Trong triều hội, Sở Vương đã xác định chính sách tiết kiệm để kiến quốc, trong đó cấm dùng lương thực để ủ rượu cũng là một loại tiết kiệm. Buổi sáng vừa ra luật, thì Vương gia lập tức xảy ra chuyện. Rõ ràng là Sở Vương sẽ ra tay với Vương gia, giết một người để răn trăm người.
Tuy Vương Tự nói sơ lược qua nhưng trong lòng Bùi Tấn biết rõ, việc này vô cùng nghiêm trọng, tổ phụ giả bệnh là cử chỉ hoàn toàn chính xác.
Bùi Tấn cũng giả bộ an ủi Vương Tự:
- Thế thúc cũng không nên lo lắng quá, dù sao thế thúc cũng là cậu của Sở Vương phi, cũng là ông cậu của thế tử, Sở Vương điện hạ thế nào cũng sẽ nể mặt, không xử phạt quá nghiêm khắc đâu.
Mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng Bùi Tấn lại biết rất rõ, nếu quả thực nể tình Sở Vương phi thì Vương Tự và Vương Túc đã không bị giáng chức rồi.
Hai người nhanh chóng đi vào trước tĩnh thất nơi Bùi Củ nằm dưỡng bệnh, có hai thị nữ đứng ngoài cửa, trong tay đang cầm túi thuốc. Bùi Tấn tiến lên gõ cửa, gọi:
- Tổ phụ, tôn nhi đưa Vương thế thúc đến đây ạ.
- Vào đi.
Trong phòng vọng ra tiếng nói già nua run rẩy của Bùi Củ.
- Xin mời thế thúc!
Bùi Tấn dẫn Vương Tự vào phòng bệnh, chỉ thấy Bùi Củ đang nằm trên giường bệnh, mặt như giấy vàng, hai mắt vô thần, cả người gầy như que củi, vừa gặp là cảm tưởng như lão có vẻ như vừa gặp đại hạn.
Bên cạnh có thị nữ dùng thìa bón thuốc cho lão. Nhưng thuốc vừa vào đến miệng thì lại chảy ra ngoài đến một nửa. Một thị nữ khác cuống quýt dùng khăn lau thuốc chảy ra.
Thấy thế, tâm trạng của Vương Tự lạnh đi phân nửa, vốn còn định trông mong Bùi Củ đi tìm Dương Nguyên Khánh xin xỏ hộ, nhưng bộ dạng thế này thì đi còn chẳng nổi ấy chứ.
Vương Tự ngồi xuống bên cạnh Bùi Củ, cầm tay lão lên nói:
- Lão gia chủ, chất nhi (cháu họ) đến thăm người đây.
Bùi Củ chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vương Tự một lúc lâu, thở phì phò hết sức khó nhọc rồi nói giọng khàn đặc:
- Ngươi là Cử nhi à?
Vương Tự sửng sốt, quay đầu lại nhìn phía Bùi Tấn. Bùi Tấn thở dài:
- Tổ phụ già lẫn quá rồi, mới vừa rồi còn biết là Vương thế thúc tới chơi, giờ đã lại quên, lại còn tưởng rằng là tam thúc đã trở lại.
Vương Tự có chút hao hao giống Bùi Văn Cử, nhưng cũng không đến nỗi nhận lầm là con mình, hơn nữa chính lão đã tự xưng là cháu vậy mà xem gia Bùi Củ thực không ổn rồi.
Vương Tự cười khổ một tiếng rồi lại nói thật to vào tai Bùi Củ:
- Chất nhi là cháu họ Vương Tự, lão gia chủ không nhận ra chất nhi sao?
Bùi Củ lại nhìn lão một lúc lâu, ánh mắt lóe lên nụ cười rạng rỡ như trẻ nhỏ, lão cố hết sức nói:
- Ta già rồi nên hồ đồ, ngươi không phải Cử Nhi, ngươi là Thế Thanh, ngươi từ Văn Hỉ đến đây sao?
Vương Tự thấy lão không nhận ra mình, đành thở dài, đứng dậy nói với Bùi Tấn:
- Lão gia chủ không được khỏe, ngày khác ta sẽ lại tới thăm.
Bùi Tấn áy náy:
- Tổ phụ chủ yếu là đang ốm quá, nếu khỏe hơn thì nhất định sẽ nhận ra thế thúc, hôm nay thật sự là xin lỗi.
Vương Tự lắc đầu đi ra khỏi phòng bệnh, đợi tiếng bước chân của Vương Tự đi xa rồi, khuôn mặt của Bùi Cự mới chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh lẽo. Lát sau, Bùi Tấn và quản gia cùng đi vào.
Bùi Củ đã mặc xong quần áo, tẩy sạch những màu bệnh trên gương mặt, khôi phục lại dung mạo bình thường, ánh mắt cũng trở nên thâm túy tinh anh.
- Hắn đi rồi sao?
Bùi Củ lạnh lùng hỏi.
- Thưa tổ phụ, ông ấy đã đi rồi ạ.
Bùi Tấn cung kính trả lời rồi nói với quản gia:
- Ngươi nói lại những chuyện đã xảy ra với gia chủ.
Quản gia liền vội vàng khom người nói:
- Bẩm thái lão gia, khoảng một canh giờ trước, tửu quán Nhất Phẩm Cư và tửu quán Tiến Sĩ đều bị sĩ binh nội vệ kiểm tra niêm phong, nghe nói là vi phạm lệnh cấm bán rượu.
Bùi Tấn cũng bổ sung:
- Vừa rồi chính Vương Tự cũng thừa nhận, con cháu Vương thị đã có ba người gặp chuyện không may, có khi đã bị bắt đi, trong đó bao gồm Vương Kỳ.
- Tự gây nghiệt thì không thể sống rồi.
Bùi Củ cười lạnh một tiếng, khoát tay đợi quản gia và tỳ nữ lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu. Bùi Củ đưa chung trà lên chậm rãi uống một ngụm trà nóng rồi mới hỏi Bùi Tấn:
- Chuyện này cháu hiểu rõ chưa?
Bùi Tấn gật gật đầu, khi quay trở lại hắn đã nghĩ thông rồi:
- Chẳng lẽ sau khi cuộc chiến Trung Nguyên kết thúc, Sở Vương vẫn muốn ra tay với Vương gia để chỉnh đốn quan trường ư?
- Cháu cảm thấy không thể sao?
Bùi Củ liếc mắt nhìn hắn, cười chế giễu hỏi.
- Tất nhiên tôn nhi cho rằng Sở Vương là mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhưng chỉ có điều tôn nhi không nghĩ ra, Vương gia đã sớm bị giáng chức, còn có giá trị lợi dụng gì nữa? Hơn nữa, Sở Vương nếu muốn làm to chuyện thì tại sao không bắt cả Vương Tự luôn đi? Tôn nhi không thể hiểu nổi, xin tổ phụ chỉ bảo.
Bùi Củ cười lạnh một tiếng:
- Cháu có thể nghĩ đến điều này là đã không tệ rồi. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở cháu rằng, Vương Tự tuy bị giáng chức, nhưng thế lực của Vương gia trên quan trường vẫn còn, nếu ta không đoán sai thì lần này Sở Vương chắc chắn sẽ tung mẻ lưới đánh trọn cả Vương đảng, chỉ bắt có ba người Vương gia chính là muốn dùng bọn họ dẫn dụ người khác ra giúp đỡ. Lần này ai mà nói đỡ cho Vương gia thì người đó chết chắc.
Đến đây, Bùi Củ khe khẽ thở dài:
- Lần này tấn công Trung Nguyên, trong triều phản đối rất nhiều. Sau lưng chính là người của Vương đảng đang xúi bẩy.Ta đã tự hỏi Sở Vương lần này xử lý vụ phản đối như thế nào? Là trấn an hay là thờ ơ, giờ thì ta hiểu rồi, lần này vụ ủ rượu lậu của Vương gia e rằng sẽ ngày càng gay go, tất cả những đại thần phản đối tấn công Trung Nguyên đều không thoát được.
Mặt Bùi Tấn trắng bệch, cắn mạnh môi. Bùi Củ thật vô cùng lợi hại, lão ngay lập tức nhận ra vẻ bất an của đứa cháu, thất kinh hỏi:
- Lẽ nào cháu cũng tham gia phản đối?
Bùi Tấn khẩn trương gật đầu:
- Tôn nhi đã ký tên vào sổ phản đối rồi.
Bùi Củ sa sầm sắc mặt:
- Chuyện này sao cháu không nói cho ta biết? Tự ý ký tên à.
Bùi Tấn cúi đầu, một lúc lâu sau nói nhỏ:
- Là Đại Lý Tự Khanh Liễu Huyền Mậu xúi giục tôn nhi ký tên, tôn nhi cũng bất mãn về việc Sở Vương chỉ kiên trì đánh Trung Nguyên mà không để ý vấn đề lương thực triều đình đang cấp bách, nên mới ký tên.
- Ngươi…
Bùi Củ tức giận đến nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Tấn nói:
- Tật cũ của ngươi lại tái phát rồi, bởi vì từ xương tủy ngươi vẫn xem thường Dương Nguyên Khánh, chỉ cần là việc bất lợi đối với y thì ngươi đều tham gia, có đúng không?
- Tôn nhi không dám, chỉ có điều y rất coi trọng Bùi Thanh Tùng nên tôn nhi thấy bất mãn.
- Ngươi còn không thừa nhận à!
Bùi Củ vô cùng giận dữ, đập bàn mắng:
- Ngươi thật lỗ mãng, ngu xuẩn, tự cho mình là đúng, cái bệnh cũ này chết cũng không hối cải. Bùi gia chúng ta sẽ chết tất trên tay ngươi.
Bùi Tấn sợ đến mức quỳ thụp xuống:
- Tôn nhi biết sai rồi!
- Biết sai à!
Bùi Củ run rẩy chỉ vào hắn:
- Mười mấy năm rồi, đã lúc nào ngươi biết sai? Lúc trước khi Nguyên Khánh cưới Mẫn Thu, ngươi phản đối, nói rằng đích nữ không lấy con vợ kế, là vì ngươi xem thường xuất thân của y, vì thế lúc nào ngươi cũng có thái độ khinh miệt, ngươi cho rằng Dương Nguyên Khánh không biết sao? Tại sao y phải dìu dắt Bùi Thanh Tùng, chính là vì y không muốn để ngươi hủy hoại Bùi gia. Ta thật có mắt như mù, không ngờ một lòng nâng đỡ trưởng tôn nhưng cái đồ ăn chơi trác táng phá gia chi tử như ngươi không mở mắt ra được.
Bùi Củ càng nói càng giận dữ:
- Ngươi cút, cút ngay!
Bùi Tấn bị mắng chửi đến mất hết cả can đảm, đứng dậy bước đi. Bùi Củ lại hung tợn nhìn theo hắn nói:
- Ngươi chết đi không có gì đáng tiếc, nhưng việc ngươi ký tên sẽ bị cho rằng ta đứng sau giật dây, làm sao mà ngươi cứu vãn được chuyện này đây?
Bùi Tấn run rẩy nói:
- Tôn nhi sẽ đi giải thích với y, chuyện này là do tôn nhi hồ đồ, không có liên quan gì tới tổ phụ cả.
- Y là ai vậy?
Bùi Củ lớn tiếng hỏi.
- Y là Sở Vương điện hạ!
- Không phải, y là ai?
Giọng Bùi Củ càng thêm nghiêm khắc.
Bùi Tấn gần như suy sụp, y cũng gào khóc:
- Lệnh tổ, tôn nhi thực sự không biết mà.
- Y là Hoàng đế điện hạ, ngươi phải nhớ kỹ rằng, y là Hoàng đế điện hạ cai quản toàn thiên hạ, y muốn bóp chết Bùi gia tựa như giết chết một con kiến vậy. Đến hôm nay Bùi Uẩn vẫn chưa về, ngươi có biết tại sao không? Đồ ngu như ngươi thử nghĩ xem!
Bùi Tấn cả người chấn động, lần này hắn thực sự đã ghi nhớ kỹ rồi.
Bùi Củ không cho phép Bùi Tấn cưỡi ngựa, cũng không cho hắn ngồi xe, lệnh cho hắn đi bộ đến Sở Vương phủ, trên đường đi phản tỉnh lại sự ngu ngốc của mình.
Tổ phụ một phen lên án mạnh mẽ khiến Bùi Tấn đã tỉnh ngộ ra một chút, hắn ý thức được sự ngu xuẩn của mình. Đại Lý Tự khanh Liễu Huyền Mậu rõ ràng chính là nhân vật cốt cán của Vương đảng, y xui hắn ký tên là có dụng ý sâu xa, bản thân hắn không ngờ được rằng mình bị Liễu Huyền Mậu đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Bùi Tấn xấu hổ đến mức hận không thể tự tát cho mình một cái, tại sao bản thân lại ngu xuẩn đến như vậy? Hắn lại nghĩ tới nhị tổ phụ Bùi Uẩn, đến nay vẫn còn nằm trong tay Lý Mật chưa về được. Là lão không thể về được? Căn bản không phải như vậy, mà là Dương Nguyên Khánh không cho phép lão về.
@by txiuqw4