Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Vũ Văn Thuật đi theo công công vội vàng xuống thuyền, tiến về phía thuyền rồng. Vừa rời thuyền đã thấy Ưng Dương lang tướng Dương Huyền Túng dẫn theo một gã nam tử trẻ tuổi cực kỳ cao béo đi ra mạn thuyền, xem ra là muốn lên thuyền đi tìm Huyền Cảm.
Vũ Văn Thuật liền cười nói:
- Huyền Túng, đứa nhỏ này là ai?
Dương Huyền Túng vội vàng thi lễ:
- Đây là tiểu chất, từ Kinh thành tới đây báo tin.
- Ồ! Trong nhà có chuyện gì sao?
Vũ Văn Thuật tò mò.
- Xem như việc vui đi! Đầu tháng Nguyên Khánh có một đứa con trai.
Dương Nguyên Khánh không ngờ đã có con, Vũ Văn Thuật nheo mắt nói với một giọng chế nhạo:
- Vậy chúc mừng Dương phủ có tin mừng.
Lão cười ha hả, xoay người bỏ đi. Dương Huyền Túng nghe ra trong giọng nói của lão có ý châm biếm, chờ lão đi xa mới tặng lão một bãi nước bọt, quay đầu nói với Dương Nguy:
- Nhìn đi! Bên trong gia tộc bất hòa, sẽ bị người ngoài khinh bỉ!
Dương Nguy không hé răng, y là đến gặp Dương Hùng, lại ở nửa đường gặp Dương Huyền Túng tuần tra, bị Dương Huyền Túng bắt lấy, dẫn tới gặp gia chủ.
- Đi thôi!
Dương Huyền Túng thấy y không tiếp chuyện, trong lòng hơi mất hứng, liền dẫn y theo lên thuyền lớn, tới khoang thuyền của huynh trưởng Huyền Cảm.
Dương Huyền Cảm là Lễ bộ Thượng thư, là quan lớn trong triều, nhưng khoang thuyền ông ta ngồi vẫn phải dưới Vũ Văn Thuật một bậc. Chỉ có ba gian khoang thuyền, Dương Huyền Cảm mang theo một gã thư đồng và hai thị nữ bên người. Lúc này, y đang cùng Bồ Sơn quận công Lý Mật uống rượu nói chuyện, đứa con cả Dương Tuấn cũng ngồi bên cạnh.
Dương Tuấn đã được đảm nhiệm Hộ bộ Lang trung, trong tay cũng có chút quyền lực, đối nhân xử thế thâm trầm ít nói, lòng dạ thâm sâu, không ai biết gã nghĩ gì, ngay cả phụ thân cũng không đoán ra tâm tư gã. Gã không nói một lời, chỉ vểnh tai nghe cha và Lý Mật nói chuyện.
Lý Mật và Dương Huyền Cảm vốn có giao tình rất đậm, có thể nói hai người không có gì giấu nhau, cái gì cũng có thể thành thật với nhau. Năm nay Lý Mật ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, mắt phượng mũi cao, tướng mạo có chút không tầm thường. Y cũng là văn võ toàn tài, lòng mang chí lớn, có kiến giải sâu sắc với thời cuộc.
Lý Mật tập phụ tước (thừa kế tước vị của cha) Bồ Sơn quận công, vài năm nay luôn luôn đóng cửa đọc sách ở nhà. Mặc dù không ra khỏi cửa nhưng quan tâm đại sự thiên hạ, lần này Dương Quảng đi tuần vốn không có chuyện của y, nhưng thái độ khác thường, dùng quan hệ với Dương Huyền Cảm đi theo tuần tra.
Lý Mật nhìn ra được Dương Huyền Cảm ôm tâm sự trùng trùng, cười hỏi:
- Huyền Cảm huynh đang buồn quốc sự hay buồn gia sự?
Dương Huyền Cảm thở dài:
- Quốc sự cũng buồn, gia sự cũng phiền, nhưng gia sự không yên lấy gì đàm quốc sự?
Lý Mật vừa định nói, nhưng lại nhìn thoáng qua Dương Tuấn ở bên cạnh, nuốt lời muốn nói vào bụng, đứa con trai này của Dương Huyền Cảm quá thâm sâu, khiến cho y hơi sợ hãi.
Dương Huyền Cảm hiểu ý tứ của Lý Mật, thấy con đã cơm nước xong, bèn nói:
- Con về trước đi! Có chuyện gì ta sẽ đi tìm con.
Dương Tuấn không hé răng, đứng lên đi ra ngoài, Dương Huyền Cảm nhìn bóng gã, lắc lắc đầu:
- Đứa nhỏ này tính cách không tốt, quá âm trầm, hơi giống với mẫu thân nó. So ra, thực ra ta thích Vanh Nhi hơn, tuy rằng hơi ngốc nhưng vẫn khá thẳng thắn.
Lý Mật cười cười, cha mẹ nhìn con luôn nhìn theo hướng tốt, y rất hiểu Dương Vanh kia cũng không phải chỉ đơn giản là ngốc như vậy, tùy hứng làm bậy, sống buông thả, chính là một kẻ ăn chơi trác táng. Giá trị thực sự của Dương Huyền Cảm vẫn là Dương Nguyên Khánh, đáng tiếc Dương gia xử lý không tốt, đã mất một cơ hội chấn hưng gia nghiệp.
Lý Mật không muốn tham gia vào chuyện nhà của Huyền Cảm, chuyển hứng đề tài cười hỏi:
- Nghe nói Thánh Thượng lần này không quay lại kinh thành, trực tiếp tới quận quận Trác?
Dương Huyền Cảm gật gật đầu:
- Vốn là phải về kinh, nhưng Thánh Thượng nghe nói vùng Hà Bắc, Sơn Đông có phần phản đối chiến dịch Triều Tiên, ngài liền muốn tự mình đi đốc thúc.
Lý Mật cười lạnh:
- Không phải chỉ là mâu thuẫn đơn giản như vậy đâu, là bọn quan viên đều sợ hãi. Năm ngoái ta tới quận Tề, quận Thanh Hà thị sát, mới biết được sự nghiêm trọng của tai họa kia. Hà Bắc lũ lụt, Hà Nam đại hạn, dân chúng lầm than, năm trước trưng sáu trăm ngàn dân phu đưa lương, kết quả chỉ có ba phần lương thực đưa đến Liêu Đông. Sáu trăm ngàn người đã chết bốn phần, chạy trốn chết ba phần, còn lại ba phần tay không về nhà. Ba trăm ngàn con trâu cũng vậy. Mùa xuân năm nay lấy gì trồng trọt, Thánh Thượng không những không thương cảm còn muốn tăng thuế trưng lương. Lần này chiếu thư lại ép trưng hai triệu dân phu tới Liêu Đông, nếu ta không đoán sai, năm nay vùng quận Tề chắc chắn bùng nổ khởi nghĩa, nếu dập tắt trễ, Đại Tùy sẽ mất nước!
Dương Huyền Cảm biết kiến thức Lý Mật cao xa, bèn hỏi:
- Nghiêm trọng tới vậy sao?
Lý Mật cười lạnh, hạ giọng:
- Minh công còn còn nhớ vụ Dương Lượng tạo phản chứ? Dương Lượng kia nóng nảy, nhân đức không tu, có cái gì mà có thể vung tay hô một lời mà hai mươi quận Sơn Đông cùng tạo phản, không phải quá kỳ lạ sao?
Dương Huyền Cảm nhíu tít mày:
- Ý của ngươi là nói có người bụng dạ khó lường muốn đục nước béo cò?
Lý Mật chậm rãi gật đầu:
- Cao Hoan lấy lục trấn dũng mãnh mà lập nghiệp, thành lập Bắc Tề. Cao thị mặc dù vong nhưng binh sĩ dũng mãnh của lục trấn vẫn còn ở đó. Năm đó hai trăm ngàn binh sĩ dũng mãnh của lục trấn được an bài tại Hà Bắc, Sơn Đông, bọn họ sinh con đẻ cái không dưới triệu người, mà bản chất dũng mãnh còn chưa mất. Còn có di thần Bắc Tề ở đó, đều không phục triều Tùy, Dương Lượng tạo phản, hẳn bọn chúng sẽ đục nước béo cò, Thánh Thượng cũng nhìn ra như vậy mới quyết tâm dời đô tới Lạc Dương, thoát ly khống chế của Quan Lũng, cùng lúc chèn ép vùng Tề, lại có hạ lưu Trường Giang chi viện tiện lợi, có thể nói cả ba đều đúng. Lần này cả nước đông chinh Triều Tiên, gây ra ảnh hướng lớn gấp bội tới dân sinh, lại gặp Hà Bắc, Hà Nam đại tai, dân không chịu nổi bức, nương theo làn gió dũng mãnh của con cháu lục trấn, bọn họ sao có thể không tạo phản? Di thần Bắc Tề sao không có khả năng lợi dụng? Cho nên vùng Tề tất có đại loạn.
Lý Mật thở dài, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn Dương Huyền Cảm:
- Tùy mất đi sự thống trị này, người trong thiên hạ đều nổi dậy, không biết Minh công có ôm chí lớn không?
Dương Huyền Cảm nhớ tới di thư của phụ thân, ánh mắt sáng lên hùng tâm tráng chí, ông cũng không hề che dấu, hỏi lại:
- Nếu ta có tâm này thì sao?
Lý Mật khẽ mỉm cười:
- Nếu Minh công có tâm này, ta có một thượng sách có thể cùng suy xét.
Dương Huyền Cảm mừng rỡ chắp tay:
- Xin Pháp chủ chỉ giáo!
- Ta phỏng chừng quý tộc Quan Lũng tất sẽ gây khó dễ trước, Minh công có thể ẩn nhẫn chờ thời cơ, Bắc tiếp Nguyên Khánh, Nam giao hào kiệt. Chờ thiên hạ đại loạn, khói lửa nổi lên bốn phía, triều đình không còn sức trấn áp, sau đó mới hô một tiếng, lấy uy vọng của tổ tiên minh công tất nhiên sẽ có hào kiệt tới gia nhập, minh công chiếm Quan Trung, sẽ có căn cơ. Sau đó Tây trưng Lũng Hữu, nam bình Ba Thục, còn có Nguyên Khánh ở phía Bắc hô ứng, tạo thành thế chân vạc với triều Tùy, sau đó lại súc tích lực lượng trấn an dân tâm, chờ xem Tùy biến, một trận chiến có thể được thiên hạ.
Dương Huyền Cảm trầm tư thật lâu:
- Nếu ta giành trước gây khó dễ trước thì sao?
Lý Mật biến sắc:
- Không thể! Minh công không thể gây chuyện trước, tất sẽ ngẩng đầu không nổi, trở thành may áo không công cho người khác!
Lý Mật nói với Dương Huyền Cảm:
- Dấy binh khởi sự xong mới phát hiện ai cũng sợ đi Liêu Đông, Minh công hướng Thánh Thượng xin cho chư đệ đi Liêu Đông phó chiến, thứ nhất mê hoặc Thánh Thượng, thứ hai có thể lấy lòng tướng lãnh, có thể nói một công đôi việc.
Dương Huyền Cảm chậm rãi gật đầu, muốn nói gì đột nhiên ngoài cửa có tiếng Dương Huyền Túng:
- Đại ca trong đó sao?
Thấy hôm nay mình nói hơi nhiều, Lý Mật đứng dậy cáo từ, Dương Huyền Cảm cũng không giữ, đưa y đi ra, chỉ thấy ngoài khoang thuyền, nhị đệ Dương Huyền Túng cùng cháu Dương Nguy, đằng sau còn có Dương Tuấn, Dương Huyền Cảm sửng sốt, sao Dương Nguy lại đến đây?
- Minh công, tại hạ cáo từ!
Lý Mật chắp tay rời đi.
Dương Huyền Túng gật gật với y, lại nói với đại ca:
- Dương Tuấn là đệ kêu quay lại, đệ có chuyện tìm đại ca.
- Vào trong nói đi!
Dương Huyền Cảm đưa đệ đệ và con cháu vào trong khoang thuyền. Ông đã được người nhà khẩn cấp bẩm báo Dương Nguy suất lĩnh hơn một trăm thứ tôn gây rối, bức gia tộc phải cho trưởng thứ bình đẳng, cuối cùng phu nhân không thể không nhượng bộ.
Nếu là trước đó, Dương Huyền Cảm tất nhiên sẽ giận dữ, trách phạt nặng Dương Nguy, nhưng hiện giờ tâm tư ông ta thay đổi, Dương Nguy là đầu lĩnh thứ tôn, lại là tướng tâm phúc được Dương Nguyên Khánh yêu thích, có chỗ tốt cho mình.
Huynh đệ Huyền Cảm ngồi xuống, Dương Nguy là vãn bối không dám ngồi, Dương Tuấn cũng đứng một bên. Dương Huyền Cảm không không nói đến chuyện gia tộc, chỉ cười mỉm hỏi Dương Nguy:
- Nguy Nhi sao cũng tới đây?
Dương Nguy trong lòng có chút không yên, dù sao Dương Huyền Cảm cũng là gia chủ, lại là đại bá từ nhỏ y vẫn sợ hãi, trước mặt Dương Huyền Cảm y không dám nói dối, chỉ cúi đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Con có chuyện.
Dương Huyền Cảm cười ha ha:
- Ta còn tưởng ngươi vội tới đây báo tin vui chứ?
Dương Huyền Cảm đã biết Nguyên Khánh có con trai, lập tức lệnh cho gia tộc lấy danh nghĩa của mình tặng hắn một lễ lớn. Trong lòng ông hiểu, nếu Nguyên Khánh ở nhà khẳng định sẽ không chịu nhận, nhưng nếu là cô con dâu Bùi thị thì không giống hắn, nàng sẽ nhận.
Nhìn đứa cháu trai cao đen, ông cười:
- Có phải ngươi tới làm chuyện gì cho Nguyên khánh?
Dương Nguy chậm rãi gật đầu, thừa nhận phán đoán của ông ta. Dương Huyền Cảm âm thầm đắc ý, tiếp tục thử, dịu dàng hỏi:
- Có thể nói ta nghe không? Nguyên Khánh muốn làm gì?
Lúc này Dương Nguy lại kiên quyết lắc đầu, chuyện Nguyên Khánh dặn y giữ bí mật đánh chết y cũng không nói. Đừng nói là gia chủ, cho dù là cha đẻ cũng không nói.
Sắc mặt Dương Huyền Cảm sa sầm xuống có chút không hài lòng. Bên cạnh, Dương Tuấn nổi giận:
- Dương Nguy, bây giờ ngươi đang đối mặt với gia chủ Dương gia, tộc quy thứ năm là gì ngươi hẳn rõ ràng. Chẳng lẽ ngay cả gia chủ cũng muốn giấu diếm sao?
Mặt Dương Ngụy đỏ bừng, quỳ xuống trước Dương Huyền Cảm:
- Dương Nguy nguyện nhận sự trừng phạt của gia chủ, nhưng con không thể nói. Con đã đáp ứng với Nguyên Khánh sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì, xin gia chủ thông cảm!
Dương Tuấn giận dữ, còn muốn mắng tiếp. Dương Huyền Cảm lại khoát tay ngăn đứa con lại, cười tủm tỉm gật đầu:
- Ngươi đối nhân xử tế biết giữ chữ tín, trung thành và tận tâm, tốt lắm! Ta sẽ không làm khó dễ ngươi, lại càng không trách phạt ngươi. Ngươi đi làm việc trước đi, xong xuôi lại tới đây, đại bá mời ngươi uống rượu, chúng ta cần phải bồi đắp tình cảm thúc chất thật tốt.
Dương Nguy cảm động, nức nở:
- Nguy Nhi tạ ơn đại bá thông cảm!
Y đứng dậy đi ra ngoài, Dương Huyền Cảm liếc đệ đệ Huyền Túng một cái, lão hiểu, đuổi theo Dương Nguy đã đi xa xa nhìn hướng y đi.
Trong phòng chỉ còn cha con Huyền Cảm, sắc mặt lão trầm xuống, trách đứa con:
- Về sau, ngươi nhớ lấy, bất kể Nguyên Khánh hay Nguy Nhi đều là nhân tài Dương gia ta. Đối với nhân tài cần lôi kéo, phải đối xử tử tế, không được tự cao tự đại mà trách cứ!
Dương Tuấn không dám hé răng, ông ta lại thở dài:
- Đời này việc ngốc nhất ta làm chính là không thể ngăn cản Dương gia đuổi Nguyên Khánh ra khỏi gia môn. Hiện giờ ta mới đau thấu tận tâm. Tuấn Nhi, về sau con là người đứng đầu Dương gia, không thể tiếp tục dẫm lên vết xe đổ đó.
- Lời của phụ thân con khắc cốt ghi tâm.
Dương Huyền Cảm gật gật đầu, lúc này Dương Huyền Túng vội vàng quay lại, lão vội hỏi:
- Nó đi tìm ai?
Sắc mặt Dương Huyền Túng có vẻ kỳ quái:
- Vừa rồi đệ thấy Nguy Nhi hỏi thăm một thị vệ, chờ nó đi xa đệ mới hỏi lại thị vệ đó, hóa ra Nguy Nhi đến tìm Quan vương.
Dương Huyền Cảm ngẩn ra, Nguyên Khánh tới tìm Dương Hùng làm gì? Ông ta nghĩ tới cả trăm lần cũng không ra, Dương Tuấn đứng cạnh lạnh lùng lên tiếng:
- Hẳn là vì chuyện Dương Sư Đạo.
tinhlinh2
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 10: Triều Tiên Trống Nhỏ Sơ Xao Động
@by txiuqw4