- Chiến dịch Trung Nguyên lần này tuy Dương Nguyên Khánh không rút quân vì áp lực trong triều nhưng thánh thượng cũng không phủ định nỗ lực của Hạo Ninh huynh. Thánh thượng kêu ta chuyển lời tới ngươi rằng lần này Vương sứ quân làm rất tốt, khiến nội bộ triều Tùy rạn nứt, đáng được khen thưởng.
Ôn Đại Nhã nói xong, lấy một con kỳ lân bằng ngọc bích đặt lên bàn, cười nói:
- Đây là kỳ lân Thánh thượng ban cho Hạo Ninh huynh, ngoài ra, gia phong là Tấn Dương Huyện công, Thánh thượng hi vọng ngươi có thể tiếp túc cống hiến vì Đại Đường.
Vương Tự tiếp nhận ngọc bích kỳ lân, nhìn rất kỹ, kỳ lân được dùng loại ngọc Hòa Điền quý giá nhất chạm khắc thành, toàn thân xanh biếc mượt mà, không có một tì vết nào cả, là ngoại ngọc quý hiếm nhất, trên đế có một hàng chữ vàng: Ngự tứ Tấn Dương Huyện công Vương Tự.
Vương Tự trong lòng rất xúc động. So với sự đối xử lạnh lùng, tàn khốc của Dương Nguyên Khánh thì Hoàng đế triều Đường Lý Uyển đối xử với lão thật hậu hĩnh. Lão lại quên rằng mới đầu lão đã cho con trai đến cung phụng Đông cung quán.
Mấy tháng trước Vương Tự bị bãi tướng giáng chức, lão không chịu chấp nhận số phận, bình tĩnh chịu bị giáng chức, bởi vì cái giá mà triều Đường mở ra cho lão là Lễ Bộ Thượng Thư, cho người anh em Vương Túc của lão là Hộ bộ hữu Thị lang.
Một bên bị giáng chức, một bên là lợi lộc to lớn mê hoặc, lão làm sao còn có thể trung thành với triều Tùy, lão đã bí mật đầu hàng Lý Uyên, đầu hàng triều Đường. Lão không chịu đến Triệu Quận đảm nhiệm chức Thái Thú, cáo bệnh ở lại Thái Nguyên, chính là để không chế vây cánh của lão ở trong triều..
Sau khi tấm màn đại chiến Trung Nguyên kéo ra, Vương Tự nhận được mật thư của triều Đường, buộc lão phải nghĩ cách ngăn chặn chân sau của quân Tùy, vừa hay lúc này rất nhiều quan đại thần oán giận quân Tùy nếu tiến công Trung Nguyên thì tất sẽ làm cho các tá điền chạy hết, rất nhiều người đều cảm thấy suy sụp tinh thần.
Vương Tự lợi dụng cơ hội này mượn cớ triều đình khủng hoảng tài chính, triều Tùy không thể chèo chống được cuộc chiến ở Trung Nguyên, ra ám lệnh cho vây cánh của mình phát động trò “ký tên phản đối chiến tranh Trung Nguyên” gây tiếng vang rất lớn, thậm chí ngay cả hai tướng quốc của Tử Vi Các cũng ký tên lên tiếng ủng hộ, gây thêm áp lực lớn cho triều đình.
Điều duy nhất khiến Vương Tự tiếc nuối chính là, triều đình không thể khống chế được quân đội, quân đội trực tiếp nằm trong tay Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đứng vững trước áp lực, đánh xong chiến dịch Trung Nguyên. Kết quả này khiến Vương Tự thấy hổ thẹn với sự kỳ vọng mà Lý Uyên dành cho lão.
Vương Tự thở dài:
- Cảm tạ Thánh thượng Long ân, Vương mỗ thật bất tài, không thể báo đáp được Thánh thượng, trong lòng vô cùng xấu hổ. Sớm biết thế này thì lúc trước ta nên theo ngài đi Trường An, thì cũng không đến nỗi phải chịu nỗi nhục như ngày hôm nay.
Ôn Đại Nhã khẽ cười nói:
- Thánh Thượng kêu ngươi không nên tự trách mình, ngươi đã làm rất tốt, hi vọng lần sau ngươi sẽ không ngừng cố gắng, lợi dụng hết nhân lực của Vương gia ở Hà Đông để đạt được thành tích.
Vương Tự trầm tư chốc lát rồi nói:
- Ta hiện có một cách, sau khi Tùy quân chiếm được Trung Nguyên thì phải ổn định dân chạy nạn, chấn hưng dân sinh, như vậy cần một lượng lớn lương thực. Hiện tại rõ ràng là lương thực của triều đình không đủ, chỉ dựa vào tiết kiệm thôi thì không đủ. Cuối cùng bọn họ nhất định sẽ nhắm vào số lương thực dư thừa của nông dân Hà Đông. Ta nghe nói vương triều Tùy đã bắt đầu bắt tay vào thu mua lương thực dư thừa trong tay nông dân, ta có thể lợi dụng ảnh hưởng của Vương gia, hô hào nông dân chống lại việc thu mua lương thực. Một khi xảy ra xung đột với quan phủ thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của triều Tùy. Kỳ thực hiện tại Hà Đông đã có rất nhiều người bất mãn với việc trợ cấp cho Hà Bắc, chỉ cần chúng ta lại dẫn dắt và tuyên truyền thì rất dễ ràng để xảy ra xung đột.
Ôn Đại Nhã vuốt râu gật đầu:
- Dùng cách làm dao động cội rễ của Triều Tùy quả thực không tệ, nhưng Thánh thượng muốn an toàn là số một, phải học cách tự bảo vệ mình. Dương Nguyên Khánh cực kỳ tinh anh, một khi hắn đã phát hiện ra dấu vết thì hắn sẽ nhất định không buông tha cho các ngươi, Thánh thượng không muốn Vương gia xảy ra chuyện.
Vương Tự chợt nhớ tới vụ án cấm rượu, đây đúng là vấn đề to lớn khiến lão phải đau đầu. Ba ngày hôm nay không hề có tiến triển gì cả, thậm chí lão đã nhờ Vương Phi nói đỡ cũng không có tin tức gì, nó giống như hòn đá tảng đang đeo trong lòng lão vậy, không biết bao giờ mới rơi xuống được.
- Hạo Ninh huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ôn Đại Nhã phát hiện ra Vương Tự có vẻ không được tự nhiên, dường như có tâm sự gì đó. Vương Tự cười miễn cưỡng:
- Hai đứa cháu vi phạm lệnh cấm bán rượu, bị người ta tố giác, giờ gặp chút ít phiền toái. Ta hiện đang tìm cách để bình ổn việc này.
- Vấn đề rất nghiêm trọng sao?
Ôn Đại Nhã lo lắng hỏi.
- Chắc có lẽ không nghiêm trọng, ta đã nhờ cậy Vương Phi nói đỡ, hai hôm nay quan phủ đã ngừng việc này lại, không truy cứu thêm, đoán chừng là chuyện lớn hóa nhỏ, đợi sau khi dư luận lắng xuống thì chắc sẽ không có vấn đề gì.
- Tuy nói như vậy nhưng vẫn không thể sơ suất được, cố gắng tìm người nói đỡ, nếu bị xử phạt thì phải chấp nhận, tóm lại phải giữ bình an.
Vương Tự gật đầu, lão đã lường trước tình huống xấu nhất, nếu thực sự không bảo vệ được đứa con thì cũng không còn cách nào khác.
Trong cuộc đấu tranh quyền lực, có một thủ đoạn cao minh gọi là giương cung mà không bắn, cũng chính là sau khi một vụ án lớn xảy ra, không nên gấp rút xử lý, trước hết đưa vụ án ra ánh sáng, sau đó cứ duy trì ở trạng thái căng thẳng, yên lặng theo dõi biến chuyển, đợi khi thời cơ chín muồi mới ra đòn sấm sét.
Hiện Dương Nguyên Khánh đang dùng thủ đoạn giương cung mà không bắn. Một mặt không xử lý vụ án ủ rượu lậu của Vương gia, mặt khác tiếp tục hâm nóng dư luận, dưới áp lực mạnh mẽ này nội bộ Vương đảng nhất định sẽ xảy ra rạn nứt.
Tiết Thu khi đến Vương phủ thì trong lòng lo lắng nhưng khi trở về thì kinh hồn bạt vía, mãi đến khi về tới nhà hai chân gã vẫn run lên từng đợt.
Gã không thể ngờ được rằng, Vương Tự lại bí mật tiếp sứ giả Đường triều, điều này khiến cho gã cảm thấy vừa bị giáng một gậy vào đầu. Lúc trước Vương Tự mượn cớ rằng tiến đánh Trung Nguyên sẽ dẫn đến lượng lớn tá điền bỏ chạy, cần phải bảo vệ lợi ích của địa chủ ở Hà Đông, phản đối chiến dịch Trung Nguyên.
Tiết Thu cũng biết thực tế là Vương Tự muốn báo thù Dương Nguyên Khánh để xả giận. Là môn sinh của Vương thị, là một thành viên của Vương đảng, Tiết Thu cũng đã tận tâm tận lực làm việc cho lão, đã thăm hỏi khuyên bảo, lôi kéo được hầu hết các môn sinh ngày trước của phụ thân gã, lôi kéo được hơn hai chục người bạn ký tên.
Nhưng Tiết Thu tuyệt đối không thể ngờ rằng, Vương Tự lại cấu kết với Đường triều, tất cả những gì họ làm không phải là giúp Vương Tự xả giận mà là Đường triều sắp xếp nhiệm vụ cho Vương Tự, họ đã bị Vương Tự lừa gạt, trở thành gian tế cho triều Đường.
Phát hiện này khiến Tiết Thu vừa giận vừa hối hận. Gã gần như đã thò cổ vào thòng lọng, một khi sự việc bại lộ thì lẽ nào gã lại chạy trốn sang triều Đường hay sao?
Tiết Thu ở trong phòng thở ngắn than dài, đứng ngồi không yên, lúc này vợ gã là Bạch thị bưng trà bước vào phòng.
Bạch thị cũng xuất thân từ danh môn ở Triệu quận, phụ thân của nàng là Bạch Phong Dật là bạn cùng học với Tiết Đạo Hành. Hai vị tiền bối đã đồng lòng tác thành mối nhân duyên cho hai người từ khi còn bé.
Mười sáu tuổi thành hôn, đến nay hai người đã thành hôn được hơn mười năm, sinh một trai một gái. Con trai trưởng là Tiết Giang, năm nay đã mười bốn tuổi, cũng thông minh chăm chỉ giống như cha.
Cùng chung sống với chồng mười mấy năm, Bạch thị rất hiểu chồng. Gã lần này về tâm trạng lo lắng bất an, xưa nay chưa bao giờ gã tỏ ra như vậy cả.
Không biết có chuyện gì xảy ra, Bạch thị thấy lo lắng liền lấy cớ mang trà vào để gặp chồng.
Bạch thị đặt chén trà lên bàn, thấy chồng ngồi xuống lại đứng lên, chắp tay đi lại trước cửa sổ rồi thở dài. Nàng không kiềm được hỏi:
- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có gì, nàng không nên hỏi nhiều.
Tiết Thu bực dọc đáp.
Bạch thị đến ngồi bên cạnh chồng, cầm tay gã dịu dàng nói:
- Chúng ta thành hôn đã mười lăm năm nay, chưa bao giờ thiếp thấy chàng lo lắng bất an đến như vậy, nhất định đã xảy ra đại sự, chàng hãy nói cho thiếp biết, dù có chuyện lớn tày trời thì chúng ta cũng cùng nhau gánh vác.
Bị bàn tay mềm mại ấm nóng của vợ nắm chặt, Tiết Thu thấy bình tĩnh lại một chút, gã thở dài:
- Ta bị Vương Tự lừa, không khéo là tan cửa nát nhà đến nơi rồi. Hiện ta rất lo lắng không biết phải làm sao.
Bạch thị cả kinh:
- Phu quân cũng tham gia vụ ủ rượu lậu sao?
- Không có liên quan gì đến vụ ủ rượu lậu cả, là chuyện khác.
Tiết Thu cười khổ một tiếng:
- Ngay cả nàng cũng biết chuyện Vương gia ủ rượu lậu à?
Bạch thị không có cảm tình với Vương gia, đặc biệt là vợ Vương Tự đối với nàng vô cùng ngạo mạn, chê nàng dùng trang sức không quý giá, chê nàng y phục không đẹp đẽ, điều này khiến Bạch thị vô cùng khó chịu.
Nàng cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Giờ thì ai mà không biết vụ Vương gia ủ rượu lậu, trong thành Thái Nguyên đã đồn ầm lên từ lâu rồi, già trẻ đều biết cả. Giờ thì chỉ chờ xem sẽ xử lý con trai Vương gia thế nào thôi, mọi người đều nói các quan bao che cho nhau, có việc đơn giản như vậy mà kéo dài hai ngày trời, không biết còn đợi cái gì?
Người nói vô tâm nhưng người nghe lại để tâm. Bạch thị buột miệng oán thán nhưng lại khiến Tiết Thu nảy ra một ý. Đúng là như vậy, việc Vương gia ủ rượu lậu nhân chứng vật chứng đã có đủ, sự tình rất đơn giản, sao Sở Vương không xử lý?
Sở Vương điều tra vụ này rất nhanh gọn, quyết đoán nhưng xử lý lại lề mề là vì sao, chẳng lẽ là…
Tiết Thu chợt tỉnh ngộ, chẳng lẽ là Sở Vương muốn mượn đề tài để nói chuyện mình, dùng việc ủ rượu lậu để đối phó Vương gia, nên mới trù trừ không xử lý vụ này.
Nghĩ vậy, Tiết Thu hít một hơi dài. Từ sau khi trở về Sở Vương không hề đả động tới việc các quan thỉnh nguyện, điều này không có nghĩa là ngài sẽ không xử lý. Tất nhiên là ngài đang chờ đợi thời cơ, rất có khả năng là sẽ quăng lưới đánh trọn vây cánh của Vương đảng, trong đó bao gồm cả gã.
Mồ hôi trên trán Tiết Thu vã ra đầm đìa, gã ý thức được rằng vấn đề bắt đầu nghiêm trọng. Bạch thị vội vàng dùng khăn lau mồ hôi cho gã, dịu dàng khuyên nhủ:
- Phu quân, Vương gia tuy là danh môn nhưng Vương Tự sống không biết điều, vợ lão là người xu nịnh. Ai phục sức đẹp đẽ, đắt tiền thì mụ coi là quý nhân, ai ăn mặc bình thường thì mụ coi khinh. Từ mụ có thể thấy Vương Tự chắc chắn không đáng là chỗ dựa cho chàng. Lần này lão lừa gạt chàng, lần sau sẽ giết hại chàng, chàng phải nghe lời khuyên của thiếp, hãy rời bỏ lão, hiếu trung với Sở Vương.
Sở Vương là hạng người gì, Bạch thị không rõ. Nhưng nàng rất thích Sở Vương phi. Sở Vương phi chủ trương cần kiệm, phản đối xa hoa lãng phí, bất kể bên trong phủ hay ngoài phủ đều ăn vận áo đay, trang sức bình thường, quản gia rất tiết kiệm để làm gương.
Từ con người Sở Vương phi, Bạch thị cảm thấy Sở Vương nhất định cũng không tệ, vậy sao chồng nàng lại không hiếu trung với Sở Vương, theo Vương đảng làm gì. Đã từ lâu nàng muốn khuyên nhủ chồng như vậy.
Tiết Thu gật đầu:
- Việc này để ta suy nghĩ thêm.
Tiết Thu chắp tay đi chậm rãi đi trên đường cái. Trong đầu gã đang nghĩ đến hậu quả của chuyện này. Gã đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, Vương Tự đúng là cấu kết với triều Đường, mà vụ ủ rượu lậu rất có khả năng là đòn phản kích của Dương Nguyên Khánh.
Vấn đề hiện tại là thái độ của gã, phải làm thế nào để bảo toàn tính mạng của mình, rời xa Vương đảng, làm người ngoài cuộc. Có lẽ giờ cũng hơi muộn, mấu chốt là gã đã làm những việc không nên làm, gã nhất định phải làm điều gì đó để chuộc lại tội lỗi của mình.
Tiết Thu ngẩng đầu, phát hiện ra mình đã đi tới trước cổng Sở Vương phủ. Tiết Thu ngầm thở dài, trong lòng gã đang rối bời nên mới ma xui quỷ khiến đến nơi đây.
Tiết Thu nhìn lên ba chữ triện trên cổng chính Sở Vương phủ. Hắn nhớ phụ thân hắn đã từng nói một câu “Dương Nguyên Khánh là người rất lợi hại, lòng lang dạ sói, tương lai hoặc là thăng thiên đắc đạo, hoặc là chết không có chỗ chôn”.
Đây là kết luận sau khi phụ thân hắn sống chung với Dương Nguyên Khánh một thời gian ở Giang Ninh. Tiết Thu ghi nhớ rất kỹ. Kết quả ngày hôm nay đã chứng minh phán đoán của phụ thân gã. Vương Tự còn lâu mới là đối thủ của Dương Nguyên Khánh, gã có theo gót lão thì cũng chỉ có thể đi trên con đường phản bội Đại Tùy mà thôi.
Mà bây giờ xem ra, kết quả cuối cùng là Vương Tự đến triều Đường thăng quan phát tài còn rốt cục bọn vậy cánh như gã lại trở thành vật hi sinh của cuộc đấu tranh quyền lực.
Nghĩ vậy, Tiết Thu cắn mạnh răng, bước nhanh lên bậc thang, chắp tay nói với thân vệ:
- Xin chuyển lời tới Sở Vương điện hạ, có Thái Trì Khanh Tiết Thu có cơ mật đại sự cầu kiến.
Dương Nguyên Khánh đang chuẩn bị cho ngày mai xuất phát đi thị sát sáu quận ở Quan Bắc. Y đã cho vây cánh Vương Tự thời gian hai ngày, nếu những người này còn không thức thời thì đừng trách Dương Nguyên Khánh này không khách khí.
Trong thư phòng, Dương Nguyên Khánh đem vài quyển sách bỏ vào hòm da, đây là vật y bắt buộc phải mang theo, một vài cuốn sách yêu thích, cùng với lệnh tiễn lệnh bài và ấn tỉ Sở Vương.
Những vật dụng khác y không phải bận tâm, đã có thê tử Bùi Mẫn Thu lo thu xếp rồi giao cho thân binh của y.
Lúc này từ ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của thân binh:
- Khởi bẩm tổng quản, có Thái Thường Tự Tiết Thiếu Khanh đến, nói rằng có cơ mật đại sự cầu kiến.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, lập tức mỉm cười. Quả nhiên gã đã đến. Y lập tức ra lệnh:
- Đưa gã vào ngoại thư phòng chờ ta, ta sẽ tới ngay.
Dương Nguyên Khánh uống một ngụm trà rồi đi tới ngoại thư phòng. Y biết rất rõ Tiết Thu là một trong những nòng cốt quan trọng của Vương đảng, xuất thân từ danh gia vọng tộc ở Hà Đông, là con trai của bậc đại nho Tiết Đạo Hành.
Chỉ tiếc Tiết Đạo Hành tính cách nóng nảy, đắc tội Dương Quảng, cuối cùng bị Dương Quảng treo cổ mà chết, con trai lão có vẻ không có cái tính xấu giống như lão.
Đi vào ngoại thư phòng, Dương Nguyên Khánh thấy Tiết Thu đã chờ sẵn ở đó. Thấy Sở Vương bước vào, Tiết Thu vội vàng thi lễ:
- Hạ quan Tiết Thu tham kiến Sở Vương điện hạ!
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Tiết Thiếu Khanh rất ít đến phủ ta, hôm nay đến quả thực là khách quý.
Tiết Thu hổ thẹn thở dài:
- Hạ quan và Sở Vương điện hạ tiếp xúc quá ít, thật phụ lòng điện hạ ưu ái.
Dương Nguyên Khánh khoát tay:
- Còn nhiều thời gian! Tiết Thiếu Khanh mời ngồi!
Tiết Thu ngồi xuống, gã vừa khom người định nói thì Dương Nguyên Khánh lại cười nói:
- Không vội, uống trà đã rồi nói.
Một thị nữ bưng vào hai chén trà xanh. Dương Nguyên Khánh nâng chung trà lên nói:
- Đây là loại trà sắc bằng nước suối Hổ Bào ở Tây Sơn Thái Nguyên, nước suối mới tinh vừa cấp sáng sớm hôm nay, dùng cát tía ở quận Ngô sao lửa nóng trong ba phút. Từ lâu đã nghe rằng lệnh tôn là bậc cao thủ về trà, chắc Tiết thiếu khanh cũng hiểu biết ít nhiều, hãy nếm thử xem, vị trà thế nào?
Tiết Thu quả thực cũng khá hiểu biết về trà ngon và sao trà, chỉ có điều hiện giờ gã đâu còn tâm trí thưởng thức trà. Gã uống bừa một ngụm cười khổ nói:
- Trà quả không tệ, nhưng hạ quan đang lòng nóng như lửa đốt, xin cho phép hạ quan lần sau đến uống trà.
Dương Nguyên Khánh ha hả cười:
- Xem ra Tiết Thiếu Khanh cũng tính tình nôn nóng. Được rồi, Tiết Thiếu Khanh đến gặp ta có chuyện gì gấp vậy?
- Bẩm Điện hạ, hạ quan có tình báo quan trọng, khoảng nửa canh giờ trước, Vương Tự đã bí mật tiếp sứ giả triều Đường trong Vương phủ.
Dương Nguyên Khánh mấy ngày trước thật không ngờ rằng việc này lại liên quan đến triều Đường, nhưng giờ thì y đã hiểu rõ, Vương Tự phát động phản đối chống chiến tranh Trung Nguyên, đằng sau lưng rất có khả năng có liên quan đến triều Đường. Giờ câu nói của Tiết Thu đã chứng thực được suy đoán của y.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hỏi:
- Đường triều sứ giả là ai?
- Cái này hạ quan cũng không biết, bởi vì một canh giờ trước hạ quan đến Vương phủ thì gặp Vương Lăng ở ngoài cổng.
Dương Nguyên Khánh vội cắt lời gã:
- Có phải là Vương Lăng làm cung phụng ở Đông Cung không?
- Đúng là y, y và hạ quan nhiều năm là bạn học, khi nói chuyện gã đã tiết lộ tin triều Đường cho sứ giả tới.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đi vài bước rồi dừng lại hỏi:
- Vì sao Tiết Thiếu Khanh lại nói cho ta biết chuyện này?
Tiết Thu thở dài:
- Năm đó khi điện hạ ở Giang Đô, có ơn cứu mạng phụ thân hạ quan. Về sau phụ thân hạ quan có nói với các huynh đệ của hạ quan rằng nếu có cơ hội thì phải báo đáp ơn đức của điện hạ, nhưng tiếc rằng hạ quan chỉ nhớ ơn của sư môn mà quên đi ơn đức của điện hạ, đã làm những việc tổn hại đến điện hạ, hạ quan đã toàn toàn tỉnh ngộ, cầu xin điện hạ thứ tội.
Nói xong, Tiết Thu khoanh hai tay, quỳ rạp xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh.
- Tiết thiếu khanh không cần như thế, mau đứng lên!
Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ Tiết Thu dậy, trấn an y nói:
- Ngươi có thể tỉnh ngộ, đủ thấy thành ý của ngươi. Ta Dương Nguyên Khánh cũng có đủ lòng dạ tha thứ lỗi lầm của ngươi. Chuyện cũ trước kia ta sẽ bỏ qua, chỉ hy vọng tương lai, ngươi đừng để cho ta thất vọng.
Tiết Thu trong lòng vừa cảm kích, vừa xấu hổ. Y thở dài nói:
- Xin điện hạ yên tâm, hạ quan sẽ không làm điện hạ thất vọng lần nữa.
Nói xong, Tiết Thu lấy một tấm ngân bài từ trong lòng, đặt trước mặt Dương Nguyên Khánh:
- Đây là vật mà năm đó điện hạ đưa cho gia phụ. Ngài đã nói, nếu một ngày gia phụ gặp nguy hiểm, có thể cầm tấm ngân bài này đi Phong Châu. Tuy rằng về sau gia phụ đã bất hạnh chết trong tay của Dương Quảng, nhưng ông ấy vẫn rất cảm kích điện hạ.
Nhận lấy tấm ngân bài trong tay của Tiết Thu, Dương Nguyên Khánh nhận ra đó chính là vật mà mình đưa cho Tiết Đạo Hành năm đó. Tấm ngân bài này cũng ngợi nhớ những hồi ức xưa.
Khi đó là khoảng năm Đại Nghiệp thứ tư, vì đối phó với nhân vật nòng cốt của quý tộc Quan Lũng là Trương Cẩn, hắn đã phụng chỉ đi Giang Đô giết con của Trương Cẩn.
Chính là ở lúc đó, hắn quen biết Tiết Đạo Hành. Ông ta là một người rất có học vấn, là một vị đại nho nhưng xử lý sự việc lại rối tinh rối mù.
Khi đó, mình đối với tương lai tràn đầy tin tưởng, tưởng rằng sẽ được đi Phong Châu nhậm chức. Không ngờ về sau xảy ra nhiều chuyện. Đúng là người lúc còn trẻ, luôn nghĩ đến việc gì cũng dễ dàng.
Dương Nguyên Khánh nhắm hai mắt lại, hai tay khép lại ở trước ngực, ngửa đầu lên nóc nhà, trầm tư thật lâu không nói. Tiết Thu không dám quấy rầy Dương Nguyên Khánh, chỉ phải im lặng. Dương Nguyên Khánh tựa hồ cũng không gấp gáp cái gì.
@by txiuqw4