Nếu như có thể đánh bại quân Tùy, bọn họ có thể chiếm lĩnh quận Huỳnh Dương, đóng binh ở bờ nam Hoàng Hà.
Đương nhiên, Lý Hiếu Cung cũng biết y sẽ gặp phải phản kích mạnh mẽ của quân Tùy, nếu y thoáng mất cảnh giác thì đến quận Toánh Xuyên cũng không thể giữ.
Buổi chiều, Lý Hiếu Cung đang ở lều lớn viết một tấu chương tường thuật quân tình cho Thánh Thượng. Đây cũng là nhiệm vụ mà Thánh Thượng giao cho y, cứ ba ngày viết một phong thư, Lý Hiếu Cung chỉ có quyền chiến đấu chứ không có quyền quyết định chiến lược.
Lý Thế Dân cũng không có quyền đó, các quyết sách trọng đại đều phải hướng Lý Uyên thông báo. Giống như việc Lý Thế Dân sách lược muốn đình chỉ đánh Lạc Dương, tây triệt quận Hoằng Nông, cũng phải do Lý Uyên đồng ý thì mới được thực hiện.
Ở điểm này, quân Tùy rõ ràng chiếm ưu thế. Dương Nguyên Khánh tự mình chỉ huy toàn bộ chiến dịch, nên hắn có thể căn cứ vào những biến hóa của tình thế mà nhanh chóng đưa ra quyết định.
Lý Hiếu Cung đang lúc trầm tư viết báo cáo, thì có một thân binh đứng ngoài trướng bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, Khuất Đột lão tướng quân có chuyện quan trọng cần cầu kiến…
Khuất Đột Thông cứu Triệu vương Lý Huyền Bá chạy về hướng đông phá vòng vây, một đường nam hạ tìm được quân đội của Lý Hiếu Cung. Thương thế của Lý Huyền Bá rất nặng, được đưa về Trường An điều dưỡng, mà Khuất Đột Thông thì được Lý Hiếu Cung níu kéo mới đồng ý lưu lại quận Cố Xuyên.
Quan trọng hơn là, nếu quận Cố Xuyên bị mất, quân Tùy có thể tiến nhanh xuống phía nam, uy hiếp hai quận Nhữ Nam cùng Hoài An, Lý Hiếu Cung phải lo lắng đến hậu quả vấn đề này.
Không chỉ có như vậy, mọi chiến lược của y đều phải do Thánh Thượng phê chuẩn mới có thể chấp hành. Lý Hiếu Cung bất đắc dĩ thở dài:
- Kiến nghị của lão tướng quân ta rất đồng ý, nhưng chỉ là không thực tế cho lắm.
Khuất Đột Thông ngẩn ra, ông ta có chút thông cảm, liền khuyên nhủ:
- Điện hạ, đơn giản là điều phối quan viên các loại, điện hạ không cần lo lắng đến vấn đề này. Chỉ cần đánh bại quân Tùy, chiếm được quận Dĩnh Xuyên, việc này có thể thong thả an bài.
- Lão tướng quân, không chỉ là vấn đề này, muốn điều chỉnh chiến lược trọng đại như vậy cần phải bẩm báo Thánh Thượng, còn bên Tần Vương cũng phải bẩm báo Thánh Thượng, hai nơi được Thánh Thượng phê chuẩn thì mới có thể chuyển dời quân đội đến quận Tương Thành, ta không thể tự ý quyết định.
- Nhưng như thế sẽ lỡ mất thời cơ chiến đấu. Điện hạ, đừng lỡ mất đại sự!
Khuất Đột Thông có chút lo lắng nói.
Lý Hiếu Cung rất bất đắc dĩ:
- Nếu ta tự ý làm chủ, thắng không nói làm gì, nếu thua, ta thực sự không gánh nổi trách nhiệm, mong rằng lão tướng quân hiểu cho tình cảnh khó xử của ta.
Khuất Đột Thông thở dài:
- Triều Đường là tân vương triều, thế mà hành động lại cứng nhắc, làm sao có thể tranh đoạt thiên hạ?
Trong lòng ông ta vạn phần uể oải, mới cảm thán nói vậy.
Lý Hiếu Cung nhìn bóng lưng ông ta đi xa, trong lòng y cũng cảm thấy nặng nề, đến lão thần như Khuất Đột Thông còn nói vậy, trận này làm sao có thể đánh?
….
Huyện Úy Thị, Trần gia thôn, một đội thám báo quân Đường chạy gấp tới, đến trước đại doanh liền cao giọng bẩm:
- Có quân tình khẩn cấp, mau báo cho tướng quân!
Cửa lớn của quân doanh mở ra, vài tên thám báo chạy vội vào đại doanh, đi hướng lều lớn trung quân. Đại tướng Mao Văn Lợi suất lĩnh mười ngàn quân này là người quận Thục, phụ thân cũng là tướng quân, y đã từng nhậm chức Đô Úy quận Giản Dương. Lúc Lý Hiếu Cung phòng thủ phía nam Ba Thục, Mao Văn Lợi liền đi theo làm thủ hạ, rất được Lý Hiếu Cung yêu thích.
Mao Văn Lợi tuổi chừng bốn mười, vóc người trung bình, có một đôi mắt dài mang vẻ giảo hoạt, y là một lão thành tinh dày dặn kinh nghiệm, đương nhiên kinh nghiệm cầm binh của y cũng rất phong phú. Bất quá, mười năm qua đất Thục không có chiến sự, kinh nghiệm chiến tranh không nhiều, Mao Văn Lợi chỉ tham gia một hồi chiến dịch vây công quận Giang Lăng trong chiến dịch tấn công Trung Nguyên. Mao Văn Lợi có chút lo lắng, y cũng biết quân Tùy tinh nhuệ, tác chiến sắc bén, mà quân đội của y phần lớn là Thục binh. Tuy được huấn luyện tốt, quân dung chỉnh tế, trang bị hoàn mỹ, nhưng lại thiếu kinh nghiệm tác chiến. Nếu đối diện với giết chóc thảm liệt, không biết bọn họ có chịu đựng được không, trong lòng Mao Văn Lợi cũng không nắm chắc.
Đúng lúc này, binh sĩ ngoài lều bẩm báo:
- Thưa tướng quân, thám báo có quân tình khẩn cấp.
- Nói! Xảy ra chuyện gì?
- Thám báo phát hiện một đội kỵ binh Tùy khoảng chừng ba nghìn người đang chạy tới hướng chúng ta, còn cách hai mươi dặm.
Mao Văn Lợi cả kinh, điều y lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra. Y lập tức ra lệnh nói:
- Mệnh lệnh toàn quân chỉnh đốn, rời núi nghênh chiến!
Trong thung lũng không thể triển khai chiến trường, mười nghìn quân Đường đi ra đồi Tam Long, dựa vào núi mở trận hình. Bọn họ đi lại xen kẽ bày trận hình, chỉ thấy một đám bụi từ phía xa xa, lốm đốm điểm đen xuất hiện trên bình nguyên.
Đối phương càng ngày càng gần, những điểm đen này cũng càng nhìn rõ, chừng mấy nghìn người, thanh thế to lớn, nhưng tốc độ chậm dần, còn cách quân Đường ba dặm thì dừng lại, không hề lập tức phát động tấn công.
Mười nghìn quân Đường này bao gồm tám nghìn bộ binh cùng hai nghìn kỵ binh. Lý Hiếu Cung lo lắng đến việc Thục binh không quen cưỡi ngựa bắn cung nên mới ghép bộ binh Thục với kỵ binh Lũng Hữu. Trong mười nghìn quân Đường này, hai nghìn kỵ binh chính là từ Lũng Hữu.
Mà trong tám nghìn bộ binh, có ba nghìn cung nõ thủ cùng ba nghìn trường mâu binh, hai nghìn còn lại là đao thuẫn binh. Bọn họ sắp xếp đội hình tương đối chỉnh tề, trong hai cánh thì mỗi cánh do một nghìn kỵ binh hộ vệ. Mặt trước là ba nghìn cung nỏ thủ, nỏ đứng trước cung đứng sau, sau nữa là ba nghìn trường mâu thủ, cuối cùng là hai nghìn đao thuẫn thủ áp trận.
Cách ba dặm, bụi đất dần dần lắng, khiến tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Chỉ thấy đội kỵ binh Tùy chỉ có ba nghìn người, nhưng người nào người nấy đều thân hình to lớn, khôi ngô, mặc áo giáp sáng bóng, trường mâu như rừng, ngựa chiến thì mạnh mẽ như rồng. Mỗi một người kỵ binh đều là dũng sĩ thiện chiến, bọn họ tụ tập cùng một chỗ giống như một bức tường thép, không gì phá nổi.
Vương Quân Khuếch cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, lạnh lùng nhìn chăm chú về phía quân Đường xa xa. Từ trận hình có thể thấy, nhánh quân Đường này được huấn luyện có bài bản, đội hình chỉnh tề, nhưng trên người bọn họ lại thiếu một loại sát khí. Giống như một pho tượng, lại vừa giống như một thanh bảo kiếm chưa từng giết người, bề ngoài mặc dù chế tạo tinh xảo, nhưng lại không đủ độ cứng.
Khóe miệng Vương Quân Khuếch lộ ra một tia trào phúng. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang, vẫn không có ý phát động tấn công, mà ra lệnh một tiếng:
- Xuống ngựa, nghỉ ngơi tại chỗ!
Ba nghìn kỵ binh nhất tề xuống ngựa, ngồi dưới bóng của ngựa chiến bảo trì thể lực. Bọn họ đã có chuẩn bị, mỗi người mang theo hai túi nước, thỉnh thoảng đút nước cho ngựa yêu của mình, rồi lại đổ nước trên người chúng nó, xua bớt cái nắng nóng.
Nắng gắt như lửa, như muốn đốt cháy mặt đất, phải phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang này, đúng là một loại khảo nghiệm quá lớn với tất cả binh sĩ. Cung tiễn thủ của quân Đường đều buông cung cùng nỏ xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất. Trường thương binh cũng theo thế ngồi xuống, lau đi mồ hôi đang đổ nhễ nhại trên trán. Bộ binh không có túi nước, đành phải cố nhịn khát. Mặt đất nóng hôi hổi, thực giống như lò hấp khiến người ta khó thở.
Lúc này, kỵ binh Tùy thong thả kéo ngựa đi đến. Quân Đường đồng thời đứng lên, lần thứ hai kéo cung nỏ, trường mâu giơ lên, khẩn trương nhìn về quân Tùy đang tới gần. Nhưng quân Tùy đi được một dặm lại ngừng lại, ngồi xuống xếp bằng như trước.
Chủ tướng quân Đường Mao Văn Lợi có chút khẩn trương. Y cũng nhìn ra ý đồ của quân Tùy, là muốn quân Đường bị phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, khiến sĩ khí bên mình tiêu hao. Đây chính là chiến thuật bì lao (mệt mỏi).
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, rốt cuộc có binh sĩ không chịu được nắng nóng mà té xỉu, quân Đường vô luận là thể lực hay là sĩ khí đều rơi xuống mức thấp nhất. Đúng lúc này, Vương Quân Khuếch giơ lên kèn lệnh, hướng lên trời thổi mạnh.
- Ô…
Ngay sau đó, một trăm cái kèn lệnh đồng thời kêu lên:
- Ô…
Tiếng kêu trầm thấp vang lên khắp bình nguyên. Đây là tín hiệu chiến đấu, ba nghìn kỵ binh Tùy cùng lúc xoay người lên ngựa, đổ nốt số nước còn lại lên đỉnh đầu, để ngựa chiến cũng được tắm rửa, rồi bọn họ đồng thời rống lên một tiếng thật to.
Ba nghìn kỵ phát động tấn công, tiếng vó ngựa kịch liệt rung động mặt đất. Sát khí trên người bọn họ tỏa ra như cuồng phong cuồn cuộn thổi tới, ùn ùn kéo đến hướng về quân Đường, tựa như sóng to gió lớn, có thể phá hủy tất cả.
Cung nõ thủ của quân Đường cũng đều tỉnh lại, giơ cung, nỏ lên nhắm về phía quân Tùy đang xông lên. Nhưng do bị phơi nắng thời gian dài, khiến thể lực của bọn họ tiêu hao, đã không còn ý chí chiến đấu chống lại, rất nhiều người đều đầu váng mắt hoa, uể oải không chịu nổi.
Kỵ binh Tùy trong nháy mắt vọt tới gần trăm bước. Tiếng trống vang lên, ba nghìn tay cung nỏ đồng thời bắn ra, mũi tên dày đặc bắn về hướng quân Tùy. Binh sĩ Tùy đều giơ lên thuẫn ngăn lại, bảo hộ ngựa chiến của mình, tên liên tục cắm lên trên thuẫn.
Không ngừng có ngựa chiến kêu thảm, ngã xuống đất. Loại tiễn trận này đối với dân tộc du mục mà nói rất có lực sát thương, nhưng đối với kỵ binh Trung Nguyên vốn được huấn luyện chu đáo thì lực sát thương lại không
@by txiuqw4