Lính gác lại thì thầm nói:
- Nàng ta còn nói cả danh tính nữa.
Trình Giảo Kim tức không thể kìm được nữa quát:
- Mả cha nhà ngươi, làm ta nghĩ mãi không ra.
- Nàng ta nói...nàng ta tên là U gì Nương ấy.
- U Nương?
Ánh mắt của Trình Giảo Kim bỗng nhiên trợn lên, hai chân nhảy dựng lên, bạt một bạt vào mặt tên lính kia quát:
- Thằng chết tiệt này!
Hắn chạy như bay về phía cổng trại, quan quân luyện tập ở phía sau đều bàn tán xôn xao.
- Trình tướng quân làm sao vậy, hình như có kẻ đòi nợ đến nhà vậy?
- Không thể nào! Nghe đồn đó là phụ nữ. Chắc là ông ta ở ngoài lén lút qua lại với cô ả nào rồi.
- Phì! Vợ lão hung dữ như thế, lão ta dám ngoại tình sao... Trình Giảo Kim chạy bán sống bán chết ra cổng, chỉ thấy ở bên đường cách cổng trại vài trăm bước có một cỗ xe kéo dừng ở đó.
Bên cạnh xe có một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu tím, đầu đội một chiếc mũ màu trắng, thân hình đầy đặn, đúng là Bùi U rồi.
Trình Giảo Kim chạy một mạch năm trăm bước tới, không đỏ mặt, tim cũng không đập loạn lên, mặt anh ta lập tức đỏ bừng lên, dường như máu toàn thân dốc hết lên đầu, trống ngực đập thình thịch, hai chân chết đứng một chỗ, khó khắn lắm mới lê bước tiến gần tới.
Anh ta dường như vừa phải vượt qua vạn dặm trường chinh, vất vả lắm mới tới trước mặt của Bùi U, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lắp ba lắp bắp hỏi:
- U Nương…có chuyện gì vậy?
Bùi U nhấc chiếc mũ vải cười nói rất tự nhiên. Mặc dù điệu cười này không chút tư tình lả lơi gì, nhưng lại làm cho Trình Giảo Kim say mê tới điên đảo, anh ta lùi lại phía sau hai bước, gần như muốn té xỉu xuống đất.
Phần lớn phụ nữ đều thích những người đàn ông cung phụng tôn thờ mình, Bùi U cũng không ngoại lệ. Mặc dù cô ta không thích bộ dạng của kẻ trước mặt, nhưng bộ dạng thất thần chết mê chết mệt của Trình Giảo Kim khiến cô ta tìm được một tia hy vọng, cô ta cười duyên một cái rồi hỏi:
- Trình tướng quân, chàng không có chuyện gì chứ!
Trình giảo Kim hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh nói:
- U Nương, nàng nói đi, tìm ta có việc gì vậy?
- Trời ơi!
Bùi U cúi đầu thở dài, vẻ mặt đáng thương khổ sở nói:
- Có người ức hiếp ta, cũng không có vị quân tử nào giúp ta, đành chỉ biết cầu cứu Trình tướng quân thôi.
Trình Giảo Kim lập tức trừng mắt lên hỏi:
- Ai là người ức hiếp nàng, hãy nói cho ta nghe biết!
- Là người cùng nghề với ta, người đời thường nói người cùng nghề là oan gia của nhau. Quán rượu của ta đang làm ăn rất tốt, có mấy tửu lầu vì thế đem lòng ganh ghét, bọn họ hợp tác với nhau đuổi ta ra khỏi Thái Nguyên. Bọn họ còn phái người đến uy hiếp ta, sau giờ ngọ hôm nay nếu ta vẫn chưa đóng cửa tiệm, thì bọn họ sẽ đến đập phá quán rượu, nghe nói bọn họ còn thuê cả đám giang hồ đến. Trình tướng quân, ta rất sợ.
Vừa nói, nước mắt Bùi U lăn dài trên má.
Trình Giảo Kim tuy rằng bị Bùi U làm cho mê muội, nhưng anh ta vẫn không đến nỗi hồ đồ đến mức tối thiểu nhất mà không suy xét gì. Người đứng đằng sau Bùi U là ai, tên này chắc không có mắt rồi, mà dám ức hiếp nàng ta?
- U Nương, nàng có thể tìm tới Vương Phi, cho dù Vương Phi không tới. Vương Phi cũng sẽ phái người dẫn mấy cận vệ mang theo đao tới, như vậy cũng làm bất cứ kẻ nào cũng phải khiếp sợ.
- Ôi! Vương Phi là ai, làm sao có thể giúp ta được, đánh với mấy tên đầu gấu giang hồ ấy chỉ sợ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Vương Phi.
Nói đến đây, Bùi U lại thở dài một tiếng:
- Nếu Trình tướng quân cảm thấy khó khăn, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cảm thấy thương cho cảnh cô nhi quả phụ, không có chỗ nương tựa. Xem ra chỉ có thể thu dọn đồ đạc mà rời đi thôi.
Cô ta hít thật sâu, lên xe ngựa muốn đi, Trình Giảo Kim cảm thấy như có máu nóng trong người sôi sục, dâng trào mạnh mẽ, lên tới cả chóp đầu anh ta.
Hắn lớn tiếng nói:
- Nếu Bùi U đã coi trọng ta như vậy, có khó đến mấy ta nhất định cũng sẽ giúp. Chiều mai phải không, ta sẽ dẫn người đến bảo vệ cửa hàng cho nàng!
Bùi U mừng rỡ, kéo màn che lên cười nói:
- Chàng phải đến sớm một chút, ta mời chàng ăn cơm!
Bùi U tươi cười như hoa, vẫy tay tạm biệt anh ta, rồi thúc xe chạy đi. Trình Giảo Kim trông theo bóng cô khuất xa, lòng anh ta dường như bồng bềnh trong mây mù.
Bỗng nhiên anh ta tự cắn ngón tay mình, có cảm giác đau, đây là thật, không phải là mơ. Trình Giảo Kim như mở cờ trong bụng, Bùi U không ngờ lại đến tìm mình…. Bùi U ngồi trong xe, trong lòng rất đắc ý, chính cô cũng không ngờ vẻ mặt này lại có thể làm say đắm anh ta như vậy. Cô ta có một sức truyền đạt đến ma lực, dung mạo cũng vô cũng quyến rũ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện sắp xảy ra vào buổi chiều, cô ta lại vô cùng phẫn nộ.
Thực ra cô cũng không hoàn toàn lừa Trình Giảo Kim, buổi trưa trước sau gì cũng có một đám người đến đập phá tửu lầu của cô. Tuy nhiên không phải là người trong nghề, càng không phải là bọn du côn giang hồ, mà là Bùi gia. Bùi gia đã ba lần cảnh cáo cô phải đóng cửa tiệm, nếu không chuyển nhượng cửa hàng, sẽ không cho phép cô làm bà chủ nữa.
Nhưng Bùi U hết lần này đến lần khác đều phớt lờ, cô ba lần cãi nhau ầm ĩ với huynh trưởng của Bùi gia, thậm chí thà rằng bị Bùi gia trừ tịch. Chạng vạng ngày hôm qua, Bùi Diệu đến cảnh cáo cô ta lần cuối cùng, nếu buổi trưa ngày mai cô không đóng cửa tửu quán thì Bùi gia sẽ thẳng tay đập phá quán rượu của cô.
Tối hậu thư của Bùi gia cuối cùng cũng khiến Bùi U đứng ngồi không yên, đầu tiên nàng tới tìm Bùi Mẫn Thu, nhưng vẻ mặt gượng gạo đau khổ của Bùi Mẫn Thu không biết làm sao khiến cô bỏ ý định sử dụng quyền lực trong đầu.
Cô cũng hiểu được nỗi khó xử của Bùi Mẫn Thu, từ hôm nay về sau người dám chống lại gia tộc, ngoại trừ Bùi Mẫn Thu, e rằng chỉ có một mình cô.
Vạn bất đắc dĩ, cô mới nhờ tới Trình Giảo Kim, vốn chỉ định thử một lần, nhưng không ngờ Trình Giảo Kim lại đồng ý, khiến trong lòng cô có một chút cảm kích. Cô nghĩ tới sau khi chuyện này kết thúc, cô muốn đem số tiền thu được nhiều lần trước về La gia.
Ánh mắt của Bùi U dần dần trở lên kiên cường hơn, cô thà rằng không làm người của Bùi gia, chứ quyết không bỏ quán rượu của mình, tuyệt đối không… Chưa tới trưa, Trình Giảo Kim đã dẫn ba mươi thuộc hạ thân tín đến Nguyên An tửu quán. Trình Giảo Kim lợi dụng đủ các quy tắc trong quân đội, như vậy nếu điều động vượt quá năm trăm người nhất định phải có lệnh bài của Sở Vương. Dưới năm trăm người, trên trăm người, thì phải được lệnh của tướng quân, dưới một trăm người thì Á tướng có thể điều động.
Trình Giảo Kim là Á tướng, anh ta có quyền điều động dưới trăm người, nhưng quy định này thực ra chỉ áp dụng đối với thân binh, nói cách khác nghĩa là tướng quân được phép có dưới năm trăm thân binh, Á tướng được phép điều động dưới một trăm thân binh.
Ba mươi tên lính thân tín này đã đi theo Trình Giảo Kim nhiều năm, kì thực họ đều là thân binh của anh ta, chỉ là trời sinh Trình Giảo Kim vốn đã lười nhác, không muốn những thân binh này ảnh hưởng tới cuộc sống riêng tư của anh ta.
Cho nên không cần dẫn theo bọn họ về phủ, chỉ khi có chiến tranh mới cho bọn họ đi theo bên mình, hôm nay dẫn bọn họ đến tửu quán lầu ăn uống cũng là lần đầu tiên.
Bùi U nhìn thấy Trình Giảo Kim dẫn người đến trợ giúp, cô ta vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo bọn tiểu nhị mở yến tiệc bày rượu tiếp đón, tại đại sảnh chính ba bàn rượu đã được bày lên, cô ta đích thân mang rượu, bưng thức ăn cho binh lính.
- U Nương, nàng cứ yên tâm! Sau này có việc gì, cứ nói một tiếng, lão Trình ta lập tức phái người đến giúp nàng.
Mấy chén rượu uống vào bụng, Trình Giảo Kim như can đảm hẳn lên, không những nói năng lưu loát mà trong lời nói cũng rất thâm sâu. Bùi U là gì của anh ta, thậm chí cũng bạo miệng hơn, không biết vợ anh ta nghe được sẽ có suy nghĩ gì?
Bùi U là bà chủ quán rượu, cũng hiểu nhiều biết nhiều, kiểu nói tán tỉnh bay bướm của Trình Giảo Kim cô cũng nghe nhiều, cô mỉm cười nói:
- Nếu nương tử của Trình gia tới làm khó cho tiểu nữ, thì tiểu nữ biết làm sao?
Bọn lính đồng loạt cười phá lên, Trình Giảo Kim phấn khởi lạ thường, mượn rượu mà hô lớn:
- Vậy ta sẽ bỏ mụ ta, tới rước U Nương về.
- Nhé! Các ngươi có ai biết Trình gia sống ở đâu không? Nhanh dìu tướng quân về, đừng để ngài ấy say gục dưới bàn rượu.
Trong tửu quán lại rộ lên một tràng cười lớn, đúng lúc đó, chưởng quầy từ lầu hai chạy xuống, vẻ mặt căng thẳng nói:
- Đông chủ, bọn họ đến rồi!
Mặt Bùi U biến sắc, bước nhanh tới cửa, nhìn ra phía bên ngoài quán, cô chỉ nhìn thấy huynh trưởng của cô Bùi Diệu cưỡi ngựa, đằng sau dẫn theo hai mươi gia đinh của Bùi gia. Người nào cũng đều cầm một chiếc gậy gỗ, sát khí đằng đằng.
Bùi U bước nhanh tới, vung đôi dày sang hai bên, đứng chân trần trên mặt đất, hai ta chống nạnh, cao giọng nói:
- Trên trời dưới đất, nội trong ba trượng của tửu quán này là địa bàn của ta, các ngươi phải cho ta chỗ đứng chứ!
Bùi Diệu nhau mày, không ngờ lại học phong cách của bọn sơn tặc, cởi giày đứng chân trần, không còn thể thống gì nữa, gã cố nuốt cục giận xuống kiên nhẫn nói:
- Đại muội, ta đã cảnh báo muội ba lần, gia chủ cũng đã tức giận. Muội nếu không bỏ cửa tiệm, thì hậu quả nhận được là rất lớn.
@by txiuqw4