- Được rồi! Ngươi đã không chấp nhận thì ta cũng không miễn cưỡng, nếu ngươi nghĩ thông suốt thì lại có thể theo ta, ta sẽ hoan nghênh ngươi.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh không để ý đến ông ta nữa, hắn giục ngựa đi theo Trình Giảo Kim tới nhà kho…Xung quanh nhà kho có vài chục tên lính thủ vệ đứng canh, Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào trong. Bên trong nhà kho là một hàng dài những căn nhà trệt, mỗi căn lại có cửa nhỏ thông với nhau, trong mỗi gian phòng đều chất đống các loại vật phẩm, có mấy chục rương lớn chứa tiền đồng, đều là Khai Nguyên thông bảo mới được đúc. Loại tiền này cũng được lưu thông tại triều Tùy, tính ra cũng khoảng mấy nghìn quan, còn có mấy mấy chục nghìn thất vải lụa, chất đầy năm sáu gian phòng, bên cạnh đó còn có mấy rương chứa bạc, ước chừng cũng phải ba nghìn lượng.
Roi quất ngựa của Dương Nguyên Khánh chỉ vào đống tiền của, nói với Trình Giảo Kim:
- Những thứ này đều mang ra phân phát cho các huynh đệ đi, xem như là ta khao thưởng cho bọn họ!
Trình Giảo Kim mừng rỡ. Anh ta sớm đã muốn lấy đống vật tư này rồi, chỉ có điều quân kỷ của quân Tùy nghiêm minh nên anh ta không dám. Bây giờ Dương Nguyên Khánh đã mở lờithì anh ta liền không khách khí gì nữa. Dương Nguyên Khánh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta:
- Ta cảnh cáo ngươi trước. Những thứ này là để khao thưởng cho các huynh đệ. Ngươi chỉ được một phần trong đó. Nếu như ngươi dám lấy thêm một lượng bạc thì ta sẽ lột da ngươi treo ở quân nha đó!
Trình Giảo Kim chợt nhớ tới cảnh tên huyện lệnh huyện Phòng Tử bị lột da kia, anh ta lập tức sợ hú hồn, vội vàng nói:
- Ty chức không dám, ty chức đã thay đổi hoàn toàn, không tham tiền nữa.
Dương Nguyên Khánh chẳng muốn để ý tới anh ta nữa, hắn đi tới phía cuối nhà kho. Nói đúng ra thì nơi này không phải là nhà kho mà là một nơi để vật tư lẫn lộn, diện tích rất lớn, chất đầy các loại vật tư một cách hỗn loạn, nào là trống lớn của huyện nha, nào là gậy công sai của đám nha dịch, rồi cả giường chiếu v.v.
Nhưng ở bên trong cùng lại có một đống thang dài được xếp một cách chỉnh tề, ước chừng có khoảng hơn trăm cái, phần lớn đều dài khoảng bốn năm trượng, rộng rãi vững chắc. Đây không phải là thang bình thường mà chính là thang dùng để công thành, phía trên đầu mỗi cái thang đều có thêm móc sắt. Phát hiện bất ngờ này khiến Dương Nguyên Khánh rất vui vẻ. Hắn vội quay đầu lại:
- Gọi huyện lệnh tới đây cho ta!
Rất nhanh sau đó, Vi Nghĩa Tiết vội vàng đi tới. Dương Nguyên Khánh chỉ vào đống thang rồi hỏi:
- Mấy cái thang này ở đâu ra vậy?
Vi Nghĩa Tiết liền vội vàng khom người nói:
- Khởi bẩm điện hạ. Đây là thang dùng để tu sửa tường thành Hàm Dương hồi đầu năm, được mượn từ Trường An. Do tường thành phía bắc còn một đoạn chưa sửa xong nên mấy cái thang này tạm thời được giữ ở đây.
Dương Nguyên Khánh đã không thể kìm nén niềm vui sướng trong lòng. Có những chiếc thang công thành này, hắn lập tức có thể tấn công Trường An lần thứ hai. Hắn nhất định phải khiến cho Lý Thế Dân buộc phải rút quân trở về. Cho dù không được như vậy thì cũng phải khiến y gánh chịu tội danh kháng chỉ…Dưới trời đêm lạnh lẽo đầy tuyết rơi, quân Tùy lại một lần nữa xuất phát, trùng trùng điệp điệp thẳng tiến về Trường An. Dưới ánh trăng vằng vặc, những bông tuyết như sáng lên rực rỡ, trên người binh lính quân Tùy bó chặt áo lông, đón những cơn gió lạnh thấu xương, anh dũng tiến thẳng về phía trước, sĩ khí ngất trời.
Ước chừng vào lúc canh ba, mười nghìn kỵ binh quân Tùy đã vượt qua Trung Vị Kiều, cách Trường An chưa đầy mười dặm.
Lúc này, trên đầu thành Trường An chỉ còn lại mười nghìn Kim Ngô Vệ để phòng thủ, toàn bộ Vũ Lâm Quân đã lui lại trấn giữ Cung thành. Nhưng triều Đường cũng đã ý thức được Dương Nguyên Khánh rất có thể sẽ quay trở lại.
Do đó, bọn họ đã nhanh chóng chiêu mộ bốn mươi nghìn thanh niên cường tráng rồi trang bị vũ khí cho họ. Lúc này, mấy chục nghìn thanh niên cường tráng vừa được võ trang đều tập trung tại Dũng Đạo Lý ở giữa nội và ngoại thành, ai nấy đều dùng thảm bọc người, chen chúc nhau ngồi từng đám bên cạnh lửa trại. Có người thì ngủ, cũng có người đang ngồi xì xào nói chuyện phiếm.
Đậu Quỹ đứng trên đầu nội thành, nhìn đám dân phu chưa qua huấn luyện này, trong lòng đầy lo lắng. Bọn họ liệu có thể ngăn cản nổi sự tấn công mãnh liệt vào thành của quân Tùy được hay không…
Vào lúc canh ba, cũng là lúc lạnh nhất ban đêm, gió lạnh thấu xương, mười nghìn kỵ binh quân Tùy lặng lẽ di chuyển nhannh chóng trên quan đạo, tiến quân về thành Trường An. Lúc này, bọn họ cách thành Trường An càng lúc càng gần, dưới ánh sao thưa thớt của buổi đêm đã có thể thấy rõ tường thành dài dằng dặc ở phía đằng xa.
Lúc này, trong đêm đen, một gã thám báo chạy gấp tới, rất nhanh đi tới trước mặt Dương Nguyên Khánh. Anh ta ngồi trên ngựa, khom người nói:
- Khởi bẩm điện hạ, quân Đường phòng thủ chủ yếu ở thành Tây và thành Bắc, ở thành Nam và thành Đông rất ít người nhưng có thể nhìn thấy trên đầu thành lờ mờ xuất hiện ánh lửa, chắc là trong các đường thông của tường thành còn ẩn nấp không ít người.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Điều này chắc chắn là triều Đường đã động viên thanh niên trai tráng trong thành tham chiến rồi.Vũ khí trong kho quân khí đầy đủ, có thể nhanh chóng vũ trang cho đại quân một trăm nghìn người. Xem ra triều Đường cũng không ngu xuẩn, bọn chúng đã nhận ra mình sẽ lại tấn công Trường An.
- Điện hạ, phải đánh thế nào?
La Sĩ Tín thấp giọng hỏi.
Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú thành Trường An một lúc rồi cười lạnh một tiếng:
- Quân Đường hiện giờ là đau chỗ nào trị chỗ đó, về căn bản sẽ không hấp thu bải học nên ta vẫn cứ sử dụng phương pháp dương đông kích tây. Ta sẽ đánh thành Tây để hấp dẫn chủ lực của quân địch, ngươi dẫn theo một nghìn huynh đệ tấn công thành Đông.
- Ty chức đã hiểu.
La Sĩ Tín chạy như bay, trong đêm đen có thể nghe thấy tiếng quát thật lớn của anh ta:
- Doanh thứ nhất và doanh thứ hai đi theo ta!
Quân đội bắt đầu chia làm hai bộ phận. La Sĩ Tín dẫn một nghìn kỵ binh chạy nhanh về phía đông, bọn họ mang theo ba mươi cái thang công thành.
Đội ngũ còn lại tiếp tục chậm rãi mà đi. Lúc còn cách Trường An khoảng ba dặm, hắn liền lờ mờ nghe thấy trên đầu thành truyền đến tiếng chuông chói tai, trong đêm đen tĩnh mịch có thể nghe thấy rõ mồn một. Đây chính là thủ thành quân Đường gõ chuông cảnh báo vì phát hiện quân địch.
Đầu thành Trường An đã rất lộn xộn, năm mươi nghìn tân binh thanh niên trai tráng chen chúc nhau lên thành. Dưới tiếng mắng chửi của quan quân, từng tốp binh lính chạy lên đầu thành còn Kim Ngô Vệ thì nhanh chóng lui vào trong nội thành, tạo thành tuyến phòng ngự thứ hai.
Mặc dù chiêu mộ được năm mươi nghìn tân binh thanh niên trai tráng, hơn nữa còn có không ít người từng là phủ binh của triều Tùy trước đây nhưng đã từng đi lính không có nghĩa là bọn họ có thể nhanh chóng tạo thành sức chiến đấu. Không huấn luyện, binh lính không thể là binh lính chính thức được.Với những binh lính như vậy thì chỉ huy không thể nhanh chóng, mệnh lệnh không thể thực hiện. Trên thực tế,bọn họ không khác là mấy với một đám ô hợp.
Hơn nữa bây giờ còn là ban đêm, binh lính chen chúc nhau chi chít trên tường thành phía tây, bọn họ căng thẳng nắm chặt trường mâu, hàng trước là những người tay cầm cung tiễn, vẻ mặt ai nấy hoảng sợ quan sát động tĩnh bên ngoài thành. Phụ trách chỉ huy nhánh quân Đường này là Hồng Lư Tự Khanh, Quận Vương Vĩnh An – Lý Hiếu Cơ.
Anh ta cưỡi trên một con chiến mã, tay cầm một ngọn giáo, bên người dẫn theo hơn một trăm thân binh. Trên thành lúc này vô cùng hỗn loạn khiến anh ta cực kỳ nôn nóng, càng không ngừng lớn tiếng quát to:
- Không được đứng lộn xộn. Các đại tướng lãnh binh quản thúc binh lính của mình, căn cứ theo khu vực phân chia ban ngày để phòng ngự!
Dù anh ta hô đến khản cả giọng nhưng trong sự ồn ào như vậy thì tiếng gào thét của anh ta chỉ có hơn một nghìn người ở gần đó có thể nghe thấy. Giọng Lý Hiếu Cơ cũng đã khản đặc rồi, nhưng trên tường thành vẫn cứ hỗn loạn như trước, càng khiến anh ta thêm uể oải vô cùng.
Thật ra thì điều này cũng khó trách, việc chỉ huy quân đội trên cả chục nghìn người thế này từ trước đến nay đều phải dùng đến trống trận và cờ lệnh. Những tân binh mới thu thập lúc trời đã tối này, ngoài việc mặc bộ khôi giáp bên ngoài ra thì trên thực tế thì bọn họ căn bản chưa từng trải qua bất kỳ sự huấn luyện nào, ngay cả quân lệnh cơ bản nhất cũng không hiểu chứ đừng nói tới việc đánh trận vào ban đêm. Quân đội như vậy chẳng qua cũng là tự lừa mình dối người mà thôi.
Trong đêm đen, kỵ binh quân Tùy đang chậm rãi đi đến. Dương Nguyên Khánh thấy trên tường thành Tây dài hơn mười dặm là chi chít những binh lính, dưới ánh sáng của những ngọn đuốc chiếu xuống trông có vẻ khá đồ sộ. Hắn bỗng nhiên cười, quay đầu lại, rồi cao giọng ra lệnh:
- Đến thành Nam!
Chín nghìn kỵ bịnh lập tức theo hắn chạy về phía thành Nam, trên thành Tây ngay sau đó là một cảnh hỗn loạn với những tiếng chửi, tiếng nguyền rủa. Mấy chục nghìn quân phòng thủ cũng chạy theo quân Tùy ở dưới về phía thành Nam, cả đám người trong đêm tối chạy loạn khiến Lý Hiếu Cơ căng thẳng đến mức hét to:
- Không được hỗn loạn, tất cả tướng lĩnh phải quản tốt binh lính của mình!
Nhưng sự chỉ huy của anh ta không hề có hiệu quả. Không ai nghe anh sự chỉ huy của anh tacả. Lúc này, một tên lính chạy tới, cao giọng nói:
- Vương gia, Đậu tướng quốc bào ngài khống chế quân đội, không được để hỗn loạn!
Lý Hiếu Cơ tức giận đến mắng to:
- Đám ô hợp này làm sao ta có thể chỉ huy đây? Có bản lĩnh thì bảo ông tađến đây, ta mặc kệ!
Trên tường nội thành Đậu Quỹ nhìn mấy chục nghìn binh lính trên thành ngoài hỗn loạn, không có trật tự gì, ông ta không khỏi thở dài. Đêm này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Đúng lúc này, quân Tùy vừa mới chạy vội tới thành Nam lại bỗng nhiên quay ngược trở lại thành Tây, trên đầu thành lại càng trở nên đại loạn, mấy chục nghìn binh lính mệt mỏi lại lần nữa chạy về phía thành Tây…Ngay lúc Dương Nguyên Khánh dùng phương thức trêu đùa khiến đám quân thủ thành chạy qua chạy lại như vậy, La Sĩ Tín dẫn một nghìn quân Tùy đã tới thành Đông. Do quân chủ lực của triều Đường gần như đã bị hấp dẫn kéo về thành Tây nên hơn thành Tây dài hơn mười dặm của thành Đông lúc này chỉ còn không tới năm nghìn quân phòng thủ, đứng thưa thớt trên đầu thành, do Thái Thường Tự Khanh – Lý Trọng Văn suất lĩnh.
Dựa theo sự phân công trước đó, bốn mặt Trường An đều có một đại thần có thể dẫn binh đánh giặc phụ trách, ngoại trừ thành Bắc là do Trưởng Tôn Thuận Đức dẫn mười nghìn Vũ Lâm Quân trấn thủ bên ngoài thì thành Nam là do Điện Trung Giam – Đậu Quản trấn giữ, thành Tây là Hồng Lư Tự Khanh – Lý Hiếu Cơ phụ trách, còn coi giữ quân ở thành Đông là do Thái Thường Từ Khanh – Lý Trọng Văn thống lĩnh, tất cả đều được Đậu Quỹ tướng quốc thống nhất chỉ huy.
Do quân Tùy là từ mặt tây mà đến nên trọng tâm phòng ngự tập trung ở thành Tây, còn lại thành Nam và thành Đông mỗi nơi chỉ bố trí năm nghìn người. Vốn ban đầu suy nghĩ nếu quân Tùy chuyển hướng đánh thành Nam hoặc thành Đông thì quân đội có thể nhanh chóng di chuyển đến thanh Nam và thành Đông để đối phó, như vậy vừa có thể tập trung binh lực phòng ngự lại vừa có khả năng linh hoạt, cơ động trợ giúp.
Suy nghĩ này rất đúng, rất chu toàn, nhưng bọn họ lại không ngờ quân Tùy sẽ nửa đêm quay ngược trở lại, càng không ngờ đến việc chỉ huy tân binh lại khó khăn đến vậy.
Cách hai dặm bên ngoài, La Sĩ Tín đang chăm chú nhìn quân trấn thủ trên đầu thành. Trên tường thành dài hơn mười dặm, quân trấn thủ chủ yếu phân bố ở phần phía nam và phần giữa còn phần phía bắc thì quân trấn thủ khá ít, chỉ vẻn vẹn có khoảng mấy trăm người. La Sĩ Tín suy nghĩ giây lát rồi vẫy tay một cái, thiên tướng Đổng Học Minh bước nhanh về phía trước, khom người thi lễ:
- Xin tướng quân chỉ bảo!
- Ngươi mang bảy trăm huynh đệ đến mặt nam đánh nghi binh, đợi ta lên thành từ phía mặt bắc thì ngươi lập tức quay lại chi viện!
- Tuân lệnh!
Đổng Học Minh dẫn bảy trăm người nhanh chóng đi về phía mặt nam, bên cạnh La Sĩ Tín lúc này chỉ còn lại ba trăm người, La Sĩ Tín lại dặn dò hai tên lính:
- Hai ngươi đi thăm dò địa hình dưới thành, đừng để bị phía trên phát hiện.
Hai người đáp lại một tiếng rồi xoay người mượn bóng đêm đen tối đi về phía tường thành, lúc nhanh, lúc chậm, dần dần tới sát bờ sông bảo vệ thành, vượt qua con sông, đứng sát vào tường.
Lúc này, ánh mắt La Sĩ Tín hướng về phía mặt nam, chăm chú quan sát tình hình bên kia. Đột nhiên trên đầu thành truyền đến tiếng chuông dồn dập “reng, reng, reng”, cóngười lớn tiếng quát to, quân trấn thủ đầu thành nhanh chóng chạy về mặt nam, hẳn là Đổng Học Minh ở mặt nam đã thu hút sự chú ý của quân trấn thủ trên thành.
La Sĩ Tín nhìn chăm chú đầu thành, đợi cho quân trấn thủ trên thành chạy được khoảng bốn năm dặm, anh ta thấp giọng ra lệnh:
- Theo ta lên!
Ba trăm tên lính đã xoay người xuống ngựa, khiêng theo hai cái thang công thành đi theo La Sĩ Tín, chạy về phía tường thành.
- Tướng quân, ở bên này!
Hai tên lính dưới thành thấp giọng hô lên.
Sông đào bảo vệ thành đã đóng băng rắn chắc, bọn họ xông qua sông đào bảo vệ thành rồi đem thang công thành kê trên tường thành, bỗng nhiên trên đầu thành truyền đến một tiếng hô to:
- Có địch!
Ngay sau đó, tiếng một mũi tên bay “vèo” bắn tới, trúng ngay vai của một tên lính quân Tùy khiến anh ta hét thảm một tiếng, xoay người ngã xuống đất.
La Sĩ Tín giận dữ, cầm một cây đại thiết nhanh chóng leo lên đầu thành, mấy chục tên lính quân Tùy ở phía sau cũng theo anh ta xung phong về phía trước, binh lính đầu thành cũng không phải toàn bộ chạy về mặt nam để phòng ngự mà còn có hơn hai trăm người, vừa rồi là một binh lính tuần tra nhìn thấy bọn họ.
Tiếng la của đám lính gác kinh động đến thủ binh, bọn họ từ bốn phương tám hướng chạy lên, mấy tên lính bắt lấy cái móc sắt trên đầu của thang công thành, ra sức đẩy xuống. Đúng lúc này, La Sĩ Tín đã nhảy lên được đầu thành, hét lớn một tiếng, rồi dùng thiết thương đâm tới, “Phốc! Phốc! Phốc!” ba phát liền đâm xuyên qua cổ họng của ba tên lính.
Mười mấy tên lính từ bốn phía đồng loạt lao lên, hơn mười cây trường mâu cùng lúc đâm về phía La Sĩ Tín. Sát khí của anh ta đột nhiên bùng phát, đại thiết thương quét ngang, hơn mười thanh trường mâu lập tức bị thương của anh ta đánh gãy.
Anh ta rống to một tiếng, vọt vào giữa đám lính địch, đại thiết thương bay lượn lên xuống, dũng mãnh vô biên không gì cản được, chỉ thoáng chốc đã có gần ba mươi người bị anh ta đâm chết, nằm trên mặt đất.
Binh lính quân Đường trên thành ngoại trừ lữ soái và hai gã đội trưởng là lão binh ra, còn lại đều là tân binh, bọn họ chưa từng nhìn thấy một mãnh tướng hung ác và tàn bạo như vậy, trong khoảnh khắc đã giết chết mấy chục người. Ngay cả lữ soái và đội trưởng cũng chết trong tay anh ta, anh ta giống hệt như sát thần giáng lâm khiến bọn họ sợ tới mức hồn siêu phách tán, thét lên một tiếng rồi cả đám quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, thủ hạ của La Sĩ Tín nhanh chóng trèo lên thành, chiếm lĩnh khu vực phía trên thành Bắc. Mấy tên lính đốt hỏa tiễn cùng bắn lên bầu trời đêm. Mấy mũi hỏa tiễn xẹt ngang qua bầu trời đêm thâm trầm như những bong hoa lửa trong đêm đen.
Bên ngoài thành Tây, Dương Nguyên Khánh dẫn kỵ binh từ đầu đến cuối vẫn không phát động tấn công, hắn hãm chân mấy chục nghìn quân ở thành Tây, bỗng nhiên có một binh lính chỉ về phía mặt đông hô to:
- Điện hạ mau nhìn kìa, là hỏa tiễn!
Dương Nguyên Khánh cũng nhìn thấy hơn mười hỏa tiễn bay xẹt qua bầu trời đêm, đây là tín hiệu La Sĩ Tín đã thành công. Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, hô to một tiếng:
- Đi!
Hắn quay đầu ngựa lại rồi chạy về phía thành Đông, chín nghìn kỵ binh theo hắn hăng hái chạy về phía thành Đông…
Không chỉ có Dương Nguyên Khánh nhìn thấy, Đậu Quỹ ở trên nội thành cũng thấy hỏa tiễn, ông ta cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Chẳng lẽ quân Tùy đã giết lên đầu thành hay sao? Ông ta lập tức phản ứng lại, gấp đến độ hô to:
- Lệnh cho quân đội trên thành ngoài nhanh chóng trợ giúp thành Đông!
Trên thành Đông tiếng kêu rung trời, Lý Trọng Văn dẫn mấy nghìn quân đánh về phía ba trăm người của La Sĩ Tín. La Sĩ Tín hét lớn một tiếng rồi tiến lên nghênh chiến, ba trăm binh lính đứng vững dưới sự tấn công của binh lính quân Đường,trên đầu thành là sự chém giết thảm khốc.
Đại thiết thương của La Sĩ Tĩn như bão tố, nơi nào nó đi qua thây ngã khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Còn ba trăm binh lính còn lại thì từ hai bên phối hợp tác chiến, một trăm người dùng tấm chắn phòng ngự làn mưa tên phóng ra từ đầu thànhtrong, bay tới, hai trăm người còn lại cùng La Sĩ Tín chiến đấu kịch liệt với quân Đường, đẩy lui binh lính quân Đường về phía sau.
Lúc này, thiên tướng Đổng Học Minh cũng dẫn bảy trăm người chạy tới, bọn họ vác theo hơn mười cái thang công thành, nhanh chóng đặt lên đầu thành, sau đó gia nhập vào vòng chiến.
Với gần một nghìn binh lính quân Tùy gia nhập vòng chiến, quân Đường trên thành Đông đã không thể ngăn cản được nữa. Bọn họ đều là tân binh, rất nhiều trong đó là tiểu nhị, là người làm công ở khu chợ phía tây, đại bộ phận đều chưa từng trải qua sự thảm khốc trên chiến trường. Khi bọn họ thấy thi thể chất đầy đất, đầu người lăn lông lốc dưới chân, thịt nát bay tứ tung thì bọn họ cuối cùng cũng không thể khống chế được nỗi sợ hãi cực độ trong lòng, sĩ khí tan rã.
Mấy ngàn quân trấn thủ quay đầu chạy trốn, có người chạy về phía thành Nam và thành Tây, có người trực tiếp chạy như điên xuống phía dưới thành rồi ven theo hành lang tường thành. La Sĩ Tín đã giết đến tòa thành đã bị đốt cháy một nửa ban ngày, mười mấy tên lính kéo tay quay cửa sắt, tay quay chuyển động, theo đó một tiếng ầm ầm vang lên, cửa Xuân Minh của Trường An lúc này chầm chậm mở ra…
Đặc điểm lớn nhất của tường thành Trường An là có thành trong và thành ngoài, ở giữa hai thành là một hành lang rộng chừng năm trượng. Việc xây dựng hai tường thành song song vốn không phải là để phòng ngự, mà là để cho đế vương xuất hành được dễ dàng. Ví như Đường Huyền Tông – Lý Long Cơ mang theo Dương quý phi đi hồ Khúc Giang du ngoạn thì đường đi chính là hành lang kẹp giữa hai bức tường này.
Thành trong và ngoài của thành Trường an không hề thiên về phòng ngự giống như thành Đại Lợi ở Phong Châu. Giữa thành trong và thành ngoài của Đại Lợi là dùng đường núi hiểm trở trên thành đá để liên hệ, một khi thành ngoài bị công phá thì lập tức thiêu hủy đường núi, trong ngoài sẽ hoàn toàn bị ngăn cách, không có nhược điểm gì.
Còn ở giữa thành trong và thành ngoài thành Trường An lại không có đường núi hiểm trở như thế, nhất định phải đi qua cổng thành, cho nên nếu như lợi dụng hành lang để phòng ngự thì quả là không thực tế chút nào. Một khi thành ngoài bị phá thì việc phá thành trong tương đối mà nói sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chương 947: Công phá thành Trường An
Chỉ cần chiếm được thành ngoài liền có thể trực tiếp dùng chùy công thành để phá cửa xông vào trong thành, cũng có thể dùng cung tên từ bên trên thành ngoài bắn phá quân trấn thủ trong thành nhằm yểm trợ binh lính dùng thang công thành trèo lên tường thành, thậm chí còn có thể dùng thang dài trực tiếp bắc qua giữa hai bức tường thành, có rất nhiều phương pháp để công thành.
Nhưng nguy cơ của thành trong đêm nay lại là một tình huống không thể tưởng tượng được. Đậu Quỹ chưa từng hận chính bản thân mình nhiều như tối nay. Ban ngày ông ta chiêu mộ binh lính, chỉ hận không thể chiêu mộ tất cả thanh niên trai tráng trong thành Trường An này. Nhưng vào lúc này, năm mươi nghìn tân binh hỗn loạn lại khiến cho ông ta lâm vào cảnh khốn cùng.
Thông tin thành ngoài thất thủ khiến quân trấn thủ trong thành khủng hoảng, lòng quân sụp đổ, mấy chục nghìnquân Đường tranh nhau chạy trốn xuống thành, bọn họ lao như điên tới cửa Minh Đức khiến cho cửa Minh Đức trong đêm tối chật ních người chen chúc nhau vào thành. Bọn họ chen lấn xô đẩy khiến tốc độ vào thành chậm như rùa, tiếng chửi rủa, tiếng la khóc, tiếng cầu khẩn càng khiến cho cửa thành hỗn loạn.
Đậu Quỹ đứng trên đầu thành bên trong quát lớn ra lệnh:
- Đóng cửa thành! Mau đóng cửa thành!
Cửa thành đã mấy lần muốn đóng lại nhưng đã bị mấy chục nghìn binh lính gắt gao cản trở, căn bản không thể đóng lại được. Lòng Đậu Quỹ nóng như có lửa đốt, ra lệnh cho binh lính Kim Ngô Vệ tiến lên xua đuổi. Lúc này, ông ta đã có thể lờ mờ nhìn thấy quân Tùy từ thành Đông đuổi tới, nghe thấy tiếng vó ngựa lao nhanh từ phía tây, như sấm rền đang nổ vang ngoài thành.
Đậu Quỹ căng thẳng đến mức độ giậm chân. Không đóng được cửa thành, sắp xảy ra chuyện lớn rồi. Đúng lúc này, bỗng nhiên tường thành phía đối diện xuất hiện một nhóm lớn binh lính quân Tùy. Đây chính là mấy trăm quân Tùy dùng thang công thành leo lên, lúc này đã không còn bất cứ tường ngoài thành phòng ngự gì nữa.
Hai mắt Đậu Quỹ bỗng dưng mở trừng lên, ông ta nghĩ tới một tình huống vô cùng đáng sợ. Quả nhiên, mấy trăm quân Tùy vọt vào tòa thành, chỉ nghe tiếng cầu treo ngoài thành ầm ầm được thả xuống, Đậu Quỹ lui về phía sau hai bước, ông ta bị sợ đên ngây cả người ra.
Lúc này, có mấy chục binh lính Kim Ngô Vệ vội vã chạy đến, viên Giáo Úy cầm đầu vội la lên:
- Tướng quốc đi mau, thành sắp bị phá rồi!
Đậu Quỹ ngơ ngác đứng như trời trồng ở đó, ông ta bất độngcứ như làkhông nghe thấy gì hết, giống như linh hồn của ông ta đã bay đi vậy. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ thành Trường An lại bị dễ dàng công phá đến vậy. Đây là trách nhiệm của ông ta, ông ta là tội nhân thiên cổ của Đại Đường.
Đậu Quỹ bỗng nhiên rút kiếm ra, quét mạnh lên cổ, viên Giáo Úy mau tay nhanh mắt liền một phát bắt được cánh tay Đậu Quỹ, sau đó đoạt kiếm trong tay ông ta. Giáo Úy cũng bất chấp Đậu Quỹ có chấp nhận hay không liền cõng ông ta lên lưng rồi chạy xuống dưới thành.
Lúc này, ngoài cửa Minh Đức, cửa thành chậm rãi mở ra, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh kỵ binh quân Tùy tiến vào. Binh lính quân Đường như ong vỡ tổ, sợ hãi la hét, người ngã ngựa đổ, chạy như điên ra hai bên hành lang.
Kỵ binh quân Tùy như một mũi dao sắc bén, trong nháy mắt xông vào cửa thành, những binh lính quân Đường không kịp chạy trốn đều bị quân Tùy chém chết nằm trên mặt đất, chiến mã xông vào cửa thành chật chội lập tức hí vang lên những tiếng thê lương, thảm thiết…
Khi quân Tùy tấn công trên đầu thành thành ngoài thì Kim Ngô Vệ phòng ngự thành trong liền đã bắt đầu rút lui. Bọn lính nhanh chóng chạy về phía Cung thành. Chỉ sau mười lăm phút, thiết kỵ của quân Tùy đã đạp trên thi thể binh lính quân Đường, vọt vào cửa Minh Đức, thành Trường An đã bị công phá.
Mười nghìn kỵ binh quân Tùy giết thẳng vào Trường An, tiếng vó ngựa như sấm rền vang vọng trên đường Chu Tước, kỵ binh quân Tùy xếp thành hàng chia ra hai bên. Dưới sự vây quanh của mấy trăm kỵ binh, Dương Nguyên Khánh thúc chiến mã đi vào nơi mà từ thời Tần Hán tới nay được xem như cố đô của trung tâm chính trị.
Hắn lạnh lùng đánh giá cửa Chu Tước ở phía xa một lúc. Lúc này, Trình Giảo Kim tiến lên khom người nói:
- Xin điện hạ ra chỉ thị, có tấn công cửa Chu Tước hay không?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Không cần gấp, trước hết hãy tiêu hủy tất cả các phường môn nhưng quân đội không được nhũng nhiễu dân chúng, kẻ nào tự ý vào nhà dân lập tức xử chém!
Sau khi hạ lệnh, mười nghìn kỵ binh phân công nhau hành động. Rất nhanh, khắp nơi trong thành Trường An đã bốc lên những ngọn lửa lớn, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vội vã khắp đường lớn ngõ nhỏ. Thông tin quân Tùy đã giết vào thành loan truyền khắp thành. Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, trốn vào trong nhà không dám ra khỏi cửa.
Người thì dập dầu trước bài vị tổ tiên, khẩn cầu tổ tiên phù hộ, người thì khẩn cầu bồ tát phù hộ. Quan viên lớn nhỏ của triều Đường không kịp chạy đến Hoàng thành thì ai nấy đều nhanh chóng thay quần áo rồi trốn vào trong hầm ngầm gia đình, ai nấy đều lo sợ bất an, trong lòng sợ hãi tột độ.
Bất kể là quan viên hay là dân chúng bình thường, trong lòng ai ai cũng đều không yên, tự hỏi không biết sẽ có bao nhiêu bi thảm giáng xuống đầu bọn họ. Toàn bộ thành Trường An đều bị bao phủ trong bóng đen của cái chết và sự sợ hãi…Quân Tùy công phá ven thành ngoài, ngoài ra thì Hoàng thành và Cung thành vẫn chưa bị phá. Tường thành của Hoàng thành cao chừng bốn trượng, lại rất chắc chắn, dễ thủ khó công, chu vi khoảng chừng mười hai dặm. Lúc này, ở trên đầu thành xuất hiện mười nghìn bảy trăm Kim Ngô Vệ và Vũ Lâm Quân, chứng kiến thành Trường An bị công phá, trong lòng ai nấy đều vô cùng nặng nề, nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội bên trong thành. Rất nhiều người trong lòng tràn ngập lo lắng, không biết người nhà của bọn họ hiện tại vận mệnh ra sao?
Cửa lớn mà đường Chu Tước đối diện với Hoàng thành chính là cửa Chu Tước. Lúc này, trên đầu thành cửa Chu Tước có hơn một nghìn thị vệ đang đứng vây quanh Hoàng đế Đại Đường – Lý Uyên. Lý Uyên được mấy tên hoạn quan dìu đỡ, sắc mặt trắng bệch, thành Trường An bị Dương Nguyên Khánh công phá khiến trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi. Ở phía sau ông ta là hơn một trăm trọng thần, bọn họ từ giữa trưa đã trốn vào trong Hoàng thành.
Lý Uyên thậm chí còn muốn chạy trốn ra khỏi Trường An, nhưng ông ta lại sợ bị quân Tùy đuổi theo. Giọng ông ta run rẩy hỏi thị vệ bên cạnh:
- Thư cầu cứu gửi cho Thái tử và Tần Vương đã gửi chưa?
- Khởi bẩm bệ hạ, thư đã được gửi đi rồi. Theo ý chỉ của bệ hạ đã liên tiếp phát ra mười hai thánh chỉ gấp, chậm nhất là ngày kia, Thái tử sẽ quay trở lại kinh thành.
Lý Uyên thở dài:
- Trẫm có thể sống hết đêm nay hay không vẫn còn là vấn đề.
Vừa dứt lời, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa kịch liệt, dường như thiên quân vạn mã đang chạy tới cửa Chu Tước. Tim của tất cả binh lính trên đầu thành đều như muốn ngừng đập, trong lòng Lý Uyên lại càng hoảng sợ vô cùng. lui lại phía sau một bước, gần như té ngã trên mặt đất, mấy tên hoạn quan vội vàng đỡ lấy ông ta.
- Bệ hạ cẩn thận!
Lúc này, tiếng vó ngựa đột nhiên biến mất nhưng tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng, ở phía xa cách đó khoảng chừng hơn một dặm, trên đường lớn Chu Tước rộng một trăm năm mươi bước chân, binh lính quân Tùy đã đứng dày đặc, bọn họ tay cầm đuốc chiếu đường lớn Chu Tước sáng như ban ngày.
Một gã quan quân cưỡi ngựa hấp tấp chạy tới, khi tới cửa lớn Chu Tước liền ngửa đầu lên hô to:
- Hoàng đế Đại Đường có đây không?
Lý Uyên không hé răng, đánh mắt về phía Bùi Tịch, Bùi Tịch hiểu ý, tiến lên thò người ra bên ngoài lỗ châu mai, cao giọng hỏi:
- Các ngươi có chuyện gì?
- Ta phụng mệnh của Sở Vương điện hạ đưa thư tới!
Nói xong, tên này giương cung lắp tên, bắn một mũi tên có gắn thư về phía đầu thành. Bùi Tịch sợ tới mức thụt đầu vào, mũi tên sượt qua đỉnh đầu ông ta vừa lúc dừng ngay dưới chân Lý Uyên. Lý Uyên kinh ngạc nhìn phong thư, cứ như phong thư này chính là thư đòi mạng của ông ta vậy.
Một tên hoạn quan nhặt phong thư lên, hai tay dâng lên cho Lý Uyên, Lý Uyên tiếp nhận lá thư rồi dùng ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ đèn lồng để đọc. Là thư do Dương Nguyên Khánh tự tay viết, Lý Uyên có thể nhận ra điều này.
“Đại Tùy Thượng Thư Lệnh, Sở Vương Dương Nguyên Khánh gửi hoàng đế bệ hạ của Tây Đường quốc.”
Trong lòng Lý Uyên âm thầm tức giận, Dương Nguyên Khánh lại đem triều Đường gọi là Tây Đường quốc. Nếu là lúc bình thường, ông ta chắc chắn sẽ xé nát lá thư này thành từng mảnh nhưng lúc này ông ta lại không thể làm như vậy. Dù sao quân Tùy đang uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng của ông ta.
Ông ta chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ mở xem, trong thư, Dương Nguyên Khánh đưa ra cho ông ta ba điều kiện để lui binh. Thứ nhất là quân Đường rút lui khỏi quận Linh Võ, thứ hai là quân Đường lập tức từ Lạc Dương rút quân về Quan Trung, nhưng điều kiện thứ ba lại làm cho Lý Uyên khá sửng sốt, Dương Nguyên Khánh lại muốn cầu triều Đường phục chức cho huyện lệnh Hàm Dương – Vi Nghĩa Tiết.
Một huyện lệnh nho nhỏ không ngờ lại trở thành điều kiện lui binh của quân Tùy, chẳng lẽ là… Lý Uyên chợt nhớ tới những cái thang công thành mà quân Tùy tự nhiên có được.
Nhưng lúc này, Lý Uyên không rảnh để suy nghĩ kỹ, ông ta tiếp tục đọc tiếp. Phía dưới chính là uy hiếp, nếu Tây Đường quốc không đáp ứng điều kiện của hắn thì đêm nay hắn sẽ hỏa thiêu thành Trường An, san Hoàng thành Trường An và Cung thành thành bình địa.
Chương 948: Quan nội hư không
Lý Uyên thở dài, đưa lá thưcho Tiêu Vũ.
- Năm vị tướng quốc xem qua một lượt đi!
Tiêu Vũ nhận lấy lá thư, vội vàng nhìn qua một lần, rồi lại đưa cho Bùi Tịch, mấy người khác cũng vây lấy xung quanh.
- Tiêu ái khanh, ngươi nghĩ thế nào?
Lý Uyên mệt mỏi hỏi.
Tiêu Vũ sau một lúc trầm tư liền nói:
- Theo thần nghĩ thì nếu Dương Nguyên Khánh đã chủ động đề xuất điều kiện rút quân, hơn nữa điều kiện này cũng không quá hà khắc thì chắc là hắn cũng không nắm chắc có thể đánh hạ Hoàng thành. Dù sao thì binh lực của hắn cũng không đủ, về phần hỏa thiêu Trường An thì thần cho rằng hắn chỉ đe dọa mà thôi, hắn thật sự cũng không dám làm như thế.
- Trẫm đang hỏi ngươi là có phải đáp ứng điều kiện của hắn hay không?
Lý Uyên có chút bực bội hỏi lại.
- Điều này…thần không dám trả lời.
Tiêu Vũ cúi đầu, lúc này ông ta không dám tỏ thái độ, ông ta thật sự không đảm đương nổi trách nhiệm này.
- Vậy Bùi ái khanh, ngươi có gì để nói không?
Lý Uyên trừng mắt nhìn Tiêu Vũ, ánh mắt lại chuyển qua Bùi Tịch.
Bùi Tịch đảo mắt nói:
- Ý của vi thần giống của Tiêu tướng quốc. Thần cũng cho rằng Dương Nguyên Khánh không nắm chắc sẽ đánh hạ được Hoàng thành, hắn muốn rời khỏi Trường An một cách có thể diện.
Bùi Tịch cũng lươn lẹo, không chịu tỏ rõ thái độ cụ thể. Trong lòng Lý Uyên vô cùng thất vọng. Vào thời khắc quan trọng như thế này, không ngờ cả đám đều không thể thay mình chia sẻ nỗi lo. Lúc này, Độc Cô Chấn vẫn luôn trầm mặc bỗng trầm giọng nói:
- Bệ hạ, thần cho rằng có thể chấp nhận điều kiện của Dương Nguyên Khánh.
Tinh thần Lý Uyên chấn động. Độc Cô Chấn là đại biểu cho quý tộc Quan Lũng, ông ta tỏ ý chấp nhận điều kiện, vậy nghĩa là quý tộc Quan Lũng cũng ủng hộ việc rút quân khỏi Lạc Dương. Ánh mắt Lý Uyên lại nhìn về phía Đậu Quỹ, Đậu Quỹ cũng chầm chậmgật đầu. Ông ta và Độc Cô Chấn giống nhau, trước hết là phải bảo vệ lợi ích của quý tộc Quan Lũng. N, ếu Dương Nguyên Khánh đại khai sát giới giống như ở Quan Trung thì quý tộc Quan Lũng chính là những kẻ đứng mũi chịu sào.
Có hai quý tộc tai to mặt lớn của Quan Lũng ủng hộ, Lý Uyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ông ta liền đi lên đầu thành, cao giọng nói với quan quân báo tin:
- Trẫm chính là hoàng đế Đại Đường, mời chuyển cáo cho Sở Vương điện hạ, trẫm chấp nhận điều kiện!
- Điện hạ của ta hy vọng bệ hạ dùng văn bản để trả lời!
Lý Uyên không biết làm sao, đành phải lấy bút rồi viết qua loa hai chữ “Chấp nhận” lên lá thư của Dương Nguyên Khánh, lại tiếp tục ghi tên mình lên thẻ tre.
Sau đó liền giao thư cho thị vệ dùng tên bắn lá thư xuống dưới. Quan quân nhặt lá thư lên, chạy trở về đội ngũ quân Tùy, dâng lên cho Dương Nguyên Khánh.
- Điện hạ, hoàng đế Đại Đường nói rằng sẽ chấp nhận điều kiện của điện hạ!
Dương Nguyên Khánh nhận lấy lá thư nhìn qua, khẽ mỉm cười, rồi lập tức quay lại ra lệnh:
- Truyền lệnh rút quân!
Kỵ binh quân Tùy nhanh chóng rút khỏi thành Trường An, giống như gió cuốn chớp giật, lao nhanh về phía đông, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Một lúc lâu sau, đại tướng thủ hạ của Lý Kiến Thành là Đoàn Đức Thao dẫn hai mươi nghìn quân Đường hăng hái chạy tới thành Trường An…
Đoàn Đức Thao là tổng quản của Kính Châu thuộc Đại Đường. Y có thể kịp thời suất quân trở về là nhờ sự cẩn thận của Thái Tử Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành nhận thấy dẫn đi đại quân một trăm nghìn người, có thể khiến Trường An trở nên hư không. Nên sau khi y đánh hạ được quận Diện An, liền lập tức ra lệnh cho Đoàn Đức Thao dẫn theo hai mươi nghìn kỵ binh quay về trú binh ở huyện Tân Bình.
Như vậy vừa có thể ở phía bắc tấn công quận Hoằng Hóa, đồng thời cũng có thể hồi viện Quan Trung. Sự thật đã chứng minh, việc đề phòng của Lý Kiến Thành là không phải dư thừa. Sau khi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp từ Lý Kiến Thành, Đoàn Đức Thao chỉ dùng thời gian hơn một ngày đã chạy về tới Trường An. Nhưng y vẫn chậm một bước. Quân Tùy đã công phá xong thành Trường An.
Quân Tùy đã bỏ chạy. Quân Đường một lần nữa khống chế thành Trường An. Cửa thành đóng lại, các tân binh chạy tứ tán dần dần tập hợp. Lửa lớn ở các cửa phường đều đã được dập tắt. Nhiều đội binh lính đi đến các phường trấn an dân chúng, thông báo cho dân chúng rằng quân Tùy đã bỏ chạy. Không khí khủng bố trong thành Trường An dần dần mới bị tán đi.
Một ít cư dân can đảm bắt đầu đi hỏi thăm tình huống. Các nhóm quan viên cũng thay quan phục, đi đến Hoàng thành. Phát sinh ra sự tình lớn như vậy, chắc hẳn triều đình đã có công đạo.
Trải qua một ngày hai đêm kinh hãi, Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên rốt cuộc không kiên trì được, liền ngã bệnh. Y đang nằm ở trong điện Dưỡng Tâm chữa trị. Có mấy chục người thái ý liên tục xuất nhập, bận rộn xem bệnh cho Lý Uyên.
Mấy chục người trọng thần đều đứng ở trên quảng trường, túm năm tụm ba, thấp giọng xì xào bàn tán, thảo luận bệnh tình của Hoàng đệ, thảo luận lần đánh lén Quan Trung này của Dương Nguyên Khánh.
Lúc này, Y chính Triệu Văn Đức bước nhanh từ trong điện đi ra, đề cao thanh âm nói:
- Thánh Thượng hỏi, Đoàn tổng quản có ở đây không?
- Đã phái người đi tìm, rất nhanh sẽ tới.
Có người trả lời.
Triệu Văn Đức xoay người vừa muốn đi vào, Tiêu Vũ đã bước nhanh tới kéo tay áo của ý nói:
- Triệu Y chính chờ một chút!
Vài vị tướng quốc đều vây quanh Triệu Văn Đức, lo lắng hỏi:
- Tình hình của Thánh Thượng như thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?
Triệu Văn Đức thở dài nói:
- Là do Thánh Thượng quá mệt mỏi, ban đêm gặp lạnh, hơn nữa vì bị kích thích, ảnh hưởng tới tâm tình cho nên mới ngã bệnh. Thân thể tuy không ảnh hưởng, nhưng tâm tình lại bị ảnh hưởng.
Ngừng một chút, Triệu Văn Đức hạ giọng nói:
- Các vị tướng quốc, chỉ sợ Hoàng hậu khó qua khỏi.
Mọi người cả kinh, vội vàng truy vấn:
- Không phải đã nói, có thể kiên trì tới nửa năm, một năm sao?
Triệu Văn Đức lắc đầu:
- Lúc đầu là có thể kiên trì được nửa năm. Nhưng hoàng cung lần này gặp phải đại loạn, cung nữ mang Hoàng hậu đi trốn. Hoàng hậu bị kinh hãi, hai ngày nay đã không có tỉnh lại. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước đi.
Tất cả mọi người đã trầm mặc. Thánh Thượng bị bệnh, Hoàng hậu có thể qua đời. Vận mệnh của Đại Đường đang trong thời khắc bấp bênh, đến bao giờ mới có thể cân bằng lại? Trong lòng mọi người đều tràn đầy sự sầu lo.
Lúc này, tổng quản Kinh Châu Đoàn Đức Thao vội vàng đi tới. Đoàn Đức Thao là người Lũng Hữu, là hậu duệ của quý tộc Quan Lũng, tuổi chừng ba mươi sáu, dáng người khôi ngô, võ nghệ cao cường. Do y thông thạo binh thư, nên gần đây được Thái Tử để ý tới. Trong cuộc tấn công nước Tây Tần, y có tham gia chiến đấu. Y suất lĩnh năm nghìn quân đánh bại ba mươi nghìn quân đội Thổ Dục Hồn tới trợ giúp nên được phong là Trụ Quốc, đảm nhiệm Thái Thú quận Tây Hải. Có thể nói, đây là một người văn võ song toàn.
Nhưng bởi vì khi ở Hà Tây, y có đắc tội với Lý Thần Thông, nên bị chèn ép, không được trọng dụng. Cuối cùng là được Tiêu Vũ đề cử cho Thái Tử Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành đang cầu hiền như khát, thấy Đoàn Đức Thao một là nhân tài khó được liền cầu tình Lý Uyên, điều Đoàn Đức Thao về làm tổng quản Kinh Châu. Lần này Lý Kiến Thành điều binh, Đoàn Đức Thao được phân phối làm đại tướng tiên phong.
Cũng nhờ Đoàn Đức Thao kịp thời suất quân trở về, mới khiến vương triều Đường thoát khỏi một nỗi nhục nhã. Ở thời khắc mấu chốt, Đoàn Đức Thao đã lập được một công lớn.
Triệu Văn Đức thấy người này là Đoàn Đức Thao, vội vàng nói:
- Đoàn tướng quân, Thánh Thượng muốn gặp ngài. Xin mời đi theo ta.
Đoàn Đức Thao gật đầu, đi theo Triệu Văn Đức vào điện Dưỡng Tâm
Trong phòng bệnh, Lý Uyên sắc mặt tái nhợt, cực kỳ suy yếu nằm trên giường. Y đang hướng Phòng Đức Di căn dặn vài câu:
- Về việc Hàm Dương Lệnh Vi Nghĩa Tiết, ngươi an bài người đi Hàm Dương xem. Phải điều tra tỉ mỉ xem Dương Nguyên Khánh ở Hàm Dương đã làm cái gì? Vi Nghĩa Tiết đã làm cái gì? Điều tra xong thì trở về báo cáo cho trẫm.
Lý Uyên hơi hoài nghi gia tộc họ Vi đã âm thầm giao dịch với Dương Nguyên Khánh. Nếu không Dương Nguyên Khánh sẽ không lôi việc của Vi Nghĩa Tiết mà nói ra. Y nhớ rõ, mấy năm trước, lần đầu tiên tổ chức khoa cử ở Phong Châu, Vi gia có hai người hậu bối trúng cử. Lần này Dương Nguyên Khánh dám lớn mật tự mình mang binh nhập Quan Trung như vậy, là do ai cung cấp tin tức cho hắn? Khả năng rất lớn là Vi gia.
Kỳ thực, Lý Uyên là một người cố chấp. Dương Nguyên Khánh đem việc của Vi Nghĩa Tiết là một trong những điều kiện. Người thông minh có thể nhìn ra, Dương Nguyên Khánh đang có ý châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Vi gia và triều Đường.
Lý Uyên cũng hiểu được điều này. Nhưng y vẫn cố chấp cho rằng, Vi gia và Dương Nguyên Khánh chắc hẳn có chuyện gì không nói ra được. Nếu không, vì sao Dương Nguyên Khánh không nói tới Độc Cô gia, không nói tới Đậu gia mà cứ nhất thiết phải là Vi gia.
Bất kể thế nào, trong lòng y cũng cực kỳ căm tức Vi Nghĩa Tiết. Y cảm giác Vi Nghĩa Tiết đang hợp tác với Dương Nguyên Khánh, dùng việc quan phục nguyên chức để nhục nhã y. Hừ! Tưởng có thể đảm nhiệm lại chức Lễ Bộ Thị Lang sao?
Phong Đức Di sở dĩ được Lý Uyên tín nhiệm như vậy, bởi vì y rất hiểu rõ tính cách của Lý Uyên. Năm đó y là tâm phúc của Ngu Thế Cơ, nên học được thuật đọc tâm của Ngu Thế Cơ. Giờ y vận dụng những điều đã học trên người Lý Uyên, cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.
Chương 949: Cơ hội của Kiến Thành
Phong Đức Di biết trong lòng Lý Uyên kỳ thật rất hối hận. Hối hận không nên đáp ứng những điều kiện của Dương Nguyên Khánh. Nếu Lý Uyên sớm biết viện quan sẽ đến, y đã cứng rắn, mạnh mẽ một chút cũng đã không bị Dương Nguyên Khánh nhục nhã, còn bị bức bách phải đáp ứng những điều kiện mà y không muốn.
Nhưng Lý Uyên là Hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, làm sao có thể đổi ý được. Trong lòng y thẹn quá hóa giận, muốn mượn Vi Nghĩa Tiết để trút giận. Những suy nghĩ này của Lý Uyên, Phong Đức Di đã đoán ra được.
Phong Đức Di quay tròng mắt, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, về ba điều kiện kia, bệ hạ cũng có thể biến báo, tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu. Chẳng hạn như việc phục chức cho Vi Nghĩa Tiết, bệ hạ có thể cho y làm lại Lễ Bộ Thị Lang. Hai ngày sau thì tra lại vấn đề của y ở Hàm Dương rồi lại miễn chức y, thậm chí có thể hỏi tội. Còn điều kiện rút khỏi Lạc Dương, thì có thể rút khỏi sau đó thì chiếm lại hoặc là lưu lại một tòa thành trống không, đem toàn bộ người và vật trở về Quan Trung. Đây đều là những thủ đoạn có thể dùng tới.
Lý Uyên nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Ngươi đi an bài đi! Điều tra cẩn thận vào.
- Vi thần minh bạch, vi thần xin cáo lui.
Phong Đức Di khom người thi lễ, chậm rãi lui xuống. Lý Uyên lại nhắm lại hai mắt. Những đề nghị của Phong Đức Di đã nói tới tâm khảm của y.
Lúc này, một gã hoạn quan đứng ở ngoài cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, tướng quân Đoàn Đức Thao đã tới.
- Tuyên y vào yết kiến!
Một lát sau, Đoàn Đức Thao vội vàng đi vào ngự thư phòng. Y thi lễ thật sâu nói:
- Thần Đoàn Đức Thao tham kiến bệ hạ. Chúc bệ hạ mau chóng được khỏe mạnh.
Lý Uyên khe khẽ thở dài nói:
- Nếu mỗi vị đại thần đều giống như ái khánh, thay trẫm giải ưu thì trẫm sẽ không sinh bệnh như vậy. Lần này thành Trường An bị phá, là một bài học. Khiến trẫm thấy được rất nhiều trung thần, cũng nhìn thấy ra rất nhiều những đại thần không trung tâm.
Trong lòng Đoàn Đức Thao cảm thấy sợ hãi. Thánh Thượng nói những câu này với y, cũng không phải là chuyện tốt gì. Y vội vàng khom người nói:
- Thần phụng mệnh Thái Tử, đi cả ngày lẫn đêm, trở về cứu giá. Đáng tiếc không thể ngăn cản được quân Tùy phá thành. Trong lòng thần cảm thấy rất thẹn với bệ hạ.
- Ngươi đã làm rất tốt. Ít nhất, vì ái khanh, mà Dương Nguyên Khánh không dám tấn công Hoàng thành lần nữa. Điều đó đã bảo vệ tính mạng của trẫm. Ngươi đã lập được công lớn cứu giá. Cho nên trẫm nhất định sẽ phong thưởng cho ái khanh.
Thanh âm của Lý Uyên rất yếu. Nhưng người nghe có thể cảm nhận được y đã thừa nhận Đoàn Đức Thao. Mặc dù y có chút hối hận vì đáp ứng điều kiện của Dương Nguyên Khánh nhưng trong lòng y vẫn rất cảm kích Đoàn Đức Thao đến đúng lúc khiến y thoát khỏi nỗi sỉ nhục bị bắt.
- Thần thà rằng không có ban thưởng, chỉ mong long thể của bệ hạ được bình phục.
- Đa tạ sự quan tâm của ái khanh. Trẫm gia phong ngươi làm Tả Đồn Vệ Đại tướng quân phong tước làm Quận công Lũng Tây. Tiền thưởng mười nghìn lượng, ban thưởng một tòa nhà sang trọng ở Trường An, ruột tốt là năm mươi mẫu.
Đoàn Đức Thao có chút ngây người. Trong trí nhớ của y, hình như còn chưa có một vị đại thần nào được ban thưởng hậu hĩnh như vậy. Y liền quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, lạy ba cái rưng rưng nói:
- Thần nguyện vì bệ hạ tan xương nát thịt, không hề hối hận.
Lý Uyên cười cười, lại nói:
- Lần này chiêu mộ năm mươi nghìn tân binh tuy không có tác dụng gì nhưng nếu có thể huấn luyện tốt, thì về sau sẽ lập nhiều công tích cho trẫm. Năm mươi nghìn lính mới này, trẫm hoàn toàn giao hết cho ngươi huấn luyện. Mong rằng ngươi không để cho trẫm thất vọng.
- Thần tuân chỉ!
Trong lòng Đoàn Đức Thao minh bạch. Đây là quyền lực mà Thánh Thượng muốn ban cho Thái Tử. Giao cho mình huấn luyện năm mươi nghìn tân bình, không khác gì đem năm mươi nghìn tân binh này cho Thái Tử chi phối.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng rối loạn rất nhỏ. Ngay sau đó có tiếng người khóc vang lên. Lý Uyên ngẩn ra, hỏi hoạn quan bên người:
- Đi xem đã xảy ra chuyện gì?
Hoạn quan chạy vội đi ra ngoài. Một lát sau, hoạn quan tràn đầy nước mắt trên mặt đi vào không kìm nổi cảm xúc, quỳ xuống mặt đất khóc lớn.
Lý Uyên nóng nảy, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại không thể đứng dậy nổi, chỉ phải ở trên giường mắng:
- Ngươi nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Bệ hạ…Hoàng hậu… Hoàng hậu…đã hoăng rồi! (Thời xưa nếu chư hầu hoặc quan to chết đều gọi là hoăng)
Lý Uyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Y quát to một tiếng, rồi ngất đi…
Trong đêm đen, gió lạnh thấu xương, Dương Nguyên Khánh chính đang suất lĩnh mười ngàn kỵ binh hăng hái chạy về hướng bắc. Hai mươi nghìn kỵ binh của Đường kịp thời chạy về đã hơi nằm ngoài dự liệu của hắn. Dương Nguyên Khánh đã tính toán, nhanh nhất cũng phải đến trưa mai.
Hắn biết Kính Dương có một đội quân Đường. Chỉ có điều, Dương Nguyên Khánh thật không ngờ tới, đội quân đó lại tới nhanh hơn dự kiến bốn canh giờ. Đủ thấy năng lực của chủ tướng này là rất mạnh.
Tuy nhiên, kế hoạch của hắn vẫn được áp dụng. Vốn Dương Nguyên Khánh còn chuẩn bị đánh tới nhà kho Quảng Thông nhưng hiện tại hắn đã không còn thời gian. Hắn nhất định phải ngay lập tức tiến tới quận Hội Ninh.
Dương Nguyên Khánh biết, đội quân này chỉ là đội tiên phong. Phía sau hẳn có có đại quân do Lý Kiến Thành suất lĩnh. Ít nhất phải có ba mươi nghìn người. Nhưng chỉ cần Lý Kiến Thành suất lĩnh đại quân trở về Quang Trung thì Quan Nội lại trở nên hư không.
Kỵ binh lợi dụng ban đêm tối om đã qua cầu Trung Vị, chạy gấp tới Thiển Thủy Nguyên. Nơi đó là quận Bắc Địa. Đi thêm về hướng tây bắc là quận An Định. Qua quận An Định và quận Bình Lương, là tới quận Hội Ninh.
Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy người hô to:
- Điện hạ ở nơi nào? Có tin tức từ thám báo truyền tới.
Dương Nguyên Khánh ghìm chặt chiến mã. Một lát sau, có một thân binh dẫn theo một người thám báo đi nhanh tới. Thám báo khom người nói:
- Khởi bẩm điện hạ, có tình báo chuẩn xác từ quân Đường ở Hội Ninh.
- Nói đi!
- Ở quận Hội Ninh có đóng quân hai mươi nghìn người, do đại tướng Thịnh Ngạn Sư thống soái…
Tình báo này khiến Dương Nguyên Khánh hơi sững sờ. Hắn nhớ rõ lúc trước sát nhập Quan Trung cũng đã từng điều tra binh lực tại quận Hội Ninh. Lúc đó binh lực ở quận Hội Ninh chỉ có mười nghìn người. Tại sao hiện giờ đã tăng lên hai mươi nghìn người rồi?
- Tình báo có chính xác không?
Dương Nguyên Khánh trầm giọng hỏi.
- Hồi bẩm điện hạ, tình báo là hoàn toàn chính xác. Thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy. Về sau lại bắt được quan hậu cần của Đường. Chính miệng y đã khai báo, xác nhận phán đoán của thuộc hạ.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát. Hắn dần dần nghĩ thông suốt nguyên nhân. Đây tất nhiên là do Bùi Nhân Cơ phát uy ở quận Linh Võ. Hoặc là quân đội của quận Linh Võ rút lui tới quận Hội Ninh. Cũng có thể là Lý Kiến Thành nhận ra được quận Hội Ninh sẽ gặp nguy hiểm mà tăng thêm binh lực ở đó.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, quân đội của quân Hội Ninh đã thành hai mươi nghìn người. Hắn nên thay đổi sách lược một chút.
Theo kế hoạch của Dương Nguyên Khánh, Quan Nội đạo và Hà Nam đạo là hai trọng điểm cần phải tranh đoạt. Đánh Hà Nam đạo chủ yếu là bức bách Lý Thế Dân rút quân. Mà đánh Quan Nội đạo là muốn tranh đoạt quyền lợi.
Trong các quận thuộc Quan Nội đạo thì quận trọng điểm là quận Linh Võ, quận Hội Ninh, và quận Diên An. Ba quận này đại diện cho ba nơi cung cấp nguồn tài nguyên là lương thực, bạc trắng và dầu hỏa.
Đồng thời quận Diên An còn là cây cầu từ Hà Đông đạo tiến vào Quan Nội đạo. Cho nên ý nghĩa chiến lược của nó càng thêm trọng đại. Vì vậy đánh ba quận này là tình thế bắt buộc với Dương Nguyên Khánh.
Biết được quân Đường ở quận Hội Ninh đã lên tới hai mươi nghìn người, Dương Nguyên Khánh liền quyết định thay đổi chiến thuật. Dưới ánh sáng của cây đuốc, hắn viết một bức thư, dùng con dấu ấn lên, đưa cho thám báo.
- Ngươi lập tức tới quận Linh Võ, đưa bức thư này cho Bùi tổng quản.
- Tuân mệnh!
Thám báo tiếp nhận bức thư, xoay người rời đi. Dương Nguyên Khánh gọi lại người thám báo trẻ tuổi này lại, khẽ cười hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Thám báo lập tức khom người nói:
- Ty chức tên là Hạ Đắc Thắng. Phụ thân của ty chức đã từng kề vai tác chiến cùng điện hạ vào năm Khai Hoàng thứ mười chín. Lúc đó, ông ấy đảm nhiệm chức Bách Nhân Trưởng. Ông ấy thường xuyên đề cập tới điện hạ cho ty chức.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Hắn lập tức nghĩ tới năm đó là lần đầu tiên mình chấp hành nhiệm vụ. Nhớ tới vị kia thích rút thăm quyết định việc làm Hạ Bách Trưởng, Dương Nguyên Khánh không khỏi mỉm cười. Vị kia Hạ Bách Trưởng không tệ, rất là chiếu cố mình. Về sau tác chiến với Đột Quyết, có người nói ông ta đã hy sinh, cũng có người nói ông ta đã xuất ngũ. Về sau không còn nghe thấy tin tức của ông ta.
- Hóa ra ngươi là con trai của Hạ Bách Trưởng. Phụ thân ngươi còn tại thế không?
- Hồi bẩm điện hạ, phụ thân của ty chức quay về U Châu làm nghề nông. Ông ấy bị đứt một cánh tay, hiện tại thân thể vẫn còn tốt. Trong nhà được phân cho một trăm mẫu đất.
- Vậy thì tốt. Có thời gian ta sẽ tới thăm ông ấy một chút. Ngươi đi đi! Một đường chú ý, tin tức này rất trọng yếu.
- Ty chức nhất định sẽ đưa bức thư đến tận nơi.
Thám báo Hạ Đắc Thắng dùng nghi thức quân đội chào từ biệt, quay đầu ngựa lại chạy như bay. Tiếng vó ngựa dần dần xa, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
@by txiuqw4