Một khi Lai Hộ Nhi bắt được Kinh Tương, thế lực của y càng mạnh hơn, càng khó tập hợp. Nói không chừng, đây là lúc cái gọi là thời cơ thích hợp nhất của y.
Bây giờ đối với Tiêu Tiển mà nói, giành Kinh Tương cũng không quan trọng, quan trọng là y lấy lại được quân quyền. Y dù là chủ nhưng nếu không có quân quyền, tất cả đều là vô cùng nguy hiểm.
- Trẫm bây giờ tạm thời không lo lắng Tây chinh, vừa mới kết thúc chiến trận của Lâm Sĩ Hoằng, nên ổn định đại cục trước mới đúng.
- Nhưng Bệ hạ!
Sầm Văn Bản lo lắng trong lòng, y còn muốn khuyên nữa, lại bị Tiêu Tiển không do dự ngắt lời:
- Trẫm hơi mệt rồi, hôm nào lại nói nhé!
Thành Trường An, Phiêu Kỵ Tướng quân Vũ Văn Sĩ Cập dẫn đầu mấy người tùy tùng, một mạch đánh ngựa chạy như bay tới, xông vào Minh Đức môn. Vũ Văn Sĩ Cập từ sau khi quy về Đường, Lý Uyên nhớ tình bạn cũ, liền phong y làm Tần Vương phủ Phiêu Kỵ Tướng quân.
Tướng quân Phiêu Kỵ chỉ là một chức quan, tương đương với người hầu của Tần vương, giống như đám người Uất Trì Cung, Khâu Hành Cung, Đoàn Chí Huyền… cũng là Tướng quân Phiêu Kỵ, có thể mang quân đánh trận, cũng có thể quản lý sổ sách.
Vũ Văn Sĩ Cập chính là một chức văn chức quan quân, nhưng đại thần Tùy Đường đa số văn võ song toàn. Vũ Văn Sĩ Cập mặc dù quản lý chức quan văn, nhưng y cũng có thể mang quân đánh trận, phụ thân Vũ Văn Thuật cũng đã dạy y võ nghệ.
Vũ Văn Sĩ Cập là phụng lệnh của Tần Vương Lý Thế Dân, khẩn cấp chạy về triều đình gặp mặt Thánh thượng. Nhưng hai ngày đó, tâm hồn của y không yên, y nhận được một tin tức, vợ của y đã theo Tiên Hậu trở về Tùy.
Y đương nhiên biết, bởi vì cái chết của Dương Quảng, cảm tình của y và vợ đã không có cách bù đắp đầy đủ, thù nước hận nhà, y cũng không trông mong vợ có thể trở lại bên cạnh y. Nhưng y không yên tâm con trai Thiện Sư của mình, tình thân cha con liệu có vì nguyên nhân đó một đao đứt thành hai đoạn hay không?
Vũ Văn Sĩ Cập thở dài thở ngắn trong lòng, chỉ là thế cục của Lạc Dương khiến cho y không rảnh rỗi bận tâm tới vợ, bỗng nhiên quất một roi vào ngựa chiến, tăng tốc độ xông vào bên trong Hoàng thành.
Vũ Văn Sĩ Cập đã vào Hoàng thành, chạy thẳng một mạch tới cửa cung thành. Y xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi tới trước cửa cung nói với thị vệ:
- Nhờ thay ta thông báo với Thánh Thượng, nói là Vũ Văn Sĩ Cập phụng lệnh Tần vương từ Lạc Dương tới, muốn gặp Thánh Thượng khẩn cấp bẩm báo quân tình.
Thị vệ không dám chậm trễ, chạy vội vào trong cung.
Bên trong ngự thư phòng, Lý Uyên đang đứng trước một cái sa bàn Trung Nguyên, cùng Tướng quốc Tiêu Vũ thương lượng quân cơ đại sự. Sau khi chiến dịch Lạc Dương bùng nổ, toàn bộ tâm tư của Lý Uyên đều đặt trong trận chiến dịch này, đối với sự việc của triều đình y cũng không hỏi đến, toàn bộ giao cho Thái tử Lý Kiến Thành chủ quản.
Phần lớn thời gian mỗi ngày của y đều trước sa bàn quan tâm sự phát triển của chiến cuộc, lo lắng việc quân, thật sự là trận chiến Trung Nguyên này đối với Đại Đường có vai trò quan trọng.
Nếu nắm giữ được Trung Nguyên, như vậy toàn bộ đại cục thiên hạ y đã chiếm năm phần ưu thế. Dương Nguyên Khánh chiếm ba phần, Lý Uyên chiếm hai phần.
Nếu như trận chiến Trung Nguyên thất bại, như vậy ưu thế của y chỉ còn lại có bốn phần. Mà Lý Mật và thế lực khác của y vẫn là chiếm hai phần, có thể xuất hiện kiểu tình hình ba phần thiên hạ. Đây là kết quả Lý Uyên tuyệt đối không muốn thấy.
- Tiêu Tướng quốc, Dương Nguyên Khánh xuất binh, Lạc Dương đã là thế cục đã định. Theo tình báo của chúng ta, Dương Nguyên Khánh tại Hoàng Hà đã bố trí bốn đến năm mươi nghìn đại quân. Trẫm nghi ngờ y không chỉ là muốn đánh Lạc Dương, hơn nữa còn muốn cướp đoạt Trung Nguyên. Đại chiến lần này không phải là chuyện đùa đâu!
Tiêu Vũ nhíu mày:
- Lẽ nào Dương Nguyên Khánh cũng nhìn ra, Lý Mật cũng có ý chuyển đồ Giang Hoài sao?
Lý Uyên gật đầu:
- Hẳn là như vậy, chúng ta có thể nhìn thấy Lý Mật mang lương thực quân binh dời đi hướng Nam. Lẽ nào Dương Nguyên Khánh không nhìn ra? Lý Mật chủ yếu di chuyển hướng Nam, Trung Nguyên nhất định trống vắng. Y làm sao có thể không nắm lấy cơ hội lần này.
Tiêu Vũ trầm tư một lúc, y là quý tộc triều Tây Lương. Ngược lại mà nói, y càng quan sát chú ý tới tình hình của phía Nam. Lần này Lý Hiếu Cung dẫn quân Đường ở Kinh Tương với quy mô lớn tới Bắc Trung Nguyên. Như vậy vùng Kinh Tương sẽ trở nên trống rỗng, khiến y rất lo lắng.
Y dùng cây gỗ chỉ vùng quận Dự Chương:
- Bệ hạ! Quận vương Tây An dẫn quân Đường ở Kinh Tương lên phía Bắc, khiến cho vùng Kinh Tương trống rỗng. Thần rất lo lắng Tiêu Tiển nhân cơ hội này phản công, chúng ta có nên phái Ích Châu Trương Trường Tốn dẫn quân tiến về phía Đông, bổ sung binh lực cho Kinh Tương.
Lý Uyên cười cười:
- Tiêu Tiển người này nghi kỵ quá nặng, y khó bỏ qua cho Lai Hộ Nhi. Lúc này y đang bận rộn chiến đấu nội chiến, không có lòng dạ nào suy nghĩ Kinh Tương, thực sự không cần suy nghĩ nhiều về y.
Tiêu Vũ hơi ngẩn người, kinh nghiệm của y cực kỳ phong phú, liền lập tức đoán được Lý Uyên nhất định động tay chân giữa Tiêu Tiển và Lai Hộ Nhi.
Y do dự một lúc lại nói:
- Đậu Kháng đóng giữ binh lực quân Kinh Tương chỉ có hai mươi nghìn người. Thần chỉ là có chút lo lắng ngộ nhỡ, dù sao Kinh Tương đối với chúng ta cực kỳ quan trọng. Thánh Thượng không thể không chú ý.
Lý Uyên gật đầu:
- Tiêu Tướng quốc nói có lý, Trẫm quả thực có chút lơ là. Vậy để Ích Châu Trương Trường Tốn trưng mộ binh lính của tù trưởng ở Ba Đông, có thể có được mấy chục nghìn người. Trương Trường Tốn dẫn đầu bọn họ đi chi viện Kinh Tương. Như vậy có thể bảo đảm chắc chắn Kinh Tương không việc gì.
Đúng lúc này, một tên thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Bệ hạ, Tướng quân Phiêu Kỵ Vũ Văn Sĩ Cập từ Lạc Dương chạy về, có quân tình khẩn cấp bẩm báo.
Lý Uyên ngẩn ra, lập tức nói:
- Báo y yết kiến.
Chỉ chốc lát, thị vệ dẫn Vũ Văn Sĩ Cập vội vã đi vào ngự thư phòng. Vũ Văn Sĩ Cập thật sâu thi lễ:
- Thần Vũ Văn Sĩ Cập tham kiến Ngô Hoàng Bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Vũ Văn không cần đa lễ!
Giao tình của Lý Uyên và Vũ Văn Sĩ Cập rất tốt, đối với y so với các đại thần khác đơn giản không giống nhau, giữa ngôn ngữ càng thêm thân mật. Ví dụ như y gọi Tiêu Vũ là Tiêu Tướng quốc. Lấy chức vụ, xưng hô với đại thần khác thành Ái khanh, nhưng đối với Vũ Văn Sĩ Cập y lại luôn gọi tên thật.
Nhưng có Tiêu Vũ bên cạnh, cách xưng hô của y lại lập tức thay đổi:
- Vũ Văn ái khanh từ Lạc Dương tới rồi, có việc gì gấp không?
- Bệ hạ! Quân Tùy toàn bộ đã vượt qua Hà Nam, tình thế tương đối cấp bách!
Vẻ mặt của Lý Uyên thoáng cái căng thẳng hẳn lên, ông ta đi tới trước trước la bàn nói:
- Ngươi nói cho Trẫm, quân Tùy xuất binh thế nào?
Tiêu Vũ cầm cây thước gỗ đưa cho Vũ Văn Sĩ Cập, Vũ Văn Sĩ Cập chỉ vào quận Đông nói:
- Bây giờ Đại tướng Tần Quỳnh dẫn ba mươi nghìn quân từ Lê Dương vượt sông. Đây là quân Đông lộ, đã chiếm lĩnh quận Đông.
Cây gỗ của y lại chuyển sang hướng Tây chỉ hướng Huỳnh Dương:
- Đường thứ hai là Huỳnh Dương, khoảng chừng cũng là ba mươi nghìn người. Do Trường sử Lý Tĩnh của quân Tùy dẫn đầu, tiến quân Huỳnh Dương, đã phản công Hổ Lao quan. Chúng ta vừa mới chiếm được Hổ Lao quan lại bị cướp đi, Lão tướng quân Khuất Đột và Triệu Vương Điện hạ lạc đâu không rõ.
Lý Uyên giật mình, vội vàng hỏi:
- Thất lạc không rõ, đó là chuyện gì?
- Bẩm báo Điện hạ, là Triệu Vương Điện hạ đã trúng kế kích tướng của quân Tùy, ra khỏi thành ứng chiến. Quân Tùy nhân cơ hội tấn công vào trong thành. Khuất Đột Lão tướng quân lao ra thành đi nghĩ cách cầu cứu Triệu Vương, cùng Triệu Vương thất lạc không rõ. Hẳn là đã cứu Triệu Vương, nhưng đi hướng nào không rõ.
Lý Uyên khẽ thở dài:
- Cũng thật là trung thần! Trẫm mất Triệu Vương, còn có con trai khác, nhưng Trẫm mất Khuất Đột, lại không có Lão tướng thứ hai trung thành như vậy, cầu trời xanh phù hộ y vô sự.
Vũ Văn Sĩ Cập nói:
- Bệ hạ! Còn có nhánh quân Tùy thứ ba.
Thoáng cái đã ngắc nhở Lý Uyên, Lý Uyên vội vàng nói:
- Vũ Văn ái khanh mời nói!
Vũ Văn Sĩ Cập mang cây thước gỗ chỉ hướng huyện Thiểm:
- Bệ hạ! Quân Tùy đường thứ ba là từ huyện Thiểm qua sông ở chỗ này, do Đại tướng Từ Thế Tích dẫn đầu hai mươi nghìn quân, đã chiếm lĩnh được Hàm Cốc quan.
- Cái gì!
Lý Uyên kinh ngạc, y cũng không phải là kinh ngạc đội quân qua sông bao nhiêu, mà là địa điểm qua sông của đội quan thứ ba này, lại là ở huyện Thiểm.
Y quay lại hỏi Tiêu Vũ:
- Trẫm nhớ trước đây chúng ta và Tùy Đường kí hiệp ước hòa giải. Phần trên có một điều khoản, là quân Đường không tới Đồng Quan, quân Tùy cũng không tới phía tây Lạc Dương để qua sông, là như thế phải không?
- Bệ hạ, chính là như vậy, cho nên chúng thần mới từ Thượng Lạc xuất binh, không ngờ quân Tùy liền phá vỡ dễ dàng như vậy.
Tiêu Vũ cũng chau mày, y không hiểu quân Tùy vì sao không tuân thủ chữ tín, phá vỡ thỏa thuận trước ư?
Lý Uyên có chút tức giận, y chắp tay sau lưng đi mấy bước trong phòng, căm giận nói:
- Dương Nguyên Khánh không ngờ bội bạc như vậy, Trẫm vì tiến công Trung Nguyên còn còn giúp hắn đánh thông Nam Dương, phí xe phí gạo, đường vòng mà đi. Y lại sao chứ, trực tiếp đánh huyện Thiểm. Vậy hiệp ước đó còn có ý nghĩa gì, không phải là nói láo sao?
@by txiuqw4