sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thâu Thiên Cung - Chương 07 - Phần 2

“Chíu” một tiếng, Thôi Nguyên nghe thấy tiếng thả dây cung. Mũi tên bắn từ chỗ cao đó không ngờ đã tới trên đỉnh đầu hắn, tốc độ cực nhanh. Ngay đến làn da dường như cũng có thể cảm nhận được sự sắc bén của mũi tên này, hắn liền vội vàng đưa đao lên ngăn cản.

Đao và tên chạm vào nhau. Thôi Nguyên không kìm được toàn thân chấn động, không ngờ thanh đại đao lại bị một mũi tên nhỏ bé đẩy bay đi xa. Ngay đến một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, mũi tên đó đã cắm thẳng vào cơ thể hắn từ huyệt Bách hội trên đỉnh đầu, sau đó xuyên qua toàn thân, chui ra từ Hạ âm[26], máu tươi bắn tung tóe...

[26] Vị trí cơ quan sinh dục - DG.

Thi thể Thôi Nguyên vẫn chưa đổ gục vì bị mũi tên đó ghim xuống mặt đất.

Chỗ đáng kinh ngạc của mũi tên này không phải ở sự chuẩn xác hay tốc độ, mà là kình khí ẩn trong mũi tên và khí thế thẳng tiến không lùi, khiến tất cả những người đang có mặt đều chấn động.

“Keng” một tiếng, thanh đại đao của Thôi Nguyên tới lúc này mới rơi xuống đất.

Mãi tới lúc này, từ trong Tiếu Vọng sơn trang mới xuất hiện những tiếng hoan hô và tán thán, vang vọng đến tận trời xanh.

Lượt tấn công đầu tiên của kẻ địch chẳng mấy chốc đã hoàn toàn tan vỡ, tựa như núi lở tuyết tan.

Đã ba ngày trôi qua, Hứa Mạc Dương gần như không hề chợp mắt. Không ngoài dự liệu của y, quân đội của Minh Tướng quân không ngừng tấn công, cố ý không cho Tiếu Vọng sơn trang có cơ hội phục hồi sức lực.

Kẻ địch đã mấy lần đánh đến cửa sơn trang nhưng đều bị Dung Tiếu Phong và Vật Do Tâm trấn thủ ở đó giết chết. Hứa Mạc Dương vốn tinh thông binh pháp, lại trọng thương vừa lành nên phụ trách việc điều động toàn quân và bổ cấp hậu cần. Lâm Thanh thì đứng tại nơi cao nhất trong sơn trang, chiêu đãi kẻ địch bằng những mũi tên bách phát bách trúng.

Cuộc chiến diễn ra vô cùng thảm liệt, nơi cửa sơn trang là vô số thi thể của các quan binh và trang đinh. Ngay đến Dương Sương Nhi luôn sống trong nhung lụa lúc này cũng không thể không tham gia vào cuộc chiến, mặt đối mặt với những kẻ địch hung tàn.

Còn Đỗ Tứ thì lại ở một mình trong căn phòng nhỏ giữa sơn trang, chuyên tâm nghiên cứu bản vẽ Thâu Thiên cung mà Xảo Chuyết đại sư để lại, sau đó bắt đầu chế tạo ván khuôn và dán dây cung. Trên bản vẽ đó chỉ có hình dạng đại khái của cây cung, tuy cũng có một số chú thích về kích thước nhưng không đầy đủ, Đỗ Tứ thường xuyên phải trầm ngâm suy nghĩ đến tận đêm khuya.

Bọn họ lúc này không những phải chiến đấu với đội quân của Minh Tướng quân mà còn phải chạy đua với thời gian.

Những đồ quân nhu của kẻ địch liên tục được vận chuyển tới, may mà các loại công cụ cỡ lớn như xe công thành không thể đưa qua Độ Kiếp cốc, nếu không chỉ e Tiếu Vọng sơn trang từ lâu đã không cầm cự được. Quân địch cũng tập trung càng ngày càng nhiều. Chắc hẳn Minh Tướng quân thấy đánh mãi không hạ được Tiếu Vọng sơn trang nên không ngừng phái thêm quân chi viện tới.

Sau mấy ngày huyết chiến, mọi người đều bị thương ở những mức độ khác nhau. Phó trang chủ Khốc Cát còn bị thương nặng ở chân phải, không thể tiếp tục tham gia chiến đấu.

Ngày thứ tư, thế công của quân địch đột nhiên chậm lại. Dung Tiếu Phong dẫn mọi người trèo lên cao quan sát, chỉ thấy mấy trăm binh sĩ phe địch đang tập trung trên bãi đất trống cách cửa sơn trang mười mấy trượng về phía trước, không ngừng vận chuyển các khối đá, khối gỗ, dường như có ý định xây dựng cái gì đó. Cây cối trong khu vực gần nửa dặm xung quanh đều bị chặt bỏ, lưu lại một mảnh tan hoang.

Sắc mặt Dung Tiếu Phong chợt biến đổi. “Kẻ địch muốn xây đài đá cao ở phía đối diện chúng ta, có lẽ chỉ trong vòng hai ngày tới là có thể hoàn thành. Đến lúc đó, cả sơn trang sẽ nằm trong tầm bắn của cung cứng và nỏ mạnh của đối phương.”

Dương Sương Nhi nói: “Chúng ta hãy cho một đội trang đinh bất ngờ đánh ra, dỡ cái đài cao đó, khiến bọn chúng phí công bận rộn, như vậy há chẳng hay sao?”

Vật Do Tâm tỏ vẻ hăng hái, nóng lòng muốn thử. “Kẻ địch chưa chắc đã ngờ được chúng ta dám rời trang xuất kích. Kế này hẳn là khả thi.”

Hứa Mạc Dương ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không thể đưa ra quyết định. “Nếu chúng ta để mặc cho bọn chúng xây dựng đài đá đó thì chẳng khác gì ngồi im chờ chết, nhưng địa hình nơi đó hiểm trở, dễ thủ khó công, mấy ngày nay, cây cối trước sơn trang đều đã bị chặt bỏ, nếu mạo hiểm tấn công trong tình huống không có gì yểm hộ, chỉ e sẽ bị tổn thất nặng nề. Hơn nữa, thủ hạ của Minh Tướng quân không có kẻ nào là yếu kém, chắc chắn bọn chúng đã cho quân mai phục sẵn rồi. Hiện giờ địch đông ta ít, đây không phải là kế hay.”

Dung Tiếu Phong buồn bã gật đầu. “Quân lực của Tiếu Vọng sơn trang có hạn, chỉ có thể dựa vào sự hiểm yếu để phòng phủ. Nếu cho trang đinh ra ngoài giao chiến chính diện với mấy ngàn đại quân của phe địch thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tuyệt đối không có phần thắng.”

Trong mắt Lâm Thanh lóe lên ánh tinh quang. “Cái đài này có vẻ cực kỳ vững chắc, hơn nữa còn xây theo thế núi, một nửa là dựa vào thiên nhiên một nửa là dựa vào sức người. Chỉ nhìn cách xây dựng này là biết, đây chính là kiệt tác của Cơ quan vương.”

Tâm trạng của mọi người đều hết sức nặng nề. Nếu Lâm Thanh đoán không sai, Cơ quan vương đã tới, như vậy đối phương nhất định đã có một số lượng lớn cao thủ lược trận, một khi bọn họ đánh ra ngoài sơn trang, chỉ e sẽ khó có thể quay về.

Dung Tiếu Phong buồn bã thở dài. “Ta vốn cho rằng sơn trang có địa hình hiểm yếu, muốn đánh hạ ít nhất cũng cần thời gian mấy tháng mới được, nào ngờ binh sĩ dưới trướng Minh Tướng quân lại dũng mãnh đến thế, bây giờ lại có đám cao thủ như Cơ quan vương đến trợ trận, chỉ e chúng ta chẳng cầm cự được mấy ngày nữa.”

Mấy người ở đây tuy đều là cao thủ võ học nhưng ngoài Hứa Mạc Dương ra thì không ai có kinh nghiệm chiến đấu chính diện trên sa trường.

Phải biết rằng trên sa trường cần chú ý tới sự phối hợp về rất nhiều phương diện như nhân lực, vật tư, khí giới, còn mấy thứ võ học hay nội công căn bản chẳng thể phát huy được bao nhiêu tác dụng. Cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh, một khi rơi vào trùng vây, phải đối địch với hàng nghìn người, ai còn để ý tới cái gọi là chiêu thức võ học hay hư chiêu dụ địch nữa, chỉ có thể dùng biện pháp nhanh nhất và dữ dội nhất để khiến cho đối phương ngã xuống trước mình. Đối mặt với tình hình lúc này, cả mấy người đều không nghĩ ra được cách nào. Nếu cứ tiếp tục cầm cự, có lẽ chỉ có thể chờ đợi khoảnh khắc quân địch đánh vào, đến lúc đó, e là một cuộc tàn sát thảm liệt như ở thành Đông Quy sẽ lại tái diễn.

Hứa Mạc Dương nghiêm nghị nói: “Nhân thời gian hai ngày quân địch phải xây đài, điều quân không tiện, chúng ta hãy tới Dẫn Binh các chế tạo cho xong Thâu Thiên cung rồi lẳng lặng rời đi, như thế dù sao cũng tốt hơn là để người trong trang phải hy sinh hết.”

Dương Sương Nhi ngạc nhiên hỏi: “Không phải Thâu Thiên cung cần chế tạo xong vào ngày mùng Bảy tháng Tư sao? Hôm nay mới là mùng Bốn, làm xong trước thời hạn liệu có...”

Mọi người cũng có chung suy nghĩ như vậy. Mỗi hành động của Xảo Chuyết đại sư đều ngầm ẩn chứa thiên cơ, nếu chế tạo cung xong trước thời hạn, không biết sẽ có hậu quả gì nên bọn họ luôn cảm thấy làm đúng theo kế hoạch mới là ổn thỏa nhất.

Thần sắc Lâm Thanh biến hóa liên tục. “Minh Tướng quân đã nghe được về ngày mùng Bảy tháng Tư mà Xảo Chuyết đại sư nói. Nếu ta là hắn, tuyệt đối sẽ không cho chúng ta cầm cự được đến lúc đó đâu!”

Dung Tiếu Phong trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Cứ đến chỗ Đỗ lão trước đã, để xem ông ấy nói thế nào!”

Mọi người còn chưa bước vào căn phòng nhỏ của Đỗ Tứ, lão đã bước ra ngoài trước, hưng phấn nói: “Ta gần như đã nghĩ thông tất cả các chi tiết rồi!”

Đỗ Tứ dường như đã già đi rất nhiều. Mọi người biết lão nhất định đã dốc hết tâm sức vì cây cung này, nhất thời không nhẫn tâm nói ra việc sơn trang sắp không thể thủ được nữa.

Vật Do Tâm vỗ nhẹ lên vai Đỗ Tứ. “Mau nói xem ông đã nghĩ thông được cái gì rồi nào?”

Dương Sương Nhi tâm tư tinh tế, nghe thấy Đỗ Tứ nói là “gần như đã nghĩ thông” thì biết là còn một số chỗ chưa hiểu hết, nhưng cũng không dám cất tiếng hỏi.

Đỗ Tứ ngạo nghễ nói: “Cây cung này ngầm hợp với Ngũ hành, Tam tài, thực sự hết sức phi phàm. Dùng gỗ ngô đồng ngàn năm làm phôi cung, dùng tơ Hỏa Lân Tàm làm dây cung, dùng Thiệt Xán Liên Hoa làm cán cung, dùng mủ của Tỏa Vũ Hàn Hương để dán dây cung, lại thêm vào Định Thế bảo đỉnh trong Dẫn Binh các nữa, cây cung này nhất định có thể khiến đất trời kinh khiếp, quỷ thần khóc than. Không ngờ ta đúc giáp cả đời, đến cuối cùng lại có thể chế tạo tuyệt thế thần binh...” Nói xong, lão lại thở dài buồn bã. “Xảo Chuyết ơi là Xảo Chuyết, lão có biết ta cảm kích lão nhiều đến thế nào không?”

Dung Tiếu Phong cười vang. “Đêm nay trời chắc không mây không mưa, chúng ta có thể tới Dẫn Binh các quan sát Định Thế bảo đỉnh một chút.”

Đỗ Tứ cũng cười vang vui vẻ. “Điều tuyệt diệu nhất là sợi dây cung kia vốn khó có thể xuyên qua cán cung làm bằng Thiệt Xán Liên Hoa, bởi lẽ Thiệt Xán Liên Hoa cứng rắn vô cùng, gần như không có cách nào xuyên qua được, chỉ có thể xỏ dây cung qua mạch máu trong cái lưỡi của con Mông, ấy vậy mà Xảo Chuyết lại nghĩ ra cách giải quyết vấn đề khó khăn lớn bằng trời này, ta thực khâm phục lão quá!”

Vật Do Tâm tò mò hỏi: “Đúng thế, ta hiểu rõ về cái lưỡi con Mông đó nhất, nó cứng rắn vô cùng. Nếu xỏ sợi dây cung nhỏ xíu kia vào, không biết phải dùng cách gì mới được đây?”

Đỗ Tứ mỉm cười, nói: “Vật lão nói xem tại sao Xảo Chuyết lại phải bảo một người của thành Vô Song tới đây?”

“A!” Dương Sương Nhi mừng rỡ thốt lên. “Bổ Thiên Tú Địa châm pháp của thành Vô Song rốt cuộc đã có chỗ dùng rồi. Lúc trước cháu còn luôn cảm thấy mình chẳng có chút tác dụng nào đấy!”

Lúc này mọi người mới giật mình bừng tỉnh. Với sự khéo léo và tinh tế của Bổ Thiên Tú Địa châm pháp của thành Vô Song, đừng nói là xỏ sợi dây cung to bằng đầu ngón tay út kia vào trong Thiệt Xán Liên Hoa, cho dù muốn xỏ một sợi tóc vào cũng có thể làm được.

Lâm Thanh rốt cuộc cũng cất tiếng hỏi: “Đỗ huynh vừa nói “gần như đã nghĩ thông”, chẳng lẽ còn có chỗ nào chưa hiểu sao?”

Đỗ Tứ cười hà hà, nói: “Mãi đến bây giờ ta vẫn nghĩ không thông tại sao nhất định phải là mùng Bảy tháng Tư. Theo sự quan sát và kinh nghiệm của ta, hình trạng của cây cung này nên giống vầng trăng khuyết vào khoảng mùng Mười. Trăng mùng Bảy quá dẹt, nếu làm cung theo hình trăng mùng Bảy thì lưng cung sẽ gồ ghề, dây cung khó phát lực, hơn nữa còn không dễ phát huy được uy lực lớn nhất của cây cung.” Dừng một lát, lão lại chậm rãi nói tiếp: “Có điều ta nghĩ, mỗi hành động của Xảo Chuyết ắt đều có thâm ý, cho nên vẫn làm ván khuôn theo bản vẽ của lão.”

Dung Tiếu Phong cười vang. “Vậy thì tốt quá rồi! Dù sao chúng ta cũng quyết định đi làm cung vào đêm nay, rồi ngày mai sẽ rút binh.”

Tới lúc này Đỗ Tứ mới biết tin Tiếu Vọng sơn trang sắp thất thủ, không khỏi có chút kinh ngạc. “Mấy ngày nay ta chỉ lo nghiên cứu cách chế tạo cây cung này, quên chưa nói với trang chủ, Định Thế bảo đỉnh ít nhất cần đốt một ngày một đêm rồi mới có thể bắt đầu chế tạo thần cung. Nếu không như vậy, sức lửa sẽ không đủ làm Thiệt Xán Liên Hoa tan chảy, và chúng ta sẽ không thể cố định gỗ ngô đồng ngàn năm vào trong đó được...”

Vẫn giữ nguyên vẻ trấn tĩnh thường ngày, Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Vậy cũng không sao, còn hai canh giờ nữa là trời sẽ tối, đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu nhóm lửa, cho nhiều củi một chút, đốt nó liền một ngày một đêm. Cho dù đài đá kia của Cơ quan vương được dựng xong, chúng ta ít nhất cũng cầm cự được đến ngày kia, Dung trang chủ có thể cho một số người bị thương rút đi trước.”

Dung Tiếu Phong gật đầu, nói: “Cứ quyết định như vậy đi! Ta sớm đã chuẩn bị sẵn than tốt rồi, dù có đốt liền mấy ngày mấy đêm cũng không vấn đề gì.”

Nhân mã của Minh Tướng quân đã hoàn toàn ngừng tấn công, một bộ phận đã đi nghỉ ngơi lấy sức, một bộ phận thì dốc toàn lực xây dựng đài đá. Trên chiến trường tràn ngập một bầu không khí ngột ngạt đến khó tả.

Dung Tiếu Phong dặn dò các trang đinh thủ vững cửa sơn trang, lại phái người đưa những người bị thương đến hậu sơn. Sau một hồi bận rộn, trời cũng gần tối hẳn, mấy người cố kìm nén sự hưng phấn trong lòng, cùng đi về phía Dẫn Binh các ở hậu sơn.

Ra khỏi cửa sau của sơn trang, địa hình đột nhiên thay đổi. Thảm cỏ dày che lấp những tảng đá có hình thù quái dị, cây cối mọc cao. Trong khe suối, nước róc rách chảy, trên vách núi, mây mù lởn vởn lượn lờ, khung cảnh đẹp khiến người ta say đắm.

Cả mấy người đều biết tuy bây giờ cục diện đang bất lợi về phía mình nhưng một là nhân mã của Minh Tướng quân đã tổn thất nặng nề, hai là có thể lặng lẽ rút lui theo con đường địa đạo dẫn thẳng ra ngoài dãy núi, cho nên bọn họ vẫn tươi cười vui vẻ, nhìn ngắm cảnh đẹp, trên đường đi không ngừng trò chuyện rôm rả, không hề tỏ ra sợ hãi.

Dẫn Binh các nằm giữa một sơn cốc lớn, bốn phía xung quanh đều là rừng, mây mù lởn vởn. Dung Tiếu Phong cười, nói: “Nơi này có rất nhiều khe suối nhưng nước suối lại chảy vòng quanh ngọn núi nên đều là nước chết. Có rất nhiều cây cỏ mục ruỗng bên bờ suối, tạo thành chướng khí mịt mù, nhìn từ bên ngoài vào cứ ngỡ là tiên khí, ai ngờ được đó lại là thứ kịch độc, chỉ cần hít một hơi sẽ chết ngay. Nhưng cứ đến buổi đêm, trời cao trăng sáng như lúc này, chướng khí sẽ tan đi hết, thật thần kỳ!”

Đỗ Tứ thở dài, nói: “Lần trước ta đến đây định xem thử Định Thế bảo đỉnh, nhưng gặp phải chướng khí này nên không dám đi tiếp nữa.”

Lâm Thanh cười tiêu sái, nói: “Chuyện đời cứ luôn thần kỳ như vậy đấy! Nếu không nhờ có chướng khí bảo vệ, e là khi trang chủ lập trang chỉ có thể nhìn thấy một sơn cốc trống không, làm gì còn có bóng dáng Định Thế bảo đỉnh!”

Dung Tiếu Phong cười rộ. “Chính là như thế, mỗi việc trên đời đều do trời định.”

Nơi cửa cốc có một ngôi đình nhỏ, nhìn từ xa đã thấy bên trên có đề ba chữ lớn: “Dẫn Binh các”, tới gần rồi mới phát hiện còn có một đôi câu đối.

Dung Tiếu Phong nói: “Những chữ ở đây đều do Xảo Chuyết đại sư tự tay viết. Mọi người hãy xem kĩ đôi câu đối kia đi, bên trong có ẩn chứa thâm ý đấy!”

Mọi người đều không kìm được ngẩng đầu nhìn, từ trong những nét chữ rồng bay phượng múa, dường như có thể thấy được tình cảnh khi Xảo Chuyết đại sư múa bút. Trong lòng mỗi người bất giác trào lên một niềm kính trọng dạt dào.

Vế trên viết: Tuyệt đỉnh toàn binh dẫn cung triều, tứ bích giai thanh vọng thâu thiên.

Vế dưới viết: Trọng liêm bất quyển yến thị lãnh, vạn mã tề ám ứng hoán nhật.

Đỗ Tứ trầm ngâm hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Trong vế đối này có hai chữ “thâu thiên”, có lẽ được viết sau khi Xảo Chuyết định ra kế hoạch.”

Dương Sương Nhi nói: “Đôi câu đối này nhất nhất đối ứng với nhau, chỗ quan trọng nhất chắc hẳn là bốn chữ “thâu thiên, hoán nhật” kia rồi!”

Vật Do Tâm cũng khẽ lẩm bẩm: “Tự cổ danh khí đều thành đôi thành cặp, chẳng lẽ còn có một cây Hoán Nhật cung nữa sao?”

Hứa Mạc Dương dường như hiểu ra được điều gì. “Có cung ắt phải có tên. Thâu Thiên cung là tuyệt thế thần binh, liệu có phải cần kết hợp với Hoán Nhật tiễn tương ứng nữa không?”

Dương Sương Nhi thấy Lâm Thanh trầm tư im lặng, bèn cất tiếng hỏi: “Lâm thúc thúc thấy thế nào?”

Lâm Thanh dường như vừa giật mình bừng tỉnh, liền kêu “a” một tiếng, trả lời: “Lạ thật, ta có một cảm giác khó diễn tả bằng lời, tựa như một loại cảm ứng rất đặc biệt vậy...”

Dung Tiếu Phong mỉm cười, nói: “Lâm huynh thân là Ám khí chi vương, chắc hẳn đã có cảm ngộ đặc biệt gì đó về cung tên rồi!”

Ngoại trừ Đỗ Tứ, những người ở đây đều không kìm được nhớ tới mũi tên kinh thiên động địa mà Lâm Thanh đã bắn ra ngay trước Tiếu Vọng sơn trang. Nếu Thâu Thiên cung thật sự là một món tuyệt thế thần binh, lại cộng thêm tài bắn tên và công lực của Lâm Thanh nữa, có lẽ thật sự có thể đánh một trận với Minh Tướng quân.

Cặp mắt bỗng sáng rực, Lâm Thanh mừng rỡ nói: “Có lẽ vì ta đã nhìn thấy Định Thế bảo đỉnh nên mới cảm nhận được sự cổ kính đó!”

Mọi người nhìn theo ánh mắt y, Định Thế bảo đỉnh quả nhiên đã nằm trong tầm mắt.

Định Thế bảo đỉnh cao hơn tám thước, trông có vẻ như được đúc bằng đồng đen. Dưới ánh trăng mờ ảo, nó phát ra những tia sáng dìu dịu, nhưng khi lọt vào mắt lại mang tới cảm giác vô cùng rực rỡ. Chiếc đỉnh này e phải nặng cả ngàn cân, thực chẳng rõ nó được chuyển đến từ nơi khác được đúc ngay tại chỗ. Phải biết rằng dãy núi Cách Vân có địa hình hiểm trở, nếu chuyển Định Thế bảo đỉnh từ nơi khác đến ắt sẽ tốn rất nhiều công sức, nhưng nếu nói nó được đúc ngay tại nơi hoang sơn dã lĩnh thế này, thực khó có thể khiến người ta tin được.

Chỗ đặc biệt nhất của Định Thế bảo đỉnh là nó tuy có vẻ cổ kính cùng với tuổi đời rất lớn nhưng bên trên lại không có dù chỉ là một vết han rỉ, đến gần còn thấp thoáng ngửi thấy mùi đàn hương, xung quanh không thấy có bất cứ con côn trùng nào.

Dưới đáy đỉnh có khắc hai chữ triện cổ: Định Thế. Nếu muốn hỏi lai lịch của chiếc đỉnh này, chỉ e không người nào có thể trả lời được.

Mấy người nhìn chiếc đỉnh lớn còn cao hơn cả thân người, trong lòng đều chấn động, gần như không nói được lời nào. Không khí lúc này dường như ngưng đọng, tất cả như đang nín thở vì sự tái hiện của một thần vật thượng cổ trên thế gian.

Trong miệng Đỗ Tứ lẩm bẩm điều gì đó, bàn tay thì đưa tới nhẹ nhàng vuốt ve bảo đỉnh. Vốn cho rằng sẽ rất thô ráp nhưng khi chạm tay vào, lão lại có cảm giác láng mịn vô cùng, trong lòng biết rõ thần vật thượng cổ thế này ắt có lịch sử lâu đời cùng với lai lịch phức tạp, khó có thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi lặng lẽ đi kiếm một ít cành cây khô về đặt xuống dưới đáy chiếc đỉnh, chỉ đợi Đỗ Tứ đến đốt lửa.

Dung Tiếu Phong sớm đã cho người chuẩn bị sẵn một loại than rất hiếm có ở vùng Tái Ngoại. Loại than này khi cháy tỏa ra sức nóng rất lớn nhưng lại cháy không nhanh, có thể kéo dài tới một ngày một đêm.

Đỗ Tứ thở phào một hơi, thò tay vào ngực áo lấy ra đá đánh lửa, nhưng lúc này lão lại nhớ đến hảo hữu Xảo Chuyết, tâm trạng xao động không thôi, hai tay run lẩy bẩy, đánh mấy lần vẫn không có tia lửa bắn ra.

Mọi người cũng không dám thúc giục lão. Giữa nơi trời đất thanh khiết này, lại ở trước thần vật thượng cổ, dường như mọi lời nói đều là thừa thãi...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx