sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 67

Cảnh tượng náo nhiệt trên diễn đàn trải qua hai ngày vẫn y như cũ, có không ít người đăng bài viết phun tình cảm khắp nơi, tuy rằng loại tình cảm này là cừu hận...

Hạng người gì dễ cùng người khác kết thù kết oán đồng thời chuyển thành cừu hận lâu dài nhất? Người lòng dạ hẹp hòi chứ sao nữa.

Vì vậy, Open Beta còn chưa mở, đã có không ít tiểu nhân ở trên diễn đàn ước chiến, chuẩn bị ở trong hình thức “Trò chơi giết chóc” ngươi chết ta sống, phân cao thấp. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn hắn đạt tới trên mười lăm cấp mới có thể tiến vào hình thức. Hơn nữa song phương đều cho là mình có nắm chắc tất thắng, trận đọ sức này chỉ mới bắt đầu.

Tiểu nhân nha, sợ nhất là mình mất mặt, bởi vì lớp chăn bọn họ lót bên trong thật không dễ nhìn cho lắm.

Thua sợ mất mặt, nhưng nếu thắng mà nói... tiểu nhân lại sẽ không lưu lại một chút mặt mũi cho người khác, cho nên mới gọi là tiểu nhân nha.

Tiểu nhân nếu thua không dứt khoát, còn sẽ có các loại lý do ví dụ như “Thời gian ngươi chơi trò chơi dài hơn ta”, “Cấp của ngươi cao hơn ta”, “Trang bị của ngươi tốt hơn ta”, còn có hai trường hợp sắc bén nhất: “Không cảm xúc” cùng “Không giải thích”.

Muốn thắng quân tử rất dễ dàng, muốn thắng tiểu nhân, ngươi phải có năng lực tay không đánh bại đối phương, tiện thể tìm mười mấy người làm chứng, tốt nhất là đem quá trình chiến đấu chụp lại. Lúc đó tiểu nhân cũng chỉ có thể nhận thua, sau đó trong lòng ghi hận ngươi cả đời...

Hai ngày này Phong Bất Giác không hề quan tâm đến sự tình trò chơi, hai ngày này hắn ăn canh suông mì sợi, chuyên tâm viết chữ, ngược lại là đem bản thảo tháng này viết xong. Mặt khác, Arthas rốt cuộc cũng hiểu thùng đựng cát chính là WC.

Buổi sáng thứ ba, Thiên Đường Kinh Khủng lần nữa Open Server, lúc này chính là phiên bản Open Beta.

Phong Bất Giác không có online. Rất hiển nhiên, thời gian Open Server trùng với thời gian hắn ngủ rồi. Thật vất vả mới đem đồng hồ sinh vật điều chỉnh về như cũ, hắn không muốn lại làm rối loạn. Dù sao 12 giờ dậy, rạng sáng 4h ngủ, có thể tiết kiệm một bữa cơm...

1h30' chiều, Phong Bất Giác đổ đầy thức ăn mèo vào trong chén của Arthas, thanh lý sạch sẽ thùng đựng cát, hầu hạ tốt tiểu tổ tông này xong, hắn mới nằm vào trong cabin trò chơi.

Không nhắc tới thông báo liên tiếp hiện ra từ hệ thống, sau khi đi vào không gian đăng nhập, Phong Bất Giác cũng không có phát hiện ra biến hóa rõ ràng gì.

Hắn ấn mở menu, nhìn danh sách hảo hữu, tất cả bốn cái tên bên trong đều ở trạng thái logout ảm đạm.

“A... Ta quả nhiên rất rảnh rỗi a...” Phong Bất Giác dùng một loại ngữ khí lười biếng tự giễu một câu.

Trên giao diện thao tác không có nhiều thêm cái gì, chẳng qua là cái giao diện mới nhìn đẹp cùng hoàn thiện hơn thôi. Mặt khác, thuyết minh trò chơi cũng trở nên càng đầy đủ. Vấn đề lần trước Phong Bất Giác đưa ra “Vật phẩm nào sau khi mang ra khỏi kịch bản lúc tổng kết lại không biểu hiện”, hiện tại cũng có thể tra được ở trong FAQ*. Sau khi xem xong, Phong Bất Giác liền muốn chỉnh sửa bọc hành lý của mình một chút.

Trước mắt dung lượng bọc hành lý là 7/10, vật phẩm bên trong là: Cờ lê Mario, Con mắt thù hận, Dao bếp kiểu Tây, Gậy bóng chày, Súng ngắn M1911A1, Hồi Âm Khôi Giáp, Một túi tỏi.

Huyết thanh kháng độc virus Z là vật phẩm nội dung cốt truyện không có cách nào mang ra khỏi kịch bản. Ở kịch bản trước, trên đường từ cao ốc Allerbmu phản hồi cửa hàng súng, Phong Bất Giác đã đem huyết thanh trong bọc hành lý ném đi rồi. Lúc ấy hắn và Tiểu Thán đều đã tiêm huyết thanh, mà hai gã GM kia thì tỏ vẻ có kỹ năng bị động kháng lại tất cả các loại virus trong kịch bản cấp thấp, cho nên những cái kia liền vô dụng.

Đèn pin của hắn đã bị dẫm nát lúc bầy Zombie vây công ở trong sân bóng rổ, cũng may trong không gian còn dự trữ một cái, có thể dễ dàng lấy ra bổ sung. Về phần túi tỏi kia, Phong Bất Giác cảm giác chắc có lẽ không cần dùng đến, hơn nữa cũng không phải đạo cụ gì khó kiếm được. Vì vậy hắn liền ở trong menu trò chơi chọn tiêu hủy rồi. Winchester cùng với đạn tương ứng đều đưa cho Tiểu Thán, ở trong súng ngắn M1911A1 vẫn đầy đạn, nhưng không có đạn dự bị. Ném đi tỏi, lại từ không gian trữ vật lấy ra đèn pin, như vậy bọc hành lý vẫn chiếm bảy ô như cũ.

Sửa sang xong bọc hành lý, Phong Bất Giác xoay người, đang muốn đi sang căn phòng kim loại bên cạnh để lĩnh ban thưởng thêm vào cùng với đánh giá mức độ sợ hãi, lại chợt nghe thông báo từ hệ thống:

[Hiện tại, bạn có thể lựa chọn khu vực muốn tiến vào.]

Giọng nói thông báo qua đi, bên cạnh cửa thang máy vốn là địa phương trống không, ánh sáng do số liệu hình thành bỗng nổi lên, vẽ ra một khu vực thao tác hình chữ nhật. Sau khi hình ảnh từ hư hóa thực, ở chỗ đó liền xuất hiện năm cái nút cỡ nắm tay, phía trên đều có chữ viết, phân biệt là:

[Phòng chứa đồ], [Phòng họp], [Thương thành], [Cái hộp kinh hãi], [Đừng ấn vào cái này]

Ánh mắt của Phong Bất Giác, tự nhiên là bị cái nút cuối cùng kia hấp dẫn.

“Này... Đừng ấn vào cái này là có ý gì a...” Nét mặt của hắn rất vi diệu: “Không muốn làm cho người khác ấn thì đừng tạo ra được không... Viết đừng ấn ngược lại khiến cho người ta muốn ấn a...”

Hắn do dự vài giây thì cũng nhịn không được, thò tay ấn xuống một cái, đèn trên cái nút bị ấn sáng lên một giây, sau đó... Cái gì cũng không có phát sinh.

Phong Bất Giác đợi 30 giây, nhìn chung quanh, vẫn không có bất cứ dị thường nào, không khỏi nói: “Đây là cái gì... Chơi nhau hả?”

“Hắc hắc hắc... Quả nhiên đã ấn a.” (edt: “hắc” là tiếng cười nha, giống như haha ấy)

Một tiếng cười thập phần hèn mọn bỉ ổi theo câu nói đó đột ngột truyền đến từ sau lưng Phong Bất Giác.

Hắn quay người nhìn lại, chứng kiến ở một góc hẻo lánh cách mình vài bước, địa phương đó vừa rồi còn trống không, lúc này lại có một người đứng ở đó.

Đó là một nam tử da trắng nhìn qua hơn hai mươi tuổi, mặc một thân đồ Tây màu đen, thân cao gầy, màu da trắng bệch, tóc ngắn, đeo kính mắt, trên kính che một tầng bạch quang. Không thể không nói, tuy khí chất hắn hèn mọn bỉ ổi, nhưng nói khách quan thì hắn trông khá đẹp trai.”Này... Lão huynh, ngươi vào bằng cách nào?” Phong Bất Giác hỏi.

“Hắc hắc...” Từ người nọ phát ra tiếng vỗ tay, cái nút [Đừng ấn vào cái này] liền hóa thành số liệu biến mất, “Không phải chỉ là di động trong một không gian trò chơi thôi sao? Rất đơn giản, hắc hắc hắc...” Hắn tựa hồ rất ưa thích phát ra vài tiếng cười gian từ trong cổ họng, tiếng cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi.

“Ngươi là... NPC? Hay nhân viên quản lý?” Phong Bất Giác nghi ngờ nói: “Đợi một chút... Ngươi không thể nào là NPC, ta cũng không có ở trong kịch bản...” Hắn dừng thoáng một phát: “Ân... sau khi Open Beta, không gian đăng nhập của mỗi người sẽ phân phối một cái AI kiểu như tiểu trợ thủ hay sao? Không sai a! Loại NPC này chẳng lẽ không phải là mỹ nữ ăn mặc hở hang, dáng người bốc lửa sao?”

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Người nọ cười nói: “Hắc hắc hắc... Ngươi coi ta như là nhân viên quản lý là được rồi, bất quá chỉ sợ ngươi không có cách nào chính thức hỏi ta bất kỳ tin tức gì, bọn hắn rất có thể sẽ nói cho ngươi biết rằng không tồn tại người nào như ta.”

Phong Bất Giác nghe được lời ấy, thần sắc khẽ biến, ngữ khí nghiêm túc nói: “Ngươi là Diễn Sinh Giả?”

“Ha ha ha ha...” Người nọ cười ha hả, lắc đầu: “Ha ha... Diễn Sinh Giả, bọn hắn ít nhất so với ta còn thấp hơn hai cái duy độ.” Hắn đẩy kính mắt, nói tiếp: “Ngươi có thể gọi ta là Woody, W-O-O-D-Y...” (edt: cha này từ Quỷ Hô Bắt Quỷ qua đây...)

“Trước hết ngươi chờ một chút.” Phong Bất Giác đoạt lời: “Ngươi đến cùng là ai? Ngươi tìm ta có chuyện gì? Cái nút kia là trò đùa của ngươi sao?”

“Hắc hắc... Cái nút kia chỉ là một trò đùa không ảnh hưởng đến toàn cục.” Woody trả lời: “Ta tới tìm ngươi, là có chút vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Để cho ta làm rõ cái... Ngươi là đại diện công ty Mộng tới hỏi ta hay là xuất phát từ yêu thích cá nhân?” Phong Bất Giác có cảm giác người trước mắt này có một loại cổ quái nói không nên lời.

Người này có thể xuất hiện ở trong không gian đăng nhập của chính mình, lại còn có thể làm ra điều chỉnh đối với hoàn cảnh, cái này tám phần là nhân viên quản lý của công ty Mộng không sai, nhưng lời hắn nói cũng rất có vấn đề. Cái gì là “Coi ta như nhân viên quản lý là được rồi”, còn có “Bọn hắn ít nhất so với ta thấp hơn hai cái duy độ”, ngươi rốt cuộc tính như thế nào?

“Ta tới từ địa ngục, xuất phát từ yêu cầu công tác, phải hướng ngươi xác nhận một vài vấn đề.” Trên kính mắt của Woody thủy chung hiện ra bạch quang, khiến người ta thấy không rõ ánh mắt của hắn.

“Đám nhân viên quản lý các ngươi đều mắc bệnh 2B giai đoạn cuối a....” Phong Bất Giác lập tức nhớ tới hai tên nhị bức Phan Phượng cùng Hoa Hùng. (edt: 2B=nhị bức, chỉ ngu ngốc theo cách nói thân mật)

“Là một người có tâm thần dị thường còn dám cùng ta đàm luận về bệnh nhị sao?” Woody trả lời.

Phong Bất Giác thầm nghĩ: quả nhiên công ty trò chơi đã biết, cũng đúng a... Bất kể thế nào mà nói, từ đầu đến giờ Giá Trị Kinh Hãi tất cả kịch bản của ta toàn bộ đều là 0, chắc sớm đã bị hệ thống liệt vào số liệu dị thường a, như vậy... Công tác của người này là chuyên môn xử lý người chơi bị nghi ngờ ăn gian?

“Hắc hắc... Ngươi nghĩ như vậy cũng được.” Woody cười gian nói.

“Cáp?” Phong Bất Giác ngẩn người: “Cái gì?” Trong lòng của hắn thì thầm: Không thể nào? Chẳng lẽ hắn biết rõ ta đang nghĩ gì?

Woody không có tiếp tục đáp, hắn cười vài tiếng liền bắt đầu hỏi: “Hắc hắc hắc... Đầu tiên ta muốn hỏi hỏi, tín ngưỡng của ngươi là Cơ Đốc Giáo sao?”

Phong Bất Giác đối với mánh khóe giang hồ bịp người như thuật đọc tâm này cũng có chỗ hiểu rõ, cho nên hắn cũng không có miệt mài đuổi theo lời Woody mới nói, chỉ cho là đối phương đang dùng một chút thủ đoạn. Nghe được vấn đề của Woody, hắn liền trả lời: “Ta tương đối theo tín ngưỡng khoa học.”

“Hắc hắc hắc... Rất tốt.” Woody cười nói, “Ta hỏi xong rồi.”

“Này... Đại ca, đây là tình huống gì? Tiết mục dọa người sao? Hệ thống đang quay trực tiếp sao?” Phong Bất Giác hỏi.

“Trong trí nhớ vốn tồn tại hình ảnh, thanh âm. Không cần ngươi nói cho ta biết, một phút trước ta đã tiêu hóa xong rồi.” Woody nói: “Ta chỉ cần xác nhận cái này là được.”

Phong Bất Giác liếc xéo Woody, lui về phía sau hai bước, nói ra: “Vị này... Woody đại ca, ngài mới vừa nói chính mình từ nơi nào đến...”

“Ta đến từ đâu, ngươi cũng đến từ đó, hắc hắc hắc...” Woody vẫn cười hèn mọn bỉ ổi như cũ: “Tốt rồi, ta phải đi, ta nghĩ lúc chúng ta gặp lại, ngươi sẽ rất tức giận. Bất quá nhân sinh chính là như vậy, phẫn nộ nói cho cùng so với tuyệt vọng thì không phải có ích hơn sao?”

“Đợi một chút, ngươi...” Phong Bất Giác bị hành động của hắn khiến cho mình giống như tên hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (edt: vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình nghĩ gì), người này quả thực là không hiểu thấu.

“Phàm nhân, ngươi rất ưu tú, cũng rất thú vị, là một nhân tuyển thích hợp, ta chuẩn bị đặt cược ở trên người của ngươi... Ân... Để túi kim tệ của Judas lên là được rồi, cái này là đại thủ bút a, hắc hắc hắc... Đừng làm cho ta thất vọng.” Woody nhún vai cười, quay người lại, lại đi vào mặt tường kính bên trong thang máy.

Sau khi Woody tiến vào cái mặt kính kia, thân hình bỗng bắt đầu vặn vẹo. Thân ảnh của hắn ở trong tích tắc biến thành một ma ảnh màu đen. Hình tượng kia khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ, nếu như nói con mắt là cửa sổ tâm linh, ma ảnh kia trong nháy mắt liền đã phá cửa sổ mà vào, trực tiếp xé rách thế giới tinh thần của con người.

Giờ khắc này, Phong Bất Giác cảm nhận được một loại tâm tình vốn không nên tồn tại —— sợ hãi.

Hắn ở trên sinh lý đã không có cách nào bị loại cảm giác này kích thích, giờ phút này nó lại hiện ra rõ ràng giống như bàn ủi khắc ở trên ngực. Không thể nghi ngờ, đây là sợ hãi, hơn nữa là cái loại sợ hãi khắc cốt minh tâm, loại thể nghiệm khủng bố vĩnh viễn bất ma bất diệt.

Đôi mắt dừng ở ma ảnh vô hình vô nguyên kia, liền phảng phất như linh hồn của ngươi bị một mực chế trụ bởi một cái ma chưởng khuynh thiên, tùy thời đều có thể bị hút ra từ trong cơ thể, hóa thành hư ảo.

Không biết qua bao lâu, Phong Bất Giác mới phục hồi tinh thần lại. Hắn chưa hoàn hồn, theo bản năng nhìn thời gian trên tường, khoảng cách từ lần đầu tiên mình đem ánh mắt dời đi, rõ ràng chỉ qua hơn mười giây mà thôi. Hắn khó có thể bình phục được tâm trạng, tự hỏi trong lòng: Vừa rồi hết thảy đến tột cùng là cái gì? Là thực hay ảo? Chẳng lẽ... Bóng mờ trong não bộ ta đã khuếch tán, dẫn đến xuất hiện bệnh trạng mới?

-------------

Frequently Asked Questions - Các câu hỏi thường gặp; một trong các tiện ích thường thấy nhất trên các trang web trên Internet. Đăng bởi: admin


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx