Thí Thiên ĐaoChương 806: Đụng vào họng súng
Lục Chính nhìn Sở Mặc, lại ôm quyền nói:
- Sở công tử, lần này là lỗi của tiểu nữ. Sở công tử không cần so đo với nàng. Ngày mai Lục mỗ sẽ mở tiệc mời Sở công tử cùng ĐôngNam huynh đến dự. Đến lúc đó, Lục mỗ lại rót rượu xin lỗi ngài.
- Lục huynh quá lời rồi. Ngày mai Kim mỗ sẽ đến dự tiệc đúng giờ.
Kim Đông Nam nói xong, trực tiếp truyền âm cho Sở Mặc: Sở công tử, ngài đáp ứng lão đi, như vậy mới có lợi.
Kim Đông Nam sợ Sở Mặc tuổi trẻ khí thịnh. Một số việc có thể làm nhưng không thể quá mức, nếu không sẽ phản tác dụng. Cũng may biểu hiện của Sở Mặc khá thành thục, không để Kim Đông Nam thất vọng. Sở Mặc hiểu rõ lúc nào nên thu, lúc nào nên thả, để người khác không bắt được nhược điểm.Sở Mặc gật gật đầu nói:
- Nếu Lục gia chủ đã nói vậy, thì có chuyện gì, mai chúng ta sẽ lại nói.
Nói xong Sở Mặc ôm quyền hướng Lục Chính. Trong tay hắn còn cầm một cánh tay, nhìn rất quái dị. Sở Mặc đột nhiên nhớ ra, hơi lúng túng nói:
- Thiếu chút nữa quên mất, các ngươi cầm cái này đi.
Sắc mặc của Lục Chính dịu đi vài phần, sai người thu hồi cánh tay bị chặt của Lục Nhất Phong, cũng không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa. Lão gật đầu với gia chủ Hồng gia Hồng Cường, không buồn liếc nhìn người khác, trực tiếp dẫn người rời đi.Tại Cẩm Tú thành, Lục Chính có khả năng không cần quan tâm đến mấy đám kia.
Đúng lúc này, đột nhiên có dị biến. Trong nhà trọ Tường Phúc chợt vang lên tiếng gầm giận dữ:
- Đồ khốn kiếp, dám đến đánh lén Kê gia, ngươi chán sống rồi phải không?
Sau đó, trong đêm tối vang lên một tiếng nổ lớn. Một thân ảnh từ trong bay ra ngoài, rơi xuống đất phịch một cái. Thân thể không ngừng co quắp, miệng kêu thảm thiết.Lục Chính đang chuẩn bị rời đi liền dừng bước, cau mày. Vừa nhìn thoáng qua người nằm trên đất, sắc mặt lập tức tức giận, quát:
- Ai phái ngươi động vào con gà kia?
Vì Lục Chính thấy người kia mặc đồ đúng là phong cách của Lục gia.
Mặc dù giờ là ban đêm, ánh sáng mù mờ không rõ. Nhưng lấy tu vi của Lục Chính, việc nhìn rõ chẳng khó gì.
Chuyện bên này vừa mới bình ổn, bên kia lại có chuyện mới. Cơn tức trong lòng Sở Mặc lại bộc phát.Mặt hắn trầm xuống. Trong lòng cười lạnh: xem ra tối nay lập uy còn chưa đủ nha...
Lúc này, một người của Lục gia đi gia, cẩn thận đánh giá người vừa rơi xuống, trầm giọng nói:
- Gia chủ, người này không phải người của chúng ta.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc.
Nhất là Lục Chính, đôi mắt bốc hỏa, miệng cười lạnh, bước đến:
- Ta muốn nhìn thử xem ai mà có lá gan lớn như vậy, có phải thấy Lục gia ta dễ bị bắt nạt lắm hay không?
Thanh âm lạnh lẽo làm cho sắc mặt của nhiều người phải biến đổi.
Tối nay Lục gia đã mất hết mặt mũi. Giờ lại có một kẻ giả mạo người của Lục gia tiếp tục khiêu khích Sở Mặc. Cử chỉ này hơi ác liệt.Hồng Cường nhìn Kim Đông Nam, Kim Đông Nam hơi lắc đầu. Mặc dù bình thường tam đại gia tộc của Cẩm Tú thành cũng có cạnh tranh, thi thoảng có va chạm. Nhưng lúc này, bọn họ lại đứng cùng trận tuyến trong thời gian ngắn nhất.
Vì bọn họ đều biết, trong Cẩm Tú thành có mấy chục gia tộc lớn nhỏ. Trong đó đều có người muốn thay thế vị trí của tam đại gia tộc. Nếu bọn họ đánh nhau, có nghĩa là cho những người kia cơ hội.
Nên Lục Chính cũng không nghĩ việc này do Kim gia hay Hồng gia giật dây. Nhưng đúng lúc này, người nằm dưới đất lại kêu to. A một tiếng...chết ngay tại chỗ. Thân thể tên này bốc khói...cháy thành một trochỉ trong vài tích tắc.
- Chết tiệt!
Lục Chính gần như nghiến răng nghiến lợi nói. Giờ thì hay rồi, người chết không có đối chứng.
Lục Chính gần như có thể khẳng định người làm chuyện này là người đang ở hiện trường.
Đáng tiếc, người đã chết. Tuy rằng có người Lục gia nói đó không phải là người của Lục gia. Nhưng giờ thi thể đã thành tro bụi, ai tin bọn họ đây?Đại Công Kê từ nhà trọ đi ra, tới chỗ Sở Mặc cười nói:
- Một tên tép riu Tiên Thiên cảnh cũng định tới hạ mê dược với Kê gia. Kê gia gặp không ít thủ đoạn nhỏ như vậy rồi nhá.
- Mê dược sao?
Ánh mắt Lục Chính hơi nheo nheo.
Hai vị gia chủ Kim Đông Nam và Hồng Cường cũng đăm chiêu. Trong đám người đang đứng có người khẽ đổi sắc mặt.
Lục Chính quay người, đến chỗ Sở Mặc, trầm giọng nói:
- Sở công tử, xin ngài tin tưởng Lục mỗ. Lục mỗ chắc chắn tra rachuyện này, cho công tử một cái công đạo.
Sở Mặc nói:
- Ta tin Lục gia chủ không an bài chuyện này.
Lục Chính gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Xong xoay người rời đi.
Tối nay chẳng những bị mất mặt mà còn có kẻ muốn thừa nước đục thả câu, dùng tính mạng một người luyện võ Tiên Thiên đến vu oan choLục gia.
Xem ra Cẩm Tú thành đã an bình lâu quá rồi. Lão hổ Lục gia ngủ đông quá lâu, khiến nhiều người đã quên nó là một sát tinh khát máu.
Sau khi Lục Chính rời đi, Kim Đông Nam và Hồng Cường cũng không ở lại lâu, chào hỏi Sở Mặc một tiếng rồi đi.
Mấy người ở ngoài cũng theo đó tán đi.
Sở Mặc và Đại Công Kê quay lại phòng trong khách sạn.
- Ngươi cố ý ném người kia ra đó đúng không?
Sau khi trở lại phòng, Sở Mặc hỏi Đại Công Kê.
- Ừ, tên khốn kia muốn dùng mê dược làm choáng Kê gia. Kê gia tương kế tựu kế, tập kích đánh lén gã...
Đại Công Kê thao thao bất tuyệt, nào là Kê gia anh minh thần võ, bọn đạo tắc phải đền tội.
Sở Mặc hơi chau mày, sau đó nói:
- Xem ra Cẩm Tú thành không yên tĩnh như bề ngoài.
- Đúng vậy. Tiểu tử, Kê gia cảm thấy hiện tại ngươi nên khẩntrương lên Trúc Cơ. Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc nói.
- Ngày kia là đêm trăng tròn, ngày mai còn đi Lục gia dự tiệc. Không kịp làm đâu. Chờ xong việc chỗ di tích, ta lập tức tìm địa phương lên Trúc Cơ.
Sáng hôm sau, Sở Mặc ngủ dậy, cảm giác bên ngoài có chút khác thường.
Giờ này ngày trước, các tiểu thương ở Cẩm Tú thành đã mở cửa buôn bán. Âm thanh ồn ào náo nhiệt không dứt. Tuy hôm nay cũng cóthanh âm buôn bán, nhưng lại nhỏ hơn xưa rất nhiều.
Sở Mặc mở màn cửa sổ, nhìn ra ngoài, lông mày không khỏi nhướng lên. Chỉ thấy trên đường nhiều người tụm năm tụm ba yên lặng nói cái gì đó, có người vẻ mặt còn chưa hoàn hồn, khá kinh hãi.
Sở Mặc vận công một chút, nghe mấy người đó đối thoại.
- Quá dọa người luôn nhé. Trong một đêm, hơn trăm người của Hùng gia ở thành nam đã bị giết chết. Gần như tất cả thanh niên trai tráng đều bị giết, chỉ còn lại một đám phụ nữ, người già và trẻ em. Đúng là quá thảm.
@by txiuqw4