sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tháp Tokyo - Chương 07

Ừ, Kimiko đáp.

“Giờ thì không tiện lắm.”

Mai mới là ngày hẹn với Kimiko.

“Vậy à, thế thì thôi.”

Giọng Kimiko chất chứa sự giận dữ hơn là thất vọng.

“Có chuyện gì thế?”

Thường ngày chẳng mấy khi gã gọi điện cho Kimiko. Chính là nhằm tránh những cú điện thoại như thế này.

“Không có chuyện gì thì không được gọi điện sao?”

Koji im lặng. Yuri ngay trước mặt, im lặng là trên hết. Hơn nữa, gã thừa hiểu, cơ sự đã ra nỗi này, nói gì cũng vô ích.

“Sao tôi cứ quên khuấy đi mất, rằng cậu là người lạnh lùng cơ chứ.”

Kimiko nói rồi buông tiếng thở dài.

“Mà thôi, đằng nào ngày mai chả gặp nhau.”

Giọng nói như ẩn chứa đến hàng trăm mũi gai sắc nhọn.

“Xin lỗi đã gọi điện mà không hẹn trước.”

Kẹp ống nghe vào tai, Koji rút một điếu thuốc châm lửa. Kimiko cứ thế dập máy luôn.

“Ai thế?”

“Chủ cửa hàng,” ngửa mặt lên trời nhả khói, Koji đáp lại câu hỏi của Yuri, trong lòng không khỏi lo lắng. Ngày mai làm lành mệt đây.

Đàn bà sao lại có cái thói chỉ biết mình. Như thể họ cứ sống mà chẳng thèm quan tâm rằng ai cũng có chuyện riêng. Ngu đến mấy cũng hiểu được điều đấy. Nghĩ là thế, song lúc ngồi trong quán cà phê quây toàn bằng kính gần trung tâm Kimiko học tiếng pháp ở Todoroki, gã xin lỗi rối rít về cú điện thoại hôm trước chứ chẳng dám hé răng nửa lời về suy nghĩ ấy.

“Lúc ấy tôi cũng rất muốn đi.”

Kimiko làm mặt sưng sỉa, uống trà đá ở bên cạnh.

“Đã bảo thôi rồi cơ mà.”

Thôi là thôi thế nào, Koji nói. Trong quán lạnh run vì điều hòa.

“Thôi nào, bỏ cái mặt ủ rũ ấy đi chứ.”

Kimiko không đáp, ngồi im lặng một lúc lâu rồi nói rằng hôm qua cô muốn gặp gã lắm.

“Tự nhiên người ta nhớ thì biết làm thế nào, ai chẳng có lúc như thế. Biết rằng hôm nay sẽ gặp được nhưng không phải hôm nay, người ta muốn gặp từ hôm qua.”

Ngưng một lúc, Kimiko trút hết bực tức vào câu nói: “Đàn ông gì mà lúc muốn lại không gặp được cơ chứ, quá tệ!”

Koji làm bộ vái trời. “Này, cô nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói. Người mà lúc muốn cũng không gặp được là cô đấy, Kimiko. Người đã có gia đình là cô chứ đâu phải tôi.”

“Sao cậu có thể nói ra những điều như thế chứ.” Cô xòe hai bàn tay đeo mấy chếc nhẫn lên bàn rồi nói tiếp. “Tình cảm đâu có vận động theo lý trí. Tóm lại là cậu chẳng hứng thú gì với tôi nên mới có thể thốt ra những lời ấy.”

Không thấy lô gic chút nào nhưng đôi khi, ánh mắt giận hờn đáng thương của Kimiko khiến lòng gã xao động. Lý trí mách bảo đây là cơ hội tốt để đưa ra quyết định, song con tim chỉ chực ôm chầm lấy Kimiko.

“Thôi nào, thôi nào.”

Koji nói và đứng dậy cầm lấy hóa đơn. Gã biết chắc Kimiko đang phẫn nộ kia rồi cũng ngoan ngoãn đi theo. Từ giờ trở đi, có lải nhải điều gì thì cũng chỉ bao hàm ý nghĩa, tôi muốn cậu, muốn ngủ với cậu, thế thôi.

Vừa bước chân ra khỏi quán, gã ôm chầm Kimiko hôn ngấu nghiến. Đáp lại, Kimiko ghì đầu gã, hé môi đón chào. Chính bầu không khí cũng đột nhiên sục sôi ngột ngạt giúp họ hiểu rằng họ đang khát khao nhau mãnh liệt. Dục vọng cộng hưởng cùng dục vọng. Kimiko phải khó khăn lắm mới ngăn được bàn tay của Koji đang chực sờ xoạng ngực cô. Cả hai rảo bước xuống cầu thang. Ánh nắng rọi xuống theo phương thẳng đứng. Trèo lên xe, nổ máy, phóng đến khách sạn có tên Yamato chưa đầy năm phút.

Toru gặp lại Yuri vào buổi tối ngày cưới anh trai Koji. Bữa tiệc chính thì không nhưng chẳng hiểu sao hai người lại được mời đến bữa tiệc tăng hai tổ chức tại một nhà hàng vọng cảnh có mặt sàn xoay, nằm trên tần thượng một tòa nhà, khách đông tới mức chẳng đếm nổi có bao nhiêu người. Cô dâu chú rể đều là bác sĩ nên khách khứa đa phần là những mối quan hệ trong bệnh viện hoặc hội bạn bè từ thời đại học.

Koji vận bộ veston cổ điển. Loại trang phục mà Toru nghĩ rằng nó chứng tỏ ta đây là con trai một gia đình giàu có. Bạn bè ông anh đều có vẻ quý mến Koji dù hai anh em họ không mấy hòa thuận nó chúng tỏ tính cách rất riêng của gã.

Cả Yuri lẫn Toru đều không quen ai, chơ vơ trong góc phòng, chiếc váy dài liền thân và bộ veston không phải thứ hai người thường mặc.

Thành phố Tokyo hiện lên qua khung cửa sổ.Giữa ánh sáng lung linh của muôn vàn ngọn đèn nê ông, rừng cây trong Hoàng cung vẫn chìm trong bóng tối đen như mực. Và ngay trước mắt là toàn cảnh căn phòng đang phản chiếu hết lên khung cửa kính. Giọng nói của người dẫn chương trình đang lóng nga lóng ngóng với chiếc micro, nghe câu được câu chăng.

“Đẹp quá.” Yuri nói trong lúc nhìn ra phía bên ngoài. “Toru chỉ ở mỗi Tokyo thôi à?”

“Ừ,” Tory đáp, “Thế còn Yuri?”

Yuri cười. “Shizuobia, hôm gặp nhau tớ nói rồi mà, cậu chẳng tham gia chuyện gì nhỉ.”

Một cô gái thanh lịch, Toru nghĩ. Hôm đấy đúng là đến nhìn, mình cũng không.

“Koji hồi cấp Hai trông như thế nào Toru?”

Yuri dò hỏi như thể thời ấy đã xa xôi lắm.

“Vẫn thế, gia trưởng và nóng nảy.”

Yuri cười nắc nẻ khi Toru đế thêm là thi thoảng còn đi uống rượu và gã uống khỏe như trâu.

“Tớ ghen với cậu đấy, Toru. Cậu biết Koji từ những ngày như thế.”

“Tớ phát ghen với cậu đấy,” Yuri lại thốt lên.

Trong lúc ừng ực nốc Whisky pha nước đúng theo kiểu “một thằng em trai hiếu động”, Koji chợt nghĩ đến cha mẹ gã. Anh trai gã sống cùng ông bà suốt. Giờ này, có khi hai ông già bà cả đang ngồi nhâm nhi ở nhà cũng nên.

Anh trai gã vẫn như mọi khi, ngồi yên như phông, chị Saki thì tất bật chạy đây đó như chủ xị một cuộc họp đồng hương.

Mà sao, Koji nghĩ bụng trong lúc ngắm nghía hội bạn toàn bác sĩ của anh trai, mà sao mới chỉ tầm ba mười mà ai nấy nom gà khom thế kia. Nhìn ở đây chỉ có thể đưa ra nhận định rằng, bác sĩ là một nghề có tỷ lệ béo phì và hói cao.

Đối với Koji, già nua là một tội lỗi.

