Bất luận là chủ tướng Thường Hà hay tướng sĩ bình thường, đều chưa bao giờ nhìn thấy các bộ binh trọng giáp, cho nên trong lòng họ đột nhiên hoảng loạn, ai nấy đều lùi lại phía sau, Thường Hà vung đao nên hét to:
- Không được hoảng loạn, bắn tên!
Ba nghìn cung tên đồng loạt bắn lên. Trận mưa tên như một trận cuồng phong bão lốc, tên bay dày đặc nhằm tới một nghìn binh sĩ mạch đao của quân Tùy.
Phía trước cách quân Đường một trăm bước, một nghìn mạch đao cũng đã dàn trận. Mỗi hàng có năm mươi người, tổng cộng có hai mươi hàng, tiếng trống tiến quân lại vang lên dồn dập, đội quân mạch đao của quân Tùy từng bước áp sát doanh trại quân Đường.
Ở chỗ xa hơn một trăm bước, tên của quân Đường không thể bắn tới được, hai mươi nghìn kị binh quân Tùy đã vào vị trí sẵn sàng, bọn họ tay cầm trường giáo, tay kia ghìm chặt dây cương ngựa đang muốn xông lên, trong ánh mắt mỗi người đều ánh lên niềm hưng phấn không thể kìm nén nổi.
Dương Nguyên Khánh ánh mắt lạnh lùng, đứng từ xa quan sát cơn điên cuồng cuối cùng của quân Đường, nhưng những làn tên dày đặc vẫn làm cho hắn có chút lo lắng. Hắn lập tức ra lệnh:
- Kị binh phản công!
Lệnh ngay lập tức được thi hành, tiếng trống trận như sấm rền, Tạ Ánh Đăng dẫn đầu năm nghìn kị binh mang theo cung tên xông lên, đội cung kị binh tiến lên dưới ánh trăng đêm, làn cung tên dày đặc lao vun vút về phía quân Đường.
Tên như vũ bão, lao vun vút trên bầu trời, trận mưa tên bất ngờ của quân Tùy đã bắn trúng binh sĩ quân Đường, tiếng kêu la thảm thiết một vùng, quân sĩ chết như ngả rạ, đội quân cung tiễn của quân Đường nhao nhác lùi lại, tiễn trận của quân Đường đã bị áp chế.
Trận mưa tên bên phía quân Đường cũng khiến đội quân mạch đạo tổn thất không nhỏ. Tấm giáp chắn ở hai hàng trước trong đội quân mạch đao cũng bị tên bắn thủng, áo giáp trên người bọn họ cũng không chịu được sức mạnh của làn tên đó, tàn tạ nham nhở, hai hàng trước đội quân trọng giáp cũng chết bảy tám mươi người.
Nhưng cùng với sự phản công của đội cung - kị quân Đường, áp lực từ phía quân mạch đao cũng giảm bớt xuống, quân Tùy bắt đầu chỉnh lý lại đội hình, tiếp tục tổ chức tấn công doanh trại quân Đường.
Mâu giáo xung quanh doanh trại quân Đường rộng khoảng năm mươi bước, mũi mâu hướng ra ngoài, phối hợp với cung tên thực sự chỉ có thể có tác dụng phòng ngự nhất thời, nhưng sau khi cung tên mất tác dụng đối với đội quân trọng giáp, thì hàng rào dày đặc bao bọc bởi những cây mâu rộng năm mươi bước này cũng sớm trở thành vật trang trí mà thôi.
Hàng thứ nhất của đội mạch đao quân Tùy đã tiếp cận tới tuyến phòng ngự của quân Đường, mạch đao sáng như gương vung lên chém tới tấp, hơn chục cây mâu bị chặt đứt thành từng đoạn, mảnh vụn bay tứ tung, hàng phòng tuyến mâu giáo kiên cố trong nháy mắt đã bị phá hỏng một chỗ to.
Đội quân cung tiễn bên quân Đường sợ hãi vô cùng, lần lượt lùi lại phía sau, lúc này trên đầu Thường Hà ướt đẫm mồ hôi, trong lòng thầm oán chửi Tề vương ngu xuẩn, lại cho binh lính đóng trại ở vùng đồng cỏ bằng phẳng này, tạo lợi thế cho kị binh của quân Tùy tấn công, một khi tuyến phòng thủ bị phá vỡ to hơn, kị binh của quân Tùy chắc chắn sẽ ồ ạt xông tới.
Xem ra đội quân mạch đao của quân Tùy sắp công phá được lỗ hổng đó rồi, Thường Hà lập tức cao giọng ra lệnh:
- Đội quân trường giáo dàn trận!
Phó tướng bên cạnh y kinh ngạc hỏi:
- Xin hỏi tướng quân, cần bao nhiêu binh sĩ dàn trận?
Thường Hà trừng mắt hung tợn nhìn y:
- Đội trường giáo có bao nhiêu, dàn trận hết cho ta!
Mấy tên phó tướng vội chạy đi như bay, Thường Hà quay ngoắt lại, ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn chăm chú về phía quân mạch đao bên quân Tùy. Mười nghìn quân trường giáo là tia hi vọng cuối cùng của y, nếu đội quân trường giáo và binh xa không ngăn được sự tiến công của quân Tùy, thì trận đánh hôm nay quân Đường ắt sẽ tan vỡ.
Mười nghìn quân trang bị trường giáo nhanh chóng được triệu tập tới, bọn họ dàn thành hai mươi hàng, mỗi hàng có năm trăm người, phía trước có bố trí một số binh xa.
Đây cũng là chiến pháp truyền thống thời kì Lưỡng Tấn Tùy Đường dùng bộ binh chống trả kị binh, cụ thể là dùng binh xa để ngăn cản, dàn đội trường giáo để chống cự.
Những tân binh của quân Đường dù sao cũng mới trải qua gần một năm huấn luyện, mười nghìn lính trường giáo ở phía đông đại bản doanh nhanh chóng dàn trận, mười nghìn cây trường giáo đâm lên tua tủa như rừng, nhưng không đợi cho bọn họ dàn trận xong, một nghìn quân mạch đao đã phá vỡ hàng rào phòng ngự của quân Đường, đang tiến sát vào giữa đại bản doanh.
.....
Dương Nguyên Khánh vẫn chưa hạ lệnh cho kị binh tấn công, hắn vẫn đang chờ một thế trận khác, hai mươi nghìn kị binh chỉ cần tấn công chính diện, nhưng đây không phải là phong cách của Dương Nguyên Khánh, phong cách của hắn là kết hợp với đánh úp chính diện, chỉ tấn công chính diện mà không hỗ trợ đội kị binh thì khó có thể giành thắng lợi.
Trong lúc đội mạch đao tấn công quân Đường, ở phía tây nam doanh trại quân Đường, một đội kị binh gồm hai mươi người cưỡi ngựa đi do thám cùng mon men tiếp cận doanh trại quân Đường.
Dẫn đầu là Giáo Úy Tiêu Diên Niên, y cùng hai mươi thuộc hạ mặc trang phục kị binh của quân Đường, điểm khác biệt duy nhất là trên mũ giáp có cắm một chiếc lông vũ màu trắng.
Cách mấy trăm bước, y luôn để mắt theo dõi trạm canh gác cao hai trượng của quân địch, trên chòi gác này có một tên lính gác đang trực.
Tiêu Diên Niên giơ tay ra hiệu cho đội kị binh dừng lại, y thúc ngựa lao về phía chòi gác, lính gác đã sớm phát hiện một kị binh đang xông tới, lúc này quân Đường vô cùng hỗn loạn, một gã kị binh xông tới cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm.
Lính gác vội giơ cung ngắm chuẩn xác tên kị binh đang lao tới kia, nhưng đúng lúc đấy một điểm tối xuất hiện trước mắt y, không đợi cho y kịp phản ứng lại. “Phốc!” một tiếng, một mũi tên đã bắn xuyên qua đầu y.
Ngay cả một tiếng kêu lên cũng không có, thi thể của tên lính gác từ trên gác cao rơi xuống. Tiêu Diên Niên lạnh lùng thu cung lại, vẫy tay hướng về phía xa ra lệnh, bốn năm tên lính chạy như bay tới, họ không cưỡi ngựa, vì vậy trở nên cực kỳ nhỏ bé trong vùng đồng cỏ trống trải này.
Bọn họ chỉ có hai mươi người, không thể để quân Đường phát hiện được, mục tiêu càng nhỏ càng tốt.
Lúc này quân Tùy đã chuyển mục tiêu tấn công về phía đông doanh trại quân Đường. Ba mươi nghìn quân Đường bây giờ hầu như đều tập trung ở phía đông đại doanh, còn phía tây nam chỉ có hơn một nghìn quân phòng thủ, một số ít phân bố ở các tuyến phòng ngự khác kéo dài mấy dặm.
Nếu quân Tùy có mấy trăm quân xuất hiện ở đó, nhất định sẽ bị phát hiện, quân phòng thủ bên quân Đường sẽ nâng cao cảnh giác hơn, còn mục tiêu là bốn, năm tên lính Tùy thực sự là quá nhỏ, sẽ không có người chú ý đến họ.
Năm lính do thám của quân Tùy cùng hành động, nhanh chóng phá vỡ hàng rào phòng thủ giáo thương ở phía tây nam, trong vòng một tuần trà ngắn ngủi liền thông đường rộng khoảng một trượng, mở cuộc bao vây đại quân bên trong.
Lúc này, Tiêu Diên Niên lại giơ tay ra hiệu, mười lăm kị binh ở phía sau liền thúc ngựa phi tới, năm binh lính quân Tùy chạy như bay lên trước, cùng nhau chạy nhanh vào doanh trại quân Đường.
Trang phục của họ hoàn toàn giống với trang phục của quân Đường, bọn họ đột nhập nhanh chóng vào doanh trại quân địch, không có ai phát hiện họ là thám báo của quân Tùy đột nhập vào doanh trại.
Sự tấn công bất thình lình của quân Tùy khiến quân Đường không kịp chuẩn bị gì, bọn họ còn không kịp dỡ bỏ lều trại, lính gác vòng ngoài của quân Đường cũng đã rút lui, điều này đã gây ra một tai họa chết người, nếu là Khuất Đột Thông, y sẽ hiểu rất rõ tai họa này.
Nhưng so với Thường Hà điều này tương đối tầm thường. Trong lúc hỗn loạn, y cũng không ý thức được mối họa này, mà Tề vương không có một chút kinh nghiệm tác chiến nào thì càng không ý thức được, nhưng đối với Dương Nguyên Khánh người đã trải qua hàng trăm trận đánh, thì hắn vô cùng hiểu rõ mối họa tiềm ẩn kia, mà còn biết lợi dụng chúng.
Dương Nguyên Khánh dùng hai mươi nghìn kị binh làm mồi nhử, dụ cho quân Đường tập trung phòng ngự ở phía đông trại, nhằm tạo cơ hội cho tiểu đội thám báo do Tiêu Diên Niên dẫn đầu.
Hai mươi lính thám báo quân Tùy đã đi qua mấy lều trại, thẳng tiến tới phía đông doanh trại, ba mươi nghìn quân Đường dường như đã tập trung hết ở đó. Ở phía đông là mười nghìn quân trường giáo đang dàn trận, ác chiến với một nghìn quân mạch đao, tiếng kêu giết vang động khắp trời.
Ở phía sau bọn họ là tám nghìn cung tiễn binh sẵn sàng bắn tên, sau đó có ba nghìn kị binh và năm nghìn đao thuẫn binh, còn có cả năm nghìn quân phòng thủ đang phân bố lẻ tẻ khắp nơi doanh trại.
Tiêu Diên Niên thấy không có ai chú ý đến bọn họ, y thấp giọng hạ lệnh, mọi người thúc ngựa tới một cái lều to, bên ngoài chiếc lều to ấy có cắm mấy cây đuốc, Tiêu Diên Niên phóng ngựa qua, nghiêng người chụp lấy ngọn đuốc, ném vào chiếc lều lớn đó.
Chiếc lều lớn nhanh chóng bốc chay, hai mươi kị binh quân Tùy chạy dọc suốt nơi tập trung dày đặc các lều trại của quân địch, liên tục ném ngọn đuốc đang cháy bùng bùng vào lều trại.
Trong chớp mắt, mấy trăm lều trại đều bị đốt cháy, ngọn lửa càng ngày càng lớn, dần dần lan ra thành một mảng cháy lớn, hơn nữa ngọn lửa lớn bắt đầu lan sang các khu vực khác, những nơi mà hai mươi kị binh phóng qua đều trở thành một biển lửa.
@by txiuqw4