Đội thuyền lách về hướng bắc, tới phía bắc hòn đảo. Dương Nguyên Khánh lập tức nhìn thấy chỗ cửa sông Vân Thủy xa xa ngoài mười mấy dặm, bọt nước biển hòa vào nước ngọt trở nên trắng xóa, cùng với biển cả màu xanh thẳm xung quanh hình thành hai mảng đối lập rõ ràng.
Cửa sông rộng chừng vài dặm, hoàn toàn có thể lái thuyền biển cỡ lớn vào. Chính lúc này, trên cột buồm bỗng nhiên có binh sĩ trông về phía xa hô to:
- Phía trước có thuyền binh!
Chỉ thấy ngoài hai dặm, một chiếc thuyền khoảng trăm tấn đang muốn rời khỏi hải đảo. Chiếc thuyền lay động, tỏ ra vô cùng hoảng sợ. Trong khoảnh khắc rời khỏi hải đảo, một binh lính Triều Tiên nhảy lên thuyền lớn, phía sau còn có mười mấy binh lính điên cuồng chạy theo, vừa chạy vừa hô, giống như muốn thuyền lớn chờ bọn họ.
Lai Hộ Nhi vội nhìn xung quanh, chỉ thấy ngoại trừ chiếc thuyền chiến này ra thì không có chiếc thuyền nào khác, cả thuyền cá cũng không có, y vội hạ lệnh:
- Chặn chiếc thuyền đó!
Cờ màu huy động truyền đạt cờ hiệu, mấy chiếc thuyền lớn bổ sóng chạy nhanh lên trước, một lát thì vây trước thuyền chiến Triều Tiên. Trên thuyền lớn binh lính quân Tùy bắn tên như mưa, mười mấy binh lính kêu thảm thiết bị trúng tên ngã xuống, binh lính còn lại chui vào trong khoang thuyền trốn. Dây cột buồm thuyền chiến Triều Tiên bị bắn đứt, cột buồm rớt xuống, con thuyền lảo đảo tại chỗ, cũng không thể tiến về phía trước nữa.
Không bao lâu, quân Tùy ép mười mấy binh lính Triều Tiên lên thuyền lớn, mười mấy binh lính Triều Tiên toàn bộ quỳ trên boong thuyền, cầu xin tha mạng.
Lai Hộ Nhi tiến lên gặng hỏi mấy câu, quay đầu nói với Dương Nguyên Khánh:
- Những binh lính này đều là thủy quân Triều Tiên, bọn họ phụ trách đóng giữ hải đảo, tổng cộng bốn mươi người, trên đảo còn có mười mấy người chưa lên thuyền.
Dương Nguyên Khánh nhướn mày nói:
- Triều Tiên có thủy quân sao, sao ta chưa nghe nói?
Lai Hộ Nhi cũng lần đầu tiên nghe nói Triều Tiên có thủy quân, y lại gặng hỏi mấy câu, lúc này mới nói:
- Thủy quân là năm ngoái mới thành lập, khoảng năm ngàn người, trăm chiếc thuyền chiến, bố trí trong Vân Thủy.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, hạ lệnh nói:
- Để lại ba ngàn quân đội chiếm lĩnh hòn đảo, trung quân và hậu quân cập bến lên đảo, tiền quân tiếp tục tiến lên, đi vào Vân Thủy.
Dương Nguyên Khánh là chủ soái, hắn chỉ quan tâm hành động quân đội trên phương diện lớn, bố trí chi tiết khác điều là do phó tướng an bài. Lai Hộ Nhi giữ lại ba ngàn người trú đảo, hơn tám trăm thuyền biển của trung quân và hậu quân đều cập bến bên cạnh hòn đảo, chờ mệnh lệnh.
Hơn ba trăm thuyền chiến còn lại dưới suất lĩnh của Dương Nguyên Khánh và Lai Hộ Nhi chạy về hướng cửa biển Vân Thủy. Vân Thủy cũng chính là sông Đại Đồng bây giờ, Bình Nhưỡng bây giờ kéo dài qua hai bờ sông Đại Đồng, nhưng Bình Nhưỡng của triều Tùy thì nhỏ hơn nhiều, thuộc bờ bắc Vân Thủy, là tòa đại thành được tường thành bao vây, chu vi hơn ba mươi dặm, tường thành cao to kiên cố.
Để tấn công Bình Nhưỡng, Dương Nguyên Khánh tính toán ba phương án. Phương án thứ nhất là thừa dịp lúc đêm tấn công Bình Nhưỡng, phối hợp nội ứng, trả cái giá nhỏ nhất chiếm lĩnh Bình Nhưỡng. Nhưng do tồn tại của thủy quân Triều Tiên, phương án này rõ ràng không hiện thực lắm.
Phương án thứ hai là tốc chiến tốc thắng, cho dù bị quân Triều Tiên phát hiện, nhưng thừa dịp quân Triều Tiên chuẩn bị không đầy đủ, cường công đoạt thành.
Còn phương án thứ ba chính là gặp gỡ bất ngờ, tiến công bị cản, khiến quân Tùy không thể không đối mặt với sự ngoan cường phòng ngự của thủ quân Triều Tiên. Dưới tình huống này, quân Tùy phải dùng tới vũ khí hạng nặng mới có thể tấn công thành Bình Nhưỡng.
Còn một khả năng xấu nhất, chính là đội quân của Cái Tô Văn đến trợ giúp thành Bình Nhưỡng. Nhưng Dương Nguyên Khánh đã làm hết sức rồi, nếu chủ lực của Cái Tô Văn còn xuất hiện, vậy thật đúng gọi là “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”.
320 thuyền chiến thủy quân quân Tùy xếp thành hàng chạy vào cửa khẩu Vân Thủy, theo dòng chảy mà đi, vì bị ảnh hưởng của dòng nước nên tốc độ đội thuyền đi không nhanh.
Hạ lưu Vân Thủy rộng chừng mười mấy dặm, ở giữa thỉnh thoảng còn có đảo nhỏ. Mặt dù mặt sông rộng lớn, nhưng ba trăm chiếc thuyền lớn chạy trên mặt sông vẫn hiển hiện đồ sộ dị thường.
Đội thuyền tụ tập lại mà đi, kéo dài hơn mười dặm, giống như con rồng lớn xông đến từ biển rộng, ngao du trong sông lớn. Hai bờ nhân khẩu dày đặc, khắp nơi đều là nông điền và thôn trang rộng lớn.
Chỗ này là đồng bằng phù sa hạ lưu Vân Thủy, chất đất phì nhiêu, sông ngòi ngang dọc, từ xưa chính là khu tập trung dày đặc nhân khẩu nhất Triều Tiên. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các khu rừng rậm, giống như bảo ngọc màu lục điểm xuyến trên bình nguyên.
- Tổng quản, chúng ta không thể im hơi lặng tiếng tiến đến Bình Nhưỡng. Lai Hộ Nhi bên cạnh lại lần nữa nhắc nhở Dương Nguyên Khánh. Đây đã là lần thứ ba y nhắc nhở, y có kinh nghiệm, y biết không thể không bị phát hiện.
Dương Nguyên Khánh chỉ có thể ôm lấy cười khổ, hắn phát hiện cuối cùng tại sao Lai Hộ Nhi nói như vậy. Trên bờ bắc, từng đám người lớn và trẻ con chạy băng băng theo đội thuyền, ra sức vẫy tay, lớn tiếng hò hét.
Nhưng lúc này, Lai Hộ Nhi bước nhanh đi lên mũi thuyền, hết sức chăm chú nhìn một tòa tháp canh bằng đá trên bờ bắc. Tháp canh cao ba trượng, đứng sừng sững ở bờ bắc, giống hệt như ngọn hải đăng.
Tháp canh dựa vào bờ sông cách bọn họ khoảng một dặm, bất cứ động tĩnh gì trên Vân Thủy đều sẽ bị nó thu vào trong mắt.
Dương Nguyên Khánh cũng phát hiện tòa tháp này, hắn đi lên trước, chăm chú nhìn tháp canh hỏi:
- Đây là khói đốt lửa báo động của quân Triều Tiên sao?
Lai Hộ Nhi gật đầu:
- Lần đầu tiên đánh chiến Triều Tiên nó còn chưa có. Vì thủy quân của ta suýt chút nữa đoạt được Bình Nhưỡng, cho nên quân Triều Tiên đã tiếp nhận giáo huấn, dọc theo sông lắp đặt mười tòa báo động khói lửa. Chỉ cần chúng ta men theo sông mà đến, nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới hiểu, theo như lời Lai Hộ Nhi nói không thể gạt được quân Triều Tiên, là chỉ báo động khói lửa ven sông, mà không phải thôn dân ven sông.
Lai Hộ Nhi vừa dứt lời, thì thấy trên tháp canh bằng đá có ba cột khói lửa xông lên trời. Bọn họ bị lính tháp Triều Tiên phát hiện rồi, liền sau đó chỗ xa xa lại xuất hiện ba cột khói lửa.
Dương Nguyên Khánh nheo mắt lại, cảnh báo lúc này hẳn đã truyền tới thành Bình Nhưỡng, phương án đầu tiên của hắn đã không thể thực hiện rồi. Nếu nội trong nửa ngày không tới được thành Bình Nhưỡng, như vậy phương án thứ hai tốc chiến tốc thắng của hắn cũng sẽ thất bại giống như thế.
- Chỗ này cách thành Bình Nhưỡng còn bao xa?
Dương Nguyên Khánh truy hỏi.
- Còn bốn mươi dặm, phải đi một canh giờ.
Dừng lại một chút, Lai Hộ Nhi lại bổ sung:
- Sợ là phương án tốc chiến tốc thắng của Tổng quản cũng không thể làm được.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra:
- Tại sao?
Lai Hộ Nhi chỉ ngón tay về phía trước, thản nhiên nói:
- Tổng quản xem phía trước thì biết.
Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh từ tháp canh thu hồi lại nhìn theo ngón tay đang chỉ của Lai Hộ Nhi. Hắn cũng nhìn thấy, trên mặt nước phía trước xuất hiện chi chít chấm đen nhỏ cách bọn họ khoảng năm sáu dặm.
- Thủy quân Triều Tiên!
Dương Nguyên Khánh thất thanh nói.
“Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!”, tiếng chuông gõ lên cột buồm vang lên, bọn binh lính lần lượt trong khoang thuyền xông ra. Mặc dù binh lính quân Tùy trước khi xuất hiện đã tiến hành qua huấn luyện thủy chiến đơn giản, nhưng lúc gặp phải thủy chiến thật, bọn họ chỉ có thể tác dụng phụ trợ, dùng tên hoặc pháo đá công đánh thuyền đối phương.
Thủy quân chủ lực chân chính chính là năm ngàn thủy quân của Lai Hộ Nhi từ phía nam dẫn đến. Lai Hộ Nhi đi tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, ôm quyền xin chỉ thị:
- Ty chức nguyện lãnh quân thủy chiến với quân địch, xin Tổng quản đồng ý!
Dương Nguyên Khánh đã tỉnh táo lại, trong tất cả kế hoạch của hắn đều không có suy tính tới thủy quân Triều Tiên. Nhưng thủy quân Triều Tiên quả thật xuất hiện rồi, hắn chỉ có thể đối diện, Dương Nguyên Khánh chậm rãi gật đầu:
- Hy vọng Lai tướng quân mở cờ đắc thắng, đánh thắng trận chiến này!
- Ty chức tuân lệnh!
Lai Hộ Nhi khom người thi lễ, bước nhanh leo xuống thuyền chủ lực, lên một con thuyền nhỏ, rất nhanh chèo tới trước một chiếc thuyền lớn, lên thuyền lớn.
Lúc này đội hình thuyền lớn của quân Tùy đã xảy ra thay đổi. Thuyền chủ lực của Dương Nguyên Khánh dừng tiến lên, các thuyền khác cũng lần lượt thả neo trên sông, năm mươi chiếc thuyền chiến do phó tướng Lai Hộ Nhi suất lĩnh lên phía trước nghênh chiến.
Binh lính trên năm mươi thuyền chiến này chính là năm ngàn thủy quân từ phía nam dẫn đến. Bọn họ phần lớn là người vùng Kinh Tương, kỹ năng bơi thành thạo, kinh nghiệm thủy chiến phong phú.
Dương Nguyên Khánh đi tới đầu thuyền, chăm chú nhìn năm mươi thuyền chiến nghênh chiến thủy quân Triều Tiên. Hắn cũng không thể không thừa nhận, hắn không thể tinh thông mọi thứ. Trên thủy chiến, hắn chỉ có thể làm một vị khách đứng xem, cũng may có đệ nhất thủy sư Đại Tùy đại tướng Lai Hộ Nhi nghênh chiến, làm hắn tràn đầy lòng tin.
Trên mặt nước sông Vân, thủy quân quân Triều Tiên nhanh chóng tiến lên ngăn cản quân Tùy xâm vào. Thủy quân của quân Triều Tiên là mùa xuân năm ngoái mới xây dựng, cũng chỉ có hơn năm ngàn người, chủ yếu lấy ngàn thuyền chiến nặm trăm tấn làm chủ, tổng cộng có hơn trăm thuyền.
Vũ khí thủy chiến chủ yếu là cung tên và đá pháo. Còn năm mươi thuyền chiến Lai Hộ Nhi lãnh suất phần lớn là ba ngàn thuyền biển ba trăm tấn, thân thuyền kiên cố, gấp ba lần thuyền chiến Triều Tiên. Nhưng vũ khí bọn họ phong phú hơn một chút, ngoại trừ cung tên và đá pháo ra, còn có thể dùng đầu thuyền làm đắm thuyền địch, hơn nữa còn có hai vũ khí thủy chiến lớn là dầu hỏa và cán đập.
@by txiuqw4