Thí Thiên ĐaoChương 49: Tên ta là lâm bạch (2)
Na Y liếc qua thiếu niên đang đi về phía hồ, sau đó nhẹ giọng nói:
- Bàng thúc thúc, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, giờ cả phụ vương và mẫu hậu ta đều đã mất, Kim ca và Ngân ca lại đi đầu hàng Đại Tề, tuy ta là công chúa Vương Đình, nhưng hôm nay... nếu không có các ngươi... ta lại chẳng là cái gì cả? Còn sợ rằng đã sớm bị người ta bắt hiến cho đám người Đại Tề độc ác.
Văn sĩ trung niên gật gật đầu, nhẹ giọng nói:- Nếu công chúa muốn nhờ hắn bảo vệ trong một chốc một lát, ta tin tưởng với khả năng thuyết phục của ta có lẽ có thể khiến hắn đồng ý.
- Nhưng nếu người muốn hắn che chở người lâu dài, vậy...
Gương mặt tái nhợt của Na Y xuất hiện vài tia đỏ ửng, hơi hơi ngượng ngùng nói:
- Phải gả cho hắn sao?
Trên mặt đám hộ vệ bên cạnh Na Y đều lộ ra một chút xấu hổ, nhưng cũng xen lẫn vài phần tức giận. Thế rồi sau đó, lại cùng ỉu xìu thở dài, quay mặt đi coi như không nghe thấy.Công chúa vốn như nữ thần trong mắt bọn họ, giờ đã không còn là viên ngọc quý của thảo nguyên như xưa nữa rồi.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể thay đổi một sự thật, công chúa của bọn họ giờ chỉ như một cây bèo phiêu dạt không có nhà để về. Lần này vội vã trốn khỏi Vương Đình tìm Hạo Nguyệt trưởng lão để nương tựa, chẳng phải vốn ôm hy vọng thông qua đám cưới với con trai của Hạo Nguyệt trưởng lão với công chúa, cầu xin y che chở cho tiểu vương tử của bọn hắn sao?
Trong lòng họ đều hiểu rõ, chẳng qua là không muốn nói ra sự thật này mà thôi.Văn sĩ trung niên cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Ta thấy thiếu niên này không hề tầm thường, tuy rằng quần áo rách rưới nhưng hai chân mày lại mang theo khí chất cao quý, không giống con nhà bình thường. Hơn nữa, thân thủ của hắn rất có thể là xuất phát từ một đại môn phái nào đó.
- Nếu thật có thể khiến hắn động lòng, ở lại thảo nguyên giúp chúng ta, không chừng chúng ta thực sự có thể cải tử hoàn sinh!
Na Y nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua chút cô đơn, hai mắt khẽ khép lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, dịu dàng nói:- Hết thảy đều nghe theo Bàng thúc, chỉ cần có thể khiến Vương Đình thảo nguyên cải tử hoàn sinh, bảo Na Y làm gì cũng được!
Văn sĩ trung niên hơi đau lòng nhìn Na Y, viên ngọc quý này của thảo nguyên là y nhìn nàng trưởng thành từ bé đến lớn. Mặc dù không có chút huyết thống nào, nhưng y sớm đã coi nàng như con gái yêu thương chiều chuộng, nếu còn cách khác, sao y có thể đưa ra hạ sách này?
Mà so ra thì, thiếu niên này còn tốt hơn đám con cái chẳng nên thân của Hạo Nguyệt trưởng lão nhiều!Nhưng nếu là như vậy, chỉ sợ là lại phải nghĩ ra biện pháp khác để ứng phó với phía Hạo Nguyệt trưởng lão rồi. Lão cáo già kia đâu có dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
Văn sĩ trung niên vừa tính toán ở trong lòng vừa hướng phía bờ hồ đi đến.
Sở Mặc tới bên cạnh hồ liền không thèm cởi đồ mà nhảy luôn xuống.
Làn nước hồ lạnh như băng khiến đầu óc hắn tỉnh táo lạ thường.
Nhanh chóng rửa sạch những vết máu đen dính trên người, tronglòng nghĩ: Cô gái kia hình như là công chúa của thảo nguyên Vương Đình này. Đường đường một vị công chúa, sao có thể bị người truy bắt như chuột chạy qua đường thế kia?
- Vậy tên Cách Nhĩ Trát kia nói đại vương tử và nhị vương tử đã đầu hàng Đại Tề, hẳn là Kim ca và Ngân ca đi?
- Xem ra thì Vương Đình thảo nguyên chắn là đã xảy ra biến cố lớn rồi.
- Vì vậy đến công chúa của họ cũng không thể không bôn ba chạy trốn.- Nếu sự tình chỉ có vậy, ta mà muốn ở lại đây một thời gian ngắn, tạo mối quan hệ với bọn họ sẽ không khó khăn rồi!
Sở Mặc ngẫm nghĩ trong lòng, sau đó hắn lại nghe thấy một trận tiếng bước chân, hắn chìm trong hồ, ngẩng đầu nhìn lên, một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, cầm một bộ quần áo mới đi tới bên hồ, mỉm cười nhìn hắn.
- Tiểu anh hùng, vừa rồi may là có ngươi giúp đỡ, nếu không chúng ta đã không thể nhìn thấy bình minh ngày mai dâng lên rồi.
- Ngươi là người Đại Hạ?Sở Mặc nhìn vị văn sĩ trung niên, hơi tò mò hỏi.
Trong lòng tên văn sĩ trung niên hơi nao nao, sâu trong con ngươi hiện lên một chút cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn cười hỏi:
- Làm sao mà ngươi biết?
- Ngươi không cần lo lắng, ta vốn không biết ngươi là ai.
Sở Mặc nói:
- Ta dựa vào diện mạo và giọng nói của ngươi mà đoán ra thôi.
- Ra là vậy!
Người trung niên thở ra nhẹ nhõm, sau đó nói:- Sao vậy? Chẳng lẽ tiểu huynh đệ ngươi cũng là người Đại Hạ?
Sở Mặc cười cười:
- Ta từng sống ở Đại Hạ!
- Thì ra là thế!
Người trung niên cũng không nghi ngờ lời nói của Sở Mặc... một thiếu niên trẻ mà có thân thủ như thế, sao có thể là kẻ lớn lên ở nhân gian?
Cho nên y nghĩ một cách đương nhiên rằng, thiếu niên này hẳn là được sinh ra ở Đại Hạ, sau đó được gửi tới một đại môn phái để tuluyện, còn hiện giờ chắc là đang xuống núi rèn luyện hoặc đã xuất sư.
Còn về phần tại sao y không muốn trực tiếp thừa nhận mình là người Đại Hạ thì lí do cũng khá đơn giản.
Người trung niên từng tiếp xúc với một số đệ tử của các môn phái, họ đều cho rằng người của nhân gian đều là phàm phu tục tử, ít ai muốn nhận chính mình cũng xuất thân từ nhân gian.
- Ta thấy hình như tiểu huynh đệ không mang theo quần áo để tắm rửa, ở đây có một bộ quần áo mới, nhưng có lẽ không được vừa cho lắm, để sau ta tìm một hàng may tốt hơn may thêm cho huynh đệ mấybộ!
Người trung niên vẻ mặt tươi cười ân cần nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc cũng đang tính xem làm sao có thể đồng hành cùng mấy người kia, thấy như vậy đương nhiên cũng không từ chối, nhận lấy bộ quần áo. Đúng là có hơi rộng, nhưng còn tốt hơn là phải mặc lại bộ quần áo đã rách bươm kia.
Nhân lúc Sở Mặc thay quần áo ở trong bụi cỏ, người trung niên bắt đầu câu được câu không bắt chuyện với hắn.
- Tại hạ là Bàng Trung Nguyên, quê gốc ở Đại Hạ, tới thảo nguyênnày sinh sống cũng đã được mười lăm năm rồi, trước giờ vẫn làm việc cho Vương Đình, không biết tên của tiểu huynh đệ là gì?
Văn sĩ trung niên hỏi một cách khách khí, không hề coi Sở Mặc chỉ là một đứa trẻ chưa rõ việc đời.
Làm gì có thiếu niên nhà ai, dám một mình cầm đao chống lại mấy chục tên kỵ binh hùng mạnh?
Sở Mặc nghĩ nghĩ một chút nói:
- Ta tên là Lâm Bạch, vốn học nghệ ở một môn phái, hiện giờ xuống núi rèn luyện.Câu trả lời tuy đơn giản nhưng cũng đủ xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng Bàng Trung Nguyên.
Bởi vì chính thiếu niên tên Lâm Bạch này đã cứu mạng bọn họ!
Với thực lực của hắn muốn giết cả đám bọn họ, sợ rằng cũng dễ như trở bàn tay. Đăng bởi: longnhi
@by txiuqw4