Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Trang bị của bọn họ còn kém xa so với quân đội nhà Tùy, không có khôi giáp, trang bị đều là bì giáp giống của người Xử Nguyệt, vũ khí chủ yếu đều là giáo dài, kèm với đao và cung tên, hơn nữa cung tên cũng là loại đơn cung giống người Xử Nguyệt, tầm bắn cũng chỉ ba mươi mét, chỉ có điều dũng sĩ của bọn họ và quân Tùy đều cùng có sự tự hào kiêu ngạo giống nhau.
Bọn họ ai cũng tự hiểu rằng, người Xử Nguyệt mười mấy năm nay đều là kẻ thù của bọn họ, hiện tại bọn họ chiến đấu không phải vì quân Tùy, mà là chiến đấu bảo vệ vợ con của chính họ.
Dương Nguyên Khánh đứng ở hàng đầu tiên, tay cầm Phá yêu sóc, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ánh lửa đang cháy cách đó vài dặm, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng trống theo gió truyền tới. Hiện tại đã là canh hai, không ngờ bọn chúng vẫn đang cử hành hiến tế, điều này khiến hắn có chút không kiên nhẫn cho lắm.
Lúc này, vương tử A Mạn đứng bên cạnh Dương Nguyên Khánh khẽ nói:
- Tướng quân, kiểu hiến tế xuất quân này phải được cử hành suốt một đêm, người Ô Tôn cũng thế, nhưng không có vấn đề gì, chỉ có tù trưởng và trưởng lão tham gia, binh sĩ đều đã ngủ từ sớm rồi, bọn chúng phải duy trì được thể lực dồi dào, để sáng sớm mai mới có thể xuất chinh được.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn vẫn còn đang đợi tin tức thám báo. Lúc này, một gã kỵ binh hấp tấp chạy tới, vội vàng chắp tay thi lễ nói:
- Khởi bẩm tướng quân, tin tức thám báo truyền đến, trạm canh gác của người Xử Nguyệt đã hoàn toàn bị xử lý.
- Tốt!
Dương Nguyên Khánh lập tức quay đầu lại hạ lệnh:
- Hướng về doanh trại Xử Nguyệt, tính công trạng bằng đầu người!
Trong rừng rậm hàng ngàn con ngựa đang phi nhanh, dưới ánh trăng sáng, đoàn quân Tùy như sông vỡ đê, phi như bay, hướng về phía doanh trại quân Xử Nguyệt mà giết…. Lúc này, trưởng lão và tù trưởng tham gia hiến tế đều bị tiếng vó ngựa làm kinh sợ, đều đứng lên, hoảng sợ bất an nhìn về phía đông, có người đứng lên hô to:
- Quân Tùy đến rồi, quân Tùy đến rồi!
Trưởng lão và tù trưởng đều đã nhìn thấy hết. Trong bóng đêm, liếc mắt một cái thấy đám quân đội đang hướng thẳng về bọn họ, bọn họ sợ đến mức bồn bay phách lạc, quay người liền lảo đảo chạy về phía doanh trại, nhưng đã không kịp rồi, tiên phong quân Tùy đã như cơn hồng thủy tiến vào.
Dương Nguyên Khánh như đầu tàu gương mẫu, trường sóc rung lên “giết” đâm vào phía sau một gã tù trưởng đầu đội mũ. Người đội mũ quan này thông thường là tù trưởng có vị trí cao, sóc nhọn từ phía sau đâm lên đằng trước, Dương Nguyên Khánh từ từ nâng cơ thể gã lên, rồi văng ra đằng sau, lại rơi ngay trước mặt vương tử A Mạn, A Mạn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, đó chính là đại tù trưởng Xử Nguyệt Chu Tà Cốt, y vui mừng ngoảnh lại, một đao chặt lấy đầu gã, cẩm đầu lên hét lớn:
- Đại tù trưởng Xử Nguyệt chết rồi! Chu Tà Cốt chết rồi!
Đầu của đại tù trưởng Xử Nguyệt khích lệ khí thế dũng sĩ của quân Y Ngô, quân Tùy, khiến bọn họ xông thẳng vào bên trong doanh trại quân Xử Nguyệt. Hơn ba nghìn binh sĩ đang trong giấc mộng, đang hưởng thụ chiến lợi phẩm là phụ nữ Ô Tôn, nhưng bọn họ không thể ngờ được rằng, quân Tùy đã tới tận cửa rồi.
Dây buộc trên đầu doanh trại đều bị chặt đứt mà sụp xuống, các binh sĩ Xử Nguyệt bừng tỉnh từ trong giấc mộng mà thấy kinh hãi, tiếng la hét khóc lóc của bọn họ dội về từ tứ phía, nhưng không chạy thoát được tiếng vó ngựa và ánh sáng Tuyết Cương Đao của quân Y Ngô và quân Tùy. Đầu của các tử sĩ lăn lông lốc, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ cả hồ nước.
Mãi cho đến tận trời sáng, chiến mã của quân Tùy vẫn chưa dừng bước, đang không ngừng đuổi theo bộ tộc Xử Nguyệt… Phía Bắc bên trong khu rừng rậm, cũng đang ẩn nấp hơn một nghìn tên hắc mã tặc, bọn họ chính là đám hắc mã tặc lừng lẫy của Tây vực, tên thủ lĩnh đã lột ra chiếc khăn màu đen, lộ ra một chòm râu quai nón đỏ thẫm, gã đang quan sát đám quân Tùy lạnh lùng sát khi và dũng mãnh phi thường của Dương Nguyên Khánh, không khỏi cúi đầu thở một hơi dài, một mình lẩm bẩm,
- Có hắn ở đó, sẽ không có cơ hội cho ta ở Trung Nguyên!
Gã quay đầu vung tay:
- Đi thôi! Rời khỏi nơi này, lui về Đại Uyển đi.
Hơn một nghìn tên hắc mã tặc điều khiển ngựa, hướng về phía bắc mà đi, vòng qua Bồ Loại hải, chạy theo một con đường xa xôi phía tây.
……
Đêm trung thu năm Đại Nghiệp thứ tư, năm nghìn quân Tùy và bốn nghìn quân Y Ngô đã đột kích thành công chuyến chinh phạt đại doanh người Xử Nguyệt, chặt được hơn hai mươi nghìn đầu binh lính, giết chết tất cả các trưởng lão và tù trưởng, bắt được hơn ba mươi nghìn phụ nữ và trẻ em, cuộc sống của người Xử Nguyệt bên bờ Bồ Loại hải gần như bị tiêu diệt, chỉ có em trai của đại tù trưởng Chu Tà Tư Dã cảm nhận được sự nguy hiểm mới kịp thời đưa bộ tộc hơn nghìn người của mình tháo chạt thoát, trên đường đi gã cũng thu thập thêm người của bộ lạc Xử Nguyệt, cuối cùng cũng hội tụ được hơn bốn mươi nghìn người, bộ phận người Xử Nguyệt còn lại bị buộc phải rời khỏi Bồ Loại hải, di chuyển tới vùng Toái Diệp, người Sa Đà đã mất đi nguyên quán của bọn họ, dần dần biến mất trong lịch sử.
Sau đó, Dương Nguyên Khánh dẫn hai nghìn quân Tùy, áp giải hơn một vạn phụ nữ và trẻ em bộ tộc Xử Nguyệt, đi về Trung Nguyên, tiến vào kinh thành. Dựa theo thông lệ, hơn mười nghìn phụ nữ và trẻ em người Xử Nguyệt này sẽ được phân bố tại các quận ở Trung Nguyên để đa dạng hơn nhân khẩu nơi đó.
Trong Bùi phủ vang lên tiếng cười, ở bên trong Thường Khuyển Đường, thê tử Bùi Củ là Thôi phu nhân và một vài vị phu nhân địa vị khá cao khác trong Bùi gia đang nói chuyện phiếm với khách nhân.
Khách tới chơi chính là thê tử mới Lư thị của Ngu Thế Cơ. Lư thị năm nay ước chừng hơn ba mươi tuổi, xuất thân danh môn U Châu, nguyên là thê tử của Tư Mã U Châu Triệu Nghiễn, năm năm trước Triệu Nghiễn qua đời, Lư thị vẫn ở nhà thủ tiết, hai tháng trước mới gả cho Ngu Thế Cơ vừa tái nhậm chức.
Bùi gia ở Hà Đông và Lư gia ở U Châu đều là danh môn vọng tộc, vẫn là thế giao, nên khi Lư thị đến Bùi gia bái phỏng được đãi ngộ long trọng.
Cùng Lư thị đến bái phỏng Bùi gia còn có Dương Vân thê tử của Phong Đức Di. Phong Đức Di là tâm phúc Ngu Thế Cơ vẫn trọng dụng, quan hệ cá nhân giữa hai người vô cùng tốt, bởi vậy, Ngu Thế Cơ cưới vợ, Dương Vân liền đưa bà ta tới nhà các trọng thần quan lớn trong triều bái phỏng.
Mà Bùi gia ngoại trừ Thôi lão phu nhân ra mặt, còn có con dâu cả Trương thị và con dâu thứ Vương thị, còn có trưởng nữ Bùi Hàm Ngọc vẫn thủ tiết ở nhà cũng ở đó. Vừa lúc này Bùi Mẫn Thu cũng đang ở nhà mẹ đẻ, Thôi lão phu nhân cũng gọi nàng tới ngồi chung, nàng la thê tử của Dương Nguyên Khánh, tuy không phải người của Bùi gia nhưng cũng là con gái nhà họ Bùi.
Hơn nữa, Bùi Mẫn Thu, xét một góc độ nào đó, cũng là con dâu cháu dâu của Dương Vân, cho dù hai nàng chưa bao giờ gặp nhau.
Bùi U cũng ở đó, nàng mới gặp Lư thị trước dây, bởi vậy bỏ thái độ âm u lạnh lẽo, vô cùng nhiệt tình với Lư thị mới tái giá, có thể thấy rõ nàng muốn kết giao với Lư thị, muốn học hỏi chút kinh nghiệm tái giá từ tiền bối.
Lư thị không phải nguyên phối, nên thái độ có vẻ rất cung kính, hơn nữa, đối với thượng phẩm danh môn như Bùi gia, Lư thị cũng khá ngoan hiền.
- Vốn nên sớm đến bái phỏng, nhưng nhiều việc quá, lại đi thăm Giang Nam, cho nên đến tận giờ mới đến, xin lão phu nhân chớ trách.
Thôi lão phu nhân cười ha hả:
- Thành hôn làm gì có chuyện không bận, các ngươi một là thượng phẩm phương Bắc, một là danh môn Giang Nam, có thể nói là lương duyên thiên định, hẳn là Bùi gia nên tới cửa chúc mừng, nên là chúng ta hổ thẹn mới phải.
Vương phu nhân cũng cười cười:
- Hai mươi mấy năm trước ta và Tiểu cô A Hà ngươi quan hệ rất tốt, năm đó ta còn được bà ấy mời tới Lư gia ở một tháng. Sau khi lấy chồng cũng không lui tới được nữa, nhoáng một cái đã hai mươi năm không gặp lại, không biết bà ấy bây giờ ra sao?
Lư thị cười mỉm:
- Thảng cô năm trước vừa mới có cháu trai, đầu năm cháu có thấy cô, cô được gả tới Cao thị ở Bột Hải, phu nhân đã biết chưa?
- Cái này ta rõ lắm!
Thôi lão phu nhân cười tiếp lời:
- Hóa ra các ngươi đang nói Hà nha đầu được gả cho Cao gia. Nó được gả cho đứa con lớn của Cao Tướng quốc Đức Hoằng, năm đó là ta làm mai cho chúng đấy.
Tất cả mọi người đều là danh môn, nói một câu quan hệ đã kéo gần mọi người lại. Bùi Mẫn Thu ngồi cuối cùng, nàng không nói tiếng nào, vẫn mỉm cười. Nàng là vãn bối, khi bề trên nói chuyện không thể nói xen vào, điểm này nàng làm tốt hơn Bùi U nhiều lắm.
Dương Vân cùng tới cũng rất chú ý tới nàng, thường liếc nàng một cái, bởi vì Phương Đức Di được gọi là đệ nhất bút của Nội sử, tất cả Thánh chỉ trọng đại đều là do lão ta chấp bút, tuy chức quan không phải quá cao, nhưng địa vị rất cao, hơn nữa bà ta lại là cháu của Dương Tố, bởi vậy Dương Vân cũng được nhiều mệnh phụ quan lại tôn kính, và cũng giống như người Dương gia khác, Dương Vân cũng có chút không vừa mắt với Dương Nguyên Khánh. Hơn nữa mấy tháng trước hắn lập gia đình, không ngờ không mời một người Dương gia nào, chuyện này càng làm cho Dương Vân bất mãn trong lòng.
Vừa rồi khi giới thiệu Mẫn Thu, Thôi lão phu nhân cũng nói thêm là vợ của Nguyên Khánh, Dương Vân liền chú ý tới nàng.
Bà ta tìm thử một khoảng trống, khẽ mỉm cười hỏi nàng:
- Mẫn Thu hiện giờ hẳn đã là cáo mệnh (phụ nữ được phong hiệu) rồi!
Bùi Mẫn Thu mỉm cười cúi người:
- Thưa phu nhân, Mẫn Thu bây giờ vẫn chưa có cáo mệnh.
- Thế này cũng hơi kỳ đó.
Bà ta nhướn mày:
- Theo lý, người lập gia đình trong vòng mười ngày, triều đình nên trao cáo mệnh, giờ cũng đã mấy tháng, sao còn chưa có cáo mệnh, chẳng lẽ triều đình quên?
Dương Vân nói nghe có vẻ rất quan tâm, nhưng thực ra không phải. Bình thường lễ nghĩa làm khách không nói chuyện riêng của chủ nhân, ai cũng đã cố ý lảng tránh để tránh khiến chủ nhân xấu hổ, đây là cái lễ cơ bản nhất, nhưng Dương Vân lại đem chuyện Bùi Mẫn Thu không có cáo mệnh ra để hỏi, giọng điệu tuy quan tâm, nhưng thực ra lại là hàm chứa một tia châm chọc.
Chuyện cáo mệnh đều là lợi ích sát sườn của mỗi nữ nhân, phu nhân nhà ai được cáo mệnh mấy phẩm, chuyện này, các nữ nhân rất quan tâm. Nếu có Thánh chỉ tới cửa, lập tức sẽ có ngàn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu cao hơn mình thì sẽ ghen tỵ, nếu thấp hơn mình thì âm thầm đắc ý, cho nên sau khi Bùi Mẫn Thu gả cho Dương Nguyên Khánh, lập tức bị vô số nữ nhân săm soi chằm chằm, tất cả mọi người đều muốn biết nàng có thể được cáo mệnh mấy phẩm.
Không ngờ đã qua mấy tháng, Bùi Mẫn Thu vẫn không được cáo mệnh, điều này khiến cho tất cả nữ nhân đều cảm thấy không ngờ, nhưng lại càng vui sướng khi người gặp họa hơn. Thê tử của Dương Nguyên Khánh không ngờ không có cáo mệnh, chuyện này đã truyền khắp giới quyền quý kinh thành, thậm chí ngay cả tầng tiểu dân thấp hơn cũng đã bắt đầu say sưa đàm luận việc này.
Dương Vân hỏi thẳng vấn đề này, cái này cũng hơi không nể mặt Bùi gia rồi, đây gọi là vạch áo cho người xem lưng.
Không khí trong phòng lập tức trở nên hơi gượng gạo, vấn đề này khiến cho người ta không muốn trả lời, quả thật hơi kỳ lạ, Mẫn Thu đến bây giờ vẫn không có cáo mệnh, Vương phu nhân vừa muốn nói chuyện, nàng đã cười đáp:
- Phu quân ta ở Tây Vực vì nước chinh chiến, ta hy vọng chàng có thể vì quốc kiến công, có thể bình an trở về. Còn về danh lợi cáo mệnh gì đó, ta chưa từng quan tâm, cũng không đi hỏi, có cũng sẽ bình thản tiếp nhận, không có cũng không tìm cách đi tranh, Dương phu nhân nói có phải không?
Dương Vân cười:
- Tuy nói là vậy, nhưng ta vẫn nghĩ hẳn là nên tranh thủ một chút, triều đình làm như vậy, luôn luôn có nguyên nhân, hẳn là nên hỏi nguyên nhân cho rõ ràng, có lẽ là khi các ngươi thành hôn quên mất cái gì.
Mẫn Thu cười, không nói gì, không khí trong nội đường lại càng thêm gượng gạo, Lư thị vội vàng nói:
- Đã quấy rầy lão phu nhân lâu như vậy, ảnh hưởng tới lão phu nhân nghỉ ngơi, Dương phu nhân, chúng ta cáo từ đi thôi!
Dương Vân liếc Mẫn Thu một cái, thực ra lời bà ta muốn nói, là khi bọn họ thành hôn không có làm lễ nên triều đình không thừa nhận, thành hôn không tế tổ, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, đương nhiên nàng không có cáo mệnh. Chỉ có điều dù sao đây cũng là nội đường Bùi gia, bà ta cũng khó mà nói toẹt ra được, cũng cười cười chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Đúng lúc này, bà quản gia vội vội vàng vàng chạy vào, hớt hải nói:
- Lão phu nhân, Thánh chỉ tới rồi!
Thôi lão phu nhân sầm mặt:
- Thánh chỉ tới, đi tìm Nhị lão gia hoặc trưởng tôn tới là được, bẩm báo với nội quyến làm cái gì?
Bà ta vội vàng chỉ chỉ Bùi Mẫn Thu:
- Là Thánh chỉ của Mẫn nương, Công công nói cô gia phủ không có ai nên mới tới đây.
Bùi Mẫn Thu ngây ngẩn cả người, Thánh chỉ cho mình? Nàng liếc nhanh Dương Vân, lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ khéo vậy sao?
Vừa nghĩ nàng liền hiểu, đây nhất định là trượng phu đã về tới, nên Thánh chỉ mới tới. Lòng nàng òa lên niềm vui vô hạn, trượng phu quay về còn quan trọng hơn Thánh chỉ nhiều lần.
Thôi lão phu nhân thấy nàng hơi sững sờ, nghĩ nàng đang không biết làm sao, liền cười:
- Giờ con mới làm cáo mệnh, chưa có triều phục, cứ như vậy tiếp chỉ là được rồi.
Bà lại chỉ bà quản gia:
- Còn không mau đi bày hương án!
Bùi Mẫn Thu bình ổn một chút sự kích động trong lòng, liền bước nhanh ra khỏi Bùi gia đi về phía cổng, nội quyến cũng đi sát theo. Nhất là Vương phu nhân, bà cũng đoán được đây chính là Thánh chỉ cáo mệnh con gái, trong lòng vui mừng vô cùng, con gái không có cáo mệnh vẫn khiến cho bà hơi không ngẩng đầu được, hiện giờ con gái cũng có cáo mệnh rồi, mẫu thân như bà sao có thể không cao hứng?
Sắc mặt Dương Vân hơi sa xuống, bà ta không nghĩ lại khéo đến thế, vừa tới chế nhạo Bùi Mẫn Thu cáo mệnh không ngờ đã tới, đây không phải là mất mặt quá sao?
Chỉ có điều Lư thị cũng theo nội quyến Bùi gia ra ngoài rồi, bà ta cũng không muốn ở lại một mình, cũng đành ra theo.
Bình phong ở cửa lớn, hương án đã bày xong, ba công công tuyên chỉ đã đứng trước án, nội quyến Bùi gia đều quỳ xuống hai bên bình phong, Bùi Mẫn Thu chậm rãi bước lên qùy xuống bồ đoàn, cất cao giọng:
- Thê tử của Tả Kiêu Vệ Tướng Quân Dương Nguyên Khánh Bùi thị tiếp chỉ!
Công công dẫn đầu nhìn nàng một cái, mở Thánh chỉ, cất giọng cao vút:
- Thê tử của Ngũ Nguyên huyện công, Thông Nghị Đại Phu, Tả Kiêu Vệ Tướng Quân Dương Nguyên Khánh Bùi thị, hiền đức tuệ mẫn, biết lý biết nghĩa, đặc biệt phong làm Cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, thưởng triều phục ngư bài, khâm thử!
- Bùi thị tạ ơn thánh ân Thiên tử!
Bùi Mẫn Thu dập đầu tạ ơn.
Một công công đưa ra một cái hộp gỗ sơn son, trong đó là triều phục và ngư bài, cười nói:
- Mời phu nhân nhận lấy.
- Đa tạ công công!
Bùi Mẫn Thu tiếp nhận Thánh chỉ cùng với triều phục ngọc quan và ngư bài của mình, mỉm cười cảm tạ. Nàng còn không hiểu được phẩm hàm của Cáo mệnh, các bề trên sau lưng nàng vừa mừng vừa sợ, không ngờ lại là nhất phẩm cáo mệnh.
Cáo mệnh bình thường là trao tước vị, nếu không có tước vị được coi là tán quan, nhưng không hẳn là hoàn toàn như vậy, ví dụ như thế tập tước vị, vì mẫu thân đã được phong cáo mệnh, nên con trai tuy rằng thế tập tước vị nhưng nếu không có chức quan và công tích, khi cưới vệ, thê tử thậm chí cáo mệnh phu nhân cũng không được. Nói cách khác, thê tử nếu muốn được cáo mệnh cấp cao thì phải xem công tích của trượng phu.
Vừa rồi Bùi gia nội quyến đều nghĩ Mẫn Thu sẽ được tứ phẩm cáo mệnh, đó là phẩm bậc tán quan của Dương Nguyên Khánh, bình thường chỉ có lão quan viên, hoặc trọng thần khai quốc mới có thể dựa theo tước vị để trao cáo mệnh thê tử, không ngờ Mẫn Thu cũng được dựa theo tước vị của Dương Nguyên Khánh mà trao cáo mệnh, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động. Phải biết rằng, Thôi lão phu nhân mới được lên nhất phẩm cáo mệnh.
Tước vị của Đại Tùy vương triều có vương, công, hầu, bá, tử, nam, tổng cộng sáu cấp cửu phẩm, năm trước đã hủy bỏ ba cấp bá, tử, nam, chỉ còn có vương, công, hầu, trong đó Trung Quốc công, Quận công, và Huyện công cùng là nhất phẩm, Dương Nguyên Khánh là Ngũ Nguyên công, cho nên Mẫn Thu có thể được nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cái này đặc biệt trái với lẽ thường, là Hoàng đế đặc biệt phong thưởng.
Thôi lão phu nhân cao hứng tới không ngậm nổi miệng, cháu gái bà không ngờ được nhất phẩm cáo mệnh, bà liên tục nói:
- Mau biếu ba vị công công tiền trà!
Bà quản gia vừa chuẩn bị ba túi đỏ, trong đó là hai mươi lượng bạc, đưa cho ba công công, ba vị ngàn ân vạn tạ mà đi.
Nội quyến Bùi gia lập tức vây lấy Mẫn Thu, đều chúc mừng nàng đã được làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Mẫn Thu đỏ mặt, rất ngượng ngùng.
- Bà nội, con phải làm cái gì?
Thôi lão phu nhân cười tủm tỉm:
- Con phải đi yết kiến Hoàng hậu, nhưng không cần gấp, sẽ có nữ quan trong cung tới dạy con lễ nghi, cho nên mấy hôm nay nhất định con phải ngoan ngoãn ở nhà.
Thôi lão phu nhân là người từng trải, bà nhìn nhận vấn đề khá thấu triệt, cười:
- Phỏng chừng là Nguyên Khánh lập công lớn ở Tây Vực, cho nên mới dựa theo tước vị của nó mà phong cho con cáo mệnh. Đây là lý do vì sao con chậm được cáo mệnh, nếu trao sớm, thì con cũng chỉ có thể là tứ phẩm.
Lúc này, hai khách nhân bên cạnh Lư thị và Dương Vân bị bỏ quên, Lư thị không rõ lắm ân oán của Dương Nguyên Khánh và trượng phu, nên khuôn mặt cũng cười tươi, trong nét tươi cười lại càng thêm ngưỡng mộ, bà ta mới được làm tam phẩm cáo mệnh.
Mà Dương Vân không che dấu nổi sự ghen tỵ trong ánh mắt, bà ta chỉ là ngũ phẩm cáo mệnh, vợ của Nguyên Khánh lại được làm nhất phẩm cáo mệnh, trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, còn xa vạn dặm. Vừa nãy mình còn cố tình châm chọc Mẫn Thu không có cáo mệnh thực không còn chút mặt mũi nào.
Dương Vân không tiếp tục ngơ ngẩn nữa, ngay cả chúc một câu cũng không, xoay người lặng lẽ rời đi. Lư phu nhân thấy bà ta đi rồi, mình cũng không thể không từ giã, bèn bước lên thi lễ:
- Chúc mừng Mẫn Thu được phong nhất phẩm cáo mệnh, ta xin cáo từ trước.
- Thật sự là có lỗi! Nhất thời xúc động đã không đón tiếp chu đáo được khách quý.
Thôi lão phu nhân vội vàng xin lỗi, đưa bà ta đi ra ngoài, không thấy Dương Vân đâu, không khỏi sửng sốt:
- Dương phu nhân đâu?
Lúc này vừa qua giữa trưa, Dương Vân cũng không lòng dạ nào đưa Lư Thị đi thăm viếng các phủ đệ khác, nàng ta mượn cớ khó ở để tiễn Lư Thị về nhà, còn mình thì đi thẳng đến Dương phủ. Thê tử của Dương Nguyên Khánh bị phong là nhất phẩm cáo mệnh, điều này tuyệt đối là một tin tức thiên đại náo động vòng tròn các phu nhân kinh thành, nàng sao lại có thể đè nén sự việc này trong lòng.
Duy Linh
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 7: Tiểu Hà Sơ Lộ Tiêm Tiêm Giác
@by txiuqw4