Chương 10: Chưa hiểu mình
Trên đời này có những qui luật tự nhiên mà bất cứ ai, cái gì, điều gì cũng đều không thể ngăn cản nó xảy ra được.
Trong vòng một đêm, tin tức truyền xa, hình ảnh của Phương Nam tràn ngập các tài khoản facebook, trên diễn đàn dành cho học sinh của trường cũng lập hẳn một chủ đề về anh. Sáng nay, không khí trong trường cũng trở nên vô cùng náo nhiệt. Khắp hang cùng ngõ hẹp đều là tiếng bàn luận của nữ sinh. Một số cũng giống như paparazi, tay cầm theo điện thoại đứng canh chừng ở cổng và trên phòng giáo viên.
Bé Thơ ngồi trên lớp, chăm chú nhìn vào điện thoại, không giấu được sung sướng: “Cậu xem đi. Đẹp trai quá trời luôn. Vậy mà còn tưởng năm nay thảm hại chứ.” Nói xong lại phóng to tấm hình lên hết cỡ.
Đức Hải ngồi trên bàn của Bé Thơ, cũng cúi đầu xuống xem: “Đúng là đẹp trai thật. Trước giờ tớ cứ tưởng là mình đẹp trai và nổi tiếng nhất trường rồi chứ.”
Bé Thơ cười phá lên: “Trước giờ đều là do cậu ảo tưởng.”
Trong thời gian ngắn ngủi, sau một giấc ngủ, vị trí nhanh chóng bị tuột xuống một bậc, cộng thêm lời nói châm chọc này, Đức Hải cung tay lại để trước mặt, giống như đang hận thấu xương tận tủy ai đó: “Dù sao cũng thực tập có vài tháng, xong rồi thì tớ lại trở về nhân vật hot nhất trường thôi. Quân tử chờ đợi mấy tháng có là gì.”
Bé Thơ mắt hình viên đạn nhìn Đức Hải. Đức Hải cũng cau mày: “Cậu thế mà đang nhìn mông tớ?”
Bé Thơ ngữ khí nhẹ nhàng như gió mùa thu: “Ừm, rất quyến rũ, hơn nữa trong vài giây nữa, nếu như, nếu như… thì nó sẽ to hơn nữa.”
Đức Hải vội vàng phóng xuống, cười cười: “Ngồi một chút thôi mà, hì.”
“Về chỗ của cậu mà ngồi, ai cho ngồi trên bàn của tớ!?”
Đức Hải không dám nói nữa, nói thì thầm cái gì đó đi về chỗ ngồi.
“Cậu đang chửi tớ??”
“Tớ nào có!!” Đức Hải phủ nhận, lúc tới chỗ ngồi của mình nhưng không ngồi xuống mà chạy lại đứng trước mặt Bé Thơ: “Thơ, cậu nói mông tớ quyến rũ thật sao?” Một câu hỏi nghiêm túc nhận lại một đống sách bay vào người không thương tiếc.
Hoài Trông ngồi cạnh Bé Thơ cũng không chú ý đến một màn vừa rồi của hai người bạn, dù sao cậu cũng quen cảnh này rồi, quen đến không nhìn cũng có thể hình dung được hình ảnh đang diễn ra. Cậu chỉ là ngồi ở một bên, cũng đang xem ảnh trên điện thoại: “Như vậy thì đã là gì, chính diện còn đẹp hơn nữa.”
Tai Bé Thơ dựng lên như tai thỏ, quay sang: “Cậu nói cứ như cậu đã gặp rồi?” Ngừng lại vài giây, nói tiếp: “Không lẽ cậu đã gặp rồi?”
Hoài Trông được một phen lên mặt: “Đương nhiên rồi!”
Bé Thơ tò mò: “Sao gặp được thế? Chính diện đẹp hơn góc nghiêng sao? Vậy cậu có biết tin gì về thầy không? Tớ muốn có, tớ muốn có, tớ sắp không chịu nổi rồi, nhanh lên.” Gương mặt phát tình.
Hoài Trông bị Bé Thơ nắm cánh tay kéo kéo năn nỉ, ra vẻ bí hiểm nói: “Cậu chờ đợi đi, dù sao cậu cũng sẽ gặp. Còn thông tin, tớ thấy cậu nên theo dõi trên mạng thường xuyên, chắc là sắp có.”
“Đồ keo kiệt. Tớ là bạn thân của cậu, cậu còn giữ bí mật.”
Đang lúc cậu định giải thích thì điện thoại báo có tin nhắn. Cậu mở lên xem.
[ Nhóc rảnh không? Lên văn phòng gặp anh chút.]
Bé Thơ cũng liếc mắt sang, hỏi: “Là ai thế?”
Hoài Trông cũng không trả lời, mang theo nụ cười treo trên mặt vội vàng chạy đến văn phòng. Thấy Phương Nam ngồi trên băng đá trước cửa phòng phó hiệu trưởng, Hoài Trông đứng ở đằng xa vội vàng móc điện thoại ra, lấy màn hình đen làm gương, chỉnh chỉnh lại tóc một chút, sau đó lại nghiêng trái nghiêng phải, lo lắng không biết bộ dạng như vậy đã chỉnh chu chưa.
Trong lúc cậu đang quan tâm đến vẻ bề ngoài thì không biết từ lúc nào Phương Nam đã đứng trước mặt cậu: “Nhóc đẹp rồi, không cần coi nữa.”
Hoài Trông giật mình, điện thoại thiếu chút nữa rớt khỏi tay. Cậu ngượng ngùng xoa xoa ót, giọng nói cũng mất tự nhiên: “Anh, à không, thầy gọi em có việc gì không?” Cậu thấy gọi thầy vẫn là hợp tình hợp lí hơn.
Phương Nam đặt tay lên vai của Hoài Trông, tiến về phía trước. Cậu cũng bất đắc dĩ phải phối hợp đi theo. Nhưng giống như hai chân bước về phía trước là một hành động không có ý thức, bởi ý thức của cậu tất cả đều bị đóng băng hết rồi. Thầy ấy vậy mà quàng vai mình tự nhiên như thế. Hai lần gặp trước cũng là đều thưởng thức vẻ đẹp trời phú của thầy ấy trong khoảng cách nhất định, dù xa dù gần. Bây giờ còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể thầy ấy truyền qua, cũng cảm nhận được hương vị ngọt ngào mà cậu không phân biệt được là của quần áo hay là của cơ thể thầy ấy. Có lẽ chính vì vậy mà mặt cậu lại đỏ lên, quả tim cũng đập thình thịch nhanh và to một cách lợi hại.
Phương Nam buông ra, ngồi xuống, đưa mắt sang chỗ bên cạnh ý cũng bảo Hoài Trông ngồi xuống.
“Nhóc sao thế? Không thoải mái sao?” Nhìn Hoài Trông ngồi xa mình như thế, chỉ đặt nửa mông ở mép băng ghế, thiếu điều muốn té xuống đất.
Hoài Trông lắc lắc đầu: “Dạ không, sao lại không thoải mái chứ? Rất thoải mái.” Cậu cười hi ha như để chứng minh, nhưng càng chứng minh sự thật càng phơi bày.
Phương Nam cau mày kéo Hoài Trông lại gần về phía mình: “Anh cũng đâu phải ma cà rồng đâu mà nhóc sợ.” Anh có một cảm giác khó chịu khi Hoài Trông không tự nhiên với mình.
Hoài Trông cũng không giải thích được cảm giác của mình. Khi ở gần Phương Nam cậu sẽ lúng túng một cách không chủ định.
“Được rồi, mai nhóc rảnh không? Chúng ta đi gặp bà cụ lần trước được chứ?”
Hoài Trông nhớ lại lịch học của mình: “Mai em chỉ có rảnh buổi tối thôi thầy.” Một giây sau, cậu chợt nhớ ngày mốt còn có bài kiểm tra, vậy tối mai rảnh là không thể nào. Nhưng cậu cũng không muốn nói lại.
“Vậy được, tối mai đi nhé?” Không chờ Hoài Trông trả lời, anh nói tiếp: “Còn bây giờ đi uống nước với anh, còn hơn mười lăm phút nữa mới vào học.”
Hoài Trông cũng gật đầu đi theo. Hai người sóng vai nhau đi. Hoài Trông thấy mình chỉ đứng tới vai của Phương Nam liền hỏi: “Thầy cao 1m80 đúng không?”
“Sao nhóc biết?”
“Em đoán.”
“Ừm, tầm khoảng đó. Lâu rồi anh không có đo lại.”
“Tốt thật. Em chỉ tầm 1m65 thôi. Lùn quá lùn.”
“Mới 18 tuổi, còn thời gian để cao thêm mà.”
Hoài Trông cười: “Hy vọng có thể như vậy. À, sắp tài liệu hôm trước em quên lấy rồi.”
“Mai anh đưa cho nhóc luôn.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đến căn tin lúc nào cũng không biết. Cậu còn đang định nói căn tin của trường hôm nay sao yên lặng quá, mới để ý thấy tất cả mọi người đang nhìn chăm chú về phía mình. Nhanh như chớp, tất cả giống như thi nhau chạy, ai chạm đích trước thì thắng. Chưa đầy một phút ba mươi giây, Phương Nam đã bị một đám đông vây kín. Người hỏi tên, người lấy điện thoại ra chụp hình các kiểu.
Không một ai quan tâm đến sự tồn tại của Hoài Trông. Cậu bị đẩy ra khỏi chỗ bên cạnh Phương Nam. Cậu nhìn khuôn mặt đẹp trai cùng thái độ nghiêm túc, lịch sự của anh ấy, trong lòng có chút mất mát không rõ nguyên nhân. Thì ra ngoài sự thân thiện, hay cười ra anh ấy còn có biểu cảm lạnh lùng, xa cách như thế. Mà mình bị gì thế này? Chẳng phải đều là nam sao? Sao lại nảy sinh một cảm giác kì lạ thế này? Mình chưa từng có cảm giác như vậy với con gái. Tính ích kỉ và muốn chiếm hữu thầy ấy của mình rốt cục là vì sao mà có?
Cậu không hiểu nổi bản thân mình, trong lòng có chút đắng chát mà rời khỏi chỗ này.
Thật ra, sẽ có những thứ mà bản thân chưa thể hiểu được ngay lập tức, phải tốn thời gian để giải thích và kết luận.
@by txiuqw4