Bỗng nhiên, hình ảnh cha chị Saki cúi đầu trước hiên nhà gã đem hôm ăn hỏi vụt hiện lên. Con gái tôi còn vụng về lắm, trăm sự nhờ gia đình chỉ bảo thêm. Nỗi buồn xuyên thấu tâm can mình lúc đó thực ra là cảm xúc gì?

Chả lẽ Kimiko hay Atsuko đều đi làm dâu như thế sao.

Món tráng miệng được bày ra bàn, gã đi tìm Yuri mà hình ảnh Kimiko lại xuất hiện trong tâm trí.

Kimiko ơi là Kimiko.

Đồ quỷ. Gã thầm nghĩ trong cơn hồi tưởng về mấy tiếng đồng hồ ấy ở Todoroki. Cái kiểu yêu đương như thế rõ là không tốt cho cơ thể. Phòng có điều hòa mà không ai thèm bật. Đến quần áo trên cũng ai nấy tự cởi. Chẳng kịp thốt lên nửa lời đưa đẩy, hai cơ thể đẫm mồ hôi cuốn vào nhau với khát khao đến nghẹt thở.

“Tóm lại là Koji có thích người ta đâu.”

Gã nhớ Kimiko đã hờn dỗi thế. Kimiko treo đồ vướng víu lên giá, rồi trách cứ Koji cứ như cô gặp chuyện gì bất công lắm. “Người ta thấy nhớ, ai chẳng có lúc tự nhiên nhớ thế chứ?”

Koji buông tiếng thở dài khó nhọc trong lúc mang đĩa đồ tráng miệng cho Yuri đang tán chuyện với Toru bên cửa sổ.

CHƯƠNG 10

“Bộ này người ta mua là vì Koji đấy nhé.”

Mặc chiếc áo nịt và quần lót màu vàng chóe như màu hoa hướng dương, Kimiko nhào lên người Koji với nụ cười hạnh phúc trên bờ môi dính đầy nước đào.

Đang là giữa trưa.

“Dính đầy trên miệng kìa.”

Koji nắm lấy cổ tay Kimiko. Tay cô đang cầm trái đào gần như chỉ còn hột. Một mùi thơm ngọt đậm đặc quyện lên.

Kimiko mặc kệ lao đến hôn gã ngấu nghiến. Gã nắm lấy cổ tay kia của Kimiko. Bị khóa chặt cả hai tay, Kimiko cười khùng khục trong trong cổ họng, vùng vẫy cố thoát, nhưng môi thì vẫn nhất định rời.

Vừa đón nhận đôi môi đầy vùi vị trái cây, gã chống chân định vật ngửa Kimiko ra song cô tương kế tựu kế quắp lấy chân gã cự lại. Khỏe gớm, gã tỏ vẻ thán phục.

Koji nhận ra bản thân gã cũng đang cười khúc khích trong lúc ôm chầm lấy Kimiko đã mềm nhũn ra đấy sau khi vừa cười vừa rên rỉ. Gã móc xuống, lộ ra vòng eo gầy giơ xương. Gã kéo Kimiko lại một cách thô bạo khiến cô vừa phá lên cười, vừa hôn tới tấp lên trán, lên mi mắt, lên vầng thái dương gã, rồi khéo léo dùng chân kéo hẳn chiếc quần lót xuống.

Hôm ấy Koji không sao kiềm chế nổi, lên đỉnh đến ba lần, đến bản thân gã cũng không dám tin vào điều đó.

“Ối giời, chết mất thôi.”

Khi cơn sóng tình lướt qua, Koji hổn hển nằm ngửa mặt trên chiếc giường trơ trọi vì chăn gối đều bị đạp rơi xuống sàn nhà. Làn gió nhẹ ùa vào qua cửa sổ chẳng đủ hong khô mồ hôi.

“Cứ như dã thú.”

“Giờ mới biết sao.” Nằm ngay bên cạnh, Kimiko thì thầm, gác một tay lên bụng Koji. Gã thấy sao mình yêu cái sức nặng ấy đến thế.

“Chết mất, chết mất.” Koji lại thều thào.

Đây là lần đầu tiên gã dẫn Kimiko về nhà. Gã buộc phải nhượng bộ Kimiko cứ kỳ nèo rằng kiểu gì cũng muốn đến chơi. Dạo này cứ động một cái là cô ấy lại nói kiểu gì cũng, khi thì kiểu gì cũng muốn gặp, lúc lại kiểu gì cũng muốn nghe giọng gã.

“Ở đây có bồn tắm không đấy?”

Cởi chiếc nịt ngực ướt đẫm mồ hôi, Kimiko đứng lên, khỏa thân hoàn toàn.

“Đằng kia.” Tay chỉ phòng tắm mà Koji nhìn như hút hồn vào tấm thân trần ấy.

“Người đâu mà đẹp thế!”

“Cám ơn,” Kimiko nói sau vài giây lặng yên rồi mỉm cười hôn lên trán Koji, “ngày nào cũng phải chiến đấu với tuổi già và tăng cân đấy.”

Lúc Kimiko nói mượn nhà tắm, rồi bước vào trong cũng là lúc Koji hiểu thấu đến chân tơ kẽ tóc ý nghĩa của từ tuổi già. Tăng cân thì biết ngay, nhưng tuổi già thì gã không tài nào liên tưởng được nó như thế nào nếu xét về mặt thanh âm.

“Này, cậu nhìn xem, ông kia chơi thật tuyệt.”

Buổi tối, Yuri ngồi uống lemonade tại quầy bar, quay người nhìn vị khách quen.

“Nghe tiếng chọc gậy khác hẳn, không cần nhìn cũng biết được là ông ấy đánh.”

Quả là vậy.

“Ông ta là Maeda.”

Gã vừa dứt lời, Yuri đã tròn mắt ngạc nhiên, miệng vẫn ngậm ống mút, cô hỏi rằng sao biết.

“Thì khách quen nên biết thôi.”

Koji đáp vậy song thực ra là gã nghe Kazumi nói lại. Kazumi là cô gái Maeda vẫn đi cùng, thi thoảng đến tập một mình từ khoảng nửa tháng trước. Kazumi nói cô mới học lớp Mười hai.

“Không biết ông ta là người như thế nào nhỉ?”

Yuri quay sang phía Maeda.

“Này, cô Yu – ri!”

Koji tất nhiên là có hứng thú với Kazumi hơn với Maeda nhưng rõ ràng là gã không vui vẻ gì với việc Yuri đắm đuối nhìn gã đàn ông khác. Gã giơ ngón trỏ lên chĩa về phía Yuri lúc cô vẫn đang quay người lại nhìn phía sau.

“Bỏ cái kiểu nhìn ấy đi, cô chỉ được phép nhìn người đàn ông trước mặt mình!”

Yuri cười ngặt nghẽo rồi chua ngoa, đồ hâm!

Năm nào cũng vậy, cứ đến kỳ nghỉ hè, Toru lại thấy thời gian thừa thãi. Ngồi nghe Joni Mitchell, cậu hồi tưởng lại và cười một mình. Hồi nhỏ, mình đã từng một mình miệt mài giết thời gian với trò chơi mô hình, hết xếp lại phá. Hồi nhỏ hơn nữa, có thể nghịch một mình không biết chán trong chiếc bể bơi thông minh được bơm căng và đổ đầy nước đặt ở ban công. Nghĩ lại thấy thật ngốc, trong cái bể bơi bé bằng cái mắt muỗi ấy mà vác đủ thứ vào chơi, hết phao, đến kính bơi, rồi lại ống thở, và sau cùng là cả chân vịt.

Chỉ hôm nào cha Toru ở nhà thì cậu mới được chơi bể bơi. Cũng bởi mẹ cậu chẳng bao giờ chịu dành thời gian bơm nước vào hay xả nước ra. Đổi lại, cha cậu lúc nào cũng xăng xái giúp cậu có chỗ nghịch nước.

Ôi cái thời ấu thơ…

Toru trầm tư với tâm trạng lạ lùng. Hồi ấy, ở một mình là điều đương nhiên. Một mình cũng chẳng sao. Có cái gì đó kiên cường và trơ lì thế nào ấy.

Lần đầu tiên cậu nghe Joni Mitchell là tại quán bar ở khu Nishisabu trong một lần gần đây. Đó là nhạc sĩ mà Shifumi yêu cầu.

Nhạc của Joni Mitchell, Carol King, CCR, Elton John, rồi Rolling Stones, toàn những ca khúc lạ hoắc với Toru.

Không biết Shifumi thế nào nhỉ, hay thử gọi điện xem sao, Toru nghĩ. Quen nhau đã được ba năm, vậy mà đến giờ cậu vẫn chưa thể tự tin chủ động gọi điện. Cho dù Shifumi nói nhẹ như không, rằng đừng bận tâm và gọi cô ấy lúc nào cũng được. Phòng Toru rộng mười mét vuông, trong đó có kê bàn, giường và kệ sách, mỗi thứ một chiếc. Hai bên giường là hai cục âm li. Vậy là hết chỗ. Tủ quần áo con con được thiết kế gắn sâu vào tường, cậu nhét tất cả quần áo vào đó. Toru thích những thứ xung quanh mình thật nhỏ nhắn. Điều đó khiến cậu thấy yên tâm vì nhìn một cái là bao quát được hết.

Cậu rút trong kệ sách ra tập ảnh mà gần đây cậu thấy hay và mua luôn ở cửa hàng của Shifumi.

“Sở thích tao nhã nhỉ.”

Lúc ở quầy tính tiền, Shifumi đã nói như vậy.

Gọi đến cho cô ấy xem nào, ý nghĩa ấy lướt qua đầu và Toru đi ra phòng khách. Bảo trong phòng mình không có điện thoại thì hầu hết đám bạn cậu đều lấy làm ngạc nhiên, nhưng mẹ cậu hiếm khi ở nhà nên dù thế Toru cũng không cảm thấy mất tự do.

Không ai nhấc máy. Sau năm hồi chuông chờ là một giọng nữ vang lên, số máy quý khách đang gọi hiện giờ đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.

Khoảng cách trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Shifumi đang ở nơi mà cậu không tài nào với tới được. Do dự một hồi, Toru chui tọt vào phòng mình, trong lòng hổ thẹn vì cú điện thoại bất thành vừa rồi. Và thế là cậu lại thừa thãi thời gian.

Koji vẫn chưa có linh cảm trước về một kỳ nghỉ hè tồi tệ nhất sắp đến.

Nghĩ rằng cũng đã đến lúc phải đi xin việc, đồng thời cũng định tìm hiểu thông tin về một hai chỗ có cựu sinh viên trong trường nhờ giới thiệu giúp, nhưng Koji biết gã sẽ lựa chọn cách nào đó hiệu quả hơn.

“Ôi giời, vào đây thì toàn lũ đực rựa với nhau, nhìn chán chết.”

Yamamoto lẩm bẩm tại bàn trong một quán rượu ồn ã.

“Thích thì đi đến chỗ nào có đàn bà mà chơi.”

Koji bực mình liếc sang Yamamoto. Thằng này không tệ nhưng yếu ớt quá. Chẳng dám làm chuyện gì cả.

“Với tớ thì đực rựa cũng chẳng sao.”

Hashimoto cười hềnh hệch, hắn uống sinh tố bưởi bằng chiếc cốc vại to tướng.

“Chẳng sao thì cũng khiếp đấy.”

Koji đáp. Bản thân gã cũng thích ngồi một hội đàn ông uống rượu với nhau. Nhất là hôm nay.

Kimiko ngày hôm nay thật khó ưa.

Ban đầu thì suôn sẻ. Lúc gã đến lớp Yoga ở Ebisu đón, Kimiko còn tươi cười đi xuống từ trên cầu thang của tòa nhà cũ kỹ, vòng tay ra sau gáy, ôm chầm lấy gã. Thời tiết thì tuyệt đẹp. Vầng mặt trời tỏa sáng rực rỡ, cả hai rẽ ngay vào một khách sạn tình yêu. Ngồi trong ô tô, Kimiko kể lể rằng cuối tuần vừa rồi cô đã đi đánh golf với chồng. Từ lúc vào phòng khách sạn Kimiko bắt đầu làm gã phật lòng.

“Kể về bạn gái của Koji đi.” Cô ấy yêu cầu.

“Bạn gái?”

“Lúc hỏi có chưa cậu chẳng bảo có rồi còn gì, cũng lâu lâu rồi.”

Gã không nhớ nên đánh trống lảng. “Tôi đã nói thế à?”

Có thể mình nói về Yuri, cũng có thể là cô bé quen trước đó, hồi còn làm nhân viên trực cứu hộ bể bơi. Hay cũng có thể chỉ là lời nói dối. Ít nhất tại thời điểm gặp Kimiko, Koji không cặp kè với ai cả.

“Có sao đâu nào, chuyện có là đương nhiên thôi.”

Kimiko thật dai như đỉa.

“Lấy đâu ra.”

Koji tạm thời chống chế, rằng gã chỉ có Kimiko mà thôi.

Gã cởi khuy áo Kimiko, hôn lên bầu ngực. Kimiko không phản ứng gì.

Lên giường Kimiko cũng không hề động đậy, nhìn chòng chọc lên trần nhà.

“Định chơi trò gì thế?”

Tức không để đâu cho hết nhưng gã vẫn cố buông lời ong bướm. Kimiko uể oải gượng dậy, nhặt quần áo rồi mặc luôn. Cái quái gì thế chứ, Koji rủa thầm.

“Ơ kìa!”

Gọi Kimiko cũng không trả lời, Koji thở dài, gã cũng đành nhặt quần áo của mình mặc vào. Kimiko trở mặt vào đúng khoảnh khắc ấy. Gương mặt cô ấy lúc quay lại chất chứa một nỗi buồn mênh mang, rồi trút hết bực tức vào câu nói quen thuộc: “Xét cho cùng, Koji có thích người ta đâu.”

“Có chứ.” Có thì mới lộ hết ra như thế chứ, gã nghĩ bụng. “Chả hiểu sao lại cáu lên thế.”

Cả hai không nói câu nào, nhìn thẳng vào nhau một lúc lâu.

“Koji có thích người ta đâu, sao có thể thản nhiên như không thế chứ?” Kimiko lặp lại câu nói một lần nữa với giọng nói lanh lảnh, rồi quờ lấy chiếc túi khoác vai.

“Bình tĩnh đã nào, tôi chẳng hiểu gì sất.”

Theo phản xạ tự nhiên, gã tiến đến, và cũng theo phản xạ tự nhiên, gã ép Kimiko sát vào tường.

“Bình tĩnh đã nào.”

Cơ thể Kimiko nóng đến kinh ngạc. Gã tưởng cô sẽ bật khóc nhưng không, Kimiko dồn sức vào hai tay vùng vẫy cố thoát.

“Buông ra,” Kimiko điềm tĩnh nói.

“Không buông.”

Vì sao không buông ra thì bản thân gã cũng không rõ, nhưng cứ quả quyết như thế. Gã nảy ra ý nghĩ, giờ càng phải ngủ với cô ấy, nên gã không rời mắt khỏi Kimiko vẫn đang nhìn đầy thách thức. Nụ hôn cuồng nhiệt của gã khiến Kimiko hưng phấn, gã định bụng dù có phải dùng bạo lực cũng phải đè nghiến ra, và cuối cùng, Kimiko cuồng nhiệt chẳng kém suốt một giờ sau đó.

“Thật chẳng ra làm sao.” Koji nhớ lại và thở dài. “Sao cô ấy lại cảm tính đến nhường ấy chứ?”

“Lại nữa rồi.” Hashimoto cười nhăn nhó. “Cậu cừ thật đấy.”

Nói rồi hắn dốc lấy dốc để lọ ớt bột yêu thích lên đĩa mayonaise.

“Có quá tay không đấy?”

Yamamoto kêu lên, nhưng nhanh hơn cả Hashimoto, Koji chấm miếng mực khô cho lên miệng chén ngon lành.

Chẳng lẽ đấy là một kiểu ghen tuông? Nhìn thì có vẻ như thế, song thật ra Kimiko nổi cáu vì điều gì thì Koji không tài nào lý giải nổi. Hơn thế, gã cũng không nghĩ mình có thể lý giải được. Biết đâu đó lại là màn dạo đầu hoang dại của Kimiko. Thực sự thì gã cũng không muốn ôm trong lòng mối hoài nghi đó.

Đằng nào cũng vậy, sẽ đến lúc phải chia tay. Ý nghĩ ấy thường trực khắp mọi ngóc ngách trong đầu Koji.

Cậu nghe nhạc đã phát chán.

Trưa nay, Toru đi cắt tóc. Còn hôm qua, cậu lại theo nhóm bạn đại học đi xem giải bong chày trong trường. Nhạt như nước ốc. Cậu chẳng có việc gì khác ngoài hai buổi dạy gia sư một tuần. Cậu đang thừa thãi thời gian.

Đã gần một tháng nay Toru không gặp Shifumi.

Cậu có linh cảm bài thi học kỳ một không được khả quan, kết quả của việc không động đến bài vở, nên chợt nảy ra ý định ngày mai lại đến thư viện sau một thời gian dài. Hồi cấp Ba, trong khi những thằng khác học thêm ở trung tâm hay trường dự bị thì cậu học thêm ở trung tâm hay trường dự bị thì cậu học ở thư viện. Toru thấy mình có thể tĩnh tâm ở đó.

Mặt trời mãi chưa khuất bóng. Nằm lười biếng trên chiếc ghế xô pha trong phòng khách, Toru nhắm mắt, định sẽ làm một giấc dù đã quá trưa từ lâu.

Thời gian Toru ở trong phòng khách nhiều lên từ khi quen Shifumi. Ít nhất ở đây sẽ không lo nhỡ mất cuộc điện thoại nào.

Cậu vừa thiếp đi thì chuông điện thoại reo. Thành thử quên cả ý nghĩ đầu dây bên kia là Shifumi, ý nghĩ thường trực trong cậu mỗi khi nhấc ống nghe.

Điện thoại của cha cậu.

“Dạo này thế nào con?”

Con khỏe, cậu trả lời.

“Nghỉ hè chưa?”

Rồi cha cậu bảo hay hai cho con đi ăn cơm vì cũng đã lâu lắm rồi. Điều hòa trong phòng quá mạnh, Toru lạnh toát cả người. Cậu với chiếc điều khiển tắt đi.

“Vâng, ngay bây giờ hả bố?”

Toru nói và cảm nhận ở đầu dây bên kia, cha cậu thở phào nhẹ nhõm. Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sáng.

“Vừa mới ngủ dậy à?”

Dường như nghe giọng cậu là ông đoán ra liền.

“Vâng, con vừa ngủ một chút,” Toru thừa nhận.

“Thế à.”

Cha cậu nói, giọng ông pha lẫn tiếng cười. Hẹn gặp tại văn phòng của ông sau một tiếng nữa rồi Toru gác máy. Vừa đặt xuống, cậu có cảm giác khoảng cách với Shifumi dường như nới rộng hơn.

Trước lúc đi, cậu xả vòi hoa sen thật kỹ vùng cổ, cả mặt và xung quanh đầu, những nơi ám mùi từ cửa hiệu cắt tóc. Chẳng hiểu vì sao, từ ngày xưa, cái mùi cửa hiệu cắt tóc ấy khiến cậu thấy mình như con nít.

Từ trên con dốc nối liền với ga tàu điện, có thể thấy tháp Tokyo mới bắt đầu lên đèn nổi bật trên nền trời màu tía.

Cha Toru mặc áo phông Polo màu kem, ngồi uống bia ngon lành, kể chuyện gần đây ông có nhận thiết kế một ngôi nhà ở Hayama, nội thất màu trắng là chủ đạo. Ngay cả tấm lưới che chắn quạ cho thùng rác cũng là loại màu trắng thửa riêng.

“Họ thích màu trắng đến thế cơ à?”

Cậu bình luận khiến ông bật cười. Nghĩ cũng phải nói điều gì đó, thế là Toru kể về sự thảm bại trong kỳ thi học kỳ một. Cha cậu tất nhiên nghe rất hào hứng.

“Thôi con ạ, thi cử có gì quan trọng đâu,” ông nói sau khi nghe xong.

“Vâng, đành rằng là thế.”

Chẳng phải không thích nhưng Toru thấy lòng mình trống trải lạ thường khi nói chuyện với cha cậu. Dường như lời nói không phát huy đúng chức năng của lời nói.

“Bố còn đi câu không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx