Vì thế hôm nay bà bị cảm nhẹ, bà vẫn miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ra chào đón Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào trong điện, khom người hành lễ:
- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến thái hậu, tham kiến hoàng đế bệ hạ.
Trên đại điện, Tiêu Hậu ngồi ở chính giữa, tiểu hoàng đế Dương Hựu ngồi kế bên, đây cũng là vì Dương Nguyên Hựu vẫn chưa thành niên. Hôm qua Tiêu Hậu đã nhận được thư của Dương Sư Đạo, lần này trong trận đại chiến Trung Nguyên, không cần ban tước cho Sở Vương, nhưng yến tiệc tán thưởng thì cần thiết.
Tiêu Hậu biết, kỳ thực đây chính là ý của Dương Nguyên Khánh, Tiêu Hậu mỉm cười:
- Điện hạ đại thắng Trung Nguyên, khiến vùng hoang dã Trung Nguyên rộng hàng nghìn dặm thuộc về lãnh thổ của Đại Tùy, công lao cao vời vợi, ai gia vô cùng mừng rỡ, nhất định phải trọng thưởng điện hạ, không biết điện hạ muốn phong chức quan gì?
Dương Nguyên Khánh lại khom người hành lễ:
- Khởi bẩm thái hậu, mở rộng lãnh thổ Đại Tùy là bổn phận của thần, thần chỉ làm những việc trong phạm vi của mình, không dám nhận phong thưởng, mong thái hậu thưởng cho các tướng sĩ, họ mới thực sự là người có công.
- Ai gia hiểu, trọng thưởng cho các tướng sĩ đã có bộ binh kê khai công lao, do Tử Vi Các ra quyết định trọng trưởng, ai gia sẽ ân chuẩn, nhưng công lao của Sở Vương ai gia không thể coi như không, Sở Vương tiếp chỉ!
Dương Nguyên Khánh vốn không cân nhắc tới chuyện phong thưởng cho mình, hắn đã ở chức quan lớn nhất rồi, muốn phong chức thêm cũng không thể phong được nữa, nếu phong thêm chức quan kỳ quái cũng không có nghĩa gì. Không ngờ Tiêu Hậu nhất định phong chức cho hắn, khiến hắn cũng không còn cách nào khác, hắn biết là thái hậu đang lấy lòng hắn, nên đành khom người nói:
- Tạ ơn thái hậu ban thưởng.
Tiêu hậu cất cao giọng nói:
- Sở Vương Nguyên Khánh nam thủ Trung Nguyên, có công với xã tắc, đặc phong làm Thái úy, ban kiếm Bàn Dĩnh, gia phong trưởng nữ của ngươi làm quận chủ Toánh Xuyên, phong thế tử làm quận vương của Huỳnh Dương, khâm thử!
Một tên thái giám cầm khay vàng ra, trong khay có một thanh bảo kiếm, chuôi kiếm giống hệt ngọc đen, thanh bảo kiếm này chính là kiếm Bàn Dĩnh Thiên Tử năm đó Dương Quảng ban thưởng Dương Nguyên Khánh, năm đó Tiêu Hậu vì thanh kiếm này mà bất đồng với Dương Nguyên Khánh.
Hôm nay Tiêu Hậu lại đem thanh kiếm này ban cho Dương Nguyên Khánh, đây chính là một hình thức xin lỗi.
Dương Nguyên Khánh không kìm được nhìn Tiêu Hậu một cái, đúng lúc đó Tiêu hậu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, hiểu được ý bèn cười.
Phía bắc thành Thái Nguyên có một quán rượu lớn, rộng khoảng năm mẫu, được xây dựng ở phía bắc ngoại thành, quán rượu được gọi là Nhất Phẩm Cư Tửu quán, gồm năm tầng, là quán rượu lớn nhất và nổi tiếng nhất ở thành Thái Nguyên.
Quán rượu này là sản nghiệp của Vương gia Thái Nguyên, ở Thái Nguyên Vương gia có tổng cộng hai quán rượu, một quán là Tiến Sĩ Tửu Lầu gần Quốc Tử Học, một quán là Nhất Phẩm Cư Tửu quán.
Hai quán rượu này hàng năm đều kinh doanh rất thịnh vượng, mang lại lợi nhuận lớn cho Vương gia. Vương gia là đệ nhất danh môn ở Tấn Bắc, các môn sinh chủ yếu ở quan trường Hà Đông, đối với một gia tộc khổng lồ như vậy mà chỉ dựa vào khoản tiền lợi nhuận từ hai quán rượu thì thực sự là không đủ để tiếp tục duy trì.
Vương gia còn có đồn điền ruộng đất rộng hàng chục ha, đều là những cánh đồng phì nhiêu màu mỡ, ở Chợ Bắc còn mười mấy cửa hàng, quy mô làm ăn cũng rất lớn.
Đồn điền, cửa hàng, quán rượu đều là do con cháu của Vương gia chịu trách nhiệm kinh doanh, một trong những con cháu của Vương gia chịu trách nhiệm kinh doanh hai quán rượu là Vương Tể Trung, là con của Vương Uyên – người đứng thứ hai trong Vương gia, năm ngoái Vương Tể Trung tham gia thi khoa cử, kết quả là bị trượt.
Y không còn quyết tâm để tham gia khoa cử nữa, phụ thân Vương Uyên bèn thuyết phục gia chủ Vương Tự, thay y giành quyền kinh doanh quán rượu - miếng mồi béo bở này.
Vương Tể Trung tuy học hành không xuất sắc nhưng y kinh doanh rất linh hoạt, hai quán rượu lớn dưới sự quản lý của y hoạt động rất tốt, kinh doanh ngày càng thịnh vượng.
Buổi trưa ngày hôm nay, Nhất Phẩm Cư Tửu quán làm ăn vẫn rất thịnh vượng, khách tứ phương lũ lượt kéo đến, quán rượu năm tầng chật kín khách, trong quán rượu, tiếng chúc rượu, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.
Cửa chính của quán rượu có hai vị khách đang bước tới, trong đó có một người mặt như đáy nồi, mặc áo bào dài bằng vải lụa màu xanh lục, trên đầu buộc chiếc khăn màu xanh nhìn giống như một con châu chấu lớn xác, người còn lại thì mặt dài, vẻ mặt rất nghiêm nghị, không tùy tiện cười nói.
- Ta đã nói mà lão La, từ lâu đã nghe danh quán rượu này làm ăn thịnh vượng, mà ta vẫn chưa đến đây lần nào, hôm nay ta mời, chúng ta làm vài chén nhé!
Người buộc khăn màu xanh như con châu chấu lớn chính là Trình Giảo Kim, người có khuôn mặt dài cùng đến uống rượu với y chính là La Sĩ Tín.
Hai người bọn họ cùng Dương Nguyên Khánh về Thái Nguyên. Quân đội được nghỉ một tháng, Trình Giảo Kim không bị quân kỷ ràng buộc, bèn đi uống rượu để thỏa mãn cơn thèm rượu mấy tháng trời.
Hôm nay y một mình đi uống rượu thì tẻ nhạt nên kéo theo La Sĩ Tín cùng đi uống rượu với y. Trình Giảo Kim dẫn La Sĩ Tín tới gần cửa chính của quán rượu, đã có một tên tiểu nhị với vẻ mặt tươi cười chào đón họ:
- Chào mừng hai vị tới tiệm của chúng tôi!
- Còn bàn nào không?
Trình Giảo Kim lớn tiếng hỏi.
Tiểu nhị rất tinh mắt, phát hiện ra hai vị khách này lần đầu tiên đến quán rượu bèn cười nói:
- Hai vị lão gia đến thật không may, hôm nay hầu như quán rượu đã chật kín, chỉ còn mấy chỗ ở lầu một thôi, không biết có thể mời hai vị ngồi ở lầu một được không?
Ngồi ở lầu mấy đối với Trình Giảo Kim không thành vấn đề. Y và La Sĩ Tín bước vào trong, theo tiểu nhị tiến đến mấy cái bàn phía trước, trước bàn đều đã có người ngồi, thực tế là ngồi chung bàn với người khác, như vậy nói chuyện không tiện cho lắm.
La Sĩ Tín chau mày hỏi:
- Chúng ta muốn ngồi riêng, không muốn ngồi chung với người khác, trên lầu còn chỗ không?
Tiểu nhị lắc đầu:
- Chỉ còn mấy chỗ trống này thôi, trên lầu đã hết chỗ rồi.
La Sĩ Tín đành nói với Trình Giảo Kim:
- Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta tới quán khác đi!
Trình Giảo Kim cũng không thích ngồi chung với người khác, y đang định đồng ý thì lúc đó lại có hai vị khách cùng tiến vào hỏi:
- Còn chỗ không?
Tiểu nhị càng ân cần hơn, vẻ mặt tươi cười nói:
- Thì ra là ông chủ Cao và ông chủ Mã, còn chỗ, còn chỗ, mời hai vị lên lầu!
Trình Giảo Kim sửng sốt, tức giận đến tím mặt, lập tức túm lấy gáy tên tiểu nhị, lôi y lại, trợn mắt lên mắng:
- Ông mày là ăn mày hay sao? Bắt ông mày ngồi lầu một, mẹ nó không bằng con chó.
La Sĩ Tín thấy tên tiểu nhị bị xiết chặt tới mức y lè cả lưỡi, vội gỡ tay Trình Giảo Kim ra, lúc đó tiểu nhị mới thở hổn hển, lui ra phía sau hai bước, khiếp sợ nói:
- Từ lầu ba trở lên là dành cho khách quen, đây là quy định của bổn tiệm, hai vị là khách mới tới lần đầu, chỉ có thể ngồi ở lầu một và lầu hai, nhưng lầu hai thực sự đã ngồi kín rồi...
Không đợi y nói hết câu, Trình Giảo kim bèn quát lớn:
- Ông mày muốn ngồi tầng ba, ngươi không cho ông mày ngồi, ông mày đốt quán của các ngươi.
Tiểu nhị thấy y hung dữ, bất đắc dĩ dẫn y lên lầu, lầu hai đúng là đã ngồi kín rồi, đi thẳng lên lầu ba, lầu ba gần như đã ngồi hết hơn một nửa, còn bốn năm chỗ. Trình Giảo Kim liền phát hiện chỗ ngay cạnh cửa sổ có một bàn hai người, vẫn chưa có người ngồi, vị trí tương đối đẹp.
Y đi thẳng tới đó, đã thấy trên bàn có một tấm biển gỗ, bên trên có viết “ông chủ Hàn Đại Đông chuyên ngồi” Trình Giảo Kim mắng một tiếng:
- Con mẹ nó, linh vị không để ở nhà mà thờ cúng, lại vứt lung tung thế này, xui xẻo!
Y cầm tấm biển, tiện tay vứt ra cửa sổ, tự tiện ngồi xuống, tiểu nhị mềm nắn rắn buông, không dám hé răng, đành tiến lên phía trước nói:
- Hai vị lão gia muốn ăn gì?
- Thức ăn thì mang đại lên hơn chục món, quan trọng là rượu, ở đây có rượu gì ngon?
- Bẩm hai vị lão gia, tiểu điếm toàn là rượu hoa quả, ngon nhất là rượu nho Đại Lợi.
Triều Tùy nghiêm cấm dùng lương thực làm rượu, Trình Giảo Kim và La Sĩ Tín cũng biết vậy bèn nói:
- Vậy mang hai vò rượu nho thượng hạng ra đây.
- Khách quan đợi một chút, rượu sẽ có ngay!
Chỉ trong chốc lát, hai tên tiểu nhị bưng mấy đĩa thức ăn và hai vò rượu, Trình Giảo Kim cầm vò rượu rót cho La Sĩ Tín một chén, thở dài nói:
- Thê tử ta vì không sinh được con trai mà thấy áy náy, đồng ý cưới cho ta một người làm thiếp, Sĩ Tín ngươi thấy U Nương có thể làm thiếp ta không?
La Sĩ Tiến cười nhạt nói một tiếng:
- Người ta là gái đã có chồng, ngươi nên từ bỏ ý định đó đi!
- Gái đã có chồng thì cũng không đáng ngại, chồng cô ta đã yếu lại có bệnh, cùng lắm là ta thủ tiêu gã, quan trọng là U Nương, cô ấy liệu có đồng ý làm vợ bé ta không?
La Sĩ Tín thấy y cả ngày mơ tưởng hão huyền bèn mắng:
- Ngươi mặt đen như cóc, cả ngày mơ tưởng đòi ăn thịt thiên nga, Bùi U là con gái Bùi gia, lại là con dâu Thôi thị ở Thanh Hà, ngươi lại muốn cưới người ta về làm vợ bé, ngươi nghĩ ngươi là ai, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Trình Giảo Kim có chút buồn bã, y cũng biết không có hi vọng, một lát sau y lại hỏi:
- Nói về chuyện của ngươi đi! Ngươi với Tuyến Nương khi nào thành thân? Ta là ai chứ, tiền đáp lễ cho ta không thể ít đâu.
@by txiuqw4