Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Tiếng kèn truyền khắp các doanh trại Đột Quyết, đây là tiếng kèn mà Khải Dân Khả Hãn dùng để triệu tập các thủ lĩnh của bộ lạc. Người Đột Quyết sống theo từng bộ lạc, trong các bộ lạc lớn có các bộ lạc nhỏ, trong các bộ lạc nhỏ lại có những nhóm nhỏ, lấy huyết thống làm điều ràng buộc, các bộ lạc lớn nhỏ được thành lập san sát. Khải Dân Khả Hãn xuất thân là vương thất Đột Quyết, huyết thống cao quý, đồng thời cũng là minh chủ của mấy chục bộ lạc lớn.
Lần này Nhiễm Can là ra ngoài đi săn, nên người mang theo cũng không nhiều, chỉ dẫn theo một ngàn thị vệ, ngoài ra còn có tù trưởng của các bộ lạc và vợ của họ. Cộng thêm tất cả thị vệ, cũng chỉ hơn ba nghìn người.
Nhiễm Can tổ chức buổi yến hội long trọng trong một cái trướng lớn nhất. Trong trướng trang hoàng hoa lệ, trên mặt đất rải thảm lông dê thật dày, trên vách trướng treo đầy các loại tranh gấm, những bát đĩa dùng để thiết khách đều là loại gốm sứ tốt nhất. Thậm chí phía góc trướng còn có hai bình hoa bằng sứ cao bằng một người, đây là lễ vật mà Dương Kiên – đế vương quân Tùy tặng y.
Lúc này trong trướng đã bày đầy các trường kỷ, trên trường kỷ còn lót những tấm da sơn dương, đồng thời có đi kèm với những chiếc bàn nhỏ. Thông thường người Đột Quyết đều ngồi trên chiếu, nhiều lắm cũng chỉ rải thêm một tấm da dê, nhưng hôm nay có khách quý, Khải Dân Khã Hãn đặc biệt sai người bày trường kỷ, là vì tôn trọng.
Trên các trường kỷ lần lượt có các vị tù trưởng Đột Quyết, có những người trưởng giả tóc bạc, cũng có những thanh niên cao to lực lưỡng, hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo hoặc gầy, phần lớn đều để râu đặc trưng của người Đột Quyết. Trong mắt mỗi người đều tràn đầy nhiệt tình và nụ cười chân thành.
Chỉ có những vị khách tôn quý nhất mới được ngồi trong trướng, chỉ có Trưởng Tôn Thịnh và Dương Nguyên Khánh được sắp xếp ngồi vị trí chủ trướng. Cũng không phải vì Dương Nguyên Khánh có quan hệ cá nhân với Khải Dân Khả Hãn, mà vì hắn là Tướng quân dẫn đầu. Trưởng Tôn Thịnh chỉ là sứ giả triều đình, còn Dương Nguyên Khánh mới là đại biểu cho sứ giả quân đội.
Tô Liệt và những binh lính quân Tùy khác vào một trướng khác uống rượu đón gí, chủ nhân người Đột Quyết đương nhiên đã có sắp xếp.
- Dương huynh đệ, tiếng Đột Quyết của ngươi hình như cũng không tồi!
Nhiễm Can cười nói.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, dùng tiếng Đột Quyết thuần thục nói:
- Ở thảo nguyên năm năm, không biết cũng phải biết, không những có thể nói tiếng Đột Quyết, mà ta còn biết viết chữ Đột Quyết nữa.
Hắn ở thảo nguyên nhiều năm, sớm đã nhập gia tùy tục, khi nói chuyện với người Đột Quyết thì không cần khiêm tốn khách sáo, biết gì thì nói đó, thẳng thắn, nếu quá khiêm tốn thì ngược lại có vẻ vô lễ. Mọi người đối với việc hắn có thể nói được tiếng Đột Quyết cũng không quan tâm, nhưng hắn lại còn có thể viết được tiếng Đột Quyết, khiến cho những tù trưởng kinh ngạc. Đốt Cát – con của Nhiễm Can bĩu môi, thấp giọng nói với Ô Đồ:
- Người Trung Nguyên thì cũng chỉ có thể đọc vài trang sách. Nếu bàn luận việc cưỡi ngựa bắn cung thì còn kém lắm, ta thật không tin hắn có thể bắn thương Đạt Đầu?
