Thiên Đạo Đồ Thư QuánChương 114: Vạn Lưu Quy Giang
Quyển 2 - Chương 114: Vạn Lưu Quy Giang
- Cái gì? Trình Giang, lời hắn nói có phải là sự thật hay không? Ta có lòng tốt thảo luận luyện đan với ngươi, không ngờ ngươi lại học trộm Băng Ti Ngưng Thủ của ta?
- Đáng ghét, khó trách ngày ấy khi tiệc mừng thọ của ta bắt đầu lại không biết ngươi đang ở đâu. Nói mau, ngươi lẻn vào thư phòng ta lúc nào vậy?
- Trình Giang, mọi người đều là Luyện đan sư, nếu như ngươi thật sự muốn học tập thủ pháp thì cứ nói cho chúng ta biết, chân thành khẩn cầu, không hẳn ta sẽ không đưa cho ngươi. Mà ngươi lại dụ dỗ học đồ của ta lừa gạt Bách Triền Thủ của ta. Ngươi cũng quá không tử tế!
...
Thủ pháp luyện đan giống như võ kỹ của võ giả vậy, rất nhiều thứ đều thuộc về tuyệt kỹ độc môn, có quy định môn phái nghiêm khắc, không dễ dàng truyền ra ngoài.
Nghe lời nói của Trương Huyền, không ngờ vị Trình Giang này không được các đan sư khác đồng ý đã tự mình học trộm. Thậm chí còn dùng đủ loại thủ đoạn tồi tệ để ăn cắp bí tịch, chuyện này lập tức khiến cho mọi người như ong vỡ tổ.
Mọi người đều là thành viên của Luyện đan sư công hội, bình thường cũng thường thảo luận thuật luyện đan một chút. Nếu như hắn thật sự muốn học, cứ đưa bái thiếp lên, làm chút sư lễ thì bọn hắn hoàn toàn có thể truyền thụ. Sau đó, cũng có thể thủ tiêu quan hệ thầy trò, mọi người lại là bằng hữu như cũ!
Nhưng học trộm như vậy cũng giống như võ giả ăn trộm vậy, đã phạm vào tối kỵ.
- Chư vị, không nên nghe hắn nói bậy...
Cảm nhận được lửa giận ở xung quanh, sắc mặt Trình Giang lúc đỏ lúc trắng, liên tục xua tay.
- Ta nói bậy?
Trương Huyền bước lên phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Vừa nãy Trình đan sư luyện chế ra Tụ Tức đan này, tổng cộng đã dùng hai mươi ba loại dược liệu, cái này ta nói không sai chứ!
- Không sai!
Luyện chế Tụ Tức đan, cần dược liệu gì, chỉ cần là Luyện đan sư thì hầu như đều biết, không tính là chuyện bí mật gì cả. Cho nên hắn cũng không cần thiết phải phủ nhận.
- Khi ngươi dung hợp ba loại dược liệu Bạch Liên thảo, Tử Đằng căn, Kim Giang hoa, ngón út hơi ngửa ra phía sau, đầu ngón tay giương lên, trạng thái như nhặt hoa, nếu như ta không nhìn lầm, chiêu này là tham khảo từ Bạch Minh đan sư!
- Khi lấy ra Thanh Dương dịch, năm ngón tay mở ra, khẽ vuốt xuống, như là lấy ra hàn khí bên trong băng, không dám dùng sức quá mức, chắc là tham khảo từ Băng Ti Ngưng Thủ của Lâm Mộ đan sư!
- Thời gian bỏ thêm Tử Vi thảo, Bạch Tu hoa vào trong lò luyện đan, đề phòng dược tính khác biệt xung đột, chuyên môn khiến cho lò luyện đan quay nửa vòng trên vách đỉnh rồi mới hạ xuống. Làm như vậy, không chỉ có thể khiến cho dược hiệu tốt hơn mà còn có thể khiến cho nó mất đi sự mãnh liệt, không cách nào xung đột, Kim Tuyền Lưu Vân Thủ của Kim Thần đan sư, dường như giống như đúc chiêu này!
...
- Đan dược ra lò, ngươi không tiếp xúc tới lô đỉnh cực nóng, bàn tay giống như cuộn thành tơ, chân khí hình thành lưới khí đặc thù. Tuy rằng động tác nhẹ nhàng, thế nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể nhận ra được, Đỗ Mãn đan sư, có phải là giống Bách Triền Thủ của ngươi như đúc hay không?
Trương Huyền không cho đối phương cơ hội cãi lại, trực tiếp một hơi nói ra. Nói đến đây, hắn dừng lại một hồi, khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên:
- Nếu như... Trình đan sư cảm thấy ta nói bậy, ăn nói bừa bãi, ở chỗ chúng ta có sử dụng ngọc tinh ghi chép, có thể lật xem bất cứ lúc nào, mọi người cũng có thể chú ý tới mấy chỗ ta nói, để xem có phải là nói bậy hay không!
- Ngươi...
Sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân Trình Giang liên tục run rẩy.
Hắn biết, đối phương nói không sai một chút nào!
Luyện đan sư, mỗi người đều có truyền thừa thuộc về chính mình. Hắn vì muốn để cho năng lực tiến bộ càng nhanh hơn cho nên học trộm chung quanh, vốn tưởng rằng mình đã vô cùng bí ẩn... Thế nhưng làm sao tên tiểu tử này biết được chứ?
Hơn nữa lại còn rõ ràng như thế?
Trong nháy mắt, hắn như bị lột trần đứng ở trước mặt tất cả mọi người, từ sâu trong lòng sinh ra sự sợ hãi sâu sắc.
- Sao nào? Vẫn còn cảm thấy ta nói bậy?
