.

“Trước tết lại gặp nhau tí nhỉ?” Koji lên tiếng.

“Ừ.”

Toru ừ vì rằng cậu có ý định đó thật, song câu trả lời ấy lại khiến Koji thấy ấm ức.

“Sao cậu hờ hững thế nhỉ?” Gã lớn tiếng. “Mỗi tháng gặp nhau một lần đi.”

“Cậu bận suốt còn gì, hết làm thêm lại đủ thứ khác nữa.” Toru cười nhăn nhó.

Koji vẫn bận rộn ngay từ hồi cấp Ba.

“Bận chứ sao.” Koji ưỡn ngực nói cứng. “Nhưng tớ sẽ thu xếp thời gian, đặc biệt là cho những việc cần thiết.”

Tự dưng Toru thấy niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng.

“Tớ thì rỗi thôi.” Cậu nói trong lúc hòa mình giữa đám đông. “Lúc nào cũng được. Kể cả ngày mai!”

Một khu phố đông đúc. Dòng người tan sở lẫn học sinh cấp Ba ào ra đường tạo thành dòng chảy bất tận. Toru thích khu Shibuya còn Shifumi lại thích Aoyama. Với Toru, Shibuya là nơi để thư giãn.

“Làm gì mà cứ hết từ cực này sang cực nọ thế. Mai tớ bận rồi, không thu xếp được.”

“Tớ biết thế.”

Làn gió thổi trong đêm thật ngọt, Toru thấy nó nhẹ nhàng ngấm sâu vào tận phổi.

Chín rưỡi Toru mới về đến nhà. Mẹ cậu vẫn chưa về. Cậu uống một ly nước rồi đi tắm.

Cậu phân vân không biết có nên gọi điện cho Shifumi không. Dạo này thì có thể gọi bất cứ lúc nào. Gọi đến di động nên chắc chắn không có ai khác ngoài chủ nhân bắt máy, còn không tiện nghe thì bấm từ chối cuộc gọi là xong. Chẳng hạn đang bàn chuyện kinh doanh, đang ngủ, hay chồng đang bên cạnh, đó là những lúc bất tiện.

Nghe Shifumi nói đêm nào chồng cô ấy cũng đi nhậu.

“Cả hai đều có công việc riêng của mình nên ít có thời gian dành cho nhau.” Shifumi giải thích. “Hiếm khi vợ chồng ăn cùng nhau, chị lại không thạo nấu nướng.”

Toru nhớ lại căn hộ của Shifumi mà cậu đã đến đôi lần. Ở phòng khách có bày một bức tượng Quan m.

“Đẹp đấy chứ?”

Bức tượng Quan m chìa ra bốn cánh tay thanh thoát, phản chiếu ánh sáng phân tán màu vàng đậm, Shifumi đã chọn vì cô cho rằng nó gợi cảm giác bình yên. Họ thường uống cùng nhau thứ Vodka mà Shifumi yêu thích ở căn phòng đó chăng? Và kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra hàng ngày? Rồi cùng nhau nghe nhạc? Billy Joel là ca sĩ yêu thích của cô ấy.

Toru quyết định đi ngủ luôn. Điện thoại để ngày mai, vì lúc nào cũng được.

CHƯƠNG 3

“Cổ vũ bóng rổ?”

Gắp một đoạn măng tây nướng kèm trứng ốp la lòng đào – món khai vị bất di bất dịch của Shifumi mỗi khi đến nhà hàng này – cô thích thú hỏi.

“Cậu có thích đâu?”

Bên ngoài cửa kính, mấy lùm cây treo đèn trang trí đang nhấp nháy.

“Được rủ thì đi thôi.” Toru trả lời nhấm nhẳng. “Nhân đang rỗi rãi.”

Shifumi khẽ gật đầu rồi nhìn Toru không chớp mắt.

Cậu vừa kể cho Shifumi chuyện hôm qua đi xem trận đấu của câu lạc bộ bóng rổ với mấy người bạn cùng lớp đại học. Một trận đấu buồn tẻ. Vòng một giải có hai lượt đấu vào buổi sáng và buổi chiều. Trường cậu đã thắng trận buổi sáng. Toru dõi ánh mắt ra tận ngoài khung cửa sổ dù nó nằm ở vị trí cao đến mức qua đấy chỉ nhìn thấy những cành cây in trên nên trời xanh thẳm.

“Thế hôm qua, thứ Bảy, chị Shifumi làm gì?”

Nhấp một ngụm rượu vang, Toru hỏi.

