Sử Đại Nại đã không còn tâm tình uống rượu. Trong lòng y bắt đầu căng thẳng. Quân Tùy bỗng nhiên xuất hiện ở huyện Trường Uyên, chắc chắn là có liên quan tới bọn họ. Tuy nhiên nhân số không nhiều lắm, điều này khiến tâm tình của y thoáng buông lỏng. Sử Đại Nại trầm ngâm một chút hỏi:
- Khoảng chừng lúc nào thì phát hiện ra quân Tùy?
- Người nhà vừa đến, khi phát hiện quân Tùy, hẳn là vào lúc chạng vạng tối.
Sử Đại Nại lại lo lắng. Nếu như vậy, quân Tùy hẳn đã tới nơi. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gấp gáp của binh sĩ:
- Khởi bẩm tướng quân, có khoảng chừng ba nghìn quân Tùy tấn công về phía tây bắc của đại doanh. Quân Tùy sử dụng tên lửa, chỗ đấy đang rơi vào nguy hiểm.
Sử Đại Nại lập tức đứng lên, lớn tiếng ra lệnh:
- Quân đội lập tức tập trung, cùng ta ra khỏi thành cứu viện đại doanh!
Trương Hoằng Bang gật đầu không nói. Trong mắt hiện lên vẻ cười nhạt.
Cửa thành mở, Sử Đại Nại đi đầu mang theo năm nghìn quân Đường chạy gấp về hướng đại doanh cách năm dặm. Đối phương chỉ có ba nghìn kỵ binh, y như lời Trương Huyện thừa nói. Đây hiển nhiên là quân Tùy tới đánh lén đại doanh.
Đây kỳ thực là một loại đánh vào tâm lý. Đầu tiên, Trương Hoằng Bang nói cho Sử Đại Nại là có ba nghìn quân Tùy. Sau đó đại doanh lại phát hiện có ba nghìn quân Tùy đến đánh. Hai loại ám chỉ đều tới, rất dễ khiến người hiểu lầm rằng quân Tùy chỉ có ba nghìn người, do đó mà mất đi cảnh giác.
Trong đêm đen, năm nghìn quân Đường chạy gấp. Con đường này, bọn họ đã rất quen thuộc. Cự ly năm dặm, bọn họ chỉ mất một khắc là chạy hết.
Đi được ba dặm, phía trước là một sông nhỏ rộng mấy trượng. Trên sông có một cây cầu gỗ, ở xa xa có thể mơ hồ thấy tường chắn đen nháy của đại doanh.
Đội ngũ thả chậm tốc độ, bắt đầu từng người qua cầu. Đội ngũ qua cầu chưa được nửa, bỗng nhiên, vang lên tiếng mõ. Cách đó mấy chục bước xuất hiện hàng chục nghìn mũi tên bắn tới. Tên lao như gió, bắn về phía quân Đường đang qua sông.
Tập kích tới đột nhiên khiến quân Đường rơi vào đại loạn. Ở chỗ bụi cỏ cách bọn họ năm mươi bước, bỗng nhiên xuất hiện những bóng đen, chừng mấy nghìn người. Bọn họ xếp thành một hàng dày đặc, tay cầm cung nỏ, từng mũi tên đoạt mệnh liên tục bắn ra.
Tiếng kêu, tiếng rên thảm thiết vang lên khắp dòng sông nhỏ. Vòng tên thứ nhất, quân Đường đã có gần một nghìn người rơi vào dòng sông. Máu chảy ra nhuộm đỏ cả cả dòng sông. Rất nhanh, đợt tên thứ hai gồm mấy nghìn mũi tên lại phóng tới. Quân Đương sợ đến hồn phi phách tán, quay lại phía sau chạy tứ tán. Sử Đại Nại bị một mũi tiến bắn vào vai trái, liền rơi xuống ngựa.
Do y mặc giáp kiên cố, nên vai trái bị thương không ảnh hưởng tới tốc độ. Sử Đại Nại hô lên như sấm, ý đồ xông về phía trước liều chết. Nhưng vài tên binh sĩ mạnh mẽ kéo y chạy về phía tây cầu.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ rung lên. Xa xa truyền tới tiếng vó ngựa như sấm rền, có binh sĩ hô to:
- Là kỵ binh Tùy đánh tới!
Sử Đại Nại quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy phía tây nam có rất nhiều kỵ binh đánh tới, chừng hơn mười nghìn người, chỉ còn cách bọn họ không tới trăm bước. Sát khí lạnh thấu xương khiến ánh trăng cũng phải ảm đạm. Quân cung nỏ phục kích phía trước, phía sau thì có binh đuổi tới, binh lực lại nhiều hơn gấp mấy lần. Quân Đường đã hoàn toàn suy sụp.
Sử Đại Nại dùng hết sức hô to:
- Xếp thành hàng! Xếp thành hàng!
Thế nhưng không ai nghe lời y nói. Sự sợ hãi đã bao phủ đến từng binh sĩ. Bọn họ liều mạng chạy dọc theo bờ sông về hướng bắc. Cự ly trăm bước đối với kỵ binh mà nói, chỉ là trong nháy mắt. Hơn mười nghìn kỵ binh lao tới, vung đao giết chóc, cực kỳ hung hãn. Một ít binh sĩ chạy trốn bị kỵ binh chém chết, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sử Đại Nại nhảy vào giữa sông, tay cầm sóc, dựa vào một cây trụ của cầu. Bốn phía toàn là thi thể của các chiến sĩ bộ tộc y. Ba nghìn binh lính thuộc bộ tộc của y đã bị tên bắn dày đặc chết rất thảm trọng.
Ánh mắt của Sử Đại Nại hung ác nhìn chằm chằm vào đội kỵ binh trên bờ. Y hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt. Lúc này đội kỵ binh đã truy đuổi đi xa, trên bờ chỉ còn lại mấy trăm người.
Sử Đại Nại bỗng nhiên phát hiện, mười mấy tên kỵ binh vây quanh một người đại tướng Tùy đang chậm rãi đến gần. Tựa hồ bọn họ muốn qua cầu sang bờ bên kia. Đây có lẽ là chủ tướng của quân Tùy.
Đặc tính dũng liệt của người Đột Quyết khiến Sử Đại Nại rất khó bình tĩnh. Mong muốn báo thù đang thiêu đốt hừng hực trong lòng y. Y xiết chặt cây sóc, cẩn thận từng bước đi đến bờ.
Người đại tướng Tùy này chính là Từ Thế Tích. Y chia quân làm hai đường, một đường do Cao Tử Khai suất lĩnh ba nghìn người đánh nghi binh đại doanh, hấp dẫn quân của Sử Đại Nại trong thành đi ra cứu viện. Một đội khác do tự mình suất lĩnh mười bảy nghìn người mai phục ở trên đường đến hậu doanh.
Mười bảy nghìn người phục kích năm nghìn người, không thắng mới là lạ. Từ Thế Tích suất lĩnh mấy trăm người thị sát chiến trường. Lúc này y định lên cầu sang bờ bên kia. Bờ bên kia là chỗ quân Đường bị giết nhiều nhất.
Y vừa đi tới đầu cầu, bỗng nhiên nghe tới một tiếng rống như sấm sét vang tới. Một bóng đen từ dưới cầu nhảy lên hét:
- Tướng Tùy, để mạng lại.
Một cây sóc đâm mạnh về hướng Từ Thế Tích. Trong đêm đen, người này xuất hiện quả thật đột ngột, khiến các thân binh đứng xung quanh trở tay không kịp, chỉ đành phải kinh hô. Nhưng Từ Thế Tích phản ứng nhanh hơn, vung trường sóc trong tay lên, ngăn lại cây sóc kia đâm tới.
Từ Thế Tích là người văn võ song toàn. Một cây mã sóc cũng dùng đến xuất quỷ nhập thần. Nhưng trong số những dũng tướng của thiên hạ, y chỉ đứng ở thứ hai mươi. Chủ yếu là vì sức mạnh của y hơi yếu. Chỉ nghe một tiếng keng vang lên. Cây sóc đâm trúng vào trường sóc của Từ Thế Tích, liền bị văng ra ngoài.
Sức đến thật lớn, khiến bàn tay của Từ Thế Tích tê dại, mã sóc như muốn tuột tay. Nhưng do Sử Đại Nại bị thương quá nặng, trên vai trúng tên, dùng quá sức khiến vết thương bị rạn.
Đau đớn kích liệt khiến Sử Đại Nại không cầm được cây sóc. Binh khí tuột tay, y liền rơi xuống mặt đất, đau đớn khiến y co người lại.
Thân binh của Từ Thế Tích lúc này mới phản ứng, liền lao lên, vung đao chém xuống. Từ Thế Tích hô to:
- Để mạng của y lại!
Bọn lính đè Sử Đại Nại lại, trói chặt. Đau đớn khiến Sử Đại Nại bị ngất đi. Vài cây đuốc soi trước mặt y, đây là một người Đột Quyết tóc vàng. Từ Thế Tích thấy cây Độc cước đồng nhân sóc bên cạnh, y liền biết người này là ai.
- Người này được xưng là dũng tướng đệ nhất của Tây Đột Quyết, Sử Đại Nại. Bảo quân y tới trị thương cho y!
Có thể bắt được Sử Đại Nại, coi như là một thu hoạch nho nhỏ. Đúng lúc này, một gã kỵ binh chạy vội tới:
- Bẩm báo Từ tướng quân, Cao tướng quân xin chỉ thị. Đại doanh của quân Đường có cần tiếp tục tấn công hay không.
Từ Thế Tích trầm ngâm một chút, mục đích của anh ta đã đạt được. Lý Thế Dân hẳn là rất nhanh sẽ biết huyện Trường Uyên gặp chuyện không may. Thế thì sẽ không cần thiết phải dừng lại.
Nghĩ vậy, Từ Thế Tích lập tức lệnh nói:
- Ra lệnh đình chỉ đánh. Bảo y mang theo thi thể các huynh đệ tử trận, lùi lại về hướng huyện Hoằng Nông.
Một loạt mệnh lệnh truyền xuống, kỵ binh truy kích quân Đường lục tục trở về, chuẩn bị lùi lại phía tây. Từ Thế Tích thấy cha con Trương thị đã đi tới, liền tiến lên chắp tay hướng Trương Hoằng Bang tạ ơn:
- Lần này nhờ có Trương sứ quân hiệp trợ, quân Tùy mới có khả năng đại thắng. Thế Tích vô cùng cảm kích.
Trương Hoằng Bang cũng đáp lễ, cười cười nói:
- Ta vốn là Tùy thần, trợ giúp quân Tùy cũng là bổn phận. Chức quan nhỏ này hạ quan không muốn làm, mà muốn quay về Dương gia dạy học. Hạ quan có một chuyện, có thể nhờ Từ tướng quân hỗ trợ hay không?
- Sứ quân cứ nói, Thế Tích nhất định làm theo.
Trương Hoằng Bang kéo nhi tử lại nói:
- Khuyển tử biết đôi chút việc viết lách, thân thể cũng cường tráng. Hạ quan muốn cho nó đi theo Từ tướng quân, hỗ trợ việc chỉnh lý công văn, thay các binh sĩ viết thư về nhà. Không biết tướng quân có nhận nó hay không?
Trương Hoằng Bang nhìn ra được Từ Thế Tích là người văn võ song toàn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tương lai nhất định là trụ cột của triều đình Đại Tùy. Nếu nhi tử có thể đi theo anh ta, thì cũng có thể làm được một sự nghiệp vẻ vang. Trong mắt ông ta tràn ngập vẻ chờ mong.
Từ Thế Tích mỉm cười, tiến lên vỗ vỗ vai của Trương An nói:
- Quân đội của chúng ta muốn lui lại, ngươi nguyện ý đi theo chúng ta không?
Trương An rất là kích động, thi lễ thật sâu nói:
- Vãn bối nguyện dốc sức vì tướng quân.
- Không phải dốc sức vì ta, mà là dốc sức vì Sở Vương điện hạ.
Từ Thế Tích lập tức mệnh lệnh thân binh bên cạnh:
- Cho cậu ta một bộ quân phục để thay!
Rất nhanh, Trương An đã thay một bộ quân phục của quan văn. Y ngắm nghía bộ quân phục, trong lòng có chút kích động. Y tiến liền quỳ gối trước phụ thân nói:
- Phụ thân, lần này hài nhi đi, có thời gian nhất định sẽ trở về thăm phụ thân. Hy vọng phụ thân bảo trọng thân thể!
Trong lòng Trương Hoằng Bang có chút thương cảm, ông ta nâng nhi tử đứng dậy nói:
- Hài tử, đứng lên đi! Trong lòng ta thấy vi mừng cho con.
Rồi lại miễn cưỡng cười nói:
- Lên ngựa đi! Cố gắng lập thật nhiều công lao.
Ông ta lại chắp tay hướng Từ Thế Tích nói:
- Từ tướng quân, con hạ quan xin giao cho ngài rồi.
@by txiuqw4