Về phần Trình Giảo Kim không bị trách phạt, cũng không được khen ngợi, dường như chuyện này không liên quan gì tới anh ta.
Chu huyện lệnh rất cẩn thận, trong lúc mang phạm nhân đi, không đem binh lính đến huyện nha, coi bọn họ chỉ như người qua đường thấy chuyện bất bình nên giúp đỡ, trong báo cáo cũng không nhắc đến Trình Giảo Kim và binh sĩ của anh ta, trong lòng anh ta biết chắc, không thể dính dáng tới quân đội.
Nhưng chuyện này lại mang tới cho An Nguyên quán một kết cục không tưởng được. Danh tiếng của quán vì thế mà có tên tuổi lớn. Khách hàng kéo đến đông nghìn nghịt, giành hết khách ở các quán rượu của Bùi gia. Giúp cho An Nguyên quán kinh doanh ngày càng hưng thịnh.
Phòng trên lầu năm của tửu quán, Bùi U đang vén váy lên, cẩn thận xoa rượu thuốc lên chỗ vết thương trên đùi, mặc dù bị đau đã một ngày rồi, nhưng trên đùi vẫn thấy hơi tê tê. Lạighĩ đến số tiền bồi thường thuốc men là ba nghìn xâu tiền của Bùi gia, trong lòng cô ta lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc! cốc!” ngay sau đó nghe thấy tiếng gọi của chủ quầy:
- Đông chủ, có chuyện gấp!
Giọng y có vẻ rất lo lắng.
Bùi U hoảng sợ, cuống quýt buông váy xuống, sửa sang lại áo quần, rồi mới bước đến mở cửa, chỉ thấy trưởng quầy bưng một cái mâm, trong mâm có rất nhiều tiền, Bùi U nhướn mày:
- Sao lại thế này?
- Đông chủ, chúng ta thu được tiền giả.
Quầy trưởng gần như khóc ra thành tiếng.
Bùi U trong lòng kinh ngạc, vội mở cửa, nhận lấy chiếc mâm. Cô quay vào phòng, rồi đi tới mở cửa sổ, những tia nắng sáng chói ùa vào trong phòng, chiếu lên cái khay đặt trên bàn, ánh sáng trắng trắng phản chiếu từ số tiền trong khay khiến cô chói mắt.
Bùi U cầm mấy nén bạc lên, giơ về phía ánh sáng ngắm nghía kĩ lưỡng, thật là quá tinh xảo, chẳng khác gì với mẫu tiền mà nhà nước ban hành, kích thước, hoa văn, và chữ viết đều giống nhau y hệt.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, vội bước đến chiếc tủ treo, thò tay vào bên trong cầm ra mấy nén bạc. Chạm vào món tiền này, lập tức xác nhận rõ cảm nhận của cô, số tiền mà trưởng quầy cầm khá quan trọng, trọng lượng của năm miếng tiền tương đương với mười miếng tiền của triều đình phát hành.
- Đông chủ!
Quầy trưởng vẻ mặt đưa đám nói:
- Số tiền giả này chỉ có thể dùng để đánh thành đồng trắng thôi. Hôm nay khách quá nhiều, chúng tôi không chú ý hết được, số tiền giả nhận được tổng cộng là năm mươi mấy miếng tiền.
Cũng được, tổn hại tính ra cũng không lớn, Bùi U an ủi y:
- Chuyện này không phải do ngươi, cũng không phải là lỗi của bọn tiểu nhị, nhưng phải cẩn thận một chút. Ai dám sử dụng tiền giả, phải lập tức bắt gã lại, đi đi!
- Đa tạ Đông chủ!
Trưởng quầy lau mồ hôi trên trán, quay người bước đi. Bùi U ngẫm nghĩ một chút, cô lập tức đem số ngân bạc giả cất vào một cái túi gấm, mặc thêm một chiếc áo ngắn, chải lại đầu tóc gọn gàng, mở cửa đi xuống lầu, đến lầu một, cô nói với tiểu nhị:
- Chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, ta muốn tới Tấn Dương cung…
Trời cũng đã sắp chạng vạng, thời gian bãi triều trong cung Tấn Dương cũng đã qua, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn còn ở Tấn Dương cung chưa đi. Bình thường hắn đến tận tối mịt mới quay về phủ, hơn nữa trong khoảng thời gian này, sự yên lặng ẩn chứa những nguy cơ đang từng bước tới gần với Đại Tùy.
Hắn phát hiện mình còn xem thường quyết tâm dùng quân lập uy của Hiệt Lợi Khả Cát. Hôm qua hắn nhận được thư cầu cứu của bộ lạc Ô Đồ Dư sinh sống tại ven hồ Ô Khất Bạc. Đội kị binh Đột Quyết bắt đầu xuất hiện quầy rầy bộ lạc Ô Đồ Dư, bọn chúng giết hại các đàn ông, cướp đoạt phụ nữ, và tài sản. Đã có hơn một trăm hộ dân chăn nuôi nằm rải rác ở Đột Quyết bị cướp bóc, giết hại.
Mặc dù chỉ là một tiểu đội kị binh Đột Quyết nhỏ bé, nhưng theo kinh nghiệm tích lũy, sau lưng đội kị binh này ắt phải có đội kị binh Đột quyết lớn mạnh hỗ trợ ở phía sau. Hơn nữa hôm nay, thời tiết có chút khác thường, đã vào tháng mười một rồi, trên thảo nguyên tuyết vẫn chưa rơi, cực kì giống với mùa đông năm Đại Nghiệp thứ sáu. Năm đó suốt cả mùa hạ và mùa thu trung nguyên hạn hán triền miên, còn mùa đông trên thảo nguyên cũng không có tuyết rơi, lẽ nào năm nay cũng như vậy sao?
Dương Nguyên Khánh trong lòng tràn đầy lo lắng, nếu mùa đông năm nay trên thảo nguyên không có tuyết rơi, thì thế cục này thật là nguy hiểm.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng của Bùi Thanh Tùng:
- Điện hạ! Ngoài cửa có binh lính báo lại, Đông chủ của tửu quán An Nguyên, Bùi U cầu kiến, nói có việc quan trọng muốn bẩm báo…
Dương Nguyên Khánh nghe nói Bùi U tới, hắn cười rồi nói:
- Cho thị vệ dẫn cô tới đây!
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại dặn dò:
- Không được đi cửa chính, dẫn cô ta qua cửa phụ lên lầu.
Đây không phải vì sợ có người nhìn thấy, mà bởi vì Tử Vi các là nơi xử lý quân cơ, thông thường sẽ không cho phép những người bình thường vào trong. Giống như Bùi U là một thương nhân không có chức phẩm vị tước gì, cho nên không chỉ có Tử Vi các mà ngay cả cung Tấn Vương cũng không thể dễ dàng cho vào. Hôm nay vì đã bãi triều, hơn nữa cũng chỉ là một lần ngoại lê, nên cũng không sao cả.
Chỉ có điều Dương Nguyên Khánh phải suy xét đến thể diện của mấy tướng quốc, nếu Bùi U đi cửa chính, các tướng quốc phát hiện ra bọn họ sẽ rất khó chịu, vì vậy chỉ có thể qua cửa phụ mà thôi.
Không bao lâu, hai thị vệ đã dẫn Bùi U đến quan phòng của Dương Nguyên Khánh, Bùi Thanh Tùng tiến vào bẩm báo:
- Điện hạ, cô ta đển rồi!
- Cho cô ta vào đi!
Cửa mở, Bùi Thanh Tùng đưa Bùi U vào trong phòng, sau đó anh ta cẩn trọng đóng cửa lại, trong lòng Dương Nguyên Khánh khẽ lắc đầu:
- Trong đầu Bùi Thanh Tùng này nghĩ đi đâu vậy?
Bùi U có chút vội vã, mặc dù cô rất mực thích Dương Nguyên Khánh, nhưng trong lòng cô hiểu rõ. Dương Nguyên Khánh không để ý đến cô, dáng mình không đẹp, dung mạo lại càng không, với thân phận của một cô nhi quả phụ, nên cũng chẳng dám nghĩ xa xôi, nhưng muốn hắn chiếu cố đến việc buôn bán của mình, cũng là có thể.
Bùi U tự biết rõ mình, từ sau khi chồng cô qua đời, cô xem nhẹ chuyện tình yêu nam nữ, một lòng một dạ chú tâm đến việc kinh doanh kiếm tiền. Theo cô, nếu không thể dựa vào người đàn ông nào, thì chỉ có thể dựa vào đồng tiền mà thôi, cho nên Bùi gia muốn đập phá cửa hàng của cô, cũng chính là chặn luôn đường sống của cô. Vì vậy cô thà chết chứ quyết không để cho Bùi gia đạt được mục đích.
Cô tiến lên trước, vái một lễ thật sâu nói:
- Dân nữ Bùi U bái kiến Sở Vương Điện Hạ!
Dương Nguyên Khánh chỉ coi Bùi U la chị vợ của hắn, đương nhiên không có ý nghĩ gì khác. Hôm qua hắn cũng nghe nói chuyện xảy ra ở An Nguyên tửu lầu, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, hắn biết Bùi gia sẽ không dễ gì để cho Bùi U trở thành thương nhân bán rượu. Sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn, hoặc là Bùi U đóng cửa tiệm rồi tái giá, hoặc là thủ tiết không đi bước nữa, hoặc cũng có thể bị Bùi gia trục xuất ra khỏi gia tộc, đoạn tuyệt quan hệ.
Kết quả cuối cùng vẫn là ân đoạn nghĩa tuyệt. Dương Nguyên Khánh cũng có chút khâm phục dũng khí của Bùi U, cô khiến cho hắn nghĩ tới một thời đã qua của mình. Năm đó chẳng phải hắn cũng bị trục xuất khỏi Dương gia sao?
Vừa khâm phục, lại vừa thông cảm, nhưng trong chuyện này, hắn chỉ có thể giả câm giả điếc, giả bộ cái gì cũng không biết, cũng không có can hệ gì tới hắn. Thanh quan khó đoạn việc nhà, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà chọc tức Bùi gia.
Cũng may sự việc đã giải quyết xong, Dương Nguyên Khánh cũng không nhắc lại chuyện này nữa, tươi cười nói:
- U đại tỷ tìm ta có việc gì vậy?
Tiếng U đại tỷ này khiến cho trong lòng Bùi U thêm phần ấm áp. Dương Nguyên Khánh không phải vì mình bị trục xuất khỏi Bùi gia mà có phần biệt đãi. Hắn đối xử với mình vẫn như xưa, nhưng Bùi U cũng là người thông minh, cô biết Dương Nguyên Khánh sẽ khó xử trong chuyện của mình, cho nên cô cũng không đề cập tới chuyện hôm qua, cô lấy túi gấm ra vứt “rầm” một cái, rồi dốc toàn bộ số ngân lượng ra.
- Điện hạ, người tự xem đi! Tất cả đây đều là bạc giả, năm mươi mấy nén này đều thu được ở quán rượu của chúng tôi.
Nét tươi cười của Dương Nguyên Khánh vụt biến mất, mặt hắn nhăn lại, hắn đi tới phía trước, nhặt một nén bạc trên bàn lên. Bùi U phải so sánh mới phát hiện ra sự khác nhau, còn Dương Nguyên Khánh vừa cầm vào liền biết đó là tiền giả, nặng hơn rất nhiều, đây nhất định làm bằng đồng trắng rồi.
Dương Nguyên Khánh cầm chặt nén bạc trong lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát nén bạc giả này, kĩ thuật chế tác rất điêu luyện, từng chút từng chút một không thua gì số ngân lượng mà bọn họ tạo ra. Thậm chí ngay cả chi tiết ở các viền mép cũng giống nhau như đúc.
Dương Nguyên Khánh hít một hơi thật sâu, năm đó xét xử mấy vụ án đúc tiền giả, hắn cũng có một chút kinh nghiệm. Bình thường tiền giả đúc trong dân hầu hết đều khá thô ráp, ngay cả phường đúc có thực lực vô cùng mạnh cũng không thể đúc giống như mẫu tiền thật. Làm được tinh xảo tỉ mỉ như thế này, thì chỉ có khuôn mẫu của nhà nước mới có thể làm được.
Hơn nữa trong nửa tháng ngắn ngủi mới hoàn thành khuôn, việc đúc tiền giả rồi lưu hành trên thị trường tuyệt đối không thể là người trong dân làm ra. Thậm chí ngay cả Lý Mật, Vương Thế Sung cũng không thể làm được, trong đầu Dương Nguyên Khánh nảy ra một suy nghĩ, đây có lẽ là tiền giả do nhà Đường phát hành.
@by txiuqw4