sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 927: Quỷ Cốc Tử Hà (1)

Có tên lính chạy tới bẩm báo với Tiết Thiều, y vội vàng đi lên đầu thành hỏi:

- Các ngươi từ đâu tới?

- Chúng ta phụng lệnh Lý Tổng quản. Lý Tổng quản có quân lệnh giao cho Tiết Tướng quân.

Tiết Thiều nghe thấy chúng là người do Lý Tĩnh phái tới, vội vàng sai người mở cổng thành cho bọn họ vào. Một lát sau, một tên lính dẫn tên thám báo lúc nãy lên thành. Thám báo lấy ra một phong thư, quỳ một gối trình lên:

- Đây là thủ lệnh của Lý Tổng quản, mời Tướng quân tiếp nhận!

Tiết Thiều mở thủ lệnh ra đọc một lần, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó trở nên hưng phấn. Y cất thủ lệnh đi, sau đó quay đầu lại lớn tiếng quát:

- Lệnh cho toàn quân xếp thành hàng, chuẩn bị xuất kích.

Lộ trình từ Tử Hà Bảo đến sơn khẩu Võ Chu ước chừng khoảnh hai trăm sáu mươi dặm. Kỵ binh Đột Quyết cũng phải trải qua một ngày một đêm chạy gấp mới đuổi đến Tử Hà Bảo, nhưng khi trở về, tốc độ của bọn chúng chậm đi rất nhiều, chủ yếu là do chiến mã mỏi mệt, hơn nữa bọn chúng cũng không còn áp lực của nhiệm vụ.

Thống lĩnh hai mươi ngàn quân Đột Quyết này là Vạn phu trưởng tên là Cáp Cát, đã hai mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen thô ráp khiến cho vẻ ngoài của y giống với một người đã ba mươi tuổi. Y cao sáu thước, nặng hơn hai trăm cân, cường tráng như một con gấu chó bình thường. Y là dũng sĩ nổi danh của Đột Quyết, có thể dùng tay không đấu với hổ báo. Mặc dù tứ chi của y phát triển, nhưng đầu óc cũng không hề đơn giản, thậm chí còn rất cẩn thận.

Y suất quân truy kích đến cuối cùng, dần dần bắt kịp bộ lạc Ô Đồ, lại phát hiện đúng là là thiếu người. Rõ ràng là có hơn chục ngàn người chạy trốn, cuối cùng thế nào mà chỉ còn có hai ba ngàn người, hơn nữa toàn bộ đều là binh sĩ cường tráng. A Nỗ Lệ ở đâu? Phụ nữ và trẻ nhỏ ở chỗ nào?

Trong lòng y hiểu được, nhất định là mình đã trúng kế dụ binh của địch. A Nỗ Lệ và hơn ngàn phụ nữ, trẻ nhỏ chạy được nửa đường đã chuyển sang một con đường khác chạy thoát rồi. Chỉ có điều là bọn họ trốn bằng một con đường khác từ chỗ nào? Y nghĩ đi nghĩ lại đến cả trăm lần mà vẫn không có đáp án. Đối với địa hình của khu vực này, Cáp Cát cũng chưa quen thuộc lắm.

Nhưng lúc này y cũng rất lo lắng là trở về phải trình báo thế nào? Khả Hãn lệnh cho y dẫn hai mươi ngàn kỵ binh đuổi giết A Nỗ Lệ chạy trốn, cần phải chém tận diệt tuyệt bộ lạc Ô Đồ, tránh để lại hậu hoạn, không ngờ là y đến một người cũng không đuổi kịp, thậm chí còn không bắt được dù là một đứa trẻ.

Nếu như tay không trở về, không nói đến vấn đề bị nhạo báng, mà mấu chốt là y làm thế nào mà báo cáo với Khả Hãn? Chẳng lẽ nói hai mươi ngàn kỵ binh lại không chạy nhanh bằng mấy ngàn phụ nữ và trẻ con sao?

Trong lòng Cáp Cát vô cùng âu lo. Lúc này, một gã Thiên phu trưởng lớn tuổi tiến lên phía trước nói:

- Tướng quân, có thể Công chúa A Nỗ Lễ dẫn theo đám người chạy trốn vào hang u ám rồi.

- Thung lũng U Ám?

Cáp Cát sửng sốt:

- Nó ở chỗ nào?

- Chính là lòng chảo của sông Tử Hà xuyên qua núi lớn. người triều Tùy gọi nó là Tử Hà Cốc, cách chúng ta sáu mươi dặm về phía trước. Ta từng theo Khả Hãn Khải Dân đi qua, xuyên qua thung lũng chính phúc địa triều Tùy, có không ít thôn trang.

Trong lòng Cáp Cát vừa động, vội vang hỏi:

- Có thể lách qua Tử Hà Bảo sao?

- Đương nhiên có thể!

Trong lòng Cáp Cát nóng lên. Mấy ngàn bại binh của bộ lạc Ô Đồ bị bọn họ truy kích, sau khi tiến vào Tử Hà Bảo tất nhiên là sẽ dừng lại một lúc, sau khi nghỉ ngơi một chút sẽ tiếp tục xuôi nam hội họp với A Nỗ Lệ.

Nói không chừng A Nỗ Lệ thống lĩnh phụ nữ và trẻ em còn có thể dừng lại giữa đường đợi bọn chúng. Mình đi trước một bước, giết xuống phía nam, cho dù là không bắt được A Nỗ Lễ những cũng có thể ngăn cản mấy ngàn binh lính bộ lạc Ô Đồ, giết hết bọn chúng, mình cũng có thể dùng đầu người mà báo cáo với Khả Hãn rồi.

Nghĩ vậy, Cáp Cát lập tức ra lệnh cho Thiên phu trưởng:

- Do ngươi dẫn đường, đại quân lập tức xuyên qua thung lũng đến phía nam.

Cáp Cát ra lệnh một tiếng, hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết gia tăng tốc độ, dọc theo sông Tử Hà, chạy về hướng thung lũng.

Buổi chiều, hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết đã chạy đến chỗ chuyển biến của thung lũng. Bọn họ nhằm hướng nam, men theo chỗ sâu nhất trong đồi núi mà đi, rất nhanh liền phát hiện thấy chút manh mối. Trên bùn đất có dấu vó ngựa dày đặc, biểu hiện rằng có một đội người ngựa rất lớn từng đi qua đây, còn phát hiện một vài miếng da dê rơi rớt.

Cáp Cát càng thêm hưng phấn, thống lĩnh hai mươi ngàn kỵ binh nhằm chỗ sâu nhất trong thung lũng mà chạy đi, rất nhanh đã tiến nhập vào Sơn cốc U Ám trong truyền thuyết của người Đột Quyết.

Ngay sau khi đại quân Đột Quyết tiến vào trong sơn cốc khoảng nửa canh giờ, Tiết Thiều thống lĩnh bốn ngàn kỵ binh quân Tùy đã đuổi đến cửa sơn cốc. Lúc này đã có hơn hai chục thám báo quân Tùy đứng chờ ở cửa sơn cốc, bọn họ là người của Lý Tĩnh, đứng ở đây để tiếp ứng cho đại quân.

Một gã Giáo úy giục ngựa tiến đến thi lễ nói:

- Khởi bẩm Tiết Tướng quân, không ngoài dự liệu của Lý Tổng quản, đại quân Đột Quyết đã tiến vào thung lũng, đã vào được nửa canh giờ.

Tiết Thiều gật gật đầu, quay đầu ra lệnh:

- Một nửa quân lên núi, một nửa còn lại theo ta vào trong.

Quân Tùy chia quân làm hai đường, một đường theo Tiết Thiều vào trong thung lũng, còn một đường khác thì khiêng hơn ngàn thùng dầu hỏa lên núi, dọc theo khe núi bên cạnh nhằm hướng đỉnh núi tiến đến.

Thung lũng kéo dài khoảng chừng ba mươi dặm. Bởi vì nước sông đóng thành băng cho nên đường trong sơn cốc có thể nói là khá bằng phẳng, chỉ cần một lúc là có thể ra khỏi sơn cốc. Hai mươi ngàn quân Đột Quyết xếp thành hàng di chuyển trong sơn cốc, kéo dài đến vài dặm. Bên trong thung lũng vô cùng u ám, trên đỉnh đầu là một dải trời hẹp. Sau khi ra khỏi sơn cốc ước chừng mười dặm, binh lính ở tiền phương bỗng nhiên lớn tiếng quát lên, một mảnh ồn ào xuất hiện.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Cáp Cát giục ngựa tiến lên phía trước hỏi.

- Tướng quân, đường đi phía trước bị tảng băng lớn chắn hết rồi. Chúng ta không thể đi tiếp được!

Cáp Cát sửng sốt, giục ngựa chạy về phía trước. Đúng là ở lối đi hẹp phía trước bị hơn chục khối đá lớn chặn lại, mỗi khối đá đều nặng đến mấy ngàn, thậm chí là hơn chục ngàn cân, cao chừng một trượng, khiến cho con đường bị bịt kín một cách chặt chẽ. Người thì có thể nghĩ cách để leo qua, nhưng chiến mã thì chắc chắn không thể qua được.

Trong lòng Cáp Cát bỗng dâng lên một cảm giác cực kỳ xấu, y như ý thức được cái gì đó, lập tức ra lệnh:

- Nhanh chóng lùi về, mau quay lại!

Y vừa dứt lời, ở trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến hàng loạt tiếng nổ ầm ầm. Bọn họ ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy bốn phía dày đặc đá tảng đang rơi xuống, rơi thẳng xuống đỉnh đầu của bọn họ!

Trong binh thư thường viết một câu rất đơn giản là “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Những lời này tuy nói ra rất đơn giản nhưng lại bao hàm một đạo lý vô cùng sâu sắc.

Chính là muốn nói phải tự biết mình, biết sức lực của mình, không nên đi trêu chọc cường địch. Nhưng có rất nhiều người lại thường không tự biết mình, hoặc là vì muốn giữ chút thể diện, hoặc là do thói quen cho phép mà gây ra.

Tự biết mình đã khó, biết người lại càng khó. Biết người cũng phải có trình tự, biết đối phương có bao nhiêu quân lương, bao nhiêu binh lực, trang bị như thế nào. Nhưng những điều này cũng chỉ là hiểu biết sơ cấp, rất sơ sài, chỉ cần phái ra thám báo là có thể biết được.

Mà hiểu về bối cảnh chủ tướng của đối phương, kinh nghiệm từng trải qua, thói quen tác chiến, thích đánh lén hay thích cướp lương, đây chính là hiểu biết trung cấp. Làm được điều này cần có thời gian, cần phái nhân viên tình báo đi trước điều tra, có chút khó khăn.

Mà hiểu rõ về hoàn cảnh của đối phương, hiểu được tâm tư của đối phương, căn cứ vào tình cảnh và tâm tư để phán đoán ra quyết sách mà đối phương định áp dụng, đây chính là hiểu biết cao cấp. Đương nhiên, loại hiểu biết này mang tính phiêu lưu rất lớn, cần phải là người có tài năng, tính quyết đoán mới có thể có được, tuy phiêu lưu nhưng tiền lời thu được cũng rất cao.

Lần tập kích này của Lý Tĩnh, không thể nghi ngờ chính là biết người biết ta ở mức độ cao cấp. Y biết thực lực của mình, chỉ dẫn theo có tám ngàn kỵ binh, cộng thêm quân của Tử Hà Bảo là mười ba ngàn người, mà đối phương lại có đến hai mươi ngàn người. Tuy rằng áo giáp của quân Tùy mạnh hơn bì giáp của đối phương, nhưng so kỹ thuật cưỡi ngựa thì lại kém đối phương một bậc. Kỹ năng sử dụng cung tiễn, trường mâu của hai bên cũng không khác biệt lắm.

Hơn nữa đối phương đến từ thảo nguyên ở bờ bắc sông Tử Hà, không có chỗ để ẩn thân mai phục, không có tường thành để cố thủ, không thể lợi dụng địa hình hoặc bờ sông, chỉ có thể hỗn chiến với đối phương. Cho dù là trận pháp của quân Tùy tiên tiến, cuối cùng cũng có thể lấy yếu thắng mạnh, đánh bại đối phương.

Nhưng giết địch ba ngàn, tự tổn tám trăm. Muốn chiến thắng, quân Tùy cũng phải trả giá ít nhất là bốn năm ngàn mạng sống của binh lính. Thế nên, ngay từ lúc bắt đầu, Lý Tĩnh đã không có ý định hỗn chiến với quân địch.

Dưới tình huống biết mình, y lại bắt được một nhược điểm lớn nhất của đối phương. Người Đột Quyết truy kích bộ lạc Ô Đồ thất bại, chủ tướng của bọn họ trở về không thể báo cáo kết quả của hành động.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx