sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 741: Kế Dụ Địch

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Hai người cùng nhau hành lễ:

- Cẩn tuân mệnh lệnh của điện hạ!

Chiến mã lao nhanh. Dương Nguyên Khánh cùng năm trăm kỵ binh hộ vệ một đường nhanh như chớp phi tới hướng nam. Buổi trưa ngày thứ hai, đội kỵ binh chạy tới cảng biển. Tướng quân Ngu Chấn Ngũ đang tuần tra trước đại môn Sở tạo thuyền, chợt nghe nói Tổng quản đến lần thứ hai, vội vàng chạy ra nghênh đón:

- Ty chức Ngu Chấn Ngũ tham kiến Tổng quản!

Dương Nguyên Khánh cầm roi ngựa chỉ tay về phía gã, lớn tiếng hỏi:

- Ngưu Tiến Đạt tướng quân đã đi chưa?

- Còn chưa đi. Nghe nói buổi chiều mới đi.

Dương Nguyên Khánh nói ra một đêm đích tâm nhất thời tùng liễu xuống tới, hắn khoát tay chặn lại Ngu Chấn Ngũ:

- Nhanh đưa ta đi tìm Ngưu tướng quân!

- Tuân lệnh!

Ngu Chấn Ngũ xoay người lên ngựa, dẫn Dương Nguyên Khánh chạy vào bên trong Sở tạo thuyền.

Lúc này bên trong Sở tạo thuyền người ngựa sôi trào. Hai vạn quân đội tập trung tại cảng biển rộng lớn như cánh đồng bát ngát, xếp thành hàng chỉnh tề, chờ đợi lên thuyền. Trong hai vạn quân, có năm nghìn trường mâu bộ binh, một vạn kỵ binh, hai nghìn nỏ quân và ba nghìn trọng giáp bộ binh.

Chủ tướng của hai vạn quân đội này chính là Ngưu Tiến Đạt, phó tướng là Trình Giảo Kim. Tại cửa sông Nhu Hà, bỏ neo một trăm chiến thuyền, do sáu nghìn thủy thủ phụ trách điều khiển. Cột buồm của thuyền như cây trong rừng, buồm như mây, kéo dài hơn mười dặm.

Ngưu Tiến Đạt đang tổ chức cho binh sĩ lên thuyền, bỗng nhiên nghe có người lớn tiếng gọi y:

- Ngưu tướng quân! Ngưu tướng quân ở đâu?

Ngưu Tiến Đạt nhận ra đây là giọng nói của Ngu Chấn Ngũ, vội vã từ giữa đội ngũ binh sĩ đi ra:

- Ngu tướng quân, tìm ta chuyện gì?

Ngu Chấn Ngũ chỉ một ngón tay về phía sau, vội la lên:

- Tổng quản tới, tìm ngươi có việc gấp.

Ngưu Tiến Đạt liếc mắt thấy cách đó hơn mười bước là Dương Nguyên Khánh, khiến y càng hoảng sợ, cuống quýt chạy tới, quỳ một gối hành lễ:

- Mạt tướng Ngưu Tiến Đạt tham kiến tổng quản!

Dương Nguyên Khánh vội nâng y dậy, cười tủm tỉm nói:

- Ta dự định điều chỉnh nhiệm vụ của ngươi, ngươi có thể tiếp nhận không?

- Lệnh của Tổng quản, mạt tướng nào có dũng khí không tuân theo?

Tuy rằng nói như vậy, trong lòng Ngưu Tiến Đạt cũng thấp thỏm không yên. Tổng quản muốn giao cho mình mệnh lệnh gì? Chắc không phải đi nhìn kho hàng chứ!

- Tốt!

Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:

- Ta một lần nữa bổ nhiệm ngươi là phó tướng của La Sĩ Tín, lập tức tới quận Liễu Thành, trợ giúp La tướng quân đánh với Cao Khai Đạo.

Ngưu Tiến Đạt ngẩn ra:

- Mạt tướng tuân mệnh! Chỉ là hạm đội làm sao bây giờ? Để cho Trình tướng quân phụ trách sao?

- Không! Hắn không có khả năng một mình phụ trách. Hạm đội sẽ do ta tự mình chỉ huy.

Hai canh giờ sau, hai vạn binh sĩ kể cả chiến mã cùng tiến lên một trăm chiến thuyền. Dương Nguyên Khánh cũng leo lên chủ thuyền, đây là chiến thuyền lần trước đã chạy thử, được mệnh danh là ‘ Long ngâm – Rồng gầm’, do huynh đệ họ Trương tự mình lái tàu. Lúc này, thuyền đã căng buồm, dây thừng cũng được tháo ra. Trương Long ở đầu thuyền hô to một tiếng:

- Xuất phát!

'Đương! Đương! Đương!' Tiếng chuông vang lên, cánh buồm bay phấp phới, thuyền lớn cũng chậm rãi xuất phát, hướng biển rộng xa xa chạy tới. Hạm đội phía sau cũng xuất phát.Một con thuyền đến một con thuyền, một trăm chiến thuyền chở hai vạn binh sĩ quân Tùy chạy ra biển rộng, nương theo gió Đông nam, hướng tới Liêu Đông ở phía bắc.

Vương triều Tùy ở khu vực phía Đông Bắc có kết cấu vô cùng phức tạp. Tùy, Cao Cú Lệ, Khiết Đan, Hề, Tập, Mạt Hạt, Đột Quyết,... Bảy thế lực đều sinh sống đan xen nhau, trong đó triều Tùy khống chế được hành lang Liêu Tây, có được quận Liễu Thành và quận Yến. Địa phương chiếm được cũng không lớn, nhưng có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu. Một khi tiến nhập vào Trung Nguyên, nhất định phải đi qua con đường này.

Tuy rằng hai quận này cũng không lớn, nhưng là trung tâm của triều đình, cũng khống chế vị trí then chốt của khu vực Đông Bắc. Cho nên bất kể là Ngụy, Chu, Tùy hay Đường đều cực lực muốn chiếm hai quận này. Vì thế, không tiếc bùng nổ một lần rồi một lần chiến tranh quy mô lớn.

Các triều đại thống trị trước đều phi thường rõ ràng, những dân tộc thiểu sốt ở phía đông bắc uy hiếp rất lớn đối với thế lực ở Trung Nguyên. Sự thực cũng đã chứng minh điều này, loạn An Sử (1) của trung Đường, Bắc Tống bị diệt, Minh triều bị diệt đều có liên quan đến các thế lực dân tộc thiểu số ở phía Đông Bắc.

Dương Nguyên Khánh cũng biết rõ điểm này, hắn cũng không có khả năng đợi thiên hạ bình định mới lo lắng cho Liêu Đông, như vậy quá chậm. Ở phương Bắc, Hà Bắc đã không có gì che chở, sẽ chiếm dụng rất nhiều binh lực quân Tùy, nếu như đánh một trận, kinh sợ đến các tộc ở Đông Bắc, chí ít cũng có thể có ba năm bình an.

Lúc này La Sĩ Tín suất lĩnh ba vạn quân tinh nhuệ đã đến Liễu Thành. Đại quân đóng doanh ở phía đông sông Bạch Lang, qua sông là đến Liễn Thành.

Hiện nay Cao Khai Đạo suất lĩnh bảy vạn quân đội đóng quân ở hai địa phương là quận Liễu Thành và quận Yến. Ở quận Liễu Thành có ba vạn quân, do đệ đệ Cao Sùng Đạo suất lĩnh, mà ở quận Yến trú bốn vạn quân, do bản thân Cao Khai Đạo tự mình chỉ huy.

Sáng sớm, La Sĩ Tín suất lĩnh hơn trăm thân vệ kỵ binh đi sới dưới thành tra xét địa hình. Quận Liễu Thành chính là thành phố Triều Dương sau này, lấy vùng núi là chính, đồi núi nhấp nhô, khe sâu giao nhau, khe rãnh ngang dọc, chỉ có một núi nhỏ khá bằng phẳng, đồng bằng phù sa, được xưng là 'Thất sơn nhất thủy nhị phân điền'.

Huyện Liễu Thành ở trên đồng bằng phù sa do sông Bạch Lang bồi đắp, Ở phía bắc thị trấn là Khiết Đan, phía tây sát với Hề tộc. Từ trước đến nay đều bị Khiết Đan xông tới làm loạn.

La Sĩ Tín đứng ở một gò đất nhỏ, chăm chú nhìn thị trấn cách đó không xa. Tường thành thị trấn lại được sửa chữa một lần vào năm Đại Nghiệp thứ hai, cao to mà kiên cố. Có sông Bạch Lang được đào bảo vệ thành, sông rộng, cửa thành cùng cầu treo đều là mới đúc, rất khó đánh.

La Sĩ Tín chân mày cau lại, lần này suất quân đánh phía bắc, gã cũng không có mang theo vũ khí công thành cỡ lớn. Thành trì này kiên cố như thế, làm thế nào có thể hạ được?

Ngay lúc La Sĩ Tín đang trầm tư trên gò đất, quân phòng ngự phía trên thành cũng phát hiện bọn họ, cấp tốc bẩm báo cho tướng quân Cao Sùng Đạo. Cao Sùng Đạo chạy tới tường thành, nhìn về phía xa xa một lát, thấy đại tướng tuần thành đầu đội ngân khôi, tay cầm đại thiết thương, bên người có một trăm tên kỵ binh, cách thành trì không đến một dặm.

Cao Sùng Đạo biết người mang kim khôi của quân Tùy chỉ có một người là Dương Nguyên Khánh, còn người mang ngân khôi cũng là những quan lớn trong quân đội. Người này chắc chắn là chủ tướng của quân Tùy. Y trong lòng mừng thầm, liền ra lệnh cho binh sĩ:

- Nhanh chóng mở cửa Tây thành, đợi ta lĩnh quân giết bọn chúng!

Tây thành lặng lẽ mở ra, Cao Sùng Đạo tự mình dẫn hai nghìn kỵ binh từ tây thành lao ra, định bất ngờ tập kích La Sĩ Tín. Cao Sùng Đạo thân cao sáu thước năm, cao lớn vạm vỡ, cũng sử dụng một đại đao, dũng mãnh phi thường. Đây cũng là đặc điểm chung của Cao thị huynh đệ, mỗi người đều dũng mãnh vô địch trong vạn người.

Bước qua tường thành, cách La Sĩ Tín ước chừng bốn trăm bước liền bị thân binh của La Sĩ Tín phát hiện. Tên thân binh hô to:

- Tướng quân, có quân địch tập kích!

Phía xa xa, bụi bặm bị cuốn lên, tiếng vó ngựa rung trời. Cao Sùng Đạo sắc mặt tươi cười mang theo vẻ dữ tợn, huy đao hô to, đánh tới. La Sĩ Tín thấy đối phương có hơn hai nghìn kỵ binh, mà chính mình chỉ mang theo hơn trăm người.

Gã có thể xung phong liều chết ra ngoài, nhưng hơn trăm thân binh của gã toàn bộ sẽ chết trận. Bởi vậy, gã không muốn tiếp chiến, lập tức quay đầu ngựa, vung tay lên, suất lĩnh thủ hạ chạy về hướng nam. Cao Sùng Đạo đuổi theo không bỏ, dọc đường còn la to.

La Sĩ Tín giận dữ, tháo cung tiễn xuống, cung nơi tay, tiễn nhanh chóng được cài lên. Gã xoay người, một mũi tên bay vọt về phía Cao Sùng Đạo. Cao Sùng Đạo nhìn thấy mũi tên hung mãnh, hơi nghiêng người tránh né mũi tên, một gã kỵ binh ngay phía sau y bị bắn trúng, kêu thảm thiết sau đó ngã khỏi ngựa.

Tiễn pháp của La Sĩ Tín tuy rằng không bằng Dương Nguyên Khánh, nhưng y cũng theo học sư phụ Trương Tu Đà, học được tiễn pháp cao minh, có thể bắn nhiều tên một lúc, trăm phát trăm trúng. Tiễn của y bay như sao băng, liên tiếp bắn ra mười mũi tên, hơn mười kỵ binh bên địch bị bắn ngã.

Tiễn pháp tinh chuẩn của y khiến truy binh kinh hãi. Cao Sùng Đạo không dám đuổi tới, y hơi kéo ngựa dừng lại, trơ mắt nhìn chủ tướng quân địch đi xa, hàm răng cắn chặt, tức giận nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.

La Sĩ Tín vượt qua cầu, qua sông Bạch Lang, vừa lúc gặp phó tướng Lý Hải Ngạn suất lĩnh một nghìn kỵ binh cứu viện. Lý Hải Ngạn cấp bách tiến về phía trước, hành lễ:

- Ty chức chậm trễ cứu viện, đã để cho tướng quân chấn kinh!

La Sĩ Tín khoát khoát tay cười nói:

- Nếu quân địch không bất ngờ tập kích, ta còn không nghĩ ra kế sách phá địch. Hiện tại ta đã có biện pháp rồi.

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx