Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Ngoài thư phòng, Nội Vệ tướng quân Ngụy Bí đang chắp tay sau lưng đi lại. Dương Nguyên Khánh trở về Thái Nguyên, người đầu tiên tìm chính là y. Trong lòng Ngụy Bí tự trách vạn phần. Đánh hạ Hà Bắc, Nội Vệ của y sơ sót, khiến cho Di Lặc giáo hung hăng càn quấy đến như vậy. Y lo lắng, nếu như không phải tổng quản ngẫu nhiên đụng tới chuyện này, thì có thể gây ra rối loạn.
Kỳ thật, về việc Di Lặc giáo cũng không thể hoàn toàn trách Nội Vệ. Dù sao hệ thống tình báo của Nội Vệ chủ yếu là nhằm vào quân địch. Ở Trường An, ở Lạc Dương, ở Giang Đô cùng với những thành thị trọng yếu của quân địch đều có bố trí.
Mà Nội Bộ của mình cũng coi việc lấy tình báo quân địch là việc chính. Bình thường chỉ biết tin tức ở những thành phố và chiến lược trọng yếu. Như Thái Nguyên, Hà Đông, U Châu, An Dương, Diên An, Phong Châu và những nơi khác. Những quận như quận Bình Nguyên, bọn họ không thể bận tâm tới.
Trọng yếu hơn là, từ Hán Đường tới nay, các triều đại đổi thay. Người thống trị đều không có tiền lệ giám thị dân của mình. Giống Điền Ký của triều Nam Bắc, Sát Sự Tử Thính ở triều Đường, trên cơ bản đều là nhắm vào quan lại. Mãi cho đến nhà Tống bị vong, việc giám sát dần được coi trọng, mới dần dần đem phạm vi giám thị mở rộng ra.
Giống như Di Lặc giáo loại dân gian tôn giáo này, thì việc quản lý nó là thuộc về chức trách của quan phủ. Các tôn giáo trong dân gian không khống chế được, cũng là do quan phủ không làm tròn bổn phận. Không thể đổ trách nhiệm cho Nội Vệ được.
Cho nên Dương Nguyên Khánh nói chuyện này cho Ngụy Bí, cũng không có ý trách y. Chỉ có điều, Ngụy Bí chính mình cảm thấy hổ thẹn.
Lúc này, truyền đến tiếng bước chân của Dương Nguyên Khánh, Ngụy Bí liền vội vàng quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến tổng quản!
- Đứng lên đi!
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hỏi y:
- Chuyện ta giao cho ngươi, làm được thế nào rồi?
Ngụy Bí rút một tập dày từ trong lòng ra đưa cho Dương Nguyên Khánh:
- Đây là chế định của phủ Nội Vệ. Về vệc mở rộng giám thị của Nội Vệ, đã được bổ sung một số điều. Mời tổng quản xem.
Dương Nguyên Khánh tiếp nhận cuốn sổ nhìn một lần. Ở trên có ghi tăng cường quân bị mười ngàn, trải đều khắp các huyện để giám thị. Thiết lập nha môn, trực tiếp do Nội Vệ phụ trách. Có quyền lực tùy vào hoàn cảnh mà xử lý.
Sắc mặt Dương Nguyên Khánh lộ ra vẻ thất vọng. Hắn phái Ngụy Bí đi làm chuyện này, không ngờ Ngụy Bí lại hiểu sai ý của hắn.
- Ngụy tướng quân, chức trách của Nội Vệ là phòng ngừa thám tử của quân địch, cùng tra xét tình báo của kẻ thù. Mà không phải giám thị đối với dân chúng. Không thể vì một việc như Di Lặc giáo mà mở rộng quyền lực của Nội Vệ. Ngươi hiểu ý tứ của ta chứ?
Ngụy Bí tập hợp hơn mười người, mất hai ngày mới viết ra điều luật mới của Nội Vệ. Y tưởng rằng nhận được khen ngợi. Không ngờ lại bị tổng quản bác bỏ, làm y rất là kinh ngạc.
- Nhưng…Ty chức lo lắng sẽ có Di Lặc giáo giống như vậy bùng phát khởi nghĩa.
- Đây không phải là việc mà ngươi phải lo lắng. Triều đình sẽ thiết lập Phong Sử, nhằm tìm hiểu dân tình. Ngự Sử đài có nhiệm vụ giám sát quan viên. Làm sao để quản lý nhân dân là chuyện của triều đình, không có quan hệ gì tới quân đội. Nếu như các ngươi có phát hiện điều gì, thì phải báo cáo cho quan phủ. Ngươi không thể tự tiện vượt quyền. Hơn nữa, việc ta bảo ngươi làm, cũng không phải là chuyện này.
Tuy rằng Dương Nguyên Khánh ngữ điệu không cao. Nhưng lời nói rất nghiêm khắc. Hơn nữa thái độ kiên quyết. Hắn đưa quyển sách trả lại cho Ngụy Bí, nói:
- Ta hy vọng không có lần sau nữa!
Ngụy Bí tiếp nhận sách, xoa xoa mồ hôi trên trán. Giờ y mới hiểu được ý của tổng quản. Tổng quản nói cho y biết việc ở quận Bình Nguyên, là muốn Nội Vệ không cần tham dự. Trái lại, y lại hiểu lầm dụng ý của tổng quản.
- Ty chức minh bạch, sẽ không tái phạm.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, lại hỏi:
- Tình huống ở quán rượu Bát Phương đã điều tra ra chưa?
Dương Nguyên Khánh quan tâm là chuyện này. Lúc hắn ở Hà Bắc, nhận được tình báo của Ngụy Bí. Nói phát hiện ở quán rượu Bát Phương nằm ở chợ Bắc Thái Nguyên có thể là nơi tập hợp tình báo của triều Đường.
Nhưng chỗ Dương Nguyên Khánh quan tâm, quán rượu Bát phương là Đường Phong của Lý Thế Dân hay là Ngoại Giám Sát đường của Lý Kiến Thành.
Đường triều có hai tổ chức tình báo. Một loại thuộc triều đình, tên là Ngoại Giám Sát đường, do Lý Kiến Thành chưởng quản. Loại kia thuộc về quân đội, tên là Đường Phong, do Lý Thế Dân chưởng quản.
Hai tổ chức tình báo này khác nhau ở chỗ chức trách. Ngoại Giám Sát đường chủ yếu là hiểu biết dân tình các nơi, cùng với quan viên, thuế má của triều Đường.
Mà Đường Phong chủ yếu là tra xét tình báo quân địch gồm cách bố trí quân địch, chiến lực quân đội, trang bị cùng quân lương. Đứng đầu Đường Phong là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đây mới là cái mà Dương Nguyên Khánh muốn Ngụy Bí điều tra. Ngụy Bí vội vàng nói:
- Ty chức đã tra được. Quán rượu Bát Phương này thuộc về Đường Phong.
Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau đi lại vài bước, quay đầu nói với Ngụy Bí:
- Tạm thời không cần rút dây động rừng. Tốt nhất là cho người của ta do thám, hoặc là thu mua người của đối phương.
Ngụy Bí mỉm cười:
- Ty chức có biện pháp. Tổng quản có nhớ rõ chưởng quầy tiệm tạp hóa Hàn Sưởng ở Phong Châu trước kia không?
Dương Nguyên Khánh vẫn nhớ. Lúc ấy Lý Uyên thiết lập khu tình báo ở huyện Ngũ Nguyên, là một cửa hàng tạp hóa. Chưởng quầy ở đây chính là Hàn Sưởng, đã bị quân Tùy khống chế.
- Có, người này đã ở Thái Nguyên?
- Hồi bẩm tổng quản. Người này ở Thái Nguyên, nhưng y là người của Lý Kiến Thành, chủ quản Ngoại Giám Sát đường ở Thái Nguyên. Tuy nhiên ty chức có thể lợi dụng y.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Cụ thể việc này làm như thế nào, ta không hỏi nữa, chính ngươi đi an bài. Nhưng việc ta giao cho trước kia, ngươi phải làm cho thỏa đáng.
- Ty chức đã biết, nhất định sẽ làm tốt!
Ngụy Bí cáo từ rời đi. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đến trước địa đồ. Nhìn chăm chú vào bản đồ Trường An, không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Có đi mà không có lại là vô lễ rồi!
Quán rượu Bát Phương nằm gần cửa lớn của chợ Bắc Thái Nguyên. Đây là nơi buôn bán phồn hoa nhất của Thái Nguyên. Quán rượu, lầu xanh, nhà trọ dày đặc. Riêng quán rượu đã có hai mươi mấy nhà. Quán rượu Tam Nguyên mà Bùi Mẫn Thu muốn thu mua, cũng nằm ở nơi này.
So với các quán rượu khác, quán rượu Bát Phương quy mô chỉ trung bình. Chiếm vào khoảng ba mẫu, bốn tầng lầu. Đối diện là cửa chính chợ Bắc. Thức ăn ở đây cũng không tệ, kinh doanh rất hưng hỏa.
Chỗ quán rượu này vốn là sản nghiệp của Nguyên thị quý tộc Quan Lũng. Sau khi họ Nguyên suy tàn, bán cho Đậu gia. Hiện tại Đậu gia lại bán cho quân đội Đường. Trở thành căn cứ tình báo thuộc Đường Phong của quân Đường đóng ở Thái Nguyên. Việc buôn bán chỉ diễn ra ở ba tầng lầu. Tầng thứ tư không cho người bình thường đi vào, bởi đây là chỗ cơ mật của quán rượu.
Tổng phụ trách Đường Phong ở Thái Nguyên là Lý Thủ Trọng năm đó đi qua Phong Châu, gia tướng của Lý Uyên, sau lại là tâm phúc của Lý Thế Dân.
Lúc xế chiều, một gã nam tử đi đến từ cửa sau quán rượu rồi đi thẳng lên tầng bốn. Y mang theo một ít tình báo vừa mới thu thập được.
Lầu bốn quán rượu Bát Phương là vùng tình báo trọng yếu, từ bên trong quán rượu thì không lên được, cầu thang đã bị dỡ ra, chỉ có thể đi lên từ một cầu thang bí mật ở phía sau quán rượu.
Người thám báo đi lên tầng, đẩy mở một cánh cửa. Phía sau cánh cửa là một hành lang, có một người đàn ông đứng đó, chủ yếu là không cho phép người khác tùy tiện đi vào. Người đàn ông cười nói:
- Đã từ quận Bình Nguyên về rồi à?
- Ôi, chạy vội một mạch, vừa mới trở về.
Người thám bảo thở dài, bước nhanh đi qua hành lang, đến trước một cánh cửa.
Anh ta gõ cửa, nói:
- Thủ lĩnh, là ty chức đây!
- Vào đi!
Một giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong phòng.
Người thám báo đẩy cửa đi vào. Trong phòng có thắp đèn, ánh sáng heo hắt, rèm cửa sổ quanh năm suốt tháng đều buông xuống, cũng không thông gió khiến căn phòng có mùi ẩm mốc, khiến người ta thấy thật khó chịu.
Trong phòng chỉ có một cái bàn. Trên bàn bày đầy các loại tình báo, một cái đèn dầu lấp lóe lúc sáng lúc tối, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi đang dựa vào bàn viết cái gì đó.
Người đàn ông có thân hình cao lớn cường tráng, lông mày rậm rạp, ánh mắt lạnh lùng. Người này chính là người đứng đầu tình báo ở Thái Nguyên của Đường Phong- Lý Thủ Trọng. Đường Phong mới thành lập tổ chức này từ tháng bảy năm ngoái, còn chưa được một năm. Lý Thủ Trọng cũng là đầu năm nay mới chính thức nhậm chức.
Tuy nhậm chức mới chỉ có năm tháng nhưng y cũng lấy được không ít tình báo của quân Tùy. Chẳng hạn như việc phát hiện hung thủ ám sát Sở Vương phi là người Cao Ly hay ví dụ như quân Tùy đã phát động chiến dịch Liêu Đông, bắt được tướng quốc Triều Tiên Thái Tộ. Những tình báo này được kịp thời báo cho Trường An, khiến cho y rất được đánh giá cao, đồng thời củng cố thêm địa vị của mình.
Người thám báo đi vào, khom người thi lễ:
- Tham kiến thủ lĩnh!
Lý Thủ Trọng đặt bút xuống hỏi:
- Có tin tức của Hà Bắc không?
Lý Thủ Trọng nhận được một nhiệm vụ từ Trường An gửi đến. Lý Thế Dân muốn y đi điều tra sự kiện ở quận Bình Nguyên. Chủ yếu là tình hình sống hay chết của Thái Thú Khúc Lăng và mấy người Đường Sử Uông Thọ.
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu
@by txiuqw4