sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thâu Thiên Cung - Chương 06 - Phần 2

Vật Do Tâm biết rằng đối phương kết trận kéo đến, bèn lập tức dùng tốc độ cực nhanh chạy quanh Dung Tiếu Phong mấy vòng, thấy chiêu đỡ chiêu, chặn lại tất cả những thứ vũ khí kỳ dị mà đối phương đánh tới. Còn Dung Tiếu Phong thì vận công lực tới cực hạn, nhắm thẳng vào đại đệ tử Tịch Dương Hồng của Lục sắc xuân thu.

Dung Tiếu Phong và Vật Do Tâm đều là những người có kiến thức cao minh, tuy hôm nay mới lần đầu gặp mặt nhưng đã phối hợp vô cùng kín kẽ. Bọn họ nhìn ra trong trận pháp của Lục sắc xuân thu, người quan trọng nhất chính là Tịch Dương Hồng, cho nên để Vật Do Tâm ra tay ngăn chặn sự tấn công của những người khác, còn Dung Tiếu Phong thì vận toàn lực tấn công Tịch Dương Hồng. Chỉ cần người này bị thương, trận pháp ắt sẽ bị phá, còn Đỗ Tứ vẫn luôn đứng một bên quan sát, chỉ cần trận thế của đối phương lộ ra sơ hở là sẽ lập tức ra tay. Đây cũng là vì ba người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên chỉ cần dùng ánh mắt là đã có thể phối hợp với nhau ăn ý như vậy.

Hứa Mạc Dương đứng một bên quan sát, chỉ thấy vũ khí của Lục sắc xuân thu đều hết sức kỳ dị, nào là bút vẽ, chổi vẽ, bàn vẽ, con dấu, mà loại ám khí Đại Mạc Hoàng dùng cũng đen thui, nhìn giống như thỏi mực. Sáu người này sử ra vô số loại võ công kỳ dị, quần áo trên người lại sặc sỡ, lòe loẹt, khi di chuyển khiến người ta nhìn đến hoa mắt, thực chẳng biết Vật Do Tâm đang đứng ở giữa đó có cảm giác gì.

Tịch Dương Hồng cầm bút vẽ trong tay, thấy Dung Tiếu Phong bước từng bước về phía mình, chiêu thức của mấy vị sư đệ đều đã bị Vật Do Tâm dùng thủ pháp cứng rắn chặn lại hết, trong lòng không khỏi thầm kinh sợ.

Hắn không ngờ Dung Tiếu Phong nói đánh là đánh khiến Lục sắc xuân thu không có thời gian để kết trận. Trong lòng hắn biết rõ chỉ cần mình đỡ được một chiêu này của đối phương, khiến đối phương hơi chậm trễ một chút thì trận pháp của Lục sắc xuân thu sẽ có thể phát động nhốt đối phương vào trong. Nhưng nhìn thấy Dung Tiếu Phong từng bước tới gần, tốc độ nhanh dần rồi từ từ trở nên đều đặn, hiển nhiên công lực đã được vận đủ mười phần, đòn chuẩn bị đánh ra này nhất định là long trời lở đất, nơi đáy lòng hắn đột nhiên chẳng còn lấy một chút tự tin.

Nhưng Tịch Dương Hồng cũng biết, nếu lúc này mình mà tránh né, chỉ e trận pháp sẽ rối loạn và mấy gã sư đệ nhất định chẳng còn chút sức hoàn thủ nào. Đối phương đã không cho bên mình kết trận như thế, chỉ e sẽ hạ sát thủ. Sau một hồi do dự, hắn rốt cuộc vẫn cắn chặt răng vận công, vung bút đánh thẳng về phía Dung Tiếu Phong. Còn phía bên này, Vật Do Tâm cũng phải tiếp chiêu với cả năm người còn lại, một hơi chân khí rốt cuộc đã không thể duy trì được nữa. Nếu Tịch Dương Hồng có thể đỡ được một chưởng này của Dung Tiếu Phong, chỉ e bọn họ sẽ lập tức bị vây khốn vào trong trận, cho dù không chết thì cũng sẽ bị thương không nhẹ...

Trong số ba người bên ngoài, Đỗ Tứ có nhãn lực cao minh nhất, vậy nhưng cũng không ngờ võ công của Vật Do Tâm và Dung Tiếu Phong đều đi theo đường hiểm, còn những thứ vũ khí kỳ dị của đối phương cũng chẳng sử dụng lối đánh thông thường, lấy hiểm đánh hiểm. Hiện giờ, thắng bại chỉ nằm trong một chiêu, chỉ sơ sảy một chút là sẽ có người bị thương hoặc chết. Dù sao trước đây bên mình cũng không có mâu thuẫn với Bát phương danh động, sự việc phát triển theo chiều hướng hiện giờ thực là khó có ai ngờ, sắc mặt Đỗ Tứ không khỏi biến đổi hẳn.

Hứa Mạc Dương vừa thoát ra từ trận hỗn chiến ở thành Đông Quy, tất nhiên hiểu rõ cục diện lấy mạng đổi mạng như lúc này hung hiểm đến nhường nào, nhìn mà lòng kinh hãi không thôi. Ngay đến Dương Sương Nhi cũng không kìm được nắm chặt bàn tay, bàn chân khẽ cử động, chỉ hận không thể lập tức lao lên tham gia vào vòng chiến.

Thành bại đều ở trong một chiêu này. Không phải địch chết thì là ta vong...

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, biến cố lại một lần nữa xảy ra.

“Dừng tay!” Một giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe vọng đến nhưng ngay sau đó lại khiến trái tim mỗi người đều chấn động, khó có thể tiếp tục thi triển các chiêu số trong tay.

Một bóng đen lao vụt tới, xông thẳng vào giữa vòng chiến, đưa tay kéo Tịch Dương Hồng qua một bên. Một chưởng tích lũy toàn bộ kình lực của Dung Tiếu Phong không ngờ lại đánh vào chỗ trống. Cái cảm giác vốn tin chắc rằng sẽ đánh trúng nhưng lại không có chỗ phát lực ấy khiến chân khí của y rối loạn, suýt phun ra một ngụm máu tươi. Y lập tức vận Tứ Tiếu thần công, không thu chưởng về mà chuyển hướng đánh sang hai bên trái phải, ngăn chặn những đòn tấn công về phía Vật Do Tâm của mấy kẻ còn lại trong Lục sắc xuân thu, sau đó kéo Vật Do Tâm thoát ra khỏi vòng chiến.

Bóng đen đó dễ dàng xách theo Tịch Dương Hồng lao vút lên một cái cây lớn, rồi một giọng nói nhẹ nhàng vọng xuống từ trên cành cây: “Chưởng lực của Dung trang chủ thực hùng hậu! Một đòn này nếu đánh xuống há chẳng phải sẽ lấy đi tính mạng ái đồ của ta sao!”

Người tới tất nhiên là Bát mặc vương, người xếp hàng thứ hai trong Bát phương danh động, tự xưng là tài vẽ tranh hạng nhất, phong độ hạng hai, võ công hạng ba.

Võ công của hắn tất nhiên không phải hạng ba, mà tuyệt đối là hạng nhất!

Lúc này, ngay đến Vật Do Tâm cũng thu lại vẻ tươi cười hỉ hả thường ngày, vẻ mặt thận trọng, nói: “Nội lực của Bát mặc vương thật ghê gớm, một chiêu Phật Môn Sư Tử Hống thiếu chút nữa đã khiến ta tẩu hỏa nhập ma!”

Bát mặc vương Mỹ Cảnh nhảy từ trên cành cây xuống, chắp tay, nói: “Lão nhân gia chê cười rồi! Vì cứu tính mạng đồ nhi, tại hạ không thể không sử ra bản lĩnh giữ nhà.”

Đỗ Tứ trầm giọng nói: “Bát mặc vương không ở lại kinh sư thỏa lòng vung bút, đến nơi sa mạc hoang vu này không biết là có việc gì?” Lão là người bàng quan, tình cảnh vừa rồi tất nhiên là nhìn rõ nhất. Đầu tiên Bát mặc vương dùng Phật Môn Sư Tử Hống khiến cho tốc độ của mọi người chậm lại, sau đó liền sử dụng thân pháp cực kỳ tuyệt diệu xông thẳng vào vòng chiến, đưa tay chụp lấy Tịch Dương Hồng. Chưởng của Dung Tiếu Phong gần như đã đánh trúng vào người hắn nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng lắc người mấy cái, hóa giải chín phần kình lực, rồi dựa vào một phần kình lực cuối cùng để thoát thân...