Không để ý tới việc đối phương trở mặt, Trương Huyền lần nữa bước lên phía trước:
- Nếu như ngươi cảm thấy, những lời ta nói đều không đúng, như vậy... Bộ phương pháp luyện đan này của ngươi có phải tên là Vạn Lưu Quy Giang hay không?
- Ngươi là ma quỷ...
Trình Giang đan sư lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Bộ thủ pháp này của hắn quả thực lấy cái tên này, tên là Vạn Lưu Quy Giang!
Mấy ngày trước hắn vừa mới đặt tên, chưa từng nói với bất cứ một ai, thậm chí ngay cả học đồ của hắn cũng không biết, làm sao... đối phương lại mở miệng nói ra được chứ?
Năng lực quan sát tinh tế tỉ mỉ như vậy, lại biết mình lặng lẽ ăn cắp thủ pháp bản lĩnh của người khác... tên này là ma quỷ hay sao?
Sao lại thế...
Trong lòng Trình Giang đan sư tràn ngập sợ hãi.
- Vạn Lưu Quy Giang, tất cả lưu phái đều quy về Trình Giang ngươi, khẩu khí thật là lớn, thủ pháp thực sự rất tốt!
- Ăn cắp thủ pháp của chúng ta, dung hợp lại với nhau, lại nói sáng chế ra thủ pháp mới. Trình Giang, ngươi thật là có bản lĩnh!
- Đáng thương cho ta lại xưng huynh gọi đệ cùng ngươi, coi ngươi là bằng hữu tốt nhất. Không ngờ ngươi lại làm như vậy, được lắm!
- Bắt đầu từ hôm nay, giao tình của chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!
...
Nhìn thấy biểu cảm của Trình Giang, cẩn thận nhớ lại thủ pháp trước đó của hắn. Nếu như mọi người vẫn không phân tích ra được thì quả thật chính là kẻ ngu si.
Rất nhiều luyện đan sư ở đây đều tức giận tới mức mặt đỏ phừng phừng lên, ánh mắt bừng bừng lửa tức giận.
Bọn họ không được tính là luyện đan sư cao minh gì cả, thủ pháp của từng người cũng không phải là bí mật không truyền, nhưng... tên này, muốn học thì học, cứ quang minh chính đại, bị cự tuyệt cũng không có gì. Thế nhưng lại lặng lẽ học trộm ở sau lưng, tuyệt đối đã phạm vào tối kỵ!
Không chỉ như thế, còn càn rỡ nói tự nghĩ ra thủ pháp, sáng lập cái em gái nhà ngươi ấy. Trộm nhiều thủ pháp của chúng ta như vậy, dung hợp lại hình thành một thứ hỗn độn chính là sáng chế ra thủ pháp hay sao?
Nếu như đúng là như vậy, chẳng phải người người trong thiên hạ cũng có thể sáng chế ra thủ pháp mới hay sao?
Còn Vạn Lưu Quy Giang...
Làm người tại sao lại có thể vô sỉ như thế chứ?
Mọi người lần nữa nhìn về phía Trình Giang, không có đối xử bình đẳng như trước nữa, nếu có cũng chỉ là đủ loại căm ghét.
- Chư vị bớt giận!
Thấy mọi người căm phẫn sục sôi, Trương Huyền cười cười, ngắt lời của bọn họ, quay đầu nhìn về phía Trình Giang đang tràn ngập không thể tin được:
- Trình đan sư... Ta có được tính là thắng không?
- Ngươi... Ngươi...
Nhìn thấy nét cười của hắn, Trình đan sư run cầm cập một hồi, nói:
- Ngươi thắng... Ta chịu thua!
Không chịu thua cũng không được, quả thực ánh mắt của đối phương chính là ma quỷ, hắn chỉ lo đối phương nói thêm gì nữa sẽ bại lộ nhiều bí mật hơn, cho nên chỉ có thể vội vã đáp ứng.
Giờ khắc này, hắn đã có chút hối hận vì mình cố ý làm khó dễ đối phương. Nếu không phải như thế, tuy rằng đối phương cũng vạch ra khuyết điểm như hai người Mạnh Nham, Trần Tiêu, thế nhưng cũng để lại mặt mũi, mà đối với hắn lại trực tiếp làm mất mặt, vạch trần tại chỗ...
Có thể dự đoán ra được, sau khi những chuyện này truyền đi, sau đó này ở trong Luyện đan sư công hội Thiên Huyền quốc này hắn không có đất đặt chân nữa. Hắn sẽ trở thành chuột chạy qua đường mà người người kêu đánh.
Thậm chí, địa vị và sự tín nhiệm cũng sẽ mất sạch sành sanh, trở thành người xấu trong mắt người khác, là tên lừa đảo.
Nghe thấy hắn thừa nhận, Trương Huyền khẽ mỉm cười.
Vốn hắn chỉ luận đan với mọi người, cũng không có xung đột quá phận quá đáng, nếu nhân cách của đối phương thiếu hụt thì hắn cũng không thèm để ý, nhưng tên này lại đi hùng hổ doạ người!
Muốn làm cho ta khó coi, ngươi đùa gì vậy?
Là người xuyên việt, lại sở hữu ngón tay vàng, nếu để cho ngươi làm ta mất mặt thì ta còn lăn lộn thế nào nữa?
Nếu đã tự mình đụng vào lưỡi thương, vậy thì đừng trách ta không khách khí. Vừa vặn ta cũng giết gà dọa khỉ, cũng để cho những người khác biết, Trương Huyền ta... Không phải dễ đắc tội như vậy!
- Trình đan sư đã chịu thua!
Trương Huyền nhìn quanh một vòng:
- Còn có ai nữa không?
Trong nháy mắt, chung quanh yên lặng như tờ.
@by txiuqw4