Đây là ngày thứ năm sau đêm trăng tròn, một vầng trăng hình bán nguyệt treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng mang theo những tia sáng đỏ như máu đầy quỷ dị. Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống đại địa, phủ lên dãy núi ở phía xa, khiến cho dãy núi cũng khoác lên mình vẻ kì quái.
Khả Hãn Đột Quyết Hiệt Lợi đứng trên đầu thành huyện Vân Nội, ánh mắt say đắm ngắm nhìn vầng trăng hình bán nguyệt màu đỏ đầy mê hoặc. Ở Đột Quyết, hiện tượng trăng máu này là đại biểu cho điềm đại hung, không nên xuất binh. Dị tượng này khiến cho lòng Khả Hãn Hiệt Lợi trở nên vô cùng nặng nề.
Y đã nhận được tin tức Dương Nguyên Khánh dẫn theo tám mươi ngàn đại quân chỉ còn cách phía nam huyện Thiện Dương hơn hai trăm dặm, còn ở phía đông Tử Hà Bảo lại có mười lăm ngàn quân Tùy và dư nghiệt của bộ lạc Ô Đồ.
Cứ lấy việc binh lực của quân Tùy chưa bằng một nửa quân mình, nhưng hai mươi ngàn quân Đột Quyết lại bị tiêu diệt hoàn toàn tại Tử Hà Cốc khiến cho nội tâm y trở nên trĩu nặng. Không chỉ có sĩ khí của quân đội bị đả kích, ngay cả niềm tin của y cũng có chút dao động.
Quan trọng hơn là hiện tại đã là mùa đông, thoạt nhìn thì thời tiết cũng chưa có lạnh lắm, cũng không có dấu hiệu tuyết rơi. Nhưng trong truyền thống của người Đột Quyết, nhắc đến mùa đông là nhất định có tuyết rơi. Y có cảm giác là trận tuyết lớn này càng ngày càng đến gần, vầng trăng máu này cũng có thể xem là một loại dấu hiệu báo trước.
Ánh mắt Hiệt Lợi Khả Hãn lại nhìn về hướng nam. Lúc này trong lòng y hiểu được, mặc kệ khí hậu ác liệt như thế nào, chiến dịch lần này nhất định phải đánh. Không chỉ vì y đã đâm lao nên phải theo lao, mà quan trọng hơn là trong nội bộ Đột Quyết đã càng ngày càng không ổn định.
Thất bại ở Phong Châu hai năm trước đã tạo thành tổn thương nghiêm trọng, đến nay vẫn chưa lành. Dấu hiệu tự lập của Hồi Hột đã ngày càng rõ rệt, Tiết Diên Đà lại nghĩ một đằng nói một nẻo, các bộ lạc cũng đang cố gắng tranh thủ tìm kiếm lợi ích lớn nhất cho mình. Nếu như không có một chiến dịch huy hoàng để tạo ra quyền uy cho chính mình, vậy thì chuyện Đột Quyết phân liệt là khó tránh được.
Nhưng trận này phải đánh thế nào? Rõ ràng là Dương Nguyên Khánh đang cố gắng để kéo dài thời gian, hắn đến huyện Thiện Dương đã tám ngày rồi nhưng vẫn không có chút dấu hiệu nào tỏ vẻ sẽ tiến lên phía bắc. Hắn muốn giằng co với mình, hắn muốn lợi dụng trận tuyết lớn xảy ra để bức bách mình phải rút quân, không đánh mà thắng.
Trên thực tế, trong lòng Khả Hãn Hiệt Lợi cũng hiểu rõ, chỉ cần không đi công thành, trận này mình chắc thắng đến bảy phần. Dù sao thì quân số của mình cũng gấp hai lần quân Tùy, sức chiến đấu cũng không yếu.
Hơn nữa y đã khắc sâu bài học từ lần thảm bại ở Phong Châu. Tuyệt đối không được vứt bỏ ưu thế về kỵ binh của mình, không thể chạy tới đánh với quân Tùy cái gọi là công thành chiến. Nhưng vấn đề hiện tại là phải làm thế nào mới có thể khiến quân Tùy ra ngoài tác chiến, một trận phân định thắng bại.
Trầm tư thật lâu, Khả Hãn Hiệt Lợi bỗng nhiên nghĩ đến một người, y lập tức quay đầu lại ra lệnh:
- Gọi Quách Tử Hòa đến đây!
Quách Tử Hòa là một thế lực từng cát cứ quận Định Tương. Y vốn là Tả dực vệ Ưng dương lang tướng ở kinh thành, bị liên lụy bởi vụ án của Tề Vương Dương Giản mà bị lưu đày đến Du Lâm.
Năm Đại Nghiệp thứ mười một, do ảnh hưởng từ việc Lưu Vũ Chu tạo phản, Quách Tử Hòa dẫn mười tên võ sĩ giết chết Quận thừa Du Lâm, sau đó cũng tuyên bố tạo phản. Sau khi thu thập được mấy ngàn người, y tiến lên phía bắc chiếm cứ quận Định Tương, sau đó đầu hàng Đột Quyết, được Khả Hãn Thủy Tất phong làm Ốc Lợi Thiết, cũng xem như là tù trưởng một phương.
Sau khi Dương Nguyên Khánh trở nên mạnh mẽ, cứng rắn đông tiến, đánh bại Lưu Vũ Chu ở quận Du Lâm. Quách Tử Hòa biết đại thế đã mất đành buông bỏ quận Định Tương, chạy lên phía bắc vào Đột Quyết. Nhưng Khả Hãn Thủy Tất e ngại y không có cái quyết tâm chống cự, phái y đi đốn củi ở phía đông, trên thực tế là đã vứt bỏ y rồi.
Có điều, Khả Hãn Hiệt Lợi từng tiếp xúc với Quách Tử Hòa vài lần. Y phát hiện Quách Tử Hòa là một người rất có đầu óc. Cái mà người Đột Quyết thiếu thốn nhất chính là mưu lược của người Hán. Cho nên, sau khi Khả Hãn Hiệt Lợi đăng cơ liền phong cho Quách Tử Hòa làm Trụ quốc, theo y nam chinh.
Không lâu sau, mấy tên binh lính Đột Quyết dẫn theo một tướng lĩnh người Hán, dáng vẻ khôi ngô đi tới. Quách Tử Hòa chừng bốn mươi tuổi, nhưng trải qua kiếp sống đốn củi đầy gian khổ mấy năm qua đã khiến cho vẻ mặt y trở nên già nua, tóc bạc như người năm mươi tuổi, thoạt nhìn giống như một lão nhân đã hơn năm chục tuổi vậy. Tuy nhiên, ánh mắt của y vẫn sáng như mắt chim ưng, tạo ra một cảm giác nhìn thấu lòng người.
Quách Tử Hòa vốn đã bắt đầu thất vọng, cho rằng mình sẽ sống ở Đột Quyết cho đến hết tuổi già, không ngờ Khả Hãn Hiệt Lợi đăng cơ lại khiến y một lần nữa có được sức sống, khiến cho y vô cùng cảm kích. Y tiến lên khom người nói:
- Tham kiến Khả Hãn!
Khả Hãn Hiệt Lợi gật đầu, dịu dàng nói:
- Tìm Quách Tướng quân đến là muốn thỉnh giáo một chút kế sách của Quách Tướng quân. Hiện tại quân Tùy và Đột Quyết giằng co, thời gian càng kéo dài đối với Đột Quyết ta càng bất lợi. Quách Tướng quân nghĩ xem chúng ta phải làm thế nào mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc nà?
Thái độ của Khả Hãn Hiệt Lợi rất khiêm tốn, khiến cho Quách Tử Hòa có chút được sủng ái mà lo sợ. Y liền vội vàng khom người nói:
- Ty chức nguyện vì Khả Hãn chia sẻ!
Y tập trung sửa sang lại một chút suy nghĩ trong đầu, nhân tiện nói:
- Kỳ thật ty chức nghĩ là, Dương Nguyên Khánh xuất chiến thì áp lực còn lớn hơn Khả Hãn. Hiện tại hắn dẫn đại quân giao chiến với Đột Quyết, cơ hội tốt thế này làm sao triều Đường có thể bỏ qua? Ty chức có thể khẳng định, quân Đường sẽ nhân cơ hội này mà cướp lấy đạo Quan Nội và Trung Nguyên. Hiện tại khẳng định là lòng Dương Nguyên Khánh đang nóng như có lửa đốt mới đúng, hắn còn muốn quyết chiến hơn Khả Hãn nhiều.
Sự phân tích của Quách Tử Hòa vốn đã nằm trong suy nghĩ của Khả Hãn Hiệt Lợi rồi, thật ra là y cũng muốn lợi dụng sự tranh đoạt của Tùy Đường để giành lấy lợi ích lớn nhất cho Đột Quyết. Có điều, trận chiến ở Tử Hà Cốc đã đả kích nghiêm trọng vào lòng tin của y, khiến nội tâm y bàng hoàng, suy nghĩ rối loạn, nhất thời lại quên mất triều Đường. Lúc này, Quách Tử Hòa nói một câu đã khiến y tỉnh lại từ trong mộng cảnh.
- Ý của Quách Tướng quân là ta cứ án binh bất động, bức Dương Nguyên Khánh chủ động tiến lên phía bắc quyết chiến sao?
Quách Tử Hòa cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Khả Hãn, người Hán tác chiến thường tránh chỗ mạnh tìm chỗ yếu, phải nắm được nhược điểm của đối phương. Nhược điểm của quân Tùy chính là gây chiến quá rộng, phòng tuyến trải dài từ Liêu Đông đến Đôn Hoàng. Thoạt nhìn thì có vẻ như chiếm được một vùng đất rộng lớn, nhưng trên thực tế cũng mang đến gánh nặng không nhỏ. Binh lực của triều Tùy cũng không ít, nhưng phân tán ra phòng ngự ở các nơi, chắc chắn là sẽ không đủ binh lực. Quan trọng hơn là bọn chúng còn có đại địch là triều Đường, phỏng chừng bọn chúng sẽ sắp đặt trọng binh ở quận Hà Đông và quận Hà Nội, vậy thì trong nội địa Hà Đông chắc chắn là trống không. Chi bằng Khả Hãn phái ra một đội kì binh, tiến vào nội địa Hà Đông, đem vùng nội địa của triều Tùy quấy phá cho long trời lở đất, lại vượt qua khe núi Tỉnh tiến lên Hà Bắc, xem Dương Nguyên Khánh có còn kéo dài được nữa không?
Ánh mắt Khả Hãn Hiệt Lợi lóe lên, một chiêu này quả thật rất độc ác, tại sao mình không nghĩ đến điều này sớm hơn?
- Vậy Quách Tướng quân cho rằng ta nên phái ra bao nhiêu binh lực cho thỏa đáng?
- Khả Hãn, kì binh không cần nhiều, phái ra nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của chủ doanh. Ty chức đề nghị phái ra ba mươi ngàn kỵ binh. Mấu chốt là không nên tác
chiến với quân Tùy, không cần công thành, lấy việc phá hoại là chính, bức Dương Nguyên Khánh phải quyết chiến.
Khả Hãn Hiệt Lợi híp mắt suy nghĩ chốc lát, sau đó dứt khoát nói;
- Vậy ta sẽ đem ba mươi ngàn kì binh này giao cho Quách Tướng quân, do Quách Tướng quân đi tập kích nội địa triều Tùy!
Vì việc của Tề Vương năm đó mà Quách Tử Hòa hận Dương Nguyên Khánh thấu xương. Y vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ có hi vọng trả được thù, lại không ngờ trong lúc vô ý lại có được cơ hội này. Y mừng rỡ trong lòng, khom người nói:
- Ty chức nguyện vì Khả Hãn ra sức.
Ngày thứ tám sau đêm trăng tròn, bầu trời dần nhiều mây. Về đêm, từng mảng mây lớn che khuất ánh sao. Những ánh sao yếu ớt không ngừng hiện ra giữa khe hở của những đám mây,
Dương Nguyên Khánh đứng trên đầu thành nhìn mây đen lững lờ trôi qua vầng bán nguyệt. Trăng tàn. Trăng cuối tháng đỏ như máu, khiến cho lòng hắn tràn đầy cảm giác có điềm xấu xuất hiện.
Từ mười ngày trước, sau khi hắn và Lý Tĩnh thương lượng, cuối cùng cũng định ra chiến thuật kéo dài, kéo dài mà không đánh, thúc đẩy bên trong Đột Quyết sinh loạn, lợi dụng áp lực tuyết rơi bức Đột Quyết phải rút quân.
Bắt đầu từ hai ngày trước, mây trên bầu trời dần tăng lên, đây là một dấu hiệu của việc thời tiết sắp thay đổi. Lúc này thời tiết thay đổi chính là sắp xảy ra tuyết lớn.
Nhưng lúc này Dương Nguyên Khánh cũng chịu một áp lực rất lớn. Hắn đã nhận được tình báo, rốt cuộc triều Đường cũng xuất binh rồi. Bọn họ dùng ba trăm ngàn đại quân cả nước tấn công triều Tùy. Ba trăm ngàn đại quân chia làm hai đường, một đường do Lý Kiến Thành và Sài Thiệu suất lĩnh một trăm ngàn đại quân tấn công đạo Quan Nội. Một đường khác do Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung dẫn theo một trăm ngàn đại quân tấn công Lạc Dương.
@by txiuqw4