sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thâu Thiên Cung - Chương 02 - Phần 1

Chương 2

Nhị tự thiên thư

Minh Tướng quân dẫn quân xuống núi Phục Tàng, trên đường không nói một lời nào. Mọi người tận mắt nhìn thấy Xảo Chuyết đại sư bị sét đánh trúng, không còn lại một chút dấu vết, trong lòng đều thoáng có chút hoang mang, sợ hãi, lén đưa mắt nhìn sắc mặt nặng nề của Minh Tướng quân, lại càng không ai dám thở mạnh.

Vừa xuống tới chân núi, Minh Tướng quân đã ngoảnh lại nói với Quý Toàn Sơn và Tề Truy Thành: “Chín năm nay, Xảo Chuyết vẫn luôn ấp ủ âm mưu đối phó, chuyện này tuyệt đối không thể coi thường. Gã Hứa Mạc Dương kia vừa được Xảo Chuyết điểm hóa, e là đã không thể lý giải bằng đạo lý thông thường. Ta e một mình Độc Lai Vô Dạng đuổi theo sẽ có điều sơ sảy, xin Quý bảo chủ và Tề đại hiệp hãy cùng đi tiếp ứng!”

Quý Toàn Sơn và Tề Truy Thành chắp tay lĩnh mệnh, sau đó liền cùng nhau rời đi.

Thiên Nạn đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người Quý, Tề, nghiêm túc nói: “Thành Đông Quy đã bị phá, Tái Ngoại còn ai dám không phục thần uy của Tướng quân! Võ công của Hứa Mạc Dương không hề đáng lo, chẳng qua là hắn quen thuộc địa hình Tái Ngoại. Quân ta đánh thành ba năm mới giành được toàn thắng, hiện đang là lúc cần dùng người, Tướng quân lại đột nhiên cho hai người Quý, Tề rời đi như vậy, liệu có phải là...”

Minh Tướng quân khẽ thở dài một tiếng. “Đã chín năm rồi, không có người nào hiểu rõ tâm trí kiên định của Xảo Chuyết sư thúc hơn ta. Nếu không phải có mưu đồ lớn, sao lão lại chịu để bản thân rơi vào cảnh thần hồn tan nát, vạn kiếp bất phục như vậy?”

Thiên Nạn nhớ lại thần thái của Xảo Chuyết đại sư cùng với tia sét quỷ dị đến khó tả vừa rồi, trong lòng cũng thầm kinh sợ.

Minh Tướng quân nói tiếp: “Hạo Không môn bọn ta xưa nay vốn chú tâm nhất vào việc tu luyện tinh thần. Tuy ta không biết Xảo Chuyết có dụng ý gì nhưng lại mơ hồ phát giác thực ra lão đã có một kế hoạch hoàn chỉnh. Thiên Mệnh bảo điển được coi là một trong hai đại thần công tuyệt thế của bản môn, ắt hẳn cũng có chỗ huyền diệu tột cùng, quyết không thể coi nhẹ. Thêm vào đó, dư nghiệt Đông Quy mà không trừ, để hắn tụ tập đám dư đảng ở Tái Ngoại, ngày sau ắt sẽ gây ra họa lớn, cho nên ta còn có một việc quan trọng xin phiền đại sư ra tay!”

Thiên Nạn cung kính khom người. “Không biết Tướng quân có việc gì sai khiến bần tăng?”

Minh Tướng quân lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một vật, giao cho Thiên Nạn.

Thiên Nạn vừa đưa mắt nhìn liền chấn động, buột miệng thốt lên: “Thiên Nữ Tán Hoa!”

Đó là một cây pháo hoa kiểu dáng đặc biệt, được chế tạo vô cùng tinh tế. Người trong nghề vừa nhìn là có thể nhận ra đây là pháo hoa do Lưu Tinh đường ở kinh sư chế tạo. Cây pháo hoa vốn không có gì đặc biệt, chỉ là bên trên đó được khắc một chữ “bát”.

Nét chữ tuy rất tháu nhưng lại rất có thần vận, đặc biệt, nét mác cuối cùng của chữ “bát” còn toát ra một vẻ hào hùng, phóng khoáng, tựa như có thể bay ra khỏi lớp vỏ của cây pháo hoa bất cứ lúc nào...

Minh Tướng quân hờ hững nói: “Cơ quan vương và Lao ngục vương đang điều tra vụ án ở U Minh cốc cách nơi này năm mươi dặm về phía đông bắc. Bát mặc vương đã dây dưa với Bắc tuyết trên núi Trường Bạch suốt năm tháng trời, bây giờ chắc cũng đang trên đường tới chỗ ta. Chỉ cần ba người này tới đủ, dù Xảo Chuyết có âm mưu gì cũng không cần để trong lòng nữa. Ta muốn đại sư hãy lập tức tới U Minh cốc phụ trách tiếp ứng.”

Nghe thấy mấy cái tên lừng danh chốn kinh sư đó, Thiên Nạn hít sâu một hơi, cố kìm nén sự kinh hãi. Hắn nhất thời không biết phải nói gì, bèn chắp hai tay trước ngực, khẽ khom người vái một cái, sau đó cẩn thận cất cây pháo hoa vào trước ngực rồi lĩnh mệnh rời đi.

* * *

Khi đang chạy điên cuồng giữa vùng hoang dã, tâm trí Hứa Mạc Dương vẫn bị quấn chặt bởi vô số cảnh tượng như thực như ảo mà Xảo Chuyết đại sư vừa đưa vào đầu y.

Vừa rồi y được ném bay đi từ trên núi Phục Tàng, không ngờ khi chạm đất lại vô cùng nhẹ nhàng, không hề bị thương, mà các vết thương cũ trên người dường như đã đỡ quá nửa. Qua đó có thể thấy võ công của Xảo Chuyết đại sư cao cường, đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Nhưng cho dù là vậy, lão vẫn tự nhận mình không thể địch lại Minh Tướng quân, như thế võ công của Minh Tướng quân há chẳng phải càng thêm kinh thế hãi tục?

Hứa Mạc Dương ngoảnh đầu nhìn về phía núi Phục Tàng. Cờ hiệu của Minh Tướng quân đã ở trên đường xuống núi.

Y không biết Xảo Chuyết đại sư hiện giờ thế nào. Lão đạo này tuy không có quan hệ gì với y nhưng dường như lại thân thiết với y hơn bất cứ người nào. Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra thực quá đột ngột, cho đến tận lúc này y mới có cơ hội suy nghĩ tỉ mỉ lại một lượt...

Cơn mưa rào đổ xuống khiến thần trí y tỉnh táo hơn hẳn, những cảnh tượng từng xuất hiện trong đầu khi đó lại một lần nữa lóe lên trước mắt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nguyên thần y dường như không ngừng bay lượn lững lờ, vô số ký ức hỗn loạn trong mấy chục năm lần lượt hiện ra, y chẳng thể biết rõ bản thân mình là người nào. Lúc này nghĩ lại, khi đó y rõ ràng chính là hóa thân của Xảo Chuyết đại sư, một sự trải nghiệm mà y chưa từng nghe nói tới.

Xảo Chuyết đã truyền thụ cho Hứa Mạc Dương không ít kiến thức thâm sâu, ảo diệu. Còn nhớ lão từng kể câu chuyện Phật sống Tây Tạng chuyển thế tái sinh, thực sự rất giống với cảnh ngộ của y lúc này. Duy có điều khác biệt là chỉ khi nhục thân đã chết, Phật sống mới đem toàn bộ trí tuệ, sự lĩnh ngộ cùng với kinh nghiệm cả đời truyền cho linh đồng chuyển thế, qua đó kéo dài sự sống của bản thân theo một ý nghĩa nào đó, còn y bây giờ thì thân thể không có gì khác thường, chỉ là có thêm ký ức của Xảo Chuyết đại sư, nó kết hợp và giao hòa với cái bản ngã vốn có của y, không hề có chút xung đột. Y vẫn là Hứa Mạc Dương, chỉ là trong đầu đã có thêm một thứ gì đó khác. Lý trí nói với y rằng tất cả những việc này có lẽ chỉ là ảo giác nhưng mọi sự biến hóa lại xảy ra trên người y hết sức rõ ràng, bây giờ nghĩ lại quả thực không có cách nào hiểu nổi.

Đang ra sức chạy, Hứa Mạc Dương đột nhiên dừng lại, sau khi ngẩn ngơ hồi lâu thì hai hàng nước mắt trào ra, chan hòa với những hạt mưa đang chảy đầy trên mặt. Trong khoảnh khắc ấy, y đột nhiên biết được Xảo Chuyết đại sư đã xa rời trần thế, điều này tuy không hợp lý chút nào nhưng lại hết sức rõ ràng, dường như có người nào đó ở trong lòng y nói việc này với y bằng một giọng không thể nghi ngờ. Từ nơi đáy lòng y bất giác trào lên một cảm giác vô cùng đặc biệt... Từ nay về sau, y là Hứa Mạc Dương, nhưng cũng là Xảo Chuyết.

Y vốn không biết tại sao Xảo Chuyết đại sư lại phải làm như vậy. Cho dù khi đó, đám người Minh Tướng quân như hổ đói rình mồi nhưng chỉ cần liều chết một phen cũng chưa chắc đã không thể thoát khỏi vòng vây. Tại sao Xảo Chuyết đại sư lại xả thân cứu y, hơn nữa còn dùng cách khó có thể tưởng tượng được như thế? Y chỉ biết Xảo Chuyết đại sư làm vậy ắt hẳn có thâm ý. Nhớ đến ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu thiên cơ kia, lại nhìn cây phất trần mà tay mình đang cầm chặt, trong lòng y mơ hồ phát hiện ra điều gì đó, có điều, chỉ sau khoảnh khắc đã lại trở nên vô cùng rối loạn, không thể tìm ra chút manh mối nào...

Phía đằng xa thấp thoáng vọng lại tiếng người kêu ngựa hí. Hứa Mạc Dương biết, nếu không muốn phụ sự hy sinh và an bài rất có thâm ý của Xảo Chuyết đại sư thì trước tiên mình phải ngoan cường sống tiếp. Y khẽ thở dài một tiếng, bắt đầu từ bây giờ y phải bất chấp tất cả để tránh sự truy sát của Minh Tướng quân, không được phép liều mạng với kẻ địch nữa. Tuy không biết Xảo Chuyết đại sư có ý đồ gì nhưng tự nơi đáy lòng như có thứ gì đó đang nhắc nhở y, rằng y đã là một quân cờ quan trọng mà Xảo Chuyết đại sư dùng để đối phó với kẻ kiêu hùng Minh Tướng quân. Minh Tướng quân nhất định sẽ coi y là một mối họa ngầm lớn và không tiếc bất cứ giá nào để bắt y.

Hứa Mạc Dương lập tức quỳ xuống, khấu đầu ba cái về hướng núi Phục Tàng, sau đó xác định phương hướng, thi triển thân pháp, chạy như bay về phía đông bắc.

Thời tiết vùng Tái Ngoại thường xuyên thay đổi, chẳng mấy chốc mưa đã tạnh. Lúc này, Hứa Mạc Dương đang mang vết thương nặng trên người, dựa vào nghị lực kiên cường chạy một mạch hơn ba mươi dặm. Lúc sắp ra đến ngoài cửa núi, trước mắt chợt xuất hiện một mảng mênh mông, toàn là cát vàng lóa mắt, thì ra y đã đến bên rìa sa mạc.

Thành Đông Quy vốn nằm ở nơi đất đai cằn cỗi, đi tiếp về hướng đông bắc là một sa mạc hoang vu. Hứa Mạc Dương tuy sống ở thành Đông Quy từ nhỏ nhưng lại chưa từng tới nơi này.

“Đi về hướng đông bắc, tới Tiếu Vọng sơn trang tìm Binh Giáp truyền nhân!” Hứa Mạc Dương nhớ lại những lời của Xảo Chuyết đại sư trước lúc chia tay, đột nhiên giật mình phát giác bản thân rong ruổi ở Tái Ngoại bao nhiêu năm như vậy mà dường như chưa từng nghe nói tới Tiếu Vọng sơn trang! Lúc này y đã bước chân vào sa mạc, tuy nơi đây thấp thoáng có dấu vết của một con đường nhưng phía trước là cát vàng mênh mông, dường như đến bầu trời cũng khoác một tấm áo làm từ cát ở chốn phàm trần.

Vầng tà dương đỏ rực như màu máu, tỏa ra cái nóng khiến người ta khó có thể chịu đựng. Tại vùng sa mạc này, khắp nơi đều là cát, biết đi đâu để tìm Tiếu Vọng sơn trang bây giờ? Vừa nghĩ đến đây, Hứa Mạc Dương không khỏi có chút ủ rũ, nhưng ngay sau đó, y lại tự đánh mình một cái thật mạnh, có thể nói Xảo Chuyết đại sư vì y mà chết, cho dù là nơi núi đao biển lửa y cũng phải xông vào không chút do dự , huống chi đây chỉ là một sa mạc. Nghĩ như vậy, y lập tức vực lại tinh thần, cố kìm nén cơn đói khát, cất bước đi về phía trước dưới ánh tà dương nóng rực.

Đi được mấy dặm, Hứa Mạc Dương không sao gắng gượng được nữa, bèn dừng chân, thở dốc từng cơn. Mấy vết thương trên người y lúc này đều đã nứt toác, chỗ bị cây phi tiêu độc của Độc Lai Vô Dạng cắm vào trên bụng truyền tới cảm giác vô cùng ngứa ngáy. Y còn chưa biết, nếu không có Xảo Chuyết đại sư truyền công cho y, hóa giải quá nửa chất độc trên mũi phi tiêu đó, chỉ e lúc này y đã chết rồi.

Một làn gió mát thổi tới, mang theo chút hơi ẩm. Tinh thần y bất giác phấn chấn hẳn lên, trong sa mạc mà có gió mát thế này, gần đây ắt hẳn có ốc đảo. Y căng mắt nhìn về phía trước, thấy ở nơi không xa quả nhiên thấp thoáng có dấu vết của con người. Tâm trạng tốt hẳn lên, y xác định rõ phương hướng rồi bước từng bước về phía trước.

Đi chưa được bao lâu, chợt thấy phía trước có một lá cờ nhỏ, thì ra đó là một quán trọ. Hứa Mạc Dương cả mừng, thầm nghĩ chi bằng vào đây nghỉ tạm một đêm, nhân tiện hỏi thăm một chút về Tiếu Vọng sơn trang, đợi sáng sớm mai nguyên khí khôi phục thì sẽ tiếp tục lên đường. Y liệu chừng ở vùng sa mạc khó có thể phân biệt phương hướng, đám truy binh cũng không dám truy đuổi thâu đêm.

Đi tới gần, chỉ thấy làn gió đêm đang thổi lá cờ bay phấp phới, trên lá cờ có viết một chữ lớn: “Thiêu.”

Hứa Mạc Dương thoáng do dự, quán trọ này mở giữa vùng sa mạc, tên quán lại đặc biệt như thế, thực không biết là do người nào mở. Y bây giờ đang mang nhiệm vụ nặng nề, cần phải hết sức cẩn thận, liền cắm cây phất trần vào sau lưng, tay cầm chặt chuôi kiếm, cất bước đi vào quán trọ.

“Xin hỏi vị đại hiệp này muốn vào ở trọ trong quán hay chỉ nghỉ lại một lát?” Giọng nói của chủ quán rất trong trẻo, có vẻ tuổi tác không lớn nhưng khuôn mặt rõ ràng là của một lão hán đã ngoài năm mươi tuổi. Tuy khuôn mặt và giọng nói rõ ràng không hợp nhau nhưng lão lại có một bộ râu quai nón rậm, trông rất oai hùng. Thấy Hứa Mạc Dương mang trường kiếm trên người nên lão mới xưng là đại hiệp.

Hứa Mạc Dương thầm nghĩ mình toàn thân dính máu, vậy mà vị chủ quán này lại chỉ hơi đảo mắt qua, sắc mặt không hề biến đổi, chắc hẳn cũng là người trên giang hồ. Y cố giữ bình tĩnh, giả bộ là người qua đường, tò mò hỏi: “Trời đã sắp tối, trước sau là sa mạc mênh mông, chẳng lẽ còn có người chỉ tới đây nghỉ lại một lát hay sao? Đương nhiên là ở trọ rồi.”

Vị chủ quán đó nói: “Nếu đại hiệp không vội lên đường, xin cứ yên tâm ở lại, tiểu lão nhi sẽ lập tức đi chuẩn bị chút rượu và đồ ăn cho ngài.”

Hứa Mạc Dương thấy lão nói năng đâu ra đó, thầm nghĩ có thể mở quán trọ trong sa mạc hoang vu thế này ắt là hạng người có chút lai lịch, bèn hỏi dò: “Không biết phải xưng hô với lão nhân gia thế nào? Nghe khẩu âm[10] của ngài thì không giống người bản địa...”

[10] Khẩu âm: giọng nói.

Chủ quán hờ hững nói: “Tiểu lão nhi họ Đỗ, vì ước hẹn với một vị cố nhân nên đã tới nơi này được sáu năm rồi.”

Hứa Mạc Dương thấy lão nói năng úp úp mở mở, rõ ràng có ẩn tình nhưng cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ nói: “Không biết Đỗ lão có quen thuộc đường đi lối lại ở vùng này không?”

Vị lão hán họ Đỗ đó khẽ ho mấy tiếng, nhắm mắt suy nghĩ một hồi. “Đi về phía trước ba mươi dặm sẽ tới U Minh cốc, đi tiếp hơn mười dặm nữa là Độ Kiếp cốc, không biết đại hiệp muốn đi đâu?”

Hứa Mạc Dương thầm nghĩ hai cái tên U Minh cốc và Độ Kiếp cốc mình đều chưa từng nghe nói tới, không kìm được buột miệng hỏi: “Ngài có biết đường tới Tiếu Vọng sơn trang không?”

Đỗ lão hán thoáng ngẩn người, ánh mắt liếc nhìn cây phất trần sau lưng Hứa Mạc Dương rồi nhanh chóng rời đi, miệng lẩm bẩm mấy lời chẳng liên quan: “Xem ra đến lúc phải lên đường rồi!” Vừa nói, lão vừa thắp một ngọn đèn dầu rồi xoay người đi vào căn phòng phía sau.

Hứa Mạc Dương ngồi xuống một góc của căn phòng. Nơi này tuy có vẻ đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ và mát mẻ, hoàn toàn khác với khung cảnh cát vàng bay đầy trời khiến người ta khó chịu ở bên ngoài. Vừa rồi, khi nhìn thấy cây phất trần sau lưng y, ánh mắt Đỗ lão hán rõ ràng có vẻ khác thường, tuy chỉ thoáng qua nhưng vẫn không giấu được cặp mắt sắc bén của Hứa Mạc Dương. Y biết chủ quán này ắt chẳng phải hạng nhân sĩ tầm thường, không kìm được ngầm cảnh giác.

Trước tiên, chủ quán mang tới một chậu nước sạch cho Hứa Mạc Dương rửa vết máu trên mặt, không lâu sau lại bưng lên hai đĩa thức ăn nhỏ, cắt nửa cân thịt bò, tuy sơ sài nhưng cũng khá ngon. Hứa Mạc Dương vốn là người không có rượu thì không vui nổi, nhưng lúc này trên người đang có vết thương, con đường phía trước hãy còn chưa biết thế nào, cho nên thấy Đỗ lão hán không lấy rượu ra y cũng không miễn cưỡng, vừa ăn vừa trầm tư nghĩ ngợi.

Đỗ lão hán ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ngay bên cạnh tủ quầy, bàn tay khẽ động, lấy ra một con dao nhỏ. Lão cầm một cành cây ở góc phòng lên, vẻ mặt bần thần, bắt đầu khắc.

Hứa Mạc Dương chú ý thấy mỗi khi lưỡi dao chạm vào cành cây, trong mắt Đỗ lão hán lại lóe lên một tia sáng. Thời điểm đó, thân thể lão dường như đột nhiên căng phồng lên, cao lớn hơn rất nhiều, nhưng chỉ sau khoảnh khắc mọi thứ lại trở về như cũ, khi nhìn lại thì lão vẫn chỉ là một lão nhân đang nhàn rỗi nên ngồi đó khắc lên cành cây.

Hứa Mạc Dương thầm kinh hãi nhưng liệu chừng Minh Tướng quân tuyệt đối không thể biết trước hành tung của mình nên người này có lẽ không phải thuộc hạ của Minh Tướng quân. Huống chi Đỗ lão hán làm mọi việc đều không né tránh y, hiển nhiên không có mưu đồ gì khác. Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, y lập tức thu ánh mắt về, tập trung ăn uống. Trong quán trọ chỉ còn lại những tiếng động khe khẽ khi con dao nhỏ cứa vào cành cây.

Đúng lúc bầu không khí đang có chút quỷ dị, cửa quán chợt bị đẩy ra, một người lao thẳng vào trong giống như làn gió. “Thực là nóng chết mất! Chủ quán đâu, mau mang một bình, à không, mang một vò rượu ngon lên đây cho ta giải khát!”

Hứa Mạc Dương ngước mắt nhìn người vừa tới, không ngờ lại là một thiếu niên tuổi mới đôi mươi. Chỉ thấy mặt mày y bụi bặm, dáng người rắn rỏi, trên người vận một chiếc áo bào màu trắng nhưng đã bị gió thổi ố vàng, dính không ít bùn đất, dường như vừa từ một nơi xa xôi tới đây. Thật không thể ngờ y tuy còn ít tuổi nhưng lại có tửu lượng lớn như vậy, vừa mở miệng đã gọi luôn một vò.

Đỗ lão hán dường như không hề để tâm tới vụ làm ăn được đưa đến tận cửa này, vẫn tỏ ra uể oải cất tiếng hỏi: “Không biết tiểu huynh đệ muốn vào trọ trong quán hay chỉ nghỉ lại một lát?”

Thiếu niên đó bỗng nhìn thấy Hứa Mạc Dương toàn thân dính máu, không khỏi có chút kinh ngạc, sau đó lại nhìn thấy thứ mà Đỗ lão hán đang khắc, cặp mắt lóe sáng, bộ dạng hoạt bát, nói: “Tạm thời không cần để ý nhiều như vậy, cứ mang rượu ra đây rồi tính tiếp!”

Đỗ lão hán dường như không nghe thấy lời của y, dáng vẻ như thể mọi việc đều chẳng liên quan gì tới mình. “Xin hỏi tiểu huynh đệ muốn vào trọ trong quán hay...”

Gã thiếu niên vô cùng buồn bực, cất tiếng ngắt lời Đỗ lão hán: “Như vậy thì có gì khác biệt sao? Ta đâu phải không đưa ông bạc!”

Đỗ lão hán chẳng buồn ngẩng lên, đưa tay chỉ về phía lá cờ bên ngoài cửa.

“Ha ha, “Thiêu”!” Thiếu niên đó như vừa phát hiện ra một thứ bảo bối vô cùng mới lạ, liền vỗ tay cười vang. “Tên quán trọ đặt hay lắm! Cái sa mạc chết tiệt này thực đúng là nóng quá, ta thấy thêm vài năm nữa quán trọ của ông có thể đổi tên thành “Khảo” được đấy[11]...”

[11] “Thiêu” có nghĩa là thiêu đốt. “Khảo” có nghĩa là nướng. “Thiêu” và “khảo” có thể đi liền với nhau thành một từ, “thiêu khảo” có nghĩa là nướng hoặc là đồ nướng - DG.

Hứa Mạc Dương nghe gã thiếu niên nói năng thú vị, bất giác khẽ nở nụ cười. Người này rõ ràng là một nữ tử giả trang nhưng không biết tại sao lại đến vùng sa mạc hoang vu chẳng có mấy dấu chân người này?

Đỗ lão hán nói: “Nếu vào trọ trong quán thì sẽ có rượu, còn nếu chuẩn bị lên đường thì tốt nhất là đừng uống.”

“Tại sao?” Thiếu niên đó cất tiếng hỏi. Lần này, ngay đến Hứa Mạc Dương cũng cảm thấy có chút tò mò.

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đỗ lão hán không có một tia biểu cảm. “Rất đơn giản, quán của ta đặt tên theo rượu. Rượu này tên gọi là “Thiêu”, ngấm rất mạnh, một khi say rồi thì khó có thể tỉnh lại ngay. Người nào muốn lên đường mà lỡ uống vài chén rượu này vào thì chỉ còn cách dừng chân nghỉ ngơi một đêm trong quán thôi!”

“Bộp, bộp, bộp!” Tiếng vỗ tay từ ngoài cửa vọng vào, một người áo xanh giống như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trong quán trước cả khi tiếng vỗ tay vang lên. Y ngồi bên một chiếc bàn, vừa vỗ tay vừa cất tiếng cười vang, nói: “Hay, hay, hay! Tại hạ cũng chẳng vội lên đường, xin được thưởng thức “Thiêu” tinh chế đã qua mấy lần cất, mấy lần ủ của Đỗ lão đầu tử!”

Người đó xuất hiện mà không có bất cứ điềm báo trước nào nhưng lại ngồi cạnh bàn như một lẽ đương nhiên, vừa giống như hắn sớm đã ngồi ở đó, lại giống như những tiếng vỗ tay kia đã đưa hắn vào trong quán trọ này.

Gã thiếu niên sợ đến giật nảy mình, đưa tay lên xoa ngực, để lộ rõ thần tình của một nữ tử nhưng vẫn giả bộ theo lối nam nhân: “Úi chao! Sao Lâm thúc thúc lại nói tới là tới như thế chứ, làm cháu giật nảy mình! Đúng rồi, chúng ta đã nói trước là tỉ thí cước lực, cháu đến đây trước một khắc đấy nhé!”

Thì ra người áo xanh và nữ tử đóng giả thiếu niên kia có quen biết nhau. Chỉ thấy y khẽ mỉm cười, cặp mắt vẫn nhìn về phía con dao nhỏ được dùng để khắc gỗ trong tay Đỗ lão hán. “Bao nhiêu năm rồi, lão đầu tử ông vẫn không bỏ được cái trò nhạt nhẽo này!”

Thiếu niên đó ngạc nhiên nói: “Thì ra Lâm thúc thúc có quen biết chủ quán trọ này!”

Hứa Mạc Dương thấy người họ Lâm đó chắc cũng chỉ hai sáu, hai bảy tuổi nhưng không rõ vì sao lại là trưởng bối của nữ tử kia. Chỉ thấy y mày rậm mắt sáng, trán rộng mũi cao, môi mỏng má óp, đường nét rõ ràng, dưới cằm không râu, mái tóc được buộc lại buông sau gáy. Y ngồi ngay ngắn trên ghế, không thể nhận ra thân hình cao thấp thế nào, đôi bàn tay trắng nõn như ngọc tùy tiện đặt trên bàn, vô cùng bắt mắt. Dung mạo người này tuy rất nho nhã nhưng toàn thân dường như tràn ngập một thứ sức mạnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, hệt như một con báo săn, mỗi tấc cơ thịt đều đầy sức đàn hồi, thêm vào đó là mái tóc đen nhánh cùng với ánh mắt sâu thẳm khiến từ người y tỏa ra một thứ khí thế khiến người ta phải kinh hãi.

Hứa Mạc Dương hít sâu một hơi, lòng thầm kinh sợ. Tại vùng sa mạc xa xôi này, không ngờ cũng có thể gặp được một nhân vật như vậy!

Đỗ lão hán thở ra một hơi thật dài, như đang kể lể mà lại như đang hoài niệm: “Mấy trăm năm nay, người trong bản môn luôn có khát vọng khắc tất cả mọi vật theo ý nguyện của mình!” Giọng lão chắc nịch nhưng lại toát ra một vẻ quạnh hiu khiến người nghe không kìm được thầm chấn động.

Người áo xanh hờ hững đưa mắt liếc nhìn Hứa Mạc Dương, ngay sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi tay không hề run rẩy của Đỗ lão hán. “Đỗ lão đầu tử, ngoài mấy thứ tuyệt học gia truyền đó của ông, mấy năm nay ông vẫn còn nhớ ta chứ?”

Sắc mặt biến đổi không ngừng, Đỗ lão hán cất giọng âm trầm: “Đúng thế, không ngờ tên tiểu tử ngươi vẫn chưa chết.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx