- Tướng quân, nước trong giếng đã khô cạn, không còn giọt nào!
Trình Giảo Kim sửng sốt, y vứt cái gáo nước xuống giếng. Chỉ nghe thấy một tiếng “cộp”, xác thực là thanh âm đập vào đá. Giếng đã không còn nước. Trình Giảo Kim ngây dại, y bỗng nhiên mắng:
- Con mẹ nó, không có nước sao không báo cáo?
- Chỉ vừa mới phát hiện.
Trình Giảo Kim đẩy binh sĩ kia ra. Chạy đến một giếng nước khác. Vừa chạy được vài bước, chỉ thấy một gã binh sĩ khác vội vã chạy tới nói:
- Trình tướng quân, giếng nước bên kia cũng đã khô cạn.
Trình Giảo Kim nuốt nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy trong họng khô nóng. Khí trời nóng bức như vậy, lại không có nước, chả phải muốn chết người?
Lúc này, La Sĩ Tín cũng chạy tới, lo lắng hỏi:
- Lão Trình, giếng nước cạn hết rồi à?
Trình Giảo Kim tức giận nói:
- Thực con mẹ nó gặp quỷ, hai giếng nước đều hết sạch nước.
La Sĩ Tín trầm tư, y bỗng nhiên hiểu ra, bên trong của mấy lán gỗ đang làm cái gì. Lão già Khuất Đột Thông đúng là thâm độc mà!
Ngoài thành, quân Đường đã đào móc được hơn mười hố nước sâu, trong đó tràn ngập là nước chảy vào. Khuất Đột Thông đứng ở bên cạnh, vẻ mặt đắc ý. Ông ta biết chắc sẽ có kết quả này.
Đoàn Chí Huyền đứng bên cũng rất tán thưởng:
- Lão tướng quân quả nhiên lợi hại, đến biện pháp này cũng nghĩ ra được.
Khuất Đột Thông nhẹ nhàng cười nói:
- Biện pháp này không phải ta nghĩ ra. Mà là vì ba mươi năm trước ta đã gặp qua vấn đề này. Hổ Lao quan nằm ở địa thế cao, khiến nước có thể chảy dốc xuống, mấy giếng nước bên trong quan dĩ nhiên là bị khô cạn. Vì vậy mà quan nội trước đây thường dự trữ nước. Thời tiết oi bức như vậy, không có nước uống, một nghìn binh sĩ cùng ngựa chiến, sẽ kiên trì không được hai ngày. Cái này gọi là không đánh mà vẫn khuất phục được người.
- Nếu La Sĩ Tín chạy đi thì làm sao bây giờ?
Lý Huyền Bá đứng gần đó la lên. Đối với việc bắt được Hổ Lao quan hay không, y không hề quan tâm. Y chỉ quan tâm việc đánh nhau với La Sĩ Tín.
- Điện hạ xin yên tâm, ty chức đã phái thám báo lên núi, quan sát tình hình bên trong của Hổ Lao quan. Nếu bọn họ có dị động, chúng ta sẽ lập tức biết.
Khí trời nóng bức của mùa hè chính là khảo nghiệm rất lớn đối với quân Tùy. Hơn nữa, nước trong giếng đã bị cạn, càng khiến bọn lính đổ mồ hôi như mưa. Vừa khát vừa nóng, thực sự là tra tấn người.
Tuy rằng không ít binh sĩ còn dự trữ nước trong túi da. Nhưng đối với một nghìn binh sĩ cùng mấy trăm tù binh, còn hơn một nghìn ngựa chiến, không nghi ngờ gì là muối bỏ biển.
La Sĩ Tín bất đắc dĩ, chỉ có thể mở cửa phía Đông thành, phái một đội binh sĩ đi đến mấy khe núi múc nước. Nhưng Khuất Đột Thông đã sớm đã dự liệu được quân Tùy sẽ ra đây, nên trước đó ông ta phái người phục kích đội binh sĩ Tùy múc nước.
Một hồi ác chiến xảy ra, hơn trăm quân Tùy đi lấy nước, đã chết hai mươi mấy người. Nước còn chưa lấy được, chỉ phải tay không trở về.
Đến buổi trưa ngày thứ hai, tình huống bắt đầu chuyển biến xấu. Người có nước còn có thể nhấp vài ngụm cho đỡ khát. Nhưng ngựa thì không cầm cự được. Đã có mấy con ngựa chiến bị chết vì mất nước.
La Sĩ Tín vội vã chạy tới chuồng, một gã binh sĩ tiến lên lo lắng báo cáo:
- Tướng quân, tối hôm qua đoàn ngựa đã không còn ăn cỏ. Hiện giờ đã chết sáu mươi hai con, nếu cứ như vậy thì toàn bộ số ngựa sẽ chết hết.
La Sĩ Tín đi tới trước chuồng, rất nhiều binh sĩ đều đứng cạnh chú ngựa yêu quý của mình, dùng chút nước ít ỏi cho ngựa uống.
Đối với kỵ binh mà nói, ngựa chiến chính là sinh mệnh thứ hai của bọn họ. Thế nhưng trời nóng như vậy, một con ngựa phải tiêu hao bốn mươi lít nước một ngày. Một chút nước như vậy, căn bản là không có ý nghĩa gì đối với chúng.
Lúc này, lại một con ngựa ngã xuống. Chủ nhân của nó quỳ gối trước nó, thấp giọng khóc than.
Bởi vì trong cơ thể thiếu nước, môi của La Sĩ Tín cùng rất nhiều binh sĩ, đều bị bỏng rộp lên, cổ họng cũng khô rát.
La Sĩ Tín đi ra chuồng, đứng trước một cái giếng. Nơi này đang có mấy tên binh sĩ tiếp tục đào sâu cái giếng, với mong muốn đào được chỗ chứa nước.
- Thế nào rồi?
La Sĩ Tín hỏi một gã Giáo Úy:
- Có đào tới nước không?
Giáo Úy lắc đầu:
- Đã đào sâu xuống năm thước rồi, một chút nước đều không thấy. Hình như quân Đường biết rõ chỗ mạch nước ngầm, nên đã cắt đoạn nguồn nước của chúng ta.
Lúc này, Trình Giảo Kim khập khiễng đi tới, y cũng trở nên hữu khí vô lực. Nhưng để thuyết phục La Sĩ Tín, y vẫn cố thúc đẩy tinh thần.
Y có chút oán giận nói:
- Lão La, không phải ta trách gì ngươi, nhưng ngươi coi trọng nhiệm vụ này quá. Tính mệnh của các huynh đệ mới là quan trọng nhất. Hổ Lao quan nếu mất, thì lại nghĩ biện pháp đoạt lại, người đã chết, thì còn làm được cái gì. Mọi người đều có cha mẹ, con cái, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?
Dừng một chút, Trình Giảo Kim lại khuyên:
- Ta biết ngươi là muốn chờ viện quân. Nhưng Lý Tĩnh làm sao có thể tới nhanh như vậy? Bọn họ còn muốn đánh huyện Quản Thành. Thuận lợi lắm cũng phải bốn năm ngày. Mà lão Khuất Đột Thông kia đã thành tinh con mẹ nó rồi. Lão đó muốn làm chúng ta chết khát, đợi chúng ta không còn khí lực, lão sẽ tấn công thành với qui mô lớn. Ai mà có thể cản được? Toàn quân bị diệt không bằng bảo tồn thực lực.
La Sĩ Tín trầm tư một lúc lâu. Không có lương thực bọn họ còn có thể chịu đói vài ngày. Nhưng trời nóng như vậy, không có nước, bọn họ làm sao có thể nhịn khát được.
Quan trọng hơn là, Hổ Lao quan tuy có thể ngăn cản đại quân qua quan, nhưng khinh kỵ binh vẫn có thể vượt qua từ hai bên dãy núi, một khi mấy nghìn quân Đường qua được, chặn đứt đường lui của bọn họ. Nếu thế thì thật phiền phức.
- Cũng được!
La Sĩ Tín bất đắc dĩ, chỉ phải mặc cho số phận, nói với Trình Giảo Kim:
- Ta suất lĩnh một trăm huynh đệ yểm hộ mọi người. Còn huynh thì mang theo mọi người thối lui đến huyện Huỳnh Dương, ta rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Trình Giảo Kim nhăn lông mày lại nói:
- Cùng nhau đi thôi! Quân địch có mười nghìn kỵ binh cơ mà.
La Sĩ Tín vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói:
- Chính vì quân địch có mười nghìn kỵ binh, ta mới muốn ngăn cản bọn họ. Nếu như bị bọn họ đuổi theo, tất cả mọi người đều sẽ bị giết hết.
Trình Giảo Kim yên lặng gật đầu. Từ trước tới nay anh ta đều không phải là người cố chấp. Dựa vào võ công của La Sĩ Tín, là hoàn toàn có khả năng đột phá vòng vây, còn anh ta thì không thể. Nếu mình cũng không đi, chỉ sẽ liên lụy cho La Sĩ Tín. Còn không bằng đem các huynh đệ đi trước, để La Sĩ Tín không phải lo lắng phía sau.
Ngựa chiến đã không đợi được đến buổi tối. Nên sau nửa canh giờ, Trình Giảo Kim suất lĩnh chín trăm kỵ binh cùng ba trăm tù binh ly khai Hổ Lao quan đi về hướng huyện Huỳnh Dương.
Trình Giảo Kim đưa túi nước còn lại cho La Sĩ Tín. La Sĩ Tín liền đổ số nước này xuống máng nước cho ngựa uống. Còn một ít thì cho các binh sĩ uống.
Quân Tùy lui lại lập tức bị thám báo của quân Đường phát hiện, liền báo cáo cho Khuất Đột Thông. Khuất Đột Thông là người có kinh nghiệm phong phú, ông ta ý thức được đây là quân Tùy muốn buông tha Hổ Lao quan. Cho nên ông ta liền hạ lệnh công thành.
Suốt đêm qua quân Đường đã chế tạo được hơn mười cái thang công thành. Trống trận nổi lên như sấm, kèn lệnh cũng vang lên, năm nghìn quân Đường cầm chiến đao, lao vùn vụt đến Hổ Lao quan.
Đầu tường chỉ có La Sĩ Tín suất lĩnh một trăm binh sĩ. Bọn họ giơ nỏ tiễn lên, liên tục bắn về hướng quân Đường. Một vòng tên bắn xong, đã có hơn mười quân sĩ Đường bị ngã ngựa.
Nhưng ngần ấy tử thương đối với quân Đường không có ý nghĩa gì. Bọn họ vẫn gào thét xông tới, tay giương cung bắn bay trở lại. Mũi tên dày đặc bay lên đầu thành, ép cho nhóm binh sĩ Tùy không dám hé đầu.
Quân Đường chạy tới chiến hào, dựng lên bè gỗ, tạo thành cái cầu. Mấy nghìn quân Đường dựng lên thang công thành, từng đội từng đội trèo lên tường thành.
La Sĩ Tín suất lĩnh trăm tên Tùy binh anh dũng giết địch. Bọn họ đẩy thang đi, liền giết được trăm tên địch. Nhưng hơn mười cái thang cùng lúc dựng lên, khiến bọn họ đẩy không xuể.
Mắt thấy quân Đường lên đầu thành càng ngày càng đông, La Sĩ Tín biết đại thế đã mất, chỉ phải hô to một tiếng:
- Theo ta dời đi!
Gần trăm tên binh sĩ theo y xuống thành. Ngựa chiến đã đứng đó từ lâu. Bọn lính xoay người lên ngựa, mở cửa Đông ra, chạy ra ngoài Hổ Lao quan. Lúc này, cửa lớn phía Tây thành cũng đã mở, mấy nghìn quân Đường ùn ùn kéo vào.
Lý Huyền Bá tay cầm đại chuỳ xông vào đầu tiên, vừa vào thành, y liền lớn tiếng hét:
- La Sĩ Tín ở nơi nào?
- Điện hạ, La Sĩ Tín lao ra thành Đông rồi!
Có người trả lời.
- Thằng khốn!
Lý Huyền Bá tức giận đến hét lớn một tiếng, thúc ngựa đuổi theo hướng cửa Đông. Khuất Đột Thông sợ y rủi ro, liền ra lệnh cho Đoàn Chí Huyền suất hai nghìn kỵ binh đi theo tiếp ứng.
Ngựa chiến của kỵ binh Tùy đã sắp chống đỡ không nổi, nên chạy rất chậm. Chạy đến trấn Tỷ Thủy, liền nghe thấy truy binh đuổi tới. La Sĩ Tín quay đầu lại, chỉ thấy có một tên đại tướng đuổi theo. Y liền dừng ngựa, nói với bọn lính:
- Các ngươi đi trước đi, ta quay lại giết chết tên tướng lĩnh này, đoạt ngựa của y.
La Sĩ Tín cầm thiết thương, cưỡi ngựa lao vào Lý Huyền Bá. Y hét lớn một tiếng:
- Tướng địch xưng tên?
@by txiuqw4