Tới cuối cùng, Cao Kiến Vũ vẫn đưa ra một quyết định không muốn nhất, phái người đi cầu viện Cái Tô Văn, thỉnh cầu gã xuất binh trợ giúp Bình Nhưỡng... Trong thành Bình Nhưỡng, binh lính thoát chạy hỗn loạn trên phố. Tất cả quan viên đều xuất động, gõ cửa từng nhà, động viên trai tráng trong thành lên thành hiệp trợ giữ thành.
Một gã đàn ông trẻ tuổi một đường chạy như bay, chạy vào khách điếm tên “Nhã”, gã vừa chạy vừa khẩn trương hô to:
- Chưởng quầy, chưởng quầy!
Khách nhân không liên quan trong khách điếm đều không hài lòng thái độ tồi tệ của tiểu nhị và thức ăn ôi thiu, lần lượt trả phòng đi, trong khách điếm chỉ còn lại mấy thám báo quân Tùy cải trang thành thương nhân.
Nhóm thứ hai quân Tùy cải trang thương nhân cũng tới rồi, khoảng hơn mười người, cộng thêm nhóm thương nhân đầu tiên, cùng với tiểu nhị khách điếm làm cho binh lực tích hợp của quân Tùy trong khách điếm đạt tới năm mươi người, thành một lực lượng không thể xem nhẹ.
Lúc này, Ngô Giai dẫn đầu thám báo đang cùng Lý chưởng quầy ngồi trong nội đường thương nghị đối sách. Bọn họ cũng nhận được tin tức, quân Tùy đã nhanh đánh tới Bình Nhưỡng, điều này làm bọn họ cực kỳ phấn chấn, nhưng đồng thời cũng rất khẩn trương.
Ngô Giai suất lĩnh thám báo lẻn vào Bình Nhưỡng chính là muốn phối hợp quân Tùy công thành, đây là nhiệm vụ của bọn họ. Bây giờ cửa thành đã khóa, bọn họ đã ở trong thành, như vậy bước tiếp theo bọn họ chính là phải phát huy tác dụng lúc quân Tùy công thành.
- Binh giáp của chúng ta đều không mang theo, Lý chưởng quầy đã sắp xếp ổn thỏa rồi chưa? Đây là vấn đề Ngô Giai lo lắng, trong tay không có vũ khí, bọn họ làm sao chiến đấu với quân Triều Tiên.
Lý chưởng quầy cười khoát tay:
- Vũ khí binh giáp hoàn toàn không cần lo lắng. Năm đó quân Tùy bỏ lại lượng lớn binh giáp vũ khí, làm trong nước Triều Tiên binh giáp tràn đầy, nhà nhà đều có, hơn nữa có thể mua được với giá rất rẻ, ta đã chuẩn bị xong rồi.
Lý chưởng quầy đứng lên cười nói:
- Ta dẫn ngươi đi chỗ hầm xem thử nhé! Tránh Ngô giáo úy lo lắng.
Ngô Giai vừa muốn nói, đúng lúc này một tên tiểu nhị chạy tới như bay:
- Chưởng quầy, có chuyện lớn!
- Chuyện gì?
Tiểu nhị thở hỗn hển nói:
- Quan viên Triều Tiên đang tới từng nhà động viên, yêu cầu tất cả thanh niên trai tráng đều đi hiệp trợ giữ thành.
Lý chưởng quỹ cả kinh, vội vàng nói:
- Cái này không thể được, mọi người nhanh trốn vào hầm!
Ngô Giai lại trầm ngâm một chút:
- Thật ra cũng không sao, chúng ta đi hiệp trợ thủ thành, sau đó mọi người tập trung tới một chỗ, Lý chưởng quầy thấy thế nào?
Lý chưởng quầy ngẫm nghĩ một chút, như vậy cũng tốt. Y liền lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào cửa thành phía nam nói:
- Tới lúc đánh trận nhất định rất hỗn loạn, chúng ta tập trung đông lầu ở thành nam, ở đó có một tấm bia đá, rất dễ tìm thấy.
Ngô Giai gật đầu:
- Cứ làm như vậy đi, ta đi nói cho tất cả huynh đệ biết, ngươi đi nói cho các tiểu nhị.
Lúc này, một tên tiểu nhị chạy tới:
- Chưởng quầy, có quan viên đến, yêu cầu tất cả mọi người tham chiến.
Lý chưởng quầy bước nhanh đi ra ngoài, chỉ thấy một gã quan viên đang đứng ở cửa, y liền tiến lên hành lễ:
- Vị quan gia này, trong tiểu điếm là mấy vị thương nhân, không phải người Triều Tiên, bọn họ cũng phải hiệp trợ thủ thành sao?
Quan viên khoát tay chặn lại, không hề thương lượng nói:
- Mệnh lệnh của đại vương, tấ cả thanh niên trai tráng trong thành đều tham chiến giữ thành, bất kể có phải người bản địa không, cho nên thương nhân cũng phải xuất chiến...
Hai bờ Vân Thủy, lượng lớn thuyền dân bị quân Tùy cưỡng ép đoạt lại, tập trung đốt cháy. Chiến thuật của quân Tùy vô cùng minh xác, phải hoàn toàn phá hủy lực lượng trên nước của quân Triều Tiên, bảo đảm an toàn cứ địa hậu cần đảo Lăng La.
Trên mặt sông Vân Thủy, khắp nơi có thể nhìn thấy thuyền chiến của quân Tùy tuần tra ven sông, truy lùng tất cả thuyền ẩn núp.
Mặc dù thủy quân vẫn luôn bận rộn trên mặt sông, nhưng cuộc chiến Triều Tiên đã đổi nhân vật chính. Chủ lực quân Tùy bắt đầu đổ bộ, thủy quân đã chuyển thành vai phụ.
Ba chục ngàn quân Tùy chủ lực đổ bộ cách Bình Nhưỡng khoảng chừng năm dặm. Bờ bắc Vân Thủy, từng đội quân Tùy xếp thành hàng chỉnh tề. Đây là ba chục ngàn đại quân tinh nhuệ nhất quân Tùy, nếu không phải lấy chiếm lĩnh làm mục đích, đội quân này có thể quét ngang Triều Tiên.
Năm ngàn kỵ binh, ba ngàn quân mạch đao, ba ngàn quân cường nỏ, mười lăm ngàn binh trường mâu, ba ngàn quân đao thuẫn, một ngàn quân thám báo.
Dương Nguyên Khánh đầu đội nón trụ vàng, thân mặc áo giáp, tay cầm chiến đao, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, dưới hộ vệ của mười mấy tên tướng lĩnh dò xét thủ hạ lặn lội xa xôi mà tới.
Từng đội binh lính quân Tùy nón trụ áo giáp sáng loáng, trường mâu như rừng, đằng đằng sát khí, bọn họ đã xếp thành hàng ngũ, chờ mệnh lệnh xuất phát. Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh nhìn về phía đông, chỉ thấy phía đông bắc một tòa thành trì cực lớn sừng sững trên bình nguyên.
Lúc này phương án đầu tiên đánh lén của hắn đã không thể thực hiện, thời gian châm lửa đã qua hơn giờ, quân Triều Tiên tất nhiên đã biết quân Tùy đột kích.
Thật ra phương án thứ ba tốc chiến tốc tháng cũng không hiện thực lắm, cho dù quân Triều Tiên cũng không thể nội trong hơn hai canh giờ ngắn ngủi tiến hành vườn không nhà trống, nhưng quân đội trong thành động viên dân chúng hiệp phòng vẫn là có thể được.
Quan trọng hơn là trong kho của quân Triều Tiên có lượng lớn vũ khí, cộng thêm vũ khí thịnh hành dân gian Triều Tiên, động viên bảy tám chục ngàn dân chúng cường tráng mặc giáp trụ ra trận, hoàn tòan có khả năng.
Dương Nguyên Khánh cũng biết rõ lấy được đô thành của người Triều Tiên không phải dễ dàng như vậy. Muốn đoạt lấy lượng lớn vật tư, hắn tất nhiên phải bỏ ra cái giá nhất định.
Dương Nguyên Khánh rút chiến đao từ bên ngựa chạy nhanh trước quân đội, âm thanh của hắn quanh quẩn ở không trung:
- Đây là trận chiến rửa nhục, cũng là trận chiến rửa hận. Thất bại của quân Tùy trở thành tiếng hét dưới gót sắt của chúng ta, để chúng ta cắm cờ đỏ Đại Tùy lên đầu thành Bình Nhưỡng.
Ba chục ngàn tướng sĩ quân Tùy sĩ khí tăng vọt, tinh thần quần chúng kích động, lần lượt vung tay hô lớn:
- Tất thắng! Đại Tùy tất thắng!
Dương Nguyên Khánh ghìm chặt chiến mã, quay đầu về bọn binh lính, hắn lớn tiếng quát:
- Ta lấy danh nghĩa chủ soái quân Tùy hứa với ba quân tướng sĩ, người tấn công lên đầu thành đầu tiên, thưởng bạc trắng năm ngàn lượng, thăng quan ba bậc. Lấy được thành Bình Nhưỡng, mỗi người đều có hậu thưởng, người chết trận, trợ cấp gấp đôi.
Dưới trọng thưởng, sĩ khí của quân Tùy bắt đầu ngẩng cao lên. Dương Nguyên Khánh vung chiến đao về phía Bình Nhưỡng:
- Xuất phát!
Từng đội binh lính quân Tùy bắt đầu xếp thành hàng xuất phát về hướng Bình Nhưỡng, bộ binh ở giữa, kỵ binh hộ vệ hai bên, đội ngũ chỉnh tề. Đao mâu dưới ánh mặt trời chiếu sáng loang loáng, tấm màn của đại chiến dần dần kéo ra, chiến tranh u ám bao phủ bầu trời thành Bình Nhưỡng.
…..
Cao Kiến Vũ vua Triều Tiên đứng trên đầu thành, xa xa nhìn về binh lính quân Tùy từ dưới sông bình nguyên đi tới. Từng mảng phương trận quân Tùy sát khí đằng đằng, nương theo tiếng trống hành quân, đội hình uy vũ, thanh to thế lớn.
Ở chỗ xa xa, trên mặt sông Vân Giang rộng lớn, từng chiếc thuyền chiến giống như tường thành dài, từng cây cột buồm tụ tập thành một cánh rừng cây rậm rạp che khuất bầu trời.
Cao Kiến Vũ sắc mặt tái nhợt, giữa hai đùi run rẩy từng đợt. Mặc dù quân Tùy chỉ có ba chục ngàn người, nhưng lúc bọn họ hành quân biểu hiện ra sức chiến đấu hùng mạnh, làm Cao Kiến Vũ đăng cơ không tới một năm bắt đầu trở nên sợ hãi.
Thậm chí y nghĩ tới nếu vận mệnh của mình bị quân Tùy bắt làm tù binh, thậm chí nghĩ tới tình trạng thê thảm sau khi quân Tùy tiến vào thành.
Nhưng y lại là vua của Triều Tiên, y không thể mất đi tôn nghiêm của vương giả, y không thể vì sợ hãi của mình làm ảnh hưởng sĩ khí.
Y hét lớn với quân thủ Triều Tiên:
- Nghiêm giữ thành trì, quân tiếp viện của chúng ta rất nhanh sẽ tới!
Hô lớn của y không hề dẫn tới phụ họa, cũng không phải là sĩ khí quân Triều Tiên thấp, mà là tiếng hô của y quá nhỏ chỉ có hơn ngàn người bên cạnh nghe thấy. Khẩu hiệu của y cũng không có lực kích động, không thể kích khởi hào hứng của quân thủ Triều Tiên.
Sự lãnh đạm trên đầu thành khiến Cao Kiến Vũ càng thêm bất an. Lúc này, tộc đệ của y, đại tướng quân phòng thành Bình Nhưỡng Cao Kiến Đức tiến lên khuyên nhủ:
- Đại vương hay là tạm thời về cung trước đi! Chỗ này không an toàn, nếu tình hình có thay đổi, ty chức sẽ lập tức bẩm báo.
Cao Kiến Vũ gật đầu, vừa muốn xuống thành, đột nhiên phía xa xa một kỵ binh quân Tùy chạy gấp tới, chạy tới dưới tường thành, dùng tiếng Triều Tiên hét to:
- Phụng lệnh Sở vương điện hạ, đưa thư cho vua Triều Tiên.
Y giương cung tên, một mũi tên bắn lên đầu thành. Một binh lính nhặt được, chạy nhanh tới trước mặt Cao Kiến Vũ, quỳ xuống trình thư lên.
Cao Kiến Vũ nhận lấy tiễn thư, rút ra từ tên không đầu, thư là dùng chữ hán viết, chính giữa viết “Nhiếp chính Đại Tùy Sở vương Dương Nguyên Khánh gửi đến Triều Tiên Bình Nguyên vương điện hạ.
Cao Kiến Vũ vừa mới nghe thấy tiếng hô của kỵ binh, lại nhìn bức thư trước mặt, y trong lòng càng thêm kinh hoàng, thì ra lại là Dương Nguyên Khánh thân chinh.
Y cố gắng khắc chế khẩn trương trong lòng, phòng ngừa bị binh lính nhận ra sợ hãi và bất an trong lòng của y, nhưng tay của y vẫn đang nhẹ run rẩy. Y mở thư ra, Dương Nguyên Khánh ở trong thư vô cùng thẳng thắng viết ba điều kiện: Một là Triều Tiên đưa ra năm mươi ngàn tấn lương thực, hoàng kim trăm ngàn lượng, lụa ba trăm ngàn xấp, làm điều kiện tiên quyết quân Tùy rút quân.
@by txiuqw4