Thí Thiên ĐaoChương 197: Phản bội
Một người trong đó nhìn Diệu Nhất Nương trầm giọng nói:
- Tàn dư Phiêu Diêu Cung, giao công pháp truyền thừa ra thì ta tha chết cho ngươi!
Diệu Nhất Nương lạnh lùng nhìn hai gã nam tử mặc đồ đen từ đầu đến chân:
- Cái gì mà Phiêu Diêu Cung, ta không biết các ngươi đang nói gì!
Tên nam tử mới vừa nói kia kinh thường cười, nói:
- Được rồi, Diệu Nhất Nương, chúng ta nếu đã tìm được ngươi rồi thì nói lên rằng đã nắm đủ căn cứ chính xác, có thể chứng minh ngươi là tàn dư của Phiêu Diêu Cung, nếu không, ngươi cho là chúng ta rảnh rỗi đến gây sự với ngươi à?Con ngươi Diệu Nhất Nương mang theo ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, thoáng qua một vẻ giận dữ:
- Các ngươi có oán thù với Phiêu Diêu Cung?
- Không thù!
Nam tử nói.
- Các ngươi có thù với ta?
Diệu Nhất Nương lại hỏi.
Nam tử cười gằn:
- Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta không oán không thù vớiPhiêu Diêu Cung, với Diệu Nhất Nương ngươi cũng thế không oán không thù, chúng ta chỉ muốn lấy được truyền thừa của Phiêu Diêu Cung. Ngươi có thể coi chúng ta là cường đạo, chính là đến để cướp!
- Trời... lời nói không biết xấu hổ như thế lại còn nói như chuyện đương nhiên thế này sao.
Sở Yên ở một bên nói. Nàng cũng không phải là người có tính tình nhát gan sợ phiền phức, thấy có người ức hiếp Diệu Nhất Nương đương nhiên là vô cùng tức giận, không nhịn được nói giễu.
- Tiểu cô nương à, không có chuyện gì của cô cả, cô tốt nhất là cútsang một bên.
Nam tử nói chuyện lạnh lùng nói ra.
Một người mặc áo choàng khác lại từ đầu đến cuối không nói gì, lẳng lặng đứng đó.
Sở Mặc nhìn thấy hai gã nam tử này, trong lòng có chút chấn động. Khoảng cách giữa Đại lục Chu Tước với tứ tượng Đại lục cách muôn sông nghìn núi, những người này đến cuối cùng là làm sao lại tìm tới được đây? Hơn nữa có thể thấy được bọn họ đi tới thành Viêm Hoàng cũng không phải một hai ngày gì, đoán chừng đã sớm điều tra hết tin tức về Diệu Nhất Nương một cách rõ ràng rồi.- Các ngươi làm sao tìm được ta?
Diệu Nhất Nương nhìn hai người:
- Hình dáng của ta bây giờ đã khác năm xưa rất nhiều rồi, hơn nữa, khoảng cách ở đây với đại lục Chu Tước vô cùng xa xôi.
Nam tử nói chuyện cười nhạt:
- Chuyện trên thế giới này thật ra thì không có gì thật sự khó khăn cả, phải xem có thật sự để tâm hay không. Các ngươi mười hai tỷ muội, mười hai chiếc nhẫn trữ vật chia nhau ra chạy trốn, nhìn qua dường như là rất kín kẽ, hẳn là không có ai có thể tìm được các ngươi mới đúng. Nhưng các ngươi đã quên một chuyện, đó chính là... không có ai bán đứng các ngươi hay sao!Con ngươi Diệu Nhất Nương hơi co lại, lẩm bẩm nói:
- Bán đứng? Phiêu Diêu Cung cũng không có ai thế, ai lại bán đứng chúng ta được? Nam tử cười ha hả:
- Đương nhiên là một trong mười hai tỷ muội các ngươi rồi.
- Điều đó không thể nào!
Diệu Nhất Nương căm tức nhìn tên nam tử này:
- Ngươi đang nói dối!
Nam tử bĩu môi, nói:
- Lừa ngươi thì được cái gì? Mấy năm nay, trên đại lục Chu Tước tìm 12 người các ngươi không có 10 ngàn cũng đến 8 ngàn, tuy là tứ tượng đại lục mênh mông không giới hạn lại phân thành bốn phần Thanh long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, nhìn qua, muốn tìm được các ngươi giống như mò kim đáy biển, vô cùng khó khăn. Thực tế thì không phải thế, bởi vì các ngươi đều là thiên chi kiêu tử(con cưng của trời, ý chỉ người có địa vị cao) trong môn phái, cho dù bước vào thế tục đời thường, tám chính phần mười... cũng sẽ chọn thành lớn cao cấp này!
Sắc mặt Diệu Nhất Nương hơi đổi bởi vì bị nam tử này nói đúng.
Năm đó 12 tỷ muội các nàng tuy là không biết hướng đi của từngngười nhưng đã từng giao hẹn, phải đứng vững gót chân ở những thành lớn số một số hai, sau đó sẽ gặp mặt, nhận nhau bằng ám ngữ.
Nam tử cười nhạt:
- Điều này là các ngươi đã phạm một sai lầm rồi, sai lầm thứ hai là các ngươi đều là nữ đệ tử trong môn phái, đều là thiên chi kiêu nữ, trong nhận thức của các ngươi, nữ nhân thì phải ưu tú như vậy, nhưng các ngươi lại quên mất một chuyện, trong đời thường này... địa vị của nữ nhân cũng không cao như các ngươi nghĩ!
Nam tử nói, nhún vai một cái, cười nói:
- Ngươi xem, đầu tiên là thành lớn, sau đó là nữ nhân ưu tú trongthành lớn... có hai điều kiện này, có phải tìm các ngươi trở nên dễ dàng hơn nhiều hay không?
Sở Mặc ở một bên âm thầm kinh hãi, không biết là nam tử này quá thông minh hay là nói tất cả mọi người đều suy đoán như thế.
Nếu như tất cả mọi người đều suy đoán như thế... vậy thì thật quá đáng sợ. Sợ rằng những tỷ muội kia của Diệu Nhất Nương... tình cảnh cũng tương đối xấu.
- Đương nhiên, không phải không thừa nhận trong đám tỷ muội của ngươi, ngươi cũng coi như khá thông minh, cũng đủ khiêm tốn! Chúngta ước chừng tìm ngươi đã nhiều năm, điều tra rất nhiều lần rồi, bao gồm cả việc sau khi ngươi tiếp nhận Thao Thiết lâu, chúng ta đều đã điều tra ngươi rồi.
Nam tử thở dài nói:
- Đáng tiếc khi đó đều hoàn toàn không thể xác định thân phận của ngươi, bởi vì cho tới nay ngươi cũng không biểu hiện ra bất kỳ dã tâm và thế lực nào.
Tâm trạng của Sở Mặc hơi run lên, hắn hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào rồi.
- Nhất định là chuyện ta để cho Diệu Nhất Nương phụ trách xây dựng thế lực, làm cho những người này phát hiện ra cái gì đó... Trong lòng Sở Mặc ít nhiều có phần tự trách.
Quả nhiên, nam tử này nói tiếp:
- Chỉ có điều việc làm thời gian gần đây của ngươi rốt cuộc đã khiến cho chúng ta gần như có thể xác định, ngươi... chính là một trong 12 đệ tử trốn khỏi Phiêu Diêu Cung năm đó.
Con ngươi Diệu Nhất Nương lóe lên, hờ hững nói:
- Không thể không thừa nhận năng lực quan sát của các ngươi rất mạnh, sức phán đoán cũng đủ chuẩn xác, nhưng mà điều này thì liên quan gì đến việc tỷ muội ta phản bội chứ? Ta không cho phép ngươi vu khống tỷ muội của ta!Người trẻ tuổi nói chuyện cười ha ha một tiếng, sau đó nói:
- Thật không? Vu khống? Ngươi có biết chúng ta làm sao cuối cùng lại khẳng định thân phận của ngươi không?
Diệu Nhất Nương không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn nam tử úp úp mở mở này.
Lúc này, nam tử bên cạnh vẫn luôn không nói gì, bất ngờ tháo mũ trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt nam tử thông thường. Sau đó, người này vươn tay nhẹ kéo trên mặt mình... hé ra một mặt nạ da người tinh xảo, theo mặt nạ được kéo xuống lộ ra một gương mặt xinh đẹp bên trong.Người này... lại là một nữ nhân!
Ánh mắt của Diệu Nhất Nương căng thẳng, trợn mắt nhìn nữ tử này, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Nữ tử mặc áo choàng cầm mặt nạ thuận tay ném đi, nhàn nhạt nói:
- Nhất Nương sư muội, không biết có nhận ra ta không?ư
@by txiuqw4