sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 467: Cường Công

Bầu trời đỏ bừng như lò lửa, tựa hồ bị một pháp quyết nào đó thiêu đốt vậy.

Sắc mặt Điền Hoành Ba rất khó coi, cũng giống như bầu trời đang bị thiêu kia. Cho đến tận lúc này, ngay cả đại trận phòng hộ đảo của đối phương bọn họ cũng chưa đột phá được!

Trong Âm Dương Lôi Vân trận, lôi âm cuồn cuộn! Thỉnh thoảng ánh chớp chợt loé lên, ngân xà uốn lượn, uy thế kinh người. Nhưng càng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng chính là thanh mang, thỉnh thoảng chúng lại sáng lên, không biết thanh mang này là cái gì nhưng bất cứ pháp quyết đáng sợ cỡ nào gặp phải nó cũng giống như bọt biển, biến mất.

Điền gia lấy linh thực để lập nghiệp nhưng mời chào cả những phù tu tinh thông phù trận, nhưng giờ đây trán tên phù tu kia đầy mồ hôi, trên mặt tràn ngập sự không tin.

“Còn phải chờ bao lâu nữa?” Điền Hoành Ba nôn nóng, giọng đầy sát khí.

Lúc trước hắn hoàn toàn không nghĩ đến, Quy đảo lại giống như con rùa rút đầu trong mai! Bọn họ đang bị đại trận bao vây! Nếu không thể nhanh chóng phá được đại trận phòng ngự này thì sĩ khí sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

Càng khiến hắn cảm thấy bực tức chính là những lời Điền Dạ từ sau truyền tới, đầy tính châm chọc. Điền Dạ tính cách quái di, quan hệ không tốt với Điền Hoành Ba. Bị Điền Dạ cười nhạo, Điền Hoành Ba khó chịu vô cùng.

“Không… Không biết!” Tên phù tu kia biết rõ tính tình nóng như lửa của Điền Hoành Ba, hắn gian nan nuốt nước miếng, cố gắng giải thích: “Đại trận này có cao thủ chủ trì! Âm Dương Lôi Vân trận trải qua cường hoá, hắn còn thêm lôi mộc các loại. Nhưng trên đảo còn có một loại phù trận rất kì quái, thuộc hạ chưa từng gặp qua loại phù trận này…”

“Nói vậy tức là không có cách nào hả?” Mặt Điền Hoành Ba âm trầm, nhìn chằm chằm vào phù tu.

Tim phù tu như bị buộc chặt, hắn lắp bắp nói: “Thuộc hạ… thuộc hạ cần một giờ, không, hai giờ…”

Xoạt!

Một vòng sáng màu tím hiện lên trên cổ phù tu, máu tươi phun ra xối xả.

“Lưu ngươi lại làm gì!” Giọng Điền Hoành Ba đầy lạnh lẽo, không thèm nhìn thi thể trên mặt đát, xoay người ra lệnh: “Tất cả cường công! Nếu có kẻ nào lui về sau, giết không tha!”

Mọi người đứng quanh không khỏi rùng mình, cùng nhau vâng dạ đáp ứng.

Chiến tu từ đằng sau dần tiến lên, đông nghịt vây kín Quy Đảo, đồng thời chuẩn bị pháp quyết.

Chỉ có duy nhất một đội ngũ bất động, vô cùng bất thường, đó chính là Điền Dạ chiến bộ!

Điền Hoành Ba thầm hận trong lòng nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ ra lệnh cho hai bộ tinh nhuệ đồng thời tiến công! Trong lòng không khỏi quyết tâm, hiện giờ bất luận thế nào cũng phải đánh hạ được Quy đảo! Bằng không từ nay về sau đừng hòng ở trước mặt Điền Dạ mà ngẩng cao đầu.

Công phá một toà phù trận ngoài trừ biện pháp phá giải thì chỉ còn một biện pháp đó chính là cường công! Theo như lý thuyết ở trên, khi công kích đủ cường đại thì bất luận phù trận nào cũng có thể công phá.

Trong nháy mắt, vô số pháp quyết tràn xuống!

------------------------------

Cát Vĩ nhìn bầu trời rực đỏ, tán thán nói: “Tử Ngọ Thanh Cương trận này thật lợi hại! Khả năng của đại nhân thật là quỷ thần khó lường, có thể ngộ ra đại trận này! Hoàn toàn có khả năng trở thành đại trận hộ phái! Đại nhân chỉ bằng vào trận này đã đủ để đứng đầu một phái!”

Tôn Báo ngắn gọn nói: “Bây giờ không phải đã đứng đầu một phái rồi sao.”

Cát Vĩ nghĩ lại thấy cũng phải, lúc này đại nhân so với việc đứng đầu một phái không có gì khác biệt.

“Tử Ngọ Thanh Cương trận” Tả Mạc không có giữ riêng, tất cả mọi người ở Kim Ô doanh đều có thể học tập, hiểu ra rất nhiều ảo diệu trong đó. Nhưng càng hiểu rõ thì càng cảm khái mức độ sâu không lường được của nó.

Tả mạc bởi không thể giải thích được lai lịch của ngọc giản nên nói là bản thân ngộ ra. Tả Mạc chỉ tuỳ ý nghĩ ra một cái cơ, không ngờ mọi người hiểu nhầm sùng bái hắn đến thế.

Bọn họ không biết, “Từ Ngọ Thanh Cương trận” này rất có lai lịch! Phù trận có thể khiến Bồ yêu cất dấu kĩ như vậy há có thể là hàng phổ thông?

Pháp quyết bên ngoài trút xuống như mưa, trên đảo gió êm sóng lặng. Vốn phù trận đã vô cùng lợi hại lại còn được tháp nhỏ chủ trì, uy lực lại càng tăng vọt. Mặc cho đối phương điên cuồng oanh tạc, nó giống như đá ngầm trong lòng biển, sừng sững bất động.

Hai người không khẩn trương tẹo nào, không riêng gì hai người bọn họ mà tất cả tu giả của Kim Ô doanh đều đang đứng xem náo nhiệt, không ai lộ ra vẻ sợ hãi.

Bởi vì cách bọn họ không xa, kiếm tu của Chu Tước doanh đang chờ đợi lệnh phát động!

-----------------------------

Trong sơn động đen kịt, đám ngươi Thúc Long đang vây kín hắc trì.

“Chúng ta có cần đi hỗ trợ không?” A Văn nhịn không được hỏi.

“Không cần, bọn họ có thể ứng phó được.” Ánh mắt Thúc Long đang nhìn chằm chằm vào những ma binh đang phập phềnh bên trong hắc trì, thần sắc ngưng trọng.

Một lát sau, hắc trì bỗng nhiên sôi lên sùng sục, bong bóng nổi lên giống như muốn phun trào vậy.

Sắc mặt Thúc Long ngày càng nghiêm túc, trầm giọng nói: “Phương pháp vừa nói với các người, tất cả đã nhớ kỹ chưa?”

Mọi người đồng thời gật đầu.

“Ma binh nhận chủ là việc hữu duyên, lần này cũng thế, không ai được sinh lòng oán hận!” Thúc Long chậm rãi nhìn qua mọi người.

“Ồ, Long ca hôm nay lại nói dông dài vậy.”

“Có gì mà phải oán hận chứ? Đều là huynh đệ một nhà mà!”

“Huynh đệ nào lấy được ma binh thì có thể ra ngoài chiến đấu, chớ để Chu Tước doanh đoạt mất danh tiếng của chúng ta!”

“Người anh em nói rất đúng! Lão tử uất nghẹn vì điều này đã lâu, giờ cũng muốn đám người kia biết rõ Vệ Doanh của chúng ta uy vũ thế nào!”

Sự canh tranh dữ dội giữa hai doanh có thể thấy qua cách họ gọi nhau. Tu giả Vệ Doanh gọi Chu Tước doanh là điểu doanh, mà tu giả Chu Tước doanh thì gọi Vệ Doanh là cu li doanh.

Những lời này vừa nói ra liền nhận được sự hưởng ứng của mọi người, tất cả đều kích động! Đối với việc Chu Tước doanh ngày thường “diễn trò”, bọn họ không thấy phục chút nào.

Khoé miệng Thúc Long nở một nụ cười nhẹ không thể nhìn ra, bình thường hắn luôn lợi dụng việc này để khích lệ mọi người tu luyện. Xem ra hiệu quả không quá tệ!

Đột nhiên hắc trì yên tĩnh trở lại, toàn bộ âm thanh vừa rồi đột ngột biến mất, mọi người nhất thời đều tập trung nhìn vào hắc trì. Hắc trì yên tĩnh trở lại giống như một mặt gương soi, không có một chút sóng gợn nào.

Đúng lúc này, lặng yên không một tiếng động một kiện ma binh trồi lên mặt nước.

Một luồng khí tinh thuần hung ác không hề có dấu hiệu bao phủ toàn bộ sơn động. Thành viên của Doanh Vệ đều nín thở chờ đợi, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh ma binh kia.

Đây là một thanh loan đao, thân đao thuần một màu đen, không sáng chút nào nhưng nó vô cùng cong, giống như có một sức mạnh vô hình nào đó khiến người khác chú ý vào nó.

Không ngừng có ma binh nổi lên trên mặt ao, hung thần khí bên trong động ngày càng nồng nặc, mơ hồ có thể sờ nắm được. Bọn Thúc Long cảm giác thấy thật tuyệt vời, những hung thần khí này đối với tu giả không khác gì kịch độc nhưng đối với bọn họ nó giống như suối nước nóng vậy, ngâm mình trong đó thì thật thoải mái.

Không ai làm gì, cho dù bọn họ vô cùng hưng phấn, bọn họ đang chờ lệnh của Thúc Long.

Thúc Long trầm giọng quát: “Bắt đầu đi!”

Bọn họ nhanh chóng thôi động khổ vệ tâm pháp, nhất thời toàn bộ sơn động tràn ngập sát ý. Mỗi người đều tập trung tinh thần, bọn họ thoải mái thả sát ý, cả người bao phủ trong sát khí tinh thuần, cảm giác có thể sờ được.

Hắc vụ lượn lờ làm người ta cảm thấy mê đi, bên trong hắc trì, ma binh đang bị hấp dẫn, dồn dập rung động, sự yên lặng của hắc trì nhất thời bị phá vỡ.

Ma binh chọn chủ.

Đối với việc này, khổ vệ cảm thấy nó vô cùng lạ lùng kì lạ. Ngay cả ma binh bọn họ cũng không biết là cái gì, nhưng bọn họ hiểu rằng, có được thứ này thì bọn họ sẽ càng mạnh thêm! Càng trở nên lợi hại hơn!

Như này cũng đủ rồi!

Đối với những khổ vệ đã từng là tu nô, đi theo đại nhân là mục đích sinh tồn duy nhất của bọn họ. Nhưng khi bọn họ phát hiện ra sức chiến đấu của mình kém Chu Tước doanh rất nhiều khiến tác dụng của bọn họ giảm xuống. Đối với những kẻ đi theo Tả Mạc không thể phát huy được tác dụng so với chết còn uỷ khuất và khó tiếp thụ hơn nhiều!

Mỗi người đều đem ma công thôi động đến cực hạn, ánh mắt bọn họ đều trầm ổn và tràn ngập kiên định.

----------------------------

Ninh Nhất tham lam nhìn Vi Thắng, đó là cực phẩm hồn phách đấy! Hắn có thể ngửi được sự tinh thuần trong hồn phách người này, nó thật mê người, khiến hắn say mê không thôi!

“Thực sự là kiệt tác chỉ có trên trời!” Ninh Nhất liếm liếm môi, hai mắt ti hí không che dấu toả ra sự yêu dị phấn khích!

Vi Thắng không nói gì, hắn có thể cảm thụ được sự cường đại của đối phương, khí thế đáng sợ, nhất là thanh huyết ô trong tay đang toả ra hung lệ khí khiến hắn giống như đang đứng ở địa ngục vậy.

Nhưng hắn không hề xao động, hắn chưa bao giờ sợ hãi trước địch nhân cường đại, trước đây không vậy, bây giờ cũng thế, tương lai càng không!

Hắn là Vi Thắng, từ trước đến nay chỉ có thắng!

Hắn không sợ hãi nhin đối phương, trong lòng không chút sợ hãi, chiến ý bùng nổ trong mắt, chỉ có người quen mới nhận ra hắn đã bước vào trạng thái chiến đấu!

Hắc kiếm trong tay vung lên, chỉ thẳng vào đối phương.

“Hà tất phải giãy dụa trong vô vị như thế?” Ninh Nhất lắc đầu mỉm cười, giống như đang nhìn sủng vật chơi đùa vậy.

Oanh!

Kiếm ý ngập trời, giống như hoả sơn đột phá tầng trói buộc sau cùng, ầm ầm phóng lên cao!

Không gian ba trượng xung quanh Vi Thắng giống như sụp đổ, xuất hiện không gian vặn vẹo.

Ninh Nhất càng nhìn càng thích: “Không tồi không tồi! Hảo phôi thai hảo phôi thai! Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện kiếm ý tới mức này mà không ảnh hưởng tới hồn phách của ngươi! Chấp kiếm tu lua, ta thích!”

Bỗng nhiên, Ninh Nhất bật cười khanh khách: “Sao ta phải nhiều lời với ngươi thế nhỉ?” Tiếu ý nơi khoé môi hắn càng nồng, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng hung lệ: “Chết đi!”

Lời còn chưa dứt, huyết sát Tu La ô trong tay mở ra, bay đến trên đỉnh đầu của Ninh Nhất. Chỉ thấy huyết sát Tu La ô chậm rãi chuyển động, phóng ra hồng quang vây Ninh Nhất ở chính giữa.

Một đường huyết quang màu đỏ mang theo mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn hướng Vi Thắng đánh tới.

Trong lòng Vi Thắng hiện lên cảm giác cự kì nguy hiểm, không chút do dự, hắc kiếm trong tay bay ra!

Không gian trước mặt Vi Thắng bị một kiếm này vạch ra một lỗ hổng, bên trong hư không hắc ám không biết là cái gì!

Huyết quang bị một kiếm này ngăn trở!

“Không tệ!” Ninh Nhất hừ lạnh: “Nhưng như vậy là chưa đủ!”

Chỉ thấy huyết sát Tu La ô càng chuyển động càng nhanh, huyết quang đại thịnh, mùi máu tươi trong không khí càng nồng nặc. Khiến người ta kinh sợ chính là lỗ hổng bị huyết quang chèn ép đang từng chút một hợp lại!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx