Chương thứ sáu mươi sáu Tỉnh chuyển
Tả Mạc thong thả mở mắt, toàn thân vô cùng đau đớn, phát tiếng rên rỉ.
"Sư huynh, ngài đã tỉnh." Một nữ nhân xa lạ đứng bên giường, thái độ nàng cung kính, Tả Mạc chú ý tới một chút kinh sợ trong mắt nàng. Từ phục sức của nàng đoán, hẳn là một vị nữ đệ tử ngoại môn, chẳng qua Tả Mạc không nhận thức.
⬘Đây là đâu?" Tả Mạc cố gắng ngồi dậy.
"Đây là Hành Phương viện, bởi vì ngài thụ thương, viện chủ tiếp ngài qua." Tên nữ đệ tử ngoại môn vội đáp lời.
A, nguyên lai là sư phó. Tả Mạc trầm tĩnh lại, cảm thấy đói bụng, hắn ngẩng đầu hỏi: "Có gì ăn không?⬙
Nữ đệ tử ngoại môn vội gật đầu: "Ngài đợi chút." Xoay mình đi ra, một lát sau, bưng lại một bát cơm, chút thức ăn tiến tới.
Ngửi thấy thức ăn tán ra linh lực nồng nàn, Tả Mạc cảm giác tinh thần rung lên, cảm giác đói càng mạnh, không nói hai lời, bắt đầu cắm đầu ăn. Cơm tẻ trong bát không phải cơm phổ thông thường ngày hắn ăn, mà là dùng linh cốc chế biến, mấy đãi thức ăn, cũng dùng linh thực gia công thành, linh khí nồng nàn, phi thường thích hợp loại người mới thụ thương như Tả Mạc để phục hồi nguyên khí.
Đối với loại người nghèo như Tả Mạc, nào được ăn loại hàng cao cấp này? Hắn mỗi tháng đều có được cung cấp lượng linh cốc nhất định, nhưng hắn không biết phương pháp gia công.
Gia công linh thực cần kỹ xảo vô cùng chuyên nghiệp, toàn quá trình được gọi là luyện thực. Các loại thực tài giàu linh khí, qua tỷ lệ phối hợp đặc thù, gia công chuyên nghiệp tỉ mỉ, linh khí trong thực tài sẽ bị kích phát triệt để, rất dễ dàng hấp thu. Linh lực hút lấy từ linh thực, so với linh lực hút từ linh thạch ôn hòa hơn rất nhiều.
Chẳng qua, đây cũng là người của cải khá giả, mới có khả năng hưởng thụ loại này.
So với các linh thực cao cấp khác, linh cốc là phổ biến nhất, cũng là linh thực phổ biến nhất. Chẳng qua, linh cốc hàng tháng của Tả Mạc, hắn đều bán đi, đổi thành tinh thạch. Có được linh mạch trong thạch thất, tác dụng của linh cốc với hắn cũng không lớn.
Nhưng loại đãi ngộ này, hắn lần đầu được hưởng thụ. Luyện thực giả kỹ xảo cao siêu, linh khí linh động nồng hậu, chỉ ngửi, Tả Mạc đã thấy thần thanh khí sảng. Linh thực vào miệng, hắn thiếu chút nuốt luôn lưỡi mình.
Gió cuốn mây tan, linh thực trên bàn bị hắn quét sạch, không thừa một hạt.
Tả Mạc thích thú vặn eo, lúc này nữ ngoại môn đệ tử đề tỉnh hắn: "Sư huynh không ngại đả tọa nhập định, có lợi cho hấp thu linh lực."
Nghe vậy, Tả Mạc vội bó gối nhập định.
Nữ đệ tử thấy vậy, nhẹ nhàng thu dọn sạch mọi thứ trên bàn, sau đó khép cửa lui ra ngoài.
Tỉnh lại từ nhập định, Tả Mạc phát gaics tinh thần sung mãn, thoải mái khôn tả. Nghĩ nghĩ linh thực vừa mới ăn, Tả Mạc không khỏi cảm khái, một bát linh thực, hiệu quả còn rõ rệt hơn việc hắn đả tọa hai giờ nơi linh mạch trong thạch thất. Chẳng qu linh mạch trong thạch thất là hoàn toàn miễn phí, mà phần linh thực vừa rồi đừng thấy không nhiều mà coi thường, giá cả tuyệt không rẻ. Nếu không phải môn phái thưởng cho, hắn tuyệt đối ăn không nổi.
Đẩy cửa ra, đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa là một tiểu viện tử, lúc này Tả Mạc biết mình ở đâu. Nơi này là một tiểu viện hẻo lánh trong Hành Phương viện, trong ngày thường hắn ngẫu nhiên đi qua, cũng có chút quen mắt.
Hắn quyết định gặp sư phó.
Từ tiểu viện chạy ra, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít nữ ngoại môn đệ tử.
Tả Mạc lập tức cảm giác thái độ của các nàng cũng trước kia bất đồng.
Trước kia, các nàng cũng có chút kính trọng mình, nhưng hiện tại, trong vẻ cung kính, có thêm chút sợ hãi. Sự sợ hãi phát ra từ nội tâm, cũng khiến lưng các nàng càng cúi thấp, thái độ càng thêm cung kính cân nệ. Điều này khiến Tả Mạc có chút không quen.
Hứa Tinh thấy Tả Mạc, vội hành lễ: "Sư huynh! Sư phó đang đợi ngài."
Ngay cả Hứa Tinh đều gọi "Ngài", Tả Mạc lòng cảm thấy không thoải mái, hắn nói: "Sư muội xưng hộ vậy khoogn hay, quá sơ viễn."
"Sư huynh nói phải, Hứa Tinh sẽ sửa." Hứa Tinh khẽ cười, khiến người khác như tắm gió xuân.
Trước kia nàng trợ giúp Tả Mạc, tịnh không vì đánh giá cao Tả Mạc. Ai có thể nghĩ tới, Tả Mạc lại có thể đánh ngang tay với sư huynh La Ly. Nói thật, nàng nhìn thấy mộn màn kia, bị kinh ngạc tới sửng sốt. Sự kiện này, cũng khiến trên dưới Hành Phương viện lau mắt mà nhìn với vị sư huynh cương thi. Hứa Tinh thông tuệ, biết trận chiến này, cũng đã triệt để khẳng định địa vị sư huynh tại Hành Phương Viện cùng bản môn.
Ví như sư tỷ Hách Mẫn tại bản viện có thể nói là ngang ngược bất tuần, từ này về sau, nhất định sẽ biết điều hơn nhiều. Nếu như nàng còn không biết điều, vậy quá ngu xuẩn. Sư huynh Tả Mạc nhìn như đần độn, nhưng vô luận tại cơ biến thủ đoạn hay là thực lực thiên phú đều vượt xa Hách Mẫn.
Tranh đấu trong nội môn đệ tử, Hứa TInh cũng biết rõ trong lòng, thân là một ngoại môn đệ tử, nàng tự nhiên càng thân cận với những người từng là ngoại môn đệ tử như Vi Thắng, Tả Mạc.
Nhưng Hứa Tinh còn cẩn thủ thân phận, rất nhiều người trong lúc chán nản hay đắc ý, tính tình đều biến đổi, cẩn thận cũng tốt hơn. Chẳng qua, tâm tính sư huynh Tả Mạc còn tốt hơn nhiều so với nàng nghĩ.
Gương mặt cương thi của Tả Mạc vẫn không chút biểu tình, hắn gật đầu tỏ ý với Hứa TInh, sau đó tiến tới đan phòng của sư phó.
Đẩy cửa tiến vào, hắn liền thấy sư phó Thi Phượng Dung.
"Ngươi hiện tại thật biết thể hiện." Thi Phượng Dung vừa thấy hắn, không chút khách khí liền mắng nhiếc: "Sớm nhận thua chút không được sao, lại đem mình thương thành dạng này?" Nàng hồn nhiên quen mất mình đã hạ mệnh lệnh chỉ có thể chết không thể thua cho Tả Mạc.
Tả Mạc cũng hiểu chuyện không có nói tới, chỉ vâng vâng dạ dạ, cùng lão nhân gia so đo, hắn còn không có can đảm.
Thi Phượng Dung ngữ khí hơi hoãn: "Chẳng qua, ngươi cũng không cho ta mất mặt, rất tốt." Tả Mạc nghe được, thật muốn trợn mắt, đây mới là lời thật lòng của ngãi sao.
Thi Phượng Dung đối với đồ đệ này cũng tương đương hài lòng. TUy nhiên trước kia hắn chỉ là một linh thực phu, nhưng thiên phsu luyện đan khiến nàng tương đương kinh ngạc, mới tập luyện đan mà có thể luyện ra kim ô hoàn. Tả Mạc lần đầu luyện ra kim ô hoàn, có thể giải thích là may mắn, mà sau đó có thể tìm ra phương pháp luyện chế cụ thể, nàng tuy nhiên miệng không nói gì, nhưng tâm lý tương đương kinh ngạc, đây không phải là may mắn có thể có. Thấy hắn thiên phú xuất sắc, Thi Phượng Dung càng yêu cầu nghiêm khắc.
Tả Mạc cùng La Ly tỷ thí, nàng càng không có gì hi vọng, dù rằng nàng hạ lệnh không được thua. Thực lực đôi bên cũng không cùng tầng thứ, nàng hiểu rất rõ. Nhwung, Tả Mạc lần nữa cho nàng kinh hỉ cực lớn, tuy nhiên không có thắng, nhuwgn đích xác là chưa thua.
Thời gian ba tháng ngắn ngủi, hắn lại lĩnh ngộ kiếm ý! Thiên phú tu kiếm như thế, ngay cả người băng lãnh như nhị sư huynh cũng động dung, chưởng môn cùng tam sư huynh cũng trố mắt cứng lưỡi, anngf trong lòng lại dương dương đắc ý.
"Thời gian ba tháng, ngươi có thể lĩnh ngộ kiếm ý, thiên phú tu kiếm không yếu, nếu bị mai một, cũng có chút đang tiếc." Thi Phượng Dung chậm rãi nói: "Sau này, ngươi có thể đi tới chỗ nhị sư bá học tu kiếm. Ta phải nói cho ngươi, đi chỗ nhị sư bá, chớ để ta mất mặt. Nếu khiến ta biết ngươi lười biếng, hừ!" Sau cùng một tiếng hừ lạnh, hàn khí lan tràn.
Tả Mạc thầm kêu khổ. Có thể bên nhị sư bá học tu kiếm, dạng đãi ngộ này, tại Vô Không kiếm môn, tuyệt đối là ưu đãi, cũng là chuyện mỗi vị đệ tử mơ tưởng. Nếu là trước kia, Tả Mạc vội vàng gật đầu đáp ứng, nhưng hiện tại...
Vừa nghĩ tới Bồ yêu đang nhởn nhơ trấn định trong thưc shair, lại nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng như kiếm của nhị sư bá...
Tả Mạc cảm giác nhưu bị rơi xuống hầm băng.
, hắn còn nhớ buổi tối lần đầu gặp Bồ yêu, kiếm ý trắng muốt của sư bá trảm phá hắc hải! ngay cả loại yêu ma cường đại như Bồ yêu, cũng không phải đối thủ của nhị sư bá, kết quả của mình tuyệt đối thể thảm không thể thê thảm hơn!
Ưu đãi trong mắt người khác, Tả Mạc tránh không kịp.
⬘Đệ tử chỉ nghĩ cố gắng cùng sư phó học luyện đan..⬙
Tả Mạc còn chưa nói xong, bị Thi Phượng Dung ngắt lời: "Luyện đan là luyện đan, tu kiếm là tu kiếm, không ai nói luyện đan không thể tu kiếm! Không được nói nhảm, kêu ngươi đi thì đi."
⬘Nhưng là....⬙
"Di!" Thi Phượng Dung hồ nghi nhìn Tả Mạc: "Ngươi có vấn đề gì sao?"
Bị sư phó nhìn chằm chằm, Tả Mạc tim đập loạn xạ, ngàn vạn lần đừng để sư phó nhìn ra cái gì! Hắn lắc đầu lia lịa: ⬘ Không có! Không có"
"Không có thì sớm đi đi." Thi Phượng Dung phiền toái vung tay đuổi Tả Mạc đi.
Đi ra đan phòng của sư phosTar Mạc tâm tình thấp thỏm bất an. Nếu nói bốn vị trưởng bối, Tả Mạc sợ gặp nhất là sư bá Tân Nham. Mỗi khi sư bá Tân Nham nhìn mình, Tả Mạc cảm giác mình như bị nhìn thấu, mọi bí mất đều không thể ấn nấp trước con mắt sư bá!
Nhưng một cửa anyf, hiển nhiên hắn chạy không thoát.
Tả Mạc căng thẳng đi tới chỗ ở của nhị sư bá. Nhị sư bá thiện trường hai hạng, một là tu kiếm, một là luyện khí. Sư huynh Vi Thắng do sư bá Tân Nham tự thân chỉ điểm, La Ly cũng từng được hắn chỉ điểm, ngoài ra, sư huynh Hứa Dật là đệ tử duy nhất của sư bá, cùng theo hắn học tập luyện khí.
Tả Mạc chỉ có thể cắn răng đi tới chỗ ở của sư bá.
Nhị sư bá xưa này độc cư tại Vọng Dương phong, đây là nơi Tả Mạc chưa từng đặt chân tới. Men theo sơn đạo uốn lượn, Tả Mạc cẩn thận, căng thẳng. Khi hắn leo lên đỉnh Vọng Dương phong, lại ngây người.
Đỉnh núi địa thế rộng mở, nhưng chỉ có một nhà cỏ nho nhỏ, ngoài ra, tấc cỏ không sinh.
Tả Mạc cách nhà cỏ khoảng 150 bước, một trăm năm mươi bước, hắn vừa đi tim vừa đập mạnh, mấy lần suýt nữa quay đầu chạy trốn.
Đựt chân lên đất, Tả Mạc tâm co thắt lại!
Kiếm ý!
Bùn nhão dưới chân như bị lật lên, uẩn hàm kiếm ý lẫm liệt! Chúng nó ào ào mà ra, như muốn cát xén hai chân Tả Mạc, thật giống như muốn từ hai chân Tả Mạc luồn vào cơ thể, sát cơ lạnh lẽo, kích thích lông toàn thân Tả Mạc dựng đứng.
Hắn không kìm được nuốt nước bọt, cố nén xúc động tế ra băng tinh kiếm, cắn răng đi về phía trước.
Từng bước từng bước!
Chân như đạp lên vô số mũi kiếm, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận.
Tả Mạc vô số lần muốn tế ra băng tinh kiếm, đây là phản ứng bản năng, những mỗi lần, hắn đều khắc chế!
Khối bùn nhão này, ngầm giấu vô số kiếm ý, nếu như mình thật gọi ra băng tinh kiếm, vậy mới thật là chọc phải tổ ong vò vẽ! những kiếm ý tiềm phục, sẽ xuất hiện đầy trời xé mình thành mảnh nhỏ.
Đáng chết!
Địa phương quỷ gì thế này!
@by txiuqw4