Thí Thiên ĐaoChương 1056: Độc Cô Sơn (2)
Độc Cô Thanh Phong cũng không vội vã, lùi về phía sau, lấy ra một hồ lô bằng bạch ngọc, quay nó vào Sở Mặc, hét lớn:
- Thu!
Trong nháy mắt, một luồng khí khủng bố từ hồ lô thoát ra.
Sở Mặc lập tức cảm giác có một lực lượng bao phủ hắn. Hắn hơi kinh hãi, nhìn về cái hồ lô bạch ngọc đang lơ lửng giữa không trung.
Độc Cô Thanh Phong ra vẻ thách thức:
- Hồ lô bạch ngọc này là pháp khí của Thiên giới. Sở Mặc, trên đời này không phải chỉ mình ngươi có pháp khí của Thiên giới nhé. Ta đã sớm gia nhập một đại gia tộc ở Thiên giới. Họ đặc biệt đưa ta hồ lô này để bắt ngươi. Dù thể chất của ngươi loại nào, huyết mạch gì đi nữa, hômnay, ngươi chắc chắn phải chết.
Ù ù ù...
Thí Thiên trong tay Sở Mặc lần đầu tiên phát ra tiếng kêu khủng bố. Hồ lô kia lập tức bị rạn.
Độc Cô Thanh Phong hoảng hốt, mặt biến sắc. Y có được hồ lô này từ Gia Cát gia ở Thiên giới. Nghe nói, hồ lô này là Đế Chủ pháp khí.
Gia Cát gia có thù với Sở Mặc. Sau khi biết thân phận của hắn, chỉ hận không thể tự tay bắt được, sau đó bầm thây vạn đoạn. Sau khi biết Sở Mặc đang ở Linh giới, Gia Cát gia trực tiếp đến Huyễn Thần giới, tìm được Độc Cô Thanh Phong, thu y vào gia tộc, ban cho y Đế Chủ pháp khí này để y bắt được Sở Mặc, sau đó sẽ giao cho Gia Cát gia. Đổi lại, Độc Cô Thanh Phong sẽ được phong thượng hậu hĩnh.
Sao Độc Cô Thanh Phong có thể bỏ qua cơ hội ngon lành như thế.
Y chỉ ước Sở Mặc nhanh nhanh đến Độc Cô gia để y hoàn thành nhiệm vụ, đến Huyễn Thần giới báo cáo kết quả và lĩnh thưởng.
Dù Sở Mặc lợi hại thế nào, chiến lực hùng mạnh đến đâu, đối mặtvới Đế Chủ pháp khí cũng không có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nhưng y nằm mơ cũng không nghĩ, đao của đối phương lại khủng bố như vậy. Nó mới kêu ong ong một tí, hồ lô lại có thể bị rạn nứt.
Việc đến nước này, y tuyệt đối không thể buông tha, cắn răng không ngừng niệm quyết thúc dục lực lượng của hồ lô, hy vọng nó có thể thu được Sở Mặc.
Không thể không nói, pháp khí này quả thực rất mạnh. Sở Mặc có cảm giác bị hút xoáy vào. Nhưng hắn vẫn mạnh mẽ chống cự, trong lòng hắn cũng hiểu rõ vài điều.
Xem ra chuyện hắn ở Linh giới đã bị truyền ra ngoài. Bề ngoài, những tu sĩ Thiên giới có cừu oán với mình vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng thực tế, tất cả đều đang âm thầm chú ý.
Dù sao đây vẫn là Linh giới. Ước chừng, khi lên Tiên giới, hắn sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn.
Nhưng Sở Mặc cũng chẳng sợ hãi. Ngược lại huyết tính trong hắn sôi sục, chỉ là chiến đấu mà thôi, việc gì phải sợ. Ta cứ giết thẳng một đường mà đi. Dù là Linh giới hay Tiên giới, ai dám tới giết ta, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết.
Khí tức trong người hắn đột nhiên tăng vọt, thân thể tổ cảnh bạo phát. Cả người Sở Mặc như một ngôi sao lớn, nặng tựa ngàn cân.
Tuy hồ lô bạch ngọc kia đã hút Sở Mặc đến gần miệng nó rồi nhưng vẫn không thể chịu được hơi thở nặng trĩu này, trực tiếp nổ tung.
Nó mạnh đến mấy cũng không hút được một thiên thạch như thế. Chung quy, nó chỉ là một pháp khí cần tinh thạch để thúc dục. Độc Cô Thanh Phong hộc máu, cả người gần như suy sụp.
Trong miệng Sở Mặc cũng phun ra máu tươi. Mặc dù đứng vững, nhưng không có nghĩa hắn không bị thương. Thí Thiên trong tay vẫn được vung lên.
Đầu của Độc Cô Thanh Phong liền bị chặt đứt.
Xác chết không đầu đứng đó, máu tươi từ cổ phun tung tóe như một cái đài phun nước.
Đầu của Độc Cô Thanh Phong bị rơi xuống đất, mắt y còn trợn trừng, y chết không nhắm mắt.
Nguyên Anh trong thi thể y phá bụng mà ra, hốt hoảng chạy về Độc Cô Sơn.
Sở Mặc búng tay một cái, phát ra một đạo Chí Tôn thuật. Bùm! Nguyên Anh chạy được hơn trăm bước bị nổ tung.
Núi Độc Cô trực tiếp bị một đám khói bụi bao phủ. Băng sơn địa liệt! (đất lở núi sụp)
Sở Mặc xoay người, nằm sấp trên mặt đất, tránh đợt dao động kinh khủng kia.
Nhưng Độc Cô Sơn không may mắn như thế. Nguyên Anh của Độc Cô Thanh Phong đã nổ bay một gần một nửa ngọn núi. Đá lớn từ đỉnh núi lăn xuống ầm ầm. Đồng thời, không biết bao nhiêu tu sĩ trốn trong tối cũng bị nổ tan xác. Không biết sau bao lâu, Sở Mặc mặt tái nhợt đứng lên, nhìn vùng núi tan hoang, lẩm bẩm:
- Tu sĩ tự bạo vẫn rất đáng sợ. Đáng tiếc không thể để Nguyên Anh của y với mấy kẻ khác lần lượt nổ tung, nếu tạo được hiệu ứng liên hoàn thì vui rồi.
Ý tưởng này cũng chỉ ở trong suy nghĩ mà thôi, chưa thể thực hiện được.
Từ núi Độc Cô vang lên rất nhiều tiếng rống giận, kêu rên. Khá nhiều người may mắn sống sót. Nơi này là đại bản doanh của Độc Cô gia, khởi nguồn của Vương triều Độc Cô đã tồn tại hơn ba vạn năm, là tổ địa chân chính.
Nhưng giờ phút này, không cần Sở Mặc dùng Phong Thủy thần thông phá hủy linh mạch, hơn phân nửa tổ địa của Độc Cô gia đã bị hủy diệt rồi.
Chỉ có sơn môn trước mắt được nhiều phong ấn bảo vệ mới tránh được một kiếp.
- Phá cho ta! Sở Mặc nhìn sơn môn tượng trưng cho Độc Cô gia, vung một đao.
Ánh đao linh hoạt sắc bén bổ vào sơn môn. Sơn môn tồn tại hơn ba vạn năm, còn có đủ loại phong ấn vẫn không thể ngăn trở được một kích này của Thí Thiên. Cứ thế ầm ầm sụp đổ.
- A...
Trên đỉnh Độc Cô truyền đến một tiếng thét giận dữ thê lương:
- Thằng oát con Sở Mặc, dám hủy linh mạch, sơn môn của Độc Cô gia... Ta không đội trời chung với ngươi! Hôm nay, ta sẽ chém ngươi thành ngàn mảnh. Một bóng người từ giữa núi lao ra, xuyên qua khói bụi, từ cao nhìn xuống giống như một vì sao rơi, hung hăng đánh Sở Mặc.
Sở Mặc đưa tay đánh trả.
Hai binh khí va vào nhau keng một cái. Binh khí của đối phương gãy vụn, người tới phun máu.
Nhưng Sở Mặc cũng lùi về phía sau mấy trăm trượng, cảm giác lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo.
Không ngờ đối phương là một tu sĩ có thể chất khá xuất sắc. Người tới là một lão tổ trụ cột ẩn giấu của Độc Cô gia, thực lực gần đạt đến Luyện Thần kỳ vô hạn. Nhưng thọ nguyên của lão cũng sắp hết. Dù thành công đột phá Luyện Thần kỳ, phi thăng Tiên giới, cũng không có năng lực tu luyện đến mức cao hơn.
Vì thế lão dứt khoát bỏ qua việc đột phá, từ bỏ cơ hội phi thăng Tiên giới, cam tâm tình nguyện trở thành trụ cột bí ẩn của Độc Cô gia, vẫn luôn ẩn núp sâu trong Độc Cô Sơn.
Chỉ có những lúc nguy cấp như hiện tại mới ngừng bế quan đi ra.
Đi ra, đồng nghĩa với thọ nguyên của lão cũng sắp hết. Bởi vậy, khi người Độc Cô Sơn biết lão tổ xuất quan, đều buồn bã thảm thiết.
@by txiuqw4