Ô Đồ là dũng sĩ nổi danh dưới trướng Nhiễm Can, y ngồi trước cửa trướng, có vẻ không yên lòng. Y thỉnh thoảng nhìn về phía bên ngoài trướng, bỗng nhiên, hai mắt y sáng lên, chỉ thấy hai người phụ nữ Đột Quyết khoan thai ôm bầu rượu xếp hàng đi vào, người đi đầu là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, tóc tết thành bím, da trắng nõn, ánh mắt sáng như ngọc.
Phía sau nàng là một thiếu nữ Đột Quyết khác, mặc một bộ váy tuyệt đẹp, khoảng mười hai mười ba tuổi, dáng người thon thả, mặt mũi rất giống với thiếu nữ đi phía trước. Mắt cũng sáng như ngọc, đôi môi màu hồng tươi mang theo một nụ cười mê người, sắc mặt hồng hào, dường như ánh bình minh mới lên.
Các nàng đều mặc hồ bào có giấy mạ vàng, bên hông mang đai lưng bằng bạc, giắt theo kim đao, chuông ngọc, ngọc điệp, mắt cá chân còn mang theo một cái lắc chân có tiếng chuông ting tang, thu hút ánh mắt của mọi người. Cứ chầm chậm bước tới, giống như những đóa hoa tươi đẹp nhất trên thảo nguyên.
- Thiên nga của chúng ta đến rồi!
Mọi người hiểu ý mỉm cười, có thể phô bày mỹ nữ Đột Quyết trước mặt khách quý, đây cũng là một loại vinh quang của chủ nhân Đột Quyết. Trưởng Tôn Thịnh vuốt râu cười khẽ, hai mỹ nữ này tuy rằng trẻ đẹp, nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không thể đụng vào. Họ là hai đứa con gái của Nhiễm Can, đi trước là chị, tên là A Sử Na Nỗ Lệ, mọi người đều gọi nàng là A Nỗ Lệ, phía sau là em, tên là A Sử Na Đóa Tư, cũng còn gọi là A Đóa Tư. Họ là những thiên nga trên thảo nguyên, chỉ có những kỵ sỹ tài năng nhất trên thảo nguyên mới có thể sát cánh bay cùng họ.
Phía sau còn có hai thiếu nữ nữa, các nàng mỗi nàng bưng một chậu đồng, đến trước mặt mỗi hai người khách quý, bên trong là một chậu nước trong, Dương Nguyên Khánh biết là để hắn rửa tay. Hắn biết người Đột Quyết rất chú ý đến quy củ, mỗi một tình tiết đều không thể sai lầm, lầm một chút tức là khinh miệt chủ nhân.
Bình thường người Đột Quyết rửa tay cũng không có quy củ gì, rất tùy tiện, nhưng khách quý của người Đột Quyết có quy củ gì hay không, hắn cũng không biết. Dương Nguyên Khánh nhanh chóng liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Thịnh, học bộ dạng của y, đặt mu bàn tay và lòng bàn tay vào trong chậu đồng, dùng nước vỗ vỗ lên mặt, học giống y như đúc.
Thiếu nữ A Tư Đóa thấy động tác của hắn và Trưởng Tôn Thịnh giống nhau, không kìm nổi phì cười. Nàng che miệng, cười đến người run lên, Nhiễm Can liền liếc nhìn con gái một cái, cười nói với Dương Nguyên Khánh:
- Dương tướng quân, ở đây rửa mặt cũng không có quy củ gì, rất tùy tiện, không cần phải làm giống như Trưởng Tôn công.
Dương Nguyên Khánh lập tức đỏ mặt, làm theo cả nửa ngày thì ra đó là quy củ riêng của Trưởng Tôn Thịnh, không có liên quan gì đến người Đột Quyết.
Rửa mặt xong, hai chị em như thiên nga bước lên phía trước, rót đầy rượu sữa ngựa vào chén rượu của các vị khách. Người em A Tư Đóa đón lấy chén rượu, cúi người, hai tay nhẹ nhàng đưa cho Dương Nguyên Khánh. Hai chị em họ đều cúi người mềm mại, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, dùng thanh âm ngọt ngào bắt đầu cất lên giọng hát.
Mùa xuân thức tỉnh cả thảo nguyên, dê con lại sắp sinh nở…
Mưa phùn nhẹ nhàng, ánh mặt trời rực rỡ…
Thiên nga xinh đẹp bên bờ sông
Nghênh đón khách quý đến,
Rượu sữa nồng nàn, mùi thơm của thịt,
Để ta tự tay rót nhưng chén rượu thơm nồng,
Kính vị khách tôn quý nhất.
Uống một chén này, xin hãy tiếp nhận thành ý của ta,
Nguyện tiếng ca của ta và sự ngọt lành của rượu, giữ khách quý lại thảo nguyên này.
…
Dương Nguyên Khánh biết đạo đãi khách của người Đột Quyết, sẽ có thiếu nữ xinh đẹp đến kính rượu, nàng sẽ hát bài hát kính rượu. Chỉ cần uống hết ba chén, thì chính là đã rất nể mặt chủ nhân.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi uống rượu sữa ngựa, cảm giác ngon hơn nhiều so với rượu sữa ngựa mà họ uống ở thành Đạt Lợi, ít nhất cũng không chua như vậy, có một chút mùi vị ngọt ngào của sữa.
A Tư Đóa là thiếu nữ trên thảo nguyên, rất nhiệt tình, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn vị khách. Nhưng Dương Nguyên Khánh lại là nam nhi nhà Hán, phi lễ chớ nhìn, hắn chỉ dùng nụ cười lễ phép để đáp lại nàng, ánh mắt không hề nhìn thẳng. Hắn thấy ánh mắt Ô Đồ nhìn A Nỗ Lệ với vẻ si mê, trong ánh mắt tràn đầy tình ý. A Nỗ Lệ hát, nhưng ánh mắt đẹp của nàng không chăm chú nhìn vị khách như em gái mình, trong lúc quay người, ánh mắt si mê say đắm lại vụng trộm liếc nhìn Ô Đồ.
Dương Nguyên Khánh liền biết, đây chính là một đôi bạn tình.
Ngay lúc Dương Nguyên Khánh chuẩn bị bưng chén rượu thứ tư lên uống, trong trướng liền vang lên tiếng vỗ tay. Thì ra bài hát đã hát xong, hắn vừa uống xong chén thứ ba, đã khiến các chủ nhân trong trướng cảm nhận được sự thành kính của hắn.
Duy chỉ có A Đóa Tư có chút không vui, nàng đi qua chỗ của Dương Nguyên Khánh, thấp giọng nói vào tai hắn,
- Nam nhi nhà Hán, ngươi kính mọi người, nhưng lại thiếu mất ta.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, người đã đi mất. Hắn bỗng nhiên ý thức được, nàng là đang nói ánh mắt hắn không nhìn nàng. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, với người Hán, nếu như cứ nhìn vào mắt một người con gái, thì đó mới chính là vô lễ. Hắn ở thảo nguyên nhiều năm, nhưng điều này thì vẫn chưa thay đổi được.
Lúc này, hai người đàn ông khiêng một cái mâm vào trướng, trong mâm là một con dê đã được nướng.
- Để tôi!
Nhiễm Can cười rồi đứng lên, y tự mình cầm dao, cắt cái đùi sau ngon nhất của con dê cho khách. Đáng lẽ là người trẻ tuổi cầm dao cắt thịt, trước tiên sẽ đưa cho người lớn tuổi nhất trong trướng. Nếu là người có thân phận cao nhất cầm dao, thì chứng tỏ vị khách tôn quý nhất.
Thịt ngon, cá tươi, vịt ngon, quả mọng, từng món ngon được bưng lên, Khải Dân Khả Hãn dùng bữa tiệc thịnh soạn nhất để tiếp đãi khách quý từ xa đến.
Trưởng Tôn Thịnh nâng một chén rượu, đứng lên cười nói:
- Lần này tôi đến Đột Quyết chủ yếu có hai việc, một là nhận sự ủy thác của Thánh thiên tử, chuyển lời cảm ơn đến Khả Hãn và các bộ lạc trên thảo nguyên, hy vọng Đột Quyết và Đại Tùy đời đời hòa thuận với nhau, mãi mãi là anh em. Cũng hy vọng Khả Hãn sớm thu phục các bộ lạc trên thảo nguyên, trở thành người đứng đầu thảo nguyên.
Nhiễm Can nâng cao chén rượu, các trưởng lão khác trong trướng cũng lần lượt nâng chén, Nhiễm Can cung kính nói:
- Nhiễm Can nhờ có ơn đức Thánh thiên tử ban tặng, mới có thể tái sinh, con dân Đột Quyết nguyện mãi làm thần dân Đại Tùy, chén rượu này kính lên Thiên tử bệ hạ của chúng ta!
Thật ra Đột Quyết rất hùng mạnh, nhưng họ cũng không phải là chủ nhân duy nhất của thảo nguyên. Người Đột Quyết chỉ khống chế được Mạc Nam, còn Mạc Bắc là thiên hạ của người Thiết Lặc.
Thiết Lặc là tên gọi chung của những người không phải người Đột Quyết trên thảo nguyên, lại gọi là Thiết Lặc cửu họ, bao gồm: Hồi Hột, Phó Cốt, Đồng La, Bạt Dã Cổ, Tư Kết, Khế Bật, Hồn, Cát La Lộc, Bạt Tất Mật. Không có một người hùng mạnh đứng lên thống nhất, đều là tự phân tán.
Ngoài ra trên thảo nguyên còn có những dân tộc khác nữa, như Kết Cốt, Cát Tát của phương Tây; Khiết Đan, Hề, Tập, Thất Vi..v..v.. của phương Đông. Những dân tộc này cũng giống như Thiết Lặc, tôn thờ người mạnh làm vương, đều thần phục Đột Quyết cường mạnh.
Thật ra trước đây Đột Quyết cũng giống như Thiết Lặc cửu họ, cũng đều là thần dân của người Nhu Nhiên, nhưng bởi Đột Quyết có tài nghệ đúc sắt rất cao, trở thành nô lệ của Nhu Nhiên. Sau đó Đột Quyết dần dần lớn mạnh, tiêu diệt Nhu Nhiên, trở thành bá chủ thảo nguyên. Thiết Lặc cửu họ và những dân tộc khác trên thảo nguyên lại quay ngược lại thần phục Đột Quyết.
Vương triều Tùy đến giúp đỡ Khải Dân Khả Hãn, khiến y trở thành Đột Quyết Đại Khả Hãn, chính là để y thay vương triều Tùy ổn định biên cương phía Bắc, đối khánh Tây Đột Quyết, đồng thời thống soái chư bộ Thiết Lặc.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh thấy Trưởng Tôn Thịnh lấy ra một đại kỳ kim đầu sói. Hắn không khỏi ngạc nhiên, đây chính là vương kỳ đầu tiên hắn cướp được của Tây Đột Quyết Khả Hãn, hắn đã dâng cho Thánh Thượng, sao lại ở trong tay Trưởng Tôn Thịnh?
Vương kỳ kim đầu sói chỉ có Đại Khả Hãn mới có thể dùng, vương kỳ kim đầu sói Đông Phương Đột Quyết nằm trong tay Khải Dân Khả Hãn, Trưởng Tôn Thịnh lấy ra vương kỳ kim đầu sói Tây Đột Quyết này, có ý nghĩa không tầm thường. Trưởng Tôn Thịnh mở đại kỳ kim đầu sói ra, chỉ vào Dương Nguyên Khánh rồi cười nói với Nhiễm Can:
- Đây là đại kỳ mà Dương tướng quân lấy được từ trong tay Đạt Đầu, tôi nhận sự ủy thác của Thiên tử, chính thức tặng đại kỳ này cho Khả Hãn.
Đúng lúc này, bên ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng,
- Đó là vương kỳ của Bộ Già Khả Hãn chúng ta, ai có tư cách nhận nó?
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp
@by txiuqw4