“Loanh quanh ở cửa hàng thôi.” Shifumi đáp Ngón trỏ của cô ấy đeo một chiếc nhẫn to màu đỏ. Đẹp nhưng thật trẻ con, Toru nghĩ, tay cô ấy nhỏ nhắn mà đeo chiếc nhẫn to đến thế.

Shifumi ăn rất ít. Thường cô chỉ ăn một đĩa món chính, lèn nốt phần còn lại vào bụng là công việc của Toru.

“Này, cậu nói chuyện gì nữa đi.” Shifumi đề nghị, lời đề nghị thường thấy mỗi khi ở bên Toru. “Cái cách cậu nói chuyện thật dễ thương, toàn những lời hay ý đẹp.”

“Lời hay ý đẹp?” Toru hỏi lại.

“Thật lòng, và đáng tin cậy.” Shifumi đáp.

“Cậu nói chuyện gì nữa đi.” Câu nói ấy hai năm trước Shifumi đã từng nói vào cái ngày hai người gặp riêng nhau lần đầu tiên, hôm cậu được mời thay mẹ đến uống rượu tại một quán bar có ánh đèn mờ ảo.

“Cậu tiễn chị về nhà đi chứ, rồi chị sẽ gọi taxi cho cậu.” Rồi cả hai rảo bước về tận khu căn hộ của Shifumi.

“Cho chị nắm tay cậu nhé? Chị ghét người đàn ông nào không nắm tay chị.” Shifumi làm bộ trong lúc đi, rồi gọi điện kêu taxi đến. Về đến nhà Shifumi, chiếc taxi đã chờ sẵn, và cậu vẫn bị tống vào băng ghế sau cùng với tờ mười ngàn yên. Phải nửa năm sau đó cậu mới được đặt chân vào phòng khách, nơi có đặt bức tượng Quan m, và phòng ngủ nơi có chiếc bàn làm bằng gỗ gụ, một không gian được trang hoàng bởi màu xanh xen lẫn màu nâu.

Cái ngày ấy hai năm trước, Shifumi đã bước vào cuộc đời Toru. Dù trước đó, cậu chưa từng muốn vậy.

Vừa xử lý nốt món thịt ngỗng với nước xốt ngọt, Toru vừa kể cho Shifumi nghe về Koji. Cậu kể hôm gặp gã ở Shibuya, và nhiều chuyện khác nữa. Shifumi ghi nhớ hết và luôn tỏ ra thích thú nghe câu chuyện về người bạn chung của hai người. Không những vậy, cứ bẵng đi là cô lại nhớ.

“Mặt cậu Koji có giống như loài vượn người không?”

Shifumi thình lình buột miệng.

“Vượn người? Không, giống thế nào được. Mặt cậu ta xương xẩu lắm.” Toru lúng túng đáp.

“Ơ, thế không giống à?” Shifumi nói, rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi bụm miệng cười, phả khói sang bên cạnh. “Thế mà chị cứ tưởng tượng thành vượn người mới chết chứ, lần nào chị cũng nghĩ vậy.

“Quả này hay đây! Phải bảo cậu ta thế mới được.” Toru hồ hởi. Gã Koji kia nhất định sẽ phát điên lên cho mà xem.

Người phục vụ đến mời chọn đồ tráng miệng và Shifumi khẽ lắc đầu từ chối.

“Cà phê mình sẽ uống ở nhà!” Cô quyết định. Shifumi luôn là như vậy, mọi thứ phải rành mạch rõ ràng.

Về nguyên tắc, nhân viên không được phép chơi ngay cả khi không có khách. Koji nghĩ đó là điều hiển nhiên. Bảy rưỡi tối, khách khứa đồng loạt rút hết, trong phút chốc cửa hàng trở nên vắng lặng.

Quán bi-a là một nơi rất thú vị. Hầu như không có kẻ kém cỏi nào đến đây chơi. Kể cả nhóm học sinh hay những cặp trung niên, mọi người đều chọc rôm rốp.

Ban ngày, gã đã ngủ với Kimiko. Đó là một cuộc mây mưa kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ tại nơi đại loại gọi là khách sạn tình yêu hay lâu đài tình ái. Kể từ mùa hè năm mười sáu tuổi, khi trải qua kinh nghiệm đầu đời, cho đến giờ gã đã ngủ với tám người. Trong số đó, Kimiko là tuyệt vời hơn cả. Không gì có thể so sánh bằng. Gã không rõ đó là do hợp nhau hay kỹ năng của Kimiko hoàn hảo, chỉ biết rằng gã đã rúng động. Rúng động, chỉ có hai từ ấy mới diễn tả chính xác cảm xúc của gã.

Kimiko đam mê tất thảy những gì thuộc về nữ công gia chánh. Cô vẫn lướt trên chiếc xe Fiat Panda màu đỏ đến trung tâm học những bốn buổi một tuần.

Fiat Panda, Koji cười thầm nhớ lại. Chính chiếc xe màu đỏ đó đã tạo cơ hội đầu tiên cho hai người gặp gỡ. Bảy tháng trước, gã làm thêm tại bãi đỗ xe rộng thênh thang của một khu chuyên tổ chức sự kiện, nhận trách nhiệm hướng dẫn xe vào các vị trí cụ thể như E8 hay C6 theo đúng hiệu lệnh qua điện đàm của một người khác ngồi ở trạm gác.

Vị trí đỗ xe của Kimiko nằm tít trong góc. Cô loay hoay mãi vì ngay phía trước là một chiếc xe to tướng khác. Đánh lái mấy lần song chỉ biết ngồi trong xe bất lực. Sau cùng, cô đành mở cửa xe rồi nhờ vả với giọng điệu không lấy gì làm dễ chịu cho lắm.

“Cậu gì ơi, đánh xe giúp tôi có được không?”

“Xin lỗi, đó không phải công việc của tôi.” Koji từ chối.

Ngay từ ban đầu gã được dặn không được phép lái xe thay khách.

“Xin cậu đấy.” Kimiko giơ một tay lên ra vẻ van vỉ. “Tôi đỗ xe tệ lắm.”

Tôi đâu cần biết chuyện đấy, thôi đi bà chị!

“Chẳng may tôi mà va quệt với xe bên cạnh thì kiểu gì chả liên đới đến cậu, đúng không?”

“Rất tiếc là không.”

Gã nói cứng. Mặt Kimiko buồn thiu.

“Thôi được rồi,” cậu nói sau khi dùng điện đàm trao đổi với người bảo vệ và nhận lệnh được phép đỗ xe hộ.

“Công tôi làm đắt lắm đấy.” Vừa đánh xe, Koji vừa nói. “Chẳng ai làm không công bao giờ đâu.”

Việc tán tỉnh phụ nữ có chồng thật dễ. Từ bấy giờ gã vẫn cho phụ nữ là như vậy. Họ luôn khát khao, những niềm vui thầm kín, tách biệt khỏi cuộc sống thường ngày. Gã thuộc lòng những gì Kimiko đang theo học. Kimiko nói rằng, cả cắm hoa và trà đạo cô đều đã học với khả năng cao nhất có thể. Hiện tại đang mê mẩn với điệu nhảy Flamenco. Ngoài ra còn học nấu ăn, học tiếng pháp, và hôm nay là Yoga.

Lớp Yoga nằm ở Ebisu nên cả hai vào khách sạn gần đấy.

Kimiko mặc đồ lót đen. Cô gầy đến mức mỗi khi ôm, Koji thấy như chạm vào đến tận xương sườn, song cô luôn tự hào rằng đó là thành quả mà điệu Flamenco đã đem lại. Chân tay Kimiko dẻo dai với những múi cơ nhỏ xinh xắn, trái ngược là bàn tay khá to bản mà cô bảo nó khiến cô cảm thấy tự ti từ hồi nhỏ.

Koji thích bàn tay ấy. Nó ấm khi ở trên giường dù bình thường thì lạnh giá. Nó vuốt ve làn da cậu bằng những chuyển động tinh quái. Và nó mang đến cho gã cảm giác ngọt ngào cháy bỏng mỗi khi nó trườn xuống phía dưới, mơn trớn dịu dàng.

Thi thoảng, gã lại rên rỉ xem cô muốn như thế nào thì hơn. Và từ phía dưới, Kimiko chỉ ngẩng đầu lên bảo: “Trật tự!”

Cơ thể Kimiko nhảy cảm đến lạ thường, nó đón nhận từng cử động của gã với niềm hạnh phúc lớn lao. Một hơi thở nhẹ phả vào làn da cũng đủ khiến cô run rẩy. Song, nụ hôn có nồng nhiệt đến đâu cũng vẫn làn chưa đủ. Kimiko quặp chặt lấy gã, rồi xoay người, áp cả hai bàn tay lên má gã như muốn đòi hỏi nhiều hơn thế. Cho hai thân thể hòa quyện vào nhau.

Kimiko là người dạy cho gã hiểu rằng, cụm từ “liên tu bất tận” không chỉ dùng trong những cuộc cãi vã.

Những cuộc ái ân với Kimiko tưởng chừng không có hồi kết. Nó như những con sóng đang khát khao sô bờ, cuộn trào cho đến khi Kimiko rên rỉ thảm thiết chấp nhận phần thua về mình.

Với Koji, khi trò chuyện bình thường, giả dụ như với Yuri thì gã buộc phải nghĩ về Yuri. Muốn nghĩ đến các cô gái dễ thương khác cũng không được, dẫu sao Yuri là Yuri nên gã không gặp phải vấn đề gì to tát. (Mắt Yuri long lanh mỗi khi trò chuyện, giọng điệu pha chút nũng nịu như khiến cô tư duy linh hoạt hơn, và ngôn từ cứ thế ào ra theo những hướng gã không thể tưởng tượng nổi.) Nhưng, nếu là tình dục thì với Yuri cũng giống bao cô gái dễ thương khác. Còn với Kimiko là một sự khác biệt. Gã nghiệm rằng, đó là thứ chỉ có thể hình thành giữa gã và Kimiko. Những xúc cảm chỉ có hai người mới tạo ra được.

“Ham học thế.”

Tiếng nói của cậu bạn đồng nghiệp kéo Koji trở về thực tại. Gã chẳng hề để mắt tới cuốn Luật thương mại – môn sẽ thì vào tuần sau – đang mở ra đặt trên đùi.

“Này, sắp đến giờ khách đến rồi đấy.”

“Ừ nhỉ.”

Quán bi-a nằm giữa khu phố vẫn vắng vẻ, vài nhân viên mặc đồng phục màu đen đang đứng tựa vào quầy bar tán gẫu.

Giữa đêm khuya, mẹ Toru say khướt trở về lúc cậu đang ngồi đọc sách.

“Này chị Yoko, về đến nhà chị rồi đấy.”

“Giày kìa, cởi giày ra đã chị Yoko.”

“Khổ chưa kìa.”

Tiếng phụ nữ lao xao.

Toru tặc lưỡi đứng dậy. Cậu nghe tiếng bước chân lên phòng, tiếng loẹt quẹt dưới sàn bếp.

“Dạ, làm phiền các cô quá ạ.” Koji ra hành lang chào. Mẹ cậu đang đứng ôm chậu rửa trong bếp.

“Toru đấy à, con đi đâu mãi thế.” Bà quay lại, giọng có phần cáu kỉnh.

“Cái gì mà đi đâu chứ, vừa gặp buổi sáng đấy thôi.”

Cậu vào bếp, lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh rót ra cốc.

“Say quá.” Bà thều thào.

“Nhìn là đủ biết rồi.”

Trong lúc đó, đám phụ nữ vẫn huyên nào đằng sau lưng. Nào là chị Yoko có con trai thật tâm lý. Nào là căn nhà này thật tuyệt vời làm sao. Da dẻ họ bóng nhẫy lên vì rượu. Những cặp môi buộc người ta phải nghĩ rằng trước đó đã được bôi chát lên dày cộp - chắc chắn là quá mức cần thiết – nhoe nhoét vì đồ ăn thức uống. Mùi các loại nước hoa quyện lẫn với mùi cơ thể họ.

Mẹ cậu muốn cho cậu biết phụ nữ tuổi trung niên là như thế nào khi Toru bâng quơ nói rằng thích họ.

“Mẹ uống mấy chai thế?”

Bà thích uống rượu vang, thậm chí tuyên bố thẳng thừng rằng đời này mà thiếu rượu vang thì chết đi còn hơn.

“Xin lỗi các cô. Làm phiền các cô quá.”

Quay sang phía mấy bà sồn sồn, Toru nói. Ý rằng: “Này, các mợ về đi cho tôi nhờ!” Song cậu không biết phải diễn đạt làm sao cho họ hiểu.

“Cái lũ ở đại học đúng là bọn sống gấp.”

Koji phàn nàn qua điện thoại. Một buổi trưa trời trong xanh, ánh nắng ngập tràn khắp phòng khách nhà Toru.

“Lúc nào chúng nó cũng nghĩ rằng, nếu không phải bây giờ thì chẳng bao giờ có thể vui vẻ được.”

Cậu thích Koji từ xưa với những phát ngôn kiểu như vậy. Những phát ngôn đầy cảm xúc. Gã sẵn sàng đau tim thực sự với những chuyện của người dưng nước lã.

“Biết làm sao, đời nó thế.” Toru cười đáp.” Cũng có người nọ người kia.”

Cậu liên tưởng đến gương mặt của vài người bạn, trong đó có thằng sáng sáng vẫn nhảy dây tập thể dục, thằng lại không thể ăn trưa nếu thiếu bọn con gái ngồi cùng.

“Ai chẳng biết thế.”

“Dẹp ba cái chuyện ấy đi, gần đây cậu thế nào?”

Toru nhìn đồng hồ. Ba giờ bốn mươi phút chiều. Sắp đến giờ Shifumi gọi điện.

“Tớ cũng khá tất bật. Tớ xin làm thêm một chỗ nữa vào kỳ nghỉ đông.”

“Hay đấy, việc gì thế?”

Vừa rồi, Shifumi có khuyên cậu thi thoảng nên nghe nhạc, cô ấy còn kể rằng con gái bạn cô ấy biết chơi đàn piano.

“Làm bộ phận nhà kho của một trung tâm thương mại.”

“Vất đấy.”

Shifumi thích Bach. Đôi khi cậu cũng được nghe khi đến chơi.

“À, tuần trước tớ vừa đi trượt tuyết với Yuri.”

“Thế cơ à.”

“Tuần sau tớ lại đi với hội ở chỗ làm thêm.”

“Thế nữa cơ à.”

“Mà cũng sắp đến kỳ Giáng sinh nữa, Ối việc phải làm.”

Từ khi nào nhỉ? Từ khi nào mình cứ miên man nghĩ về Shifumi khi nói chuyện với Koji như thế này?

“Cậu thì sao? Dạo này bận không?”

“Không,” Toru lại nhìn đồng hồ. Đã ba giờ bốn mươi lăm phút. “Tớ thì chẳng bận bịu gì lắm. Dù gì cũng đang giữa kỳ nghỉ đông.”

“Thế hằng ngày cậu làm cái gì?”

“… Đọc sách.”

Đọc sách là một trong những sở thích chung ít ỏi với Shifumi.

“À, gần đây có đi xem bóng rổ.”

“Bóng rổ á? Sao lại bóng rổ?”

“… Thì tớ được người ta mời đi.”

Mọi người vẫn thường truy hỏi ly do. Kẹp ống nghe trên cổ, Toru bật bếp đun nước.

“Đằng nào chẳng bị loại ngay vòng đầu.”

Trường Toru chưa bao giờ nổi danh về thể thao.

“Còn gì nữa nhỉ? À đúng rồi, tớ có đi dạy gia sư, tuần hai buổi, thế thôi.”

Cậu làm gia sư môn Tiếng Anh và Toán cho một nhóm học sinh cấp hai từ một năm trước.

“Cậu có vẻ rảnh rỗi thế.”

“Ừ, cũng rảnh rỗi.”

Toru dốc gói bột cà phê hòa tan ra cốc rồi châm nước sôi. Chẳng mấy chốc, mùi cà phê bốc lên thơm phức.

“Shifumi của cậu có khỏe không?”

“À…” Toru nhấp một ngụm cà phê. Lần thứ ba cậu lại liếc đồng hồ. Cậu không muốn nói về Shifumi, dẫu có nói thì Koji - kẻ chủ ý chọn phụ nữ tuổi trung niên và thích thích thú với điều đó – cũng chẳng thể nào hiểu nổi.

“Nói đi xem nào.” Koji nói. “Làm gì mà khó tính thế.”

Toru thấy ngột ngạt.

“Tớ không thích nói về cô ấy.”

“Tại sao?”

“Chẳng tại sao cả.”

Tình yêu không phải thứ ta có thể cầm cương mà là thứ ta đắm chìm trong đó.

Shifumi đã dạy cho cậu điều này. Một khi đã đắm chìm thì mọi thứ chấm dứt, chuyện thoát ra khó như lên trời.

“Thôi được, thôi được, không nói thì thôi,” Koji chán nản lầu bầu. “Tớ gọi sau vậy.”

“Ok.” Toru đáp rồi dập máy.

Sắp rồi. Bốn giờ chiều. Sắp đến giờ Shifumi gọi điện. Toru ngồi bó gối, chống cằm lên đầu gối, nhắm mắt đợi chờ.

Vừa dập máy xong, Koji đã lăn kềnh ra giường.

“Tháp Tokyo?”

“Ừ, tớ thấy thích nó.”

Hồi trước, gã ôn thi khá chăm chỉ và đã đậu trường cấp Ba. Sau khi quen dần với việc đi tàu đến trường cũng như quen với các tiết học thì gã bắt đầu coi thường, rằng trường điểm mà chỉ thế thôi sao. Cũng từ dạo ấy, thi thoảng, gã lại đi về cùng Toru.

Mới đầu gã nghĩ Toru có vấn đề về đầu óc.

Với gã, nơi như Tháp Tokyo chỉ dành cho học sinh nhà quê leo lên trong những chuyến đi thăm quan trước khi ra trường. Năm nay cũng như thời gian trước đó, bản thân gã chưa một lần đi lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx