Đang tới là ba thế lực, khoảng chừng hai ba ngàn người
Bọn họ đều kinh sợ nhìn Bách Hoa cốc đầy dấu vết tàn phá, trận đại chiến kim đan vừa rồi họ đều thấy rõ. Lúc này tới gần càng cảm nhận rõ ràng thêm trận chiến vừa rồi thảm khốc tới nhường nào.
Bách Hoa cốc đã trở thành một đóng hỗn độn, sơn cốc ngày trước đủ mọi loại hoa giờ đã tan thành mây khói.
Ánh mắt họ nhìn về phía đám người đều mang theo vẻ kinh sợ, chỉ hai ba ngàn người như vậy lại có thể hủy diệt cả một môn phái, một môn phái đứng trong mười hạng đầu ở Thiên Thủy giới. Vốn bọn họ không muốn làm chim đầu đàn, song…
“Các hạ cũng quá kiêu ngạo ở Minh Thủy thành ta đấy.” Một thủ lĩnh trong đám người lạnh lùng nói: “Vừa ra tay đã diệt Bách Hoa minh, thủ đoạn thật tốt, khí phách thật cao!”
“Ân oán của ngươi và Bách Hoa minh chúng ta không muốn nói tới, có tranh đấu cũng là lẽ thường, song ngươi diệt Bách Hoa minh, quá tàn nhẫn!” Một thủ lĩnh khác trong đám người lại lên tiếng, nhìn qua cũng đã đứng tuổi.
“Nếu thức thời giao ra Tô Nguyệt chúng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!” Người này sắc mặt lạnh lùng, sát khí lập lờ.
Vẻ mặt ba người đều trấn tĩnh, bọn họ đoán đám người Tả Mạc vừa trải qua một trận đại chiến, trước mắt hẳn không có sức chiến đấu tiếp, ý đồ nhân lúc cháy nhà hôi của hiện lên rất rõ.
Tả Mạc liếc mắt nhìn đám người Thúc Long, phát hiện ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi rã rời, trận đại chiến vừa rồi đã khiến lực lượng mọi người tiêu hao gần hết. Tuy vậy họ vẫn nhanh chóng hoàn tất tổ chức một lần nữa, không ai hoang mang lo sợ, ai nấy đều giữ vẻ mặt trầm ổn.
Phát hiện lời nói của mình cũng không khiến đám người Tả Mạc hoang mang, ba người vừa nói chuyện sắc mặt đều trầm xuống. Thủ hạ của thành chủ Kim Ô này có ý chí kiên cường vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Vốn trong dự tính của họ, chỉ cần mình hơi gây áp lực với thành chủ Kim Ô, hắn tất nhiên sẽ thỏa hiệp.
Thế cục lại một lần nữa rơi vào trạng thái giằng co, đây cũng không phải điều họ muốn.
Đang lúc ba người chuẩn bị tạo áp lực lớn hơn cho Tả Mạc, hắn bỗng bình tĩnh mở miệng nói: “Tô Nguyệt sao? Bị ta giết rồi.”
Xuýt!
Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít một hơi lạnh, đám tu giả vây quanh bên trên ngoại trừ người của ba thế lực lớn cũng có tới mấy trăm người. Bọn họ đều là tu giả bị trận đại chiến này kinh động, chạy tới xem náo nhiệt. Tô Nguyệt ở Minh Thủy thành thanh dang vang vọng, ai nấy đều biết.
Một thế lực bản địa mạnh mẽ như vậy lại bị một thế lực thần bí lai lịch bất minh tiêu diệt, sắc mặt rất nhiều người lộ vẻ mất tự nhiên.
Mà không ai chú ý tới một ít tu giả ra hiệu cho nhau, lặng lẽ rút lui khỏi đám người. Những tu giả này chẳng qua chỉ mười tới hai mươi người, cũng không khiến những người khác chú ý, song chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy rất nhiều tu giải đang nhanh chóng bay khỏi thành Minh Thủy ở phía xa, đi tới phía này.
“Thành chủ lần này sợ là nguy hiểm mất!” Đám tu giả rút khỏi đều lộ vẻ lo âu.
“Đám người kia rõ ràng là muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, hừ, lại còn ra vẻ đàng hoàng!” Tên còn lại tức giận bất bình nói.
“Chúng ta không thể trơ mắt nhìn thành chủ gặp nạn được.” Người này nhìn qua rất có địa vị trong đám người, hắn trầm giọng nói: “Mọi người có thể ra khỏi Tiểu Sơn giới, thấy lại ánh mặt trời, phần nhân tình này của thành chủ mọi người không thể quên được.”
“Thế nhưng, chúng ta chỉ có vài người…”
“Những người chúng ta chắc chắn không đủ, bất quá trong thành Minh Thủy hẳn có rất nhiều người đi ra từ Tiểu Sơn giới.” Người này sắc mặt ngưng trọng nói: “Mọi người nghĩ xem, hôm nay ngay cả thành chủ còn gặp chuyện như thế, cuộc sống về sau của chúng ta sẽ ra sao? Chẳng lẽ những người từ Tiểu Sơn giới chúng ta lại phải chịu sự khi dễ của bọn họ sao?”
“Không sai! Ngay cả thành chủ bọn họ cũng dám mưu đồ, chúng ta chắc chắn không lọt vào mắt họ! Đại ca, huynh nói xem làm sao bây giờ?
“Chúng ta đi Thiên Thủy thành tìm viện binh.” Người này dứt khoát nói: “Chỉ cần đem tin tức thành chủ gặp nạn truyền ra, những người đi khỏi Tiểu Sơn giới tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Hơn hai mươi người liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, xoay người nhanh chóng bay về phía thành Minh Thủy.
“Tô Nguyệt bị ngươi giết chết rồi sao?” Sắc mặt ba người đều lộ vẻ hung ác.
Thần sắc Tả Mạc vẫn trấn tĩnh, tay hắn yên lặng nắm lấy một hạt đào Lôi Âm. Những người này tuy nhìn qua trận hình nghiêm chỉnh song lại không có tu giả kim đan kỳ, điều này khiến Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm. Nếu giờ một vị kim đan tới Tả Mạc chắc chắn sẽ mang theo mọi người chạy trốn.
Thấy đối phương cũng có phần kiêng kỵ, không đám động thủ ngay Tả Mạc cũng thoải mái câu giờ. Đối phương chắc chắn không ngờ trên người tu giả Chu Tước doanh đều có xăm phù trận, có thể tự động hấp thu linh khí trong không trung, tốc độ khôi phục nhanh hơn tu giả bình thường tới vài lần. Còn đám người Thúc Long, tốc độ khôi phục của họ càng kinh người.
Chỉ cần chờ bọn họ khôi phục, đừng nói là chỉ có hai ba nghìn người, cho dù có nhiều gấp đôi hắn cũng chẳng sợ.
“Không sai. Sao? Liên quan gì tới ngươi?” Tả Mạc nhướn mày nói.
Trong đám người vang lên vài tiếng cười khẽ, sắc mặt ba người đều không dễ nhìn. Ba người bọn họ đều từng thèm thuồng sắc đẹp tuyệt mỹ của Tô Nguyệt, hiện giờ tới đây ngoại trừ yếu tố bị mê hoặc bởi lợi ích cực lớn ra chưa hẳn đã không có ý muốn thu Tô Nguyệt vào phòng.
“Tô chưởng môn cùng bản môn tình nghĩa sâu đậm, tại hạ nhất định phải thay Tô chưởng môn đòi lại công đạo này.” Một người trong đó căm hận nói.
Hai người khác không nói gì song đội ngũ đồng loạt tiến về phía trước, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương.
Là nơi trú ngụ của Bách Hoa minh, Bách Hoa cốc cách thành Minh Thủy không xa, nhóm hai mươi người kia chỉ trong chốc lát đã về tới thành Minh Thủy, bọn họ nhanh chóng tác ra, bay khắp trên các ngóc ngách trongt hành, vận dụng linh lực, ra sức hét ớn: “Thành chủ Kim Ô bị bao vây, huynh đệ Tiểu Sơn giới, ai là nam nhân nào!”
Tiếng hô như sấm cuồn cuộn tỏa ra, người bay trên không đều ghé mắt nhìn sang.
Ánh mắt thủ lĩnh đám người này bỗng đảo qua một chỗ ở bên dưới, đôi mắt lập tức sáng ngời. Chỉ thấy bên dưới là một cái âm khuê rất lớn, đường kính mười trượng, ánh sáng tím lưu chuyển không ngừng, viện Âm Khuê! Hắn lập tức hạ xuống, bay vào trong viện.
"Các hạ..." Một gã tu giả tiến tới nghênh đón.
Không đợi đối phương nói xong, hắn lấy ra một đốngt inh thạch, trầm giọng nói: “Truyền một tin cho ta.”
Trận hình đối phương từ từ tiến tới nhưng Tả Mạc lại chẳng cảm nhận được chút áp lực. Ba đội ngũ này tuy có thể coi là nghiêm chỉnh song còn cách hai chữ tinh nhuệ một quãng. Đã quen với cảm giác cường đại của Chu Tước doanh và Vệ doanh, áp lực ở mức này thực sự chẳng khiến Tả Mạc có cảm giác gì.
Song hắn lại chú ý tới những tu giả xung quanh dường như đang rục rịch, trong lòng lập tức cảnh giác. Đừng xem thường đám tu giả đứng xem này, tuy thực lực của họ không cao, lại không có tổ chức nhưng trong mắt Tả Mạc, những người này còn nguy hiểm hơn so với ba thế lực trước mặt.
Chỉ cần hơi kích động họ sẽ mất đi lý trý, ùa lên, cục diện sẽ lập tức trở nên không thể khống chế nổi. Những chuyện như vậy đã từng diễn ra vô số lần ở Tiểu Sơn giới. Vốn vất vả lắm mới thoát khỏi Tiểu Sơn giới, Tả Mạc sao bỏ qua điểm này được?
“Chỉ các ngươi?” Tả Mạc bỗng lạnh giọng nói, con mắt hơi nheo lại như lưỡi đao, lạnh lùng đáng sợ.
Trái tim ba người không hiểu vì sao lập tức đập loạn, bọn họ bỗng nhớ ra người trẻ tuổi trước mắt vừa mới hạ một vị kim đan.
Con ngươi ba người đột nhiên co rút lại, sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm vào hai hạt đào màu bạc chi chít hoa văn vàng kim đang xoay tròn trên tay Tả Mạc.
“Hạt đào Lôi Âm!”
Một tiếng hô kinh ngạc vang lên trong đám người đứng xem, một số người biết hàng lập tức lui về phía sau hai mươi trượng!
Ánh mắt mọi người trong trận đều đổ về hai hạt đào Lôi Âm trong tay Tả Mạc. Không sai! Là hạt đào Lôi Âm! Hai hạt đào Lôi Âm phát ra khí tức kinh khủng khiến người ta tim đạp chân run.
Hạt đào Lôi Âm là tài liệu cấp bốn hiếm có, rốt cuộc phải xa xỉ tới mức nào mới có thể đem nó luyện chế thành pháp bảo dùng một lần?
Ánh mắt rất nhiều người trong trận lập tức trở nên nóng rực song không ai dám cử động dù chỉ một chút.
Pháp bảo dùng một lần do hạt đào Lôi Âm chế thành là vật cực kỳ lợi hại, cho dù là kim đan cũng phải kiêng kỵ. Bất quá khiến bọn họ thoáng an tâm là pháp bảo một lần do hạt đào lôi âm luyện chế thành tuy có uy lực kinh người song dù sao cũng chỉ có thể dùng một lần.
Chỉ thấy hai khoả Lôi Âm Hạch Đào từ trong bàn tay Tả Mạc phiêu phù ở trước mặt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mặt ngoài của hạch đào có lôi mang du tẩu.
Rầm, tu giả trước mặt Tả Mạc nhất thời hướng hai sang hai bên, bọn họ không muốn là người đứng mũi chịu sào.
Bỗng nhiên, phút chốc mắt bọn họ nhăn nhó lại.
Chỉ thấy trong bàn tay Tả Mạc xuất hiện thêm hai khoả Lôi Âm Hạch Đào.
Hai khoả Lôi Âm Hạch Đào chậm rãi từ trong tay hắn bay lên trước ngực.
Bốn khoả Lôi Âm Hạch đào chỉnh tề dàn hàng, ánh mắt mọi người nhìn chằm chặp vào chúng, không dám nhúc nhích chút nào, rất nhiều người không kìm được mà nuốt nước bọt khan. Nếu như nói, vừa rồi hai khoả Lôi Âm Hạch Đào đã khiến mọi người cảm thấy hơi sợ, bốn khoả Lôi Âm Hạch Đào khiến những người có tâm tư khác giống như bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngúm không còn gì.
Bốn khoả Lôi Âm Hạch Đào cùng nhau bùng nổ…
Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu đám tu giả, nhất thời rùng mình một cái.
Nhưng, trong tay Tả Mạc lại xuất hiện hai khoả Lôi Âm Hạch Đào nữa, toàn bộ Bách Hoa cốc lặng ngắt như tờ.
Sáu khoả Lôi Âm Hạch Đào, xoay tròn chuyển động giống như sáu đứa trẻ bướng bỉnh, ở trước mặt Tả Mạc phiêu phù bất định.
Nhất thời im lặng, những tu giả vừa rồi tự cao có vài phần thực lực lần này không có chút do dự nào cùng nhau lùi lại phía sau năm mươi trượng.
Xung quanh Tả Mạc nhất thời thành một mảng trống không.
Tên gia hoả này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Mọi người đều cảm giác muốn phát điên, vừa ra tay đã có sáu khoả Lôi Âm Hạch Đào! Khoản này đủ để đè chết tuyệt đại số tài chủ Minh Thuỷ thành.
Ngay thì Lôi Âm Hạch Đào trước mặt Tả Mạc đạt tới con số tám thì sắc mặt ba người tái nhợt, đội ngũ sĩ khí hạ xuống mức thấp nhất.
Có thể phất tay liền xuất hiện tám khoả Lôi Âm Hạch Đào, mười môn phái của Thiên Thuỷ giới cũng chỉ là những tên khất cái nghèo kiết hủ lậu.
Ngay khi trước mặt Tả Mạc xuất hiện mười khoả Lôi Âm Hạch Đào thì tất cả mọi người đều chết lặng.
Mười khoả Lôi Âm Hạch Đào cùng nhau nổ, những người ở đây kể cả Bách Hoa cốc chỉ có một kết quả, tan thanh tro bụi.
Ngay khi Lôi Âm Hạch Đào đạt tới con số mười hai…
Trái lại mọi người không khẩn trương nữa, thần thái của bọn họ khôi phục sự thoải mái.
“Điên, không có việc gì chạy tới tiểu địa phương như Thiên Thuỷ giới mà bày trò! Vị công tử này thật là buồn chán, lại còn bày trò giả trư ăn thịt cọp.”
“Này, chúng ta thật ngốc à! Ha ha, ba người kia ngu ngốc lại đắc tội vị công tử nhà giàu này, chờ bị luộc thịt đi!” “
“Không lẽ vị gia hoả này nhìn trúng Tô Nguyệt? Ý đồ ‘bá vương ngạnh trên cung’, Tô Nguyệt liều chết không theo, hắn ‘phía dưới’ giận dữ giết Tô Nguyệt, diệt Bách Hoa Minh…” (2 đoạn đóng mở ngoặc không dịch nhá, ae tự hiểu )
“Tô Nguyệt không theo sao?” Tên còn lại khinh bỉ nói: “Không biết chừng tên này trên người không còn ‘cung’… ”
Nguyên bản bầu không khí đang rất khẩn trương bỗng nhiên tràn ngập sự bông đùa.
Ba thế lực há hốc mồm tại chỗ.
@by txiuqw4