Đội tàu từ Triều Tiên chưa trở về quân cảng mà trực tiếp tiến về phía tây đến cửa khẩu Hoàng Hà, giúp đỡ dân đói của Thanh Châu đang tập trung ở bờ bắc Hoàng Hà.
Hơn một ngàn chiến thuyền có thân hình khổng lồ kéo dài hơn trăm dặm, cánh buồm che khuất bầu trời, màu sắc tráng lệ. Lúc này, ở bờ bắc Hoàng Hà có vô số dân chúng chạy tới xem náo nhiệt.
Soái thuyền thứ nhất chậm rãi cập bờ, thủy thủ đem ván thuyền hạ xuống bờ biển, hơn trăm thân vệ dẫn đầu rời thuyền. Ngay sau đó, Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở mép thuyền, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời lóa mắt, hít một hơi thật sâu luồng gió mát mang theo mùi vị của bùn đất.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người đám quan viên đang đứng ở trên bờ. Dương Nguyên Khánh nhìn thấy Đỗ Như Hối, miệng nở nụ cười, bước lên ván thuyền đi xuống dưới. Trong giây phút hai bàn chân chạm đất, hắn có một cảm giác bay bổng trống rỗng, gần chục ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng hắn cũng trở lại Trung Nguyên.
Đỗ Như Hối vội vàng dẫn theo đám quan lại và dân chúng tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Điện hạ!
- Các vị cực khổ rồi!
Dương Nguyên Khánh lần lượt nhìn qua từng khuôn mặt ngăm đen vì phơi nắng, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hưng phấn của bọn họ, trong lòng hắn cảm thấy xúc động, liền chắp tay thi lễ với mọi người, cất cao giọng nói:
- Lần này trấn an nạn dân, bảo vệ hơn trăm ngàn tính mạng của nạn dân, ta có thể hiểu được sự gian khổ của việc này, các vị đều đã vất vả ra sức thật lớn, các vị đều là công thần. Công lao của các vị ta đều ghi nhớ, nhưng bây giờ, con đường ta đi còn rất dài, ta hi vọng các vị không ngừng cố gắng, cố gắng bố trí những nạn dân này một cách hoàn mỹ nhất.
Dương Nguyên Khánh vừa nói xong thì nổi lên âm thanh vỗ tay của mọi người. Hắn đứng giữa đám người vây quanh, trở mình lên ngựa, hướng đến trại dân tị nạn…
- Điện hạ, lần này tiến đánh Triều Tiên, thu hoạch thế nào?
Nhân lúc mọi người không chú ý, Đỗ Như Hối không kìm được tiến lên thấp giọng hỏi.
Dương Nguyên Khánh ghé miệng lại gần lỗ tai y, thấp giọng nói vài câu, ánh mắt Đỗ Như Hối sáng lên, vẻ mặt hưng phấn chà xát hai bàn tay với nhau:
- Vậy thì thật quá tốt, vấn đề lương thực có thể được giải quyết triệt để.
- Không chỉ có vấn đề lương thực, còn có một lượng lớn quân tư trang các loại. Chỉ riêng binh giáp có hơn bốn trăm ngàn bộ, ngoài ra còn có rất nhiều thu hoạch không nhìn thấy, ví dụ như Triều Tiên chính thức xưng thần với triều Tùy, mặt khác, bán đảo Liêu Đông của bọn chúng cũng đồng ý thuộc sở hữu của triều Tùy.
Đỗ Như Hối nao nao:
- Vì sao lại nói bán đảo Liêu Đông thuộc sở hữu của triều Tùy là thu hoạch không nhìn thấy?
- Bởi vì bán đảo Liêu Đông hiện nằm trong tay gia tộc Uyên thị, thành Tất Xa ở phía nam của bán đảo hiện do năm ngàn quân của Cái Tô Văn khống chế, chỉ dựa vào một tờ công văn của vua Triều Tiên là không có ý nghĩa, còn cần phải xuất binh đánh chiếm.
- Vậy Điện hạ chuẩn bị ra tay vào lúc nào?
- Không vội.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Hiện tại, trước mắt không thể bức bách Uyên gia, khiến Triều Tiên hao tổn thực lực, ảnh hưởng tới lợi ích của Uyên gia, sẽ khiến bọn chúng nhất trí đối ngoại, ngược lại còn chạm vào sự đoàn kết của người Cao Ly.
Lúc này, Tần Quỳnh giục ngựa chạy đến, y liếc nhìn Đỗ Như Hối một cái rồi nói với Dương Nguyên Khánh:
- Tổng quản, ty chức có chút chuyện muốn bẩm báo với Tổng quản.
Đỗ Như Hối hiểu ý, chắp tay cáo từ rồi giục ngựa rời đi. Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:
- Là muốn đánh về quê nhà sao?
Tần Quỳnh bị nói trúng tim đen bèn gật đầu:
- Hiện tại hơn phân nửa dân chúng ở Thanh Châu đã bỏ đi, sĩ khí của quân Đậu Kiến Đức xuống thấp, quân tâm dao động. Ty chức chỉ cần mang ba mươi ngàn quân đội, cam đoan trong vòng một tháng là có thể đánh tan quân đội của Đậu Kiến Đức và quân của Lưu Hắc Thát, cướp lấy Thanh Châu.
Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Trên tay ta còn có ba mươi ngàn binh lính tinh nhuệ nhất. Không cần đến một tháng, chỉ cần mười ngày là có thể quét ngang Thanh Châu.
Tần Quỳnh đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nói:
- Ty chức đã nói sai gì sao?
Dương Nguyên Khánh thu lại giọng điệu đùa giỡn, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Ngươi nóng lòng thu phục Thanh Châu, tâm tình đó ta có thể hiểu được. Thành thật mà nói, Đậu Kiến Đức đã là cá mắc cạn, sớm muộn gì cũng trở thành thức ăn của chúng ta. Về phần Thanh Châu kia đã là vật trong tay Đại Tùy. Nhưng chúng ta cần phải nghĩ xa hơn một chút. Nếu chiếm Thanh Châu, chúng ta đã trực tiếp đem biên giới Đại Tùy giáp với Lý Mật, do đó sẽ làm Lý Mật thay đổi chiến lược ở phía nam. Ta nghe nói Lý Mật đang tích cực huấn luyện thủy quân ở Giang Dương. Hiện tại ở phía Nam, ngoại trừ các thế lực lớn như Đỗ Phục Uy và Tiêu Tiển, còn lại đều đã đầu hàng Lý Mật. Như vậy, mục tiêu kế tiếp của Lý Mật rất có thể là Tiêu Tiển, vì thế, quân Ngụy vì tranh đoạt Tiêu Tiển sẽ đánh với quân Đường một trận, đây là điều mà ta hi vọng sẽ xảy ra. Dưới tình huống như vậy, việc chúng ta đánh xuống phía nam cần chậm lại một chút, phải để cho Lý Mật không cảm thấy có sự uy hiếp ở phía bắc, y mới có thể rảnh tay đánh một trận với quân Đường.
Tần Quỳnh gật đầu, có chút hổ thẹn, cúi đầu nói:
- Ánh mắt ty chức thiển cận, lòng nóng như lửa đốt, suýt nữa đã làm hỏng đại kế của Tổng quản.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả:
- Thật ra đây chỉ là không ngồi ở vị trí này nên không mưu tính việc có liên quan đến vị trí đó. Nếu như ngươi ngồi vào vị trí của ta, ngươi cũng sẽ giống ta, xem xét rất nhiều mặt. Hiện tại, gần như toàn bộ dân chúng Thanh Châu đều bị ta lôi kéo, ta sẽ còn tiếp tục phái người đi khắp Thanh Châu tuyên truyền, khiến cho dân đói ở Thanh Châu biết, Hà Bắc có cơm ăn, tranh thủ đem chín phần dân chúng ở Thanh Châu đưa tới Hà Bắc. Đã không còn nhân dân, quân lương của Đậu Kiến Đức phải làm sao? Ta sẽ lệnh cho Từ Thế Tích đem đại quân tập trung ở quận Tế Âm, khiến cho y không dám đặt chủ ý vào chúng ta mà chỉ có thể tiếp tục xuôi nam, nội đấu với Lưu Hắc Thát. Cứ để cho bọn chúng tranh đấu với nhau!
- Nhưng nhiều người như vậy cũng là một gánh nặng rất lớn!
Tần Quỳnh nhìn trại dân tị nạn khổng lồ ở phía xa, thở dài nói.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả:
- Vậy cần phải xem ngươi có ý kiến gì rồi. Ta thì cảm thấy bọn họ là một lượng của cải hiếm có, khi nào có thể tập trung nhiều dân phu như vậy…
Mọi người vào trại dân tị nạn. Bởi vì đội tàu đến nên trong đại doanh náo nhiệt khác thường. Tin tức Sở Vương Dương Nguyên Khánh đến đã truyền khắp đại doanh, hơn trăm ngàn dân chúng đều tràn ra khỏi lều, đứng khắp đường lớn ngõ hẻm hoàn nghênh Sở Vương Điện hạ đã đến.
Mấy trăm thân binh vô cùng khẩn trương, chia ra hai bên, đem Dương Nguyên Khánh vây vào giữa. Dương Nguyên Khánh tươi cười chắp tay chào mọi người, khiến cho nhóm nạn dân đáp lại càng mãnh liệt. Không biết là ai hô tô một câu:
- Sở Vương vạn tuế!
Ngay sau đó, mấy ngàn người đều hô to. Thời gian dần qua, tiếng hô như núi thở biển gầm ầm ĩ vang vọng khắp không trung:
- Vạn tuế! Sở Vương vạn tuế!
Vừa mới bắt đầu, Đỗ Như Hối và đám quan viên nghe thấy dân chúng hô lên có vẻ mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó, nhìn thấy từng gương mặt chân thành, từng đôi mắt tràn đầy cảm kích, thời gian dần qua, mọi người cũng bị cuốn hút vào bầu không khí náo nhiệt này. Thậm chí, ngay cả Chử Toại Lương cũng không nhịn được, vung tay hô lớn:
- Sở Vương vạn tuế!
Dương Nguyên Khánh yên lặng cảm thụ tất cả… Lúc mọi người đi đến đại doanh, trong lều lớn, nơi quan viên xử lý công vụ, đã chất đầy danh sách đăng ký nạn dân đã được phân loại, mỗi chồng dày đến vài thước, tất cả đều được đặt tên dựa theo các huyện, được sắp xếp một cách chỉnh tề.
Dương Nguyên Khánh tiện tay cầm lên một quyển, là sổ ghi chép đăng ký của Đô Xương quận Bắc Hải, bên trong có tên, độ tuổi, địa chỉ, còn có số thẻ mã hóa tạm thời của từng người.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu được, phải làm đăng ký cho hơn ba trăm ngàn dân, khối lượng công việc lớn đến mức nào. Nhưng có được những danh sách này lại vô cùng hữu ích đối với việc thống trị Thanh Châu sau này. Ít nhất, hơn trăm ngàn nạn dân này cũng có thể cống hiến, khôi phục sức sống cho Hà Bắc.
Buông quyển sổ xuống, Dương Nguyên Khánh ngồi lên giường, cười nói:
- Ta biết mọi người có rất nhiều lời muốn nói. Hãy nói những điều chủ yếu, xem ta có thể giải quyết thay mọi người không.
Bùi Tấn liếc mắt nhìn Đỗ Như Hối một cái, Đỗ Như Hối gật đầu, Bùi Tấn tiến lên thi lễ rồi nói:
- Khởi bẩm Điện hạ, ty chức có chuyện bẩm báo.
Dương Nguyên Khánh thấy Bùi Tấn vừa gầy vừa đen, ánh mắt cũng trở nên trầm ổn, ánh mặt ngạo mạn không thể che giấu lúc trước đã không còn, có thể thấy được y đã có chuyển biến rồi, đã có thể chịu được cực khổ. Cũng phải nói, không hổ danh là con cháu danh môn, chỉ cần bắt đầu trở nên thành thục, lập tức sẽ cho thấy là một tài năng xuất chúng.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Bùi Thiếu khanh, mời nói.
Bùi Tấn là chủ quan trại dân tị nạn huyện Bình Nguyên, đương nhiên là y có quyền lên tiếng. Y khom người nói:
- Khởi bẩm Điện hạ, hiện tại vấn đề lớn nhất của ba trăm ngàn dân đói chính là chỗ ở chật chội. Một cái lều trại có hơn bốn mươi người, nam nữ hỗn hợp ở chung một chỗ, cuộc sống vô cùng bất tiện, xuất hiện rất nhiều vấn đề, thậm chí có cả phạm tội, giữa các gia đình tranh đoạt lương thực có lúc còn sử dụng bạo lực, bệnh tật lây lan, ác nhân xảo trá vơ vét tài sản, gian dâm con gái… Mấy vấn đề này đều ùn ùn xảy ra, đám người ty chức hi vọng có thể đưa nạn dân sơ tán đến các huyện.
@by txiuqw4