sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 46: Không Được Thần Phục, Ta Sẽ Nuôi Các Ngươi (1)

“Dựa vào cái gì?” Chu Duy Thanh nhìn tên thiếu niên lạnh lùng kia thản nhiên nói: “Dựa vào quả đấm của ta cứng rắn hơn các ngươi. Dựa vào cái ban này chính là do ta định đoạt. Ít nhất tương lai trong bốn năm tới, bất luận là người nào, cũng không được đầu nhập vào quý tộc cùng Thác Ấn cung. Bốn năm sau tốt nghiệp, đường ai nấy đi, các ngươi nguyện ý như thế nào, ta không xen vào.”

Vừa nói, hắn chậm rãi hướng thiếu niên lạnh lùng kia đi tới, ánh mắt thiếu niên lạnh lùng kia chăm chú nhìn ánh mắt hắn một bước cũng không lui, Mã Quần ở bên cạnh hắn cũng nhíu mày. Chu Duy Thanh đây là cũng không phải là loại kiêu ngạo bình thường. Cho dù là Khấu Duệ, vẻ mặt hắn lúc này cũng hết sức khó coi. Mà đám lão sinh bên kia, nhìn Chu Duy Thanh không khác gì nhìn người điên.

Thượng Quan Băng Nhi kéo cánh tay Chu Duy Thanh lại: “Tiểu Béo, ngươi làm sao vậy? Tất cả mọi người đều là đồng học, ngươi đừng như vậy?”

“Chính bởi vì tất cả mọi người là đồng học ta mới nhất định phải làm vậy.” Ánh mắt Chu Duy Thanh lạnh lùng quét qua trên người tất cả các học viên bình dân. Hắn thấy được các loại ánh mắt sự sợ hãi, phẫn uất, run sợ… tất cả tâm tình. “Làm con người, đầu tiên phải đứng thẳng lưng mình lên. Nếu ngay cả lưng không thẳng được, còn nói gì trở thành cường giả? Các ngươi đã nghe nói qua trong thế giới Ngự Châu Sư có vị cường giả nào làm nô dịch chưa? Ta muốn dạy cho các ngươi một cái đạo lý, làm người, phải thẳng lưng lên, cố gắng sống đừng cúi gằm. Cho nên, ta không cho phép đồng học của ta làm nô dịch cho người khác, ta không muốn xem các người những người lùn…”

Mặc dù bị Thượng Quan Băng Nhi lôi kéo, Nhưng hắn vẫn như cũ đến đứng trước mặt thiếu niên lạnh lùng kia. Gã lạnh lùng kia cũng là một cường nhân, đối mặt với Chu Duy Thanh khí thế to lớn như thế cũng không nhượng một chút nào, ngay cả nửa bước chân cũng không lui lại.

Chu Duy Thanh đến cách trước mặt hắn khoảng một thước thì dừng lại: “Ngươi mới vừa rồi hỏi ta, tại sao phải không? Hiện tại ta cho ngươi biết.”

Vừa nói, tay hắn giơ lên, ở trữ vật hạng liên trên ngực hắn, một cái Trữ trị tạp đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn đem cái Trữ trị tạp đến trước mặt gã thiếu niên kia: “Trong thẻ này, còn có ít nhất bốn mươi vạn kim tệ. Bắt đầu từ hôm nay, tất cả bình dân học viên năm thứ nhất cần tiền đi Thác Ấn cung thác ấn kỹ năng, toàn bộ lấy từ trong này. Nếu như không đủ, ta sẽ tiếp tục gửi vào. Ta không cần các ngươi hướng đến ta thần phục, tương lai bốn năm, ta sẽ nuôi dưỡng các ngươi. Ta chỉ muốn các ngươi cùng ta sống thẳng lưng lên để làm người, chứ không phải là làm chó cho người khác.”

Lời này vừa được bắn ra, tất cả các học viên toàn trường có thể nghe được nhất thời ồ lên. Ý niệm trong đầu đầu tiên của đám lão sinh chính là não người này bị nước nào rồi(chập IC), thế nhưng lại lấy tiền của mình cho đám học viên bình dân đi thác ấn kỹ năng. Lại không cần người ta trả giá đại giới gì, đây không phải đầu bị nước vào thì là gì?

Mà lúc này, đám học viên bình dân cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt bọn họ nhìn Chu Duy Thanh tất cả đều phát sinh biến hóa. Chỉ sợ người trước mặt này là người điên, thì trong mắt bọn họ đây cũng là một người điên đầy khả ái. Nếu như có thể nói, làm gì có ai nguyện ý thần phục người khác? Nhất là còn bất đắc dĩ nhận lấy một cái Hắc Ám phong ấn làm đại giới.

Thiếu niên lạnh lùng kia theo bản năng nhận lấy Thẻ trữ trị từ Chu Duy Thanh, vốn là ánh mắt đầy sự quật cường cùng không cam lòng cũng đã trở nên sững sờ, “Ngươi nên biết, Ý Châu thác ấn không phải là thứ khó khăn nhất, Thể Châu ngưng hình mới là vấn đề lớn. Hiện tại giá tiền Sơ cấp Ngưng hình quyển trục cũng là năm đến mười vạn kim tệ. Bốn mươi vạn kim tệ xa xa không đủ. Hơn nữa cho dù ngươi có tiền, cũng không hẳn mua được Ngưng hình quyển trục nhiều như vậy.”

Chu Duy Thanh cười nhạt một tiếng: “Ta nói, ta sẽ nuôi dưỡng các ngươi. Khấu Duệ.”

“Ân?”…. Khấu Duệ nghe được Chu Duy Thanh đột nhiên gọi mình, liền nhanh chân bước tới: “Lão đại, ngươi gọi ta.”

Chu Duy Thanh vỗ vỗ vai hắn: “Tin ta không?”

Ánh mắt Khấu Duệ nhìn Chu Duy Thanh, bật thốt lên: “Tin. Nếu ta đã lựa chọn liền không hối hận. Cha ta nói, trong cả đời người vốn có mấy lần cơ hội, nếu bắt được đừng có dễ dàng buông tay. Ta tin tưởng theo ngươi lăn lộn là cơ hội của ta”

Chu Duy Thanh cười ha ha một tiếng: “Ta cũng rất tin vào điểm này. Giúp ta cầm lấy…” Vừa nói, hắn lần nữa cầm lấy Trữ vật hạng liên, một trang giấy hiện lên trong tay hắn, hắn để cho Khấu Duệ cầm lấy hai góc giấy, Để cho Thượng Quan Băng Nhi kéo hai góc khác, đem cái tờ giấy đặc thù này giăng cân bằng giữ trời.

Sau đó hắn quay đầu hướng thiếu niên lạnh lùng kia, hỏi: “Biết cái này là gì không?”

“Đây là? Ngưng Hình giấy?” Thiếu niên lạnh lùng kia lấy làm kinh hãi.

Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Nhìn.” Vừa nói, cổ tay hắn vừa lật… Mọi người căn bản không nhìn thấy rõ trong tay hắn lúc này đã nhiều hơn một cái bút cùng một cái bình nhỏ. Mở nắp bình ra, Ngưng Hình bút trong tay nhúng một chút Ngưng Hình dịch, Chu Duy Thanh hít sâu một hơi, giờ khắc này, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng sắc bén, con ngươi co rút lại, hoàn toàn tập trung trên Ngưng hình giấy trước mặt.

Lúc này, tên gia hỏa Diệp Lâu kia vừa trở lại, cùng hắn đồng thời còn có bảy, tám tên Lão sư học viện. Đinh Thần bị thương cũng không nhẹ, hắn hoàn toàn có thể dùng cái này để làm to chuyện. Lão đại không có tham gia buổi khai giảng, trở về nếu cho hắn biết, mình liền thảm. Mình không thu thập được Chu Duy Thanh, nhưng lão sư học viện cũng có thể. Trước tiên lấy cớ hắn đánh người để khai trừ, rồi từ từ sẽ dạy dỗ tiểu tử này.

Thấy Đinh Thần té trên mặt đất, lập tức có hai gã lão sư lặng lẽ đến trị liệu, thời điểm những gã khác đi cùng Diệp Lâu đang lúc muốn hướng Chu Duy Thanh mở miệng, lại bị một gã lão sư dẫn đội chừng năm mươi tuổi ngăn cản. Ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn Khấu Duệ cùng Thượng Quan Băng Nhi đang giữ Ngưng Hình giấy. “Chờ một chút, xem hắn muốn làm gì. Trong tay hắn chính là Ngưng Hình bút, còn đấy là Ngưng hình giấy. Ngưng hình giấy vẫn còn trống không, chẳng lẽ hắn….”

Cũng vừa lúc đó, Chu Duy Thanh cũng động, động tác của hắn cũng không nhanh, ngược lại hết sức chậm rãi thong thả. Giờ khắc này, phảng phát như chuyện xảy ra ở ngoại giới cũng sẽ không hề liên quan gì đến hắn, càng giống như trước kia cái gì cũng chưa xảy ra. Ngưng hình bút trong tay vững vàng hạ xuống, Ngưng hình dịch mang theo vầng sáng màu bạc nhàn nhạt lặng lẽ di chuyển, một đạo quang văn ổn định phác họa trên Ngưng hình giấy.

Ánh mắt của mọi người cũng bị động tác Chu Duy Thanh hấp dẫn, rất nhiều học viên cũng đã đứng lên, học viên nơi xa mặc dù không biết bên này chuyện gì đã xảy ra, nhưng bởi vì động tĩnh lúc này so với lúc trước quá yên tĩnh đến quái dị nên cũng có không ít người tiền lại gần.

Giờ khắc này, Chu Duy Thanh tựa như có lẽ đã tiến vào một tiết tấu đặc thù, mỗi bút vẽ ra đều lưu lại trên Ngưng hình giấy một đạo dấu vết màu mực, kèm theo hắn vẽ bề ngoài, một mặt đồ hình Viên Thuẫn chậm rãi sôi nổi trên giấy, đường vân kì dị tự động sắp hàng. Mặc dù cả quá trình không nhanh, nhưng lại giống như nước chảy mây trôi. Động tác của hắn không có nửa điểm dừng lại, mỗi bút nhưng lại đều mang theo thiên địa chí lý mà đi.

Chu Duy Thanh ngưng thần trên Ngưng Hình giấy, mà ánh mắt Thượng Quan Băng Nhi hoàn toàn rơi trên mặt hắn, Đều nói Nam nhân chân tình là khí suất nhất, lúc này Thượng Quan Băng Nhi được khắc sâu cảm nhận về điểm này. Cùng lúc đó, trong lòng nàng mơ hồ cũng hiểu được một chút thâm ý mà Chu Duy Thanh mới làm lúc nãy. Đúng a! Tiểu Béo của ta chưa bao giờ là một nam nhân lỗ mãng, hắn như thế nào lại có thể bắn tên không đích đâu?

Rốt cục, Chu Duy Thanh một bút cũng đem đồ hình Viên Thuẫn kia phác thảo xong, quang mang kim sắc rực rỡ chợt phóng xuất, khí tức đặc biệt của Ngưng hình quyển trục nháy mắt phát ra. Mặc dù chỉ là thoáng qua rồi biến mất, nhưng mọi người không khỏi khắc sâu nhớ lấy hết thảy một màn vừa phát sinh.

Ngưng hình quyển trục mặc dù khan hiếm, Nhưng số lượng Ngự Châu sư có mặt cũng không ít, vẫn có một nhóm người đã được sử dụng quan Ngưng hình quyển trục. Nhưng tận mắt chứng kiến quá trình luyện chế Ngưng hình quyển trục thì quả thật chính là Phượng mao lân giác. Nhưng cho dù bọn họ chưa thấy, cũng đã từng nghe qua.

Thời điểm một ít đạo kim quang lóe lên, Kẻ ngu cũng biết quyển trục này Chu Duy Thanh đã luyện chế thành công.

Chu Duy Thanh cầm lấy Ngưng hình quyển trục từ tay Khấu Duệ cùng Thượng Quan Băng Nhi, lần nữa xoay người hướng về Thiếu niên lạnh lùng kia, hắn nhìn qua, là vẻ mặt kinh hãi cùng bái phục, vốn lãnh ý đã là tan tành mây khói.

“Ý Châu thác ấn, Thể Châu ngưng hình, các đồng học của ta, các ngươi có thiếu gì không? Ta là một gã Trung Cấp Ngưng Hình sư. Ta nói rồi, ta nuôi dưỡng các ngươi, không cần hồi báo. Ngưng hình quyển trục cũng giống như vậy. Ta là một người bình dân, nhưng ta tin tưởng, bằng vào tài nghệ luyện chế ngưng hình quyển trục, ta có đủ tư cách nói lời này. Các ngươi có nguyện ý cùng ta sống thẳng thắn vượt qua bốn năm này không? Không để cho bất luận kẻ nào khi dễ chúng ta.”

Chu Duy Thanh sau khi luyện chế một tờ Ngưng hình quyển trục, không có nửa phần mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng dồi dào hơn. Trong ánh mắt của hằn tràn đầy tự tin, sự kiên định trong mắt chưa từng có từ trước đến nay.

“Ta nguyện ý.” Khấu Duệ luôn vĩnh viễn là người thứ nhất ủng hộ Chu Duy Thanh, còn Thượng Quan Băng Nhi thì căn bản không cần mở miệng.

“Ta tên là Ngôn Triết Tích, ta cũng nguyện ý.” Người thứ hai mở miệng chính thức thiếu niên lạnh lùng kia.

“Có chuyện ngưng hình, thác ấn miễn phí như thế này, không muốn chính là kẻ ngu a. Hắc hắc.” Không cần nhìn, Chu Duy Thanh vừa nghe giọng điệu này cũng biết là tên Mã Quần kia mở miệng.

Tất cả tân sinh học viên bình dân đều đứng lên, bất luận tính cách bọn họ vốn là cái gì, thời điểm Chu Duy Thanh cầm ngưng hình quyển trục vừa mới luyện chế thành công hô to: Các ngươi có nguyện ý cùng ta sống thẳng thắn vượt qua bốn năm này không? Máu của họ đã bị hắn đốt lên sôi trào.

Không người nào nguyện ý bị nô dịch, huống chi là có một hậu thuẫn mạnh như vậy ủng hộ. Bất kỳ một gã Ngưng Hình sư nào, cũng có không biết bao nhiêu người theo đuổi. Huống chi, người ấy trước mắt chính là đồng học của bọn họ. Hơn nữa nguyện ý thì liền trợ giúp cho bọn họ thật nhiều. Vào lúc này, bọn họ làm sao có người có thể lựa chọn khác được.

“Nguyện ý, chúng ta nguyện ý.” Một người tiếp một người, âm thanh sôi sục vang lên. Vào giờ khắc này, tất cả các tân sinh bình dân vừa mới quen nhau nhưng đều có chung một phương hướng mà ngưng tụ lại. Mà trung tâm chính là Chu Duy Thanh đang cầm ngưng hình quyển trục.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx