sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 909: Điều Kiện Hà Khắc

Ở Thái Nguyên, vương triều Tùy cũng đón tiếp một đoàn sứ giả khác của Đột Quyết. Sứ giả Đột Quyết là Tể tướng Mặc Nhan Hạ Đạt Can, là quyền thần số một dưới trướng Khả Hãn Hiệt Lợi, mà người đi sứ Trường An chỉ là Thứ Tướng, địa vị khá thấp, điều này cũng thể hiện sự coi trọng của Đột Quyết với hai triều Tùy Đường cũng bất đồng. Quan hệ tốt với triều Tùy thì Đột Quyết càng có nhiều lợi ích.

Trong Bán Viên Đường của Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh đang tiếp kiến vị sứ giả đại biểu cho Khả Hãn đến để đẩy mạnh quan hệ thân mật giữa hai nước. Mặc Nhan Hạ Đạt Can ước chừng năm mươi tuổi, dáng người bậc trung, bả vai cực kỳ rộng lớn, trên khuôn mặt to có một chòm râu rất rậm.

- Sở Vương Điện hạ tôn kính, đúng là chúng ta đã từng gặp nhau. Ở ven hồ Cáp Lý, khi đó ta còn có dũng lực, có thể bắn trúng chim điêu đang bay lượn trên đại thảo nguyên, muốn ganh đua tài bắn cung với Điện hạ. Nhưng bây giờ ta già rồi, chỉ có thể ngồi trên nệm da dê, uống chén trà sữa nóng thơm phức mà thôi.

Mặc Nhan Hạ Đạt Can lúc nói chuyện, lời nói vô cùng nhỏ nhẹ, vô cùng hòa ái nhưng trong nụ cười hòa ái ấy lại ẩn giấu một tia lãnh ý khó có thể nắm bắt. Giống như một đóa hoa xinh đẹp lại ẩn chứa một mũi gai nho nhỏ vậy.

Đối phương dùng tiếng Đột Quyết, nhưng Dương Nguyên Khánh lại dùng tiếng Hán, cười nói:

- Tể tướng vẫn có dũng lực như cũ, chỉ là dũng lực của ngươi không dùng trên chiến trường, mà là trên bàn đàm phán. Một câu nói của ngươi có thể chống đỡ được một trăm ngàn đại quân.

- Điện hạ đã đề cao ta rồi.

Mặc Nhan Hạ Đạt Can vẫn dùng tiếng Đột Quyết.

- Ha ha! Sao ta lại đề cao Tể tướng, sự thật là như thế!

Dương Nguyên Khánh dùng tiếng Hán cười nói.

Đây làm một loại đấu tranh không tiếng động. Mặc Nhan Hạ Đạt Can tinh thông tiếng Hán, nhưng y lại dùng tiếng Đột Quyết để nói chuyện. Dương Nguyên Khánh cũng tinh thông tiếng Đột Quyết, nhưng hắn vẫn dùng tiếng Hán. Lựa chọn một loại ngôn ngữ chính là tranh đoạt quyền chủ động.

Kế tiếp, song phương đều rơi vào trầm mặc. Dương Nguyên Khánh mỉm cười uống trà, Mặc Nhan Hạ Đạt Can cũng nâng chén trà lên. Nơi này không có trà sữa nóng thơm phức, chỉ có Lục trà mới sắc, nhẹ nhàng ngân nga, không giống với loại trà nồng liệt ở thảo nguyên.

Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Mặc Nhan Hạ Đạt Can cũng lựa chọn tiếng Hán, y khom người nói:

- Lần này ta đại biểu Khả Hãn đến đây, thứ nhất là đại biểu cho Đột Quyết kính ý với Đại Tùy, thứ hai là muốn thông báo cho Đại Tùy việc Khả Hãn Hiệt Lợi đã đăng vị, rất mong chờ triều Tùy cử người đến chúc mừng, giữ gìn tình hữu nghị vĩnh cửu giữa hai nước chúng ta.

Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên nói:

- Năm đó Khả Hãn Khải Dân đăng cơ là tự mình đến Đại Tùy nhận sắc phong của Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy. Khả Hãn Thủy Tất đăng cơ cũng là tự mình đến nhận sắc phong của Hoàng đế Đại Tùy. Khả Hãn Xử La là vì hai nước đánh nhau, nhưng năm trước hai nước đã hòa giải, Đột Quyết thừa nhận chúng ta là kế thừa của triều Tùy. Vậy thì tại sao Khả Hãn Hiệt Lợi lại không nghĩ đến việc đến Đại Tùy nhận sắc phong giống như trước?

Tuy rằng giọng điệu Dương Nguyên Khánh rất bình thản, nhưng lời nói lại hết sức lợi hại, một câu nói đã đâm trúng bản chất. Vì sao Khả Hãn Hiệt Lợi không tiếp thu sắc phong của triều Tùy?

Câu hỏi này vô cùng bén nhọn, khiến cho vẻ mặt Mặc Nhan Hạ Đạt Can có chút xấu hổ. Một lúc lâu sau, y gượng cười hai tiếng rồi nói:

- Đột Quyết chúng ta có câu ngạn ngữ, loại nô lệ có một ngày sẽ thí chủ, chỉ có huynh đệ mới có thể có tình nghĩa vĩnh hằng. Chúng ta nguyện kết làm huynh đệ với Đại Tùy, vĩnh viễn không xâm phạm.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Huynh đệ thảo nguyên cũng chưa chắc đáng tin cậy nha! Năm đó Khả Hãn Xử La giết chết Khả Hãn Thủy Tất, Ô Mộc Trát độc chết Ô Đồ. Ta cũng không có cảm nhận được tình nghĩa huynh đệ thảo nguyên nằm ở chỗ nào?

Nói xong, Dương Nguyên Khánh cười ha hả, đứng lên đi ra ngoài đại sảnh. Hắn chỉ đến nói chuyện hàn huyên một chút. Cụ thể đàm phán thế nào là do Thôi Quan Tố phụ trách. Vẻ mặt của Mặc Nhan Hạ Đạt Can lúc đỏ lúc trắng, giống như một pho tượng đá ngồi im tại chỗ.

Dương Nguyên Khánh trở lại quan phòng của mình, không phải là hắn vô lễ mà là hắn muốn thị uy phủ đầu đám người sứ giả Đột Quyết. Trên bàn của hắn đặt một phong thư mới được chuyển từ Trường An đến, trong thư là tình báo khẩn cấp, trên tình báo nói sứ giả Đột Quyết và triều Đường đã tiến hành hội đàm rồi.

Tuy không biết nội dung hội đàm là gì, nhưng cuối cùng là triều Đường dùng lễ tiết long trọng đưa đám người sứ giả Đột Quyết rời khỏi Trường An, điều này nói rõ triều Đường và Đột Quyết đã hội đàm thành công, cũng có thể là triều Đường đã đáp ứng điều kiện của Đột Quyết rồi.

Bởi vậy có thể thấy được Đột Quyết đang lưỡng lự. Một mặt thân mật với triều Đường, mặt khác lại đàm phán với triều Tùy, lợi dụng Tùy Đường tranh đấu để thu lấy lợi ích lớn nhất. Có lẽ Đột Quyết và triều Đường đã đạt thành cái hiệp nghị nào đó, dù sao triều Đường và Đột Quyết cũng không có thù oán, cũng không có lãnh thổ tiếp giáp với nhau, không có mâu thuẫn lợi ích.

Nhưng triều Tùy có thể sao? Cứ coi như triều Tùy đáp ứng toàn bộ điều kiện của Đột Quyết, Đột Quyết cũng sẽ không xâm lấn triều Tùy sao? Đáp án rõ ràng là không.

Dương Nguyên Khánh và Đột Quyết đã kết giao nhiều năm, đã hoàn toàn thấu hiểu Đột Quyết một cách triệt để. Đây là một dân tộc rất cụ thể, chỉ nhận lợi ích, hơn nữa cực kỳ thù dai. Hơn trăm ngàn oan hồn ở cuộc chiến Phong Châu, người Đột Quyết sẽ tuyệt đối không quên.

Bầy cừu và sói đàm phán, bất kể là đưa cho sói bao nhiêu con dê, cuối cùng bầy cừu cũng sẽ không trốn khỏi vận mệnh bị sói săn bắt. Bất kể triều Tùy đưa cho Đột Quyết bao nhiêu lợi ích, cũng sẽ không ngăn cản được sự thật là Đột Quyết xuôi nam. Đối phó với Đột Quyết chỉ có một biện pháp, phải hoàn toàn tiêu diệt một cách triệt để.

Ở giai đoạn hiện tại, nhất thời triều Tùy còn chưa có năng lực này, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp làm chệch hướng Đột Quyết. Mà biện pháp tốt nhất để làm chệch hướng Đột Quyết chính là lợi dụng bộ phận kẻ địch của chúng, trước là đám người Ô Đồ, bây giờ là Đông Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh ngồi trong quan phòng, yên lặng trầm tư suy nghĩ. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân:

- Điện hạ, là thần!

Đây là giọng nói của Ngụy Trưng, y là trợ thủ đàm phán của Thôi Quân Tố.

- Vào đi!

Dương Nguyên Khánh biết là y đến thông báo tin tức đàm phán cho hắn.

Ngụy Trưng vội vàng đi vào, sắc mặt ngưng trọng, có thể thấy được là đám phán cũng không thuận lợi.

- Nói đi, Đột Quyết đưa ra điều kiện gì?

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói.

- Hồi bẩm Điện hạ, Đột Quyết đưa ra ba điều kiện. Đầu tiên là xác lập hai nước không còn quan hệ phụ thuộc mà là hai nước có quan hệ bình đẳng. Thứ hai là buông bỏ toàn bộ hạn chế mậu dịch, không hạn chế thể loại hàng hóa buôn bán, cũng không tiếp tục hạn chế mậu dịch dân gian.

- Thứ ba là gì?

Hai điều kiện trước đều nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh. Hắn muốn biết cái điều kiện thứ ba là gì?

- Điều kiện thứ ba chính là chúng ta đem tàn dư của đám người Ô Đồ giao cho Đột Quyết.

- Khẩu khí thật lớn!

Dương Nguyên Khánh không kìm nổi sự giận dữ mà cất tiếng cười.

- Vậy bọn chúng có thể đáp ứng triều Tùy điều gì? Đột Quyết có thể cho chúng ta chỗ tốt gì?

- Bọn họ đáp ứng trong hai năm tuyệt đối không xuôi nam xâm phạm triều Tùy!

Cửa phòng truyền đến giọng nói của Thôi Quân Tố. Y đi lên, hướng Dương Nguyên Khánh thi lễ:

- Song phương thật sự khó có thể tiếp tục đàm phán, cho nên tạm thời ngưng đàm phán.

Dương Nguyên Khánh ép mình tỉnh táo lại. Hắn là người đứng đầu Đại Tùy, là người có quyết định cao nhất. Nếu hắn không thể giữ cái đầu bình tĩnh, vậy thì sẽ đưa ra chiến lược, quyết sách sai lầm.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, đây là cái thói quen của hắn. Mỗi khi tâm tình bực bội, hắn sẽ tiến đến trước cửa sổ, nhìn ra cánh đồng ở xa xa, nhìn những đám mây trắng trên bầu trời xanh, lòng của hắn sẽ dần bình tĩnh lại.

- Còn gì nữa không?

Giọng nói của Dương Nguyên Khánh trở nên bình tĩnh.

Ngụy Trưng và Thôi Quân Tố nhìn nhau, bọn họ đều cảm nhận được Dương Nguyên Khánh đã bình tĩnh, đây là điều mà bọn họ muốn nhìn thấy. Chỉ khi Dương Nguyên Khánh bình tĩnh, hắn mới có thể đưa ra quyết sách có lợi cho Đại Tùy.

Thôi Quân Tố liền vội vàng khom người thi lễ:

- Y nói nếu song phương có thể có chung nhận thức hữu hảo, Khả Hãn của bọn họ nguyện ý lấy con gái quý tộc của triều Tùy làm vợ, trở thành Trắc phi thứ nhất của Đột Quyết.

- Trắc phi thứ nhất?

Dương Nguyên Khánh có chút kỳ quái hỏi:

- Vì sao không phải là Khả Đôn?

- Hồi bẩm Điện hạ, lúc trên ở đường đón tiếp y đến Thái Nguyên, vi thần cũng đã hỏi vấn đề này. Là bởi vì Khả Hãn của bọn họ đã quyết định lấy Công chúa Hiệt Dát Tư, đây là điều kiện để Hiệt Dát Tư ủng hộ Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh trầm mặc không nói. Hắn nghe A Tư Đóa nói qua, lúc trước Ô Đồ có hai ngoại viện lớn, một là bộ lạc Hiệt Dát Tư, một là bộ lạc Đô Ba. Sau khi Ô Đồ chết, hai bộ lạc lớn này đều không thừa nhận Ô Mộc Trát, mới khiến cho Ô Mộc Trát xuất binh mà không được ai giúp, nhanh chóng bị Đột Quyết tiêu diệt.

Khả Hãn Hiệt Lợi muốn cưới Công chúa Hiệt Dát Tư là Khả Đôn, hiển nhiên là phải lôi kéo bộ lạc lớn nhất ở tây bắc. Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên có một loại trí nhớ mơ hồ, giống như có liên quan tới Công chúa Hiệt Dát Tư. Dường như hắn đã nghe thấy ai đó đề cập đến Công chúa này, nhưng nhất thời Dương Nguyên Khánh lại không thể nhớ được là đã nghe qua ở đâu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx