Cao Tử Khai có thể lý giải ý tứ của Từ Thế Tích, y khẽ cau mày nói:
- Nhưng Lý Thế Dân chả nhẽ không nghĩ đến điều đấy? Bên người của y có nhiều mưu sĩ tài ba như vậy, bọn họ làm sao lại không nghĩ ra?
Trên mặt Từ Thế Tích rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy nói:
- Đương nhiên Lý Thế Dân cũng dự đoán được. Những mưu sĩ của y, như Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ càng thấu đáo nhưng có một số việc, bọn họ cũng thân bất do kỷ.
Nói đến đây, Từ Thế Tích chỉ vào những nông dân hướng xa xa nói:
- Vài ngày trước đó chính là lúc gieo mạ. Các dân phu mà quân Đường trưng tập đều đã về nhà gieo trồng lúa nước rồi. Không ai thay bọn họ vận chuyển lương thảo vật tư, bọn họ lại càng không dám cưỡng chế dân phu quận Hoằng Nông. Nếu kích động dân biến, bọn họ làm sao chịu trách nhiệm? Chả nhẽ mặc kệ quân lương hậu cần, trực tiếp đi quận Tương Thành sao?
Cao Tử Khai chợt hiểu, thì ra là thế, y suy nghĩ một chút lại nói:
- Nhưng bọn họ có thể chia quân. Chẳng hạn như để hai mươi nghìn quân ở lại huyện Trường Uyên bảo vệ lương thảo. Còn lại mấy mươi nghìn quân thì đi quận Tương Thành. Như vậy cũng được mà?
Từ Thế Tích chậm rãi lắc đầu:
- Như vậy càng nguy hiểm. Nếu quân chủ lực của tổng quản không thèm để ý quân ở quận Tương Thành, mà tập trung binh lực tiêu diệt hai mươi nghìn quân ở Trường Uyên. Ngươi cho rằng Lý Thế Dân sẽ làm như vậy sao?
Cao Tử Khai cứng họng, y rốt cục minh bạch. Chỉ cần quân hậu cần của quân Đường còn ở huyện Trường Uyên, Lý Thế Dân cũng chỉ phải rút quân quay về quận Hoằng Nông.
Từ Thế Tích khe khẽ thở dài:
- Ta nghĩ đây là quyết sách sai lầm của Lý Đường. Không nên phân binh mà đánh Trung Nguyên. Nếu như đại quân của Lý Hiếu Cung ngay từ đầu đến trợ giúp đánh Lạc Dương, Lạc Dương sớm đã bị mất trong tay bọn họ. Chỉ cần bọn họ hợp binh, quân đội sẽ lên tới hai trăm nghìn người. Bắt được Lạc Dương, lại tập trung binh lực phòng ngự quân Tùy xuống phía nam. Khi đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.
Kỳ thực, Từ Thế Tích phân tích cũng không hoàn toàn chính xác. Bởi vì ngay từ đầu, quân Đường không có dự định chiếm Trung Nguyên. Bọn họ chỉ muốn chiếm đoạt Lạc Dương. Bởi vì Lý Mật bại lộ ý đồ dời về phía đông, mới khiến quân Đường nổi lòng tham. Ra lệnh cho Lý Hiếu Cung lên phía bắc đánh quận Toánh Xuyên.
Mà quan trọng là, quân Tùy vì hậu phát chế nhân, liên tục điều binh quấy nhiễu, cắt đứt khả năng hợp binh của Lý Hiếu Cung và Lý Thế Dân.
Lúc này, một người binh sĩ bản địa chỉ hướng xa xa hô to:
- Từ tướng quân, người xem bên kia, có phải là Dương Gia thôn!
Từ Thế Tích cũng đã thấy. Cách chỗ này năm dặm, có một đồi núi thấp, trên đồi núi là rừng cây rậm rạp. Men theo rìa khu đồi, có một toà thôn trang lớn gồm hơn ba trăm hộ. Hơn nữa, các ngôi nhà ở thôn trang này, được xây dựng khá chỉnh tề, khí phái. Có vẻ là một thôn trang giàu có.
Từ Thế Tích có chút cảm khái. Vốn nơi này là quê hương của tổng quản. Năm đó quyền thần Dương Tố cũng sinh ra ở đây. Tổ tiên của Tùy Dương Đế là Dương Trung cũng tự xưng là Hoằng Nông Dương thị. Các đời hoàng tộc triều Tùy ít nhiều có dấu ấn của Dương Gia thôn này.
Cao Tử Khai nhìn một lát, thấp giọng nói:
- Tướng quân, nếu đi ngang qua đây, chúng ta có nên thắp một nén hương cho từ đường Dương thị hay không?
Từ Thế Tích lắc đầu:
- Tổng quản chắc không muốn chúng ta liên quan gì tới dòng họ Dương thị. Tốt nhất là không nên nhiều chuyện.
Từ Thế Tích quay đầu ngựa lại, tiếp tục đi. Mới đi chưa được bao lâu, phía trước có một binh lính báo lại:
- Từ tướng quân, phía trước có vài người trong thôn cầu kiến. Người dẫn đầu tự xưng là tộc trưởng họ Dương.
- Bảo bọn họ đến!
Từ Thế Tích xoay người xuống ngựa. Y không dám chậm trễ, là tộc trưởng họ Dương tự mình tới, mình phải cho ông ta chút mặt mũi.
Chỉ chốc lát, binh sĩ mang theo vài người nam tử đi tới. Dẫn đầu là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, đi lại thong dong, mỗi cử động đều có vài phần uy nghiêm. Ông ta chính là tộc trưởng hiện nay của họ Dương, Dương Văn Tấn. Anh của ông ta Dương Thiện chính là tướng quốc triều Tùy.
Dương Văn Tấn tiến lên chắp tay cười nói:
- Nghe nói quân Tùy đến, Hoằng Nông Dương thị đặc biệt chuẩn bị một chén rượu vì tướng quân đón gió, thể hiện lòng hiếu khách của thôn.
Từ Thế Tích cũng vội vã đáp lễ nói:
- Tại hạ là Từ Thế Tích, đang chấp hành mệnh lệnh của Sở Vương. Tại hạ đi qua Hoằng Nông, đáng nhẽ phải đến thắp hương cho từ đường. Chỉ là nhiệm vụ khẩn cấp, không thể đi vào, mong tộc trưởng thứ lỗi!
- Không sao! Không sao!
Dương Văn Tấn miễn cưỡng cười nói:
- Chỉ cần Từ tướng quân có cái tâm này là được. Có thắp hương hay không, cũng không quan trọng.
Dương gia thôn tuy là tổ địa của Dương Nguyên Khánh. Nhưng trên thực tế, Dương Nguyên Khánh từ nhỏ đến lớn, chưa một lần đến đây. Cho nên Từ Thế Tích cho dù vào thắp hương, cũng không tìm thấy tung tích của Dương Nguyên Khánh, ngược lại sẽ càng thêm khó xử.
Có binh lính rải một chiếc chiếu bên đường, Từ Thế Tích cùng Dương Văn Tấn ngồi xuống. Một người tộc nhân rót một chén rượu, Dương Văn Tấn đem chén rượu đưa cho Từ Thế Tích nói:
- Chén rượu này, Từ tướng quân nhất định phải uống. Đây cũng là lời chúc phúc của Dương gia cho quân Tùy.
Từ Thế Tích có chút làm khó. Y vốn xuất thân Ngõa Cương, tâm tư nhạy bén. Kiểu mời rượu không minh bạch này, đương nhiên không thể uống. Y tiếp nhận chén rượu cười nói:
- Quân kỷ sâm nghiêm, trong thời gian chiến tranh không thể uống rượu, nếu không sẽ rơi vào tội chết. Vì vậy tại hạ sẽ nhận chén rượu này nhưng không uống.
Nói xong, y chậm rãi đổ rượu xuống mặt đất, đem chén rượu trả lại cho Dương Văn Tấn:
- Đa Tạ gia chủ!
Dương Văn Tấn thấy y không chịu uống rượu, cũng không có cách nào, chỉ phải tiếp nhận chén rượu cười cười nói:
- Nếu ta đoán không sai, tướng quân là muốn đi đánh huyện Trường Uyên phải không?
Trong lòng Từ Thế Tích khẽ động. Họ Dương là danh gia vọng tộc ở quận Hoằng Nông, lẽ nào bọn họ có cách giúp mình sao?
- Đúng vậy, gia chủ có gì chỉ giáo sao?
Dương Văn Tấn ha hả cười:
- Không nói đến chỉ giáo, nhưng có thể giúp tướng quân một chút.
Ông ta vẫy tay, một người thanh niên đứng phía sau tiến tới, ông ta nói với Từ Thế Tích:
- Người này gọi là Trương An, là người tài năng của họ Dương. Cậu ta chỉ mới mười chín tuổi. Phụ thân của cậu ta là Trương Hoằng Bang, cũng xuất thân từ Dương gia, hiện đang giữ chức Huyện thừa huyện Trường Uyên. Cho nên, cậu ta đối với việc phân phối vật tư lương thực trong kho rất là rõ ràng.
Từ Thế Tích nhất thời minh bạch. Trong lòng đại hỉ, vội vã chắp tay tạ ơn nói:
- Đa Tạ gia chủ giúp đỡ.
- Ha ha! Không cần khách khí.
Dương Văn Tấn cười híp mắt lại. Ông ta đã sớm có tính toán. Từ trước đến nay, Dương Nguyên Khánh còn chưa đi quan Hoằng Nông Dương thị. Ông ta mong chờ Dương Nguyên Khánh có thể trở về nhìn một lần. Cho dù là không chính thức trở về nhận tổ tiên. Nhưng chỉ cần lén trở về một chuyến, cũng coi như là khích lệ rất lớn cho gia tộc họ Dương. Đồng thời có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với Hoàng Nông Dương thị.
Ngày hôm nay ông giúp quân Tùy một lần, vị Từ tướng quân này tất nhiên sẽ nói cho Dương Nguyên Khánh. Không biết Dương Nguyên Khánh có thừa nhận ân tình này mà trở về Dương gia thôn một chuyến không?
Trong lòng Dương Văn Tấn đã có so đo. Ông ta quay đầu nói với người thanh niên Trương An:
- Còn không chào hỏi Từ tướng quân?
Trương An liền tiến lên một bước, khom người thi lễ:
- Học sinh Trương An, sớm nghe nói uy danh của Từ tướng quân, nguyện cống hiến vì quân Tùy.
Từ Thế Tích thấy tướng mạo của y tuấn lãng, có vẻ khôn khéo, trong lòng cũng thích, vội vàng nói:
- Trương thiếu lang không cần đa lễ như vậy. Lần này còn muốn thỉnh cầu thiếu lang giúp đỡ quân Tùy.
- Trương An nguyện toàn lực giúp đỡ, thỉnh tướng quân an bài.
Dương Văn Tấn cáo từ rời đi, Từ Thế Tích gọi một thủ hạ đắc lực tới, viết một phong thơ đưa cho y, dặn dò:
- Ngươi cải trang làm tùy tùng, cùng Trương thiếu lang đi huyện Trường Uyên gặp phụ thân cậu ta. Rồi thay ta đưa bức thư này cho ông ta.
- Ty chức tuân lệnh!
Thủ hạ đi theo Trương An, Từ Thế Tích lại hạ lệnh nói:
- Toàn quân dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ.
Có Trương An làm gián điệp, Từ Thế Tích liền có một kế hoạch mới.
Huyện Trường Uyên nằm tận cùng phía đông bắc của quận Hoằng Nông, gần với quận Hà Nam. Huyện Trường Uyên nằm ở vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu. Vừa khéo nằm ở vị trí hiểm giữa quận Hoằng Nông và Lạc Dương. Do quân Đường muốn tấn công Lạc Dương, nên huyện Trường Uyên liền thành nơi cất giữ lương thảo hậu cần của quân Đường.
Lý Thế Dân cực kỳ coi trọng sự an toàn của lương thảo hậu cần. Y liền ra lệnh cho Sử Đại Nại suất lĩnh mười nghìn quân đội đóng ở huyện Trường Uyên. Đại doanh canh gác vật tư của quân Đường nằm ở phía đông cách thành Trường Uyên ba dặm. Đây là doanh trại xây theo kiểu hàng rào, diện tích mấy trăm mẫu. Mười nghìn quân Đường ở thành Trường Uyên, thì có một nửa đóng quân ở trong thành, còn một nửa thì ở trong đại doanh.
Huyện Trường Uyên là một huyện trung bình, nhân khẩu vào khoảng ba nghìn hộ. Huyện lệnh họ Tưởng, người Lạc Dương, Huyện thừa là Trương Hoằng Bang, người quận Hoằng Nông. Ông ta chính là nội ứng mà Dương gia giới thiệu cho Từ Thế Tích.
@by txiuqw4