Tạm chưa nói tới việc trong tình huống đó mà Bát mặc vương còn có thể hóa giải một đòn toàn lực của Dung Tiếu Phong, chỉ xét tới bản lĩnh chặn được chiêu thức liều mạng của Tịch Dương Hồng trong nháy mắt, hơn nữa còn không làm Tịch Dương Hồng bị thương đã đủ thấy công lực của hắn cực kỳ ghê gớm rồi, cho dù là Vật Do Tâm thân mang tuyệt kỹ của Anh Hùng chủng cùng với mấy chục năm công lực cũng chưa chắc đã có thể so sánh được. Với kinh nghiệm giang hồ mấy chục năm, Đỗ Tứ dám khẳng định Bát mặc vương tuyệt đối là người có võ công cao minh nhất mà lão từng gặp.

Nếu đây chỉ là võ công hạng ba, vậy thế nào mới được coi là hạng nhất? Bát phương danh động quả nhiên là danh bất hư truyền!

Bát mặc vương vuốt râu, cười nói: “Ta vốn vừa bàn giao chút chuyện với Bắc tuyết Tuyết Phân Phi ở núi Trường Bạch, gần đây mới tới vùng Tái Ngoại, nhưng đêm qua lại nhìn thấy Thiên Nữ Tán Hoa được phóng lên nên đã sai mấy đứa tiểu đồ đi trước một bước để tra xét tình hình. Chẳng ngờ chúng nó lại gây ra hiểu lầm với mấy vị, ta xin được cáo lỗi tại đây!”

Tuổi tác của Bát mặc vương chẳng qua chỉ mới tứ tuần, mặt mày thanh tú, để râu ba chỏm, thấp thoáng có tiên phong đạo cốt. Dựa vào phong độ của hắn cộng thêm tài vẽ tranh không ai sánh được, chắc hẳn thời trẻ tuổi đã từng khiến vô số nữ tử phải đắm say. Nghe hắn nói năng khiêm nhường, lễ độ, lại nhìn vẻ ngoài nho nhã, thấp thoáng những đường nét của một bậc thế ngoại cao nhân, mọi người đều không kìm được thầm sinh lòng kính phục, địch ý trước đó bất giác đã tan đi vài phần.

Dương Sương Nhi thấy Bát mặc vương vừa xuất hiện đã tự thừa nhận mình không đúng, trong lòng liền sinh hảo cảm. “Đại thúc đến thực đúng lúc lắm, nếu chậm một bước, để có người bị thương thì thật không hay chút nào!”

Bát mặc vương mỉm cười nhìn Dương Sương Nhi, dịu giọng nói: “Đây là con gái nhà ai mà lễ phép thế? Chỉ dựa vào một tiếng “đại thúc” ngọt lịm này, khi quay về ta nhất định phải dạy dỗ mấy đứa đồ đệ kia một phen mới được!”

Dương Sương Nhi bật cười khanh khách. “Chủ yếu là ta không biết phải xưng hô thế nào thôi! Hì, ông tên là Mỹ Cảnh, dù gì ta cũng không thể gọi ông là Mỹ đại thúc đúng không nào!”

Bát mặc vương cười rộ, tỏ ra vô cùng vui vẻ. “Mỹ Cảnh chỉ là nhã hiệu mà người khác thấy ta vẽ tranh không tệ nên mới tặng cho thôi, chứ trong thiên hạ này làm gì có người nào họ Mỹ. Ta vốn họ Tiết, cô bé cứ gọi Tiết đại thúc là được rồi, có điều nếu gọi ta một tiếng Tiết đại ca thì không biết ta sẽ còn vui mừng đến mức nào nữa!”

Dương Sương Nhi cười, nói: “Vậy thì có gì khó, Tiết đại ca xin nhận của tiểu muội một lạy!” Nói rồi, quả nhiên nàng ta chắp tay lạy một cái rất nghiêm chỉnh theo lễ đồng bối.

Mọi người đều cất tiếng cười vang, không khí nhất thời đã hòa hoãn hơn nhiều. Bát mặc vương quả nhiên rất có phong độ, chỉ mấy câu nói đã khiến mọi người trở nên bình tĩnh, tựa như được tắm trong làn gió xuân, không còn cảm giác căng thẳng như đang đối đầu với đại địch lúc trước nữa.

Sau khi hàn huyên mấy câu, Bát mặc vương nói: “Ta còn có việc phải đi gặp Minh Tướng quân trước. Nhìn dáng vẻ các vị thì dường như có mâu thuẫn với y, đợi đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội nói giúp vài câu, rồi vài hôm nữa có thời gian rảnh rỗi sẽ tới Tiếu Vọng sơn trang làm phiền.”

Dung Tiếu Phong nhất thời cũng chẳng còn chút địch ý. “Mâu thuẫn giữa bọn ta và Minh Tướng quân chỉ e không dễ giải quyết, nhưng bất kể thế nào Bát mặc vương cũng phải tới Tiếu Vọng sơn trang một phen, tại hạ nhất định sẽ nhiệt tình nghênh đón!”

Bát mặc vương cất tiếng cười vang. “Vậy thì nhất ngôn vi định, không lâu sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại, ta xin được cáo từ trước!”

Sau đó, Bát mặc vương dẫn theo Lục sắc xuân thu nhanh chóng rời đi.

Mọi người lại tiếp tục đi về hướng Tiếu Vọng sơn trang. Vật Do Tâm thở dài một tiếng. “Ban đầu ta còn chẳng để Bát phương danh động gì đó vào lòng, cho rằng đó chỉ là do đám người hiếu sự ở kinh sư thừa thời gian nên mới bày vẽ ra. Hôm nay, đầu tiên là được thấy thuật cơ quan của Cơ quan vương, sau lại được chứng kiến võ công tuyệt thế của Bát mặc vương, mới hay Bát phương danh động đúng là danh bất hư truyền.”

Dương Sương Nhi cũng nói: “Điều hiếm có nhất là phong độ phóng khoáng của y khiến người ta phải sinh lòng kính phục.”

Đỗ Tứ suy tư hồi lâu rồi quay qua hỏi Dung Tiếu Phong: “Nếu người này trợ giúp Minh Tướng quân tới đánh Tiếu Vọng sơn trang, Dung trang chủ cho rằng nên làm thế nào?”

Dung Tiếu Phong trầm ngâm, nói: “Tiếu Vọng sơn trang được xây dựng ở nơi hiểm yếu, thêm vào đó, mấy năm nay ta đã cho người xây nhiều hàng rào, đào khe rãnh sâu, có thể nói là dễ thủ khó công. Nhưng đối với những cao thủ võ lâm thực sự mà nói, những bố trí này nói trắng ra là có cũng như không. Sở dĩ ta bằng lòng giúp các vị đối phó với Minh Tướng quân, một là vì quan hệ với Xảo Chuyết đại sư, hai là vì những hành động của Minh Tướng quân đã khơi dậy lòng thù hận của các dân tộc vùng Tái Ngoại. Nhưng nếu Bát mặc vương thật sự liên thủ với Minh Tướng quân tới đánh Tiếu Vọng sơn trang, lại thêm sự trợ giúp của Cơ quan vương và Lao ngục vương, ta thực sự chẳng thể nắm chắc mấy phần.”

Dương Sương Nhi cười, nói: “Minh Tướng quân chưa chắc đã đích thân tới đánh, huống chi Tiết đại ca còn nói sẽ giúp chúng ta thuyết phục Minh Tướng quân nữa mà, xấu nhất chắc cũng không tới mức trở mặt thành thù đâu!”

Vật Do Tâm bật cười, trêu: “Cháu gái ta thật sự gọi là Tiết đại ca rồi sao? Xem ra lần sau gặp Bát mặc vương, ta phải bảo hắn gọi ta một tiếng ông nội mới được!” Mọi người đều cất tiếng cười vang, Dương Sương Nhi không khỏi có chút ngượng ngùng.

Đỗ Tứ thấy Hứa Mạc Dương không nói một lời, bèn hỏi: “Hứa tiểu huynh có suy nghĩ gì sao?”

Hứa Mạc Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không biết tại sao, ta luôn có cảm giác Bát mặc vương không thân thiện với chúng ta như vẻ bề ngoài của hắn. Cũng có thể là ta đã cả nghĩ rồi!”

“Không, Hứa huynh không cả nghĩ đâu! Trên người huynh có mang linh giác của Xảo Chuyết đại sư, quyết không thể nhầm được!” Một giọng nói tràn đầy vẻ tự tin nhưng đồng thời cũng mang tới cho người ta cảm giác thong dong, nhàn nhã bất ngờ vang lên.

Cùng lúc ấy, Vật Do Tâm đột nhiên quát lớn một tiếng, đầu tiên là lắc nhẹ vai, sau đó tung người nhảy vọt lên lộn một vòng giữa không trung, lật tay đánh về phía sau một chưởng trong tư thế chân ở trên, đầu ở dưới.

Không ngờ lại có người xuất hiện ở sau lưng mà bọn họ không hề hay biết.

Tạm không xét tới Hứa Mạc Dương đã bị thương và Dương Sương Nhi võ công còn kém cỏi, chỉ riêng Đỗ Tứ và Dung Tiếu Phong đã có thể tính là cao thủ hàng đầu trên giang hồ, vậy mà phải tới khi kẻ địch đã ở gần một trượng rồi mới có thể phát giác. Khỏi cần nói cũng biết người tới có võ công cực cao, ít nhất cũng đạt đến cảnh giới như Bát mặc vương rồi.

Vật Do Tâm là người đầu tiên phát hiện ra sự lạ thường, trong cơn kinh hãi, chẳng kịp suy nghĩ đã vội vàng tập trung toàn bộ công lực, ra tay trước. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Dung Tiếu Phong vốn đi bên cạnh Vật Do Tâm chỉ cảm thấy một chiêu lão bất ngờ đánh ra mang theo kình phong dữ dội, khiến mái tóc dài bạc phơ của lão bay phần phật, khí thế kinh người. Qua đó có thể thấy một chiêu cứu mạng trong tiềm thức này của Vật Do Tâm cương mãnh tới cực điểm.

Mãi tới lúc này, Đỗ Tứ và Dương Sương Nhi mới đồng thanh kêu lên một tiếng kinh hãi: “Đừng!”

Nhưng điều khiến Vật Do Tâm càng kinh hãi hơn đã xảy ra, chiêu thức uy mãnh tột độ này của lão lại đánh vào chỗ trống. Lão cảm thấy chân trái của đối phương khẽ điểm một cái lên lòng bàn tay mình, mượn lực nhảy lên không trung, sau đó nhẹ nhàng bay vọt qua phía trên lão...

Mọi người chỉ cảm thấy mắt bỗng hoa lên, rồi một người nhảy từ sau lưng ra trước mặt, quay lưng về phía họ. Y cũng không ngoảnh lại, chỉ khẽ thở dài, nói: “Một chiêu này của lão gia tử lực phát từ tâm, chiêu động theo ý, tựa như cuồng phong bão táp, sấm rung chớp giật, có phải là Cuồng Vũ Loạn Vân thủ và Khí Quán Phích Lịch công của Anh Hùng chủng không?”

Vật Do Tâm đánh trượt một chiêu, trong lòng chấn động tới tột cùng. Khi đã hạ mình xuống đất, lão vốn chuẩn bị tấn công tiếp, bỗng nghe người kia nói vậy thì không khỏi ngẩn người. “Đúng vậy! Rốt cuộc ngươi là ai?”

Chợt nghe Dương Sương Nhi kêu lớn: “Lâm thúc thúc đã đi đâu vậy? Mấy cuộc đánh nhau đều xong xuôi cả rồi mới thấy thúc đến đây!”

Người tới chậm rãi xoay người lại, chính là người áo xanh mà Hứa Mạc Dương đã gặp mặt một lần trong quán trọ của Đỗ Tứ.

Một tiếng “bình” bỗng vang lên.

Thì ra Vật Do Tâm thấy đối phương đầu tiên là lắc nhẹ vai trái, dường như muốn xoay người lại từ bên trái, sau đó lại lắc eo, nhẹ nhàng xoay người lại từ bên phải, tư thế hết sức tự nhiên, không để lộ bất cứ sơ hở nào để có thể tấn công, chân khí lão vốn tích lũy đầy trong lồng ngực lúc này không có chỗ phát tiết, nếu tùy tiện thu công thì ắt sẽ khiến bản thân bị thương, cho nên bất đắc dĩ đành truyền hết toàn bộ kình lực xuống dưới qua lòng bàn chân, tạo ra một cái hố nhỏ sâu khoảng hơn ba tấc trên mặt đất.

Người áo xanh khẽ nở nụ cười, thần thái toát ra một vẻ tiêu sái, phóng khoáng khó có thể dùng lời để miêu tả. “Tại hạ một lòng muốn đi lên phía trước, quên cả cất tiếng chào hỏi, thực là thất lễ tột cùng, có chỗ nào đắc tội xin lão gia tử lượng thứ cho!”

Đỗ Tứ nhìn người áo xanh đó, thở dài nói: “Đã bao nhiêu năm rồi, tên tiểu tử ngươi vẫn cứ xuất quỷ nhập thần, hùng hùng hổ hổ như thế!”

Vật Do Tâm cười rộ, thấy người tới quen thân với cả Đỗ Tứ và Dương Sương Nhi, trong lòng lão tuy vẫn còn chút đề phòng nhưng cũng đã yên tâm hơn nhiều, bèn cất tiếng khen ngợi: “Võ công linh hoạt lắm!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx