sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 940: Hai Tuyến Phản Kích

Ở bên cạnh mỗi chiếc xe trượt tuyết, còn có hơn mười con ngựa chiến chạy theo. Chúng được bọc vải dày ở bụng và chân. Phải làm như vậy, nếu không ngựa chiến chạy thời gian dài trên mặt băng, khí lạnh sẽ khiến bọn chúng không chịu được.

Đây là đội quân gồm mười lăm nghìn binh sĩ Tùy, đại tướng cầm đầu chính là tổng quản Phong Châu Bùi Nhân Cơ. Lúc này, quận Linh Võ đã bị mười nghìn quân Đường chiếm lĩnh. Nhiệm vụ của bọn họ chính là xuôi nam đoạt lại quận Linh Võ.

Có thể nói, đây là đợt phản kích đầu tiên của quân Tùy. Từ lúc ở quận Mã Ấp quân Tùy chiến thắng người Đột Quyết, thì việc bố trí phản kích Đường triều đã được toàn diện áp dụng.

Trên thực tế, lúc quân Tùy buộc phải rút lui khỏi quận Linh Võ, Dương Nguyên Khánh đã gửi tận tay tới Bùi Nhân Cơ kế hoạch phản kích. Cái gọi là nguy cơ, chính là sự kết hợp giữa nguy hiểm và cơ hội. Trong những lúc nguy hiểm mới có thể nhìn ra cơ hội.

Sau khi vượt qua nguy hiểm đến từ người Đột Quyết, bọn họ lại nghênh đón một cơ hội mới. Hầu như trong lòng mỗi tướng sĩ quân Tùy đều nghẹn một cục khí. Thậm chí, ngay cả lão tướng Bùi Nhân Cơ cũng tràn đầy sát khí báo thù. Đánh tan quân Đường, đuổi bọn họ khỏi địa giới của quận Linh Võ.

- Bùi tổng quận, chúng ta có thể đợi quân Đường di chuyển nhân khẩu từ Lũng Hữu và Quan Nam tới quận Linh Võ, rồi sau đó mới chiếm lĩnh quận Linh Võ. Như vậy chẳng phải có thu hoạch lớn sao?

Đưa ra câu hỏi này chính là Tần Hoài Ngọc, đi phía sau của Bùi Nhân Cơ. Bùi Nhân Cơ rất thích người tuổi trẻ thông minh hiếu học này, nên luông mang theo y bên người.

Bùi Nhân Cơ khẽ cười nói:

- Quận Linh Võ có đầy đủ nguồn nước tưới, lại là nơi khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu. Nơi đó vẫn được coi là kho lúa của chúng ta. Nếu bị quân Đường cướp đi, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vấn đề cung cấp lương thực của chúng ta. Điều quan trọng hơn là, chúng ta nhất định phải phối hợp với Sở Vương điện hạ thi triển kế hoạch phản kích toàn diện, đánh cho Đường triều không còn thái độ kiêu ngạo.

Bùi Nhân Cơ thấy Tần Hoài Ngọc vẫn đắn đo suy nghĩ. Ông ta biết y còn không có hài lòng với câu trả lời của mình, cười nói:

- Cái này giống như việc ngươi và người khác đánh nhau. Bên cạnh đang có rất nhiều người xem. Bao gồm rất nhiều người cần ngươi bảo vệ. Vừa mới bắt đầu, ngươi đã bị người ta đánh ngã. Nhưng ngươi lập tức có năng lực phản kích. Ngươi nói xem, sẽ đợi mấy ngày sau mới đến báo thù, hay là lập tức đánh ngã đối phương?

Tần Hoài Ngọc cũng mỉm cười:

- Tổng quản còn coi ty chức như trẻ con chắc! Ta minh bạch ý tứ của tổng quản. Hiện tại chúng ta phản kích là cổ vũ khí thế của quân dân Đại Tùy, đoạt lại nơi có chiến lược trọng yếu.

Bùi Nhân Cơ gật đầu. Ánh mắt của ông ta lại nhìn về phía xa xa. Ông ta có tràn đầy tin tưởng đối với việc đánh tan quân Đường, đoạt lại quận Linh Võ lần này …

Quận Hoài Dương, huyện Uyển Khâu. Một đội kỵ binh mười nghìn người đang xuất phát về hướng nam. Đây cũng là một đội kỵ binh Tùy. Đại tướng cầm đầu chính là tổng quản Hà Nam Từ Thế Tích. Y cũng vừa nhận được mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, mệnh lệnh y đánh nghi binh Kinh Tương.

Đội kỵ binh chạy nhanh trên cánh đồng tuyết vô bờ, dọc theo quan đạo rộng lớn, chạy nhanh về hướng nam. Hai bên quan đạo là những ruộng lúa mạch mọc thành từng phiến. Lúa mì vụ đông đã được gieo. Đang bị tuyết dày bao phủ lấy, chỉ đợi đến đầu xuân là nảy mầm. Phía xa xa là từng toàn thôn trang, bị vây quanh bởi những con sông và rừng cây. Lúc này đã là sáng sớm, thôn trang dần dần bốc lên khói bếp.

Từ Thế Tích mím môi không nói được một lời. Trong khoảng thời gian, tâm tình của y không được tốt lắm. Sau khi đại chiến Trung Nguyên, y gần như không có chuyện để làm. Bất kể là cuộc viễn chinh Triều Tiên, hay là trận chiến chống lại Đột Quyết ở quận Mã Ấp, đều không có phần của y. Y cảm giác mình đã bị gạt ra ngoài.

Đương nhiên, Từ Thế Tích cũng hiểu, mấu chốt là quân Tùy chưa có ý định tấn công Thanh Châu. Nếu không mình cũng sẽ không trở thành nhàn nhã như vậy. Trong lòng y mặc dù có điểm bất bình nhưng dù sao y cũng là tổng quản cả một phương, nên phải chấp hành đại cục, phục tùng sự chỉ huy của Dương Nguyên Khánh.

Đội ngũ đi về phía trước một đoạn đường, cách huyện Uyển Khâu còn không xa. Từ Thế Tích thấy một khu rừng tùng rậm rạp ở bên đường. Tuy trên rừng tùng có đầy tuyết đọng, nhưng rừng cây vẫn còn tương đối khô ráo. Y lập tức dùng roi ngựa ra hiệu, mọi người đi vào rừng cây tùng nghỉ ngơi.

Hơn mười người thám báo đi tới trước rừng tùng, một lát sau đi ra liền hô to:

- Tổng quản, trong này an toàn, có thể dừng chân nghỉ ngơi.

Đội ky binh liền ly khai quan đạo, dẫn ngự đi vào rừng cây tùng. Trong rừng cây tùng tràn ngập mùi nhựa thông thơm ngát. Khắp nơi là những đống tuyết đọng. Đây là tuyết từ trên cây rơi xuống. Phần lớn là khô ráo. Trên mặt đất thì bị phủ đầy lá thông.

Bọn lính tìm chỗ để nghỉ ngơi, rồi cho ngựa ăn uống. Cỏ khô và nước lấy ra từ trong túi đã bị đông lạnh như băng. Bọn họ lấy ra bánh mì và thịt dê, rắc lên chút muối và hạt tiêu, liền ăn ngấu nghiến. Lại lấy ra bình nước uống mấy ngụm, thấp giọng đàm luận đại chiến ở quận Mã Ấp. Đây là việc mà tất cả mọi người đều quan tâm.

Từ Thế Tích cũng ngồi ở dưới một thân cây, từ từ ăn lương khô. Trong lòng y vẫn đang suy nghĩ việc tấn công Thanh Châu. Y có một loại dự cảm, sau khi giải quyết xong việc về Đột Quyết, bước tiếp theo rất có khả năng là Sở Vương sẽ chiếm lấy Thanh Châu.

Lúc này, phó tướng của Từ Thế Tích, là Cao Tử Khai ngồi ở bên cạnh cười nói:

- Tổng quản, sao chúng ta không đơn giản chiếm lấy Kinh Tương, cần gì phải đánh nghi binh cho mệt?

- Dựa vào mười nghìn kỵ binh này mà muốn đơn giản chiếm lấy Kinh Tương?

Từ Thế Tích liếc mắt nhìn y một cái, cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng việc chiếm lĩnh chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Lạc Dương có hai trăm nghìn quân Đường bao vây. Một khi bọn họ đánh chiếm được Lạc Dương, bước tiếp theo chính là thâu tóm Trung Nguyên. Ngươi cho rằng bọn họ chiếm Trung Nguyên, còn chúng ta thì ung dung giữ lấy Kinh Tương sao?

Cao Tử Khai gãi đầu:

- Điều này cũng đúng. Kinh Tương và triều Tùy của chúng ta không có biên giới kéo dài. Triều đình đưa công văn đều không qua được nơi đó.

- Chiếm lĩnh được một thành thị không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Cần phải quan tâm các vấn đề như sĩ tộc địa phương có ủng hộ ngươi hay không. Dân chúng ở đây có nguyện ý chịu ngươi cai quản hay không. Quan viên có trung thành hay không. Còn việc giải quyết lương thực cho quân đội phải làm như thế nào. Đây đều là những vấn đề lớn. Năm đó, Dương Huyền Cảm chiếm lĩnh Quan Trung, người Quan Trung có quy thuận y hay không? Cuối cùng còn không phải là thất bại thảm hại hay sao. Còn có, chúng ta lĩnh Hà Bắc, chỉ là chiếm lĩnh mà thôi. Để chân chính khống chế Hà Bắc, khiến người Hà Bắc quy thuận, không biết Sở Vương điện hạ đã tốn không biết bao nhiêu tâm cơ, hao phí hết bao nhiêu tiền của lương thực. Đến hiện tại mới có thể thay đổi quan trường ở Hà Bắc. Quá trình đã mất một năm.

Từ Thế Tích nói đến đây, lại thở dài:

- Còn có Trung Nguyên. Kỳ thực cũng là chuyện phiền toái. Đến lúc chúng ta rút lui, ngươi xem có ai giữ lại chúng ta? Lúc quân Đường tới, ngươi xem có ai đứng lên phản kháng? Người Trung Nguyên vẫn còn trung thành với quân Ngõa Cương. Nếu quân Ngõa Cương còn tồn tại, chỉ sợ chúng ta muốn cướp lấy Trung Nguyên, sẽ là rất khó. Điều này, ta là người hiểu rõ nhất. Đây cũng là nguyên nhân mà điện hạ cho phép ta lưu lại Trung Nguyên.

Cao Tử Khai cúi đầu trầm tư một lát, lại hỏi:

- Nói như vậy, việc Lý Mật rời khỏi Trung Nguyên là thất sách, có phải hay không?

- Hoàn toàn trái lại!

Từ Thế Tích cười cười:

- Tuy Địch Nhượng thiển cận, nhưng y lại là người trượng nghĩa. Có thịt thì mọi người cùng ăn, có tiền thì mọi người cùng dùng. Đánh địa chủ, đoạt nhà kho của quan, chia lương thực cho người nghèo. Cho nên, dân chúng Hà Nam rất ủng hộ việc y suất lĩnh quân Ngõa Cương. Nhưng Lý Mật lại cho rằng Địch Nhượng làm như vậy là đắc tội với sĩ tộc, không thành được đại sự. Cho nên Lý Mật đã giết y, tự lập làm Ngụy Vương. Tuy vậy, việc giết Địch Nhượng, khiến y không thể tồn tại ở Trung Nguyên được, chỉ phải dời về Giang Nam. Một mặt là trốn tránh sự uy hiếp của Tùy Đường. Một mặt khác là muốn tiếp tục tìm kiếm sự ủng hộ của sĩ tộc phía nam.

Tuy Cao Tử Khai cũng xuất thân là danh môn Cao thị ở Bắc Hải nhưng y là một viên võ tướng, chỉ biết phục tùng nhiệm, cchưa bao giờ suy nghĩ đến đại cục như vậy. Hôm nay nghe lời luận bàn của Từ Thế Tích, khiến trong lòng y hiểu rõ rất nhiều việc.

Cao Tử Khai yên lặng gật đầu nói:

- Ty chức đã hiểu. Về sau mong được Từ tổng quản chỉ giáo nhiều hơn nữa. Ty chức rất muốn biết rõ những việc như vậy, không muốn chỉ cắm đầu vào đánh giặc.

Từ Thế Tích vỗ vỗ bả vai y, cười nói:

- Nhân tiện đây ta cho ngươi một vấn đề để ngươi suy nghĩ. Đó là vì sao điện hạ không trực tiếp chiếm Thanh Châu, giúp nạn thiên tại mà là khiến nạn dân của Thanh Châu chạy tới Hà Bắc rồi mới giúp?

Hai lông mày của Cao Tử Khai nhíu lại, đau khổ suy nghĩ vấn đề này. Từ Thế Tích chỉ cười nói:

- Vừa đi vừa nghĩ!

Y hướng các quan quân xung quanh ra lệnh:

- Thông báo cho các huynh đệ, đã đến lúc xuất phát!.

Chương 943: Binh lâm cung hạ

Một tiếng kèn lệnh ô ô thổi lên. Đây là tiếng ra lệnh xuất phát. Kỵ binh Tùy đều thu thập lên ngựa. Bọn họ lại điều khiển ngựa chạy lên quan đạo. Vó ngựa vang rền. Mười nghìn kỵ binh lại tiếp tục hành trình…

Chính như Đậu Quỹ đã đoán trước. Giữa trưa vào ngày thứ hai Dương Nguyên Khánh đã suất lĩnh đội kỵ binh đánh tới Trường An. Quân đội chiếm lĩnh được quân doanh Bá Thượng đồng thời chiếm lĩnh được lương thực, thịt khô và cỏ khô để bổ sung. Bọn lính đều ăn uống no nê, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cả đêm hành quân cấp tốc, khiến người và ngựa đều khốn đốn không chịu nội. Ở trong một gian phòng trống, Dương Nguyên Khánh chính đang đứng trước sa bàn, trầm tư suy nghĩ bước hành động tiếp theo.

Tối hôm qua hành quân, hắn đã nhìn thấy khói báo hiệu. Chắc hẳn Trường An đã biết tin quân Tùy đánh tới. Hắn có thể tưởng tượng, quân Đường ở Trường An đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón.

Tuy nhiên, ngay từ lúc đầu, Dương Nguyên Khánh đã không có ý định đánh chiếm Trường An. Đây dù sao cũng không phải quá thực tế. Bọn họ không có mang theo vũ khí công thành. Muốn đánh được tường thành cao ba trượng kia, thực sự là suy nghĩ viển vông.

Nhưng cứ như vậy vòng qua thành mà đi, thì không phù hợp với mục đích của chuyến đi lần này. Hắn muốn làm nhiễu loạn Trường An và Quan Trung, bức Lý Uyên phải rút quân các tuyến. Ít nhất phải khiến một số lượng lớn quân đội rút về nhằm tạo điều kiện phản công cho hắn.

Lần này nên đánh Trường An như thế nào? Dương Nguyên Khánh trầm tư thật lâu. Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo:

- Khởi bẩm điện hạ, thám báo đã quay trở lại.

Tinh thần Dương Nguyên Khánh rung lên, lập tức nói:

- Cho y tiến vao!

Một lát sau, một người Giáo Úy thám báo vội vào đi tới, quỳ một gối bẩm báo:

- Khởi bẩm điện hạ, ty chức thăm dò được tin tức từ Trường An.

- Nói đi!

- Bẩm báo điện hạ, hôm nay chín cửa thành Trường An đã đóng tám cửa. Chỉ có cửa Minh Đức là mở một canh giờ. Hiện tại đã đóng cửa. Ty chức điều tra ra được một ít tình huống. Nghe nói chủ tướng thủ thành là tướng quốc Đậu Quỹ. Binh lính thủ thành đều là quân Vũ Lâm và Kim Ngô Vệ. Bọn họ còn động viên thêm ba mươi nghìn thanh niên cường tráng giúp đỡ thủ thành. Trên đầu thành hiện giờ rất hỗn loạn. Bọn họ tập trung chủ yếu ở phía đông và nam thành.

Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh lại nhìn chăm chú về hướng sa bàn. Hắn đang nhìn về phía bắc. Đây là nơi mà hắn rất tinh tường. Bởi từ nhỏ hắn đã săn bắt thú rừng ở nơi này để mưu sinh.

- Phía Long Thủ Nguyên có bao nhiêu đóng ở đấy?

Dương Nguyên Khánh nhớ rõ ở Long Thủ Nguyên có một quân doanh lớn.

- Hồi bẩm điện hạ, quân doanh ở Long Thủ Nguyên chính là quân doanh Kim Ngô Vệ. Toàn bộ bọn họ đã rút vào thành. Trong quân doanh hiện giờ không có một bóng người.

- Không có một bóng người?

Bỗng nhiên, Dương Nguyên Khánh nghĩ ra một kế cực kỳ lớn mật…

Lúc này trong thành Trường An đang trở nên hỗn loạn. Cửa thành vốn thường ngày mở lúc hửng đông giờ đã đóng cửa, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc đi lại của dân chúng bình thường. Hơn nữa quân đội còn đến từng nhà chiêu mộ thanh niên cường tráng cùng dân phủ đi thủ thành khiến cho thành Trường An càng thêm bạo động.

Trong thành Trường An liên tục truyền ra các loại lời đồn. Có người nói là đại quân Đột Quyết xuôi nam sát nhập Quan Trung. Cũng có người nói quân Tùy xâm nhập biên giới. Dần dần mọi người mới biết rõ thực hư. Tin tức Dương Nguyên Khánh suất lĩnh một trăm ngàn đại quân sắp tấn công thành Trường An lan truyền ngày càng rộng, khiến dư luận huyên náo xôn xao.

Ở cửa Minh Đức, thành Trường An, là nơi hỗn loạn nhất. Có mấy chục nghìn dân chúng đang tụ tập ngoài cửa thành, lớn tiếng kêu gọi mở cửa thành. Đậu Quỹ bất đắc dĩ, chỉ phải hạ lệnh mở cửa Minh Đức một canh giờ, cho phép dân chúng vào thành.

Lúc này, trên đường Chu Tước, phía sau cửa Minh Đức, có đông nghịt dân chúng chen nhau đi vào. Họ đeo cái sọt, chở theo gia sản, kêu cha gọi mẹ, la hét ầm ĩ, tiếng chửi bậy vang lên không ngừng. Tình hình dần dần khó kiểm soát, khiến các đội binh lính mang đầy đủ võ trang phải cưỡng bức ổn định trật tự.

Bốn cửa phường ở gần cửa Minh Đức là Diên Tộ, An Nghĩa, Quang Hiền, Bảo Ninh đều đã mở ra. Bọn lính xua đuổi mấy chục nghìn dân chúng đi vào trong bốn phường.

Mà rất nhiều hộ gia đình trong phường lại ngăn cản dân chúng tiến vào phường. Bọn họ dùng các loại chướng ngại vật ngăn chặn cửa phường. Khiến cửa phường liên tục vang lên tiếng hô khóc mấy ngày liền. Còn có những tên du côn vô lại lợi dụng hỗn loạn, đứng trên tường bắn những thiếu phụ tuổi trẻ, coi như niềm vui.

Chu vi của trường thành ước chừng hơn sáu mươi dặm nhưng quân coi giữ chỉ có hai mươi nghìn người, cho nên chỉ có thể bố trí ở phía đông và nam thành. Cho dù như thế, tường thành dài hơn mười dặm, khiến sự phân bố binh lính vẫn rất thưa thớt. Đồng thời chiêu mộ thêm mấy chục nghìn thanh niên cường tráng, cho bọn họ mượn cung tiễn, trường mâu. Ra lệnh bọn họ hiệp trợ binh lính thủ thành.

Đậu Quỹ đứng ở đầu thành phía đông. Ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú về phương xa. Ông ta vừa nhận được tin tức, đúng là có quân Tùy xâm lấn. Nhân số ước chừng mười nghìn tới hai mươi nghìn. Nhưng điều khiến ông ta giật mình chính là. Có người nhận ra tướng lĩnh cầm đầu quân Tùy lại là Dương Nguyên Khánh.

Tin tức này khiến ông ta rất khẩn trương, trong ánh mắt tràn đầy là sự lo âu. Đứng bên cạnh là chưởng quản Vũ Lâm quân Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân Trưởng Tôn Như Ý. Y cuời ha hả hỏi:

- Đậu tướng quốc vì sao phải khẩn trương như vậy. Dương Nguyên Khánh tự mình lãnh binh tới Quan Trung không phải quá tốt sao? Chỉ cần đợi quân đội của Thái Tử và Tần Vương trở về, liền trực tiếp vây bắt hắn lại. Chẳng phải là một việc cực kỳ vui mừng sao?

Đậu Quy thở dài nói:

- Dương Nguyên Khánh tự mình suất binh nhập quan, nhìn qua có vẻ là sai lầm. Nhưng thực ra là hắn muốn lấy thân mình làm mồi. Hấp dẫn chủ lực của quân Đường quay trở về. Một khi chủ lực của quân Đường trở về Quan Trung. Ta lo lắng tới việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hơn nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để chúng ta bắt được. Chỉ càng đề cao uy vọng của hắn.

Ông ta vừa dứt lời. Bỗng nhiên có binh lính hoảng sợ hô to:

- Quân Tùy đã tới.

Đậu Quỹ và Trưởng Tôn Thuận Đức cả kinh. Bọn họ đều đưa mắt nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy trên vùng quê đầy tuyết trắng ở xa, có một nhóm điểm đen chính đang cấp tốc lao tới. Đội hình dài chừng bảy tám dặm, ước chừng là tám, chín ngàn người.

Không khí trên tường thành trở nên khẩn trương. Bọn lính hô to gọi nhỏ. Thậm chí có người còn run rẩy. Đội quân phòng ngự phía đông thành chủ yếu là binh lính của Vũ Lâm quân. Vũ Lâm quân kỳ thực chỉ là quân đội nghi thức. Phần lớn là con cháu quan lại, danh môn, gia cảnh giàu có. Bình thường mặc khôi giáp đẹp đẽ, uy phong lẫm lẫm, được đãi ngộ vô cùng tốt. Nhưng bọn họ không dùng để đánh giặc, mà chỉ cần dung nhan chỉnh tế, uy vũ trang nghiêm là được.

Cho nên, khi bọn họ gặp phải một cuộc chiến thực sự, thì sự sợ hãi đối với tử vong, khiến bọn họ không thể khống chế đươc cảm xúc. Liên tục hô to để giảm bớt sự khủng hoảng trong lòng.

Trưởng Tôn Thuận Đức giận dữ, nhảy lên ngựa đi về phía bọn lính. Y dùng roi ngựa quật mạnh vào người binh lính đang run rẩy, nói:

- Không cần kinh hãi. Nếu có người còn kêu to hoảng sợ thì lập tức mang đi chém!

Mắt thấy kỵ binh Tùy càng ngày càng tới gần, trên đầu thành trơn nên an tĩnh lại. Lúc này, Đậu Quỹ có thể thấy rõ ràng, người đại tướng cầm đầu có dáng người khôi ngô, đội nón bạc, đeo giáp bạc, tay cầm một cây thiết thương to và dài. Đi bên cạnh y là một vị tướng lĩnh mặt đen như đáy nồi, tướng mạo hung ác xấu xí, tay cầm một cây búa thật to.

- Đây La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim!

Trưởng Tôn Thuận Đức buột miệng thốt ra. Y nhận ra hai người này.

Đậu Quỹ ngẩn người. Còn Dương Nguyên Khánh đâu? Chẳng lẽ hắn ở phía sau đội hình sao?

Lúc này, đội kỵ binh Tùy chạy như bay tới, đồng thời bắn tên lên đầu thành. Tên bay như gió, vùn vụt mà tới. Đầu thành liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Binh lính thủ thành chưa kịp đề phòng, đã bị bắn gục rất nhiều người. Đậu Quỹ được một tên bính lính đẩy ra đúng lúc, nhưng mũ của ông ta đã bị bắn rơi.

Đậu Quỹ tát cho mình một cái, quân Tùy đã tới trước mặt, mình lại quên không hạ lệnh bắn tên. Trưởng Tôn Thuận Đức cũng phản ứng, y lớn tiếng hô to:

- Bắn tên! Mau bắn tên!

Quân Đường trên đầu thành bắt đầu phản kích. Nhưng bọn họ bị những mùi tên dày đặc của quân Tùy bắn tới, khiến không thể ngóc đầu lên được. Chỉ phải tránh ở phía sau tường thành, dùng cách bắn lên trời để chống trả. Trên thành, dưới thành tên bắn như mưa. Tiếng kêu rung trời, khí thế đồ sộ. Nhưng thương vong của song phương cũng không lớn. Quân Đường tránh ở lỗ châu mai không dám ngẩng đầu lên, chỉ phải bắn lên trời. Tầm bắn không đủ, không thể ảnh hưởng nhiều tới quân Tùy.

Một lát sau, quân Tùy đổi tên thường sang tên lửa. Từng mũi tên nhọn hoắt mang theo ngọn lửa bắn lên đầu thành. Số lượng lớn tên lửa bắn trúng thành lâu. Thành lâu bắt đầu bốc cháy. Thế lửa càng ngày càng lớn, hừng hực bốc lên tận trời, khói đặc cuồn cuộn. Trên đầu thành liên tục xảy ra hỗn loạn…

Đồng thời với việc quân Tùy tập kích quấy rầy thành Trường An, Dương Nguyên Khánh lại mang theo hai ngàn kỵ binh quân Tùy đi vòng thành bắc tới Long Thủ Nguyên. Long Thủ Nguyên chính là cung điện Đại Minh sau này.

Nhưng lúc này, Long Thủ Nguyên chỉ là một khu rừng rậm rạp đã được Đường triều xây dựng thành vườn thượng uyển. Vì là rừng của hoàng thất, cho nên không cho phép bất cứ ai đi vào. Năm đó Dương Nguyên Khánh trốn vào đây săn thú, cho nên hắn rất rõ địa hình nơi đây.

Nơi này là nơi có địa thế cao nhất của Trường An. Từ đây có thể nhìn rất rõ thành Trường An. Mà khu vực cách bọn họ gần nhất, chính là Hoàng thành và Cung thành Trường An. Bọn họ đang ở phía sau của cung Thái Cực. Cung Thái Cực là là nơi rất nguy nga đồ sộ, mái ngói, đình tháp được sơn son thiếp vàng. Dưới ánh mắt trời càng thêm chói lóa khiến người khác cảm thán không ngừng.

Tuy nhiên, bọn họ không có trực tiếp đánh tới tường cung thành. Ở phía sau Hoàng cung còn có một cánh rừng và đồng cỏ. Nơi đó là Tây Nội Uyển của Hoàng cung. Là nơi mà năm đó Tùy Văn Đế Dương Kiên dùng để nuôi dưỡng chim quý thú lạ. Còn bây giờ là nơi đóng quân của Vũ Lâm quân.

Ở trên Long Thủ Nguyên, còn có một tòa quân doanh rất lớn. Đây là quan doanh của Kim Ngô Vệ. Nhưng Dương Nguyên Khánh không có ý định đi quân doanh kia. Mục tiêu của hắn chính là Hoàng cung Đường triều.

Bình thường hoàng cung Đường triều do mười nghìn Vũ Lâm quân bảo vệ, đề phòng nghiêm khắc. Nhưng chính là như vậy, tác dụng của Vũ Lâm quân chỉ là để đối phó với đạo tặc và thích khách. Cũng không phải dùng để đánh giặc. Bốn phía của Quan Trung đều là quan ải, quan nội có đóng giữ trọng binh. Phòng ngự nghiêm mật, nên gần như có rất ít quân đội có thể đánh tới Trường An.

Nhưng lúc này lại không giống như ngày thường. Quân Tùy thừa dịp Quan Trung hư không, trực tiếp đánh tới Trường An. Mà Vũ Lâm quân lại bị điều đi thủ thành. Ở cung thành hiện giờ chỉ có hơn hai ngàn thị vệ. Việc phòng ngự ở Trường An xuất hiện một lỗ hổng lớn. Mà Dương Nguyên Khánh lại rất rõ lỗ hổng này là ở nơi nào.

Dương Nguyên Khánh suất lĩnh kỵ binh đi xuyên qua Long Thủ Nguyên, đi tới thung lũng mà năm đó hắn cứu Dương Kiên. Thung lũng này nối thẳng tới cửa chính của Tây Nội Uyển. Hiện tại thung lũng đã bị tuyết thật dày bao phủ. Dương Nguyên Khánh nhìn thung lũng quen thuộc này, trong lòng dâng lên một loại hoài niệm tới thời thiếu niên.

Lúc này, một con sơn trĩ bay qua đỉnh đầu của hắn. Dương Nguyên Khánh nhanh chóng lấy cung gài tên. Cung mở, nhưng hắn không có bắn ra mũi tên. Dây cung lại từ từ nới lỏng. Hắn tự trào phúng lắc đầu. Đại chiến sắp tới, cần phải khắc chế. Hắn là một chủ soái một quân, làm sao có thể hoài niệm việc săn bắn khi xưa. Nếu bọn lính nhìn thấy, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Dương Nguyên Khánh giục ngựa suất lĩnh hai ngàn kỵ binh đi về Tây Nội Uyển. Đi một lát thì tới ngoài tường. Bên ngoài của Tây Nội Uyển được bao quanh tường đá, tường cao hai trượng, được xây dựng vô cùng kiên cố. Ở phía bắc là một cửa cung có khí thế đồ sộ. Đây là cửa Tây Uyển. Bình thường nơi này sẽ có ba trăm binh lính trấn thủ. Nhưng hôm nay chỉ có hơn năm mươi người coi giữ.

Bọn lính đang đi lại tuần tra. Đột nhiên, bọn họ phát hiện ở phía xa thung lũng có quân Tùy đang lao nhanh tới. Bọn họ sợ tới thất kinh, lên tiếng quát to:

- Quân Tùy đến đây! Quân Tùy đến đây!

- Đương!Đương! Đương.

Tiếng cảnh báo dồn dập vang lên trên đầu thành. Dương Nguyên Khánh ra lệnh một tiếng:

- Động thủ!

Hai nghìn kỵ binh mãnh liệt tấn công. Tên bay như mưa, bắn về phía cửa lầu. Hơn mười binh lính phòng thủ ngay lập tức bị bắn trúng, kêu thảm ngã xuống lầu. Mấy trăm binh lính Tùy chặt một cây đại thụ, để lên cửa lầu rồi nhanh chóng leo lên trên. Quân coi giữ thấy tình thế không ốn, bốn phía chạy trốn.

Một lát sau, quân Tùy kéo xích sắt lên, cửa chính của Tây Nội Uyển ầm ầm mở ra. Hai ngàn kỵ binh Tùy giơ lên chiến đao vọt vào Tây Nội Uyển. Đội kỵ binh đằng đằng sát khí lao vào cửa Huyền Vũ, phía bắc cung Thái Cực.

Cửa Huyền Vũ là lối vào quan trọng để đi vào cung. Cửa thành được đúc bằng sắt thô, cần phải ba mươi người ở trên lầu kéo xích mới có thể mở ra được. Mà cửa lầu cao tới bốn trượng, cực kỳ hùng vĩ đồ sộ.

Lúc này, tiếng chuông báo động ở cửa Tây Uyển đã kinh động tới quân coi giữ ở cửa Huyền Vũ. Nơi này có năm trăm Vũ Lâm quân coi giữ. Bọn họ thấy hai ngàn kỵ binh Tùy đánh tới, đều cực kỳ kinh hãi. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, quân Tùy sẽ từ phía sau đánh tới.

Không đợi kỵ binh quân Tùy đánh tới gần, quân coi giữ cửa Huyền Vũ liền bắn tên, ngăn cản quân Tùy tới gần. Nhưng quân Tùy phân bố thành hai đường. Một đường tấn công cửa Huyền Vũ, một đường khác thì đi vòng.

Kỵ binh Tùy dùng tên lửa bắn vào phòng ở. Thế lửa rất mạnh, lập tức đã thiêu đốt rất nhiều cung điện mái ngói. Trong đó có tẩm cung của Hoàng hậu đã bị lửa lớn nuốt hết. Ánh lửa và khói đặc bay thẳng lên trời.

Lý Uyên đang trốn ở trong tĩnh thất hoàng cung, chắp tay sau lưng, bất an đi qua đi lại. Y chỉ hy vọng quân Tùy không đánh được thành Trường An, chỉ phải lách thành mà đi, buông tha cho thành Trường An. Y mặc kệ Quan Trung ra sao, y chỉ để ý bảo vệ Trường An.

Bỗng nhiên Lý Uyên nghe thấy tiếng xôn xao ở bên ngoài. Dường như đang có cung nữ khóc hô chạy trốn. Trong lòng y cả kinh, bước nhanh đi tới cửa sổ. Chỉ thấy rất nhiều cung nữ, hoạn quan đang chạy loạn bốn phía. Y ngẩng đầu nhìn, thì thấy cách đó không xa có khói lửa cuồn cuộn.

- Chuyện gì xây ra? Trong cung có hỏa hoạn sao?

Trong lòng Lý Uyên kinh nghi. Đúng lúc này, có một gã thị vệ chạy như điên tới:

- Bệ hạ!

Thị vệ chạy tới cửa lớn bẩm báo:

- Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn theo hai nghìn kỵ binh Tùy đã tiến vào Tây Nội Uyển. Đang chiến đấu kịch liệt với quân coi giữ ở cửa Huyền Vũ. Bệ hạ nên nhanh chóng rút khỏi hoàng cung.

Tin tức này khiến Lý Uyên sợ tới hồn phi phách lạc. Y ngơ ngác đứng ở trong phòng. Trong đầu là một khoảng hư không. Cả người giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng…

Dù sao Lý Uyên cũng là hoàng đế, là người đã trải qua chiến tranh, chỉ là sự uy hiếp đột ngột khiến ông ta theo bản năng rơi vàosự kinh sợ cực độ, nhưng rất nhanh ông ta đã tỉnh táo lại. Sau khi trầm tư một lúc, ông ta ra lệnh:

- Tất cả thị vệ trong cung tập trung về cửa Huyền Vũ để phòng ngự, truyền ý chỉ của trẫm cho Đậu Quỹ, bảo anh ta cấp tốc đem năm nghìn quân Vũ Lâm trở về.

Lý Uyên đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Lúc này thị vệ lại thúc giục:

- Bệ hạ, xin nhanh chóng rời khỏi Cung thành, quân Tùy bất kể lúc nào cũng có thể tấn công vào trong cung.

Lý Uyên cũng biết tình thế lúc này rất nguy cấp, ông ta cũng không thể đợi Thừa Liễn tới được liền trực tiếp trở mình lên ngựa phi thẳng về hướng Hoàng thành. Nói thế nào đi nữa thì ông ta phải thoát khỏi Cung thành trước đã rồi mới nói tiếp…Bên ngoài cửa Huyền Vũ, mấy tòa cung điện trong nội uyển phía tây và quân doanh quân Vũ Lâm cũng đã bị thiêu hủy, đâu đâu cũng là lửa cháy hừng hực, cả bầu trời trên nội uyển phía tây đều cuồn cuộn khói đen.

Lúc này, quân Tùy vẫn đang tạo áp lực liên tục. Binh lính triều Tùy chặt mấy trăm gốc đại thụ rồi chất đống trước cửa Huyền Vũ, sau đó tưới dầu hỏa lên rồi đốt. Lửa lớn nhanh chóng thiêu rụi hai tòa lầu, mười mấy tên lính triều Đường không chạy kịp liền lập tức bị ngọn lửa lớn nuốt chửng.

Không chỉ có cửa Huyền Vũ, kỵ binh quân Tùy bắn vô số hỏa tiễn vào trong Cung thành khiến mấy chục tòa cung điện dựa vào tường thành Cung thành toàn bộ bắt lửa. Mặt bắc cung Thái Cực cũngở trong biển lửa.

Trong Cung thành đâu đâu cũng là lửa lớn. Ngọn lửa ngập trời bốc lên của cửa Huyền Vũ cao đến hơn ba mươi trượng. Toàn bộ thành Trường An đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Ở thành Đông, thế công của quân Tùy đã yếu bớt, kỵ binh quân Tùy đi vòng qua thành Nam, tiếp tục công kích.

Lúc này, đứng trên tường Đông thành, Đậu Quỹ đang ngơ ngác nhìn cung điện phía bắc chìm trong lửa lớn, trong lòng vô cùng kinh hãi. Mãi đến lúc này, anh ta cuối cùng mới ý thức được tại sao Dương Nguyên Khánh lại không có ở đây. Thì ra Dương Nguyên Khánh đã xuất quân tấn công mặt bắc của Cung thành.

Đây là kế dương đông kích tây của quân Tùy. Bên ngoài thì giả bộ tấn công thành trì, nhưng trên thực tế thì lại đi đánh lén Cung thành. Việc này quả thật chưa từng xảy ra.

Đậu Quỹ lập tức kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu Cung thành bị công phá thì anh ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Đường. Anh ta liền nhanh chóng ra lệnh cho Trưởng Tôn Thuận Đức nói:

- Trưởng Tôn tướng quân, ngươi hãy cấp tốc đưa năm nghìn quân đi trợ giúp hoàng cung, mau đi!

Trưởng Tôn Thuận Đức cũng đã toát mồ hôi khắp đầu. Anh ta là người nắm giữ quân Vũ Lâm, có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho hoàng cung nhưng hiện tại anh ta lại đem gần như toàn bộ đội quân của mình chạy ra khỏi hoàng cung thế này, chỉ để lại trong cung không tới một nghìn người. Anh ta vốn không thể biết được Dương Nguyên Khánh sẽ tấn công từ cửa Huyền Vũ vào Cung thành.

- Tuân lệnh!

Trưởng Tôn Thuận Đức hét lớn một tiếng, sau đó xoay người chạy về phía Cung thành. Anh ta liên tục gào thét, thúc giục năm nghìn binh lính nhanh chóng theo mình rời khỏi thành Đông, chạy như điên về phía thành Bắc …

Bên ngoài Huyền Vũ môn, Dương Nguyên Khánh bật người nhảy xuống từ một cây thông lớn, nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang cháy hừng hực ở Huyền Vũ môn. Trên tường thành, hơn hai nghìn tên thị vệ đang giao chiến kịch liệt với kỵ binh quân Tùy. Tên bắn như mưa, liên tục không ngừng có quân Vũ Lâm từ phía đông vội vàng chạy tới gia nhập vào trong đội ngũ đang giao chiến.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx