Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Vậy về sau bộ tộc Cát Tát có tính toán gì không?
Tuy rằng một trận chiến này bọn họ đánh cho Tiết Diên Đà đại bại, nhưng Tiết Diên Đà cũng không bị tổn thương nguyên khí lớn. Những thanh niên cường tráng trong quân của bộ tộc Cát Tát cũng chỉ có gần năm trăm người, nếu bọn hắn rời đi, Tiết Diên Đà tha cho bọn họ sao?
Bồ La cảm nhận được sự quan tâm của Dương Nguyên Khánh đối với bọn họ. Trên thực tế, cuộc chiến đẫm máu trên chiến trường hôm nay, bộ tộc Cát Tát chính là đi theo phía sau quân Tùy, mới giảm bớt nhiều cái chết. Nếu như không có quân Tùy ở phía trước, bọn họ toàn quân năm trăm người đã sớm bị tiêu diệt, tuyệt sẽ không chỉ có hơn một trăm người bỏ mạng. Trong lòng ông ta vô cùng cảm kích Dương Nguyên Khánh.
Ông ta thở dài nói:
- Mấy vị trưởng lão chúng ta đã thương lượng rồi, quyết định tiến về phía tây. Chủ nhân của người Cát Tát đã thành lập Tát Hãn quốc ở phương Tây. Chúng ta ở bên này chỉ là một bộ tộc ở chi khác, nếu như không đi, rất nhanh sẽ bị bộ tộc Tiết Diên Đà tiêu diệt.
Ông ta vỗ vỗ bả vai Dương Nguyên Khánh,
- Về sau nếu như có cơ hội đến biển Di Bá, ngươi tìm đến ta, ngươi liền trở thành khách quý nhất của người Cát Tát chúng ta.
- Ta sẽ đi, nhất định sẽ đi.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh thấy Mã Thiệu và một cô gái Cát Tát nắm tay nhau, biến mất trong đêm tối, hắn hơi sửng sốt, tù trưởng Bồ La cũng thấy, liền khẽ cười nói:
- Những chuyện đêm nay, ngươi cũng đừng trói buộc thủ hạ của mình.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn biết tù trưởng Bồ La đang nói chuyện gì. Kỳ thật ở trên thảo nguyên, chuyện này rất bình thường, các bộ tộc trên thảo nguyên khan hiếm nam đinh, phụ nữ mang thai sinh con, đây là một chuyện đại sự. Hắn biết giống như Dương Tư Ân và Lưu Giản, bọn họ cũng có người phụ nữ của họ trên thảo nguyên, hắn muốn quản cũng quản không được.
- Tướng quân!
Bàn Ngư hiện ra ở phía sau hắn, y gãi đầu cười nói:
- Các huynh đệ đều đang hỏi, tướng quân đêm nay có sắp xếp gì không?
- Có chuyện gì sao?
Dương Nguyên Khánh kỳ quái hỏi.
Bàn Ngư cong lưng cúi xuống, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:
- Ý của ta và Uất Trì là thân phận của tướng quân đặc biệt, tốt nhất không nên có liên quan gì đến phụ nữ Đột Quyết, nếu chẳng may các nàng mang thai con của tướng quân...
- Tiểu tử này, nhà ngươi nghĩ đến tận đâu vậy?
Dương Nguyên Khánh cười vỗ một cái lên bả vai đầy đặn của y,
- Ngươi tự quản lý bản thân cho tốt là được, không cần phải xen vào việc của ta.
Tù trưởng Bồ La cũng vỗ vỗ lên bả vai Bàn Ngư, nói lời thấm thía:
- Là đàn ông ai lại không thích phụ nữ, ngươi không cần nhiều chuyện, kết thúc một trận huyết chiến, cho tướng quân các ngươi thả lỏng một chút đi!
Bàn Ngư cười ha hả,
- Ta chỉ là nói vậy thôi, sao có thể quản lý cho được? Ta đi ngủ đây, mệt mỏi quá rồi.
Bàn Ngư xoay người đi về phía bóng tối, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Lúc này, tù trưởng Bồ La liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh một cái đầy thâm ý, sau đó liền đứng lên cười nói:
- Ta đi xem tình hình bộ tộc một chút, trước hết xin lỗi không tiếp được.
Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, đã thấy A Tư Đóa bưng một bầu rượu tươi cười đi đến,
- Chim ưng hùng mạnh có thể nào bay một mình ở trên không trung, có bằng lòng để Tiểu Thiên Nga trên thảo nguyên này dâng lên chàng rượu sữa ngựa do chính ta làm ra hay không?
- Buổi sáng ngày hôm qua, ta đã nếm thử rượu sữa của nàng mời rồi, quả nhiên là ngọt lành, đây là do nàng tự tay ủ sao?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
- Chàng nếm thử một chút sẽ biết.
A Tư Đóa rót cho hắn một chén rượu đầy tràn, buông bầu rượu, hai tay đưa cho hắn, ánh mắt xinh đẹp đợi hắn tán thưởng. Dương Nguyên Khánh nhìn chén rượu nổi bọt cuồn cuộn, ngửi thấy phảng phất mùi hương sữa, lại nâng cốc đưa cho nàng, khẽ cười nói:
- Theo truyền thống của người Hán chúng ta, có đi mà không có lại, là không có lễ nghĩa. Ngày hôm qua nàng đã hiến rượu cho ta, hôm nay hẳn là ta phải mời nàng, nào! Chén rượu này ta mời nàng thiên nga xinh đẹp nhất thảo nguyên.
Hắn bưng rượu lên cho A Tư Đóa, A Tư Đóa mắt sáng rực lên, mặt hơi bừng đỏ, nàng bưng rượu đưa lên cái miệng nhỏ uống, một đôi mắt to xinh đẹp thầm đưa tình nhìn chăm chú vào hắn.
Nàng uống được non nửa chén, lại bưng chén rượu đưa cho hắn, ánh mắt lóe sáng giống như đá quý trong kỳ vọng tràn trề,
- Chàng là anh hùng trong lòng ta, chén rượu này chàng nhất định phải uống hết.
Dương Nguyên Khánh tiếp nhận chén rượu cười, uống một hơi cạn sạch chén rượu sữa ngựa, lớn tiếng khen:
- Ngọt lành vô cùng, nàng nhất định phải cho ta mấy bình nữa.
- Được, ta nhất định sẽ tự mình đưa tới cho chàng.
A Tư Đóa không che dấu tình cảm nồng nhiệt của nàng một chút nào,
- Chim ưng hùng mạnh dũng mãnh nhất thảo nguyên, chàng đồng ý nhảy một điệu múa với ta chứ?
Dương Nguyên Khánh bị thành ý của nàng làm dao động, hắn vui vẻ đứng dậy,
- Đồng ý cùng Công chúa Thiên Nga nhảy múa!
Vài người Đột Quyết không suy nghĩ mà đánh đàn nổi lên ngọn lửa nhiệt tình, tiếng sáo ưng du dương, tiếng trống da đập vang từng hồi, đây là một khúc ca rất sôi động vui vẻ. Rất nhiều thiếu nữ Đột Quyết đều xông tới, kinh ngạc nhìn tiểu Công chúa A Tư Đóa và tướng quân trẻ tuổi của triều Tùy cùng nhau nhảy múa. Ngay cả tỷ tỷ của nàng là A Nỗ Lệ cũng mở to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn muội muội.
Thiếu nữ Đột Quyết mời chàng trai trẻ tuổi nhảy múa, đây là tỏ vẻ muốn dâng hiến trinh tiết của nàng. Chẳng lẽ muội muội tình nguyện đem trinh tiết quý giá của nàng hiến cho người Hán triều Tùy sao?
Trong ánh lửa, bọn họ chỉ nhảy múa, ánh lửa đỏ sẫm chiếu sáng đôi mắt sáng ngời của A Tư Đóa, trong mắt nàng tràn đầy tình yêu say đắm, đầy vẻ lần đầu tiên chờ mong. Trong mắt Dương Nguyên Khánh cũng bốc cháy lên ngọn lửa, giờ phút này, hắn cảm thấy lòng dạ mình giống như thảo nguyên rộng lớn, nước trong lòng hồ Cáp Lợi của hắn bắt đầu theo khúc nhạc trào dâng lên sôi sục.
......
Vào đêm, một vòng trăng tròn óng ánh lơ lửng trên không trung, đêm thanh trăng dịu, ánh sáng dịu dàng chiếu vào đỉnh của những căn lều vải, ý chí kiên cường như lửa, còn bóng đêm lại dịu dàng như nước.
Các tướng sĩ quân Tùy và những phụ nữ của bộ tộc Cát Tát nắm tay nhau, túm năm tụm ba, tiến vào lều trại của các nàng, thưởng thức nam nữ thân mật như cá với nước. Phụ nữ bộ tộc Cát Tát dùng lòng nhiệt tình và sự dịu dàng của các nàng, để khao các dũng sĩ trong lòng các nàng.
Bóng đêm như nước, A Tư Đóa nắm tay Dương Nguyên Khánh, khuôn mặt xinh đẹp như nụ hoa sen thả trên nước, nàng kéo Dương Nguyên Khánh đến một chỗ yên tĩnh không người, ngẩng cao đầu, si ngốc nhìn chàng trai người Hán cao lớn anh tuấn trước mắt, nàng dùng tiếng Hán thấp giọng nói:
- Núi có rừng và cây kia có nhánh, Vương Tử người có thấu nỗi lòng em. (*)
(*)
1. Bài hát Việt Nhân Ca xuất hiện trên văn đàn Trung Hoa trong một bối cảnh hết sức đặc biệt. Thời Xuân Thu, Tử Tích 子皙(TK 6 trCN) là vương tử nước Sở, em trai Sở Linh Vương, được phong chức Lệnh quân vùng Ngạc Ấp nên được gọi là Ngạc Quân Tử Tích(鄂君子皙). Một ngày nọ, Tử Tích cùng đoàn tùy tùng đi du ngoạn hồ Phán Hồ (ngày nay là hồ Lượng Tử ở tỉnh Hồ Bắc – Trung Quốc) thuộc vùng trung lưu dòng Dương Tử để thăm thú lãnh địa của mình. Vị Vương gia đi trên một con thuyền to do một người Việt cầm chèo. Được diện kiến Ngạc Vương Tử Tích, người chèo thuyền cảm thấy rất hãnh diện, đã vừa nhịp tay chèo vừa cất cao giọng hát trong cái đẹp của phong cảnh hữu tình đầy sắc xuân.
Ngạc Quân Tử Tích nghe giai điệu thánh thót rất hay nhưng không hiểu Việt ngữ nên yêu cầu người thông ngôn (người nước Việt) dịch lại cho nghe. Nghe xong, Ngạc Quân Tử Tích lấy làm thích thú, cho triệu kiến người cầm chèo. Gặp mặt, Tử Tích không chút do dự “xắn ống tay áo, ôm chầm lấy người Việt chèo thuyền”, còn “lấy một chiếc áo gấm quấn quanh eo” nhằm bày tỏ lòng biết ơn người hát. Ngạc Quân Tử Tích liền hạ lệnh cho tùy tùng ghi lại bài hát và lưu lại trong dân. Bài Việt Nhân Ca ra đời từ đó.
Bài Việt Nhân Ca bản tiếng Hán này của Lưu Hướng được dùng làm ca khúc chính trong bộ phim Dạ Yến (The Banquet) của đạo diễn Phùng Tiểu Cương (Trung Quốc, sản xuất năm 2006) song bối cảnh trong phim hoàn có nhiều sửa đổi, hư cấu so với tích xưa. Ngoài ca từ bản tiếng Hán được giữ nguyên, các yếu tố khác như tiết tấu bài hát, giọng hát, cách phục trang của ca sĩ v.v. hoàn toàn xây dựng theo kiểu “Hán hóa”
- Ta biết.
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, dịu dàng nói:
- Nhưng ngày mai, ta phải đi rồi.
- Ta chỉ xin một đêm, để trái tim của chàng ở lại bên cạnh ta.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu,
- Lòng ta còn rộng hơn cả thảo nguyên, nàng không giữ được đâu.
- Vậy ta dùng kiếm cắt lấy một góc, góc đó thuộc về ta.
Dương Nguyên Khánh tháo thanh đao đeo bên mình xuống đưa cho nàng, thấp giọng nói:
- Trên thảo nguyên có giai nhân, trang điểm phấn son chờ đợi người thương, hào hiệp mà trao thanh đao tình yêu, chỉ cầu xin một đêm duyên.
A Tư Đóa tiếp nhận thanh đao của Nguyên Khánh, khuôn mặt xinh đẹp vui sướng đỏ bừng lên, nàng kéo tay Dương Nguyên Khánh nhìn về phía căn lều màu tím xa xa kia của nàng, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Dương Nguyên Khánh lại đặt tay lên đôi vai non nớt của nàng, nhìn chăm chú vào mắt nàng, lắc đầu nói:
- Nàng vẫn là một nụ hoa nhỏ đang đợi chờ để được thả ra thảo nguyên, chưa đến lúc hái hoa. Có một ngày, hoa tươi nở rộ, nàng hãy tới thành Đại Lợi tìm ta.
Thất vọng khiến giấc mộng đẹp đẽ trong lòng A Tư Đóa tan biến, đôi mắt sáng ngời như đá quý của nàng trào ra nước mắt,
- Nhưng..... chàng vừa quay đầu đi, sẽ quên mất ta.
- Sẽ không đâu, ta là mây trắng bay trên thảo nguyên, tuy rằng sẽ không để nàng giữ lại bên người, nhưng ta sẽ nhớ kỹ lời thề. Khi hoa tươi nở rộ, nếu nàng thực hiện lời hứa, ta sẽ hóa thân cho trên cánh hoa của nàng một hạt sương buổi sớm.
Ánh mắt A Tư Đóa có chút ngây dại, nàng kéo tay Dương Nguyên Khánh, ánh mắt xinh đẹp hiện lên tình ý dạt dào, đôi môi dịu dàng thốt lên lời thề ngọt ngào của nàng.
- Ta sẽ chờ đợi, tựa như ánh trăng bên hồ chờ đợi thiên nga đến, chàng chính là dũng sĩ trong lòng ta, vĩnh viễn là như vậy. Khi đóa hoa trong lòng ta nở rộ, khi ta có thể thắt một bím tóc nhỏ, ta nhất định sẽ đến thành Đại Lợi tìm chàng.
Dương Nguyên Khánh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, liền xoay người mà đi. A Tư Đóa ngơ ngác nhìn hắn đi xa, nàng bỗng nhiên hát lên câu ca dao từ xưa, âm thanh đúng là đau thương như vậy.
“Ánh trăng chiếu rọi trên mặt nước, thiên nga bên hồ vẫn cô đơn lạnh lẽo như trước,
Nàng đang đợi chờ chàng dũng sĩ phương xa,
Đưa tới cho nàng cây cỏ để xây tổ yêu,
Nàng đã chờ đợi ngàn năm, si tình không thay đổi,
Rốt cục làm cảm động Đằng Cách Lý, đưa anh ta đưa đến bên cạnh,
...
Nhưng mũi tên của chàng dũng sĩ, vì sao lại vô tình như vậy,
Bắn thủng trái tim của thiên nga.....
Tiếng ca vang vọng rất lâu trên thảo nguyên, nhưng Dương Nguyên Khánh trước sau vẫn không quay đầu lại. Trái tim hắn đã bay trở về quê hương xa xôi, nơi quê hương còn có một nàng thiên nga khác đang chờ đợi hắn.
Đổng Lam Phương
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp
@by txiuqw4