sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thâu Thiên Cung - Chương 09 - Phần 3

Mai táng cho Đỗ Tứ xong, mọi người không khỏi thổn thức, cảm khái thêm một hồi. Nhưng nghĩ tới việc Đỗ Tứ đã chế tạo xong một món thần binh, hoàn thành tâm nguyện cả đời, có thể ngậm cười ra đi, họ cũng coi như được an ủi phần nào.

Hứa Mạc Dương thấy trời đã sắp sáng bèn trầm giọng nói: “Chỉ e nhân mã của Minh Tướng quân sắp tấn công rồi, chúng ta mau lên đường thôi! Chỉ là không biết nên đi theo địa đạo xuyên qua dãy Cách Vân hay là rút đi từ phía sau sơn trang?”

Dung Tiếu Phong trầm ngâm nói: “Chướng khí xung quanh Dẫn Binh các đã dày lên, có thể chặn được truy binh, nhưng phía sau đó là một khe núi dài mấy chục dặm, một khi trúng mai phục thì chỉ e khó có thể thoát thân.”

Cặp mắt lúc này đã sưng húp vì khóc quá nhiều, Dương Sương Nhi khẽ cất tiếng: “Minh Tướng quân chưa chắc đã chịu buông tha cho chúng ta, mấy ngày nay tuy không tấn công sơn trang nhưng chưa biết chừng đã phái người chặn đường rút lui của chúng ta rồi.”

Hứa Mạc Dương nói: “Ta thấy địa đạo trong sơn trang vô cùng kín đáo, nhân mã của Minh Tướng quân hẳn không thể phát hiện. Nếu ngày sau đoạt lại được Tiếu Vọng sơn trang, chúng ta còn có thể dùng tới nó, ta đề nghị tạm thời chưa dùng đến vội.”

Vật Do Tâm vốn cảm thấy đi theo địa đạo thú vị hơn nhưng nghĩ đến việc Đỗ Tứ vừa qua đời, lão liền im lặng.

Mọi người tranh luận một hồi rồi cùng nhìn về phía Lâm Thanh, chờ y quyết định.

Lâm Thanh hỏi Dung Tiếu Phong: “Cửa ra của địa đạo đó nằm ở nơi nào?”

Dung Tiếu Phong nói: “Địa đạo này vốn được đào dọc theo dòng chảy ngầm trong dãy núi Cách Vân, thông đi khắp các hướng, quy mô vô cùng lớn, nhưng phần lớn các nhánh đều rất hẹp, con người khó có thể đi qua. Được Xảo Chuyết đại sư đích thân quan sát và thiết kế, nó có tổng cộng hai cửa ra, một cửa nằm bên rìa hoang mạc thuộc vùng ngoại vi dãy núi Cách Vân, cửa còn lại thì nằm tại cửa vào của Độ Kiếp cốc.”

Dương Sương Nhi tò mò hỏi: “Tại sao phải tạo thêm một cửa ra nữa ở Độ Kiếp cốc?”

Dung Tiếu Phong thở dài, đáp: “Đây cũng là do Xảo Chuyết đại sư suy tính sâu xa. Nếu không phải thực lực của cánh quân kia vượt xa Tiếu Vọng sơn trang, chúng ta vốn có thể phái một cánh kỳ binh tới Độ Kiếp cốc chặn đường lui của bọn chúng.”

Vật Do Tâm hỏi: “Ta thấy nơi cửa vào của Độ Kiếp cốc có một thạch trận, chẳng lẽ cũng là do Xảo Chuyết đại sư bố trí?”

Dung Tiếu Phong chậm rãi gật đầu. Vật Do Tâm vốn là người có hiểu biết về cơ quan trận pháp nhất ở đây, thở dài, than: “Xảo Chuyết đại sư kiến thức uyên thâm, tài năng siêu việt, lũ phàm phu tục tử chúng ta thực không thể so sánh được!”

Mọi người nghĩ đến thạch trận đã ép mình phải đi lòng vòng suốt mấy canh giờ đó, trong lòng lại càng cảm thấy kính phục Xảo Chuyết đại sư.

Lâm Thanh nhìn ngôi mộ của Đỗ Tứ, đứng ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới nói: “Đi lối địa đạo thì hơn! Đây là do Xảo Chuyết đại sư lưu lại, bên trong có lẽ còn có điều bí ẩn gì đó mà chúng ta chưa biết.”

Mọi người nghe y nói như vậy, trong lòng đều dâng lên một tia nghi hoặc. “Tại sao Xảo Chuyết đại sư không để lại Thiên Mệnh bảo điển? Chẳng lẽ nó được giấu trong địa đạo sao?”

Phía đằng đông lấp ló ánh bình minh, trời đã sắp sáng hẳn. Mọi người trở lại Tiếu Vọng sơn trang dưới sự dẫn đường của Dung Tiếu Phong, sau đó cùng đi tới một khoảng đất trống trong khu rừng phía bên phải sơn trang.

Dung Tiếu Phong bước tới trước một gốc cây lớn, gõ trái rồi vỗ phải, khởi động cơ quan. Chỉ nghe trong thân cây vang lên một loạt tiếng động, rồi y đẩy nhẹ thân cây, một ô cửa nhỏ bất ngờ xuất hiện. Thân cây rỗng bên trong, đủ cho một người đi vào, phía dưới là một mảng tối thui. Thì ra địa đạo nằm ngay dưới gốc cây. Dung Tiếu Phong nói: “Cái cây này nhìn bề ngoài rất bình thường, nếu không khởi động cơ quan, cho dù có chặt sát gốc cây cũng không thể phát hiện ra địa đạo, có thể coi là một kiệt tác của Xảo Chuyết đại sư.”

Vật Do Tâm nhìn trái ngó phải, không kìm được khâm phục. “Cơ quan này cực kỳ xảo diệu, tựa như do ông trời làm ra. Nếu ta có thể gặp được Xảo Chuyết đại sư, nhất định phải bái ông ấy làm thầy.”

Lâm Thanh nói: “Tiền bối không sợ nếu đi bái thầy khác thì sư môn của tiền bối sẽ không bao giờ chịu nhận lại tiền bối nữa sao?”

Vật Do Tâm ngẩn người rồi vỗ đầu, nói: “Lâm huynh nhắc nhở đúng lắm, may mà ta không thể gặp được Xảo Chuyết đại sư!” Lão đã râu tóc bạc phơ, vậy mà chưa bao giờ chịu nhận mình già, với Lâm Thanh nhỏ hơn mình tới ba, bốn chục tuổi cũng xưng là “Lâm huynh”.

Mọi người đều khẽ nở nụ cười, nỗi bi thương vì cái chết của Đỗ Tứ tới lúc này mới phần nào vơi bớt.

Chợt nghe từ hướng doanh trại của đại quân bên ngoài sơn trang vang lên tiếng người kêu, ngựa hí, xao động liên hồi, có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ đánh vào sơn trang, mọi người không do dự thêm nữa, lần lượt đi vào địa đạo qua ô cửa trên thân cây.

Dung Tiếu Phong đứng trong địa đạo khóa cơ quan lại, sau đó tỉ mỉ giảng giải cho mọi người về cách mở cửa địa đạo, đề phòng ngày sau dùng đến. Sau khi chậm trễ mất một khoảng thời gian, chỉ nghe thấy phía trên đỉnh đầu không ngừng vang lên những tiếng loạt soạt, tuy không rõ ràng lắm nhưng chắc hẳn đại quân của Minh Tướng quân đã tiến vào sơn trang rồi.

Vật Do Tâm nói: “Cơ quan này tuy xảo diệu nhưng nếu Cơ quan vương cũng ở trong quân, chỉ sợ không giấu nổi hắn.”

Dương Sương Nhi tỏ vẻ không phục. “Cơ quan vương thật sự có bản lĩnh lớn vậy sao?”

Vật Do Tâm thở dài, nói: “Nghĩ đến việc vô số cơ quan trong ngôi mộ của ta bị Cơ quan vương phá mà không tốn chút sức lực nào, ta không dám coi thường hắn. Nếu các vị không muốn đánh lớn một trận với đại quân của Minh Tướng quân, tốt nhất là đừng ở lại nơi này lâu!”

Dung Tiếu Phong nhìn qua phía Lâm Thanh. “Cơ quan vương Bạch Thạch là người thuộc phái Tiêu dao ở kinh sư, tất nhiên cũng không hy vọng thế lực của Minh Tướng quân lớn mạnh, liệu hắn có cam tâm dốc sức cho Minh Tướng quân không?”

Lâm Thanh trầm giọng nói: “Tuy thường ngày Bạch Thạch không quan tâm tới mọi việc ở kinh sư, tỏ ra ung dung, nhàn hạ, cũng có chút qua lại với ta nhưng lòng người khó đoán, thêm vào đó ta đã giết chết Cố Thanh Phong, thực khó có thể đoán trước trong tình huống này hắn có trợ giúp Minh Tướng quân và đối địch với chúng ta không!”

Hứa Mạc Dương nghĩ lại lúc gặp Cơ quan vương, trầm ngâm nói: “Ta thấy người này rất trọng lời hứa, tâm khí cũng cao, chưa chắc đã chịu về cùng một phe với Minh Tướng quân.”

Dung Tiếu Phong trầm giọng, nói: “Nói thì như vậy, nhưng bây giờ Minh Tướng quân thế lớn, ai mà không muốn kết giao hòng mưu cầu công danh. Tuy ta chưa từng gặp người này nhưng cứ nhìn sự âm hiểm, giảo hoạt của Bát mặc vương mà xét, có lẽ vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.”

Vật Do Tâm nói: “Bây giờ người nào cũng biết Minh Tướng quân đối địch với chúng ta, có ai lại không muốn ném đá xuống giếng? Chỉ e chúng ta cần phải trốn tới vùng hoang mạc nào mà thế lực của Minh Tướng quân không thể vươn tới thì mới có thể nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian.”

Mọi người nghe thấy lời này, tâm trạng đều trở nên nặng nề. Lúc này, tuy Thâu Thiên cung đã được chế tạo xong nhưng bốn bề đều là kẻ địch, cho dù bọn họ có thể an toàn trốn ra từ địa đạo nhưng đối với việc thoát khỏi truy binh của Minh Tướng quân thì vẫn chẳng có chút tự tin nào. Nếu không may rơi vào trùng vây của mấy ngàn đại quân, cho dù võ công có cao đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục kiệt sức mà chết.

Lâm Thanh trầm ngâm suy nghĩ, đồng thời cất bước đi về phía trước.

Trong địa đạo quả nhiên là một thế giới khác. Dung Tiếu Phong sớm đã chuẩn bị những thứ như thức ăn và mồi lửa, bèn lập tức thắp lửa rồi đi trước dẫn đường.

Địa đạo này được hoàn thành một nửa là do sức người, một nửa dựa vào thiên nhiên, phần lớn là dùng những mạch nước ngầm trong lòng núi, tuy khá chật hẹp, chỉ đủ cho hai người đi sánh vai, khi rẽ ngoặt vô cùng bất tiện nhưng lại thông về rất nhiều hướng, thấp thoáng còn có ánh sáng chiếu vào, do đó những người ở bên trong cũng không cảm thấy quá bí bức. Trên vách đá thỉnh thoảng lại có mấy giọt nước nhỏ xuống, uống vào có cảm giác ngọt lịm khiến tinh thần sảng khoái, bên trên còn mọc đầy rêu xanh, xen giữa đó là những sợi dây leo uốn lượn. Đôi lúc có mấy con chuột chũi hoảng hốt chạy ra khiến cả Vật Do Tâm và Dương Sương Nhi đều quên đi nỗi thương tâm vừa rồi, cùng đuổi theo nhưng lại không dám cất tiếng cười lớn, chỉ có thể mím môi cố kìm nén.

Mọi người vừa trải qua mấy ngày huyết chiến, bây giờ bốn phía xung quanh lại vô cùng tịch mịch, chỉ có tiếng nước khẽ róc rách chảy, hoàn toàn khác biệt với sự huyên náo bên ngoài, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, tâm trạng mỗi người đều dần trở nên bình lặng. Chỉ là địa đạo này càng đi lại càng xuống thấp, mặt đất trở nên ẩm ướt và mềm nhũn, chỉ sơ sảy một chút là sẽ bị lún chân xuống bùn. Lúc này có lẽ họ đã ở cách mặt đất tới mấy trượng.

Hứa Mạc Dương thấy Lâm Thanh suốt dọc đường đều suy tư điều gì đó, bèn khẽ hỏi: “Lâm huynh đang nghĩ gì vậy?”

Dương Sương Nhi nhanh nhảu nói: “Có phải Lâm thúc thúc đang nghĩ cần dùng Thâu Thiên cung thế nào mới có thể khắc chế được Lưu Chuyển thần công của Minh Tướng quân không?”

Mọi người nhất thời đều im lặng. Lâm Thanh thân là Ám khí chi vương, vừa rồi thử dùng thần cung, một mũi tên đã bắn chết được Cố Thanh Phong, tất nhiên đã có sự hiểu biết nhất định về tính năng của Thâu Thiên cung rồi, nhưng chẳng rõ dựa vào cây thần cung này liệu y có thể địch lại Minh Tướng quân không?

“Ừm!” Lâm Thanh dường như vừa tỉnh táo trở lại từ trong cơn trầm tư, buột miệng nói khẽ: “Dây của cây cung này dẻo dai, tên bắn thần tốc, quả thực là thần vật, nhưng nếu nói nó là khắc tinh của Minh Tướng quân, ta thực có chút không hiểu được.” Mọi người đều cảm thấy vô cùng thất vọng, vốn nghĩ Xảo Chuyết đại sư không tiếc hy sinh thân mình lưu lại cây cung này, nhất định phải là một thứ vũ khí có sức uy hiếp rất lớn với Minh Tướng quân, nhưng nghe Lâm Thanh nói như vậy, hóa ra Thâu Thiên cung tuy là thần cung nhưng dường như chẳng có tính khắc chế với võ công của Minh Tướng quân.

Lâm Thanh thấy mọi người tỏ ra như vậy, tất nhiên biết rõ bọn họ nghĩ gì, sau khi thoáng trầm tư bèn cười hà hà, nói: “Tuy ta chưa chính thức giao thủ với Minh Tướng quân nhưng theo ta nghĩ, một khi Lưu Chuyển thần công được sử ra, chân khí sẽ không ngừng chuyển động khắp toàn thân, không hề có sơ hở, giống như một con quay lớn, ngoại lực va vào đều sẽ bị hóa giải, cho nên không thể gây ra chút tổn thương. Nhưng Thâu Thiên cung thì lại tập trung toàn bộ kình lực vào một điểm trên đầu mũi tên, hoàn toàn có thể khiến Lưu Chuyển thần công không kịp hóa giải lực đạo mạnh mẽ ẩn chứa bên trong đó...”

Mọi người nghe y nói vậy thì mới hiểu ra phần nào. Vật Do Tâm vốn rất uyên bác, khẽ gật đầu, nói: “Lời này quả thực rất có lý! Nhưng chẳng hay bây giờ Lâm huynh đã có Thâu Thiên cung trong tay rồi, liệu có mấy phần nắm chắc có thể thắng được Minh Tướng quân?”

Lâm Thanh nghiêm túc nói: “Nhớ ngày đó, Minh Tướng quân thân pháp nhanh như chớp, mỗi lời nói, cử chỉ đều toát ra vẻ phóng khoáng, tự nhiên, nếu bây giờ ta phải quyết đấu với hắn, ắt sẽ không địch lại được. Nhưng cây cung này cũng không thể coi thường, mang cả hai yếu tố sức mạnh và tốc độ, đủ khiến Minh Tướng quân có điều cố kỵ. Nếu bất chấp sống chết liều một phen, ta có bảy phần nắm chắc có thể khiến Minh Tướng quân thụ thương.”

Ngày đó Minh Tướng quân một mình tìm đến Tiếu Vọng sơn trang, tuy không thi triển võ công nhưng cũng đã thể hiện nhãn lực cực kỳ cao minh, mỗi cái đưa tay, nhấc chân còn mang đến cho mọi người áp lực nặng nề, một thân võ học quả thực đã đạt tới cảnh giới rất cao. Phải biết rằng từ khi thành danh đến nay, mỗi lần Minh Tướng quân ra tay đều không hề bị thương, cho nên mới có thể đứng vững ở ngôi thiên hạ đệ nhất cao thủ. Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, người đủ sức giao đấu với hắn có thể đếm trên đầu ngón tay, Ám khí vương làm được như vậy đã là vô cùng hiếm có.

Nhưng mọi người cũng nghe ra ý tứ của Lâm Thanh. Y phải bất chấp sống chết, dùng hết sức mình mới có khả năng khiến Minh Tướng quân thụ thương, như thế ai cao ai thấp đã rất rõ ràng. Tự đáy lòng mọi người đều tràn ngập cảm giác thấp thỏm, bất an.

Dương Sương Nhi nói: “Lâm thúc thúc vừa có được Thâu Thiên cung, nhất định còn chưa quen thuộc với các tính năng của nó, huống chi cháu còn chưa từng thấy thúc tập bắn cung bao giờ, nếu cố gắng nghiên cứu một thời gian, nhất định sẽ tìm được cách đối phó với Minh Tướng quân.”

Lâm Thanh cười khổ, nói: “Tuy ta chưa từng tập bắn cung nhưng đã nhiều năm tìm hiểu về ám khí, các yếu quyết trong việc bắn cung cũng đều tinh thông, nếu không làm sao có thể bắn chết Cố Thanh Phong chỉ bằng một mũi tên?”

Mọi người đều ngầm tán đồng. Tuy hôm nay Thâu Thiên cung mới được chế tạo xong nhưng những ngày vừa qua, một khi có thời gian rảnh rỗi là mọi người lại suy nghĩ về cây cung này, Lâm Thanh tất nhiên cũng không ngoại lệ. Y vốn là Ám khí chi vương, thêm vào đó đã từng sử dụng Thâu Thiên cung, nhìn khắp thiên hạ, nếu nói tới sự hiểu biết về tính năng của cây cung này, có lẽ ngoài Đỗ Tứ thì không ai khác có thể hơn được y.

Dương Sương Nhi ngẩn ra một chút rồi lại nói: “Phụ thân cháu thường nói với cháu rằng cần cù bù thông minh. Cho dù bây giờ Lâm thúc thúc không thể địch lại Minh Tướng quân nhưng sau khi khổ luyện vài năm ắt sẽ có thêm mấy phần nắm chắc...”

Lâm Thanh thở dài không nói, những lời của Dương Sương Nhi đã khơi dậy trong y vô vàn suy nghĩ. Cái đạo của võ học cũng như các môn khác trên thế gian này, khi mới học tất nhiên có thể cần cù bù thông minh nhưng sau khi đạt tới một cảnh giới nhất định, trừ khi gặp được kỳ ngộ gì đó, nếu không thì khó có thể tiến bộ thêm. Huống chi võ công của Minh Tướng quân tất nhiên cũng không dừng mãi ở một cảnh giới, nước lên thì thuyền cũng lên, e là nếu không có sự cố gắng trong mấy chục năm thì y khó có thể thắng được Minh Tướng quân.

Dung Tiếu Phong thấy sắc mặt Lâm Thanh buồn bã bèn chỉ tay về phía hai ngã rẽ trước mặt, chuyển chủ đề: “Đường này đi xuyên qua lòng núi, thông tới chân núi ở phía đông dãy Cách Vân, bên ngoài đó là một vùng hoang mạc. Đường còn lại thì thông tới cửa vào của Độ Kiếp cốc. Thử nghĩ mà xem, nếu có một đội tinh binh được phái tới đó chặn cánh quân của Minh Tướng quân, chúng ta nhất định có thể đánh cho hắn thua liểng xiểng.”

Dương Sương Nhi nói: “Bây giờ trong Độ Kiếp cốc chắc toàn là người của Minh Tướng quân, chúng ta chỉ có thể đi theo con đường còn lại thôi!”

Hứa Mạc Dương nói: “Minh Tướng quân tinh thông binh pháp, thường xuất kỳ binh. Mấy ngày nay chúng ta đã bị vây chặt ở đây, hoàn toàn không biết gì về tin tức bên ngoài, không thể quan sát tình hình kẻ địch. Ta lo lần trước hắn nói vậy là cố ý làm cho chúng ta yên tâm, sau đó ngầm phái đại quân bao vây cả dãy Cách Vân. Đến lúc đó, cho dù chúng ta có thoát được ra ngoài qua địa đạo thì ai mà biết được liệu có gặp phải một đội quân khác của địch hay không...”

Lâm Thanh nói: “Ta cũng đang có suy nghĩ này. Chỉ dựa vào việc ta giết chết Cố Thanh Phong, Minh Tướng quân đã có đủ lý do để điều động đại quân vây bắt chúng ta rồi.”

Thực ra mọi người đã sớm lo lắng về chuyện này. Nếu Minh Tướng quân điều động mấy chục vạn quân thì quả thực có thể bao vây toàn bộ dãy Cách Vân đến mức giọt nước cũng không lọt. Chỉ là vừa trải qua mấy phen huyết chiến, bọn họ vốn không kịp suy nghĩ quá nhiều, bây giờ nghe Hứa Mạc Dương nói ra, thêm vào đó là sự phân tích của Lâm Thanh, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ âu lo.

Dương Sương Nhi cười hì hì, nói: “Hay là chúng ta hãy ở lại trong địa đạo. Dù sao Dung trang chủ cũng đã chuẩn bị sẵn một lượng lớn lương thực rồi, chắc chúng ta không đến mức phải chịu đói đâu!”

Vật Do Tâm nghiêm túc nói: “Không phải ta có ý làm tăng uy phong của kẻ địch đâu, địa đạo này tuy kín đáo nhưng e là không giấu nổi Cơ quan vương.”

Dương Sương Nhi nói: “Cho dù Cơ quan vương có thể tìm được cửa vào của địa đạo nhưng nơi này chật hẹp, không thể cho một lượng lớn người đi vào, chúng ta hoàn toàn có thể cầm cự được một thời gian dài.”

Dung Tiếu Phong cũng do dự không quyết, bèn nhìn qua phía Lâm Thanh. “Lâm huynh thấy thế nào?”

Trong số những người ở đây, bất kể là về võ công hay kiến thức thì Lâm Thanh cũng là người giỏi nhất, do đó y được mọi người tin tưởng trao quyền quyết định.

Lâm Thanh suy nghĩ một lát rồi chậm rãi lắc đầu. “Bạch Thạch tinh thông thuật cơ quan, sớm muộn rồi cũng sẽ tìm được nơi này, cứ ở lại đây tuyệt đối không phải là cách hay. Bây giờ chúng ta hoặc là đi xuyên qua dãy Cách Vân rồi trốn lên phía bắc, nơi thế lực của Minh Tướng quân không vươn tới được, hoặc là đi tới Độ Kiếp cốc...”

Dương Sương Nhi ngạc nhiên thốt lên: “Như vậy há chẳng phải là tự chui đầu vào vòng vây của đại quân sao?”

Lâm Thanh khẽ mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn Vật Do Tâm. “Vật lão có cao kiến gì về thiết kế của địa đạo này không?”

Suốt dọc đường đi, Vật Do Tâm đã ngầm quan sát cách bố trí ở đây, đã có sự hiểu biết cơ bản về địa hình. “Tài năng của Xảo Chuyết đại sư quả là siêu việt! Dòng chảy ngầm này quanh co, khúc khuỷu, thường xuyên biến hóa, không chảy theo một phương hướng nhất định, vậy mà vẫn bị ông ấy thăm dò ra nhánh chính rồi cuối cùng tạo ra địa đạo này. Ta thấy dù là Cơ quan vương cũng chỉ làm được đến mức như vậy thôi!”

Lâm Thanh lại hỏi tiếp: “Nếu Vật lão là Cơ quan vương, khi tìm được địa đạo này mà lại không thấy chúng ta đâu thì sẽ làm thế nào?”

Vật Do Tâm trầm ngâm đáp: “Ta nhất định sẽ đoán bên trong còn có huyền cơ khác, hoặc là có chỗ kín đáo nào đó để giấu người, nếu không thì còn có thông đạo khác.”

Lâm Thanh vỗ tay, nói: “Ta chính là muốn Minh Tướng quân phải nghi thần nghi quỷ một phen. Tình hình ở Tái Ngoại rất phức tạp, mấy chục vạn đại quân tuyệt đối không thể ở lại quá lâu, đợi đến mấy ngày sau không tìm được chúng ta, hắn tất nhiên sẽ nghĩ chúng ta đã trốn đi xa rồi, do đó đành rút quân.”

Vật Do Tâm cười khổ một tiếng. “Lý lẽ thì đúng là không sai, nhưng mấy ngày tới chúng ta có thể trốn đến nơi nào đây?”

Lâm Thanh tỏ ra hết sức tự tin, khẽ mỉm cười, nói: “Từ lâu ta đã nghe nói tới danh tiếng của Anh Hùng chủng, Vật lão có bằng lòng dẫn bọn ta đi tham quan một chuyến không?”

Tới lúc này mọi người mới giật mình tỉnh ngộ, hành động này của Lâm Thanh về mặt chiến lược quả là hết sức cao minh. Nếu suy nghĩ theo lối bình thường, khi đối mặt với đội quân danh vang Tái Ngoại của Minh Tướng quân, tất nhiên là phải trốn đi thật xa, không ai lại nghĩ rằng bọn họ dám mạo hiểm như vậy, ẩn nấp ngay dưới mắt của đại quân mấy chục vạn người. Nếu có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào trong ngôi mộ của Vật Do Tâm ở U Minh cốc, ít nhất cũng có thể ẩn mình vào điểm mù của kẻ địch, sau đó muốn tìm lấy cơ hội để nghỉ ngơi dưỡng sức không phải là việc quá khó khăn.

Dương Sương Nhi do dự nói: “Cơ quan vương đã từng tới U Minh cốc. Nếu tìm khắp nơi mà không thấy chúng ta, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tới đó.”

Dung Tiếu Phong cười, nói: “Chỉ cần chúng ta tránh được đội quân chủ lực của Minh Tướng quân, không giao phong chính diện với hắn, ắt sẽ tìm được cách thoát thân.”

Hứa Mạc Dương cũng đã hiểu ra, thấy Vật Do Tâm và Dương Sương Nhi vẫn cảm thấy nghi hoặc thì nháy mắt, cười nói: “Dù Minh Tướng quân có bản lĩnh đến đâu đi nữa thì cũng không giỏi đến mức có thể biết mặt toàn bộ đám thủ hạ mấy chục vạn người, đúng không?”

Tới lúc này, Vật Do Tâm mới bừng tỉnh ngộ, bèn cười vang, nói: “Không sai! Không sai! U Minh cốc có địa hình phức tạp, cây cối rậm rạp, chính là nơi tốt nhất để ẩn nấp. Chúng ta có thể tìm cơ hội bắt mấy gã tiểu binh, thay trang phục của bọn chúng. Nếu Minh Tướng quân muốn kiểm tra mặt mũi từng người trong mấy chục vạn quân, chỉ e chưa làm xong thì đã mệt chết rồi.”

Dung Tiếu Phong lại nói tiếp: “Bây giờ Minh Tướng quân nhất định đã hạ lệnh cho người vào trong sơn trang lục soát, tìm kiếm chúng ta. Dù hắn trị quân có nghiêm hơn nữa, buổi sáng nhổ trại cũng sẽ có chút hỗn loạn. Khi ra ngoài địa đạo, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, không để bị phát hiện, tránh khỏi tai mắt của đám phục binh thì kế này có thể thành công.”

Lâm Thanh bỗng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Vật Do Tâm. “Có điều, đến khi đó e là phải phiền Vật lão cắt mái tóc trắng bắt mắt này đi rồi, nếu không một gã tiểu binh già như thế này, muốn không bị người ta nhận ra cũng khó!”

Vật Do Tâm giả bộ giận dữ, nói: “Ai nói là ta già nào? Nếu ta bỏ công tỉa tót một chút, nhất định sẽ khiến cái tên mặt trắng đẹp trai ngươi phải tự thẹn vì không bằng.”

Mọi người không dám cười lớn, chỉ cố gắng nín nhịn, cùng đi tới con đường dẫn về hướng Độ Kiếp cốc. Họ vốn đã ôm lòng thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, lúc này thấy có con đường sống, ai nấy đều hết sức vui mừng.

Vừa đi được mấy bước, lòng bàn chân chợt cảm thấy có chút chấn động, từ nơi sâu thẳm trong địa đạo cũng không ngừng vọng tới những tiếng ầm ầm. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiếng động đó càng lúc càng lớn, vang khắp mọi ngóc ngách trong địa đạo, như thể có con quái vật nào đó đang lớn tiếng gào thét, muốn chui ra từ dưới lòng đất.

Lâm Thanh thấp thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng binh sĩ hò hét, chợt nghĩ tới một chuyện, sắc mặt liền biến đổi. “Hay cho gã Cơ quan vương, không ngờ lại muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?”

Vật Do Tâm cũng đã hiểu ra. “Không hay rồi, nhất định là Cơ quan vương đã hạ lệnh cho binh sĩ chặn mắt suối. Nước ngầm không có chỗ nào để chảy ra, sắp tràn vào trong địa đạo rồi...”

Giống như đáp lại lời của Vật Do Tâm, một tiếng “ầm” vang lên, một tảng đá lớn đột nhiên rơi từ trên vách đá trong địa đạo xuống. Mấy dòng nước phun ra ồ ạt, bắn thẳng vào vách đá phía đối diện, sau đó vỡ tan thành vô số hạt nước nhỏ trắng xóa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx