sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 451: 453: Tính Toán Sau Lưng

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Trong ngự thư phòng ở điện Tuyên Chính, Dương Quảng triệu tập ba người Ngu Thế Cơ, Vũ Văn Thuật và Phàn Tử Cái cùng thương lượng khẩn cấp chuyện này.

Mấy ngày nay Dương Quảng ngã bệnh, cảm mạo khá nặng, luôn nghỉ ngơi ở trong cung. Sự tình này trọng đại, y vẫn cố gắng chống lại bệnh tật mà mở cuộc họp.

Khí sắc của Dương Quảng không tốt lắm, sắc mặt trắng bệnh. Dù lòng y cực kỳ tức giận nhưng không hề biểu hiện ngoài mặt, chỉ để lộ vẻ mặt âm trầm.

- Các khanh nói đi! Chúng ta phải đối phó với chuyện này như thế nào?

Ánh mắt của Dương Quảng không còn sắc sảo, song không ngừng toát ra vẻ lạnh lẽo âm u, khiến ba người ở đó có phần thấp thỏm bất an.

- Thần nói trước hai câu.

Vũ Văn Thuật hơi khom người nói:

- Bệ hạ, ý đồ của Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng. Hắn muốn khuếch trương thế lực của mình, khống chế phạm vi bên ngoài Phong Châu. Lần bình định loạn phỉ này là cái cớ tốt nhất của hắn, thần cho rằng triều đình không thể cam chịu. Một khi triều đình cam chịu, hắn sẽ được một tấc lại lấn một thước, tiếp tục khuếch trương về phía nam, khiến cả vùng Quan Nội trở thành phạm vi thế lực của hắn. Thần nghĩ việc đóng quân trên thực tế chính là khống chế. Muốn đánh tan mưu đồ của Dương Nguyên Khánh, tất nhiên phải nhúng tay vào việc đóng quân, thần kiến nghị thiết lập tổng quản Quan Nội.

Dương Quảng gật đầu, lại hỏi Ngu Thế Cơ:

- Ngu ái khanh nghĩ sao?

Ngu Thế Cơ khom người nói:

- Thần cảm thấy hắn lấy danh nghĩa Đại Tùy để làm việc phản Tùy, tác hại ấy sẽ lớn hơn nữa. Thần nghĩ triều đình nên công khai tuyên bố hắn là phản nghịch, nhận định hắn là tạo phản để phòng ngừa hắn tiếp tục mê hoặc lòng người. Mà lần ký kết hiệp nghị này giữa hắn với Thái thú sáu quận đã bành trướng thế lực đến phía bắc Quan Nội, thần cũng chủ trương phản kích nghiêm khắc. Ngoại trừ những kẻ đóng quân, cần phải nghiêm trị sáu viên Thái thú, thay thế toàn bộ bọn họ, không thừa nhận hiệp nghị mà bọn họ đã ký kết. Chỉ khi triều đình tỏ thái độ cứng rắn mới có thể cảnh cáo Thái thú ở các quận khác.

- Ý kiến của Phàn Thượng thư thế nào?

Dương Quảng đánh mắt hướng về phía Phàn Tử Cái. Sở dĩ y cho gọi Phàn Tử Cái đến cùng thương lượng, là vì y biết Vũ Văn Thuật cùng Ngu Thế Cơ đều có tư thù với Dương Nguyên Khánh. Ý kiến của bọn họ sẽ khá nghiêng về lòng riêng của y, mà Phàn Tử Cái tương đối trung lập, không hề có gút mắc lợi ích gì với Dương Nguyên Khánh.

Phàn Tử Cái quả thực không thiên lệch rõ ràng giống như Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ. Hơn nữa Phàn Tử Cái cũng đảm nhiệm chức tổng quản Kinh Châu đã nhiều năm, nắm rõ trọng yếu nơi biên cương. Quan trọng hơn là, mục tiêu trên quan trường của Phàn Tử Cái không phải Dương Nguyên Khánh, mà chính là Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ.

- Bệ hạ, thần muốn biết, liệu triều đình đã chuẩn bị xong việc trở mặt hoàn toàn với Dương Nguyên Khánh hay chưa, bao gồm cả việc phòng ngự Quan Lũng và Đột Quyết, thần lo lắng về phía Đột Quyết nhất. Một khi Dương Nguyên Khánh công khai tạo phản, rất có thể hắn sẽ câu kết cùng Đột Quyết xâm lấn với quy mô lớn, triều đình chuẩn bị phòng ngự với Đột Quyết như thế nào? Mặt khác, vẫn còn nguy cơ có thể phát sinh trong nội bộ triều đình, những việc này cần phải suy xét rõ ràng.

Lo lắng của Phàn Tử Cái khiến Dương Quảng biến sắc. Y ý thức được nếu Dương Nguyên Khánh tạo phản không giống với Nguyên gia và Dương Huyền Cảm, hậu quả rất nghiêm trọng. Không chỉ khiến triều đình đại loạn, hơn nữa sẽ lôi kéo Đột Quyết xâm lấn, đây chính là hậu quả mà Dương Quảng tuyệt đối không nguyện ý nhìn thấy.

- Vậy Phàn ái khanh cứ nói phương án của mình, trẫm muốn biết.

Phàn Tử Cái liếc nhanh Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ qua dư quang nơi khóe mắt. Thấy vẻ mặt cả hai đều u ám không vui, y liền khẽ mỉm cười nói:

- Thực ra phương hướng của đại tướng quân Vũ Văn Thuật và Ngu thị lang là chính xác, có điều suy xét vấn đề có hơi đơn giản, thủ đoạn quá kịch liệt, dễ dàng dồn ép ngược lại Dương Nguyên Khánh. Nếu Dương Nguyên Khánh cũng biết dùng biện pháp “Minh tu sạn đạo” (thành ngữ - dùng thái độ giả để mê hoặc đối phương, trên thực tế lại có tính toán khác) và “Ám độ Trần Thương” (thành ngữ - gần nghĩa với “dương đông kích tây”), tại sao chúng ta lại không thể dùng? Ý của thần là ngoài mặt cứ duy trì tình trạng hiện giờ, nhưng lại ra tay ở sau lưng.

Phàn Tử Cái không nói không rằng đâm một nhát đao vào Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ. Vũ Văn Thuật vừa muốn phản bác lại Phàn Tử Cái, song lại bị Dương Quảng phất tay chặn họng, y không vui nói:

- Vũ Văn ái khanh, trẫm biết khanh có thù hận sâu sắc với Dương Nguyên Khánh. Trẫm cũng hận hắn, nhưng giờ không phải lúc để nói đến tư thù. Trẫm nhất định phải suy xét đến mối đe dọa từ Đột Quyết.

Vũ Văn Thuật cam chịu, đành ngậm miệng không nói. Trong lòng y rất hận, liền dùng mắt ra hiệu với Ngu Thế Cơ. Ngu Thế Cơ lại tỏ ra như không nhìn thấy, cười mà không nói.

Ngu Thế Cơ cũng nhận thấy Dương Quảng không dám thật sự động võ với Dương Nguyên Khánh, chỉ là gào thét ở ngoài miệng. Có điều y và Vũ Văn Thuật không nhận ra được điểm này, trong khi đó Phàn Tử Cái lại nhìn thấy được. Không chỉ thừa cơ hung hăng đạp một cước vào bọn họ, hơn nữa còn dùng Đột Quyết đến làm bậc thang cho Dương Quảng. Trên điểm này, Phàn Tử Cái cao minh hơn hai người họ. Ngu Thế Cơ bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác với Phàn Tử Cái, y phát hiện Phàn Tử Cái sẽ trở thành một mối đe dọa lớn của y trên quan trường.

Ngu Thế Cơ cũng gấp gáp nói:

- Vừa nãy chỉ là nói về thái độ của chúng thần, không phải là thi thố đối đáp. Thần cũng biết rõ, động một phát sẽ ảnh hưởng đến toàn cục. Thần chủ trương thái độ phải kiên quyết, song thủ đoạn phải bí mật. Thái độ kiên quyết sẽ không thể đem đến bất kỳ may mắn nào cho Dương Nguyên Khánh, động tác phải nhanh, ngăn lại chiêu tiếp theo của hắn. Mà thủ đoạn bí mật là tránh cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, để hắn biết khó mà lui. Nếu Dương Nguyên Khánh đã mượn cớ loạn phỉ để thâm nhập, vậy chúng ta cũng có thể dùng danh nghĩa loạn phỉ phái quân vào chỗ đóng quân. Mặt khác, sáu viên Thái thú có thể dùng cớ khác để thay thế. Hơn nữa Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ từng nhậm chức lâu dài ở Phong Châu, đầu tiên phải thay thế y trước.

Vũ Văn Thuật cũng ý thức được thất sách của mình, y muốn sửa lại nhưng không thể bắt tay vào làm. Hơn nữa y nói quá nhiều, khiến y nhất thời không thể vãn hồi, chỉ có thể sầu não đứng ở một bên, trầm mặc không nói.

Hiện tại Dương Quảng quả thực không dám dồn ép ngược lại Dương Nguyên Khánh. Không bắt được Dương Huyền Cảm, Nguyên Hoằng Tự lại bỏ chạy đến Tây Vực, thế lực phản Tùy ở phía nam rục rịch muốn động, tạo phản ở phía bắc lại như nước sôi lửa bỏng. Thế lực của quý tộc Quan Lũng vẫn chưa diệt tận, sĩ tộc Sơn Đông lại bắt đầu bất mãn. Hơn nữa căng thẳng về tài chính, thuế má bảy thành giảm mạnh khiến Dương Quảng sứt đầu mẻ trán, cũng chính vì thế mà y đã ngã bệnh.

Dưới hình thức nghiêm trọng này lại ép ngược Dương Nguyên Khánh, chắc chắn sẽ lại tiếp tục là đâm một đao mạnh mẽ vào sau lưng y. Vì vậy chỉ cần Dương Nguyên Khánh hành sự đừng quá đáng, y tạm thời sẽ không xuất binh tiến đánh. Lần này Dương Nguyên Khánh khuếch trương thế lực về phía nam, tuy không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, nhưng Dương Quảng cũng không muốn để hắn dễ dàng hành sự như thế. Quan trọng hơn, y muốn ngăn hắn tiếp tục khuếch trương về phía nam.

Phương án của Ngu Thế Cơ không nhanh không chậm, vừa hợp với ý của y. Dương Quảng liền gật đầu:

- Ngu ái khanh nói có đạo lý, trẫm biết phải làm thế nào rồi.

Một canh giờ sau, Dương Quảng hạ hai thánh chỉ liên tiếp. Y hạ chỉ phong Khuất Đột Thông làm đại sứ Thảo Bộ Quan Nội Đạo, lĩnh năm mươi ngàn quân vào Quan Nội Đạo diệt loạn phỉ. Y lại hạ chỉ dời Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ làm Đại Lý Tự Thiếu khanh, chuyển công tác đến quận Bác Lăng, Thái thú Khâu Hòa sẽ đảm nhiệm chức Thái thú của quận Linh Võ.

Đã đến cuối tháng mười, luồng khí lạnh bắt đầu thổi đến từ phương bắc. Gió tây bắc quét ngang qua Mạn Bắc và bình nguyên Hà Sáo, cây cối điêu linh, đồng cỏ úa vàng, mùa đông giá lạnh đã ùa về.

Trong một tòa bảo thành cách huyện Cửu Nguyên hai mươi dặm về phía tây, lúc này hơn ngàn thợ rèn đang bận rộn luôn tay, khí thế sục sôi ngút trời.

Bảo thành là một loại công sự dân phòng riêng có của quận Ngũ Nguyên, để dân chúng có một chỗ tị nạn khi Đột Quyết xâm lấn. Toàn quận Ngũ Nguyên có mấy trăm toà bảo thành lớn nhỏ, bảo thành lớn có thể chứa đến mười ngàn người, bảo thành nhỏ chí ít cũng có thể chứa khoảng mấy ngàn người. Tòa bảo thành cách quận Cửu Nguyên hai mươi dặm về phía tây gọi là “Trần Thương bảo”, bởi vì tiếp giáp với thôn Trần Thương. Đây là một tòa bảo thành lớn, chu vi khoảng tám dặm. Nhưng lúc này, tòa “Trần Thương bảo” đã trở thành trung tâm tinh luyện kim loại của quân Phong Châu.

Tại nơi cách Hoàng Hà chừng hai mươi dặm về phía nam, có một kênh đào nhân tạo thông thẳng đến Hoàng Hà. Mấy triệu cân quặng sắt và quặng đồng vận chuyển từ khu mỏ Xích Lĩnh liền được chất đống ở bến tàu phía nam bảo thành. Còn có than đá vận chuyển từ quận Du Lâm cũng được chất đống ở phía tây bến tàu, than đá màu đen chất cao tự núi, từng chiếc xe bò chở khoáng thạch và than đá không ngừng được dân phu vận chuyển vào bảo thành.

Sáng hôm nay, Dương Nguyên Khánh dẫn theo hơn mười quan viên vào trong bảo thành thị sát tiến độ luyện kim. Từ sau khi Dương Sư Đạo rời khỏi quận Ngũ Nguyên, Dương Nguyên Khánh liền kiêm nhiệm chức Thái thú của quận Ngũ Nguyên. Đương nhiên hắn chỉ làm trên danh nghĩa, chính vụ cụ thể đều giao cho Quận thừa Thôi Quân Túc.

Hôm nay hắn lấy thân phận Thái thú dẫn các quan viên đến thị sát trước việc luyện kim tại bảo thành. Trong toàn bảo thành có năm mươi lò luyện kim, một ngàn hai trăm thợ rèn, còn có thêm mấy trăm dân phu phụ trách khuân vác vật phẩm.

Luyện kim ở quận Ngũ Nguyên không giống với trong nội địa, dùng than đá làm nhiên liệu thay vì dùng gỗ. Gần quận Ngũ Nguyên có một xưởng dự trữ sử dụng số lượng lớn than đá của trấn Phủ Cốc ở quận Ngũ Nguyên. Mỏ than đá ở đó nằm gần mặt đất, trữ lượng lớn, phẩm chất tốt, lượng nhiệt phát cực cao. Có thể dùng nó để luyện ra sắt trắng chất lượng cao, sau đó thợ rèn lại rèn thành thép tinh luyện thì có thể chế tạo thành khôi giáp và binh khí thượng phẩm.

Quan viên phụ trách luyện kim tên là Trương Khiêm, nguyên là Binh tào Tham quân sự của tổng quản phủ ở Phong Châu. Vài năm trước từng làm quan nhỏ cấp thấp trong Thiếu Phủ Tự ở triều đình, cực kỳ tinh thông việc rèn luyện kim loại, vì thế để y đến phụ trách việc luyện kim trong bảo thành.

Hôm nay Dương Nguyên Khánh không hề đến thăm chừng quá trình luyện kim. Hắn đã xem qua nhiều lần, hắn đến là để kiểm tra thỏi đồng trong kho hàng.

Nhà kho nằm ở phía bắc bảo thành. Một dãy phòng đá cực lớn kéo dài mấy chục gian, mọi người đi qua trước từng gian phòng, có thể nhìn thấy từng thỏi sắt thô chất chồng chỉnh tề trong nhà kho.

- Tổng quản, chính là tòa nhà kho này!

Trương Khiêm dẫn Dương Nguyên Khánh cùng các quan viên khác tiến vào một nhà kho khá nhỏ. Ánh sáng trong kho ngời ngời, từng thỏi đồng thô cũng được chồng chất chỉnh tề tương tự. Một thỏi đồng nặng khoảng hơn ba mươi cân, có chừng hơn ngàn thỏi.

Dương Nguyên Khánh dùng chủy thủ gõ vào thỏi đồng, thỏi đồng phát ra âm thanh kim loại trong trẻo. Hắn cười nói với các quan viên:

- Mọi người đoán thử, ta định dùng những thỏi đồng này để làm gì?

Mọi người đều bật cười, còn phải hỏi sao? Ngoại trừ dùng để đúc tiền thì còn có thể dùng làm gì khác, lẽ nào dùng để đúc tượng Phật?

Dương Nguyên Khánh thấy mọi người cười hiểu ý, liền biết mọi người đều hiểu, hắn cũng cười nói:

- Không sai, ta đang cân nhắc việc đúc tiền. Tuy triều đình nói muốn cấm vận Phong Châu, song trên thực tế chỉ có thể cấm về mặt chính trị, không cấm được buôn bán trong dân gian. Chúng ta có thể đúc ra Khai Hoàng Ngũ Chu, đến Ba Thục và Quan Trung mua lá trà và hàng hóa khác.

Huyện lệnh Thiệu Văn Tấn của huyện Cửu Nguyên ở kế bên hỏi:

- Nhưng chúng ta không có khuôn mẫu, sao có thể đúc tiền?

Trương Khiêm biết đôi chút, liền vội giải thích với mọi người:

- Khuôn đúc tiền là từ chưởng quản của Thiếu Phủ Tự. Cũng không cần khuôn mẫu, chỉ cần có thể làm ra một bộ khuôn con từ khuôn mẫu đó thì có thể đúc tiền với số lượng lớn. Thực ra ở chợ có rất nhiều tiền tư, đều là tiền giả, có điều rất dễ nhận biết. Nếu có thể làm được từ khuôn quan của Thái Phủ Tự, thì chúng ta có thể đúc ra tiền Khai Hoàng Ngũ Chu thật sự, không cách nào nhận biết được.

Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:

- Khuôn con thì ta đã phái người làm rồi. Hiện tại đang trên đường đến đây, qua hai ngày nữa là có thể đưa tới, còn có vài thợ đúc tiền cũng đến cùng. Hiện tại ta muốn bổ nhiệm một vị Chú Tiền Sứ (chú = đúc, giải thích của BTV), vị sứ quân nào nguyện ý tự đề cử mình?

Nếu không suy xét trong việc đúc tiền này có mối béo bở, thì chuyện này tuyệt đối là một việc khổ sai. Cần phải dự trù kế hoạch từ khi bắt đầu, mọi sự đều phải tìm tòi dần dần, phí thời gian cùng sức lực và tinh thần. Thành công thì tốt, nếu như thất bại, trách nhiệm trọng đại, mọi người nhất thời không ai lên tiếng. Lúc này, Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) Ngụy Trưng của huyện Cửu Nguyên giơ tay nói:

- Tổng quản, tôi nguyện tiếp nhận việc này.

Ngụy Trưng đến nhậm chức ở quận Ngũ Nguyên đã được hai tháng, vẫn còn một tháng tròn để thử việc. Dương Nguyên Khánh chuẩn bị để y làm Phán quan giám sát quân kỷ, chủ quản việc xét duyệt của giám sát quân kỷ, không ngờ y lại chủ động yêu cầu việc đúc tiền. Dương Nguyên Khánh nghĩ ngợi rồi đáp ứng:

- Được thôi! Ta giao cho ngươi năm mươi thợ cùng một trăm sĩ binh, cần bao nhiêu kinh phí cứ tự xin. Ta cho ngươi thời gian một tháng, đúc cho ta một đồng tiền Khai Hoàng Ngũ Chu.

Ngụy Trưng kính cẩn thi lễ:

- Ty chức tuân mệnh!

Đúng lúc này, một thân binh chạy vội tới:

- Tổng quản, kinh thành có tình báo khẩn cấp!

Y trình lên một ống trúc tình báo. Đây là do tổ chức tình báo ở kinh thành đưa đến, ống trúc nhỏ có màu đỏ, dùng sáp đóng miệng. Dương Nguyên Khánh tiếp lấy ống trúc vặn mở, trút ra một cuộn giấy lụa, mở ra xem tình báo. Hắn vội vàng xem qua một lượt, trong lòng ngầm cả kinh, song lại thản nhiên cười nói với mọi người:

- Nói đến buôn bán trong dân gian, ta lại nhớ đến một chuyện. Cách đây không lâu, một đại thương nhân Ba Thục đến Phong Châu, y tính dùng lá trà và đường để đổi lấy rượu nho Đại Lợi. Hơn nữa vừa mở miệng lại là ba mươi ngàn gánh lá trà, trễ nhất là cuối năm có thể đưa đến. Đây có thể là đưa than đến sưởi trong ngày tuyết rơi, ta định phái một nhánh kỵ binh đến trước để lấy.

Quận thừa Thôi Quân Tố ở bên cạnh hiểu ý, y khẽ mỉm cười nói:

- Bên này đã có tôi lo. Tổng quản nếu có chuyện gấp cứ việc đi trước!

Dương Nguyên Khánh vội vàng trở về quân nha tổng quản phủ, cho gọi mấy quan lớn tổng quản phủ tiến vào nghị sự đường, gồm có Trưởng sử Đỗ Như Hối, Tư Mã Trương Đình, Phán quan Lý Tĩnh cùng với phụ tá Hoàng Phủ Hủ.

- Tổng quản, xảy ra chuyện gì sao?

Đỗ Như Hối trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Nguyên Khánh, không khỏi có chút lo lắng hỏi.

- Ta vừa nhận được tình báo khẩn cấp từ kinh thành. Thánh thượng đã thay thế Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ, lệnh cho Thái thú Khâu Hòa của quận Bác Lăng đảm nhiệm chức Thái thú của quận Linh Võ, lại lệnh cho Khuất Đột Thông làm đại sứ Thảo bộ Quan Nội, dẫn năm mươi ngàn quân đến Quan Nội diệt loạn phỉ. Động tác của triều đình quả nhiên rất mau lẹ.

Đỗ Như Hối trầm ngâm một lúc liền cười nói:

- Chẳng hay tổng quản có phát hiện ra ẩn tình ở bên trong hay không. Hai mệnh lệnh này của Thánh thượng đều nhắm vào thế lực khuếch trương về phía nam của Phong Châu, thể hiện rõ là y rất tường tận những việc chúng ta đã làm. Nếu đã tường tận, song lại không phái quân đội đến chém giết, cũng không hề cách chức Thái thú sáu quận. Trong khi đó lại giống như tổng quản, mượn cớ diệt loạn phỉ để tiến vào Quan Nội, chỉ điều đi một trong sáu viên tổng quản mà không phải là cách chức. Điều này nói rõ Thánh thượng không hề muốn trở mặt với tổng quản, nói rõ lên y vẫn còn kiêng kỵ, muốn dùng phương thức tương đối ôn hòa giải quyết vấn đề khuếch trương phía nam của Phong Châu. Cứ như vậy, con đường sống của chúng ta sẽ khá rộng rãi.

Hoàng Phủ Hủ ở bên cạnh cũng cười nói:

- Đỗ Trưởng sử nhìn vấn đề rất thấu triệt, ta hoàn toàn tán đồng. Mặt khác, ta cũng muốn bổ sung thêm một điểm. Mục đích của Thánh thượng không nhất định là ép thế lực Phong Châu trở về. Ta nghĩ khả năng lớn hơn chính là muốn ngăn chặn chúng ta khuếch trương về phía nam. Nói cách khác, y thay thế Thái thú Linh Võ chỉ là một phép thử, xem chúng ta có vì thế mà rút về hay không. Nếu chúng ta e sợ rút quân về Phong Châu, như vậy y có thể danh chính ngôn thuận phái quân đến trú ở Quan Bắc, nói không chừng sẽ thành lập tổng quản phủ Quan Bắc để kiềm chế Phong Châu. Nếu chúng ta quyết liệt không rút quân về, ta đoán chừng quân đội của Khuất Đột Thông sẽ không tiến vào Quan Bắc, tránh để phát sinh chiến sự với chúng ta. Bên trong này rất tinh tế, xem chúng ta sẽ nắm bắt như thế nào.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Ý kiến của hai vị đều rất hay. Song ta lại cảm thấy, tuy rằng quân đội của Khuất Đột Thông sẽ không tiến vào quận Diêm Xuyên, tránh để xung đột trực tiếp với chúng ta, nhưng rất có thể y sẽ tiến vào quận Linh Võ hoặc quận Diên An. Hơn nữa quận Linh Võ là khu lương sản lớn nhất ở Quan Bắc, một khi quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Linh Võ, thì y có thể giải quyết được vấn đề lương thực của quân đội, có thể đối kháng lâu dài với chúng ta. Vì vậy ta suy xét việc phái quân đến quận Linh Võ, ngăn cản quân đội của Khuất Đột Thông.

- Còn quận Diên An thì sao?

Trương Đình hỏi.

Đỗ Như Hối cười nói:

- Trương Tư Mã không hiểu ý của tổng quản rồi! Tổng quản muốn quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Diên An, dâng quận Linh Võ cho chúng ta.

Trương Đình lúc này mới bừng tỉnh, đấm tay nói:

- Không tồi, đây quả thực là một cơ hội cực tốt để thừa dịp cướp lấy quận Linh Võ, dùng quận Diên An đổi lấy quận Linh Võ, quả nhiên là mối buôn bán tốt.

- Trên thực tế, ta không muốn giao quận Diên An cho y. Chẳng qua là chiếu cố thể diện của y, cứ để y vào đóng quân trước, sau đó ta lại ép y đi.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại cười nói:

- Thực ra ta chỉ muốn ba quận. Một là quận Du Lâm, đây là cửa lớn phía đông của chúng ta, hơn nữa phía Bắc lại là vùng ven Hoàng Hà. Có điều không cần lo về bên này, đây chính là phạm vi thế lực thiên nhiên của chúng ta, triều đình không thể tiếp viện cho trú binh, triều đình không thể đoạt được. Kế tiếp là quận Diêm Xuyên, ý nghĩa chiến lược quặng sắt trọng đại, tuyệt đối không thể để mất. Cuối cùng là quận Linh Võ, đất đai nơi đây không những trù phú, nhân khẩu đông đúc. Quan trọng hơn, nơi đây chính là yết hầu của Phong Châu, bị người khác chặn họng, chúng ta sẽ khó sống qua ngày. Nếu triều đình đóng năm mươi ngàn quân ở quận Linh Võ, vậy trên cơ bản chúng ta không thể động đậy, Thánh thượng cũng biết điểm này nên mới thay thế Vi Tự Vân. Chuyện liên quan đến sinh tồn của Phong Châu, ta thà đánh nhau với Khuất Đột Thông, cũng tuyệt đối không lui nhường một bước.

Lúc này Lý Tĩnh hỏi:

- Ý của tổng quản là chuẩn bị trực tiếp phái binh đến trú ở quận Linh Võ sao?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Trên thực tế, ta vừa mới lệnh cho Tô Liệt dẫn theo mười ngàn kỵ binh đến đoạt trước và đóng giữ quận Linh Võ.

Lý Tĩnh khẽ mỉm cười nói:

- Tổng quản thật quyết đoán, tôi nói đến Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức vậy! Tôi biết người này rất rõ, quan hệ giữa lão và phụ thân của tôi cực tốt. Trước đó lão là Hữu võ Vệ tướng quân, bởi vì loạn Dương Lượng mà bị phái đến giữ Bồ Châu, đảm nhiệm chức Thứ sử Bồ Châu, song lại bị quân đội của Dương Lượng đóng giả đàn bà đoạt lấy Bồ Châu. Khi ấy lão lật tường thành chạy trốn, sau đó lại đảm nhiệm chức Tả giám môn Vệ tướng quân, không lâu sau bị Ngự Sử buộc tội, chuyển sang làm Thứ sử Đại Châu. Năm Đại Nghiệp thứ ba, Thánh thượng tuần tra Nhạn Môn, vì có công hiến lương thực nên lão được điều làm Thái thú quận Bắc Lăng. Người này khôn khéo nhanh nhẹn, giỏi việc thấy gió đổi hướng thuyền, hơn nữa trong lòng rất tham của hối lộ. Con trai Khâu Hành Cung của lão lại không tồi, là một viên mãnh tướng. Tôi cũng không biết vì sao Thánh thượng lại phái lão làm Thái thú quận Linh Võ, có lẽ nghĩ rằng lão xuất thân là Hữu võ Vệ tướng quân.

Nói đến đây, Lý Tĩnh đứng dậy cười nói:

- Tôi nguyện ý xin lệnh một phen, đến nói chuyện với vị Khâu Thái thú này.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Lý sứ quân đừng ngại nói với lão. Hoặc là tiếp nhận năm trăm lượng vàng của ta, hoặc là lão rời đi, chức Thái thú quận Linh Võ để Dương Nguyên Khánh ta đảm đương!

Quận Linh Võ ngoại trừ là một vùng màu mỡ của bình nguyên Hà Sáo ở phía bắc Quan Nội, cũng chính là bình nguyên Ninh Hạ của hậu thế. Nơi đây sông ngòi chằng chịt, lượng nước dồi dào. Từ thời Tây Hán, triều đình đã khai phá vùng này với quy mô lớn. Mặt nước Hoàng Hà ở quận Linh Võ thoáng đãng, khai khẩn tưới tiêu. Sự lao động cần mẫn của người dân đi trước đã khiến quận Linh Võ trở thành một Tắc thượng Giang Nam (thành ngữ - ý chỉ nơi trù phú đông đúc) dày đặc kênh rạch, lúa thơm cá béo, hương trái cây thoảng nhẹ, phong cảnh tú lệ.

Quận Linh Võ vốn có tám ngàn trú quân, nhưng năm ngàn sĩ binh đã bị điều đi vào lúc tấn công Triều Tiên lần thứ hai, khiến quận binh chỉ còn lại ba ngàn người. Mà sau khi Thái thú Vi Tự Vân ký kết hiệp nghị cùng phòng ngự Quan Bắc, quyền chỉ huy ba ngàn quận binh này đã bị Phong Châu đoạt mất. Trên danh nghĩa huấn luyện, ba ngàn quận binh đã được điều đến quận Diêm Xuyên điều chỉnh một tháng. Khi trở về đã hoàn toàn thay đổi, hết thảy lữ soái cho đến quan quân, toàn bộ do quân Phong Châu đảm nhiệm.

Vi Tự Vân đã bị điều về triều đình, mà tân Thái thú Khâu Hòa đang trên đường đến nhậm chức. Ngay lúc này, một nhánh mười ngàn kỵ binh đang ào ạt tiến nhanh về quận Linh Võ ở phía bắc. Trên thực tế, đây chính là mười ngàn kỵ binh Phong Châu mà Dương Nguyên Khánh phái đến chiếm lĩnh quận Linh Võ.

Nếu Dương Quảng đã ngầm thừa nhận sự khống chế sáu quận Quan Bắc của Dương Nguyên Khánh, vậy hắn sẽ giữ lại vài phần thể diện cho triều đình, chỉ dùng phương thức khống chế quận binh gián tiếp khống chế quận Linh Võ, mọi người ngoài mặt đều không có trở ngại.

Nhưng chiêu phản kích của Dương Quảng ép Dương Nguyên Khánh không thể không xé rách da mặt, vị trí địa lý cùng địa thế chiến lược của quận Linh Võ thật sự quá quan trọng đối với Phong Châu. Như Dương Nguyên Khánh từng nói, quận Linh Võ là yết hầu của Phong Châu, một khi quận Linh Võ bị triều đình nắm giữ, Phong Châu sẽ không thể động đậy.

Sự tình can hệ đến lợi ích lớn nhất của bản thân, không thể nói đến đạo lý nào. Hoặc là cứ ác chiến tranh đoạt, hoặc là quân đội triều đình xa rời quận Linh Võ, không có con đường thứ ba để đi.

Đốc quân của mười ngàn kỵ binh chính là Tô Liệt. Y đã dẫn quân tiến vào quận Linh Võ, không hề ngừng lại mà tiếp tục tiến về phía nam. Hai ngày sau, đại quân đã đến quận trị của huyện Hồi Lạc ở quận Linh Võ, mười ngàn kỵ binh đóng hạ đại doanh ở thành đông huyện Hồi Lạc. Mà trong thị trấn có ba ngàn quận binh đóng giữ, Đô úy của ba ngàn quận binh tên là Lưu Chí, xuất thân từ đội thân binh của Dương Nguyên Khánh.

Ba ngày sau khi kỵ binh của Dương Nguyên Khánh chiếm giữ quận Linh Võ, một đội kỵ binh hơn trăm người hộ vệ Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức chậm rãi tiến đến từ phía đông. Khâu Hòa nheo mắt nhìn gió cát bay đầy trời, bụi vàng dày đặc, ánh mắt của lão chứa đầy bực tức cùng lo âu.

Năm nay Khâu Hòa đã sáu mươi tuổi, kinh qua đủ thế sự. Lão không muốn đến quận Linh Võ, lão biết rõ sự nguy hiểm khi làm Thái thú quận Linh Võ, nhưng Vũ Văn Thuật lại khăng khăng đề cử. Trong lòng lão rất rõ, chính vì Vũ Văn Thuật đã đòi năm mươi ngàn xâu tiền tính phí chuyển dời chức vụ với lão vào năm Đại Nghiệp thứ ba, mà lão lại không đưa nên đã để lại mối họa hôm nay. Điều này khiến lão cực kỳ bực tức nhưng lại đành chịu, lão không thể làm chủ bản thân.

Lúc này, lão đã trông thấy thị trấn Hồi Lạc từ xa. Cuối cùng sắp đến rồi, Khâu Hòa thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, một tên tùy tùng hét lớn

- Sứ quân, ngài xem bên kia!

Khâu Hòa nhìn theo hướng tay của y, nhất thời ngây người. Chỉ thấy cách đó vài dặm lại có một tòa quân doanh, lều vải chi chít, có chừng mấy trăm lều, hàng rào gỗ giăng cao tứ phía. Một lá cờ lớn màu đỏ thẫm tung bay trên khoảng không của đại doanh, trên lá cờ thấp thoáng in hình hùng ưng màu đen.

Sắc mặt Khâu Hòa trở nên trắng bệch. Lão biết rồi, kia chính là cờ chiến xích ưng của quân Phong Châu.

Khâu Hòa ngơ ngác hồi lâu. Lão xuất thân từ quân lữ, nhìn ra trú quân của đại doanh chí ít cũng trên mười ngàn người, lẽ nào quận Linh Võ đã bị Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh rồi sao? Nếu thế, lão đến làm Thái thú còn có ý nghĩa gì nữa?

Con trai thứ ba Khâu Hành Cung hộ tống phụ thân đến nhậm chức giậm tím mặt. Y vung cây giáo dài, nghiêm giọng hô:

- Rõ ràng là thiên hạ của Đại Tùy, lại ngang nhiên mưu phản, con đi hỏi bọn chúng!

Khâu Hành Cung thúc ngựa đi được mấy bước, Khâu Hòa lớn tiếng hét:

- Đứng lại cho ta!

Khâu Hòa biết đứa con này của mình tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng tính khí nóng nảy, hành sự kích động. Nếu không nghiêm khắc bó buộc, y sẽ gây ra đại họa. Lão xông đến tát một bạt tai, mắng to:

- Khốn kiếp! Mày muốn hại chết ta sao?

Khâu Hòa hung hăng trừng mắt nhìn y, giận dữ nói:

- Đến Thánh thượng còn không dám động binh tiến đánh thì mày là cái thá gì. Nếu mày lỗ mãng gây ra đại họa, ta không làm thịt mày không được.

Khâu Hành Cung cúi đầu, ôm hận trong lòng nhưng lại không dám hé răng. Lúc này, một đội kỵ binh chạy gấp đến từ đằng xa, hét lên:

- Là Khâu Thái thú phải không?

Khâu Hòa ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy hơn hai mươi người tiến đến, dẫn đầu là một nam tử hơn ba mươi tuổi, vận bào phục quan văn. Trong phút chốc lão nhận ra, đây chẳng phải là Lý Tĩnh – con trai Lý Thuyên hay sao?

Giao tình giữa Khâu Hòa và Lý Thuyên – phụ thân của Lý Tĩnh rất thân thiết. Khi Lý Tĩnh còn trẻ, lão còn chỉ dạy võ công cho Lý Tĩnh. Có điều sau khi Lý Thuyên qua đời, bọn họ qua lại cũng ít hơn. Đã bảy, tám năm rồi Khâu Hòa chưa gặp lại Lý Tĩnh.

Lão biết Lý Tĩnh được Dương Nguyên Khánh tiến cử làm Tư Mã U Châu. Sau đó Dương Nguyên Khánh trốn đến Phong Châu, Lý Tĩnh cũng đi theo. Như thế mà nói, phen này Lý Tĩnh đến không phải là để lại ôn chuyện xưa.

Khâu Hòa lại căn dặn con trai vài câu, lão thúc ngựa tiến đến cười nói:

- Lý hiền chất (“chất” có nghĩa là cháu), đã nhiều năm không gặp rồi.

Lý Tĩnh khom người thi lễ trên lưng ngựa:

- Thế thúc thân thể khỏe mạnh, khiến cháu cũng yên tâm.

Khâu Hòa khẽ mỉm cười:

- Tuổi cao nhưng chí chưa già, ta hiển nhiên phải cống hiến vì triều đình, giúp Thánh thượng phân ưu. Sao hiền chất lại ở đây?

- Cháu đến từ Phong Châu, phụng mệnh Dương tổng quản đến gặp thế thúc.

Lý Tĩnh vừa nói vậy liền biến chuyện tư thành việc công. Khâu Hòa gật đầu:

- Vậy cùng theo ta vào thành đi!

Lý Tĩnh chào hỏi Khâu Hành Cung, Khâu Hành Cung lại trầm mặc không nói. Lý Tĩnh cười, không để ý đến, cưỡi ngựa đi song song bên cạnh Khâu Hòa. Khâu Hòa chỉ roi ngựa về phía đại doanh quân đội ở đằng xa:

- Lý Tư Mã, kia là chuyện như thế nào?

- Cách đây không lâu, loạn phỉ Bạch Du Sa quấy nhiễu quận Linh Võ, số lượng quận binh lại ít, không thể ứng phó liền cầu cứu Phong Châu. Dương tổng quản đặc biệt phái mười ngàn kỵ binh đến bảo vệ quận Linh Võ, tạm thời đóng quân ở đây, không tiến vào thành, Thái thú hãy yên tâm.

Đây không phải là vấn đề vào hay không vào thành. Khâu Hòa trầm mặc không nói, lão không biết tạm thời đóng quân của Dương Nguyên Khánh rốt cuộc sẽ kéo dài đến khi nào?

Trong thị trấn có chút náo nhiệt, dòng người như thêu, rộn ràng nhốn nháo, buôn bán phồn hoa, không hề bị ảnh hưởng bởi trú quân ở ngoài thành. Thỉnh thoảng có thể thấy một đội quận binh xếp hàng bước qua, tác phong chỉnh tề khiến Khâu Hòa có chút hài lòng, nỗi bất an trong lòng lão cũng dần dần bình tĩnh lại.

Đoàn người tiến vào quận nha. Dưới sự chủ trì của Quận thừa Hứa Hàm, cử hành nghi thức bái ấn đơn giản, Khâu Hòa liền trở thành Thái thú quận Linh Võ. Lão chưa kịp nói chuyện với Quận thừa, liền mời Lý Tĩnh vào phòng khách nói chuyện.

Bọn họ vào đề ngay khi đang đi trên đường. Lúc này Khâu Hòa cũng không hàn huyên nữa, hỏi thẳng vào vấn đề:

- Lý Tư Mã nói rõ đi! Dương Nguyên Khánh có ý gì đây?

Lý Tĩnh cũng không vội mà đem vàng ra, y thản nhiên cười nói:

- Ý của Dương tổng quản kỳ thực rất đơn giản, hy vọng Khâu Thái thú có thể tiếp tục tuân thủ hiệp nghị cùng phòng ngự của sáu quận mà Vi Thái thú tiền nhiệm đã ký kết, chỉ có yêu cầu này thôi.

- Vậy trú binh ở ngoài thành tính sao?

Khâu Hòa lại tiếp tục hỏi.

- Nếu Khâu Thái thú đáp ứng tuân thủ hiệp nghị, hơn nữa quân của Khuất Đột Thông cũng rời đi. Như thế, một vạn trú binh sẽ rời khỏi quận Linh Võ.

Khâu Hòa đã từng trải trên quan trường bốn mươi năm, sớm đã thành kinh nghiệm. Lão trầm tư một lúc rồi nói:

- Bản hiệp nghị đó ta vẫn chưa xem, thế này đi! Để ta xem qua, hiểu tình hình một chút, ba ngày sau ta sẽ trả lời Lý Tư Mã. Thế nào?

Lý Tĩnh đứng dậy chắp tay cười nói:

- Vậy ba ngày sau chúng ta lại nói chuyện!

Trong cùng ngày Khâu Hòa đến quận Linh Võ, đại sứ Thảo bộ Quan Nội, Tả đồn vệ Đại tướng quân Khuất Đột Thông dẫn năm mươi ngàn đại quân đến huyện Hoằng Đức ở phía bắc quận Hoằng Hóa. Đây là khu vực đồi núi của thượng du Mã Lĩnh Thủy, núi đồi thấp chủng, khe rãnh dọc ngang, đại quân hành quân gian nan trên đường núi bấp bênh không bằng phẳng.

Khuất Đột Thông cũng là lão tướng của triều Tùy, ước chừng, 56, 57 tuổi, tung hoàng sa trường đã nhiều năm, có kinh nghiệm tác chiến phong phú. Lần này y dẫn quân đến Quan Nội diệt loạn phỉ, dụng ý thật sự chính là đuổi thế lực của Dương Nguyên Khánh ra khỏi Quan Bắc. Nhưng Khuất Đột Thông lại nhận được chỉ ý của Thánh thượng, cố hết sức tránh để bùng phát chiến tranh với Dương Nguyên Khánh. Thân là một viên đại tướng, mệnh lệnh này khiến y cảm thấy khuất nhục, y nhất định phải xem sắc mặt của Dương Nguyên Khánh đến tiến quân.

Khuất nhục vẫn là khuất nhục, y đành cam chịu, y nhất định phải tôn trọng chỉ ý của Thánh thượng.

- Bẩm báo Đại tướng quân, phía trước đã là huyện Hoằng Đức!

Một sĩ binh tiến đến bẩm báo.

Khuất Đột Thông cũng trông thấy tường thành xuất hiện trong một thung lũng. Đó chính là huyện Hoằng Đức, tiếp giáp với Mã Lĩnh Thủy.

- Truyền lệnh của ta, đại quân đóng ở huyện Hoằng Đức!

Mười ngàn đại quân dồn dập tiến về huyện Hoằng Đức. Huyện Hoằng Đức là một huyện nhỏ, chu vi thị trấn không tròn mười dặm, nhân khẩu trong thành chưa đến ngàn hộ. Nhiều lần bị loạn phỉ Bạch Du Sa tập kích, dân trong huyện hoặc là lưu vong hoặc là bị giết chết, cư dân trong thành chỉ còn lại hơn hai trăm hộ. Đến Huyện lệnh cũng bị loạn phỉ bắt đi, không rõ sống chết. Trong thị trấn chỉ còn một viên Huyện úy họ Trương, dẫn theo hơn trăm nam tử bảo vệ thành trì.

Nghe thấy đại quân triều đình đến đây, Trương Huyện úy giật mình, hoang mang dẫn người đến nghênh tiếp. Trương Huyện úy quỳ xuống trước chiến mã của Khuất Đột Thông:

- Huyện úy Trương Bình của huyện Hoằng Đức tham kiến Đại tướng quân!

- Huyện lệnh của các ngươi sao không đến gặp ta?

Trương Huyện úy rơi lệ nói:

- Hai tháng trước Huyện lệnh bị loạn phỉ bắt đi, đến nay vẫn chưa rõ sống chết.

Khuất Đột Thông ngẩn người, lại hỏi tiếp:

- Gần đây loạn phỉ có đến đây sao?

- Hồi bẩm Đại tướng quân, sau khi bắt Huyện lệnh đi, đã một tháng rồi không thấy xuất hiện.

Trầm mặc hồi lâu, Khuất Đột Thông hỏi y:

- Ngươi biết rõ tình hình gần đây của quận Linh Võ chứ?

Trương Huyện úy lắc đầu:

- Lần đến huyện Linh Võ trước của ty chức là một năm trước. Gần đây dân trong huyện chỉ có chạy đi, không thấy quay lại, ty chức không biết.

Tâm tình của Khuất Đột Thông sinh chán, liền hạ lệnh:

- Đại quân hạ doanh trú tại chỗ!

Năm mươi ngàn quân Tùy bắt đầu đóng hạ doanh trại, từng đỉnh lều lớn dựng lên sừng sững. Mấy ngàn sĩ binh khơi đào chiến hào, chôn đặt chướng ngại vật, từng đội thám báo tản ra bốn phía.

Lúc này sắc trời đã vào hoàng hôn, Khuất Đột Thông dẫn theo hơn trăm thân vệ, cưỡi ngựa đi lên một gò núi gần đó. Trông xuống tình hình đóng trại từ trên cao, đây là phong cách của y. Y thích quan sát việc đóng quân từ trên cao, như thế tầm nhìn sẽ càng rộng lớn hơn.

Tà dương dần dần hạ về hướng tây, quét một tầng huyết sắc đỏ thẫm trên khắp mặt đất khiến trong lòng Khuất Đột Thông phát sinh một dự cảm không hay. Ánh mắt của y phóng về hướng tây bắc, y muốn vào quận Linh Võ đóng quân. Một trực giác mách bảo cho y biết, quân đội của Dương Nguyên Khánh rất có thể đã đến đoạt trước. Khuất Đột Thông thở dài thật sâu, y vô cùng lo lắng về tương lai của vương triều Đại Tùy.

Ngày kế, Khuất Đột Thông nhận được tình báo từ thám báo, Dương Nguyên Khánh đã phái mười ngàn kỵ binh đến đóng ở quận Linh Võ. Mặt khác mười ngàn kỵ binh Phong Châu của quận Diêm Xuyên cũng đã ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Khuất Đột Thông cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể hạ lệnh cho đại quân tiến về phía đông đến quận Diên An.

Hơn một ngàn người tập trung trước kho Quân ở thành tây của huyện Hồi Nhạc tại quận Linh Võ, tám trăm quận binh đóng giữ nhà kho lớn tồn trữ ba mươi sáu triệu cân lương thực này. Trước mắt, tổng cộng có bốn kho lương thực trong huyện Hồi Nhạc. Kho Nghĩa có quy mô nhỏ nhất, chỉ trữ hơn hai triệu bốn trăm ngàn cân lương. Kế tiếp là kho Quan, trữ sáu triệu cân lương. Tiếp nữa là kho Quận quan, trữ mười hai triệu cân lương. Song lớn nhất là kho Quân, trữ đến ba mươi sáu triệu cân lương.

Hơn ngàn người tập trung trước kho quân lúc này phân thành hai phái giằng co. Một bên là tám trăm quận binh đóng giữ kho Quân, bên còn lại là hơn hai trăm nha dịch quận huyện của Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức.

Mãi đến ngày nhậm chức thứ ba, Khâu Hòa mới hiểu rõ hàm nghĩa sâu sắc của hiệp nghị cùng chung phòng ngự. Tất cả quận binh của quận Linh Võ đã không còn trở lại nhận chỉ huy trong quận, quyền chỉ huy đã bị Dương Nguyên Khánh đoạt mất. Cứ như thế, quyền khống chế cửa thành, quản lí trị an trong thành, quyền khống chế đường sông cùng một triệu mẫu ruộng quân lương, hết thảy đều bị Phong Châu khống chế. Quyền lực của Thái thú như lão đã bị đoạt đi một nửa, chỉ có thể thẩm tra vụ án, quản lý dân sự. Cho dù là quản lý dân sự, cũng có một bộ phận quyền lực rất lớn đã bị đoạt mất. Tỷ như điều động dân phu, không có quân đội phù trợ, bọn họ cơ bản không thể làm được.

Trong lòng Khâu Hòa cực kỳ chán nản. Hôm nay lão muốn thị sát kho Quân, song lại bị quận binh ngăn cản, không cho tiến vào trong. Điều này khiến Khâu Hòa có phần thẹn quá hóa giận.

Lão lập tức điều động hai trăm nha dịch đến chuẩn bị xông vào. Song quận binh giữ kho cũng không hề yếu thế, lập tức tăng thêm năm trăm quận binh tiếp viện, biến thành tám trăm đối phó với hai trăm.

Khâu Hành Cung cưỡi trên chiến mã, vung trường sóc (giáo dài) chuẩn bị dẫn nha dịch xông vào. Lúc này, mấy trăm quận binh đồng thời nâng cao quân nỏ, nhắm ngay vào Khâu Hành Cung. Giáo Úy kho Quân hét lớn:

- Ngươi dám cả gan công kích, ta chắc chắc sẽ bắn ngươi thành con nhím!

Khâu Hòa lại trông thấy có hơn ngàn quận binh tiến về bên này tiếp trợ, lão liền biết được không cách nào tiến vào kho. Lão chỉ có thể thầm thở dài một tiếng, nói với Khâu Hành Cung:

- Đừng gây náo loạn nữa, về quận nha!

Lúc này Khâu Hành Cung cũng bị hơn ngàn quận binh bao vây, dùng cung tên và quân nỏ nhắm thẳng vào y. Khâu Hành Cung cũng không có cách nào hơn, chỉ có thể bị ép theo phụ thân rời khỏi kho Quân.

- Phụ thân, Dương Nguyên Khánh khinh người quá đáng, hãy bẩm báo với triều đình đi!

Khâu Hành Cung oán hận nói.

Khâu Hòa lắc đầu. Lão thở dài nói với con trai:

- Ngày mai con trở về Trường An đi! Việc của quận Linh Võ cha có thể tự mình xử lý.

Khâu Hành Cung sững người một hồi lâu rồi nói:

- Phụ thân muốn phục tùng sao?

Khâu Hòa cười khổ một tiếng:

- Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Quận Linh Võ chính là mái hiên của Phong Châu, cha còn có thể đứng thẳng lưng ư?

- Nhưng phụ thân sẽ ăn nói với Thánh thượng như thế nào?

- Ăn nói?

Khâu Hòa nhìn lướt qua con trai, cười lạnh nói:

- Nếu cha mất quận Linh Võ, bị Dương Nguyên Khánh trực tiếp thâu tóm thì mới không thể ăn nói với Thánh thượng, con đi đi! Lưu lại đây, con sẽ gây rối cho cha!

Trong mắt Khâu Hành Cung ánh lên tia thù hận, chầm chậm cúi đầu.

Đoàn người trở về quận nha, một tùy tùng chạy đến bẩm báo:

- Thái thú, Lý sứ quân ở Phong Châu lại đến, đang đợi ở trong phòng.

Khâu Hòa gật đầu. Thời hạn ba ngày đã đến, lão cũng muốn ngửa bài với Lý Tĩnh.

Trong phòng, Lý Tĩnh chắp tay sau lưng đứng trước của sổ. Trong lòng y biết rõ, dựa vào con người của Khâu Hòa, hẳn là lão nên biết phải làm thế nào?

Lúc này, cửa mở ra, Khâu Hòa tiến vào phòng. Lý Tĩnh xoay người chắp tay cười nói:

- Thế thúc nghĩ xong rồi chứ?

- Mời ngồi!

Hai người ngồi xuống. Lý Tĩnh vẫn chưa lấy ra năm trăm lượng vàng. Y cảm thấy, không cần phải đưa hối lộ cho Khâu Hòa thì lão cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng. Lý Tĩnh nở nụ cười, song trong lòng lại chờ đợi câu trả lời của Khâu Hòa.

Khâu Hòa thở dài nói:

- Ta có thể ký tiếp hiệp nghị, nhưng ta có hai điều kiện.

- Mời thế thúc nói!

- Một điều kiện là cho những kỵ binh ở ngoài thành đóng quân cách đây năm mươi dặm. Điều kiện còn lại là, huyện Hồi Nhạc có ba tòa thành, chí ít nên nhượng lại một tòa thành cho ta. Bằng không, ta sẽ có cảm giác như ngồi tù.

Lý Tĩnh trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Cháu từng nói qua, chuyện kỵ binh chỉ là tạm thời. Chỉ cần thế thúc chịu ký kết hiệp nghị, chỉ cần quân của Khuất Đột Thông lui đi, kỵ binh Phong Châu tự nhiên sẽ rút về. Về phần nhượng lại một tòa thành, cháu có thể đáp ứng.

Dứt lời, Lý Tĩnh lấy ra hiệp nghị sáu quận cùng chung phòng ngự, đặt ở trước mặt Khâu Hòa:

- Mời thế thúc ký tên!

Khâu Hòa nhấc bút lên, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Nếu quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Linh Võ, có lẽ lão sẽ không ký tên. Song quân đội của Khuất Đột Thông lại khăng khăng tiến đến quận Diên An, điều này đồng nghĩa với việc Khuất Đột Thông cũng đã vứt đi quận Linh Võ.

Khâu Hòa chỉ có thể ký tên mình ở phía sau hiệp nghị.

tinhlinh2

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Quyển 12: Phong Vân Kích Động


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx